SAU KHI XUNG HỈ CHO CA CỦA ĐẠI LÃO

Editor: Vĩ không gei

- ---------------------------------------------------------

Trì Kính Dao được Bùi Dã ôm vào lòng, sau lưng được đối phương vỗ vỗ mấy cái, cảm giác quen thuộc lại kiên định đó khiến nỗi bất an và sợ hãi trong lòng cậu cũng dần tiêu tan.

Trì Kính Dao luôn cảm thấy cho dù mình gặp phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần Bùi Dã ở bên cạnh thì cậu cũng không thấy sợ hãi nữa. Bùi Dã đối với cậu như là một bức tường cản gió không thể phá vỡ, đáng tin lại ấm áp.

Tâm trạng gần như sụp đổ của cậu nhanh chóng được Bùi Dã trấn an lại.

Thật ra từ trước tới giờ cậu không phải người bi quan, chẳng qua hôm nay xảy ra chuyện đột ngột, hơn nữa tinh thần mấy ngày nay của cậu quá căng thẳng nên nhất thời mới không giữ được cảm xúc. Nằm trong lòng Bùi Dã một lúc, cậu cũng dần bình tĩnh lại.

Trước mắt cậu không có đường lui khác, bất kể phải đối mặt với tình huống gì thì cậu cũng không thể lùi bước được.

Bùi Dã nói rất đúng, cậu không phải thần tiên, không thể cứu vớt chúng sinh, cậu chỉ là đại phu thôi.

Việc của đại phu chính là trị bệnh cứu người.

Cho dù không có sự trợ giúp của hệ thống, không có thuốc chống lây nhiễm, bệnh dịch trước mắt cũng sẽ không ngừng lại.

Việc cậu có thể làm chính là cố hết sức cứu vớt tình hình trước mắt, còn kết quả thế nào thì không phải vấn đề cậu cần để tâm.

"Nhị ca......" Trì Kính Dao ngồi dậy từ trong lòng Bùi Dã, nâng tay dụi mắt mình một cái, nói: "Ta ổn rồi."

Cậu chống trên người Bùi Dã đứng dậy, hai mắt vẫn đỏ đỏ như trước, nhưng ánh mắt cũng không u ám như vừa nãy nữa, chỉ một lát đã khôi phục thần thái.

"Bây giờ nhận thua là hơi sớm, chúng ta nhiều người như vậy, chỉ có mỗi Trịnh Ngạn Bình bị nhiễm bệnh, chứng tỏ thuốc chống lây nhiễm vẫn có hiệu quả." Lời Trì Kính Dao như đang an ủi Bùi Dã, cũng như đang tự an ủi chính mình.

Bùi Dã duỗi tay phủi phủi bụi dính trên người thiếu niên, giương mắt lên vừa lúc thấy thiếu niên cười với hắn, nói: "Ta không sợ đâu, nhị ca."

Cậu nói xong lại nghiêng người ôm Bùi Dã một cái, rồi sau đó xoay người chạy chậm ra khỏi phòng.

Trong doanh trại còn nhiều người đợi cậu tới cứu lắm, cậu không có nhiều thời gian để uể oải.

Nhưng may là có Bùi Dã ở đây, ít nhất cậu có thể nằm trong cái ôm ấp ám một lát, điều này đối với cậu đã là đủ lắm rồi.

Bùi Dã nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, duỗi tay vuốt ngực của mình, vì thời tiết rất lạnh nên hơi ấm của thiếu niên lưu lại trong lòng hắn đã tan biến trong khoảnh khắc, điều này khiến Bùi Dã thấy hơi bùn.

Hắn nhớ tới nụ cười vừa nãy của thiếu niên, trong lòng lại thấy nhức nhức, thầm nghĩ vật nhỏ nhà bọn hắn thật sự đã trưởng thành, khóc xong mắt còn đỏ mà còn biết an ủi người khác.

Trong khoảng thời gian ngắn thậm chí hắn còn không rõ cảm xúc này là tốt hay xấu, rõ ràng vẫn mong chờ đối phương có thể trưởng thành từng ngày, nhưng tới ngày đó thật thì hắn lại cảm thấy hơi lo sợ.

Có lẽ vì biết theo sự trưởng thành của thiếu niên, rất nhiều thứ sẽ từ từ thay đổi, mà Bùi Dã ở giờ phút này không thể đoán được sự thay đổi đó là tốt hay là xấu.

Ngày đó, Bùi Dã đi tới lều nhìn qua Trịnh Ngạn Bình.

Bệnh tình của đối phương rất nặng, mặc dù đã dùng thuốc nhưng bây giờ vẫn còn mê man.

"Khi nào hắn mới tỉnh?" Bùi Dã hỏi.

"Trì đại phu đã tới khám cho hắn, cho uống thuốc và nói nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì tới xế nhiều hết sốt là người sẽ tỉnh lại." Một quân y ở bên cạnh nói.

Bùi Dã lên tiếng, nói: "Ngươi đi giúp Trì đại phu đi, ta sẽ tìm người tới đây trông."

"Vâng, tướng quân." Quân y kia hành lễ với Bùi Dã, rồi sau đó liền rời khỏi lều.

Bùi Dã nhìn chằm chằm Trịnh Ngạn Bình trong một lát, nhớ mang máng người này ở dưới trướng của mình, biểu hiện trên chiến trường cũng coi như dũng mãnh, thật ra vẫn không có gì khác thường. Thực ra, lần này Dương Thành giao cho Trì Kính Dao 100 người, bọn họ đều là người tay chân nhanh nhẹn, thông minh tài giỏi, những người lề mề Dương Thành sẽ không phái tới đây.

"Ngươi, tới đây." Bùi Dã ra khỏi lều, tiện tay vẫy một binh lính tới.

Binh lính nghe vậy bước tới hành lễ với hắn, đợi hắn căn dặn.

"Ngươi ở cửa trông hắn, không cho ai tới gần ngoại trừ người được Trì đại phu sai bảo." Bùi Dã nói.

"Rõ." Người kia vội đáp lời.

Bùi Dã lại quay về nhìn qua Trịnh Ngạn Bình đang hôn mê bất tỉnh, sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Hắn đi tìm người truyền tin cho Bùi Thanh, bảo người ta gọi Bùi Thanh tới đây.


Vì Bùi Dã đang ở doanh trại cho người bệnh nặng, nên Bùi Thanh không thể vào. Giữa các khu vực trong đại doanh đều cách nhau một khoảng trống dựa theo ý của Trì Kính Dao và Chương đại phu, hai người liền đi tới khu vực cách nhau vài bước để nói chuyện.

"Trong số những người được phái tới, có người tên là Trịnh Ngạn Bình, ngươi có biết không?" Bùi Dã hỏi.

"Người cũ trong doanh trại Kỳ Châu, nhập ngũ cùng thời với chúng ta." Bùi Thanh nói: "Hắn làm sao vậy?"

Bùi Dã nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu về người này?"

"Dũng cảm, trung hậu, đáng tin." Bùi Thanh nói: "Là một binh sĩ tốt."

"Lúc bọn họ tới cũng uống thuốc chống lây nhiễm giống ta, nhưng chỉ Trịnh Ngạn Bình này dính bệnh." Bùi Dã nói.

Bùi Thanh kinh ngạc, hơi lo lắng nói: "Thuốc chống lây nhiễm bị mất tác dụng sao?"

"Trong 100 người chỉ có mình hắn bị nhiễm bệnh." Bùi Dã nói.

Nếu là người khác có lẽ sẽ không cảm thấy kỳ lạ, nhưng Bùi Dã hiểu Trì Kính Dao.

Mặc dù đến giờ hắn vẫn không biết về loại thuốc này, nhưng lại biết Trì Kính Dao cực kỳ tin tưởng vào loại thuốc đó, nếu không phải vậy thì lúc trước thiếu niên cũng sẽ không cho Bùi Dã tới đây với mình mà không hề do dự như vậy.

Theo hiểu biết của Bùi Dã về thiếu niên, sự tự tin này của đối phương cũng không phải không có nguyên do.

Nói cách khác, khả năng thuốc chống lây nhiễm này mất đi tác dụng là rất nhỏ, thậm chí có thể nói là cực kỳ nhỏ.

"Giả như vấn đề không nằm ở viên thuốc, mà nằm ở trên người này. Bùi Dã lạnh lùng nói.

"Tướng quân đang nghi ngờ hắn không uống viên thuốc đó sao?" Bùi Thanh hỏi.

"Ta không chắc, cho nên muốn ngươi đi điều tra chi tiết về hắn một chút." Bùi Dã nói: "Ta đang nghĩ tới hai khả năng, thứ nhất là có người sai khiến hắn làm vậy, muốn lén trộm viên thuốc đi làm việc khác, thứ hai..... hắn đưa viên thuốc đó cho người mình quan tâm, đối phương từng tiếp xúc với người nhiễm bệnh, có nguy cơ sẽ dính bệnh."

Bùi Thanh nghĩ nghĩ nói: "Từ sau chuyện tìm ra mật thám trong đại doanh, chúng ta vẫn luôn canh phòng rất nghiêm ngặt, bây giờ ra vào đại doanh cũng không dễ dàng. Huống chi trong thời gian ngắn như vậy, chắc hắn cũng không kịp làm gì hay là tiếp xúc với người bên ngoài."

"Vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai thôi." Bùi Dã nói.

"Thuộc hạ sẽ đi điều tra chuyện này." Bùi Thanh nói.

Bùi Thanh dứt lời liền hành lễ với Bùi Dã, xoay người đi luôn.

Sau khi Bùi Dã quay về, lập tức đi tới doanh trại tìm Trì Kính Dao.

Lúc này Trì Kính Dao đang châm cứu cho một binh sĩ, binh sĩ kia ho rất ác liệt, miệng khạc ra hai ngụm máu, Trì Kính Dao tránh không kịp nên góc áo dính không ít máu.

Bùi Dã đang định tiến lên thì thấy Trì Kính Dao khoát tay nói với một binh sĩ hộ trỡ bên cạnh cũng đang đinh tiến tới: "Không sao."

"A Dao, cho hắn uống thuốc không?" Nguyễn Bao Tử bên cạnh hỏi.

"Cứ cho hắn uống lượng thuốc theo đơn cũ, tạm thời đừng cho hắn dùng loại thuốc khác." Trì Kính Dao nói.

Nguyễn Bao Tử nghe vậy vội đánh dấu trên bệnh án.

"Trì đại phu......." Binh sĩ kia sau khi ho ra máu xong, hơi bình ổn lại một chút liền hỏi Trì Kính Dao: "Ta sẽ chết sao?"

"Mạch tượng của ngươi rất ổn, còn lâu mới chết. Ho ra máu chỉ là triệu chứng của bệnh dịch này thôi, giống như có người sẽ chảy nước mũi, có người lại hắt xì, đừng vì chuyện ho ra máu làm hoảng sợ mà nghĩ mình sắp chết." Trì Kính Dao bình thản châm cứu xong cho hắn, lại nói: "Tới tối sẽ khó chịu một chút, ngươi cứ cố gắng chịu đựng, qua đêm nay tới sáng mai chắc là sẽ tốt lên thôi."

Người kia nghe vậy liền vực dậy tinh thần, sắc mắt lúc này cũng tốt hơn không ít.

Trì Kính Dao lại nói với binh sĩ bên cạnh kia: "Hai người các ngươi ở cùng một phòng, tới tối ngươi để ý hắn một chút. Nếu thấy tình trạng khó thở hoặc là hôn mê sốt cao thì phải đi báo với ta."

"Được, Trì đại phu yên tâm." Binh sĩ kia nói.

Hai ngày trước, bệnh tình của hắn cũng rất nặng, nhưng sau khi uống xong [Thuốc kháng viêm loại mạnh], tốc độ hồi phục thật sự nhanh, chỉ hai ngày ngắn ngủi đã hồi phục hơn phân nửa.

"Bây giờ tinh thần của ta không tệ, nếu Trì đại phu không chê thì ta có thể giúp đỡ chăm sóc người ở mấy khu gần đây." Binh sĩ kia nói: "Lúc trước ngài nói để khỏi hoàn toàn phải đợi thêm nhiều ngày nữa sao? Ta rảnh rỗi ngược lại thấy khó chịu, ngài cho ta làm chút việc đi."

Trì Kính Dao nghe vậy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, duỗi tay bắt mạch cho hắn, thấy mạch tượng của hắn ổn định, lúc này mới yên tâm.

"Ngươi giúp ta một việc đi, trong doanh trại ở khu vực này của chúng ta, hai ngày đầu có rất nhiều người vào, trong đó có một số đang dần hồi phục." Trì Kính Dao nói: "Ngươi đi thông kê một lượt, ghi lại tên của những binh sĩ đã hồi phục khá ổn tương tự ngươi giúp ta."

Binh sĩ kia biết cuối cùng mình cũng có việc làm, lúc này vẻ mặt vui sướng nhận lời.


Trì Kính Dao xoay người định rời khỏi doanh trại lại thấy Bùi Dã đứng ở cửa.

"Bùi tướng quân......." Trì Kính Dao đi ra khỏi doanh trại, thấy xung quanh không có ai liền chủ động nhét tay vào lòng bàn tay của Bùi Dã để sưởi ấm.

Lúc này thiếu niên đã hoàn toàn khôi phục tâm trạng, ánh mắt sáng ngời lại hưng phấn nhìn về phía Bùi Dã, giống như đã gặp được chuyện gì đó rất tốt.

"Nhị ca, ta đột nhiên nghĩ ra một biện pháp khá hay." Thiếu niên nói với Bùi Dã: "Trong doanh trại của chúng ta có rất nhiều binh sĩ đã dần hồi phục, có thể cho họ thay thế 100 binh sĩ lúc trước hỗ trợ chăm sóc người bệnh nặng, như vậy những người đó không cần phải tiếp tục ở lại doanh trại nữa."

Chuyện này thứ nhất có thể giảm bớt không ít [Thuốc chống lây nhiễm], dùng số tích phân còn lại để đối lấy thuốc kháng viêm quan trọng hơn, thứ hai nếu [Thuốc chống lây nhiễm] thật sự có vấn đề, 100 binh sĩ trước đó chưa từng nhiễm bệnh cũng tránh để giống như Trịnh Ngạn Bình.

"Theo quan sát của ta, binh sĩ nhiễm bệnh sau khi hồi phục sẽ không bị nhiễm lại nữa." Trì Kính Dao nói: "Bọn họ ở lại đây rất an toàn, hơn nữa họ từng dính bệnh rồi thì càng biết cách để chăm sóc người khác hơn."

Thiếu niên càng nghĩ càng thấy vui sướng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Bùi Dã thấy cậu như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ngươi đi tìm Chương đại phu để bàn bạc chuyện này đi, chuyện ở đây chứ giao cho ta là được."

"Được." Thiếu niên dứt lời rút bàn tay vẫn chưa ấm hẳn trong tay Bùi Dã ra, sau đó chạy chậm đi tìm Chương sư huynh.

Lúc Trì Kính Dao đi tìm Chương sư huynh mới biết bên bọn họ đã bắt đầu làm như vậy từ lâu rồi.

"Người bệnh bên phía bọn ta vốn không quá nặng, không cần người khác phải chăm sóc." Chương sư huynh nói với Trì Kính Dao: "Vốn ta định đưa mọi người sang chỗ đệ giúp đỡ, nếu đệ đã nói như vậy thì có thể đưa họ đi luôn."

Ngày mai chính là ngày thứ bảy phải cho 100 người kia uống thuốc chống lây nhiễm, sau khi chuyển họ đi thì không cần phải cho uống thuốc nữa.

Vì để an toàn, sau khi về Trì Kính Dao dặn dò họ thay y phục tắm rửa sạch sẽ, lại tự cách ly ở một khu riêng. Sau 7-8 ngày xác định không ai bị nhiễm bệnh là họ đều an toàn.

Ngày đó, sau khi chuyển 100 binh sĩ kia đi, Chương đại phu lại chọn mấy chục người tới khu Trì Kính Dao phụ trách.

Vì các binh sĩ bệnh nhẹ có triệu chứng nhẹ hơn, rất nhiều người đã hồi phục sau 3-4 ngày. Nhưng vì để an toàn, tạm thời họ vẫn không thể quay lại doanh trại khác, cho nên chờ đợi cũng không có việc gì làm.

Bình thường đám lính đều luyện tập nơi thao trường, bị giữ lại không làm gì được vốn đã rất nhàm chán, bây giờ có việc làm ngược lại đều rất nhiệt tình.

Tới tối quay về, Trì Kính Dao lén tính thử, bớt đi 100 người tương đương giảm đi 5000 tích phân đổi thuốc chống lây nhiễm. Mà số tích phân đó có thể đổi được 25 viên [Thuốc kháng viêm loại mạnh], cũng gần như có thể có được mạng của 25 người.

"Vui lắm hả?" Bùi Dã thấy cậu đếm đếm mấy đầu ngón tay, trên mặt không dấu nổi nụ cười, tâm trạng cũng tốt lên theo.

Trì Kính Dao cười hì hì, nói với Bùi Dã: "Nhị ca, ta cảm thấy mình rất là thông minh luôn."

"Ừm." Bùi Dã nói: "Chỉ là hay khóc thôi."

Trì Kính Dao thấy hơi xấu hổ khi bị hắn nhắc lại chuyện này, ngại ngùng lui tới một bên bắt đầu rửa mặt.

Bùi Dã đang định dỗ cậu vài câu, lại nghe ngoài doanh trại có người tới báo tin, nói là Bùi Thanh tìm hắn.

"Bùi Thanh ca tới tìm huynh sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Ừm, tìm hắn bàn việc." Bùi Dã nói.

Trước khi không có kết luận về chuyện của Trịnh Ngạn Bình, Bùi Dã định không tiết lộ cho Trì Kính Dao, tránh để tâm trạng thiếu niên cố gắng vực dậy lại bị quấy rầy.

"Nhị ca......." Trì Kính Dao ra hiệu hắn duỗi tay ra, sau đó đặt một viên [Thuốc chống lây nhiễm] vào trong tay Bùi Dã, nói: "Cho Bùi Thanh ca một viên đi, như vậy khi các huynh gặp mặt cũng tiện hơn, đừng để cản trở chính sự."

Bùi Thanh là trợ thủ đắc lực của Bùi Dã, bình thường luôn đi lại vì Bùi Dã, Trì Kính Dao cảm thấy cho hắn một viên thuốc sẽ an toàn hơn.

Bùi Dã không từ chối, nhận lấy viên thuốc kia rồi đi nhanh ra ngoài doanh trại.

Một lúc sau, hắn đi gặp Bùi Thanh về liền lập tức đi tới chỗ ở của Trịnh Ngạn Bình.

Hắn hỏi tình hình từ binh sĩ trông đối phương, biết được Trịnh Ngạn Bình vừa tỉnh không lâu.

"Tướng quân......" Trịnh Ngạn Bình nhìn thấy Bùi Dã thì hơi ngạc nhiên, muốn đứng dậy hành lễ nhưng vì bệnh quá nặng nên ngay cả sức nhổm người dậy cũng không có.

Bùi Dã lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Lúc đưa thuốc cho người khác uống, ngươi có nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không?"

Trịnh Ngạn Bình nghe vậy ngẩn ra, lo sợ không yên hỏi: "Bùi tướng quân, tất cả chuyện này đều do một mình ra gây ra, Tiểu Khương cũng không biết viên thuốc đó của ta từ đâu mà có. Ta chỉ là......."


"Ngươi cảm thấy mình rất trượng nghĩa hả?" Bùi Dã túm lấy vạt áo của hắn, lạnh lùng quát: "Ngươi có biết vì ngươi mà Trì đại phi đã tự trách thế nào không? Hắn tưởng thuốc của mình xảy ra vấn đề, cảm thấy là mình hại ngươi!"

Bùi Dã nhớ tới dáng vẻ như sụp đổ hôm nay của Trì Kính Dao, liền tức giận đến mức muốn đánh hắn một trận.

"Ta......" Trịnh Ngạn Bình còn chưa nói hết câu đã ho khan ác liệt.

Bùi Dã thả hắn ra, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ sắc bén.

Nếu hôm nay không cho Bùi Thanh đi thăm dò, hắn cũng không biết ngày đó Trịnh Ngạn Bình này vẫn chưa uống thuốc chống lây nhiễm của mình, mà nhân lúc thu dọn đồ đạc đưa viên thuốc của mình cho binh sĩ Tiểu Khương cùng phòng với mình.

"Ngày đó ta thấy bệnh dịch tới quá nhanh, người trong doanh trại nhiễm bệnh rất nhiều......" Trịnh Ngạn Bình yếu ớt nói: "Bọn họ nói bệnh này nhẹ thì không quá đau, nặng thì sẽ lấy mạng người ta. Ta nghĩ mình trước giờ cường tráng, cho dù nhiễm bệnh thì cũng không sao, nhưng năm ngoái sau khi Tiểu Khương bị thương thì cơ thể vẫn không được tốt....."

Hắn nghĩ, dù sao mình cũng tới khu bệnh nặng, cho dù mình bất hạnh nhiễm bệnh thì cũng không lo lắng làm hại người khác, chỉ cần hắn vượt qua thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng với cơ thể Tiểu Khương chỉ sợ một khi bị nhiễm sẽ mất mạng.

Nhưng hắn không ngờ là bệnh tình lại nghiêm trọng thế này.

Hơn nữa bệnh tình nặng hay nhẹ không liên quan gì tới sự cường tráng của một người.

"Tiểu Khương hắn không biết...... Ta lừa hắn nói đây là cho tất cả mọi người trong doanh trại." Trịnh Ngạn Bình nói, có lẽ hắn sợ Bùi Dã sẽ truy cứu việc này, tới lúc này vẫn còn muốn che chở cho đối phương.

"Ngươi coi hắn là tên ngốc sao?" Bùi Dã lạnh lùng quát: "Ngày đó hắn đã biết sự thật, ngươi biết mấy ngày nay hắn trải qua thế nào không?"

Trịnh Ngạn Bình giật mình, vội hỏi: "Hắn không sao chứ?"

Bùi Dã nhíu mày, không trả lời hắn, nhưng đáp án không cần nói cũng biết.

Trịnh Ngạn Bình đưa thuốc bảo vệ mạng mình cho đối phương, bản thân lại ở trong khu bệnh nặng hiểm nguy cả ngày, cho dù tình nghĩa giữa hai người mờ nhạt thì e là đối phương cũng khó mà yên tâm thoải mái được. Huống chi người có thể khiến Trịnh Ngạn Bình làm ra hành động thế này thì nghĩa tình với hắn tất nhiên cũng không hời hợt.

"Ta......." Trịnh Ngạn Bình ho mạnh vài cái, sau đó chợt khạc ra một ngụm máu.

Bùi Dã nhìn hắn, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ thở dài thật mạnh.

Không rõ vì sao, mặc dù hắn không tán thành với hành vi của Trịnh Ngạn Bình, nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn hiểu được hành động này. Thậm chí hắn còn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu hắn có được vien thuốc đó, mà Trì Kính Dao là người bên ngoài phải đối mặt với bệnh dịch không rõ, hắn cũng sẽ không do dự mà cho Trì Kính Dao.

Nhưng để tránh đối phương áy náy khi biết được sự thật, hắn sẽ nhân lúc người ta không biết mà lén đút cho đối phương.

"Thôi vậy, việc này để sau lại truy cứu." Bùi Dã dứt lời liền định rời đi.

"Bùi tướng quân......." Trịnh Ngạn Bình đột nhiên gọi hắn lại, nói: "Có lẽ ta không ổn rồi, có thể chuyển vài lời cho Tiểu Khương giúp ta không?"

"Bảo hắn đừng áy náy sao?" Bùi Dã hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể không áy náy hay không?"

Trịnh Ngạn Bình nghe vậy ánh mắt đượm buồn, khổ sở tới cực hạn, ngược lại dần bình tĩnh lại.

Bùi Dã không biết nghĩ tới chuyện gì, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác không đành, tiến tới rót một chén nước đưa cho Trịnh Ngạn Bình.

Trịnh Ngạn Bình nhận lấy chén nước uống một ngụm, lại ho một lúc lâu.

Sau đó hắn tựa vào thành giường, lẩm bẩm: "Hắn nhập ngũ muộn hơn ta, năm đó ở Sa Pha Tử có một trận chiến, đó là lần đầu tiên hắn lên chiến trường, suýt nữa là bị người ta dùng thương dài đâm thành hô lô máu...... Ta tiện tay cứu hắn, hắn liền quấn lấy ta......."

"Ngài từng thấy một thiếu niên 16-17 tuổi khóc sướt mướt bao giờ chưa?" Trịnh Ngạn Bình cười nhạt, nói: "Hắn khóc không ngừng, nửa đêm còn gặp ác mộng sợ tới mức không dám ngủ. Nhưng không phải hắn không làm được gì, có một trận ở Bình Hồ, ta bị người ta bắn trúng hai tên, là hắn đã cứu mạng của ta."

Bùi Dã nghe vậy không biết nghĩ tới chuyện gì, thấy hơi hoảng hồn.

Lại nghe Trịnh Ngạn Bình nói: "Mọi người đều nói, trong lúc tại ngũ, có huynh đệ để ủy thác tính mạng cũng rất tốt, cho tới sau này không biết vì sao ta lại có tâm tư như thế với hắn."

"Tâm tư gì?" Bùi Dã nói theo phản xạ.

"Chính là tâm tư đó đấy......." Trịnh Ngạn Bình như rơi vào hồi ức, giọng nói bắt đầu trở nên thều thào, như đang hạ quyết tâm: "Hắn luôn coi ta là huynh trưởng bình thường, nhưng ta lại sinh ra tâm tư xằng bậy."

Bùi Dã nhìn Trịnh Ngạn Bình, hỏi chậm từng chữ một: "Sao ngươi biết mình có tâm tư như vậy với hắn?"

"Chuyện này có gì khó đâu?" Trịnh Ngạn Bình cười khổ một tiếng, ôm ngực ho mạnh vài cái, lại khạc ra một ngụm máu.

"Khi ngài tới gần huynh đệ của mình, tim có đập nhanh như muốn rớt ra ngoài không? Ngài có muốn thân mật với hắn như phát điên không?" Trịnh Ngạn Bình như kẻ phóng đãng sám hối "tội lỗi" trước lúc chết, sám hối cả những "tội lỗi" chính hắn cũng không biết sinh ra từ đâu.

"Ngài sẽ khinh nhờn hắn trong mơ sao? Lúc ngủ cùng hắn có sinh ra những suy nghĩ xấu xa không?" Trịnh Ngạn Bình cười khổ nói: "Ta có đấy."

"Lúc ở bên cạnh hắn, không lúc nào là ta không nghĩ chiếm được hắn, những suy nghĩ xấu hổ trong lòng ta đều liên quan tới hắn, không có ngoại lệ, ta....."

"Đừng nói nữa." Bùi Dã cắt ngang lời của hắn.

Trịnh Ngạn Bình lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Bùi Dã, nói: "Chỉ là ta không dám nói cho hắn...... Ta sợ hắn cảm thấy ghê tởm, ngược lại sẽ bởi vậy mà xa lánh ta......."

"Đừng nói nữa!" Bùi Dã nói: "Ta bảo ngươi im miệng!"

Lúc này thần trí của Trịnh Ngạn Bình đã không tỉnh táo lắm, như không nghe thấy lời cảnh cáo của Bùi Dã, vẫn tự nói: "Ngài sẽ không hiểu được đâu, có lúc ta thậm chí còn nghĩ, nếu có thể chết trước mặt hắn ở trên chiến trường, như vậy nói không chừng hắn sẽ nhớ rõ ta cả đời. Nếu ta vẫn còn sống, cả đời này ta cũng chỉ có thể nhìn hắn từ xa, cầu mà không được......"

Đêm đó, Bùi Dã như chạy trốn khỏi lều của Trịnh Ngạn Bình.


Lúc đầu hắn cũng không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà lại chạy tới chất vấn Trịnh Ngạn Bình, rõ ràng mọi chuyện đã quá rõ ràng, căn bản không cần hắn phải tự đi một chuyến.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ sau khi biết đối phương đưa thuốc cho Tiểu Khương, hắn liền mơ hồ đoán được chuyện gì đó nên mới đi tìm một câu trả lời mà thôi.

Câu trả lời hắn tìm không phải để minh chứng điều gì, mà chỉ muốn phủ nhận một điều gì đó.

Hắn rất mong sẽ nghe được một câu chuyện khác từ Trịnh Ngạn Bình, một nam nhân đánh đổi tính mạng vì một thiếu niên, không phải vì những suy nghĩ mờ ám xấu xa, chỉ vì tình nghĩ đồng đội mà thôi.

Giữa nam nhân và nam nhân sinh ra cảm giác rung động không thể giải thích khi muốn thân cận nói không chừng đều là việc bình thường.

Nhưng Trịnh Ngạn Bình không chỉ không cho hắn câu trả lời như vậy, ngược lại còn thẳng thừng đưa ra kết quả mà hắn sợ nhất.

Bùi Dã cảm thấy mình hơi buồn cười, không ngừng tìm lý do chính đáng cho sự bất thường của mình.

Cho dù tới giờ phúc này, hắn vẫn không muốn thừa nhận tâm tư này.

Đêm đó lúc Bùi Dã quay lại thì Trì Kính Dao đã nằm ngủ trong chăn.

Bùi Dã ngồi ở cạnh giường, cúi người nhìn thiếu niên ngủ say trước mặt, mặt mày đối phương dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên một chút, dường như đang mơ thấy gì đó rất đẹp.

Hắn duỗi tay mơn trớn hờ trên hai gò má của thiếu niên, vẫn không chạm vào làn da của đối phương.

Trong khoảnh khắc đó, hắn gần như không kiềm chế được xúc động, muốn làm hành động càng bất thường hơn.

Trịnh Ngạn Bình nói rất đúng, bất kể hắn có chịu thừa nhận hay không thì trong lòng hắn đúng thật đã âm thầm sinh ra rất nhiều suy nghĩ mờ ám.

Từ đêm tiết Nguyên Tiêu ở trên lầu cổng thành cùng với thiếu niên xem pháo hoa, hắn liền nhận ra được cảm xúc của mình.

Bùi Dã tự nhận không phải người đần độn, nhưng lúc này đây hắn vẫn không muốn đối mặt với cảm xúc của mình.

Hắn không thể hiểu được bản thân, vì sao lại sinh ra tâm tư như vậy với Trì Kính Dao.

Hắn không muốn truy cứu, cũng không muốn chứng thực, thầm nghĩ che giấu tâm trạng rối tinh rối mù này đi. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể thản nhiên gần gũi với thiếu niên, nắm tay, ôm ấp thiếu niên, nhận tất cả ý tốt và ỷ lại của thiếu niên đối với hắn.

Nhưng giấy không gói được lửa.

Gần như mỗi ngày hắn đều phải uống một viên thuốc thanh nhiệt giải độc trước khi đi ngủ, nhưng khi nằm cạnh thiếu niên, hắn vẫn không thể kiềm chế được suy nghĩ điên cuồng trong lòng. Những suy nghĩ đó như đang cố gắng len lỏi ra khỏi đầu, làm hành vi lừa mình dối người của hắn trở nên vô nghĩa.

Đêm đó, Bùi Dã lại gặp được giấc mộng quen thuộc kia.

Trong mơ, hắn lại biến thành thợ săn, quay về căn nhà gỗ đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng.

Trong nhà gỗ, nam thê lạnh đến mức phát run, nhét bàn tay toàn khí lạnh vào lòng bàn tay của Bùi Dã.

Bùi Dã kinh ngạc nhìn đối phương, hai người càng ngày càng gần, hô hấp như đan vào nhau.

Ngay khi Bùi Dã muốn đẩy người ra như thường lệ, khuôn mặt của nam thê dần rõ ràng hơn.

Khuôn mặt đó rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, hai mắt đen sáng ngời, môi mỏng hơi cong lên, mỗi một chi tiết đều rất quen thuộc với Bùi Dã.

Bởi vì đó là khuôn mặt của Trì Kính Dao.

"Nhị ca......" Môi mỏng của Trì Kính Dao trước mắt khẽ mở, nhỏ giọng gọi hắn một tiếng.

Lòng Bùi Dã rục rịch, ý thức trống rỗng, nghiêng người áp môi mình lên đôi môi mỏng của thiếu niên......

"Shh! Ái ui!" Trì Kính Dao thét lên một tiếng kinh hãi.

Bùi Dã bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra vừa nãy mình đang nằm mơ.

"Nhị ca......." Thiếu niên bên cạnh duỗi tay ôm lấy hắn, hình như vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn.

Bùi Dã duỗi tay vỗ vỗ lên lưng thiếu niên, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Mới vừa nãy hình như có con gì cắn ta......" Thiếu niên nằm trong lòng hắn cọ cọ, nói: "Trong phòng không có chuột chứ?"

Bùi Dã:.......

- ---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhị ca: Không phải ta, ta không là, ta không biết gì hết!

- ---------------------------------------------------------

Hết chương 76.

(Vĩ): Không phải chuột đâu, con chim đó ---- chim bự 😃


Bình luận

Truyện đang đọc