SAU KHI THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ, THIẾU GIA GIẢ BỎ CHẠY SUỐT ĐÊM

Chương 6: Anh có bạn gái rồi à.


Edit+Beta: Mẫn Mẫn.


Mười mấy người trong phòng livestream bắt đầu đoán tuổi của Số 4, đoán từ học sinh tiểu học đoán đến chú trung niên lớn tuổi, cuối cùng tất cả mọi người hầu như đều khẳng định là chú trung niên.


Văn Từ lại chơi thêm ván nữa, cậu vô tình nhìn thấy bình luận, phì cười hỏi Số 4 tại sao lại lấy cái tên này.


Số 4 không trả lời cậu.


Bullet screen spam một đống ha ha ha, Văn Từ cho rằng anh sẽ không trả lời, ngay lúc sắp kết thúc, Số 4 bật mic nói một câu, "Đây không phải acc của tôi."


"Acc của người khác."


Giọng nói trầm thấp gợi cảm hòa lẫn chút dịu dàng, hoàn toàn không giống mấy chú trung niên chút nào, nghe giọng thì dường như tuổi cũng xấp xỉ với Văn Từ.


Văn Từ giật mình, nhìn bullet screen rồi nói: "Giọng anh hay thật đó, khu bình luận đều đang khen anh này."


"Cậu thì sao?".


"Gì cơ?".


"Cậu có thấy giọng tôi hay không?".


"Đương nhiên rồi." Văn Từ không nghĩ nhiều, trả lời lại theo bản năng.


Số 4 tắt micro, không nói gì nữa.


Khu bình luận có người hỏi tại sao Văn Từ lại lấy tên "Tiểu Bá Vương không ai địch lại".


Văn Từ hạ được một người bằng súng bắn tỉa, trả lời bình luận: "Bởi vì tôi là Tiểu Bá Vương không ai có thể địch lại được."


Cả khu bình luận đều cười cậu không thương tiếc gì, thậm chí còn có người gọi cậu là Tiểu Vương Bát [1], Văn Từ thấy thế, lập tức chạy đi đổi tên khác.


[1] Vương Bát: chỉ người có vợ ngoại tình, bị cắm sừng.


Có người hỏi cậu lộ mặt được không, Văn Từ khựng lại một lát, quay đầu nhìn camera đặt trên bàn.


Phòng livestream yên lặng một lúc lâu, cho đến khi camera được bật lên.


Thiếu niên ngồi trước màn hình chậm rãi đưa mặt lại gần camera, cậu loay hoay với ống kính một lát, cho đến khi khung livestream chỉ còn lại nửa sườn mặt của Văn Từ, cậu chớp chớp mắt, giọng nói hơi mơ hồ, "Thấy được tôi không?".


Không ai trả lời, Văn Từ nhìn lượt xem, mới chỉ có hai mươi sáu người, không ai bình luận cũng đúng, cậu vừa định tắt đi, đột nhiên có vài bình luận nhảy ra, gần như là nhấn gửi đi cùng một lúc.


"Chủ phòng đẹp trai xỉu."


"Á á? Đây không phải là game streamer, phải là nhan sắc streamer mới đúng."


"Chời quơi, khuôn mặt này của chủ phòng thuyết minh cái gì gọi là chỉ cần dựa mặt kiếm cơm không cần phải dựa vào kỹ thuật một cách hoàn mỹ luôn á, mặc dù chủ phòng cũng chẳng có gì gọi là kỹ thuật."


Văn Từ không bật filter, gương mặt trước màn hình trắng trẻo không có chút tì vết, dù cậu để mặt sát ống kính đến bao nhiêu thì cũng không thể nào soi ra được một lỗ chân lông. Đôi mắt của cậu đen láy sáng ngời, trong mắt ngập tràn ý cười, làm cho người ta chỉ nhìn một lần lại không thể dời mắt được nữa.


Trong một căn phòng yên tĩnh, người đàn ông đang xem livestream nâng tay lên, nhẹ nhàng lấy ngón tay vuốt ve màn hình, nhìn như đang chạm trực tiếp vào gương mặt trong màn hình livestream vậy.


Người đàn ông khẽ cong môi, gương mặt lạnh nhạt và xa cách cũng vì nụ cười này mà trở nên sinh động hẳn, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén cũng dịu dàng đi rất nhiều.


"Anh đang xem gì đấy? Mặt như si tình thế. Đợi đã, đừng nói là anh yêu đương rồi đấy nhé?" Laptop đặt bên cạnh đang kết nối video, người đàn ông bên kia video nâng laptop lên, anh ta đưa mặt sát vào camera, hoảng sợ hô lên một câu không thể tin nổi, "Trì Quan Yếm, anh có bạn gái rồi à? Sao ánh mắt dịu dàng thế?".


Sự dịu dàng trong mắt lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, Trì Quan Yếm không cảm xúc nhìn vào laptop, lạnh giọng hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?".


"Còn chứ, tôi định tán gẫu với anh ý tưởng tiếp theo của tôi đây. Mà rốt cuộc là anh đang làm gì đó? Cứ nhìn vào máy tính mãi thế, lúc nãy còn nói mấy câu kỳ quặc nữa, hôm trước còn tìm tôi mượn tài khoản game, kỳ lạ thật. Anh thật sự...".


Anh ta bắt đầu suy đoán lung tung, người đàn ông ngồi đối diện với máy tính đã kết thúc video lúc nào không hay, không có chút nào nể mặt.


La Minh Yêu còn chưa nói xong: ". . . . . ."


*


"Tôi tắt livestream đây, mai gặp nhé." Nửa tiếng cuối cùng Văn Từ gần như là lộ mặt để nói chuyện phiếm, Văn Từ nhìn vào camera rồi vẫy tay, sau đó tắt phát sóng trực tiếp, lúc vừa chuẩn bị thoát khỏi trò chơi thì thấy có một người xin kết bạn trong game với cậu.


Văn Từ mở ra xem, đúng là "Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc" có giọng hay nọ.


Văn Từ nhấn đồng ý, nói với anh ấy rằng cậu phải đi ngủ rồi.


Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc: "Ngủ ngon."


Văn Từ: "Ngủ ngon."


Văn Từ tìm việc liên tục nửa tháng, các công ty ở gần đây cậu đều phỏng vấn hết cả rồi, nhưng vẫn không có nơi thích hợp.


Lúc trước Lý Thạnh Thừa hẹn cậu mấy lần đều bị Văn Từ từ chối, lần này lại gọi điện thoại tới hẹn tiếp, vừa hay Văn Từ mới phỏng vấn xong, cậu cũng đồng ý.


Lý Thạnh Thừa: "Vẫn là Ánh Trăng, mình qua đó trước đợi cậu nha."


Văn Từ: "Được."


*


Lúc gọi xe đến KTV Ánh Trăng, ở trong phòng đã có mấy người ngồi sẵn, đều là những gương mặt quen thuộc, thấy Văn Từ đi vào thì sôi nổi chào hỏi với cậu.


Lý Thạnh Thừa đang hát bài Sai Sai Sai [2], hát không đúng một nốt nào, nói là hát mà chẳng khác gì như đang khóc la inh ỏi.


[2] Sai Sai Sai là bài Thêm Một Lần Đau của HKT đó =))) ngày xưa bài này bị nói là đạo Sai Sai Sai, nổi sang tận bên Trung, tới giờ nhiều đứa Trung nhắc tới Việt Nam là sẽ hát bài này :v


"Ồ, Văn Từ đến rồi đấy à." Văn Từ vừa ngồi xuống một góc, ngay lúc khát muốn đi lấy nước uống thì người ngồi bên kia lại cười quái gở nói một câu.


Văn Từ nhìn người nọ, cũng học theo giọng điệu của cậu ta, khích lại: "Ồ, ai đây nhỉ?".


Người nọ ngay lập tức xanh mặt, không trả lời lại được.


Văn Từ uống một ngụm nước, cười nói: "Xin lỗi nhé, trong phòng tối quá chẳng thấy được gì, bây giờ mới nhìn rõ đây, là Hàn Thiện đấy à."


Mấy người trong đám bọn họ, người không hợp với Văn Từ nhất đó là Hàn Thiện.


Thậm chí vào cái ngày mà cậu nhảy xuống biển, Hàn Thiện chỉ đứng ở một bên nâng rượu xem kịch, cười toét cả mồm, chỉ ước mong sao Văn Từ chết rồi thì cậu ta sẽ vỗ tay tiễn biệt.


Hàn Thiện cong môi cười: "Không sao, thị lực của mày không tốt, tao thông cảm được."


Văn Từ thở dài, "Thị lực của tao rất tốt, đặc biệt là nhìn người, nhìn rất rõ lại là đằng khác, nhưng mà nhìn chó mèo thì lại không rõ cho lắm."


"Mày chửi tao là chó?" Chỉ bằng một câu nói, Văn Từ thành công châm lên ngọn lửa trong lòng Hàn Thiện, cậu ta lập tức bật dậy, mặt nhăn như giấy vò.


Hàn Thiện cao giọng làm cho Lý Thạnh Thừa cũng phải ngừng hát, Lý Thạnh Thừa quay đầu sang nhìn, "Gì vậy? Chó gì? Hàn Thiện nói cái gì thế?".


Hàn Thiện trừng mắt nhìn Văn Từ, sắc mặt thay đổi như cái bảng màu vẽ, thay đổi theo ánh đèn nhiều màu trong phòng karaoke, cậu ta chỉ tay vào mặt Văn Từ, tức giận nói: "Trước đây tao nhịn mày lâu lắm rồi, không so đo với mày, bây giờ ý mày là sao đây? Vừa mới tới đã chửi tao là chó rồi? Có ai mà như mày không?".


Phòng karaoke chỉ vì một câu này của cậu ta mà trở nên yên tĩnh hoàn toàn.


Hàn Thiện lại thấy mất tự nhiên, nhìn trái rồi lại quay sang nhìn phải, trừ Văn Từ và Lý Thạnh Thừa ra, những người khác đều cúi đầu giả vờ làm người tàng hình, họ sợ rước họa vào thân.


Văn Từ tự rót cho mình một ly rượu, cậu đưa mắt nhìn Hàn Thiện, vì khó hiểu mà buồn bực trong lòng: "Tao có chửi mày là chó à? Tao nói thị lực của tao không tốt, chỉ khi nhìn con chó con mèo thì hơi không rõ chút thôi, sao mày kích động thế?".


Hàn Thiện nhướng mày, nghiến răng một hồi lâu mà không bật lại được câu nào, cuối cùng đặt mông ngồi xuống lại sofa, khuôn mặt vì giận mà trông vô cùng vặn vẹo khó coi.


Người bên cạnh nhỏ giọng khuyên cậu ta đừng nóng giận, Hàn Thiện lạnh mặt, chợt cậu ta nhớ tới chuyện gì đó, chế giễu một câu: "Thôi được rồi, mày cũng đáng thương, tao không so đo với mày nữa vậy."


Tay Văn Từ đang cầm ly rượu chợt siết lại, cậu nghiêng đầu nhìn Hàn Thiện, cười như không cười lặp lại: "Đáng thương?".


Tuy biểu cảm trên mặt cậu nhìn vào thì đang cười, nhưng giọng nói lại lạnh như băng, ánh mắt cũng sắc bén và lạnh lẽo như dao.


Sống lưng Hàn Thiện cứng đờ, cậu ta sợ nhất là nét mặt này của Văn Từ.


Thường thì cậu mà như thế, chắc chắn sẽ có người gặp hoạ.


Văn Từ chửi cũng giỏi mà đánh nhau cũng giỏi, những người ở đây không có ai xứng đáng là đối thủ của cậu.


Nghĩ đến đó, Hàn Thiện nuốt nước miếng, cả người lập tức căng thẳng, một phút trôi qua, cậu ta mới đứng thẳng lưng lên.


"Tao nghe nói mày không phải là con trai ruột của nhà họ Văn, người là con ruột thật sự đã trở về rồi. Bây giờ mày rời Văn gia rồi nhỉ? Nghe nói còn đang tìm việc làm? Chậc chậc chậc, tiểu thiếu gia từng một thời ngồi tít trên cao chỉ tay năm ngón nói đi làm thuê là đi thật, này không phải đáng thương chứ là gì? Đáng thương biết mấy luôn ấy chứ. Người nhà họ Văn chắc hẳn cũng không cho thứ đồ giả như mày trở về đâu nhỉ. Văn Từ à, mày đã nghĩ sau này sống thế nào khi không có nhà họ Văn chưa? Tao thấy chắc mày không suy bại đến nỗi nhịn đói đâu nhỉ?".


Chỉ có mỗi Lý Thạnh Thừa biết Văn Từ đang tìm việc.


Lý Thạnh Thừa sợ mình bị hiểu lầm, vội vàng giơ tay giải thích: "Tụi nó vừa tới đã hỏi mình dạo này cậu đang làm gì, mình tiện mồm nói cậu đang tìm việc làm thôi. Hàn Thiện, đầu mày bị nước vào rồi đúng không? Ở chỗ này điên điên khùng khùng làm gì vậy?".


Hàn Thiện cười khẩy một tiếng: "Tao điên điên khùng khùng? Cái đứa điên điên khùng khùng trước là Văn Từ mới phải, hơn nữa lời tao nói đều là sự thật, chắc tụi mày còn chưa biết chuyện Văn Từ không phải là con ruột nhà họ Văn đúng không? Đứa con ruột kia đã về nhà thay thế Văn Từ rồi. Bây giờ Văn Từ chẳng khác gì đồ bỏ đi, đồ bỏ đi đó có hiểu không? Tao nói nó đáng thương thì không đúng chỗ nào?".


Tiếng đá lạnh rơi vào trong ly làm cho Hàn Thiện đang nói không ngừng chợt im bặt, cậu ta dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Văn Từ đang thảnh thơi uống rượu, trên mặt cậu cũng chẳng có biểu cảm gì, Hàn Thiện khó chịu bởi sự bình tĩnh này của cậu, thậm chí có thể nói là hoảng sợ từ tận sâu trong lòng.


"Nói xong chưa? Mày chỉ muốn nói nhiêu đó thôi à?".


Hàn Thiện sửa sang lại quần áo, cậu ta bĩu môi, chỉ xem như Văn Từ đang giả vờ bình tĩnh, nói tiếp: "Mày cứ giả vờ tiếp đi, chắc trong lòng bây giờ sốt ruột muốn chết rồi chứ gì, dù sao thì sau này cũng chẳng có ai chống lưng cho mày nữa rồi, tao xem thử mày còn kiêu ngạo gì nữa. Mấy ngày nay mày vẫn luôn giấu mặt, đừng nói là bị đuổi ra khỏi nhà họ Văn nên xấu hổ rồi nhé?".


"Tao giả vờ cái gì? Tao chỉ rời nhà họ Văn thôi mà, con người tao thứ nhất không tàn thứ hai không chết, sao mà giống mày được, làm to bụng bạn gái cũ, còn bị người ta đến thẳng công ty chửi lên đầu, chẳng những nhân viên trong công ty mày mà những người ở công ty xung quanh còn biết chuyện của mày kìa. À đúng rồi, hình như tao nhớ không nhầm thì ba mẹ mày mất mặt cả tháng lận mà, phải vậy không?".


"Còn nữa, tao nhớ bạn gái cũ của mày chê mày ysl, cắm cho những ba cái sừng, đá mày mà mày không chịu, còn vui vẻ để bạn gái một chân đạp ba thuyền nữa cơ, à không đúng, thêm mày nữa là bốn cái thuyền. Trông công ty một ngày mà tổn thất ba trăm triệu, chọc ba mày tức đến nỗi nhập viện. Đúng rồi, công ty nhà mày còn chưa phá sản nữa à? Tao còn tưởng đã sớm không ngóc đầu lên nổi rồi chứ."


Văn Từ lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, đưa tay chống mặt, vẻ mặt phất phơ không mấy tập trung, không hề quan tâm đến mấy câu châm chọc của Hàn Thiện.


Mặt Hàn Thiện lập tức thay đổi, sao mà ngờ được Văn Từ lại đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, môi cậu ta run lên cả buổi mới nói ra được một câu: "Ai nói tao ysl!".


Trong phòng karaoke vang lên vài tiếng cười, Lý Thạnh Thừa là người cười to nhất.


Hàn Thiện tỉnh cả người, nghiến răng nghiến lợi la to: "Mày nói vớ vẩn gì đó? Đừng có mà quá đáng! Dù cho nhà họ Văn của mày phá sản thì nhà tao cũng sẽ không phá sản."


"Đây không phải là sự thật mà ai cũng biết à?" Văn Từ nhún vai, đóng vai người vô tội, học theo giọng điệu của cậu ta, "Tao đang nói vớ vẩn à?".


Cậu nhìn những người khác, ai tiếp xúc ánh mắt với cậu cũng đều lập tức lắc đầu.


"Câm miệng!" Người như Hàn Thiện có rất nhiều chuyện lộn xộn, sợ nhất là bị người khác đâm chọc chuyện xấu rồi nhai đi nhai lại như con bò, lúc này vừa nghe Văn Từ nhắc lại, Hàn Thiện vừa nhục vừa tức, cậu ta cầm chai rượu trên bàn lên ném vào đầu Văn Từ.


Lý Thạnh Thừa thấy thế vội la lên: "Mày làm gì đó? Điên rồi đúng không? Tụi mày còn đứng đó nhìn à, cản lại đi chứ, đánh nhau thật thì coi chừng Hàn Thiện lại nằm liệt ba tháng bây giờ."


Lúc người bên cạnh đứng lên cản thì đã không kịp nữa rồi, Hàn Thiện nghe Lý Thạnh Thừa nói thế, tức quá bật cười, một chai rượu cứ thế bị ném xuống.


Mặc dù sức lực của cậu ta lớn, nhưng lại ném lệch, Văn Từ dễ dàng tránh được chai rượu kia.


"Lâu rồi chưa gặp, vẫn đầu to mà óc trái nho như cũ." Văn Từ vuốt thẳng lại nếp nhăn trên áo sơmi, cười cười lên tiếng.


Nhìn nụ cười trên mặt cậu, Hàn Thiện đỏ cả mắt, chai rượu vừa rơi xuống đất thì vỡ nát, cậu ta ngồi trên sofa không nói được lời nào.


Vốn chỉ muốn mỉa mai Văn Từ cho thỏa, kết quả Văn Từ chỉ cần vài ba câu là đã châm chọc ngược lại cậu, còn nhắc tới những chuyện cậu ta không muốn nhớ lại nhất nữa chứ.


Lý Thạnh Thừa dở khóc dở cười, "Mày nói xem, cần gì phải làm thế."


Người bên cạnh chỉ biết mắt to nhìn mắt nhỏ, không nói được câu nào.


"Mày cứ khua môi múa mép đi, tao xem thử sau này mày sống thế nào." Hàn Thiện dần dần lấy lại được bình tĩnh, cười gằn một tiếng rồi lại nói: "Mày không còn nhà họ Văn, nhưng tao còn nhà họ Hàn, bây giờ mày vô dụng rồi. Mọi người đều đi lên, chỉ có mày suy bại đi xuống, tao nói mày đáng thương chẳng sai chút nào."

Bình luận

Truyện đang đọc