SAU KHI TA BỊ SƯ HUYNH CHỨNG ĐẠO


Ánh mắt Phượng Tuyên không khỏi mê man, ngươi không biết nhưng ngươi cũng đâu có hỏi ta, đây chẳng phải là điều bình thường sao?
Huống chi nhìn dáng vẻ đại ma đầu cứ phảng phất như là muốn đi tính sổ.

Hung dữ, thái độ nói chuyện cũng không tốt.
Cứ như là Phượng Tuyên vừa gọi cái gì mà "phu quân", "tướng công", "ngọc lang".

Vừa rồi chỉ là y nghiêm trang gọi một câu sư huynh thôi mà, còn gọi cả tên họ người ta nữa.
Nghĩ đến chuyện mình diễn xuất cả một ngày trước mặt rất nhiều thượng thần, mệt sắp chết chỉ vì không muốn người ta phát hiện ra Thích Trác Ngọc ẩn thân ở Tê Phượng cung.

Thật vất vả mới có thể nhàn rỗi thở phào nhẹ nhõm, Thích Trác Ngọc lại chẳng hề cảm kích, nhất thời trong lòng cũng có chút tức giận.
"Kinh Ngọc sư huynh vốn là sư huynh của ta, ta không gọi sư huynh thì gọi huynh ấy là gì?"
Thích Trác Ngọc tính toán chi li: "Nhưng ngươi gọi bản tôn thì luôn kêu đại ma đầu."

Đại ca.
Đó không phải là yêu cầu của riêng ngươi sao? Phượng Tuyên chỉ hận mình không dùng pháp khí gì đó ghi lại lời của Thích Trác Ngọc.

Không thì giờ này y đã dùng những lời này đập vào trán hắn.
"Vậy nếu không thì gọi ngươi gì?" Phượng Tuyên phát hiện mình có thể là giả bệnh cả ngày, đầu óc thật sự bị tức giận làm cho sinh bệnh thật rồi.

Lúc này lên giọng, không biết làm sao mà nhớ tới lúc chiều Nguyệt Nga có kể với y về cách gọi của mấy tên đàn ông đểu, gì mà tâm can bảo bối, lúc này y cũng không kiêng nể gì mà mở miệng: "Gọi ngươi là tâm can nhé? Hay cục cưng à?! "
Vừa nói ra miệng, Phượng Tuyên đột nhiên sửng sốt.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Thích Trác Ngọc cũng trở nên vi diệu, đại điện Tê Phượng cung nhất thời an tĩnh lại.
Phượng Tuyên cũng mới nhận ra.
Muốn chết.

Trước mắt này chính là đại ma đầu chinh chiến vô số trận ở biển Hỗn Độn.Nếu hắn không vui công chiếm luôn cả Bạch Ngọc Kinh trong lúc tức giận thì làm sao bây giờ.
Lý trí dần dần trở lại, dục vọng sinh tồn của Phượng Tuyên cũng online.
Đang muốn bỏ qua vấn đề này như thể không có gì xảy ra.

Không ngờ Thích Trác Ngọc lại bất thình lình mở miệng: "Tùy ngươi.

"
Phượng Tuyên: "? "
Trông Thích Trác Ngọc còn rất hài lòng với hai xưng hô này, chậm rãi nói: "Tâm can.

Cưng à.

"
Cũng không biết hắn có phải cố ý hay không, bốn chữ này đọc cực kỳ chậm, ánh mắt còn đáp xuống mặt Phượng Tuyên.

Giống như là nhìn chằm chằm y gọi y là tâm can bảo bối vậy.
Phượng Tuyên cảm thấy mặt có hơi nóng không hiểu ra làm sao.
Tâm tình Thích Trác Ngọc đột nhiên trở nên rất tốt: "Hai xưng hô này, tùy muốn gọi cái nào cũng được."
Phượng Tuyên: "..."
Cái gì gọi là tâm trạng của một người đàn ông lật còn nhanh hơn lật sách.
-
Lăn qua lăn lại một ngày, Phượng Tuyên thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Theo lý thuyết, y đã hơn một ngàn tuổi, đại bộ phận thượng thần ở Bạch Ngọc Kinh đều được coi là vừa mới trưởng thành vui vẻ hoạt bát.
Không nói xa, gần thì có Nguyệt Nga, tinh lực tràn đầy vô cùng, đừng nói cứ như vậy giày vò một ngày, cho dù là giày vò hơn một tháng nàng cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Tuy rằng các cổ thần của Bạch Ngọc Kinh là thần linh trời sinh.

Nhưng cũng là trời sinh mà lớn lên, tỷ như Phượng Tuyên thuộc về phượng hoàng tộc thượng cổ.
Vì vậy, bản năng vạn vật ăn khi đói, mệt thì ngủ vẫn còn khắc sâu trong cơ thể.
Bọn họ không giống như phàm nhân tu lên thượng tiên, phải tận lực đi tích cốc, khiến bản thân vô tình vô dục mới có thể thành đại đạo, nhìn thấy trường sinh.
Cổ thần sống lâu nhưng thật ra sống đối với bọn họ mà nói cũng không có ý nghĩa nào đối với bản thân cả.

Bởi vậy mà giống như phản phác quy chân*, tuy rằng ngủ và ăn cơm đối với bọn họ không có tác dụng quá lớn, nhưng bọn họ vẫn tuân theo quy luật tự nhiên.
(Phản phác quy chân: Lúc đạt đến điểm cao nhất, cũng chính là lúc quay lại điểm xuất phát)
Trước kia Phượng Tuyên thích ngủ là bởi vì cảm thấy nằm bất động sẽ rất thoải mái và tiết kiệm sức lực, không hẳn là do cảm thấy buồn ngủ.
Bây giờ muốn ngủ thì thật sự là do cảm thấy buồn ngủ, mắt díp cả lại như là hạ phàm bay mấy ngàn km.
Lúc y nằm xuống thần mộc ngô đồng, còn có chút lo lắng.
Nhìn Thích Trác Ngọc, có chút chần chờ: "Ngươi hẳn là sẽ không thừa dịp ta ngủ, tới Bạch Ngọc Kinh gây chuyện chứ.

"
Thích Trác Ngọc ném cho y một ánh mắt "Bản tôn muốn gây chuyện căn bản không cần chọn thời gian".
Tuy rằng vừa cuồng ngạo vừa tự cao, nhưng Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế an tâm nhắm mắt lại.
Đổi lại bình thường bên cạnh có một ma tôn biển Hỗn Độn, Phượng Tuyên thân là Thái tử Bạch Ngọc Kinh, dù có mệt mỏi thế nào cũng không dám ngủ say thật sự.
Nhưng lần này chưa tới vài hơi thở y đã đã thiếp đi, Có lẽ là bởi vì quá khác thường, ngay cả Thích Trác Ngọc cũng để ý.
Hắn lấy thần hồn đăng trong cây ngô đồng ra, rũ mắt nhìn trong chốc lát.
Bên trong ngọn đèn là Nguyên Thần Phượng Tuyên đã cố gắng hết sức để tập hợp lại, nó rất yếu, chẳng trách y lại cảm thấy mệt.
Lúc trước chưa nhận ra Phượng Tuyên, hắn còn không biết vì sao Nguyên Thần của y lại vỡ vụn đến thế.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ chính là trăm năm trước đã ngăn cản lôi kiếp diệt thế giúp hắn mà dẫn đến chuyện này.
Bàn tay nắm đèn chợt căng thẳng.
Năm ngón tay khớp xương rõ ràng trắng bệnh.

Ngọn đèn thần hồn đăng đang từ từ thiêu đốt, nhưng có thể thấy được bằng mắt thường nó đang lung lay phảng phất một giây sau sẽ tắt.
Thích Trác Ngọc nhìn một lát, chia một phần nguyên thần của mình vào, làm chất dẫn cho đèn tiếp tục thiêu đốt.
Phượng Tuyên trên giường bạch ngọc dường như cảm ứng với thần đăng của bản mạng.

Lông mày hơi nhíu lại, chẳng mấy chốc đã tách ra, ngủ có đôi phần thoải mái hơn lúc nãy.
Làm xong tất cả, Thích Trác Ngọc ngồi trên giường bạch ngọc.

Góc độ này của hắn vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt Phượng Tuyên, Thích Trác Ngọc nhìn một lúc rồi vươn tay bóp một cái.
Hai trăm năm đã trôi qua.
Phượng Tuyên thay đổi nhưng lại như không thay đổi chút nào, thiếu niên vẫn ngủ say dưới thần mộc ngô đồng ngút trời.
Trong cơn mê trăm năm qua cùng lắm chỉ là một ác mộng của hắn mà thôi.

Vừa mở mắt ra, ánh mặt trời của trúc gian tiểu trúc vừa hay có thể tắm nắng.
Tiểu tổ tông mà hắn nuôi nằm trên giường hồ, có lẽ một giây sau sẽ mở mắt ra.
Thích Trác Ngọc nhớ hôm nay ở trong Tê Phượng cung nghe được cuộc đối thoại của Phượng Lịch và Kinh Ngọc.
Hắn thuận thế nằm xuống, bá đạo chen chúc vào chiếc giường bạch ngọc vốn chả lớn là bao của y rồi ôm Phượng Tuyên vào trong lòng.
Giống như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ trôi dạt, nhưng phải kiềm chế bản thân không thể ôm quá chặt.
Sợ nguyên thần y lại tan, cuối cùng lại chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
-
Phượng Tuyên mơ mộng cả một đêm nhưng không phải là ác mộng.

Chính là mơ thấy mình đang yên đang lành ngủ dưới tàng cây ngô đồng, kết quả không biết có một con mèo hoang nhảy ra từ đâu, không nói một lời đã ngã xuống chạm vào y.
Sau khi chạm xong còn chưa tính, Phượng Tuyên sờ nó hai cái thôi là nó đã tiến thêm một tấc bỗng nhiên nhảy lên đùi y, còn trở nên vô cùng to lớn, ôm cả người Phượng Tuyên vào trong lòng của nó.
Mặc dù hít mèo rất vui, nhưng cũng cần có chừng mực.

Loại bắt buộc này làm cho y hít đến khó thở khiến Phượng Tuyên bừng tỉnh từ giấc mộng.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên là nhìn chằm chằm vào cây ngô đồng.

Hoài nghi thần mộc này có phải có chút vấn đề gì hay không, bình thường y ngủ ở dưới tàng cây cho tới bây giờ chưa từng nằm mơ.
Chờ y ngồi dậy, chậm lại rất lâu lấy lại tinh thần.

Nhìn xung quanh, phát hiện Tê Phượng Cung đã không còn bóng dáng Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên có chút ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hắn về rồi sao?
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn, không thấy Thần Hồn Đăng đâu.
Được rồi.
Có lẽ đại ma đầu lại chạy đi làm chuyện gì đó, kỳ lại chính là, Phượng Tuyên lại cảm thấy có một loại cảm giác quỷ dị quen thuộc.

Có vẻ như y đã trải qua những chuyện này.

Hơn nữa còn có một loại tự tin mê muội, cảm thấy Thích Trác Ngọc hẳn là sẽ không làm chuyện gì quá đáng với y.
Vì thế, cuộc sống của Phượng Tuyên ở Tê Phượng cung lại trở nên giống như trước kia.

Mỗi ngày không phải ngủ chính là phơi nắng, trước kia heo lười như vậy, có khi cha sẽ chạy qua nói mình vài câu lười biếng không chịu tu luyện.

Gần đây không biết làm sao mà giống như nghĩ thông suốt, cũng không ép Phượng Tuyên tu luyện, chỉ là thường xuyên đi kiểm tra tình hình ôn dưỡng Thần Hồn Đăng mà thôi.
Kỳ lạ chính là Phượng Lịch vốn cho rằng thần hồn đăng vốn sẽ càng ngày càng suy bại, thế nhưng kiên trì đến bây giờ.
Không chỉ như thế, đèn trong Thần Hồn Đăng còn thịnh vượng hơn trước kia một chút, vô cùng kỳ quái.
Nhưng Phượng Lịch cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng thần mộc Ngô Đồng phát huy tác dụng bèn đặt đèn trở về.
Phượng Tuyên thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi y lo lắng muốn chết, sợ cha phát hiện Thần Hồn Đăng có cái gì không đúng.
Không sai, lúc trước Phượng Tuyên cho rằng Thích Trác Ngọc đã trở về biển Hỗn Độn rồi, hẳn là sẽ có một đoạn thời gian rất dài không gặp được hắn.
Kết quả buổi sáng hắn biến mất không thấy, buổi tối lại tự dưng xuất hiện, hơn nữa còn cất Thần Hồn Đăng về chỗ.
Ngay sau đó không nói hai lời kéo y vào giường ngô đồng.
Đúng rồi.
Không biết hắn có bệnh gì mà cảm thấy hiện tại Phượng Tuyên ngủ trên giường bạch ngọc không đủ thoải mái.

Thật sự thay cho y một cái giường do chế tạo từ thần mộc ngô đồng, hơn nữa sử dụng thần mộc linh không hề thua kém cái cây mà phụ thần trồng cho y ở trong Tê Phượng cung.
Năm đó Phụ Thần vì tìm cho y cây thần mộc ngô đồng này mà chạy khắp Tam Giới mới tìm được một gốc trong đó.
Sau khi cấy ghép thì rơi vào Tê Phượng cung.

Theo phụ thần nói, cây thần mộc ngô đồng này đã khai linh trí, trong tam giới chỉ có hai gốc cây, còn có một gốc còn nhỏ.

Phượng Tuyên thầm nghĩ đó hẳn là con của nó.
Kết quả buổi tối hôm trước, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lẳng lặng xuất hiện ở Tê Phượng cung.

Sau đó hơn nửa đêm lắc Phượng Tuyên tỉnh.

Thích Trác Ngọc đối với chuyện đánh thức y giữa đêm không hề có cảm giác tội lỗi.
Đỡ Phượng Tuyên chưa tỉnh hoàn toàn, bế y xuống khỏi chiếc giường bạch ngọc.

Lần này, Phượng Tuyên thật sự bị dọa tỉnh.
"Ngươi làm gì vậy?" Phượng Tuyên thiếu chút nữa ngã xuống.
Thích Trác Ngọc không nói gì chỉ thu đi giường bạch ngọc của y.

Sau đó lại đổi một cái giường gỗ nhìn qua rất đắt tiền.
"Sau này ngủ cái giường này." Thích Trác Ngọc rất tự nhiên lên tiếng quyết định giúp y.
Phượng Tuyên:?
Ngươi nói ngủ trên giường là phải ngủ trên giường này hả, không biết y là cái tên cứng đầu cứng cổ ở thiên đình hay sao?
"Đây là giường chế tạo từ thần mộc ngô đồng, ngươi ngủ ở phía trên, có thể tu dưỡng nguyên thần tốt hơn."
Phượng Tuyên: Đôi khi vẫn phải lắng nghe ý kiến của người khác, ví dụ như y cảm thấy ngủ trên giường rất tốt!
Phượng Tuyên kinh ngạc đồng thời mở miệng: "Tại sao ngươi lại đổi một cái giường khác cho ta? "
Thích Trác Ngọc nói: "Cái giường bạch ngọc kia, ngươi ngủ không thoải mái.

"
Phượng Tuyên có dự cảm không tốt: "Cây thần mộc ngươi chặt không phải là chặt được ở phụ cận Bích Lạc Tuyền đấy chứ?"
Thích Trác Ngọc rất là đương nhiên gật đầu: "Trong Tam Giới chỉ có phụ cận Bích Lạc Tuyền còn lại một gốc cây cuối cùng này."
......!Thế mà thật sự là cây ngô đồng ở Bích Lạc Tuyền!
Vẻ mặt Phượng Tuyên khiếp sợ: "Vậy ngươi có biết cây thần mộc ngô đồng ở phụ cận Bất Lạc Tuyền kia đã mở thần trí, có thể là con nối dòng của cây thần mộc Tê Phượng cung này không? "
Thích Trác Ngọc: "Vậy thì sao?" Hắn đơn giản thô bạo trả lời: "Bây giờ bản tôn cho phụ tử chúng nó đoàn tụ, chẳng lẽ không phải là một chuyện vui sao? "

Chỉ có, địa ngục trống rỗng, ma tôn ở nhân gian.jpg
Nhớ lại đến đây thì đột ngột dừng lại.
Phượng Lịch ngồi trên giường Ngô Đồng, tựa như đã phát giác ra chuyện này, "Ầm" một tiếng: "Con thay đổi giường bạch ngọc từ khi nào? Thần mộc ngô đồng này chính là thiên tài địa bảo hiếm thấy.

"
Phượng Tuyên chột dạ nói: " Vậy à? Có thể là quà tặng tại yến hội chúc mừng con xuất quan, cũng không biết là ai tặng.

Con nhìn thấy trong khố phòng Tê Phượng Cung nên đơn giản lấy ra dùng."
Phượng Lịch bỗng nhiên hoài nghi nhìn chằm chằm y thật lâu.

Rất giống loại ánh mắt cha mẹ bắt con yêu sớm, nhưng mấu chốt là Phượng Tuyên không biết mình chột dạ cái gì, y căn bản cũng không có yêu sớm!
Cũng may Phượng Lịch không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này.

Nếu không với diễn xuất của y bị nhìn thêm lát nữa sẽ thành thật khai báo hết.
Sau khi kiểm tra nguyên thần của Phượng Tuyên có an ổn hay không, Phượng Lịch rốt cục cũng nói rõ ý định đến đấy: "Ngày mốt là ngày giỗ của phụ thần con."
Phượng Tuyên chớp chớp mắt sau đó giật mình, từ từ gật đầu: "Con biết.

"
Phượng Lịch xoa đầu y một cái: "Mệt mỏi quá thì không cần đi, dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi."
Thời điểm Ứng Chúc thần vẫn, thần hồn đều tiêu tán ở trong thiên địa, không có lưu lại bất cứ thứ gì.
Các cổ thần của Bạch Ngọc Kinh vì hắn mà dựng lên mộ chôn di vật quần áo, tế bái hàng năm để biểu thị sùng kính đối Ứng Chúc.
Thân phận của Ứng Chúc có sự khác biệt.

Ngày thần tế của hắn, quá trình vô cùng phức tạp, lúc nhỏ Phượng Tuyên còn không biết đó là ngày phụ thần Thần Vẫn.

Chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc, y không hiểu vì sao các cổ thần bá bá lại bi thương nặng nề như vậy, y rất buồn, nên muốn trở về Linh tiêu cung ngủ.
Y vẫn đang chờ đợi phụ thần trở về nhà mang cho y một món quà của thế gian.
Chỉ là từ năm đó, y không đợi được phụ thần nữa.
Ngày tế thần ngày ở ngày mốt, các cổ thần Bạch Ngọc Kinh đều tới cả.

Thậm chí ngoại trừ Bạch Ngọc Kinh, còn có hậu duệ của các thần tộc thượng cổ, vì ngày này mà cho dù cách xa vạn dặm cũng đến tế bái.
Phượng Tuyên là con trai duy nhất của Ứng Chúc, vào ngày tế thần đông đảo cổ thần vẫn tiến hành bái lạy y.
Diện mạo của y rất giống Phượng Lịch, thanh tao thoát tục, trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt diễm.

Lúc không nói chuyện, khí chất lại có vài phần giống như Ứng Chúc, đoan trang bình tĩnh, nghiêm nghị bất khả xâm phạm, thoạt nhìn thật đúng là có chút cảm giác hù dọa người của Thái tử điện hạ, người thừa kế thần giới.
Cổ thần Bạch Ngọc Kinh biết tính cách lười biếng của vị Thái tử điện hạ này, nhưng hậu duệ của những vị thần từ xa kia không biết.
Ánh mắt nhìn Phượng Tuyên giống như thấy được Ứng Chúc năm đó, vừa tôn kính vừa sùng bái, vừa cảm kích rớt nước mắt lại khen không dứt miệng, khen ngợi Phượng Tuyên độc nhất vô nhị không ai sánh bằng, nói y thật sự có phong phạm năm đó của phụ thần, tương lai nhất định có thể kế thừa di chí của Ứng Chúc, gánh vác trọng trách thủ hộ tam giới.
Chỉ là bọn họ không biết, đừng nói gánh vác trọng trách này.

Cho dù Thái tử điện hạ khiêng túi gạo đi hai bước, đều phải yếu đuối ai ôi, liên tục muốn cõng muốn ôm.
Nhưng bởi vì không bôi nhọ Ứng Chúc, Phượng Tuyên vẫn xuất ra 100% diễn xuất của mình diễn cho xong.
Phượng Lịch thấy thế, trong lòng vừa chua vừa chát.

Bất tri bất giác, con chim nhỏ bi ba bi bô học nói kia cũng lớn như vậy, có thể một mình đảm đương một mặt.
Nếu không phải Phượng Tuyên trúng phải một kiếp kia, đợi một thời gian y siêng năng tu luyện, tương lai chưa chắc không thể kế thừa thần chí của Ứng Chúc.
Vừa nghĩ đến một kiếp xui xẻo trong mạng của con nhà mình, Phượng Lịch lại không khỏi thù hận phàm nhân chưa từng gặp mặt kia thêm vài phần.
Không biết bằng cách nào, ông nhớ lại vài chi tiết nhỏ kỳ quái trong Tê Phượng cung.

Trong lòng có một chút bất an, vì thế gọi Nguyệt Nga tới: "Nguyệt Nga, bổn quân có việc hỏi ngươi.

Sau khi ăn tuyệt tình châu, thật sự có thể đoạn tình tuyệt ái sao? "
Nguyệt Nga vội vàng nói: "Hồi bẩm đế quân, Tuyệt Tình Châu là chí bảo trấn ở Nguyệt cung, vật này sau khi ăn vào đều sẽ chặt hết định mệnh định tiên duyên.

Sao tự dưng đế quân lại hỏi vậy?"
Phượng Lịch cười nói: "Không có gì, ta chỉ muốn xác nhận lại.

"
Đã như vậy thì ông an tâm rồi, Linh Nhi có thể hợp tịch thành hôn, có người bầu bạn.

Nhưng tuyệt đối không thể ăn cay đắng của tình yêu lần nào nữa!
-
Ngày giỗ của phụ thần bận rộn cho đến khi tối.

Phượng Tuyên mệt mỏi ngáp một cái, thấy không có chuyện gì của mình nữa bèn tính trở về Tê Phượng cung trước.
Kết quả vừa từ thần mộ đi ra là nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa.
Giống như là hắn đã chờ thật lâu, ngay cả động tác cũng không hề thay đổi, chỉ là lúc nhìn thấy Phượng Tuyên mới nâng mí mắt lên.

Phượng Tuyên sửng sốt vài giây, sau đó hoàn hồn: "Sao ngươi lại ở đây?"
Nói ra là lại bắt đầu hối hận.
Dù sao với tu vi Thích Trác Ngọc thì có thể đi khắp Bạch Ngọc Kinh, cho dù hắn xuất hiện ở bất cứ đâu cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Ngươi không ở Tê Phượng cung." Thích Trác Ngọc giải thích.
Chẳng trách.
Phượng Tuyên thầm nghĩ nhất định là do hắn không tìm được mình, cho nên hiện tại rất tức giận.
Y suy nghĩ rồi thành thật giải thích: "Hôm nay là ngày giỗ của Thần Ngày giỗ của Phụ Thần ta, cho nên ta không ở Tê Phượng cung.

"
Nói xong, Phượng Tuyên đợi một chút, chuẩn bị nghênh đón lửa giận của Thích Trác Ngọc.
Nhưng không.
Thích Trác Ngọc chỉ nhìn y một cái, hỏi: "Có thể đi được không? "
Trên đầu Phượng Tuyên toát ra một dấu chấm hỏi.
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc thản nhiên: "Có thể ôm.

"
Sau đó y nhận ra lời Thích Trác Ngọc nói là nếu y không muốn đi bộ thì hắn có thể ôm.
Phượng Tuyên nhìn thoáng qua con đường núi dốc đứng trước mặt, không thể không nói, có đôi khi ma tôn này vẫn rất hiểu mình.
Con đường dốc như vậy, vừa nhìn đã biết mình không thể một mình đi hết.

Thế nhưng Thích Trác Ngọc nói ôm y thuần thục như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy y là biến thái đi ngược đãi người ta vậy.
Chẳng qua, Phượng Tuyên trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu: "Muốn.

"
Y suy nghĩ cảm thấy Thích Trác Ngọc có lẽ sẽ không đồng ý với yêu cầu này của mình, nhưng vẫn đưa ra: "Nhưng có thể đổi phương thức ôm hay không.

"
Thích Trác Ngọc nhướng mày.
Một giây sau, Phượng Tuyên bỗng nhiên tiến một bước về phía hắn.

Cơ thể hai người còn có khoảng cách một quyền, nhưng Phượng Tuyên lại nhẹ nhàng cụp mi xuống, trán tựa vào lồng ngực hắn.

Tóc y xõa xuống vai, lướt nhẹ qua đầu ngón tay hắn.
Phượng Tuyên biết cha rất bận rộn, Kinh Ngọc sư huynh cũng rất bận rộn.

Biết sau khi phụ thần chết, các cổ thần bá bá của Bạch Ngọc Kinh, những hậu duệ thần tộc thượng cổ lưu lại đều hy vọng y lớn lên trở thành anh hùng đỉnh thiên lập địa giống như phụ thần, khơi mào trọng trách bảo vệ chúng sinh.
Vì vậy, y biết y không thể khóc lớn như một đứa trẻ bi ba bi bô tập nói vào ngày giỗ của phụ thần.
Nhưng Phượng Tuyên vẫn rất buồn.

Phụ thần đã rời đi hơn ngàn năm rồi, Thần tộc tự hào về cái chết của ông.

Chỉ có cha và chính y, đau khổ vì cái chết của phụ thần.
Ứng Chúc là chiến thần của Thần tộc, là thần ban đầu phù hộ thương sinh.
Nhưng ông cũng là đạo lữ của Phượng Lịch, là cha của mình.

Sau khi ông qua đời, ngay cả quyền rơi nước mắt vì ông cũng không có.
"Ngươi muốn khóc?" Thích Trác Ngọc bỗng nhiên mở miệng.

Cái tên thẳng nam thối tha này ở phương diện nào đó cũng rất tinh tế.
"Không có." Giọng Phượng Tuyên rầu rĩ: "Ta đã là một con chim lớn 1900 tuổi, ta sẽ không khóc, rất mất mặt.

"
"Mất mặt sao? " Thích Trác Ngọc hỏi ngược lại một câu, tiếp theo bất ngờ không kịp đề phòng, ấn eo Phượng Tuyên, làm cho y lảo đảo ngã vào trong lồng ngực hắn, hắn đỡ gáy Phượng Tuyên, tư thái thân mật: " Trước kia bản tôn cũng từng khóc.

"
"Có một con chim ngu ngốc nói cho ta biết." Thích Trác Ngọc đổi động tác đỡ gáy y thành vỗ nhẹ lưng y an ủi, "Nhớ cha mẹ cũng không có gì xấu hổ."
Giọng nói của hắn rất nhẹ: "Nếu thực sự buồn, khóc cũng không có sao."
Câu cuối cùng của Thích Trác Ngọc gần như lẩm bẩm, theo gió mà tan: "Sư huynh ở đây."
Tác giả có lời muốn nói:
Ma ma ngúc nghích (người đẹp rưng rưng): ngươi thề rằng viên tuyệt tình châu này hữu ích đi, ngươi thề!
Chim nhỏ muốn yêu sớm, ngăn cản cũng không ngăn được...
·
Sư huynh: Không kìm được được phải tự xưng là sư huynh, nhấn mạnh địa vị của mình!!!
Tâm can bảo bối không có, nhưng sau này sắp xếp cho cái tên tra nam gọi chim nhỏ là cục cưng..


Bình luận

Truyện đang đọc