SAU KHI TA BỊ SƯ HUYNH CHỨNG ĐẠO


Phượng Tuyên nghe xong, thật lâu cũng không nói gì.

Y sợ phá vỡ cảnh tượng yên tĩnh này, lại sợ đây là một ảo cảnh mới y lâm vào.
Nhưng yểm thú thân mật cọ cọ bên chân y, thần mộc ngô đồng của Tê Phượng cung mọc ra chồi non mới.

Lần này mùa xuân thực sự đến rồi.
Tư Mệnh nói, "Điện hạ mời theo ta.


Phượng Tuyên cầm đèn đuổi theo, giống như đang nằm mơ, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói Thích Trác Ngọc còn có một tia sinh cơ ở trong thần hồn đăng? Nhưng cha nói Thích Trác Ngọc nhất định chỉ có đường chết."
Tư Mệnh mở miệng như một kẻ đánh đố: “Trên đời chưa bao giờ có kết cục được định trước, chỉ có nhân quả không ngừng phát triển và thay đổi.


Phượng Tuyên: ".


Thành thật mà nói thì nghe không hiểu, nhưng chỉ cần nghe Thích Trác Ngọc không phải chết là được.
Tư Mệnh nói: "Nếu Thích Trác Ngọc cũng từng phản nghịch giống như trước, thất tình tận diệt, cố ý muốn lật đổ Tam Giới, san bằng Bạch Ngọc Kinh, vậy kết cục của hắn nhất định là thiên đạo không thể dung nạp, một kiếp biển Hỗn Độn này chính là tử kiếp của hắn."
Tư Mệnh lại nói: "Nhưng điện hạ đã thay đổi hắn.

Chỉ có Thích Trác Ngọc nguyện ý đốt hơn phân nửa nguyên thần cho người, giờ phút này trong thần hồn đăng mới có một tia sinh cơ của hắn.


Đây không phải là loại tiểu thuyết tục tĩu dựa vào tình yêu mà khởi tử hồi sinh sao? Đổi lại trước kia, loại chuyện này rơi vào trên đầu Phượng Tuyên, y nhất định phải chửi bới một trăm lần đây là cái thiết lập thối nát gì.
Nhưng khi nó thực sự xuất hiện, phản ứng đầu tiên trong lòng Phượng Tuyên thế mà lại là may quá.
Thế cho nên không dám nghĩ sâu, hốc mắt đã đỏ lên một vòng.
Hai người bất tri bất giác đi vào Tinh Thần Điện.

Bước lên kết giới, bầu trời đầy sao mênh mông mở ra ở trước mắt Phượng Tuyên.

Lại một lần nữa trở về chốn cũ, y nhớ rõ lần trước đến Tinh Thần điện cũng là vì chuyện số mệnh của Thích Trác Ngọc.
Chỉ là hiện tại tâm tình Phượng Tuyên đã hoàn toàn khác so với tâm trạng vô tư lúc đó.

Trái tim y bắt đầu đập thình thịch.
Phượng Tuyên cơ hồ là có chút gấp gáp mở miệng: "Vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Dùng thần hồn đăng ôn dưỡng nguyên thần của Thích Trác Ngọc sao?"
Tư Mệnh nói, "Điện hạ.

Nguyên thần Thích Trác Ngọc không tầm thường, dùng thần hồn đăng ôn dưỡng thì không thực tế."
Phượng Tuyên dần dần bình tĩnh lại, " Tử Đồng, ngươi có cách gì không?"
Tư Mệnh gật đầu đưa tay: "Điện hạ, tiểu thần mượn thần hồn đăng dùng một lát."
Phượng Tuyên nắm cây đèn siết chặt.

Giờ khắc này y hầu như đồng tình với Thích Trác Ngọc lúc đó.

Sau khi y trở về Bạch Ngọc Kinh y từng gặp lại Thích Trác Ngọc trong trúc gian tiểu trúc.

Khi đó y còn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, chỉ lừa gạt Thích Trác Ngọc là có thể dùng di vật của người cũ để tái tạo Nguyên Thần.

Lúc ấy trên người Thích Trác Ngọc cũng chỉ còn lại tiểu hà bao y lưu lại, khi đó hắn đưa tiểu hà bao cho y, tâm trạng cũng như vậy sao?
Tư Mệnh nhắc nhở: "Điện hạ? ”
Phượng Tuyên bóp chặt cây đèn lưu luyến đưa thần hồn đăng cho Tư Mệnh.
Thần Hồn Đăng từ từ mở ra trong Tinh Thần Điện, hô ứng với các ngôi sao giữa không trung.
Phượng Tuyên nhìn qua mới biết được một đường sinh cơ trong miệng Tư Mệnh, rốt cuộc có bao nhiêu đường.
Thích Trác Ngọc năm đó vì ôn dưỡng thần hồn của y, cơ hồ là sắp thiêu sạch hết nguyên thần của mình, một luồng nguyên thần này cơ hồ là nát đã không thể nát thêm, yếu ớt như vô hình.
Cũng khó trách Thần Hồn Đăng ở bên cạnh mình lâu như vậy mà mình cũng không cảm giác được sự tồn tại của Thích Trác Ngọc.

Tư Mệnh giải thích: "Điện hạ.

Mời xem ngàn vạn ngôi sao trong Tinh Thần Điện.

Phàm nhân sau khi kết thúc sinh mệnh như sương sớm sẽ hóa thành một ngôi sao trong Tinh Thần Điện."
Tư Mệnh thắp sáng một trong những ngôi sao: "Đây chính là ngôi sao thuộc về Thích Trác Ngọc."
Phượng Tuyên nhìn qua.

Tất cả các ngôi sao của Tinh Thần Điện đều rất lớn từa tựa nhau, nhưng không hiểu sao Phượng Tuyên lại cảm thấy, ngôi sao trước mắt này cực kỳ không giống với của người thường.

Ít nhất trong mắt y, nó lấp lánh hơn ngàn vạn ngôi sao khác.
Tư Mệnh lấy ra một luồng nguyên thần trong thần hồn đăng, dịu dàng nói: "Điện hạ đã biết, nguyên thần của Thích Trác Ngọc là thần linh sinh ra cùng phụ thần trong sông Thái Sơ.

Nếu muốn ôn dưỡng nguyên thần của hắn thì chỉ có thể bỏ hắn vào phàm trần luân hồi chuyển thế, thẳng đến khi nguyên thần của hắn trong chuyển thế từ từ tự bồi bổ cho mình."
Phượng Tuyên dừng một chút: "...!Còn có thể như vậy sao?"
Y nhớ Thích Trác Ngọc luôn rất kiêu ngạo trước mặt y, nói cơ thể của mình đặc thù, có thể chữa khỏi.
Thì ra không phải hắn khoác loác, Ngay cả Nguyên Thần cũng có thể tự chữa trị sao.

Phượng Tuyên vội vàng nói: "Vậy phụ thần thì sao?"
Tư Mệnh rũ mắt: "Điện hạ, trên đời này không phải ai cũng có cơ hội như vậy."
Vẻ mặt Phượng Tuyên ảm đạm.
Tư Mệnh trấn an nói: "Điện hạ xin yên tâm.

Cơ duyên của mỗi người khác nhau, miễn là kiên nhẫn chờ đợi, sau một thời gian dài, tất cả mọi người sẽ gặp lại nhau."
Trong Thần Hồn Đăng, một luồng nguyên thần yếu ớt của Thích Trác Ngọc quả nhiên chậm rãi bay lên, ngay sau đó giống như bị cái gì đó chỉ dẫn, chậm rãi biến mất trong ngôi sao thuộc về hắn.
Phượng Tuyên mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm, thẳng đến khi nguyên thần Thích Trác Ngọc hoàn toàn dung nhập vào trong ngôi sao đó.
Hốc mắt y phiếm hồng: "Thích Trác Ngọc sẽ chuyển thế thành gì? ”
Tư Mệnh lắc đầu: "Sổ mệnh của Thích Trác Ngọc đã bắt đầu viết lại.

Có lẽ là thư sinh, có thể là ăn mày, có thể là một con chim trên núi.

Điều điện hạ cần làm chính là lẳng lặng chờ đợi."
Tư Mệnh không nói cho y biết thời gian chờ đợi bao lâu.

Có lẽ đó là một năm, có thể là mười năm, hoặc một trăm năm.
Nhưng không sao đâu.
Thích Trác Ngọc cũng từng chờ y rất nhiều năm.
Chỉ cần hắn làm được thì y cũng có thể làm điều đó cho hắn.
-
Từ ngày đó trở đi, Phượng Tuyên bắt đầu thường xuyên chạy tới Tinh Thần Điện.

Có đôi khi ngồi một chỗ cả nửa ngày, cũng có đôi khi ngồi ở bên trong mấy ngày mấy đêm cũng không ra.
Lúc y tới Tinh Thần Điện sẽ đi ngang qua cây Thần Mộc.

Bốn mùa ở đây thay đổi, điều duy nhất không thay đổi là mặt trời và mặt trăng.
Phượng Tuyên sẽ hái một ít trái cây đến ăn, sau khi ăn xong liền nghiên cứu ngôi sao của Thích Trác Ngọc trong chốc lát, dùng ngón tay chọc một cái tảng đá nhỏ rách nát này, lẩm bẩm một câu: "Đại ma đầu, rốt cuộc hiện tại ngươi đã chuyển thế chưa?"
Có lẽ là do ban ngày chọc sao, buổi tối lúc trở về, Phượng Tuyên nằm ở dưới cây thần mộc của Tê Phượng cung bèn nằm mơ.
Mơ thấy Thích Trác Ngọc chuyển thế thành một hoàng đế bá đạo lãnh huyết vô tình, không chỉ lãnh khốc vô tình còn thiếu cánh tay gãy chân, sau khi cưới nữ nhân mình không yêu, đem hoàng hậu treo trên tường thành ba ngày ba đêm.

Chuyên sủng tiểu thiếp còn chưa tính, quá đáng hơn nữa là mặt tiểu thiếp xinh đẹp này dĩ nhiên vẫn là mặt của mình, sau khi trải qua một đời dài đào tâm đào gan, ngược tâm ngược thân, Thích Trác Ngọc rốt cục hiểu được thì ra người mình yêu vẫn là hoàng hậu, ngay sau đó một kiếm đâm chết y.
Sau đó Phượng Tuyên bị giấc mộng này đánh thức, ngày hôm sau tới Tinh Thần Điện, y đập một phát thật mạnh vào ngôi sao của Thích Trác Ngọc.

Nhịn nửa ngày cũng không nhịn được mở miệng: "Ta cảm thấy ngươi vẫn không nên chuyển thế thành hoàng đế gì nữa.

Ngươi mà có thê tử của mình ở thế gian, ta sẽ rất tức giận."
Phượng Tuyên dừng lại một chút, nhớ tới trong mộng mình bị đào lòng đào gan, rùng mình một cái: "Hơn nữa ngươi cũng không nên tùy tiện đào tâm can của người khác.


Sẽ bị trừ công đức, ngươi biết không?"
Có đôi khi, Nguyệt Nga cũng sẽ ngồi cùng y một lát, lúc bước vào Tinh Thần Điện, Nguyệt Nga sợ ngây người: "Nhiều ngôi sao như vậy, ngươi biết cái nào là sư huynh của ngươi sao? ”
Phượng Tuyên rất nhanh có thể tìm ra Thích Trác Ngọc, hợp tình hợp lý: "Chẳng phải dễ lắm ư? Ngôi sao của Thích Trác Ngọc không giống của người khác."
Nguyệt Nga:...!Mẹ nó trông không khác mấy ngôi sao khác chỗ nào?
Quấy rầy cái tên yêu đương lú mề nhà ngươi rồi, Cáo từ!
Thỉnh thoảng Phượng Tuyên cũng sẽ tới biển Hỗn Độn Ma Vực xem một chút.

Từ lần trước không hiểu ra sao làm anh hùng một lần ở cung Ứng Hứa, toàn bộ Ma Vực đều coi y là ma hậu mà đối đãi.

Y ra vào cung Ứng Hứa, người của Ma tộc cơ bản không ai dám ngăn cản.
Chẳng qua Phượng Tuyên cũng không quản những chính vụ kia.

Chính vụ của Ma Vực vẫn là do Lý Triêu Phong quản lý, mỗi lần y đến Ma Vực, Lý Triêu Phong sẽ rất nhiệt tình mời y đi dạo khắp nơi, như vậy chứng minh mình tuy rằng là một con chó, nhưng quản lý vẫn rất tốt.
Tới nhiều lần, Phượng Tuyên có một loại ảo giác chuyên môn chạy tới Ma vực để giúp Thích Trác Ngọc dắt chó đi dạo.
Đương nhiên, nơi y tới nhiều nhất ngoại trừ Tinh Thần Điện, chính là trúc gian tiểu trúc.
Phượng Tuyên xuống trấn dưới chân núi mua một đống hạt giống, trồng ở trong sân trúc gian tiểu trúc tựa như trong ảo cảnh kia vậy.

Vào mùa hè y đã trồng rất nhiều cây ăn quả, vào mùa thu tất cả đều ra hoa kết quả.
Trong nháy mắt, lại là một năm mùa đông.

Ngày hôm nay, Phượng Tuyên giống như thường ngày tới Tinh Thần Điện nghiên cứu ngôi sao Thích Trác Ngọc.
Vừa đến cửa Tư Mệnh điện, xa xa đã thấy Tư Mệnh đứng ở nơi đó.

Bước chân Phượng Tuyên chậm lại một chút, trong lòng y không hiểu sao lại có một loại dự cảm kỳ quái.
Loại dự cảm này y càng tới gần Tư Mệnh điện càng mãnh liệt, cho đến khi y đi tới trước mặt Tư Mệnh.
Tư Mệnh lặng lẽ cong môi, thở dài như trút được gánh nặng, chúc mừng: "Điện hạ, sổ mệnh của Thích Trác Ngọc đã hoàn toàn viết xong rồi.”
-
Việc viết xong sổ mệnh đại biểu cho cuộc đời một người đã hình thành.

Nói cách khác chính là Thích Trác Ngọc đã tìm được cơ hội đầu thai chuyển thế.
Phượng Tuyên lấy được sổ mệnh của Thích Trác Ngọc, tay run rẩy.

Kết quả khi nhìn thấy dòng đầu tiên trong sổ mệnh của hắn, hai mắt tối sầm lại, cảm giác thật ra là mình tức giận đến phát run.
Sư huynh thối nát.

Vậy mà thật sự đầu thai chuyển thế đi làm hoàng đế?!
Đúng là quá đáng lắm mà.
Trong đầu Phượng Tuyên lập tức hiện ra giấc mộng Thích Trác Ngọc biến thành hoàng đế ngu ngốc.

Thậm chí còn nhớ tới dáng vẻ hắn thiếu cánh tay gãy chân như đúc, cuối cùng còn một kiếm đâm chết y.
Tư Mệnh thấy biểu cảm của y không đúng, vội vàng hỏi: "Điện hạ.

Có chuyện gì vậy?"
Phượng Tuyên lắc đầu: "Không có gì, ta có thể gặp hắn trước thời hạn không? ”
Tư Mệnh do dự một lát, " Nếu tiểu thần nói không được, điện hạ sẽ nghe tiểu thần khuyên sao?"
Phượng Tuyên vô tội chớp chớp mắt.
Tư Mệnh: "..."
Hắn làm sao dám hy vọng xa vời một tên phản nghịch trên thiên đình sẽ thành thành thật thật nghe lời.
Thượng thần hạ phàm, phải nhảy xuống Bích Lạc Xuyên.

Thu đi dung mạo, thu đi pháp lực, xóa đi trí nhớ, biến thành một phàm nhân.
Nhưng lần này tình huống của Phượng Tuyên đặc thù, Tư Mệnh một bên kêu tạo nghiệt ở trong lòng, một bên dẫn Phượng Tuyên đi tới nhân gian.

Thế sự xoay vần, nhân gian đã qua tiếp một trăm năm, triều đại thay đổi, người và vật không còn.
Tư Mệnh ẩn đi thân hình của mình và Phượng Tuyên, đáp xuống một bức tường cung tường đỏ ngói xanh.
Đây là một quốc gia tên là Đại Tân Triều, dựa vào đế quốc nhân tộc, nằm ở phía nam của đế quốc.

Đế quốc nhân tộc vẫn là giang sơn Lý gia, có Lý Triêu Phong ở đó, chiến tranh liên miên nhiều năm đã không còn xảy ra.
Cho nên những tiểu quốc xung quanh này có thể tiếp tục sinh tồn, dân chúng cũng mưa thuận gió hòa.
Phượng Tuyên có chút hoài nghi: "Ngươi nói Thích Trác Ngọc thật sự ở chỗ này làm hoàng đế sao? ”
Tư Mệnh nói: "Không sai được.

Bây giờ là thời gian tảo triều, giờ phút này hắn hẳn là còn chưa hạ triều đâu."
Tư Mệnh nói xong thật ra cũng do dự một chút.

Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, dù sao Thái tử điện hạ thật sự quá sốt ruột nên hạ phàm quá sớm.
Phượng Tuyên mở miệng hỏi: "Hoàng đế phàm nhân, có phải đều có tam cung lục viện hay không?"
Y nhớ tới Lý hoàng đế trước kia mà mình đã từng gặp với Thích Trác Ngọc ở thế gian.

Hậu cung Lý hoàng đế thành đàn không nói, ngay cả con cái cũng có tới mấy chục người.
Phượng Tuyên hỏi xong vấn đề này, còn chưa kịp đợi Tư Mệnh trả lời đã chợt nghe thấy trong hoa viên hậu cung truyền đến âm thanh ríu rít, mười mấy mỹ nhân mập mạp gầy gò có đủ cầm quạt đi ra từ hành lang, tiếng vui đùa nhất thời tràn ngập cả hoa viên.

Không chỉ có mỹ nhân nữ tử, thậm chí còn có mỹ nhân nam tử, mỗi người đều là hậu cung của hoàng đế này.
Được rồi, được rồi.
Đúng là y đã xem thường Thích Trác Ngọc.

Làm hoàng đế ở thế gian, ngay cả chay mặn cũng không kiêng kỵ, trông còn rất hưởng thụ cuộc sống nữa chứ?!
Tư Mệnh đánh giá sắc mặt tiểu điện hạ một chút, luôn cảm thấy nếu không phải thời cơ không đúng, điện hạ nhà hắn hiện tại rất muốn Thích Trác Ngọc tan thành tro bụi thêm lần nữa.jpg
Tư Mệnh nhỏ giọng nói: "Điện hạ? ”
Phượng Tuyên hít một hơi, nói: "Ta không sao.


Tư Mệnh gật gật đầu, mở miệng nói: " Nếu điện hạ muốn làm quen với Thích Trác Ngọc thì trước tiên phải tiến vào hậu cung của hắn."
Kế hoạch của Tư Mệnh cũng vô cùng đơn giản.

Trong hậu cung này vốn có một Tuyên công tử ở trong thiên viện cực kỳ không được sủng ái, là thứ công tử trong nhà Thừa tướng.

Lúc tổng tuyển cử bởi vì tranh đấu quyền lực tiền triều mà làm một kẻ lót đường được bị nhà Thừa tướng đưa vào hoàng cung.

Sau khi đưa vào hậu cung, Tuyên công tử bệnh triền miên trên giường, cho đến hôm qua bất hạnh bỏ mình, vừa lúc Phượng Tuyên thần không biết quỷ không hay thay thế hắn tiếp tục ở trong hậu cung.
Phượng Tuyên nghe xong đã cảm thấy hói đầu.

Tình tiết cung đấu phức tạp như vậy cho y, y làm sao mà làm được!
Trước kia ở thế gian với Thích Trác Ngọc cũng không phải chưa từng gặp qua loại tình tiết cung đấu này.

Nhưng khi đó Thích Trác Ngọc căn bản không để cho y có đường ra sân đã trực tiếp nổ hết hậu cung của mình, y đúng thật là cô đơn tịch mịch.
Tư Mệnh nói: "Chuyện không nên chậm trễ, điện hạ.

Thích Trác Ngọc sắp hạ triều, đến lúc đó hắn sẽ đi ngang qua hoa viên, lúc đó điện hạ chỉ cần vô ý trượt chân rơi xuống nước, sau đó lại được Thích Trác Ngọc cứu lên, vậy thì hai người có thể đạt thành một đoạn nhân duyên."
Phượng Tuyên nghe xong: ".


Tư Mệnh nói, "Điện hạ, thế nào? ”
Phượng Tuyên chần chờ: "Mưu kế quê mùa như thế, ngươi xác định Thích Trác Ngọc sẽ lừa sao? ”
Tư Mệnh nói, "Điện hạ.

Cái này không có liên quan đến mưu kế, việc này thành bại đều nằm ở khuôn mặt này của người."
Tư Mệnh rất bành trướng nói: "Người phải tự tin với nhan sắc của mình, tiểu thần chưa từng thấy qua người đàn ông nào đối mặt với nhan sắc của nguời mà như có mắt không tròng."
Phượng Tuyên không nói gì, chỉ trầm mặc.
Tư Mệnh thiếu chút nữa cho rằng mình nói sai cái gì đó, lại hỏi: "Điện hạ, sao người không nói chuyện? ”
Phượng Tuyên thành thật trả lời: "Ngươi nói những thứ này, ta cũng không có cách nào phản bác."
Tư Mệnh: "..."
-
Toàn bộ sự tình đều thuận lợi ngoài dự liệu, thuận lợi tới mức làm cho trong lòng Phượng Tuyên có dự cảm xấu.

Y dùng chân thân hạ phàm, trên người có thần lực gia trì, sẽ không cảm thấy rét lạnh.

Mặc dù vậy, Phượng Tuyên nhìn hồ nước lạnh lẽo vẫn quyết định cắt một người giấy.

Không phải y yếu đuối sợ lạnh, chỉ là y cảm thấy tu vi Thích Trác Ngọc đều cho y cả rồi, y không cần phải uổng phí không cần tới.jpg
Vì thế Phượng Tuyên nhéo một tờ giấy, huyễn hóa thành dáng vẻ của mình, sau đó nhảy xuống nước.
"Thùm" một tiếng, những mỹ nhân hậu cung vốn đang ngắm hoa thấy có người rơi xuống nước nhao nhao thét chói tai.
"Người đâu!"
"Cứu mạng!"
"Hình như có người rơi xuống nước!"
Trong đám đông có người nhận ra y chính là Tuyên công tử không người hỏi thăm.

Mọi người vừa trông, người rơi xuống nước thế mà lại là phi tần trong hậu cung, lần này không thể qua loa được, vội vàng nhảy xuống nước cứu y.
Hoàng đế đến đúng vào lúc này.
Từ xa Phượng Tuyên đã nghe được tiểu thái giám hô to "Bệ hạ giá lâm——"
Y vội vàng thế mình vào người giấy, tùy ý để dòng nước lạnh như băng tràn qua khắp cơ thể.
Phượng Tuyên ở trong nước mơ mơ màng màng cảm giác được có người đến cứu y, khi đến gần có một mùi cỏ cây rất thoang thoảng, nhanh chóng chìm trong cái lạnh của nước hồ.
Lúc được giải cứu thuận lợi, y vẫn còn hơi căng thẳng.

Dù sao thì đã lâu lắm rồi không có nhìn thấy Thích Trác Ngọc, y sợ mình sẽ mất kiểm soát tại chỗ.
Quả nhiên hoàng đế vội vàng đi tới, khi nhìn rõ dáng vẻ Phượng Tuyên, trong mắt lập tức lóe lên hai tia sáng.
Đây thực sự là một mỹ nhân, hắn ở hậu cung lâu như vậy sao lại không phát hiện trong hoa viên này còn có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy chứ?!
Phượng Tuyên cũng ngẩng đầu, đánh giá Hoàng đế một chút.

Khi nhìn rõ mặt Hoàng đế thì hơi sửng sốt.
Đóng băng một hồi lâu.
Đóng băng một hồi lâu lâu lâu, lâu tới nỗi gần như mất đi khả năng quản lý cảm xúc.
Hoàng đế nói: "Mỹ nhân, cơ thể có không khoẻ chỗ nào không?"
Hắn có một khuôn mặt hình chữ quốc (国kiểu mặt vuông) bình thường không có gì lạ, lông mày rậm mắt to, không thể nói hoàn toàn không giống Thích Trác Ngọc, chỉ có thể nói không liên quan chút nào.
Phượng Tuyên biểu tình ngốc nghếch nhéo nhéo mặt Hoàng đế, không kìm được hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại xấu dữ vậy?"
Hoàng đế: "? ”
Phượng Tuyên lẩm bẩm: "Ngươi như vậy sao mà ta diễn tiên phàm ngược luyến với ngươi nữa, thành thật mà nói thì diễn không có nổi."
Hoàng đế: "??? ”
......
......
Cái quái gì vậy!
Cả người Phượng Tuyên đều không ổn, không ai nói cho y biết, sau khi Thích Trác Ngọc hạ phàm chuyển thế còn kèm theo thay đổi cả tướng mạo?!
Chờ đã, chẳng lẽ nói thật ra y là loại u mê cái đẹp hay sao? Phượng Tuyên còn tưởng hẳn là mình rất thâm tình, theo đạo lý mà nói thì mặc kệ Thích Trác Ngọc biến thành cái dạng gì, y cũng động tâm hết mới đúng!
Hiện tại đừng nói là động tâm, tâm như tro tàn luôn rồi.
Thoại bản cũng không viết được như vậy.
Té xỉu, tình cảm của y đối với đại ma đầu hóa ra lại plastic như vậy sao?!
Mất kiểm soát.
Đúng là mất kiểm soát tại chỗ, nhưng khác hẳn với mất kiểm soát trong trí tưởng tượng của mình.jpg
Đại khái là một màn này có lực trùng kích quá lớn đối với Phượng Tuyên.
Y cảm thấy mình phải tìm cảm giác diễn thần tiên ca ca đối với gương mặt nam nhân trung niên này, thật sự quá khảo nghiệm diễn xuất của y.
Ngay khi y cắn răng chuẩn bị tiếp tục diễn.

Bên tai truyền đến một giọng nói của thiếu niên vô cùng trong trẻo trầm thấp, thậm chí còn có vài phần quen tai.
"Nhi thần cứu giá chậm trễ, kính xin phụ hoàng và công tử bớt giận."
Trước mắt là một thiếu niên tuấn mỹ cả người ướt sũng, vừa nhìn đã biết người vừa xuống nước cứu người chính là hắn.
Thân dài như ngọc, khí chất cực kỳ lạnh lùng, lại sinh ra đôi mắt đào hoa trời sinh đã đa tình, khi rũ mắt thủy quang lấp lánh.

Phượng Tuyên nhìn thấy mặt hắn, cảm giác đầu óc mình trống rỗng.

Vô tình nói ra câu hỏi trong nội tâm: "Đây là ai?" ”
Bị tiểu thái giám bên cạnh y nghe được, vội vàng trả lời: "Tuyên công tử rơi xuống nước hồ đồ rồi, đây là Thất điện hạ của Đại Tân triều chúng ta, Thích Trác Ngọc!”
Phượng Tuyên nghe xong, hai mắt tối sầm lại.
Cứu mạng.
Y đã nói mình luôn cảm thấy chỗ nào đó là lạ,thì ra là do hạ phàm quá sớm, Thích Trác Ngọc hiện tại còn chưa lên làm hoàng đế, còn đang làm hoàng tử!
Y cho rằng lúc này mình rốt cục cũng lấy được kịch bản cung đấu gì đó.

Kết quả không ngờ tới, tuyệt đối không ngờ tới…
Cái này vậy lại là tiểu thuyết mẹ kế!!
Tác giả có lời muốn nói:
Chim: Mặt chim tối sầm thật rồi!
Nhận được một buff có thể làm rối tung mọi thứ miễn là sư huynh không ở bên.
Đối với Thất điện hạ: Lại nói tiếp ngươi có thể không tin, thật ra kịch bản của thần tiên ca ca là ta diễn với ngươi.jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc