Một cô gái tóc ngắn với dáng vẻ một học sinh ngoan hiền, nhìn bạn mình rồi nói.
"Thiến Thiến, cậu định cùng mẹ cậu chuyển đến Bắc Kinh sống thiệt à?"
"Ừm, mẹ mình nói là ngày mốt bên đấy sẽ đến đón hai mẹ con mình."
Dư Thiến vừa ăn khoai tây vừa nói nhưng trong giọng nói cô không có một chút sự miễn cưỡng nào cả.
"Thiến Thiến, cậu..
thật sự không phản đối việc mẹ cô tái hôn sao?"
Một người bạn khác ngồi đối diện Dư Thiến hỏi một cách thận trọng.
"Thiệt mà."
Dư Thiến bất lực thở dài, "mình thật sự không định phản nghịch nữa, hơn nữa mẹ mình với chú Bạch cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tớ còn tiếp tục quậy phá, chẳng lẽ để mẹ mình từ người phụ nữ tái hôn trở thành người phụ nữ li hôn hay sao."
Cô đã nói việc này được năm ngày rồi, mà sao bạn bè của cô ấy vẫn tỏ vẻ không thể tin được vậy?
Nhìn ba người bạn xung quanh trẻ trung và hoạt bát hơn những gì cô nhớ, Dư Thiến đôi khi cũng sững sờ.
Cảm giác này thiệt lạ kì diệu, cô nằm mơ cũng không ngỡ tới có một ngày cô có thể đoàn tụ lại với người thân và bạn bè trong sách.
Đúng vậy, trong một quyển sách!
Năm ngày trước, khi cô vừa tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ cô lúc còn trẻ và ngôi nhà nơi cô với mẹ sinh sống khi học cấp 3, cô đã rất sốc và nghĩ rằng mình đã trùng sinh, ngay lúc cô cảm thấy vui mừng tột độ, thì mẹ cô bất ngờ ném cho cô tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Mẹ cô cũng nói rằng bất kể cô có chấp nhận hay không thì cô ấy cũng đã đăng ký với Bạch Tấn, giọng nói đó, cứ ngỡ như cô là một bà mẹ chồng độc ác đập thích chia rẽ người khác, lúc ấy Dư Thiến gần như sụp đổ.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, trùng sinh còn tặng kèm cha dượng nữa cơ à?
Phải mất ba ngày Dư Thiến mới chấp nhận được việc bản thân đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết – mà được dựa trên bản mẫu là cô, ngoại trừ việc cô không phải là nhân vật chính, mà là một nữ phụ độc ác trong truyện.
Trải nghiệm của nữ phụ "Dư Thiến" từ lúc nhỏ đến lớn giống hệt cô, nên khi vừa mới xuyên sách, cô đã nghĩ mình đã được sống lại một lần nữa.
Ngay lúc Dư Thiến phân tâm, Vương Gia Gia- bạn thân đứng cạnh cô đã muốn lén cắn cây xúc xích trên tay cô.
Dư Thiến đột nhiên giơ tay né qua, đắc thắng cười nhìn Vương Gia Gia trước ánh mắt thất vọng của cô ấy, và sau đó đưa xúc xích vào miệng của bản thân.
Đang định ăn, thì cô chợt nhớ rằng Vương Gia Gia chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết mà cô xuyên vào, và cô ấy cũng là người đóng góp rất lớn trong việc xuyên sách của cô.
Nghĩ đến đây, Dư Thiến vội vàng đưa cây xúc xích vào miệng Vương Gia Gia và bảo cô cắn một miếng.
Đúng vậy, cô biết rằng cuốn tiểu thuyết cô đang tồn tại giờ là do một người bạn thân bên cạnh cô viết.
Bởi vì trong 20 chương đầu của cuốn sách, nội dung chủ yếu là chuyện vui của "Dư Thiến" từ khi còn nhỏ, và những tương tác hàng ngày với mẹ và bạn bè của cô.
Thậm chí một số điều đáng xấu hổ mà cô chưa bao giờ đề cập với người ngoài cũng được viết rõ ràng trong truyện.
Và những người có thể biết những vụ việc đó chỉ có thể là ba người đứng trước mặt cô bây giờ.
Còn tại sao lại là Vương Gia Gia, cô sao lại có thể trở thành nữ phụ dưới ngòi bút của bạn thân, còn là loại ác độc nữa, cô cũng biết rõ nguyên nhân.
Lý do rất đơn giản..
bởi vì cô đã cãi nhau với Vương Gia Gia.
Sở dĩ cãi nhau là tại Vương Gia Gia lại một 1 lần nữa đến khóc lóc với cô về việc bạn trai cô ấy lại bắt cá nhiều tay, cô giận vì sự nhường nhịn của cô ấy nên hai người đã cãi nhau.
Khi đó, Vương Gia Gia giận dõi nói với cô rằng: "Cậu độc thân cậu biết gì chứ, bây giờ cậu còn mắng tớ nữa, tớ nghĩ nếu cậu có theo đuổi một bạn nam, e rằng còn tệ hơn tớ.
Cậu có tin hay không tớ sẽ cho cậu nếm thử mùi vị đó."
Cô ấy mắng mỏ gay gắt đến nỗi Dư Thiến nghĩ rằng cô ấy sẽ xài chiêu lớn cho đến khi nhìn thấy phần sau của cuốn tiểu thuyết.
Ban đầu được cho là nhân vật nữ chính của cuốn sách, "Dư Thiến", mẹ cô đột nhiên kết hôn lần nữa và gả vào nhà Bạch, một gia đình hào môn ở Bắc Kinh.
Và cô cũng trở thành con ghẻ bị dắt vào nhà Bạch.
Điều đáng sợ hơn là Dư Thiến đã yêu người anh kế Bạch Khải Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên, kể từ đó, cô bắt đầu theo dõi và mặt dày quấn chặt người anh kế của mình, thân chí đi lên trên con đường phá hoại Bạch Khải Minh và cô bé thanh mai của anh ta.
Trong hơn bảy mươi chương sau đó, "Dư Thiến" liên tục kiếm chuyện, và cuối cùng trở thành một cục "phân bé cún" trên con đường tình của Bạch Khải Minh.
Đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết, cô ấy chỉ muốn hơhơ!
Phương pháp trả thù của Vương Gia Gia còn tệ hơn việc trò học sinh tiểu học vẽ vòng trò trù ẻo bạn mình.
Nhưng những việc này không quan trọng đối với Dư Thiến, điều quan trọng là mẹ cô ấy còn sống trong cuốn tiểu thuyết này và sống kết cục của câu chuyện!
So với người mẹ ruột đã qua đời 5 năm vì căn bệnh ung thư dạ dày, người mẹ trong sách thì chỉ là tái hôn, quả thật không có gì to tát cả.
"Nghiêm túc đấy, Thiến Thiến, cậu đột nhiên trở thành một đứa bé ngoan ngoãn, điều này thiệt là khó quen" Phương Diễm đưa tay sờ tóc Dư Thiến, xúc cảm tóc trong tay cô cực kỳ mềm mượt.
Phương Diễm vô cùng xúc động khi nghĩ đến quả đầu nổ mà Dư Thiến đã cố tình sử dụng để khiến mẹ cô tức giận.
"Mình thật sự không định làm loạn nữa." Dư Thiến để mặc cho tay Phương Diễm làm loạn trên đầu mình, tiếp tục ăn xúc xích trong tay và giọng điệu có chút mơ hồ.
Hình ảnh phản nghịch của cô đối với mẹ cô năm xưa đã hằn sâu trong lòng các bạn thân đến mức giờ ai cũng cảm thấy cô đang chuẩn bị cho âm mưu lớn.
"Thiến Thiến, ngày mai chúng mình sẽ qua giúp cậu đóng gói hành lý." Tề Ngọc, một người bạn khác ngồi đối diện với Dư Thiến, nói: "Một mình cậu sắp xếp không dễ đâu."
"Tốt đấy"
* * *
Dư Thiến chào tạm biệt ba người bạn của mình và bước về nhà với nụ cười trên môi.
Vừa mở cửa đã thấy mẹ cô đang ngồi trong phòng khách nói chuyện điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc.
Dư Thiến ngồi xuống cạnh mẹ với nụ cười thật tươi, thật tuyệt vời, sau 5 năm cô mới được gặp lại mẹ, cô lại là một đứa trẻ có mẹ.
"Thiến Thiến, lát mẹ phải ra ngoài sau một chuyến, và dì (dì giúp việc) sẽ nấu bữa tối.
Tối nay con nhất định phải ăn tối nghe chưa?"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Vương Huệ quay lại nhìn Dư Thiến, và nói với một giọng điệu nghiêm túc.
Vương Huệ rất kinh ngạc trước những thay đổi của Dư Thiến những ngày này, nhưng cô ấy vốn nghiêm túc và nhất thời không biết nên cư xử với Dư Thiến ngoan hiền hiện nay như thế nào.
"Con biết rồi mẹ, buổi tối phải nhớ ăn cơm, đừng để bị đói."
Dư Thiến ngoan ngoãn trả lời.
Cô thở dài trong lòng, thật sự là tâm tư khác hẳn, nếu là trước đây cô chỉ thấy mẫu thân như vậy rất phiền phức, chỉ giảng đạo, nhưng hiện tại, cô có thể cảm nhận được sự quân tâm dưới thái độ nghiêm túc của mẫu thân.
Vương Huệ dặn dò Dư Thiến thêm vài câu, rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Dư Thiến tiếp tục nhìn mẹ cô lên xe, sau đó cô quay lại nhìn một con chó nhỏ đan xen màu đen với trang đang quay xung quanh chân cô.
"Bạch Bạch, ngày mốt chúng ta phải tới nhà mới rồi." Dư Thiến đưa tay ra và chạm vào đầu Bạch Bạch.
Con chó con này đến nhà vào năm thứ hai sau khi mẹ của nó qua đời.
Con chó trong nhà trước đây là một con chó già tên là Đại Bạch.
Đại Bạch đã ở bên cô mười bốn năm, và vào một buổi sáng của tháng thứ hai sau khi chú ấy đưa Bạch Bạch về, chú ấy đã không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lúc đó cô mới biết tại sao Đại Bạch không giờ muốn cô chơi với mấy con chó khác lại đột ngột mang về một con chó con từ bên ngoài, và đồng ý cho cô nuôi con chó ấy.
Đại Bạch là đang kiếm chú chó khác để uỷ thác, gửi gắm cô.
Đại Bach biết mình sắp chết nên giao cô lại cho Bạch Bạch
Thật đáng tiếc, Đại Bạch đã qua đời trong quyển truyện này.
Vì Đại Bạch đã già và chết, nàng nhớ Đại Bạch nhưng không tiếc.
Có lẽ vì lý do này mà Vương Gia Gia mới ghi lại cuộc đời của Đại Bạch trong sách.
Chơi đùa với Bạch Bạch một lúc, Dư Thiến lên lầu đi ngủ sau khi dùng bữa tối do dì giúp việc nấu.
Trước khi đi ngủ, cô thành khẩn cúng bái các thần trên trời và..
Vương Gia Gia.
Cô thật sự không phải đang chửi rủa bạn mình, mà chỉ là xuất phát từ lòng tôn trọng tác giả và mong rằng đây thật sự không phải chỉ là một giấc mơ, cho dù có là mơ thì hãy để cô mơ hết câu chuyện.
* * *
Ngày hôm sau, Vương Gia Gia, Tề Ngọc và Phương Diễm đã đến sớm để giúp Dư Thiến thu dọn đồ đạc.
.