SAU KHI TA BỊ SƯ HUYNH CHỨNG ĐẠO


Trong phòng im lặng một lúc lâu, biểu cảm của Thích Trác Ngọc trở nên vô cùng cổ quái, lộ ra vẻ mặt "Đầu óc ngươi lúc rớt xuống nước bị úng nước rồi à?"
Mặc dù không mở miệng nói chuyện, nhưng Phượng Tuyên cũng cảm thấy hẳn là mấy lời hắn mắng trong lòng rất bẩn thỉu.
Y có thể làm gì? Chẳng phải chỉ có thể tha thứ cho cái tên trẻ trâu đầu gấu, mới mười lăm tuổi đại ma đầu rắm thối hay sao?
Nghĩ lại bây giờ hắn đang mất trí nhớ, Phượng Tuyên quyết định nhẫn nhịn.

Thuật định thân qua một khắc (15 phút) sẽ mất đi hiệu lực.
Sau khi Thích Trác Ngọc có thể động đậy, vẻ mặt biến đổi, cười vô cùng nham hiểm: "Được thôi.

Nếu ngươi muốn làm đồng phạm của ta thì phải tỏ ra có thành ý một chút."
Phượng Tuyên:?
Y đã tha thứ cho việc đêm nay hắn đến ám sát mình, còn muốn thành ý gì nữa?
Chỉ có thể nói đại ma đầu chính là đại ma đầu.
Phượng Tuyên hoàn toàn không cách nào đánh giá được trình độ có thù tất báo cùng với lòng dạ hẹp hòi của hắn.
Thích Trác Ngọc lấy ra một bình độc dược trông giống như là chuyên dùng để gây sự từ trong lồng ngực ra, chậm rãi mở miệng: "Cổ này tên là Phệ Tâm Cổ, trăm năm mới có được một bình, người dùng một khi trúng cổ này, mỗi tháng mười lăm đều sẽ phát độc một lần, lúc phát tác giống như Vạn Cổ Phệ Tâm, nếu như không có giải dược, sẽ bạo thể bỏ mình mà chết.


Phượng Tuyên: Sao lại giống với tình độc trước kia của ngươi thế?!
Cho nên là sau khi chuyển thế, đại ma đầu còn không quên sơ tâm đúng không?
Ý cười của Thích Trác Ngọc vô cùng lạnh lẽo: " Chẳng phải ngươi muốn làm đồng bọn với ta sao? Ăn cổ này vào, bổn cung sẽ tin ngươi một lần.”
Nói xong, Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm Phượng Tuyên cứ như là muốn nhìn thấu cả người y.
Phượng Tuyên lại chẳng cảm thấy kỳ lạ chỗ nào.

Dù sao loại cổ độc trên thế gian này đối với y thì chẳng khác ăn kẹo là mấy.

Nhiều nhất thì là hơi khó ăn, kết quả ăn vào miệng mới thấy không phải khó ăn bình thường mà là rất khó ăn.
Thích Trác Ngọc nhìn mặt y không đổi sắc nuốt Phệ Tâm Cổ, biểu tình trên mặt rốt cục lại biến hóa thêm một lần: "Ngươi thật sự dám ăn Phệ Tâm Cổ sao? ”
Hắn dự đoán Tuyên công tử này sợ chết, đêm nay nói muốn làm đồng đảng của hắn, có lẽ cũng chỉ là kế hoãn binh, chỉ vì sống mà thôi.
Nhớ đến chiều nay, y giải thoát cho mình trước mặt hoàng đế, là thiện ý chưa từng có trong hậu cung.
Không phải Thích Trác Ngọc hoàn toàn không hiểu có ơn tất báo, chỉ coi như lần này bỏ qua mà thôi.
Chưa từng nghĩ Phượng Tuyên lại thật sự ăn Phệ Tâm Cổ.
Hả?
Ngươi tên biến thái gì vậy? Mẹ nó không phải là ngươi muốn ta ăn sao?
Phượng Tuyên thật sự cảm thấy hắn rất khó đối phó bèn lặng lẽ nói: "Không phải ngươi bảo ta ăn hả?"
Thích Trác Ngọc một lời khó nói hết: "Ngươi có biết Phệ Tâm Cổ phát tác có bao nhiêu khó chịu không? Giờ phút này nếu ngươi vì mạng sống mà muốn nôn, bổn cung không trách ngươi."
Muốn y ăn rồi lại muốn y nhả, sao mà đại ma đầu đến thế gian chuyển thế được vậy? Tính tình càng lúc càng trở nên cổ quái, y thật sự không hiểu nổi hắn.
Hai người nhìn nhau một lúc, Phượng Tuyên chậm rãi mở miệng: " Không được đâu."
Thích Trác Ngọc nhìn y, mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Phượng Tuyên giải thích: " Chẳng phải ngươi vừa mới nói Phệ Tâm Cổ gì đó trăm năm mới có được một bình sao, nghe có vẻ quý lắm, ăn cũng ăn rồi, nôn ra chẳng phải phí lắm ư."
Thích Trác Ngọc: "..."
Chưa từng thấy mạch não khác người như vậy, cái này con mẹ nó là độc dược đấy!
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc rốt cục cũng lộ ra sự hoang mang, chẳng lẽ lúc Tuyên công tử này rơi xuống nước đầu óc cũng bị úng nước luôn rồi, không thì sao lại nói ra lời này được?
Nếu như không phải thì là y thật lòng muốn mưu phản cùng mình.
Là như vậy, Thích Trác Ngọc lại càng không hiểu.


Hắn luôn cảm thấy mình là một tên điên, thế nhưng không ngờ người trước mắt này còn điên hơn.
Thích Trác Ngọc không nói gì một lúc lâu, dùng một loại ánh mắt khiến Phượng Tuyên không hiểu nhìn y.
Dù sao mặc kệ đại ma đầu chuyển thế bao nhiêu lần, Phượng Tuyên đều cảm thấy mình đoán không ra được ý nghĩ của hắn.
Phượng Tuyên do dự một lát, lặng lẽ sau lưng hắn lấy ra một bộ quần áo trước kia hắn thường mặc từ trong ví nhỏ.
Nếu không phải dùng tiên pháp trước mặt Thích Trác Ngọc sẽ bị hắn coi là yêu quái bắt lại thì Phượng Tuyên muốn làm y phục của hắn khô luôn tại chỗ.
Sau khi gấp quần áo lại đặt nó lên giường, lúc này Phượng Tuyên mới cảm thấy hơi buồn ngủ.
Trải qua sự kiện hạ phàm rơi xuống nước hôm nay, buổi tối lại bị Thích Trác Ngọc tự dưng tới ám sát.

Y thật sự kiệt sức rồi, cảm giác mấy trăm năm nay chưa có lúc nào mệt mỏi như lúc này.
Làm xong tất cả, Phượng Tuyên chuẩn bị leo lên giường nghỉ ngơi.

Dù sao y đã tìm được Thích Trác Ngọc.

Trong thời gian ngắn chắc chắn y không chạy ra khỏi Đại Tân triều được, giống như một tảng đá nặng trịch đè nặng lên ngực bị dời đi.

Phượng Tuyên cảm thấy mình cần kịp thời bổ sung giấc ngủ, gặp chuyện không quyết định được thì trì hoãn trước, sáng mai thức dậy lại thu thập cục diện rối rắm này.
Kết quả không ngờ, y vừa nằm xuống giường không lâu thì bỗng nhiên bị người ta lắc tỉnh, vẫn là tần suất quen thuộc.
Phượng Tuyên mở mắt ra phát hiện Thích Trác Ngọc còn ngồi ở bên giường.

Y đã cởi bỏ tiên pháp định thân cho hắn, dựa theo sự hiểu biết của y đối với đại ma đầu, giờ phút này Thích Trác Ngọc hẳn là quay đầu bỏ đi mới đúng.

Sau tất cả, hắn chẳng bao giờ lãng phí thời gian của mình vào những điều vô bổ, không liên quan đến sự nghiệp của mình.
Phượng Tuyên bị lắc tỉnh, vẻ mặt bối rối, "Sao ngươi còn chưa đi? ”
Biểu tình của Thích Trác Ngọc cũng rất khó lường: "Sao ngươi còn ngủ được? ”
Câu hỏi quen thuộc này.
Mấy trăm năm không có nghe được, thậm chí còn cảm thấy quen thuộc.
Phượng Tuyên dừng lại một lát chần chờ hỏi: "Làm sao thế? ” Nhìn thấy hai cái bọng mắt đen sì dưới mắt Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi cũng muốn ngủ một lát sao.


Phượng Tuyên nhìn thoáng qua giường của mình.

Trước đây y là một hậu phi không được sủng ái lắm, bởi vậy mà cung điện cũng rất nhỏ bé.

Nhưng cũng may cái giường này coi như vừa tầm, muốn ngủ hai người thì chen chúc một chút vẫn có thể ngủ.

Phượng Tuyên rất tự nhiên ngồi vào bên trong, nhường ra nửa giường, "Giường hơi nhỏ, nếu ngươi muốn ngủ thì ngủ đi."
Nói xong câu đó, Phượng Tuyên cảm giác mình không còn chuyện gì nữa bèn ngã xuống chuẩn bị ngủ tiếp.

Chưa tới nửa giây lại bị Thích Trác Ngọc kéo lên.
Lúc này, Phượng Tuyên không tức giận vì bị đánh thức thì cũng bị kéo dậy mà tức giận.
"Lại làm sao nữa?" Cho dù Phượng Tuyên muốn giận thì cũng không giận hắn nổi, giọng điệu nói chuyện hơi nặng lại càng giống như làm nũng: " Chẳng phải ta đã ăn Phệ Tâm Cổ rồi sao? Bây giờ còn là đồng bọn của ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Thích Trác Ngọc nói: "Ngươi là hậu phi, ta là hoàng tử.


Chênh lệch không quá hai tuổi, nửa đêm khuya khoắt ngươi lưu ta lại ngủ, không sợ ta làm gì ngươi sao?"
......
......
Hả?
Phượng Tuyên trăm triệu lần không ngờ Thích Trác Ngọc lại nghĩ rất nhiều như vậy, có lẽ trong tiềm thức y đã coi đại ma đầu trở thành đạo lữ của mình, cơ hồ không nhận ra vấn đề nghiêm túc này.
Nhưng.
Đại ma đầu.
Ngươi ngay cả chuyện mưu triều soán vị cũng dám làm, ngủ với tình nhân của cha ngươi sao còn nhìn trước ngó sau?
Là một hoàng tử bá đạo, lúc này chẳng lẽ không nên nói một câu được ngủ với ta là vinh hạnh của ngươi linh tinh sao?
Bất tri bất giác Phượng Tuyên cũng có chút ngượng ngùng.
"Vậy làm sao bây giờ." Y do dự: " Vậy không tốt lắm đâu, ngươi mới 15 tuổi, còn nhỏ như vậy."
Thật ra y cũng không biết mười lăm tuổi ở thế gian có tính là tuổi còn nhỏ hay không, y nhớ rõ lúc mình ở tuổi này đã bị ép duyên cho Thích Trác Ngọc.jpg
Thích Trác Ngọc vẻ mặt khó lường: "Nhỏ?"
Như là có chút khó chịu, mong muốn thắng bại có cần mạnh như vậy hay không? Nói ngươi tuổi còn nhỏ, cũng không nói cái gì của ngươi nhỏ!
Hơn nữa, trong đầu ngươi nghĩ linh tinh cái gì đấy?!
Phượng Tuyên rối rắm một hồi rồi nghiêm túc đề nghị: " Không thì ngươi cứ mưu triều soán vị trước rồi nói sau." Y thương lượng như mọi cuộc thương lượng bình thường mở miệng: "Chờ ngươi làm hoàng đế lại cướp ta làm vợ."
Phượng Tuyên động viên hắn: "Thế nào? " Tiểu thuyết mẹ kế rất thú vị đó.
Hiện tại Thích Trác Ngọc nghi ngờ mục đích cuối cùng của Tuyên công tử đầu óc có vấn đề này là muốn làm hoàng hậu.
Bởi vì y không thể làm hoàng hậu trong hậu cung của cha hoàng đế được cho nên bây giờ đặt mục tiêu lên người hắn, ý đồ chờ sau khi hắn làm hoàng đế thì y làm hoàng hậu.
Mà mình lại càng ngốc nghếch lãng phí một thời gian quý báu với tên nhóc tâm thần này.
Thích Trác Ngọc lười nói chuyện với y.
Phệ Tâm Cổ đã ăn, mạng Phượng Tuyên hiện giờ đang ở trong tay mình, hắn muốn giết y đã là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì thế Thích Trác Ngọc chuẩn bị đứng lên rời khỏi nơi này, nhưng không ngờ lúc vừa mới đứng lên đã bị cơn buồn ngủ tập kích.
Ngay sau đó hắn ngã xuống giường.
-
Phượng Tuyên chỉ tùy tiện thử một chút xem có thể làm cho Thích Trác Ngọc ngất xỉu hay không, kết quả không ngờ mình lại thành công.
Có thể tu vi siêu cường của đại ma đầu đã ăn sâu vào trong đầu hắn, có đôi khi hắn sẽ quên mất bây giờ chỉ là một phàm nhân.
Phượng Tuyên cất yểm thú trở lại túi nhỏ.
Sư huynh thối tha, như này mà còn nghĩ đến chuyện buổi tối ám sát tiểu kiều thê của mình.

Bây giờ ngươi chính là một phàm nhân sức chiến đấu bằng không đó ngươi có hiểu hay không?!
Phượng Tuyên nhìn thấy chủy thủ trong tay hắn vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, tức giận cắn một cái lên vai Thích Trác Ngọc.
Sau khi cắn, lại cảm thấy không đúng, lột áo khoác Thích Trác Ngọc ra nhìn, bên trong tung hoành vô số miệng vết thương đan xen.
Cũng là lúc này, Phượng Tuyên mới có thể đánh giá mặt Thích Trác Ngọc một phen, từ lúc hạ phàm đến bây giờ y chưa từng nhìn kỹ mặt hắn.
Y nhớ tới những lời tiểu thái giám nói, Không biết tại sao vận chuyển thế của Thích Trác Ngọc lại kém như vậy, đầu thai cũng là một kẻ xui xẻo.
Phượng Tuyên xốc tay áo Thích Trác Ngọc lên, quả nhiên trên cánh tay của hắn cũng có vô số vết thương cũ.

Vết thương nặng nhất ở trái tim, giống như bị thứ gì đó bén nhọn xuyên qua, sau đó lại tự khỏi hẳn.
Phượng Tuyên thấy vậy hốc mắt đỏ bừng.
Còn tưởng rằng mình hạ phàm sớm, không ngờ vẫn muộn, sớm biết vậy y đã xuống sớm bảo kê hắn.
Phượng Tuyên mất một khắc chữa trị hết tất cả vết thương và vết sẹo trên người Thích Trác Ngọc.
Không chỉ như thế, Phượng Tuyên còn kiểm tra nguyên thần Thích Trác Ngọc, nguyên thần vốn yếu ớt giờ đây rốt cuộc trông không còn đáng sợ như vậy nữa.

Y trèo lên giường, chen vào trong lòng Thích Trác Ngọc.

Suy nghĩ một chút lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái, sau đó giương nanh múa vuốt cắn một cái, tiếp theo lại liếm liếm như mèo con.
Giống như mỗi giấc ngủ trưa lúc xưa, như con thuyền trôi dạt đã lâu cuối cùng cũng tìm được bến đỗ duy nhất.
-
Thích Trác Ngọc không biết mình ngủ như thế nào, trời sinh hắn đã có tính cảnh giác rất mạnh, lớn lên trong hoàn cảnh quỷ dị như hoàng cung dưỡng thành thói quen tuyệt đối sẽ không ngủ trong cung điện xa lạ.

Càng đừng nói mục đích tối hôm qua của hắn là đến ám sát Phượng Tuyên, đến cuối cùng mình còn ngủ thiếp đi, đúng là hoang đường.
Hơn nữa lúc mở mắt ra hắn còn nhìn thấy vị mẹ kế trên danh nghĩa của mình, giống như bạch tuộc treo trên người mình, cả khuôn mặt đều chôn ở trong lồng ngực hắn.
Đổi thành bất kỳ hoàng tử nào, buổi sáng thức dậy phát hiện mình triền miên ngủ cùng với phi tử của cha như vậy thì có lẽ sẽ bị doạ bay mất nửa cái hồn.
Nhưng Thích Trác Ngọc không phải là người bình thường, hắn là một người điên không có khái niệm đạo đức.
Cũng may Phượng Tuyên cũng không phải người bình thường gì, ngủ trong lòng "nhi tử" của mình còn không hề biết, thậm chí còn quấn chặt hơn.
Thích Trác Ngọc đẩy y ra.
Phượng Tuyên bị hắn đánh thức, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục vùi vào trong lồng ngực hắn: "...!Làm gì thế? ” Còn rất làm nũng.
Sắc mặt Thích Trác Ngọc sa sầm bóp chặt hai má y, dùng lực mạnh đến mức có chút bất lịch sự, thậm chí còn rất thuần thục: "Sao ngươi lại hỏi ta? Tại sao ta lại ở trên giường của ngươi." Bởi vì cảm giác tay rất tốt nên Thích Trác Ngọc bất giác bóp thêm hai cái.
"Hả?" Phượng Tuyên tỉnh táo hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn hơi mơ màng: "Trong cung của ta cũng chỉ có một cái giường, không thì ngươi ngủ ở chỗ nào?"Lặng lẽ nhìn xuống mặt đất, Phượng Tuyên cảnh giác: " Không phải ngươi muốn ta ngủ dưới đất chứ, nhưng nơi này là cung điện của ta."
Nói hay lắm, có đạo lý.
Thích Trác Ngọc trong lúc nhất thời không cách nào phản bác.

Hắn phát hiện mình căn bản không thể lý giải mạch não của Phượng Tuyên bèn đứng dậy, sau đó lại phát hiện một chuyện không đúng.
Thay đổi quần áo thì thôi, Thích Trác Ngọc ấn ngực mình.

Trong đồng tử rốt cục xuất hiện vẻ kinh ngạc, vết sẹo xuyên qua toàn bộ trái tim ở đây không thấy đâu.

Không chỉ vậy, hắn xốc tay áo lên, cánh tay, trên cơ thể, cho dù đó là vết thương mới hay vết thương cũ đã biến mất.
Bởi vì Thích Trác Ngọc chuyển thế nên nguyên thần rất bất ổn, từ nhỏ đến lớn rất ít khi có thể ngủ ngon, đêm qua chẳng những ngủ đến hừng đông, tinh thần còn rất sung mãn.

Hơn nữa hai vết thâm nhàn nhạt trước mắt cũng biến mất.
Ánh mắt Thích Trác Ngọc đáp vào người Phượng Tuyên.

Không biết vì sao lại nhớ tới lúc hắn ám sát Phượng Tuyên, chủy thủ tự nhiên biến mất một cách khó hiểu cùng với cơ thể bỗng nhiên không thể nhúc nhích.
Cơ thể không thể nhúc nhích, còn có thể dùng độc dược Nhuyễn Cân Tán để giải thích, Thế nhưng chủy thủ biến mất rất quỷ dị, nhìn thế nào cũng không phải là chuyện phàm nhân có thể làm được.
Khoảng cách Phiếu Miểu tiên phủ ngã xuống đã trôi qua hơn ba trăm năm.

Sau một kiếp ở biển Hỗn Độn, thế gian đã hoàn toàn ngăn cách với Ma tộc và Thần tộc.
Thế gian đã rất ít khi nhìn thấy các tu sĩ nhân tộc, câu chuyện tu tiên thành thần đạp nát sơn hà, tựa hồ cũng bởi vì qua thời gian trăm năm mà dần dần trở thành thần thoại trong lịch sử chân chính.
Hiện tại nhân tộc cơ hồ có rất ít hiểu biết đối với chuyện tu chân.

Thế cho nên sau khi Thích Trác Ngọc nhìn thấy cảnh tượng không tầm thường này thì bắt đầu hoài nghi Phượng Tuyên có phải là cô hồn dã quỷ gì hay không.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, sau đó thăm dò nói: "Vết thương trên người ta đều đã khép lại."
Phượng Tuyên biết hắn muốn hỏi cái này, đã sớm lấy ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: "Ngày hôm qua nghe tiểu thái giám nói Thất điện hạ trời sinh khác với người thường, miệng vết thương có thể tự động khép lại, không ngờ thế mà là thật.

Điện hạ uy vũ!"
Nói tóm lại là nịnh bợ trước.
Vết thương khép lại là ngươi trâu bò, không liên quan gì đến bổn thượng thần.jpg
Thích Trác Ngọc lại lộ ra ánh mắt cổ quái kia nhìn y.
Phượng Tuyên vô tội chớp chớp mắt, hừ một tiếng không rõ ý nghĩa, sau đó xuống giường.
Thích Trác Ngọc ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị trở về cung điện của mình.
Trò khôi hài này đến bây giờ cũng có thể kết thúc rồi.
Nhưng hắn không ngờ chân trước của mình vừa đi, thế nhưng chân sau Phượng Tuyên đã đi theo.
Cảm giác nếu hắn không ngăn cản thì sẽ đi theo về cung điện của hắn.

Thích Trác Ngọc xoay người nhìn y: "Làm gì thế? Tiếp tục đi xuống nữa chỉ sợ nương nương sẽ đi tới cung điện của bổn cung."
Hắn như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt khó lường mở miệng: "Không phải ngươi muốn tới cung điện của ta chứ?"
Phượng Tuyên thiếu chút nữa đụng vào lưng hắn, nghe vậy gật gật đầu: "Đúng vậy.

"Thái độ hoàn toàn đương nhiên.
Thích Trác Ngọc: "..."
Thích Trác Ngọc nói: "Ngươi còn nhớ chính ngươi là hậu phi của hoàng đế không? ”
Phượng Tuyên chần chờ một chút, gật đầu: "Nhớ." Y dừng lại, " Nhớ mới tới chỗ ngươi đó."
Phượng Tuyên nói: " Chẳng phải tối hôm qua ngươi nói, một hoàng tử như ngươi ở lại cung điện hậu phi không tốt.

Hôm nay ta suy nghĩ lại cảm thấy rất có lý, cho nên sau này ta sẽ ở chỗ ngươi, cũng không tính là ngủ lại nhỉ?"
Logic một cách kỳ diệu.
Thích Trác Ngọc suýt nữa bị y làm cho bật cười.

Chẳng qua nghĩ đến chỗ ở của mình, nụ cười bên khóe miệng hắn biến mất ngay lập tức.
Trông Phượng Tuyên như một tiểu công tử cực kỳ yếu đuối khó nuôi, mặc dù không được sủng ái, nhưng tốt xấu gì cũng là cung điện bình thường.
Mà bản thân…
Thích Trác Ngọc dừng bước, trước mắt chính là nơi hắn thường ở, nói là cung điện cũng là coi trọng nơi này rồi.
Cung lầu rách nát trước mắt, quả thực còn lạnh hơn cả lãnh cung, vách tường đổ nát, nếu không nhìn kỹ thì có thể nói là một mảnh phế tích.
Phượng Tuyên quả nhiên mở to hai mắt, dáng vẻ khó có thể tin được.

Rơi vào trong mắt Thích Trác Ngọc không hiểu sao lại khiến hắn bực bội.
Thực ra hắn không nên bực bội, dù sao từ khi mình sinh ra bởi vì bị phê là mệnh thiên sát cô tinh khiến cho tất cả mọi người căm hận hắn, sợ hãi hắn.

Hắn không có chỗ ở riêng biệt giống như các hoàng tử khác, thậm chí ngay cả lãnh cung hoàng đế cũng chưa từng cho hắn, phủ nội vụ thấy gió chiều nào theo chiều ấy, đương nhiên sẽ không sửa cung điện cho hắn.
Thích Trác Ngọc chưa từng quan tâm những thứ này, mục tiêu của hắn đơn giản thô bạo, cho tới bây giờ đều là quyền lợi và sức mạnh cực hạn.
Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Phượng Tuyên lộ ra loại biểu cảm này, lần đầu tiên hắn khoa chịu khi nhìn căn nhà giống như phế tích của mình.
Cho dù Thích Trác Ngọc đã gặp qua không ít mỹ nhân muôn hình muôn vẻ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Phượng Tuyên không thể không thừa nhận, dung mạo của y là dung mạo đẹp nhất hắn từng gặp.
Một gương mặt đẹp đẽ xinh xắn y như là thần tiên hẳn là nên xuất hiện ở vương cung hoa lệ cực lớn, chứ không nên ở trong phòng ốc tan hoang này.
Giọng điệu Thích Trác Ngọc kém đáng sợ: "Đang nghĩ gì thế? ”
Phượng Tuyên trầm mặc thật lâu không nói gì, một lúc lâu sau mới nắm lấy tay áo Thích Trác Ngọc, ngửa mặt nhìn hắn từ dưới lên trên: "Thất điện hạ, ta thấy nơi này của ngươi đúng là không phải cho người ở."
Thích Trác Ngọc vô ý thức siết chặt quyền.
Phượng Tuyên chân tình thực cảm bắt đầu lo lắng: "Hơn nữa ta cũng cảm thấy, ngươi nên nhanh chóng mưu triều soán vị đi."
Đầu ngón tay Thích Trác Ngọc buông lỏng, cổ quái nhìn chằm chằm y.
Giọng Phượng Tuyên trong trẻo nhưng hắn lại nghe được chút yếu ớt khó hiểu: "Ngươi vẫn nên làm hoàng đế, ta muốn ở trong cung điện lớn hơn một chút, muốn loại có sân, tốt nhất còn có thể trồng một cây ngô đồng, mùa hè có thể vừa ăn dưa vừa tắm nắng."
Sư huynh thối nát, trước kia mình toàn ở lồng sắt siêu hoa lệ! Loại chim quý báu như y căn bản không ở được một cái lồng tan hoang cỡ này đâu!
Khi còn trẻ Thích Trác Ngọc đã quen với đủ loại thủ đoạn tranh sủng của hậu phi.

Làm nũng trước mặt Hoàng đế, phóng túng, lão dâm dê đầu óc choáng váng, muốn cái gì cho cái đó.

Làm cho loại người cuồng sự nghiệp như Thích Trác Ngọc phải cười nhạt, hoàn toàn không hiểu nổi tên hoàng đế hôn quân này, thậm chí còn rất khinh bỉ.
Nhưng tại thời điểm này.
Thích Trác Ngọc lại đột nhiên cảm thấy giọng mình có chút khô khốc.

Sau đó nghe được giọng nói ma xui quỷ khiến của mình: "...!Cũng được."
Hình như hắn không khống chế được lời nói của mình: "Nương nương muốn bao nhiêu?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chim nhỏ (yêu phi) làm nũng: chồng, ta muốn cái lồng lớn đó ta muốn cái lồng lớn đó! (Điên cuồng vỗ cánh.)
Thuộc tinha vỉnh viễn thức tỉnh trước ký ức sư huynh, chính là thuộc tính thê nô của sư huynh khắc trong ADN.jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc