SAU KHI THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ, THIẾU GIA GIẢ BỎ CHẠY SUỐT ĐÊM

Khi Văn Từ tỉnh lại vẫn còn ở trong lòng của Trì Quan Yếm, tay nắm chặt quần áo của anh, mặt tựa vào trong ngực, tư thế vô cùng thân mật.

Đại não có chút rối rắm, cậu hơi híp mắt, mấy phút sau mới dần dần tỉnh táo táo lại, cũng nhớ lại từng chút một chuyện đã xảy ra lúc sáng sớm, không nhịn được gõ đầu, mắng chính mình không có tiền đồ.

Văn Từ thấy may mắn là cậu không rời khỏi Trì Quan Yếm ngay lập tức, đánh thức anh, nếu không cậu không biết phải đối mặt với Trì Quan Yếm như thế nào.

Cậu cẩn thận đem cánh tay của Trì Quan Yếm kéo ra khỏi người mình, thấy Trì Quan Yếm vẫn còn chưa tỉnh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, xuống giường, rón rén đi vào phòng tắm rửa mặt.

Mối quan hệ của cậu với Trì Quan Yếm bây giờ là gì? Đã thân thiết đến mức không khác gì một cặp tình nhân rồi.

Văn Từ đang đánh răng, nhìn chính mình trong gương, trong lòng xuất thần suy nghĩ.

Nhưng Trì Quan Yếm không đúng lắm.

Hôm qua không thể phân tâm để suy nghĩ, bây giờ nghĩ kỹ lại, Văn Từ cảm thấy mọi chuyện kỳ ​​lạ bắt đầu từ khi cậu nói rằng cậu dường như đã mơ thấy mình chết trong mơ.

Chẳng lẽ câu nói đó đã k.ích thích Trì Quan Yếm? Mới khiến anh trở nên kỳ lạ như vậy?

Nhưng tại sao thì Văn Từ không nghĩ ra được.

Rửa mặt nghe xong, Văn Từ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn mu bàn tay đã kết vảy, ngồi trên sô pha trong phòng khách, cố gắng nhớ lại cảm giác mơ thấy ngày hôm qua.

Cậu chỉ biết rằng mình đã trải qua một chuyện gì đó rất tồi tệ, khiến cậu đau đớn và sợ hãi.

Cụ thể là thế nào thì không thể nhớ ra.

Văn Từ biết rõ tính cách của mình, những chuyện bình thường không thể khiến cậu có cảm giác sợ hãi được, trừ khi nó hoàn toàn vượt quá những gì cậu có thể chịu đựng.

Có thể là chuyện gì?

——Chết.

Tim Văn Từ đập dữ dội, sống lưng ớn lạnh.

Cậu chưa bao giờ mơ thấy mình sẽ chết, chưa kể hôm qua cậu đã khóc, điều không thể nghĩ thông là cách chết khủng bố đến mức nào mới có thể khiến bản thân khóc.

Nghĩ như vậy, trái tim Văn Từ như bị che bởi một lớp màn u ám, ngột ngạt đến khó thở.

Cậu cảm thấy bản thân hiện tại giống như một người không thể bước ra khỏi sương mù, không thể nhìn thấy đường đi, cũng không thể xóa mờ sương mù.

Trì Quan Yếm đã tỉnh, ngồi ở mép giường, tư thế có chút lười biếng nhìn Văn Từ, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu.

Văn Từ bị Trì Quan Yếm nhìn cho luống cuống, liếc nhìn đồng hồ cảm thấy sắp đến giờ rồi, đứng dậy bỏ đi, "Trì... Trì Tổng, em đi đám cưới bạn em trước. Sẽ quay lại lúc 1 giờ chiều. "

"Chờ một chút." Trì Quan Yếm gọi cậu lại, đi rửa mặt rồi thay quần áo, khi từ nhà tắm đi ra thì đang cài vài cúc áo sơ mi phía trên cùng.

Bàn tay của người đàn ông thon dài xinh đẹp, anh cài từng cúc áo một xong, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bụng qua mấy động tác chuyển động cơ thể.

Văn Từ nhìn đi chỗ khác, xong quay lại nhìn chằm chằm, sau đó đưa tay sờ lên bụng của mình.

Không có gì cả, mất mặt quá.

Trì Quan Yếm nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì, biểu cảm trên mặt càng dịu dàng hơn: "A Từ và anh cùng nhau tập thể dục thì sẽ có thôi."

Không biết tại sao, câu nói này của anh khiến Văn Từ nghĩ lệnh đi, mặt đỏ bừng từ chối: "Không cần đâu."

"Em nghĩ đến cái gì vậy?" Nhìn thấy cậu đỏ mặt, Trì Quan Yếm bước tới gần, nghi ngờ nhìn xuống cậu.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, cả người Văn Từ cứng ngắc như cá nằm trên thớt, cậu nhỏ giọng giải thích, "Em không nghĩ tới gì cả, em phải đi rồi."

"Ăn sáng xong rồi đi." Trì Quan Yếm nói xong mặc áo vét vào, mở cửa bước ra khỏi phòng.

Văn Từ trả lời một tiếng, đi theo sau anh đến nhà hàng của khách sạn để ăn sáng.

Vài phút sau, Văn Từ đứng dậy rời đi, chưa bao lâu đã thấy Trì Quan Yếm đi theo sau mình.

Văn Từ tiến một bước ngoáy đầu ba lần, có chút ngẩn người: "Trì Tổng?"

"Ở khách sạn không có chuyện gì làm, anh sẽ đi với em." Trì Quan Yếm nói.

Văn Từ không từ chối, hai người bắt taxi đi nhà hàng.

Khi họ đến nơi, hôn lễ còn chưa chính thức bắt đầu, nhà hàng đã chật kín người.

Văn Từ tặng tiền mừng, kèm theo một phần tiền mừng của Trì Quan Yếm trong đó, thấy Trì Quan Yếm muốn quẹt thẻ, cậu đã túm lấy anh và nói: "Em đưa rồi".

Cả hai lần lượt bước vào nhà hàng và ngồi vào chỗ, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.

"Hai người đó là ai? Người nhà họ Đổng?"

"Tôi thấy không giống, nhà họ Đổng làm gì có người thân như vậy, họ hàng xa cũng không thể nào."

"Ôi đẹp trai quá, con gái tôi vẫn chưa có đối tượng, tôi qua hỏi thử coi có làm quen được không?"

"Quên đi, con gái của bà như vậy mà muốn gả cho người ta sao? Người ta vừa nhìn đã biết không đơn giản. Tôi thấy con gái tôi mới thích hợp, bà ngồi đó, đừng xen vào."

"Haha, con gái bà có hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng. Có gì lạ đâu? Người ta có thể để mắt tới chắc?"

"Con gái của bà không phải cũng như thế sao? Thần kinh, đừng ép tôi mắng bà."

Bàn phía trước đang nói chuyện thì cãi nhau, thanh âm rất lớn, càng thu hút nhiều người vây xem Văn Từ.

Văn Từ đã quen với những ánh mắt đó nên làm lơ tất cả.

Trì Quan Yếm mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng khí thế của anh rất mạnh, người khác cũng không dám nhìn anh quá nhiều.

"Từ à, không ngờ mới mấy ngày không gặp, cậu đã trở nên thấy sắc quên bạn như vậy đó." Khi Lý Thạnh Thừa bước vào, liếc mắt một cái đã thấy Văn Từ, ngồi xuống bên cạnh cậu, còn đang muốn buộc tội Văn Từ đã bỏ rơi cậu ta, thì phát hiện người có vẻ mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh Văn Từ là Trì Quan Yếm, vì vậy cậu ta im miệng bắt đầu ăn đậu phộng.

Văn Từ hỏi cậu ta: "Cậu có biết khi nào hôn lễ chính thức bắt đầu không?"

Cậu muốn xem nơi bố mẹ cậu từng sống sau khi hôn lễ kết thúc.

"Nhanh lắm, tầm một giờ." Lý Thạnh Thừa nói.

Cánh cửa bên hông được mở ra, chú rể Đổng Huống Mẫn mặc vest đen bước vào. Nhìn thấy Lý Thạnh Thừa và Trì Quan Yếm thì mắt sáng lên, lập tức đi tới chào hỏi, "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Văn Từ nói, "Cậu đã thay đổi rất nhiều."

"Các cậu cũng vậy, mình cũng không nhận ra nữa." Ánh mắt Đổng Huống Mẫn rơi vào trên người Trì Quan Yếm, "Đây là ai? Nhìn rất quen, là bạn học của chúng ta sao?"

Trong ký ức không có bạn học nào nhìn có vẻ không dễ tiếp xúc như vậy.

"Không phải, bạn của mình." Văn Từ lắc đầu.

Trì Quan Yếm nhìn Đổng Huống Mẫn, lãnh đạm nói: "Xin chào."

Đổng Huống Mẫn đột nhiên nhớ ra anh là ai, có chút thụ sủng nhược kinh, "Xin chào, xin chào."

Cậu ta không ngờ rằng một ông chủ doanh nghiệp lớn ngày thường khó gặp mặt sẽ đến dự hôn lễ của mình, hơn nữa có vẻ có quan hệ rất tốt với Văn Từ.

Đổng Huống Mẫn còn phải tiếp đãi những vị khách khác, vì vậy không ở lại lâu.

Văn Từ không có gì làm bóc đậu phộng ăn, khóe mắt nhìn thấy Trì Quan Yếm chuẩn bị lột vỏ, liền cầm lấy đậu phộng trước mặt mình nói: "Em bóc cho anh. "

Cậu vẫn nhớ mình đã cắn ngón tay của Trì Quan Yếm, sợ Trì Quan Yếm bóc vỏ đậu phộng sẽ làm bị thương tay.

Văn Từ đặt đậu phộng đã bóc vỏ lên đĩa, Trì Quan Yếm đưa tay ra nhặt, nhưng vừa bốc lên thì nó đã rơi xuống.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi Văn Từ nghe thấy tiếng đậu phộng rơi trên đĩa, chú ý thấy anh dường như không bốc nó lên được.

"Xin lỗi, không biết tay bị làm sao, mà không còn chút sức lực nào cả." Trì Quan Yếm nói xong định đổi tay bốc.

Văn Từ trực tiếp gắp đậu phộng đặt lên môi anh, "Không sao, em đút cho anh ăn."

Văn Từ bị hành động này trong tiềm thức làm cho choáng váng, khi cảm thấy không thích hợp muốn rút tay về, Trì Quan Yếm đã cười nhẹ mở miệng ra, cắn đậu phộng, không cho cậu có cơ hội hối hận.

Hơi ấm từ môi truyền đến ngón tay, Văn Từ lập tức thu tay lại, nhìn Trì Quan Yếm đang cười liền đoán ra được, cậu hơi nghiến răng nói: "Anh cố ý."

"Cái gì?" Trì Quan Yếm giả vờ không hiểu.

"Anh cố ý nói tay mình không có sức. Em chỉ cắn một ngón tay của anh, còn là ngón tay phải, làm sao tay trái của anh lại không có sức được." Văn Từ thì thào nói, không muốn đút cho Trì Quan Yếm ăn nữa, bốc đậu phộng lên ăn một mình.

"Em đút ăn ngon hơn." Trì Quan Yếm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của cậu thì thầm.

Câu nói này khiến động tác ăn đậu phộng của Văn Từ khựng lại, một lúc sau cũng không nhìn Trì Quan Yếm, lại bốc đậu phộng lên đưa tới miệng anh, nhẹ giọng nói: "Vậy anh đừng cắn em..."

Trì Quan Yếm cắn đậu phộng, nói "ừm" một tiếng, nhưng môi vẫn chạm vào ngón tay của Văn Từ.

Cả người Văn Từ như bị thiêu đốt, rụt tay về, quay đầu nhìn về phía Trì Quan Yếm, híp mắt lên án: "Anh định cắn em đúng không?"

Trì Quan Yếm nghiêm túc nói: "Không có."

"Em không đút anh ăn nữa." Văn Từ căn bản không tin, sợ Trì Quan Yếm nhớ đến ngón tay bị cậu cắn ngày hôm qua, muốn cắn lại nên nói: "Em bóc cho anh, anh tự ăn đi, nếu không có sức thì đợi em bóc xong, rồi lấy đĩa đút cho anh. "

Vừa nói, cậu vừa vứt vỏ đậu phộng vào thùng rác, bắt đầu bóc vỏ đậu phộng mới.

Lý Thạnh Thừa bị hai người phớt lờ ở bên cạnh, chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."

Câu ta đang nằm mơ à?

Vậy thì giấc mơ này cũng quá kíc/h thích rồi, lại có thể mơ thấy Văn Từ và Trì Quan Yếm thân mật với nhau như vậy.

"Chuyện đó..." Lý Thạnh Thừa càng nghĩ càng sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa, đứng dậy nói: "Hay là mình đổi bàn khác."

Văn Từ liếc cậu ta một cái, khó hiểu hỏi: "Sao lại đổi bàn?"

"Mình nghĩ rằng sự hiện diện của mình sẽ làm phiền các cậu."

Động tác bóc đậu phộng của Văn Từ càng lúc càng thuần thục, "Không đâu."

Vẻ mặt của Lý Thạnh Thừa như thể nhìn thấy ma.

Cậu ta hiểu Văn Từ, nếu cậu ta nói sai điều gì đó, chắc chắn Văn Từ sẽ sửa lại.

Giống như vừa rồi, nếu không có quan hệ gì với Trì Quan Yếm, cậu chắc chắn sẽ không trả lời là không đâu, mà là làm phiền cái gì?

Đó là một sự thừa nhận trá hình rằng cậu có mối quan hệ thân thiết với Trì Quan Yếm.

"Hai người ở bên nhau khi nào vậy?" Lý Thạnh Thừa lại ngồi xuống, thấp giọng hỏi.

Văn Từ ăn đậu phộng, bị câu hỏi của Lý Thạnh Thừa làm cho kinh ngạc, nhìn cậu ta: "Bọn mình không ở bên nhau."

"Vậy thì các cậu ban nãy... Mình hiểu rồi, sự ám muội của người trưởng thành thường sẽ bình thường khiêm tốn như vậy." Lý Thạnh Thừa đột nhiên ngộ ra, gặm hạt dưa nói: "Các cậu tiếp tục đi, mình còn chưa xem đủ, xem thêm vài lần nữa. "

Văn Từ: "..."

Cậu kìm nén ý muốn đánh Lý Thạnh Thừa, tiếp tục bóc đậu phộng, nhưng câu hỏi của Lý Thạnh Thừa cứ văng vẳng bên tai.

Cậu và Trì Quan Yếm nhìn giống đang yêu nhau lắm à?

Âm nhạc ban đầu thay đổi, người dẫn chương trình hô lên một tiếng "Im lặng", tiếng ồn ào  ngay lập tức biến mất.

Cánh cửa được mở ra, cô dâu mặc váy cưới khoác tay ba mình chầm chậm bước vào.

Váy cưới trắng tinh khiết vô cùng chói lộng lẫy dưới ánh đèn, Văn Từ nhìn mà có chút say mê, nghe thấy Trì Quan Yếm hỏi cậu: "Nhìn có đẹp không?"

Cậu vô thức gật đầu trả lời, "Đẹp lắm."

Trì Quan Yếm: "Muốn mặc nó không?"

Văn Từ lắc đầu, phản ứng lại nhìn về phía Trì Quan Yếm, cười nói: "Anh muốn mặc à?"

Trì Quan Yếm không trả lời, chỉ cười rồi móc ngón tay với Văn Từ, ra hiệu cho cậu lại gần.

Văn Từ không nghĩ nhiều, cúi đầu đến gần, "Anh muốn nói gì mà nhất định phải bắt em tới gần mới chịu..."

Cậu còn chưa kịp nói xong thì tai đã bị cắn nhẹ một cái.

Không đau, hơn nữa còn có cảm giác tê tê dại dại kỳ quái truyền khắp toàn thân, khiến đầu óc Văn Từ sững sờ một lúc, nghe thấy người đàn ông thì thầm bên tai mình: "A Từ, phải làm sao đây, anh muốn ngắm em mặc nó."

Bình luận

Truyện đang đọc