SAU KHI XUNG HỈ CHO CA CỦA ĐẠI LÃO

Editor: Vĩ không gei
----------------------------------------------------

"Nghe lời, đưa cho ta." Bùi Dã thấp giọng dụ dỗ bên tai Trì Kính Dao.

Lúc này Trì Kính Dao không còn khả năng tự hỏi nữa, nghe Bùi Dã nói như vậy liền lấy thuốc mỡ thì không gian cất trữ ra.

Bùi Dã lấy lọ thuốc mỡ kia đặt ở một bên, sau đó duỗi tay nhéo nhéo trên lỗ tai của Trì Kính Dao, hỏi: "Đệ muốn dạy ta một chút không?"

"Chuyện này. . . . . dạy thế nào?" Trì Kính Dao giương mắt nhìn về phía Bùi Dã, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương như rất bình thường, làm hai gò má cậu càng đỏ hơn.

"Không phải đệ muốn để đệ làm sao?" Đáy mắt Bùi Dã lộ ý cười, nói với Trì Kính Dao: "Đệ muốn làm gì với ta, cứ nói rõ ràng cho ta biết, chẳng phải ta sẽ biết nên làm gì với đệ sao?"

Trì Kính Dao cũng không biết trước đây Chương sư huynh đã từng dạy cho Bùi Dã một "khóa học", cho nên lúc này dù ngại không chịu được, nhưng cậu vẫn cố nén cảm xúc, ấp úng nói một lần cho Bùi Dã.

Bùi Dã nghe những lời đó từ miệng thiếu niên, ánh mắt vốn nóng rực lại tăng thêm vài phần dục vọng.

Cho tới sau đó, Trì Kính Dao nói tới phần quan trọng, một câu ấp a ấp úng một lúc lâu vẫn chưa nói xong.

Bùi Dã mới không kiềm chế được, tiến tới lại hôn một cái lên môi thiếu niên.

"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao duỗi tay đẩy ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Hay là. . . . . hay là ta uống một viên thanh nhiệt nhé?"

Bùi Dã nghe vậy gần như bị cậu chọc cười, hỏi: "Không muốn để ta làm vậy với đệ sao?"

"Không phải." Trì Kính Dao vội đáp: "Ta sợ ngày mai chẳng may bệ hạ triệu kiến chúng ta, lại nhìn ra manh mối."

"Sẽ không đâu." Bùi Dã tiến tới tiếp tục hôn môi thiếu niên, sau đó lại nói: "Đệ quên rồi à, ngài ấy cũng uống rượu thuốc."

Không chỉ có hoàng đế, tối nay những người khác cũng được thưởng rượu thuốc.

Cho nên ngài mai nhất định hoàng đế sẽ không triệu kiến bọn họ. . . . . .


"Nhị ca!" Trì Kính Dao lại nói.

"Đừng sợ." Bùi Dã nắm lấy tay Trì Kính Dao, thấp giọng dỗ: "Nhị ca sẽ nhẹ nhàng, không làm đệ khó chịu đâu."

Trì Kính Dao không kịp phản ứng, chỉ thấy giữa môi nóng lên, sau đó đầu lưỡi của Bùi Dã không hề kiêng dè tiến vào trong khoang miệng của cậu.

Hai người môi lưỡi dây dưa, chút lý trí còn lại của cậu cuối cùng cũng hoàn toàn tan rã. . . . . .

. . . . . . . . . .

Ngoài trời bóng đêm dần buông, tiết thu se lạnh.

Trong phòng tình nồng ý nàn, lưu luyến vô cùng.

Lúc Trì Kính Dao dần khôi phục lý trí, sắc trời đã gần sáng.

Bùi Dã ôm cậu đi vào phòng tắm tắm rửa lại, lúc quay về cậu mới khôi phục một chút sức lực.

"Khó chịu không?" Bùi Dã thấp giọng hỏi.

"Có hơi." Trì Kính Dao tựa vào hõm vai hắn nói.

"Ta kiểm tra lại một chút, mới vừa nãy thấy hơi sưng." Bùi Dã nói xong liền muốn động thủ.

Trì Kính Dao vội giữ cánh tay hắn lại: "Ta nói xằng thôi, không khó chịu, không khó chịu một chút nào."

Mặc dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng khi Trì Kính Dao đối mặt với Bùi Dã vẫn thấy hơi ngượng. Ngược lại Bùi Dã, lúc trước ngay cả hôn cậu một chút cũng rất lúng túng, giờ không biết bị làm sao, nửa chút kiêng dè cũng không có, như đổi thành người khác vậy.

Sự thật chứng minh, lo lắng trước đó của cậu hoàn toàn là dư thừa.

Mặc dù Bùi Dã không có kinh nghiệm gì, nhưng trong chuyện này lại rất có thiên phú, không chỉ kiên nhẫn mười phần, mà còn rất để tâm tới cảm nhận của Trì Kính Dao. Cho nên cả quá trình, mặc dù Trì Kính Dao có hơi đau, nhưng thật ra cũng không đau đớn nhiều lắm.

Vấn đề duy nhất chính là thể lực của Bùi Dã quá tốt.

Lúc này Trì Kính Dao trở mình một cái cùng ngại phiền, toàn thân không một chỗ nào là không mệt.


"Ngủ đi, ta ôm đệ." Bùi Dã nhẹ giọng dỗ dành bên tai cậu.

"Làm chuyện kia xong lại không ngủ được." Trì Kính Dao nói.

"Vậy hay là lại làm. . . . . ."

"Không được!" Trì Kính Dao hoảng sợ, vội phản đối: "Ta sẽ ốm mất."

Bùi Dã nghe vậy yêu chiều nhéo nhẹ lên mặt của cậu, nói: "Không phiền đệ nữa."

"Nhị ca, trò chuyện với ta đi." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghĩ nghĩ, nói: "Có chuyện này, cũng nên nói cho đệ rồi."

"Chuyện gì?" Trì Kính Dao ngẩn ra, hơi căng thẳng hỏi: "Huynh gạt ta chuyện gì sao?"

"Lại nghĩ chuyện gì đâu không?" Bùi Dã nói: "Ta nói chính là chuyện của bệ hạ."

Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Ngài ấy đã biết quan hệ của chúng ta rồi."

Trì Kính Dao nghe vậy hoàn toàn thanh tỉnh, bối rối nói: "Chuyện từ lúc nào?"

"Đêm cung yến đó sư phụ ta đã nói cho ngài ấy." Bùi Dã nói.

"Ngài ấy đã biết từ trước?" Trì Kính Dao kinh ngạc nói: "Sao huynh lại không nói cho ta biết?"

"Ngài ấy dặn sư phụ không được nói linh tinh, đoán là muốn thử chúng ta một chút." Bùi Dã nói: "Ta sợ nói ra khiến lòng đệ bất an, sẽ lộ ra dấu vết trước mặt ngài ấy."

"Vậy giờ huynh nói cho ta biết để làm gì? Ta đã bắt đầu sợ hãi rồi." Trì Kính Dao nói.

"Ngốc không chứ?" Bùi Dã nói: "Ngài ấy sắp xếp chúng ta ở cùng nhau, còn ban thưởng rượu thuốc cho đệ như vậy, chuyện này như báo cho chúng ta là ngài ấy đã biết. Cho nên hienje giờ đệ không cần phải giả như không biết nữa."

Trì Kính Dao ngẩn ra, lúc này mới hiểu ra.

Hành động hoàng đế thưởng rượu của cậu, thật ra cũng như đã ngả bài với cậu.

"Ta nhớ trước giờ đệ rất thông minh, sao nay lại ngốc nghếch thế này?" Bùi Dã cười nói.

"Còn không phải bị huynh đụng vào hả? Đầu choáng hết rồi." Trì Kính Dao thốt ra, đợi lời nói ra khỏi miệng lại cảm thấy thẹn, rúc đầu vào trong chăn.


Bùi Dã nhìn thiếu niên, lòng lại thấy ngứa ngáy, nhưng xót cơ thể của đối phương nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Qua một lúc sau, Trì Kính Dao lại hỏi: "Ngài ấy như vậy là. . . . . . không định truy cứu nữa đúng không?"

"Chắc là vậy đi." Bùi Dã nói: "Từ hôm nay, đệ sẽ không cần phải lo lắng ngài ấy ban hôn cho ta nữa. Dù sao dù trên danh nghĩa hay là thực tế, ta đã là người của đệ rồi."

Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn.

Trước giờ cậu chưa từng thân mật như vậy với ai, hơn nữa còn là người mà cậu quan tâm nhất.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, như thể chỉ cần thực hiện bước này, quan hệ của cậu và Bùi Dã sẽ khác hoàn toàn. Loại thân mật này khác hẳn hôn và ôm, càng giống như mối liên kết nào đó giữa hai sinh mệnh.

Có lẽ do đã buông bỏ được mớ bận tâm, Trì Kính Dao ngủ được ngay.

Cậu ngủ một giấc thật sự rất yên ổn, ngủ khoảng hơn nửa ngày, cho tới giờ ngọ ngày hôm sau mới tỉnh.

Bùi Dã nấu cho cậu một chút cháo, thấy cậu tỉnh liền bảo cậu dậy rửa mặt.

Tối qua lúc Trì Kính Dao ngủ còn không thấy đau, lúc này đứng dậy liền thấy hơi khó chịu.

"Làm sao vậy?" Bùi Dã thấy thế bước tới trước đỡ lấy người, hỏi: "Đau hả?"

"Không đau." Trì Kính Dao sợ Bùi Dã lại muốn kiểm tra cho cậu, vội nói: "Không có cảm giác gì."

Bùi Dã nhìn vẻ mặt đó liền đoán được suy nghĩ của cậu, trầm giọng nói: "Bôi thuốc lần nữa đi."

"Không cần đâu." Trì Kính Dao vội nói: "Thật sự không sao hết."

"Ta không xem, tự đệ bôi được không?" Bùi Dã dỗ dành.

Trì Kính Dao do dự chớp mắt một cái, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.

Bùi Dã đưa thuốc trị thương cho cậu, bản thân thì đi ra ngoài tấm bình phong.

Trì Kính Dao tự mày mò bôi thuốc một lần, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.


Rửa mặt xong, hai người cùng nhau dùng bữa.

Cơ thể Trì Kính Dao không thoải mái, không muốn hoạt động nhiều, liền nằm trong phòng gần nửa ngày.

Đúng như Bùi Dã dự đoán, cả ngày hoàng đế không hề triệu kiến bọn cậu.

Cho tới buổi trưa ngày hôm sau, mới có người tới truyền chỉ, nói Bùi Dã thay võ phục cùng hoàng đế đi săn bắn.

"Sao lại chỉ gọi một mình huynh vậy?" Trì Kính Dao nhân lúc hắn thay y phục, nhỏ giọng hỏi.

"Giờ đệ có thể cưỡi ngựa được không?" Bùi Dã hỏi ngược lại, ý là may không gọi cậu đi cùng.

Trì Kính Dao nghe vậy mặt đỏ lên, nói: "Cũng đúng."

"Đi đâu mà đi? Hôm qua đi đường còn khó nữa." Bùi Dã tiến tới hôn lên môi cậu, nói: "Nếu ngài ấy dẫn theo võ tướng tới đây, săn bắn cũng là chuyện bình thường thôi, đệ đừng nghĩ nhiều."

Mặc dù trong lòng Trì Kính Dao hơi không nỡ, nhưng nghe vậy vẫn gật gật đầu.

Bùi Dã thay võ phục xong liền đi theo người truyền chỉ, trước khi đi còn để Bùi Thanh lại.

Sau khi Bùi Dã đi theo người ta tới khu vực săn bắn, thấy Trịnh tướng quân và Du tướng quân đã tới rồi.

Mấy người chưa nói được mấy câu, sau đó hoàng đế cũng tới.

"Hôm nay chúng ta không tranh giải gì cả, mọi người cứ tùy ý đi." Hoàng đế nói với ba người: "Trẫm chỉ nhân tiện gọi các ngươi đi hít thở không khí thôi, đừng căng thẳng."

Mọi người nghe vậy vội đáp lời, sau đó đều tự lấy cung và ống tên.

"Sư phu ngươi bắn cung không phải là quá giỏi, nhưng trẫm nghe nói ngươi phi đao không tồi, hôm nay vừa khéo có thể biểu diễn tài năng cho chúng ta xem." Hoàng đế nói với Bùi Dã.

Bùi Dã nghe vậy vội đáp: "Bệ hạ thứ tội, thần không biết dự định của bệ hạ, lúc đi không mang theo phi đao."

"Không sao không sao, vậy ngươi dùng tên với chúng ta đi." Hoàng đế cười nói.

Bình thường phi đao gần như không rời khỏi Bùi Dã, nhưng hôm nay hắn nghe hoàng đế muốn bọn hắn đi săn bắn, liền cố ý không cầm phi đao theo. Giờ hắn cũng không nắm bắt được tâm tư thật sự của hoàng đế, bởi vậy không muốn phô diễn tài năng.


Trên chiến trường thì thôi, giờ nơi này chính là kinh thành.

Bùi Dã không muốn quá mức huênh hoang dưới mí mắt hoàng đế.

Mọi người cưỡi ngựa vào cánh rừng, Bùi Dã không để tâm nhiều, bắn tượng trưng mấy tên săn được hai con thỏ.

Đợi sau khi mọi người đi ra, liền có thị vệ đi tới nhặt con mồi, kết quả không ngoài dự đoán, thu hoạch của hai người khác cũng không được tốt lắm.

"Không tồi." Hoàng đế vỗ vỗ bả vai Bùi Dã nói: "Sư phụ ngươi lần trước cùng trẫm đi săn, tốn nửa ngày trời mới bắn trúng một con cáo, còn bắn chượt, suýt nữa làm con cáo kia chạy mất, ngươi mạnh hơn hắn một chút."

"Bệ hạ quá khen." Bùi Dã vội đáp.

Mọi người từ trong rừng đi ra, liền đi tới căn lều dựng tạm gần đó.

Hoàng đế bảo tất cả mọi người ngồi xuống, như vô tình nói với Bùi Dã: "Ta nhớ đã nghe ai đó nói, trước khi ngươi nhập ngũ săn thú không tồi?"

Bùi Dã ngẩn ra, không ngờ hoàng đế lại hỏi như vậy.

Nếu hoàng đế biết ngày trước hắn là một thợ săn, như vậy hôm nay hắn cố ý che giấu có hơi giấu đầu lòi đuôi.

"Bẩm bệ hạ, đúng ạ." Bùi Dã nói.

"Dùng phi đao săn thú và dùng tên cảm giác vẫn không giống nhỉ?" Du tướng quân ở bên cạnh nói.

Bùi Dã vội gật đầu nói: "Ừm, bình thường quả thật ta rất ít dùng tên."

"Đã sớm nghe nói Bùi tướng quân trên chiến trường cũng dùng phi đao, thượng tướng quân Trần Quốc không phải cũng chết dưới phi đao của ngài sao?" Du tướng quân lại nói.

Ông chen vào như vậy khiến bầu không khí cũng dịu đi không ít.

Hoàng đế cũng cười cười, sau đó thuận miệng hỏi vài câu về chuyện trước khi nhập ngũ của hắn.

Sau khi nghỉ ngơi qua loa, mọi người liền quay về viện tử.

Hoàng đế đuổi hai người kia đi, chỉ giữ lại Bùi Dã, nói để Bùi Dã cùng ngài đi dạo trong viện tử.


"Trì đại phu có ổn không?" Hoàng đế đột nhiên nói.

"Đa tạ bệ hạ quan tâm, đệ ấy khỏe lắm." Bùi Dã vội đáp.

"Trẫm không ngờ cô nương Bùi gia mà Trì đại phu cưới, chính là ngươi." Hoàng đế cười như không cười nói.

Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, vội quỳ xuống trước mặt hoàng đế, nói: "Thần đáng chết, xin bệ hạ thứ tội."

"Sao lại có tội?" Hoàng đế vội duỗi tay nâng hắn dậy, nói: "Ngươi có tội gì?"

"Thần không nên giấu bệ hạ chuyện hôn sự." Bùi Dã đáp.

"Ngày đó trẫm chưa hỏi các ngươi, Trì đại phu đã xảy ra chuyện, ngươi cũng không tính là khi quân." Hoàng đế nói: "Mặc dù Trì đại phu chưa từng nói bản thân thành thân với ngươi, nhưng những câu nói ra đều là thật, không tính lừa gạt trẫm."

Bùi Dã nghe vậy đáp: "Đa tạ bệ hạ."

"Người trẻ tuổi đúng là dễ kích động." Hoàng đế nhìn hắn một cái nói: "Hiện giờ ngươi chính là võ tướng công huân vô song của Đại Du, nếu muốn thành hôn, biết bao danh gia vọng tộc kinh thành để ngươi lựa chọn, ngươi thật sự quyết định làm phu nhân vô danh vô phận của thiếu niên kia sao?"

"Vâng." Bùi Dã nói.

"Không hối hận?" Hoàng đế hỏi.

"Không hối hận." Bùi Dã nói.

Hoàng đế thở dài lại nói: "Trẫm đã muốn hạ chỉ phong người làm Định Bắc Hầu. Theo quy định của Đại Du, hầu tước có thể kế tục, ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngươi cố tình dây dưa với thiếu niên kia, sau này ngay cả con nối dõi cũng không có, tước vị này sẽ không có ai thừa kế."

"Đại Du có rất nhiều binh sĩ giỏi, thần không có con nối dõi cũng không quan trọng gì." Bùi Dã nói: "Đa tạ bệ hạ thành toàn."

Hoàng đế nghe vậy lắc lắc đầu, ra vẻ cực kỳ luyến tiếc.

Nhưng Bùi Dã biết, những lời hôm nay đối phương nói cũng chỉ để thử hắn mà thôi.

Chỉ cần hắn nói với hoàng đế những dự định này, sau này nếu lại có biến sẽ coi như khi quân.


"Thật sự không định ở lại kinh thành?" Hoàng đế hỏi.

"Thần là tên hương dã, không quen với cuộc sống phú quý nơi kinh thành." Bùi Dã nói: "Chỉ xin bệ hạ thành toàn."

"Thôi vậy." Hoàng đế khoát tay áo nói: "Ai không biết lại nghĩ trẫm không quý trọng ngươi."

Bùi Dã nghe vậy vội khom người hành lễ với ngài, không lên tiếng.

"Về đi, chút nữa trẫm sai người đi gọi ngươi, dẫn theo Trì đại phu tới dùng bữa với trẫm." Hoàng đế nói.

"Vâng." Bùi Dã đáp.

Hoàng đế dứt lời liền dẫn người đi.

Bùi Dã lại vội vàng quay về chỗ ở.

Trì Kính Dao lo lắng gần nửa ngày, sợ hoàng đế làm khó Bùi Dã.

Thấy Bùi Dã an toàn trở về, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nghe ý của ngài ấy, hẳn là đã đồng ý cho ta quay về Ki Châu." Bùi Dã nói.

"Thật vậy sao? Khi nào chúng ta có thể về?" Trì Kính Dao vội hỏi.

"Khó nói được, có lẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa." Bùi Dã nói.

Sau đó hắn nói chuyện hoàng đế muốn bọn họ cùng dùng bữa cho Trì Kính Dao.

Giờ Trì Kính Dao rất sợ gặp hoàng đế, vì cậu luôn không thể đoán được tâm tư của đối phương, sợ nói sai sẽ chọc phải phiền phức.

Cũng may không phải một mình cậu qua, còn có Bùi Dã đi cùng, điều này khiến cậu thoáng an tâm hơn.

Tới xế chiều, hai người tắm rửa thay y phục xong.

Một lúc sau liền có cung nhân tới truyền lời của hoàng đế, bảo họ cùng đi dùng bữa tối.

Trì Kính Dao vốn tưởng rằng hôm nay cũng giống như lần trước, sẽ có rất nhiều người.

Nhưng cậu vừa tới nơi liền thấy trong phòng chỉ có hoàng đế và một phi tần.

Phi tần kia nhìn có vẻ khoảng 10 tuổi, khí chất rất dịu dàng, nhìn có vẻ khá thân mật với hoàng đế.


Sau đó cậu biết được từ miệng của cung nhân, người đó là Thục Phi.

"Thục Phi và phu nhân Dương tướng quân là đường tỷ muội, Bùi tướng quân lại là đồ đệ của Dương tướng quân, tính ra quan hệ này cũng không xa lắm." Hoàng đế cười nói.

Trì Kính Dao hơi kinh ngạc, thầm nghĩ bảo sao Dương Thành lại đoán được tâm tư của hoàng đế như vậy, hóa ra thân thích trong nhà còn có quan hệ với hoàng đế? Cũng khó trách hoàng đế cố ý để Dương Diệu cưới công chúa, nếu mối hôn sự này thành, vậy coi như thân càng thêm thân.

"Lại nói bệ hạ và Dương tướng quân coi như là sinh tử chi gaio." Thục Phi cười nói: "Năm đó lúc bệ hạ vẫn là hoàng tử, đã từng cùng Dương tướng quân đi dẹp loạn, không may trên đường gặp phải thổ phỉ, may là Dương tướng quân liều mạng cứu giúp."

Hoàng đế nghe vậy cũng cười cười, nói: "Trẫm nợ Dương tướng quân không ít ân tình đấy."

Hôm nay cuối cùng Trì Kính Dao cũng minh mẫn hơn không ít, nghe nói như vậy liền nhận ra, hoàng đế và Thục Phi hình như gọi bọn cậu tới để lôi kéo làm thân.

Hơn nữa tối nay chỉ có bốn người ở đây, so với yến tiệc ngày trước rõ ràng là tùy tiện hơn không ít.

Kiểu suy nghĩ tùy tiện này cũng là để kéo gần khoảng cách giữa đôi bên.

Nhưng cậu nhất thời không thể hiểu được, bây giờ rõ ràng hoàng đế đã bắt chẹt bọn cậu, sao lại phải có tâm tư làm thân với bọn cậu chứ?"

"Bệ hạ lúc còn trẻ cũng vài phần khí phách quân nhân đấy." Thục Phi ẩn ý đưa mắt nhìn hoàng đế nói: "Chỉ là mấy năm nay không ngừng vất vả vì quốc sự, thật sự quá mức vất vả."

Nàng nói xong thở dài, nói với Trì Kính Dao: "Ta vẫn luôn lo lắng cho thân thể của bệ hạ, chỉ mong bên cạnh ngài có một đại phu y thuật cao siêu thì tốt quá."

"Chư vị thái y trong viện Thái Y y thuật cũng rất tốt, có họ chăm sóc nhất định long thể của bệ hạ sẽ khỏe mạnh." Bùi Dã nói.

"Bùi tướng quân có điều không biết, nhóm thái y trong viện Thái Y mặc dù y thuật cao siêu, nhưng rốt cuộc vẫn khá bảo thủ." Thúc Phi nói: "Ngược lại Trì đại phu tuổi còn trẻ, rất có tinh thần phấn chấn và linh khí tuổi thiếu niên."

Trì Kính Dao nghe vậy liền giật mình một cái, thầm nghĩ nói nửa ngày trời là muốn giữ cậu ở lại trong cung sao?"


Quả nhiên, suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cậu, Thục Phi liền nói: "Nếu Trì đại phu có thể ở lại bên cạnh bệ hạ lúc nào cũng chăm sóc điều dưỡng, ta thật sự có thể yên tâm hơn."

Trì Kính Dao: . . . . .


Thục Phi này cũng coi trọng mình quá rồi, lần đầu gặp mặt mà đã yên tâm giao long thể cho cậu chăm sóc?

Cậu thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc đối phương có biết y thuật của cậu như thế nào hay không?

Cho nên, mặc dù những lời này là Thục Phi nói ra, nhưng Trì Kính Dao nghi đây vốn không phải ý của nàng.

Trì Kính Dao nhíu mày, thầm nghi là hoàng đế muốn cậu ở lại trong cung sao?

Lúc này cậu hơi sốt ruột, định nói gì đó lại phát hiện Bùi Dã im lặng nhéo nhẹ lên tay cậu một cái, hẳn là bảo cậu đừng nói lung tung.

Vì thế cậu liền cười gượng một tiếng với Thục Phi, không nói gì cả.

Có lẽ Thục Phi không ngờ cậu sẽ giả ngu, cũng cười nhạt, không nói thêm gì nữa.

Sau đó hoàng đế liền tìm mấy đề tài không liên quan để nói, không nhắc lại chuyện Trì Kính Dao ở lại trong cung nữa.

Dùng xong bữa cơm này, Trì Kính Dao căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

"Nhị ca, câu nói kia của Thục Phi nương nương là có ý gì?" Sau khi hai người về lại chỗ ở, Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã: "Bệ hạ cho huynh về lại Kì Châu, chẳng lẽ muốn giữ ta lại?"

Bùi Dã nghĩ hồi lâu, nói: "Không hẳn là ngài ấy muốn giữ đệ lại."

"Có ý gì?" Trì Kính Dao sốt ruột nói: "Ta không hiểu lắm."

Bùi Dã nghĩ nghĩ, hỏi: "Đệ có năng lực gì, còn lợi hại hơn cả thái y trong cung?"

"Ta nào có năng lực gì, sao có thể sánh với họ được?" Trì Kính Dao nói: "Phần lớn họ đều không kém tuổi sư phụ ta là bao, nói không chừng còn lợi hại hơn cả sư phụ ta nữa. Chuyện duy nhất ta có thể am hiểu hơn họ cũng chỉ có chế thuốc. . . . . ."

Trì Kính Dao nói xong ngẩn ra, lẩm bẩm: "Chế thuốc?"


"Ngày đó lúc phẩm trà, bệ hạ đã từng nói, giờ lớn tuổi không thể sánh bằng trước kia." Bùi Dã nói: "Những lời Thục Phi nói hôm nay, nói tới nói lui đều là lo lắng cho thân thể của bệ hạ. Nhưng bệ hạ không hề mắc bệnh, nhìn quá rất khỏe mạnh."

Trì Kính Dao hoàn toàn hiểu ra, nói: "Ngài ấy không muốn ta luyện chế thuốc trường sinh bất lão đấy chứ?"

Không biết sao, vừa nghĩ tới chế thuốc cậu lại nhớ tới những vị hoàng đế tìm kiếm sự bất tử trong các tác phẩm văn học và phim ảnh.

"Thật ra không đến mức đó." Bùi Dã bật cười nói: "Trường sinh bất tử vốn là lời nói vô căn cứ, nhưng kéo dài tuổi thọ vẫn có thể chứ?"

"Quả nhiên hoàng đế nào trên đời cuối cùng vẫn muốn sống thêm 500 năm nữa." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nói: "Một người có thể nắm giữ thiên hạ, hô mưa gọi gió, tất nhiên sẽ muốn nhiều hơn."

"Nhị ca, huynh nói nếu ta hứa hằng năm sẽ dâng thuốc cho bệ hạ, ngài ấy sẽ đồng ý để ta quay về Kì Châu chứ?" Trì Kính Dao hỏi.

"Ngài ấy vốn không muốn giữ đệ lại." Bùi Dã nói: "Nếu không sẽ không phải nói bóng nói gió, nhờ lời của Thục Phi để khuyên đệ như vậy."

"Ngài ấy thật sự coi trọng ta, nếu không có huynh, sao ta có thể biết được ý của ngài ấy chứ?" Trì Kính Dao bất đắc dĩ nói.

Bùi Dã nhịn không được cầm tay cậu, đầu ngón tay xoa nhẹ lên, nói: "Cho nên tối nay ngài ấy mới gọi ta đi cùng."

"Chi bằng ngài ấy cứ nói thẳng ra." Trì Kính Dao nói.

"Không phải còn muốn giữ một chút thể diện sao?" Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, lấy ra hai chiếp hộp gỗ đựng thuốc trong không gian cất trữ, hộp gỗ đó là hàng mẫu lần trước Ngô thúc tìm người thiết kế, nói muốn cho cậu xem thử có hợp không.

Nhưng vì chi phí của hộp gỗ này khá cao, cho nên bọn họ định không bỏ những viên thuốc cơ bản vào đó, mà đợi sau này bán loại thuốc cao cấp nào đó thì tính sau, không ngờ hôm nay lại có công dụng.

"Bên trong hộp này có thể đựng chín viên thuốc." Trì Kính Dao nói xong, đặt chín viên [Thuốc sắc mặt xán lạn] và chín viên [Thuốc tinh lực dồi dào] vào hai hộp riêng biệt. "Ta chỉ có thể nghĩ tới hai loại thuốc này, mặc dù không thể kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng khiến ngài ấy sắc mặt xán lạn, tinh lực dồi dào, hơn nữa loại thuốc này uống vào cũng không hại chỗ nào, không ảnh hưởng tới cơ thể."


Bùi Dã lấy hai hộp thuốc kia nhìn nhìn, cười nói: "Hẳn là bệ hạ sẽ rất thích."

Hơn nữa viên thuốc tinh lực dồi dào kia, Bùi Dã đã từng thử không chỉ một lần, biết rất rõ công dụng của loại thuốc đó.

"Nhị ca, huynh thấy như này có được không?" Trì Kính Dao hỏi.

Bùi Dã gật gật đầu nói: "Thử xem đi."

Thật ra theo cảm nhận của Bùi Dã, hoàng đế không thật sự muốn ép Trì Kính Dao chế thuốc cho mình, nhưng nói bóng nói gió là muốn thử một phen.

Nếu Trì Kính Dao không chấp nhận, đối phương cũng không làm khó bọn hắn.

Nhưng trước mắt thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Bùi Dã không ngại dùng cách này làm đối phương cao hứng.

Hắn chỉ hy vọng hoàng đế có thể thoải mái để bọn hắn quay lại Kì Châu, chứ không phải cứ mãi dây dưa ở kinh thành mà lòng không yên.

Vì thế, sáng sớm hôm sau.

Lúc Trì Kính Dao còn đang ngủ, Bùi Dã đã dậy đi tới chỗ của hoàng đế.

Hoàng đế nghe nói Bùi Dã tới, vội sai người đưa hắn vào trong điện.

Bùi Dã cầm một hộp gỗ trong tay, cung kính đưa cho hoàng đế.

"Hôm qua Trì đại phu nghe Thục Phi nương nương lo lắng cho long thể bệ hạ, đột nhiên nhớ ra trước khi tới kinh thành có mang theo một loại thuốc. Loại thuốc này là đệ ấy vất vả luyện chế rất lâu mới được, tên là thuốc sắc mặt xán lạn, uống một viên có thể khiến sắc mặt người ta xán lạn trong hai mươi canh giờ." Bùi Dã nói với hoàng đế: "Thục Phi nương ngương luôn lo lắng cho long thể của bệ hạ, nhưng bệ hạ đã có nhóm thái y chăm sóc, tất nhiên khỏe mạnh vô cùng. Cho nên Trì đại phu nghĩ, thuốc sắc mặt xán lạn này có thể điêu chỉnh khí sắc giúp bệ hạ, tránh để Thục Phi nương nương cứ lo lắng mãi."

"Nghe rất thú vị." Hoàng đế nhận lấy thuốc kia, trên mặt lộ vẻ tò mò.

"Đệ ấy vốn định tặng loại thuốc này cho viện Thái Y, sau đó lại sợ chư vị thái y cảm thấy đệ ấy làm chuyện không ngay thẳng nên thôi." Bùi Dã nói.

Hoàng đế cười nói: "Trì đại phu thật sự rất có tâm, thứ này trẫm nghe rất thú vị."


"Thuốc này không chỉ có khả năng giúp khí sắc của ngài luôn tốt, cũng không có tổn hại gì tới cơ thể, bệ hạ cứ yên tâm." Bùi Dã nói.

Hoàng đế mở hộp ra tò mò nhìn, lại nói: "Nói cho Trì đại phu, ý tưởng này của hắn rất thú vị, đừng cảm thấy như đang làm việc không ngay thẳng mà từ bỏ." Ý trên mặt chữ, bảo Trì Kính Dao không có chuyện gì thì cứ suy nghĩ nhiều hơn về chuyện này.

"Vâng." Bùi Dã nói.

"Người kia đâu? Sao lại không tới đây?" Hoàng đế lại hỏi.

"Đêm qua gió mát, ngủ hơi muộn nên mắc phong hàn rồi." Bùi Dã nói: "Đệ ấy sợ lây bệnh cho bệ hạ nên không dám tới đây."

"À, bảo hắn cứ nghỉ ngơi cho tốt." Hoàng đế cất hộp gỗ kia đi, lại nói: "Ngày mai trẫm sẽ về, trong triều còn nhiều việc, không thể mãi lười biếng được. Nếu cơ thể Trì đại phu không khỏe, ngươi và hắn cứ ở lại viện tử này thêm."

Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, theo phạn xạ nhíu nhíu mày.

Hoàng đế thấy thế lại nói: "Tới đầu đông các ngươi hẵng quay lại Kì Châu, ý chỉ phong tước trẫm cho cho người tới Kì Châu báo trước, cũng để người nhà ngươi an tâm. Còn ngươi và Trì đại phu, cứ ở lại kinh thành thêm mấy ngày."

Bùi Dã nghe đối phương đồng ý cho bọn họ quay về Kì Châu, lúc này mới yên tâm hơn.

"Ngươi lập công lớn, nếu thật sự để ngươi vội vàng quay về, trong triều lại nghị luận trẫm lạnh nhạt vơi ngươi." Hoàng đế nói: "Cho nên các ngươi cứ yên tâm ở lại kinh thành mấy ngày, ta thấy Trì đại phu cũng thích viện tử này, thưởng cho các ngươi luôn."

Bùi Dã nghe vậy hoảng sợ, không ngờ hoàng đế lại thuận miệng thưởng viện tử này cho hắn.

"Viện tử thưởng cho ngươi, trẫm vẫn sẽ cho người chăm sóc thay ngươi như trước, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Sau này ngày lễ ngày tết tới kinh thành báo cáo, có thể ở lại đây mấy ngày." Hoàng đế nói.

"Đa tạ bệ hạ." Bùi Dã đáp.

"Bên phía Kì Châu, trẫm sẽ hạ chỉ ban thưởng cho người một phủ tướng quân." Hoàng đế lại nói: "Dương Thành đã từng nói với trẫm, Trì đại phu có một thôn trang ở biên thành, cũng thưởng luôn có các ngươi."

Hoàng đế ban thưởng không ngừng, Bùi Dã ngoại trừ nói tạ ơn cũng không biết nói gì hơn.


Nếu không phải không thể dễ dàng từ chối hoàng đế ban thưởng, hắn thật sự muốn nói không cần phải ồ ạt tới vậy đâu.

Nhưng hắn nghĩ lại cũng hiểu.

Giờ hắn đã hứa hẹn với hoàng đế là bản thân không có con nối dõi, mà một hộp thuốc của Trì Kính Dao cũng đủ để thể hiện lòng thành. Hoàng đế ban thưởng một loạt như vậy là để cho người trong triều xem, để người ta biết ngài không bạc đãi Bùi Dã, cũng có như có tình nghĩa với Trì Kính Dao tặng thuốc.

Ý ngoài mặt chữ, thuốc này tốt nhất là ngày lễ ngày tết mang tới một chút.

Lúc Bùi Dã quay về, nói chuyện hoàng đế ban thưởng cho Trì Kính Dao nghe.

Thiếu niên sợ run một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

"Thuốc kia ngài ấy có uống không?" Trì Kính Dao hỏi.

"Ngài mai ngài ấy phải về cung, nhất định sẽ tìm thái ý kiểm nghiệm, không dễ dàng đưa vào miệng đâu." Bùi Dã nói.

"Vậy chúng ta đầu đông có thể về hả?" Trì Kính Dao hỏi.

"Ừm." Bùi Dã gật gật đầu, kéo thiếu niên vào ngực hôn môi.

Trì Kính Dao để mặc Bùi Dã ôn, cười nói: "Không ngờ lại thuận lợi qua ải như vậy."

"Ừm." Bùi Dã ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại không cho là đúng.

Hắn biết, sự việc thoạt nhìn rất thuận lợi, nhưng thực ra không phải như vậy.

Từ sau khi bọn họ tới kinh thành, nhất cử nhất động của họ thật ra đều như bước trên lớp băng mỏng.

Mà chỉ một suy nghĩ nhỏ bé trong đầu hoàng đế cũng có thể dễ dàng tiêu diệt họ.

Chẳng qua vận may của họ coi như không tồi, hơn nữa có Dương Thành hỗ trợ, lúc này mới vượt qua kiếp nạn này mà không gặp nguy hiểm gì.

Hắn gần như không dám nghĩ, vào ngày cung yến đó, cho dù chỉ là một sai lầm nho nhỏ thì hậu quả sẽ đáng sợ cỡ nào.

Đêm cung yên đó, Trì Kính Dao suýt nữa đã mất mạng. . . . . .


Cho nên Bùi Dã không cảm thấy đây là thuận lợi, mỗi một ngày ở kinh thành hắn đều cảm thấy bị giày vò.

Đây cũng là lý do khiến bây giờ hắn càng thêm chắc chắn không muốn ở lại kinh thành, câu nói gần vua như gần cọp không phải là giả.

Hắn không hy vọng Trì Kính Dao cùng với hắn ở lại kinh thành mà phải nơm nớp lo sợ sống qua ngày, hằn thầm nghĩ muốn cho đối phương tự do tự tại.

Cũng may mọi chuyện đã ổn thỏa, hiện giờ cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm.

"Nhị ca, huynh sao vậy?" Trì Kính Dao duỗi tay đẩy nhẹ lên vai Bùi Dã, hỏi.

"Còn đau không?" Bùi Dã thấp giọng hỏi bên tay cậu.

Trì Kính Dao nghe vậy liền biết hắn hỏi chuyện gì, chỉ là cho rằng Bùi Dã lại muốn bôi thuốc cho mình, vội đáp: "Qua lâu rồi mà, khỏi từ lâu rồi."

"Vậy thì tốt." Bùi Dã nói xong duỗi tay bế cậu dậy.

"Nhị ca, giờ đang là ban ngày đó!" Trì Kính Dao kinh ngạc nói.

"Ban ngày nhìn rõ hơn." Bùi Dã nói.

Hắn nói xong bế người tới giường, nhỏ giọng dỗ: "Đưa thuốc mỡ cho ta."

"Ta không đưa." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nhìn cậu một lúc lâu, cười nói: "Đệ cho rằng ta không chuẩn bị sẵn sao?"

"Sao huynh lại có thứ đó?" Trì Kính Dao hỏi.

"Sư huynh cố ý đưa cho ta trước khi chúng ta thành thân đấy." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời đỏ mặt, Chương sư huynh không thể chỉ đơn giản đưa thuốc mỡ cho Bùi Dã được, nhất định còn nói chuyện khác.

Cho nên nhị ca cậu lần trước rõ ràng đã biết hết mọi chuyện, còn cố tình lừa mình dạy hắn.

Trì Kính Dao rất muốn lý luận một phen với Bùi Dã, nhưng Bùi Dã không cho cậu cơ hội mở miệng, nhanh chóng làm cậu không còn sức để nói chuyện.

Sau khi có được kinh nghiệm, kỹ năng của Bùi Dã trong phương diện này tiến bộ thần tốc.

Sau đó gần như Trì Kính Dao không chịu khổ quá nhiều, điều duy nhất khiến cậu oán giận chính là tinh lực của Bùi Dã quá dồi dào.

"Há miệng." Bùi Dã nắm cằm thiếu niên, đút một viên thuốc vào trong miệng của cậu.

"Cái gì vậy?" Trì Kính Dao bị bắt nuốt một viên thuốc, mờ mịt hỏi.

Bùi Dã tiến tới bên tai cậu nói: "Không phải đệ nói không còn sức sao? Ta đút cho đệ uống một viên tinh lực dồi dào."

"Sao huynh lại có thứ này?" Trì Kính Dao hỏi.

"Hôm nay ta chỉ cho bệ hạ một hộp thuốc thôi, giấu hộp thuốc này đi, ta cảm thấy ngài ấy không dùng được thứ này." Bùi Dã cười nói: "Vừa lúc cất đi cho đệ dùng, tránh để đệ kêu mệt mãi."

"Nhị ca. . . . . . huynh không được như vậy, rất dễ tổn hại tới cơ thể." Trì Kính Dao giãy giụa nói.

"Đệ nói rất có lý." Bùi Dã từ trên nhìn xuống cậu, sau đó cũng nhét vào miệng mình một viên thuốc nói: "Vậy là tốt rồi."

Trì Kính Dao: . . . . . . .

----------------------------------------------------
Hết chương 111.

Bình luận

Truyện đang đọc