SAU KHI PHÁO HÔI ÁC ĐỘC TRỌNG SINH


Đào Mộ rất hài lòng về màn diễn xuất của mình.

Đến đêm, lúc cậu hẹn Lệ Khiếu Hằng đi ăn khoe khoang suốt: "...!Bạn học lớp em, có cả giáo viên chúng em nữa, ai cũng tưởng em sẽ dùng hình thức hài hước để diễn giải đề thi này, nhưng không ngờ em lại biểu diễn một màn khác xa so với bọn họ nghĩ.

Lúc em vừa biểu diễn xong, cả lớp im re, có bạn còn vỗ tay cho em nữa."
"Giáo viên chúng em cũng nói hôm nay em thể hiện rất tốt, cảm xúc đặt đúng chỗ, có thể thấy em suy nghĩ rất nghiêm túc, dùng đầu óc để diễn." Đương nhiên vẫn còn vấn đề là dùng quá nhiều sức, chỉ là khuyết điểm đó không thể cưỡng cầu, cần phải từ từ loại bỏ.
Lúc nói đến đây, Đào Mộ thật sự rất vui.

Lệ Khiếu Hằng có thể nhìn ra được, Đào Mộ thật sự rất hưởng thụ thân phận diễn viên của cậu.

Nói chuyện mà mắt sáng lấp lánh, mặt mày hớn hở, thần thái rạng rỡ, so với lúc nói chuyện công tác thì cứ như hai người khác nhau vậy.
Lệ Khiếu Hằng cong khóe miệng, lột tôm đưa cho Đào Mộ.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Đào Mộ thường xuyên mời anh đến Tống Ký dùng cơm, bởi vì Đào Mộ đang học nấu mấy món tế tổ nên mỗi lần mời khách cũng chỉ có mấy món đó.

Ban đầu Lệ Khiếu Hằng còn cảm thấy mỹ mãn nhiệt huyết sôi trào đến ăn, dần dà — — nói chính xác hơn là ăn gân hươu nhiều, cơ thể sẽ khô nóng, mùa đông mà còn phải tắm nước lạnh là hiểu rồi.

Lặp đi lặp lại nhiều lần khó tránh khỏi mệt mỏi, dù có là đại lão cũng có chút hold không nổi, vì vậy lúc Đào Mộ lại mời anh đi ăn, Lệ Khiếu Hằng mặt không đổi sắc tỏ vẻ mình muốn ăn ở nhà hàng nào đó.
Đào Mộ nào biết nỗi khổ của Lệ Khiếu Hằng, còn tưởng Lệ Khiếu Hằng thật sự muốn ăn đồ bên ngoài.

Kết quả khi hai người đến nhà hàng gọi đồ ăn, Lệ Khiếu Hằng lại không động đũa tí nào, dùng một nửa thời gian để lột tôm lột cua cho cậu.
Vì vậy Đào Mộ cực kỳ tò mò hỏi: "Anh nói muốn ăn ở nhà hàng này mà, sao lại không ăn?"

Đào Mộ nói xong, gắp thịt cua viên kiểu đầu sư tử cho Lệ Khiếu Hằng.
Hiện giờ hai người tiếp xúc với nhau rất nhiều do quan hệ công việc và quan hệ cá nhân.

Lịch sự khách sáo trước kia giờ đã là mây bay sau nhiều cuộc hẹn đi ăn.

Điểm này hiện ra rất rõ ràng trên bàn ăn, Đào Mộ không chút nghĩ ngợi đã sai khiến Lệ Khiếu Hằng — —
"Lệ ca, anh đưa cho em lọ muối tiêu với." Đào Mộ nhận lọ muối tiêu mà Lệ Khiếu Hằng đưa qua, đổ một ít vào dĩa của mình.

Cậu chọn món thịt thăn chiên xù, món mà cậu muốn ăn.

Kết quả đầu bếp chiên dầu hơi cũ, Đào Mộ ăn không ngon miệng lắm.
"Kỳ thật em nấu ngon hơn mà đúng không?" Đào Mộ ngẩng đầu lên mong nhận được sự tán thành, còn đang nghiền ngẫm vì sao Lệ Khiếu Hằng không chịu ăn đồ mình nấu: "Anh đúng là không biết hưởng thụ."
Lệ Khiếu Hằng mỉm cười: "Anh thừa nhận em nấu càng lúc càng ngon, nhưng em luôn nấu có mấy món đó cho anh ăn ——"
"Ngán hả?" Đào Mộ cười hì hì tiếp lời: "Cũng đâu thể trách em được, gần đây em chỉ học có mấy món đó để tế tổ đêm giao thừa mà, không tập luyện là không được đâu.

Anh ráng chút, qua mùng một năm mới là có thể nấu món khác cho anh rồi."
"Không phải ngán." Lệ Khiếu Hằng phản bác rất nghiêm túc.

Đồ mà Đào Mộ nấu, Lệ Khiếu Hằng sao có thể ngán được: "Chỉ là anh bị cảm mạo, mà gần đây lại thường xuyên tắm nước lạnh, nghỉ ngơi chút là được."
"Vì sao lại tắm nước lạnh?" Đào Mộ ngây ra một lúc mới hiểu ra: "Ăn gân hươu bổ hả? Lệ ca được nha, tinh lực dồi dào, nhìn là thấy ngày thường thể lực anh cực kỳ tốt đúng không? Hình như em ăn hoàn toàn không có cảm giác gì."
Lệ Khiếu Hằng lòng nói em ăn được mấy miếng hả? Bình quân mỗi ngày một nồi gân hươu, cùng lắm em chỉ ăn có hai miếng nếm mặn nhạt, còn lại một nồi nước mênh mông một mình Lệ Khiếu Hằng ôm hết.
"Thật ra em có thể đưa cho nhóm Đại Mao Tiểu Béo, Phùng Viễn cũng rất muốn ăn, còn cả cha Diệu và cha Tiểu Tề nữa, em thấy gân hươu rất thích hợp với hai người." Sau khi cười xong, Đào Mộ lại hơi đau lòng cho Lệ tổng tắm nước lạnh đến nỗi bị cảm mạo nên nói.

Lệ Khiếu Hằng rất bất đắc dĩ, anh nghĩ mãi không ra, Tiểu Mộ nhà bọn họ rõ ràng luôn miệng nói thích con trai, nhưng sao phương thức tư duy lại như trai thẳng vậy, toàn bộ người ở Tống Ký đều nhìn ra tâm tư của anh đối với Đào Mộ, thậm chí còn không giành đồ ăn của Đào Mộ với anh, chỉ có đương sự là không hay biết gì.
Lệ tổng hơi buồn bực, nhưng không dám ép sát quá, sợ Đào Mộ mất tự nhiên, nhưng đôi khi không ép thì anh lại không cam lòng.
"Em để anh nghỉ ngơi một ngày, ngài mai anh sẽ tiếp tục ăn đồ em nấu." Lệ tổng vẫn không muốn nhường đồ Đào Mộ nấu cho người khác, thế là thề son sắt: "Anh ổn mà."
Đào Mộ cười ha ha: "Hay là thôi đi.

Vì ăn gân hươu mà tắm nước lạnh để bị cảm, em cũng không nỡ nhìn."
Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ ngoài miệng thì nói không nỡ, nhưng lại cười rất vui, anh cũng hơi cong khóe miệng, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, em luyện nhảy múa đến đâu rồi?"
"Hả?" Đào Mộ không kịp phản ứng, Lệ tổng nhảy đề tài có hơi xa rồi.
"Giả gái nhảy múa." Lệ Khiếu Hằng bày ra dáng vẻ ăn dưa, cười thân thiện nhắc nhở: "Em đã nói rồi mà, nếu web Phi Tấn đột phá 100 triệu lượt người đăng ký, em sẽ giả gái nhảy múa ăn mừng, anh vẫn luôn chú ý đến số liệu web Phi Tấn, bây giờ lượt đăng ký có khoảng hơn 90 triệu, có lẽ trong năm nay hoặc sang năm sẽ đột phá 100 triệu."
Lời này như sét đánh giữa trời quang nện lên đầu, lúc này Đào Mộ mới nhớ ra mấy tháng trước mình nói giỡn bậy bạ trên Phi Tấn.
Tự dưng thấy hoảng.
"Chẳng lẽ lại nhanh như vậy!" Đào Mộ lập tức cầm điện thoại xem lượt người đăng ký web Phi Tấn, quả nhiên đã đạt tới hơn 95 triệu.
Ước tính khoảng nửa tháng nữa chắc chắn có thể đột phá 100 triệu.

Trên trang chủ web Phi Tấn còn có một bình luận rất chói lọi, số lượng reply tới mấy ngàn vạn, đều là dấu răng của những dân mạng để lại, mong chờ Đào Mộ giả gái nhảy múa.
Đào Mộ mặt không cảm xúc out ra.
Lệ Khiếu Hằng quan sát vẻ mặt Đào Mộ, hào hứng hỏi: "Em định nhảy thể loại gì? Street dance? Vũ đạo quốc tế? Rumba? Tango? Múa bụng? Múa dân tộc? Múa cổ điển?" Chắc không phải là múa cột đâu nhỉ?
"Hình như anh rất vui thì phải?" Đào Mộ liếc xéo tổng tài nhà bọn họ: "Nếu không thì lúc em múa mời anh dự thính ha?"
Lệ Khiếu Hằng xoa cằm ra vẻ trầm ngâm: "Khi nào?" Anh phải sắp xếp lịch trình lại chút, lỡ như hôm đó lại đến không được.
Đào Mộ: "...!Em chỉ nói chơi thôi mà." Cậu còn chưa chọn sẽ nhảy thể loại gì đâu.
"Vậy bây giờ em suy nghĩ đi, hay là anh nghĩ giúp em nha?" Lệ Khiếu Hằng hứng thú bừng bừng: "Muốn múa ba lê không?"

Đào Mộ: "...!Anh sợ chơi không chết em đúng không?"
Lệ Khiếu Hằng chỉ cười không nói.
Đào Mộ đột nhiên cảm thấy hai người ăn một bữa cơm mà chưa nói được chuyện gì nghiêm túc: "...!Toàn nói những chuyện linh tinh lãng phí thời gian."
Đào Mộ nhìn đồng bọn hợp tác mặc âu phục rất có phong thái của người tinh anh, cười trêu: "Hôm qua em thấy kênh kinh tế tài chính đưa tin, MC là một người đẹp nổi tiếng, khen tới nỗi mặt Lệ tổng sắp nở hoa luôn, nói anh là thiên tài kinh doanh đáng mong đợi nhất thế kỷ này, còn nói nếu có thể may mắn ăn một bữa cơm với anh, vậy bữa cơm đó giá trị ít nhất 500 vạn.

Theo lời cô ấy nói, hôm nay em lãng phí mất 500 vạn rồi, Lệ tổng có hối hận vì lãng phí thời gian không?"
"Anh chỉ có thể cảm thấy thẹn vì sự tầm thường vô vị của mình thôi!" Lệ tổng nhìn Đào Mộ: "Em còn để ý người đẹp MC hả?"
"Em là để ý anh mà, sẵn tiện ngắm người đẹp MC đưa tin." Đào Mộ cười hì hì sửa lại lời Lệ Khiếu Hằng.

Thấy khuôn mặt âm u của Lệ Khiếu Hằng lập tức sáng bừng lại, ghé đầu qua tiếp tục trêu: "Ôi, Lệ tổng cũng học cách thay đổi sắc mặt sao?"
"..." Lệ Khiếu Hằng bị dăm ba câu trêu chọc của Đào Mộ làm cho tim nhảy bình bịch, tức giận tiếp tục lột tôm cho cậu: "Ăn cơm đi."
"Sao lại muốn bịt miệng em?" Đào Mộ cực kỳ vô tội gắp con tôm đã lột vỏ lên: "Em vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với anh, vậy mới không cô phụ cái miệng được sinh ra."
"Vâng vâng, miệng không chỉ dùng để ăn mà còn dùng để nói chuyện.

Chỉ có hai chức năng này thôi, nhất định phải tận dụng hết mức, nếu không sẽ lãng phí." Lệ Khiếu Hằng hùa theo Đào Mộ, lại lột tiếp con cua cho Đào Mộ.
Hai người mỗi người một câu đối đáp nhau, không ai quan tâm đến chuyện kỳ thật những lời này rất thiếu dinh dưỡng, nhàm chán, rất kém IQ, ngược lại còn rất hưởng thụ bầu không khí này.
Đào Mộ bị bầu không khí ảnh hưởng, không thèm nghĩ ngơi mà nói tiếp: "Ai nói miệng chỉ có hai chức năng là ăn với nói? Còn có chức năng thứ ba — —"
Đào Mộ chưa nói hết bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bóp thắng kịp thời.
Mỗi tội Lệ Khiếu Hằng đang đấu võ mồm với Đào Mộ nên đã hình thành tư duy phản xạ, nghe vậy thì tiếp lời: "Vậy hả.

Đúng là miệng còn có chức năng thứ ba.

Em muốn thử không?"
Lời vừa nói ra, Lệ Khiếu Hằng cũng như vịt bị bóp cổ, bỗng nhìn về phía Đào Mộ.
Đào Mộ cũng ngơ toàn tập.
Căn phòng tức khắc trở nên yên tĩnh, bầu không khí có hơi xấu hổ.


Qua một lúc lâu, Đào Mộ mới hắng giọng, cố ý nói sang chuyện khác: "À thì, gần đây em có chú ý tới thị trường quốc tế.

Đặc biệt là thị trường chứng khoáng của nước M và Châu Âu, em thấy chúng ta có thể tiếp tục bán khống ngành ngân hàng và bảo hiểm, em có viết một phần báo cáo tài chính, gửi qua mail cho anh."
Lệ Khiếu Hằng siết chặt bộ dụng cụ lột cua tám món, nhìn chằm chằm gạch cua trong chén, sau một lúc lâu lại làm ra vẻ mặt quyết tâm như đang muốn làm một cuộc đầu tư quan trọng mấy chục tỷ, chậm rãi nói: "Trước tiên, anh xin lỗi vì lúc nãy anh đường đột lỗ mãng."
"Không cần phải trịnh trọng như vậy đâu — —" Đào Mộ thầm thở phào nhẹ nhõm, cười ngại ngùng.
Nhưng câu tiếp theo của Lệ Khiếu Hằng lại như một quả bóng bay xuyên qua: "Tiểu Mộ, em nói em thích con trai đúng không?"
Đào Mộ đột nhiên thấy hơi căng thẳng, không đúng, phải nói là hơi hoảng loạn cào cào cổ áo.

Cậu bỗng cảm thấy nhiệt độ trong phòng riêng hơi cao, ngột ngạt đến mức không thở nổi, tim đập thình thịch như sắp lên cơn đau tim.
Lệ Khiếu Hằng quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đào Mộ: "Năm nay anh 25 tuổi, trước kia học đại học ở nước M, áp lực học tập cực cao."
Đào Mộ "???" Là sao, sao lại chuyển thành đề tài này vậy?
Lệ Khiếu Hằng nói tiếp: "...!Vậy nên 25 năm qua anh chưa từng nói chuyện yêu đương, người đầu tiên mà anh thích là em."
Đào Mộ: "......"
Lệ Khiếu Hằng vốn định lấy thân phận đối tác để tiếp tục làm bạn bên cạnh Đào Mộ, mưa dầm thấm lâu.

Nhưng vừa rồi, lúc Đào Mộ thuận miệng nhắc tới chức năng thứ ba, trong đầu Lệ Khiếu Hằng bỗng hiện ra cảnh tượng Đào Mộ hôn môi với người khác.
Lệ Khiếu Hằng đột nhiên không muốn yên lặng chờ đợi nữa, hoặc là nói, anh không dám chờ đợi nữa.
Lệ Khiếu Hằng tin rằng không có ai càng hiểu Đào Mộ ưu tú cỡ nào hơn anh.

Đào Mộ nhà bọn họ đẹp trai tài giỏi, nói chuyện hài hước, tính tình tốt, tốt bụng có nguyên tắc, cả tài năng kinh doanh và ứng xử đều không chê vào đâu được.
Cho nên, Đào Mộ ưu tú như vậy nhất định được rất nhiều người yêu thích đúng không? Có lẽ những người đó trẻ tuổi hơn anh, đẹp trai hơn anh, quan trọng nhất là lỡ như có người tỏ tình trước anh, Đào Mộ còn đồng ý nữa thì sao?
Lệ Khiếu Hằng chỉ cần tưởng tượng một chút đã cảm thấy ức đến không thở nổi anh không muốn Đào Mộ thích người khác, càng không dám tưởng tượng có một ngày Đào Mộ sẽ nắm tay hôn môi và thậm chí là làm chuyện thân mật với người đàn ông khác, anh không chắc mình sẽ làm ra hành động gì nữa.
Lệ Khiếu Hằng cực kỳ căng thẳng siết chặt bộ dụng cụ lột cua tám món, mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt Đào Mộ: "Tiểu Mộ, em có thể cho anh một cơ hội chính thức theo đuổi em không?".


Bình luận

Truyện đang đọc