Editor: Vĩ Không Gei
- -----------------------------------------------
Vết thương trên chân của Trì Kính Dao hồi phục rất nhanh, chưa tới 2-3 ngày đã không có cảm giác khác lạ nữa.
Sáng sớm hôm đó, cậu dựa vào lý do chân đã hồi phục, nói muốn đi theo Bùi Dã đến tiền viện xem thử.
Không ngờ Bùi Dã lại nhìn cậu, rồi nhìn Bùi Nguyên, nói lời từ chối.
Bùi Dã dặn Trì Kính Dao ngoan ngoãn ở bên cạnh Bùi Nguyên, không được chạy lung tung, cũng không được đi tới tiền viện tìm hắn.
Trì Kính Dao thấy hơi thất vọng, thật ra cậu rất muốn đi xem Bùi Dã làm gì, cũng muốn tranh thủ mấy ngày này kiếm thêm chút tích phân, thế nhưng Bùi Dã không cho cậu chút "mặt mũi" nào.
"Sao nào, đọc sách mấy ngày nay với ta bắt đầu thấy chán rồi hả?" Bùi Nguyên thấy vẻ mặt buồn thiu của cậu, bật cười nào.
"Ta chỉ thấy tò mò thôi." Trì Kính Dao ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh Bùi Nguyên, cầm thỏi mực lên vừa mài vừa nói: "Đại ca không cảm thấy mấy ngày nay Nhị ca hình như không thích ta sao?"
"Có à?" Bùi Nguyên nhíu mày nói: "Sao ta không cảm thấy gì nhỉ?"
"Ngày trước huynh ấy luôn đồng ý dẫn ta đi chơi, bây giờ đi đâu cũng không cho ta theo." Trì Kính Dao nói.
Bùi Nguyên an ủi nói: "Nhị ca muội khả năng là lo lắng vết thương ở trên chân của muội thôi, sợ muội đi đường mệt."
"Có lẽ vậy." Trì Kính Dao thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân cực kỳ.
Sau khi qua giờ ngọ, Đinh Tiểu Uyển lại tới đổi thuốc cho Trì Kính Dao.
Vết thương trên tay của Trì Kính Dao cũng lành rất nhanh, mới mấy ngày mà đã lành rất nhiều rồi.
"Từ ngày mai không cần phải thay thuốc mỗi ngày nữa." Đinh Tiểu Uyển nói sau khi đã băng bó tay cậu xong.
Trì Kính Dao hành lễ với nàng, nói: "Đa tạ Đinh tỷ tỷ."
Đinh Tiểu Uyển cười nhẹ, ánh mắt chuyển về phía Bùi Nguyên.
Đã qua nhiều ngày, mấy ngày nay nàng đều bắt mạch cho Bùi Nguyên, như biến thành đại phu riêng của Bùi Nguyên vậy.
"Hôm nay thấy thế nào?" Đinh Tiểu Uyển vừa bắt mạch cho Bùi Nguyên vừa hỏi.
Bùi Nguyên nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn không khác trước lắm, thi thoảng cảm thấy hơi tức ngực, không dám làm gì đó quá lâu, nếu không sẽ thấy rất mệt."
Cơ thể hắn trong khoảng thời gian này vẫn khôi phục từ từ, nhưng đúng là vẫn chưa khỏi hẳn, không thể nào coi như người bình thường được.
Bây giờ mặc dù thấy không có bệnh khí, nhưng chỉ cần làm gì đó mệt nhọc là không chịu nổi, nên phần lớn thời gian trong ngày chỉ có thể ở trong phòng.
"Đã bắt mạch nhiều ngày cho ngươi như vậy, ta cũng đoán được sơ sơ." Đinh Tiểu Uyển nói: "Nếu ngươi đồng ý, ta có thể thử châm cứu cho ngươi, nói không chừng có thể giúp ngươi khôi phục nhanh hơn một chút.
Bùi Nguyên nghe vậy mừng rõ, vội nói: "Vậy làm phiền Đinh đại phu rồi."
"Ngươi đừng vội mừng." Đinh Tiểu Uyển nói: "Biện pháp châm cứu này ta không nắm chắc mười phần, nếu thất bại, nói không chừng không chỉ không giúp được ngươi, ngược lại còn phản tác dụng đấy."
Tươi cười trên mặt Bùi Nguyên cứng đờ, rơi vào trầm tư.
Hắn bị bệnh đã nhiều năm như vậy, đương nhiên muốn càng nhanh khỏe lại càng tốt, nhưng chẳng may........
"Đinh tỷ tỷ." Trì Kính Dao hỏi Đinh Tiểu Uyển: "Tỷ nói thất bại sẽ phản tác dụng, tức là bệnh của đại ca sẽ quay trở lại như trước, hay là đại ca sẽ mắc bệnh mới?"
Đinh Tiểu Uyển nói: "Thật ra cũng không đến mức quay lại như cũ, chỉ là có thể sẽ kém hơn bây giờ một chút, nhưng không mắc chứng bệnh khác đâu."
Trì Kính Dao nghe vậy thoáng thở phào, dù sao [Cường thân kiện thể hoàn] có thể trị bệnh của Bùi Nguyên, nếu Đinh Tiểu Uyển thật sự thất bại, Trì Kính Dao cho hắn uống thuốc là được.
Chỉ cần không có gì tồi tệ hơn xảy ra thì rủi ro này cũng có thể chấp nhận được.
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao nói: "Đại ca, huynh thử đi!" Ta thấy y thuật của Đinh tỷ tỷ cao siêu, tỷ ấy chỉ bắt mạch cho huynh vài lần đã nghĩ ra cách, có thể thấy Đinh tỷ tỷ đã cân nhắc rất kỹ càng, ta cảm thấy Đinh tỷ tỷ sẽ không thất bại đâu."
Đinh Tiểu Uyển nghe vậy nhìn về phía Trì Kính Dao, đáy mắt không khỏi lộ ý cười.
Tiểu nữ hài này có vẻ tuổi không lớn, nhưng thật sự khiến người ta yêu thích.
Thật ra lời này của Trì Kính Dao cũng không phải là không đúng, Đinh Tiểu Uyển làm việc quyết đoán, cũng là kiểu người thẳng thắn.
Nếu không phải đã hiểu rõ vài phần về bệnh của Bùi Nguyên, nàng cũng không dám tùy tiện nói ra.
Biện pháp này của nàng mặc dù
hơi nguy hiểm, nếu là Trình đại phu thì khả năng cao sẽ không để nàng mạo hiểm, nhưng nàng lại cho rằng phải mạnh tay với loại bệnh khó chữa như cho Bùi Nguyên.
"A Dao đã nói thế, vậy thì làm phiền Đinh đại phu." Bùi Nguyên nói.
Đinh Tiểu Uyển nghe vậy gật đầu, nói: "Hôm nay ngươi đi ngâm dược tuyền một lát trước, đợi tới xế chiều ta lại tới châm cứu cho ngươi."
Bùi Nguyên nghe vậy vội đồng ý, Đinh Tiểu Uyển cũng không ở lại lâu, đứng dậy đi luôn.
Bùi Nguyên muốn đi dược tuyền, Trì Kính Dao cũng không thể đi theo, chỉ có thể buồn thiu đi tới bàn định viết chữ tiếp.
Bùi Nguyên thấy bộ dạng này của cậu, bật cười nói: "Trước giờ cũng không thấy muội thích luyện chữ tới vậy, sau khi tay bị thương nhiều ngày, lại ngoan ngoãn chăm chỉ hơn không ít."
"Ta bị thương ở tay trái, không cản trở việc luyện chữ." Trì Kính Dao nói.
"Muội đi cùng ta đi." Bùi Nguyên nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, vẻ mặt có hơi phức tạp, Bùi Nguyên muốn cậu đi ngâm dược tuyền cùng, chẳng phải là.......!
Bùi Nguyên nhìn qua vẻ mặt của cậu, liền đoán được cậu đang nghĩ gì, cười nói: "Ta mặc ít y phục là được, sẽ không làm bẩn mắt muội.
Vừa lúc chân của muội cũng khôi phục, Đinh cô nương không phải nói muội đi ngâm chân sao?"
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời vui sướng không thôi, đi theo Bùi Nguyên đến dược tuyền.
Vì chỗ dược tuyền nhiệt độ cao hơn, Bùi Nguyên sợ Trì Kính Dao bị nóng, liền cởi ngoại bào giúp cậu, lại xắn ống quần giúp cậu, tìm một chỗ chắc chắn cho Trì Kính Dao ngồi ngâm chân.
Nếu là trước kia, Bùi Nguyên nhất định sẽ không dẫn Trì Kính Dao đi cùng, càng đứng nói tới chuyện cởi ngoại bào, xắn ống quần giúp cậu.
Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không coi Trì Kính Dao là một cô nương, nếu không có phải không thể vạch trần thân phận của Trì Kính Dao, muốn hắn ngâm mình với Trì Kính Dao cũng không hề hấn gì.
Trì Kính Dao lại càng không thấy cố kỵ gì, huống hồ hành động bây giờ của Bùi Nguyên ở trong mắt cậu cũng không thấy quá phận.
Sau khi Bùi Nguyên thu xếp cho Trì Kính Dao xong, lại đi tới một dược tuyền khác ngâm.
Trên người hắn mặc một lớp áo mỏng, cơ thể có vẻ hơi gầy yếu, nhưng thoạt nhìn đã tốt hơn trước rất nhiều.
Trì Kính Dao ngồi ở hồ bên cạnh ngâm chân, tâm trạng cực kỳ vui sướng.
Ngay khi cậu đang ung dung đạp nước, đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức, như bị thứ gì đó đập vào.
Cậu vội nhìn xung quanh, phát hiện có một viên đá nhỏ lăn qua một bên.
Trì Kính Dao vội nhặt viên đá đó lên nhìn thử, vẻ mặt hơi lơ mơ.
Viên đá này ném tới từ phía trước, cho nên không thể là Bùi Nguyên làm được, vậy là ai chứ?
"Ái da." Trì Kính Dao chưa kịp phản ứng, lại bị ném một cái.
Mặc dù lực không lớn, nhưng rõ ràng là đang "khiêu khích".
"Ai ném ta?" Trì Kính Dao hỏi.
Cậu vừa dứt lời, liền thấy đằng sau một tảng đá cách đó không xa, một cái đầu nhỏ xù lông thò ra.
Trì Kính Dao ngẩn ra, đột nhiên đứng dậy nói: "Khỉ! Có khỉ tới!"
Cậu dứt lời liền vội vàng đứng dậy, chân trần chạy tới tảng đá kia.
Đêm đó cậu bị dọa sợ do mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cũng không biết thứ này là gì.
Bây giờ là ban ngày ban mặt, còn có Bùi Nguyên ở bên cạnh, tất nhiên cậu sẽ không sợ con khỉ kia.
"A Dao, chạy chậm thôi, đừng để bị ngã!" Bùi Nguyên nói.
Trì Kính Dao đáp một tiếng, không khỏi thả chậm bước chân lại.
Con khỉ kia thấy cậu chạy tới đây, cơ thể chợt biến mất, một lát sau lại thấy thò ra ở tảng đá lớn khác.
Trì Kính Dao xoay người chạy về phía tảng đá đó, con khỉ lại biến mất trong nháy mắt, sau đó đầu của Trì Kính Dao lại bị một viên đá ném trúng.
Lực vẫn nhẹ như trước, cũng không quá đau, nhưng hành vi này khiến Trì Kính Dao rất bực.
"Con khỉ thối, có giỏi thì ra đây đi!" Trì Kính Dao hét lên.
Con khỉ kia "khịt khịt" hai tiếng, ngang nhiên chạy qua người Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao:.........
Nhịn được chuyện này thì còn chuyện gì không nhịn được nữa!
Con khỉ này khinh người quá đáng!
"A Dao, đừng đùa với nó nữa." Bùi Nguyên khoác khăn trên vai, bước tới đây, hỏi: "Muội không bị thương chứ?"
"Bị thương." Trì Kính Dao thở phì phò nói: "Bị thương lòng tự trọng."
Lúc này Trì Kính Dao hồi thần lại, biết là với cơ thể trẻ con của mình bây giờ, căn bản không thể đuổi kịp con khỉ kia, cho dù là kết hợp với Bùi Nguyên cũng không được, vì thế cậu quyết định dừng tay đúng lúc.
Loại khỉ này rất thích chơi đùa, mình càng chơi với nó, nó lại càng hăng.
Nếu Trì Kính Dao ngồi im không để ý tới nó, nó cảm thấy không vui có khi lại ngoan ngoãn hơn.
Trì Kính Dao quay lại hồ ngồi xuống, trên đầu quấn khăn phòng ngừa nó lại ném đá vào đầu cậu.
Con khỉ kia ở trước mắt cậu lắc lư mấy lần, thấy Trì Kính Dao không để ý tới mình, quả thật cũng dần yên tĩnh lại.
"Vẫn còn tức sao?" Tới xế chiều, Bùi Nguyên thu dọn xong chuẩn bị dẫn Trì Kính Dao đi, thấy Trì Kính Dao vẫn còn tức giận.
Trì Kính Dao rầu rĩ không vui nói: "Không tức, chỉ là một con khỉ, ta không thèm chấp nó."
Bùi Nguyên nghe giọng điệu này của cậu, không khỏi bật cười.
Lúc hai người đang muốn rời đi, khóe mắt Bùi Nguyên lướt qua một nhánh cây cách đó không xa, hình như đang treo thứ gì đó.
"Kia......!có phải là túi tiền của muội không?" Bùi Nguyên hỏi.
Trì Kính Dao nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên thấy trên nhánh cây có một cái túi tiền.
Bùi Nguyên đi tới lấy túi xuống, nói: "Hình như bên trong có gì đó."
Trì Kính Dao nhận lấy mở ra, vốn tưởng là bên trong vẫn còn viên kẹo đường của mình, lại phát hiện thứ bên trong không phải kẹo đường, mà là một cái hạt quả gì đó đen thui.
Trì Kính Dao:.........
Con khỉ này có ý gì, trộm kẹo đường của cậu lại còn trả lại cái hạt?
Trì Kính Dao cầm cái hạt kia lên ngắm nghía một lúc lâu, cũng không nhận ra đó là hạt của quả gì.
Nhìn giống hạt đào, nhưng lại màu hơi sẫm, thấy hơi kỳ lạ.
Khi Đinh Tiểu Uyển vội tới châm cứu cho Bùi Nguyên, thoáng thấy cái hạt trong tay Trì Kính Dao liền ngẩn ra, hỏi: "Hạt đào đen? Ngươi lấy ở đâu ra vậy?"
"Cái này gọi là hạt đào đen sao?" Trì Kính Dao kinh ngạc nói: "Con khỉ kia nhét vào túi tiền của ta."
"Nhân của hạt đào đen có thể làm thuốc, uống vào không chỉ có thể cầm máu, còn có thể phòng ngừa vết thương mưng mủ, cực kỳ hữu dụng đối với những ngoại thương nghiêm trọng." Đinh Tiểu Uyển nói.
Trì Kính Dao:...........
Cầm máu lại còn có thể ngừa nhiễm trùng, loại thuốc này phi thường quá rồi.
"Nhưng thứ này không dễ tìm, mặc dù trên ngọn núi gần đây mặc dù có mấy cây, nhưng lũ khỉ trên núi đã hái hết quả trước khi chín, chúng ta đi tìm vài lần cũng không nhặt được mấy hạt." Đinh Tiểu Uyển nói.
"Lợi hại vậy sao?" Trì Kính Dao cầm hạt đào đen quan sát trong chốc lát, đoán đào đen không hẳn là đào thật, có thể là loại quả độc đáo ở đây, nhưng điều này cũng không quan trọng.
Sau khi Trì Kính Dao cân nhắc một lúc lâu, đột nhiên là có một suy nghĩ, dùng tính năng trao đổi của thương thành hệ thống thử.
Không ngờ chỉ muốn thử một lần, lại phát hiện cái thứ đen thui đó lại có giá 20 tích phân lận!
Mắt Trì Kính Dao sáng lên, nhất thời cảm thấy hạt đào đen trong tay trở nên phi thường, thậm chí ngay cả con khỉ cũng đột nhiên trở nên đáng yêu.
20 tích phân một hạt đó!
Nếu cậu có thể tìm được thứ này nhiều một chút, không phải sẽ giàu to sao?
Tối đó khi Bùi Dã từ tiền viện về, bước vào cửa tiểu viện, liền nhìn thấy vật nhỏ đang háo hức đợi ở trong viện.
"Ngươi đứng đây làm gì?" Bùi Dã hỏi: "Đại ca đâu?"
"Đại ca ở trong phòng, Đinh cô nương đang châm cứu cho huynh ấy." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nhíu mày nói: "Sao ngươi không ở bên cạnh nhìn?"
"Có gì đẹp đâu mà nhìn?" Trì Kính Dao khó hiểu nói.
Bùi Dã hít một hơi thật sâu, vẻ mặt rất phức tạp, hắn cũng lười giải thích với vật nhỏ, kéo người đi vào trong phòng.
Trì Kính Dao vội túm lấy ống tay áo của hắn, nói: "Nhị ca, huynh có thể đi tới dược tuyền cùng ta được không?"
"Đi tới đó làm gì?" Bùi Dã dừng bước một lúc, hỏi.
Trì Kính Dao cười hì hì, giơ túi tiền trong tay cho hắn nhìn, nói: "Chúng ta cùng đi câu khỉ nha."
Bùi Dã:???
Câu........!cái quái gì?
- ------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khỉ: Bạn lịch sự được không?
- -------------------------------------------------
Hết Chương 24..