Ba Văn còn muốn nói mấy lời khó nghe nhưng lại bị mắc kẹt trong cổ họng, đỏ mặt trầm giọng nói: "Văn Từ, con nghe xem bây giờ con nói chuyện với ba kiểu gì?"
"Con mới rời khỏi ba mẹ bao lâu mà đã làm ra bao nhiêu chuyện bừa bãi như vậy?"
"Con đang ở đâu?"
Văn Từ xoa xoa lỗ tai, nói: "Ba, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho con, có phải Văn Thanh đã nói với ba cái gì không?"
Ba Văn vô thức nói: "Quả thật là nó có nói... Con đừng có đánh trống lảng với ba, về nhà ngay, trước khi ba nổi giận."
Văn Từ cười cười, thay đổi tư thế ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Ba, giọng điệu của ba đã thay đổi rồi mà còn chưa tức giận à? Thôi, con vẫn không nên về thì hơn, con sợ đến lúc đó ba sẽ nổi giận đánh con, con sợ lắm. "
Nhiều năm như vậy, ba Văn chưa bao giờ đánh Văn Từ.
Ông hiểu Văn Từ, có rất nhiều chuyện chỉ cần nói qua một chút là đã hiểu. Văn Từ có khả năng tự phân biệt đúng sai, nên ông chưa từng đánh nó, ông cũng không nỡ đánh.
Nghe thấy Văn Từ giống như đang nói đùa, ba Văn Từ ngẩn người một lúc, nhưng khi phản ứng lại ông vẫn tức giận đến mức nghĩ rằng nếu Văn Từ trở về vẫn nói năng bậy bạ, không biết hối cải thì ông sẽ đánh người.
Ba Văn cảm thấy không thể thế này, xúc động đánh người không giống như chuyện mà ông có thể làm ra, vì vậy nhẹ giọng nói: "Nói bậy bạ cái gì vậy, ba sẽ không đánh con, nhưng có một số việc bắt buộc phải nói rõ với con, con về nhà đi. "
"Con đang trên đường về." Văn Từ dừng lại, sau đó đột nhiên hỏi: "Văn Thanh đang ở bên cạnh ba sao?"
Ba Văn liếc mắt nhìn Văn Thanh ngồi ở một bên nghe lén, "ừm" một tiếng, không biết tại sao Văn Từ nói vài câu đều không nhắc đến Văn Thanh.
Văn Thanh bị ba Văn nhìn mà thấy khó chịu, cố nặn ra nụ cười, "Ba, sao vậy?"
Vốn dĩ khi nhìn thấy ba Văn tức giận như vậy, còn tưởng rằng ông sẽ mắng mỏ Văn Từ, nhưng bây giờ ngược lại trở nên bình tĩnh.
"Không có gì." Ba Văn nói, "Con không phải định tham gia đoàn phim sao? Không cần đọc kịch bản à?"
Giọng điệu đuổi người khiến Văn Thanh có chút không vui, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay véo vào lòng bàn tay. Văn Thanh đứng thẳng lưng, nụ cười gần như không thay đổi, nói: "Việc đó không gấp ạ, không sao đâu, con muốn dành nhiều thời gian hơn với ba. "
"Con biết rồi." Sau khi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, Văn Từ đáp: "Con sẽ về nhà ngay".
Ba Văn cúp điện thoại, cầm máy tính bảng lên xem hot search.
Ngoài hot search về game CP, còn có một hot search tên là những bức ảnh chụp cảnh đám cưới.
Nhấn vào thì thấy là ảnh cưới do một nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh cưới đã đăng, một trong số đó là bức ảnh gương mặt nhìn nghiêng của Văn Từ, kề gần sát khuôn mặt của một người đàn ông.
Vì khuôn mặt của Văn Từ ở phía trước còn khuôn mặt của người đàn ông ở phía sau, nên trong bức ảnh, khuôn mặt của Văn Từ rất rõ ràng, còn khuôn mặt của người đàn ông thì bị mờ đến mức không nhìn rõ được.
Dù là tư thế hay khoảng cách, đều lộ ra vẻ ám muội, cộng thêm trước đó có hot search nói Văn Từ thích đàn ông, ba Văn giận đến mức suýt ngất xỉu.
Xung quanh im phăng phắc.
Nhìn thấy sắc mặt khó lường của ba Văn, Văn Thanh thì thào nói: "Ba, đợi tí nữa anh về nhà, ba có thể bình tĩnh nói chuyện với anh được không, đừng mắng anh ấy. Nói ra thì chuyện này đều do con mà ra, nếu không phải tại con quá lo lắng, gửi hot search cho ba... "
"Con nói gì vậy? Nếu không phải nhờ con, ba còn không biết thằng bất hiếu này lại làm ra chuyện như vậy." Ba Văn nhờ người quen gỡ hot search xuống, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Anh chắc chắn sẽ trách con... Gần đây, anh dường như càng ngày càng không thích con, còn cho rằng con không phải là con..." Văn Thanh cúi đầu.
"Ý của con là gì?" Những lời này kỳ quái đến nỗi khiến ba Văn Từ phải quay đầu nhìn Văn Thanh nhíu mày, "Con không phải là con là có ý gì?"
"Anh nghi ngờ con không phải là Văn Thanh thật. Anh ấy có thể là cảm thấy một người hèn nhát bất tài như con, không phải là con ruột của ba mẹ. Bàn chuyện hợp tác cũng không làm tốt, cũng không khiến người khác thích," Giọng của Văn Thanh càng ngày càng trở nên nhu nhược, "Con đúng là không giống con của ba mẹ, so với anh thì, anh ấy còn giống hơn. Có lẽ mọi người đều nghĩ như vậy đi."
"Ăn nói bậy bạ!" Ba Văn tức giận vỗ bàn, mặt mày trầm xuống, "Lúc con trở về đã cùng ba mẹ đến bệnh viện làm giám định, nó còn nghi ngờ lung tung cái gì, đúng là vô lý. Không cần quan tâm đến nó, chuyện hợp tác con có chút sơ sót, đều tại ba không nói rõ với con, con đừng buồn, tương lai còn nhiều cơ hội. "
Một vài câu nói đã hoàn toàn dấy lên ngọn lửa tức giận của ba Văn.
Ông vốn đã cảm thấy hổ thẹn với Văn Thanh, mà Văn Thanh bởi vì không lớn lên bên cạnh họ, vì vậy trở nên rất nhạy cảm. Cảm giác tội lỗi đó cứ lởn vởn trong lòng ông không tan.
Những lời Văn Thanh nói, như một con dao đâm vào trái tim ông, khiến cảm giác tội lỗi của ông càng thêm trầm trọng.
Văn Thanh lại không nói chuyện, chỉ lau khóe mắt.
Ba Văn ngồi gần an ủi: "A Thanh, con không cần phải chịu ảnh hưởng của người khác. Con yên tâm, khi Văn Từ về ba sẽ nói chuyện tử tế với nó."
Văn Thanh lắc đầu, hai mắt đỏ hoe nói: "Con sợ sau này anh sẽ càng bài xích con...... Hơn nữa những gì anh nói cũng là sự thật. Ba, ba đừng mắng anh ấy."
Rõ ràng là Văn Thanh nghe không vào, ba Văn cũng tức gần chết. Ông cảm thấy Văn Thanh đã quá xem nhẹ bản thân, đồng thời lại đau lòng hận sắt không thành thép, các loại cảm xúc phức tạp xen lẫn vào nhau, khiến ông im lặng rất lâu.
Sự xuất hiện của Văn Từ đã phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong phòng khách.
Sắc mặt của ba Văn không tốt, Văn Thanh ngồi ở trong góc sô pha, nhìn như vừa mới khóc xong.
Văn Từ mí mắt giật giật, gần như ngay lập tức đoán ra Văn Thanh đã biểu diễn vở kịch gì cho ba Văn trước khi cậu đến.
Đi đến bên cạnh ba Văn, cậu không ngồi xuống, chỉ gọi một tiếng: "Ba."
"Ngồi đi." Ba Văn lạnh lùng ra lệnh, chỉ vào tấm ảnh trên máy tính bảng, "Mẹ con đã nói rất nhiều với ba, ba cũng không nói mấy lời vô dụng với con nữa. Nếu đã là lựa chọn của con, ba không có quyền xen vào. Ba cũng không muốn quan tâm, ba chỉ hỏi con người trong bức ảnh này là ai? "
Văn Từ nhìn bức ảnh thì có chút kinh ngạc, không biết bức ảnh này được chụp từ khi nào.
Cậu không định nói với ba Văn về thân phận của Trì Quan Yếm, chỉ thừa nhận nói: "Người con thích."
Ba Văn liếc nhìn Văn Từ, có chút xót xa nói: "Văn Từ, con bắt đầu buông thả bản thân làm loại chuyện này để chọc giận ba mẹ sao?"
Biết ông ấy hiểu lầm, cậu mím môi lắc đầu: "Con không thả bản thân, cũng không muốn chọc giận ba, lời con nói là sự thật. Anh ấy thật sự là người con thích, con đã quyết định ở bên anh ấy. "
"Con cũng không phải đang nói đùa, con rất nghiêm túc."
"Nghiêm túc, được lắm." Ba Văn tức giận đến mức suýt chút nữa đập cái máy tính bảng lên mặt Văn Từ.
Văn Thanh ngồi trong góc liền đi tới, liếc nhìn máy tính bảng rồi lẩm bẩm: "Người này hình như là Trì Quan Yếm. Ba, con quên chưa nói, hiện tại anh đang làm ở GH, anh cũng vừa đi công tác ở thành phố H về. Có thể đã tham dự đám cưới của một người bạn với Trì Quan Yếm. "
Văn Từ liếc mắt nhìn Văn Thanh nở nụ cười nửa miệng, "Cậu biết rõ tung tích của tôi như vậy, cho người theo dõi tôi sao?"
Văn Thanh liếc nhìn cậu cười nhẹ, giấu tất cả những gì muốn nói vào nụ cười khiêu khích đó.
Ba Văn bị câu nói "Hình như là Trì Quan Yếm" của Văn Thanh dọa cho giật mình, hồi lâu cũng chưa định thần lại được.
Trì Quan Yếm là ai? Chính là người mà đến hào môn như bọn họ cũng không với tới được.
Người Văn Từ thích là Trì Quan Yếm?
Ba Văn tức giận, không thèm suy nghĩ đã bắn như súng liên thanh, "Văn Từ, đừng nói với ba là con cố ý tiếp cận Trì Quan Yếm."
"Ngu ngốc, loại người như Trì Quan Yếm là người con có thể nói ở bên là ở bên sao?"
"Con có biết mình là ai không? Con có tư cách gì để ở bên Trì Quan Yếm? Có tư cách gì để thích Trì Quan Yếm? Văn Từ, con tự ý thức lại thân phận của mình cho ba."
"Loại người như Trì Quan Yếm con tuyệt đối không thể đụng vào. Bây giờ hãy từ chức ở GH ngay cho ba. Không được có bất kỳ liên hệ nào với Trì Quan Yếm nữa."