SAU KHI XUYÊN SÁCH TRỞ THÀNH EM KẾ NAM CHÍNH



Bọn họ rất nhanh đã đến bệnh viện tư nhân do nhà họ Bạch đầu tư, vừa bước xuống xe đã có một y tá đẩy xe lăn đứng chờ sẵn ở đó.
Kết quả kiểm tra sẽ được đưa ra nhanh thôi.
"Từ tấm hình này cho thấy, xương ngón chân thứ tư và thứ năm của Dư tiểu thư có mức độ gãy khác nhau, nhưng không có sự di lệch và chỉ cần cố định thạch cao cục bộ là được."
Nghe lời bác sĩ nói, mọi người không khỏi nhìn Dư Thiến.

Thật không ngờ, cư nhiên lại có người có thể chơi shot-put đến độ đập vỡ xương của bản thân, và thật may mắn khi cô ấy không tự đập vào đầu mình.
"Làm phiền bác sĩ Trương xử lí cho em ấy càng sớm càng tốt." Bạch Khải Minh nói với bác sĩ.
Sau đó, chợt nhớ ra rằng Dì Vương vẫn chưa được thông báo về sự việc này, anh ấy liếc nhìn Dư Thiến vẫn còn đang đau đớn, lấy điện thoại di động ra và gọi.
* * *
Vương Huệ đang ký hợp đồng với khách hàng, nghe điện thoại reo, bà lập tức cầm lên xem.
Trước đây, khi bận rộn, bà thường không nhận được cuộc gọi của Dư Thiến, hai mẹ con đã cãi nhau rất nhiều lần vì lý do này.

Vì vậy, sau này, để tiện cho Dư Thiến tìm thấy bà, bà không bao giờ tắt chuông điện thoại.
- -Khải Minh
Vương Huệ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người gọi, đây là lần đầu tiên đứa con kế này gọi cho bà, tôi sợ là có chuyện gấp.

Bà xin lỗi khách hàng và bước ra khỏi phòng họp để nghe điện thoại.
"Khải Minh?"
"Dì Vương, Thiến Thiến bị thương trong đại hộc thể thao của trường, và em ấy hiện đang ở bệnh viện."

"Bị thương à? Có nghiêm trọng không? Bệnh viện nào? Dì tới ngay đây."
Ngay khi Vương Huệ nghe tin Dư Thiến bị thương trong bệnh viện, chân của bà có chút mềm nhũng.
Bà xin lỗi khách hàng, và tuỳ ý giao phó với trợ lý, rồi kiếm người lái xe chở bà đến bệnh viện.
Trước khi xe dừng lại, Vương Huệ đã mở cửa chạy lên khu phòng bệnh trên tầng 3.

Vừa bước vào cửa đã thấy bác sĩ đang đắp thạch cao cho Dư Thiến.
"Thiến Thiến, chân của con có chuyện gì vậy? Người con có đau không?" Vương Huệ lo lắng chạy đến bên Dư Thiến, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
"Huhu..

Mẹ ơi," ngón chân "con bị gãy rồi."
Khi Dư Thiến nhìn thấy Vương Huệ, nỗi đau mà cô đã chịu đựng rất nhiều cuối cùng đã được trút bỏ.

Lúc này, cô đang khóc một cách vô cớ như một đứa trẻ, và cô thậm chí nói chuyện còn không thể nói rõ ràng.
"Ngoan, đừng sợ đừng sợ, còn chỗ nào đau nữa không?"
Vương Huệ nhẹ nhàng đỡ Dư Thiến, không dám dùng sức, vì sợ rằng trên người Dư Thiến còn có những vết thương khác.
"Khụ..

Dì Vương, Thiến Thiến cũng không bị thương ở chỗ nào, chỉ là ném một phát vào chân." Bạch Khải Minh nhìn hai mẹ con như thể sinh li tử biệt, đành phải đứng lên nói.
Nghĩ đến việc Vu Qian vừa nói chân cô bị gãy, anh không khỏi nói thêm: "Chân em ấy chỉ bị nứt nhẹ chứ không bị gãy."
Vương Huệ đang hoảng sợ, thì nghe Bạch Khải Minh nói vậy xong, trái tim của cô ấy cuối cùng bình yên xuống.
Nhưng nhìn Dư Thiến đang khóc, cô không thể không mở lời an ủi.
Giang Chính cũng giật mình vì tiếng khóc đột ngột của Dư Thiến.

Nhìn cách khóc không thể tả của cô ấy, anh cảm thấy tai và mắt của anh bị kích thích rất nhiều.
Lâm Niệm Niệm đứng ở phía bên kia của Dư Thiến và liên tục đưa giấy tờ cho cô ấy để lau nước mắt.
Sau khi bó xong thạch cao, Dư Thiến cũng đã khóc đủ rồi, lúc này, cô đang nằm trên giường với đôi mắt đỏ hoe, thập phần đáng thương.
Giang Chính ngồi bên giường, nhìn thấy mặt mũi này của cô trong làm có chút buồn phiền, không nhịn được nói: "Em có gì muốn ăn không? Anh mua cho em."
"Em..

nấc, em muốn ăn chân vịt kho." Dư Thiến vừa mới khóc, lúc này cũng không kìm được nức nở.
Chân vịt kho..

Giang Chính khóe miệng giật giật, đây là dự định ăn gì bổ nấy sao?
"Chân vịt kho gì ở đây, trong khoảng thời gian này con yên thân cho mẹ, phải ăn đạm nhạt một chút."

Vương Huệ hiện đã bớt lo lắng.

Sau khi biết được toàn bộ quá trình của sự việc từ miệng của Bạch Khải Minh, bà đã rất tức giận trong một lúc.
"Con nhìn con kìa, thường ngày hay mao mao thất thất.

Giờ con đã lớn rồi mà sao não bộ còn không phát triện vậy, ném quả cầu mà cũng ném vaào người bản thân được."
"Mẹ!"
Dư Thiến nhìn dáng vẻ hung hăng của mẹ, yếu ớt hét lên.
"Mẹ gì mà mẹ, nhìn những việc con đã làm từ nhỏ giờ, leo cửa sổ mà bị té tới trật khớp, đi đường mà cũng có thể đập trúng khe không dậy nổi, ngay cả đi ngủ mà còn có thể đập vào tường bị u một cục cho được.."
Dư Thiến rùng mình khi nghe mẹ cô bắt đầu lật lại chuyện cũ và rung rẩy kéo chăn bông lên cao hơn.

Trong lòng tầm mắng Vương Gia Gia, tiểu thuyết cô ấy viết có cần sát thực đến như vậy không! Tại sao cô ấy không xóa những sự kiện đáng xấu hổ mà cô đã làm đi!
Giang Chính ban đầu có chút đồng tình với Dư Thiến, nhưng khi Vương Huệ tiếp tục nói về những gì Dư Thiến đã làm, ánh mắt anh ta càng trở nên kỳ lạ khi nhìn thấy Dư Thiến.
Khi Vương Huệ đi ra ngoài, Dư Thiến gương mặt thở phào nhẹ nhõm.
"Anh nhìn tôi làm cái gì?" Dư Thiến có chút chán nản hỏi Giang Chính.
"Em lớn được như vậy thật không dễ dàng gì!" Giang Chính vươn tay sờ đầu Dư Thiến.
"Anh luôn cho rằng em chỉ hơi ngốc nghếch.

Không ngờ tiểu não của em vẫn chưa phát triển hoàn thiện." Giọng điệu của Giang Chính đầy vẻ thương hại.
"Anh mới là não chưa phát triển hoàn thiện." Dư Thiến tránh khỏi tay Giang Chính.
"Vụ hôm nay thì không nói, nhìn lại những việc em đã làm trước đây, có mấy việc nào mà người bình thường làm ra được không.

Nếu viết mấy sự việc em ra, mọi người chắc sẽ nghĩ rằng em đang bịa chuyện hài đấy."
"Giang Chính!" Dư Thiến bị anh chọc tức đến độ không thấy chân đau nữa
"Được, được rồi, anh không nói lung tung nữa, anh đi mua cho em một ít não heo..


tàu hủ, mẹ em nói, em cần phải ăn thanh đạm chút."
Sau khi Giang Chính nói xong, anh lại sờ đầu Dư Thiến, và nhanh chóng chuồn đi trước khi cô ấy vươn tay đánh anh.
- -
Chân của Dư Thiến chỉ bị rạn xương, bác sĩ nói sau khi điều trị không cần nhập viện nhưng Vương Huệ lo lắng Dư Thiến sẽ bị đau dữ dội vào ban đêm nên đã nói để cô ở lại bệnh viện một đêm.
Dư Thiến đang nằm trong khu VIP, nhìn cách trang trí của căn phòng này, cô không khỏi tặc lưỡi.

Mức độ xa xỉ này thậm chí không thể so sánh với khách sạn, nó thực sự là thế giới của những người giàu có.
Vương Huệ vốn dĩ muốn ở lại phường cả đêm để chăm sóc Dư Thiến, nhưng Dư Thiến đã kiên quyết từ chối.
Cô không phải trẻ con, phải có mẹ đi cùng, ngoài ra trong phòng kế đã có người chăm sóc canh chừng cô rồi, nếu có chuyện gì xảy ra chỉ cần bấm chuông là được.
Vương Huệ nhìn thấy Dư Thiến thật sự không cần bà ở lại, đành phải dặn dò nhiều lần, rồi vội vàng đến công ty xử lý công việc còn lại, trong lòng thầm nghĩ lát nữa sẽ quay lại.
Vào buổi tối, Dư Thiến nằm trên giường lướt điện thoại, và cô cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Người dì chăm sóc đã đi ra ngoài để giúp cô mua đồ ăn tối, và bây giờ cô là người duy nhất còn lại trong phường.
Rõ ràng là đèn sáng, nhiệt độ trong phòng thích hợp nhưng Dư Thiến luôn cảm thấy tim mình mờ mịt, đặc biệt này nơi còn là bệnh viện luôn khiến người ta có liên tưởng không tốt, nhất là khi cô ở một mình trong phòng vào ban đêm.
Dư Thiến từ từ thu mình vào trong chăn bông..
"Ong~Ong." Âm thanh rung động đột ngột khiến Dư Thiến sợ hãi và mém không kìm chế được mà ném điện thoại ra ngoài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc