SAU KHI XUYÊN SÁCH TRỞ THÀNH EM KẾ NAM CHÍNH



Giang Chính đang định lên xe của nhà anh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc xe bên cạnh, anh hơi nhướng mày, không chút do dự đóng cửa xe lại, đi về phía cửa xe bên cạnh.
"Ồ, đổi xe, hay là cải trang lại xe vậy." Giang Chính mặt mũi tràn đầy hứng thú, "A Minh, không phải cậu nói chiếc xe này quá khoe khoang, nên không bao giờ ngồi sao? Tại sao hôm nay cậu lại nhớ đến nó vậy?"
"Không gian chiếc xe này rộng, tiện cho ba người." Bạch Khải Minh trả lời ngắn gọn.
"Vậy à.." Giang Chính nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó thập phần tự giác kéo cửa xe ngồi vào, "Xe này phía sau có bốn chỗ ngồi, thêm mình nữa chắc cũng không quá nhiều nhỉ."
Bạch Khải Minh cạn lời nhìn Giang Chính ngồi vào một cách thuần thục, bức rức một hồi, thì cũng để mặc hành động của cậu ta, dù gì cũng có 1 bóng đèn thêm một bóng nữa cũng không khác biệt gì, chỉ là một cái sáng hơn, một cái tối hơn.
Lâm Niệm Niệm kéo Dư Thiến ngồi vào cùng, Dư Thiến dựa vào lưng ghế, thoải mái thở nhẹ một hơi, chiếc xe này thích sự quá thích hợp cho việc ngủ bù trên đường đến trường.
Dư Thiến nghĩ như vậy, đột nhiệt cảm thấy mí mắt cô hơi nặng.
Trời mới biết hai ngày nay cô rời giường cực khổ cỡ nào, mỗi lần đều phải đặt trước ba cái chuông báo thức mới có thể kêu dậy cô, nghĩ đến những ngày như vậy vẫn còn kéo dài một năm, Dư Thiến không khỏi than dài.
"Niệm Niệm, mình ngủ chút đây, tới rồi nhớ kêu mình dậy nhé"
Dù gì từ đây đến trường cũng phải nửa tiếng, Dư Thiến dĩ nhiên sẽ không lãng phí cơ hội ngủ bù này.
Nói xong, Dư Thiến đã chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Giang Chính nhìn Dư Thiến đã ngủ say trong một giây, liền có ý muốn lấy tay chọc cô.
Lâm Niệm Niệm thấy Dư Thiến nói cô đi ngủ thì ngủ liền, cô có chút buồn chán và bắt đầu nghịch điện thoại di động của mình.

Thỉnh thoảng, chia sẻ nội dung hài hước mà cô thấy được với Bạch Khải Minh.
Giang Chính ngồi đối diện với Dư Thiến, nhìn Dư Thiến ngoan ngoãn nép mình vào ghế, khóe miệng bất giác mở ra một chút, hai má ửng hồng.

Anh luôn cảm thấy ngứa ngáy ở lòng bàn tay.
Cuối cùng, anh vẫn không kìm lòng được, lấy điện thoại ra, chụp ảnh khuôn mặt người đang ngủ say ngồi đối diện.
Giang Chính nhìn ảnh trên điện thoại, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, anh đã trở nên nhàm chán như vậy từ khi nào, lại lén lút chụp ảnh con gái.
Nghĩ như vậy, nhưng Giang Chính không hề bấm xóa, thay vào đó, anh đã tắt điện thoại và bắt đầu chợp mắt một tí.

* * *
Vẻ ngoài Dư Thiến trông rất ngoan hiền và hay cười khi nói chuyện với mọi người.

Và mọi người trong lớp Văn 1 đều đối người bạn học mới chuyển đến này có hảo cảm.
Nhất là khi nhìn thấy Dư Thiến luôn nghiêm túc học tập trong lớp, mỗi tiết đều ghi chép bài vở, mọi người đều nghĩ rằng, lớp họ e rằng đã chuyển tới một học bá.
Thật đáng tiếc, ấn tượng này nhanh chóng bị phá vỡ.
Vào ngày thứ ba chuyển trường, Dư Thiến đã nhận được một bạo kích.
Dư Thiến cầm đề kiểm tra ngữ văn với vẻ mặt ngơ ngẩn, trong lòng cô một màn ngỡ ngàng.
Ai có thể nói cho cô biết tại sao cô lại xui xẻo đến mức vây, mới chuyển trường ba ngày mà gặp kỳ thi tháng!
Cô chỉ nhặt sách giáo khoa có ba ngày, tại sao Ông Trời lại đối xử với cô như vậy? Cô không còn phải là tiểu bảo bối của Ông Trời hay sao?
Dư Thiến bi phẫn nhìn vào đề kiểm tra, cô không có thời gian để thương cảm, và bắt đầu viết nhanh chóng.
Phía sau đề ngữ văn có một bài lớn có thể bịa.

Nhưng những môn khác..

Cô đã can thiệp vào lịch sử, tái tạo lại mảng lục địa, và tạo ra các trích dẫn chính trị của riêng mình.

Đặc biệt trong môn toán, cô chỉ có thể viết ra một từ "giải".
Đối với một học sinh ban xã hội, Dư Thiến chỉ còn lại một sự cố chấp là không thể bỏ trống một đề nào cả.
Một ngày thi đã kết thúc, mạng của Dư Thiến chỉ còn lại một nửa, giờ trong não cô toàn là giải giải giải, đáp đáp đáp.
"Mình nói, Thiến Thiến, cậu cảm thấy thế nào về kỳ thi này? Cậu có tự tin giành được hạng nhất lớp không?"

Giang Chính quay ngang và chống đầu bằng tay, nhìn Dư Thiến cười mỉm.
Dư Thiến lặng lẽ liếc nhìn anh, sau đó gõ đầu xuống bàn, hiện tại cô từ chối mọi thông tin quấy rối.
Phản ứng này không đúng a.
Giang Chính khẽ cau mày, lúc thi anh liếc nhìn Dư Thiến, thấy cô viết đầy hết cơ mà, chẳng lẽ là anh đã đoán sai?
Tâm trạng của Dư Thiếnvẫn thấp thỏm cho đến khi phát trả bài thi.
Giáo viên trung học chấm bài kiểm tra rất hiệu quả, ngày hôm sau tất cả bài kiểm tra đã được chấm hết.
Môn đầu tiên được phát trả bài thi là môn tiếng Anh.
Dư Thiến nhìn 140 điểm trên tờ giấy thi và không vui chút nào.

Bởi vì đây chắc hẳn là môn học duy nhất của cô đạt được trên điểm 100.
* * *
Ngữ văn: 106, Lịch sử: 45, Địa lý: 61, Chính trị: 53, Toán 43.
Dư Thiến nhìn những tờ giấy kiểm tra sửng sốt, cả người đều không tốt.
Các bạn trong lớp cũng nhìn Dư Thiến hết lần này đến lần khác, không ai nghĩ rằng, Dư Thiến trông như một học sinh giỏi, lại đứng thứ tư từ dưới đếm lên trong kỳ thi.
"Thiến Thiến..

cậu.."
Lâm Niệm Niệm không biết phải nói gì, và cô không ngờ điểm của Dư Thiến lại tệ đến vậy.
Giang Chính và Bạch Khải Minh cao nhất đã được nhận vào trường đại học, điều đó đủ cho thấy họ là những người nổi trội trong học tập.


Mặc dù điểm của Lâm Niệm Niệm không tốt bằng hai người họ, nhưng cũng được xếp vào top 10 khối trường này.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có học tra xuất hiện bên cạnh mình.
Giang Chính cũng rất bất ngờ với kết quả này, tò mò cầm tờ giấy kiểm tra môn toán của Dư Thiến, kết quả là nhìn thấy 12 câu trắc nghiệm, Dư Thiến chỉ chọn đúng 4 câu.

Dư Thiến chỉ làm một câu hỏi lớn mà thôi, mấy câu còn lại thì chỉ viết công thức và thậm chí có một công thức còn viết sai.
Giang Chính nhìn thấy rõ những dấu vết tính toán trên câu hỏi trắc nghiệm của Dư Thiến, và anh ta có chút không nói nên lời.
Này..

e rằng lụi đại phần trắc nghiệm cũng không chỉ có con điểm số này.
Điểm số của Dư Thiến đã làm mới hoàn toàn nhận thức của Giang Chính.
"Không thể nào." Giang Chính siết chặt tờ giấy kiểm tra, cau mày, anh nhìn Dư Thiến chăm chú nghe giảng mọi tiết học, không giống một tên học tra.

Có phải vì tư chất bẩm sinh có hạn?
"Làm ơn để tôi yên với tờ giấy kiểm tra của tôi." Dư Thiến cúi đầu lẩm bẩm.
Thi tệ hại như vậy đã đủ xấu hổ rồi, giờ còn phải nhận lễ rửa tội dưới ánh mắt của mọi người khiến cô muốn nổ tung tại chỗ.
Cô Dư Thiến, tuy cô hồi đó không phải học bá nhưng dù sao cô cũng là một cây mầm tốt được giáo viên khen ngợi, hiện tại cô đã rơi xuống vực sâu, thật mất mặt với những người thầy Vương đã dạy cô hồi đó.
Vẻ ngoài của Dư Thiến thật đáng thương, mọi người chỉ biết nhìn nhau và giữ im lặng, ngay cả Giang Chính, người luôn ác miệng cũng không dám nói vì sợ anh không cẩn thận có thể làm tổn thương lòng tự trọng đáng thương của Dư Thiến.
Dư Thiến đã mất thời gian cả ngày, cuối cùng cũng bước ra từ đòn đả kích này.
Không phải là một kỳ thi tồi thôi sao? Cô chỉ cần quên nó đi, và cố gắng hơn, vẫn có thể thử thách lần nữa.
Dư Thiến chấn chỉnh tinh thần chiến đấu.

Sau đó..

cô đã gọi cho mẹ.
- -

"Mẹ, tìm cho con một gia sư đi."
Dư Thiến cảm thấy rằng cô đang cần được giải cứu khẩn cấp từ bên ngoài.
"Hả? Tại sao Thiến Thiến đột nhiên muốn một gia sư?"
"Lần này con thi không được tốt.."
"Hả..

mẹ tưởng con gặp chuyện gì không.

Thành tích của con đó giờ đều không tốt, chỉ là thi tệ thui mà.

Mẹ sẽ không mắng con đâu.

Ngoan~Nếu thiếu tiền xài thì cứ nói mẹ nhé.

Mẹ không ép buộc con học đâu."
"Không, mẹ nghe con nói đi!"
Dư Thiến nhìn mẹ mình mà khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng cho mẹ cô biết được sự quyết tâm tiến bộ của bản thân.
Sau cuộc điện thoại, Dư Thiến gục xuống giường.

Thật mệt tim, người khác là không muốn đến trường học thêm mà đấu trí với phụ huynh, còn cô muốn học thêm thì lại bị mẹ cô cản trở.
Mẹ của cô là thiên thạch trên đường cô đã trở thành nhân trung long phượng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc