Edit: Jen
Beta:Miriam
Trên những con đường ở ngoại thành rạng sáng chỉ lác đác vài chiếc ô tô qua lại.
Giọng nữ vang lên nhàn nhạt trong xe trầm thấp cất lên thêm chút tâm tình trong đêm tĩnh mịch cuối thu.
"Yên Nhiên, phiền toái giúp tôi điều hướng." Giọng của Cố Tư Nghiệp cắt ngang sự im lặng, "Con đường phía trước đang được xây dựng, vì vậy xin hãy đi đường vòng."
Chiếc xe sang trọng điệu thấp có mùi chanh sả thoang thoảng, Lâm Yên Nhiên đang ngồi nghe bài hát và ngắm nhìn cảnh sông tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn Cố Tư Nghiệp đang nghiêm túc lái xe.
Nhìn thấy đối phương đang chuẩn bị lấy di động trong túi, Lâm Yên Nhiên mở miệng ngăn lại.
"Dùng di động của tôi, anh lái xe đi." Sợ đối phương hiểu lầm, Lâm Yên Nhiên giải thích, "Di động của anh còn phải mở khóa, không tiện lái xe."
Cố Tư Nghiệp cười cười, "Được."
Lâm Yên Nhiên vội vàng mở di động ra, bắt đầu tìm kiếm phần mềm hướng dẫn.
Di động này không phải của anh, hiện tại sử dụng còn chưa quen lắm.
Mất khoảng mười giây để Lâm Yên Nhiên tìm thấy điều hướng.
Sau khi nhanh chóng nhập tên khu nhà của mình trên điều hướng, Lâm Yên Nhiên đem điện thoại của mình đặt trước mặt Cố Tư Nghiệp.
Một giọng nữ hướng dẫn vui vẻ vang lên, bắt đầu thông báo khoảng cách đến đích và thời gian sẽ đến.
Lâm Yên Nhiên tầm mắt dừng trên ca khúc đang được phát, rốt cuộc nhịn không được hỏi Cố Tư Nghiệp.
"Anh cũng thích Hoàng Hoàn Thiến sao?"
Cố Tư Nghiệp gật đầu, ôn nhu nói "Thích."
Đôi tay thon dài hắn xoay vô lăng một vòng, sau khi chiếc xe ô tô màu đen lại đi vào tuyến đường mới, lại bổ sung nói, "Hồi cấp ba, lúc ấy thường xuyên nghe."
"Tôi cũng bắt đầu nghe các bài hát của cô ấy khi học trung học."
Sự trùng hợp này làm Lâm Yên Nhiên phảng phất như tìm được tri kỷ, giọng điệu cả người trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hoàng Hoàn Thiến là một ngôi sao ca nhạc quá cố, khi ra mắt ở thế giới trước, bởi vì phong cách của cô tương đối kén người nghe, mặc dù không chìm nhưng cũng không phổ biến, cho nên mức độ nổi tiếng của bài hát và số lượng người hâm mộ so với những người thiên vương thiên hậu thì kém hơn rất nhiều.
Hơn nữa cùng với thời gian trôi qua, hiện tại rất ít người trẻ tuổi biết đến cô ấy, càng đừng nói là thích bài hát của cô ấy.
Cho nên hiện tại, yêu thích dòng nhạc này, thực sự là phi thường ít.
Trong quá khứ, Lâm Yên Nhiên chỉ biết một người bằng tuổi mình, cũng chỉ biết là một người có cùng niềm yêu thích, đối phương là anh em tốt năm cấp ba của anh.
Trước kia hai người chuyện gì cũng đều làm cùng nhau, có thể dễ dàng nói họ có sở thích và đam mê giống nhau.
Nhưng Cố Tư Nghiệp là cái trần nhà của giới giải trí, thế nhưng cũng giống mình, thích một ca sĩ tiểu chúng như thế, điều này làm cho anh vô cùng ngạc nhiên.
Loại cảm giác này, giống như ở thời không song song tìm được một vị tri kỷ.
Đặc biệt là phong cách nghe nhạc của Cố Tư Nghiệp cùng chính mình cơ hồ giống nhau.
Kể từ khi anh lên xe và nghe thấy, mỗi bài hát được phát trong xe đều là bài hát yêu thích của mình.
Tất cả những bài đó anh đã nghe không biết bao nhiêu lần khi không đọc sách.
Phát hiện đêm nay khiến Lâm Yên Nhiên, người đi vào thế giới tiểu thuyết, rốt cuộc cũng có thể tìm thấy dấu vết quen thuộc trong môi trường hư ảo lạ lẫm này.
Anh rốt cũng hiểu tại sao khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tư Nghiệp, lại có loại hảo cảm không thể giải thích được.
Cho nên là cùng một sở thích?
"Bài hát đầu tiên tôi nghe của cô ấy là 《 Gió đêm lẳng lặng thổi 》, tối hôm đó tôi và bạn trốn học cùng nhau đi đến bờ sông tản bộ, lúc đó gió sông thổi bài hát tình cờ đứng đầu danh sách phát. Giọng cô ấy rất nhẹ nhàng, cùng buổi tối ngày hôm đó rất hợp."
Bởi vì một bài hát gợi lại quá khứ, biểu tình trên mặt Lâm Yên Nhiên cũng sinh động hơn rất nhiều.
Cả người cao hứng, trong ánh mắt đều hiện lên tia sáng.
Cố Tư Nghiệp yên lặng nghe, cảm thấy hình ảnh mà Lâm Yên Nhiên miêu tả có chút quen thuộc, rồi lại không thể hình dung ra hình ảnh.
Lúc này trời đã về khuya, trên con đường này hầu như không có người đi đường.
Màn đêm mờ ảo, gió bên sông thổi phất phơ qua rất có cảm giác nghệ thuật.
Cố Tư Nghiệp lúc này mới quay đầu nhìn Lâm Yên Nhiên, đang định nói với anh rằng đây cũng là thời điểm thích hợp để nghe 《 Gió đêm lẳng lặng thổi 》thì nghe thấy một tiếng nước thật lớn từ bờ sông truyền đến.
Một chiếc ô tô màu đen lao thẳng xuống sông.
Lâm Yên Nhiên, người muốn tiếp tục trò chuyện với Cố Tư Nghiệp, tình cờ nhìn thấy cảnh này, lo lắng hét lên: "Cố Tư Nghiệp mau dừng xe! Một chiếc xe đang lao xuống nước!!"
Cố Tư Nghiệp nhanh chóng đạp phanh lại, đem xe tấp vào lề.
Nhưng mà xe còn chưa dừng lại, Lâm Yên Nhiên ngồi ở ghế phụ ném điện thoại qua một bên, đẩy cửa xe trực tiếp lao thẳng ra ngoài.
Anh nhanh chóng chạy đến bờ sông, vừa chạy vừa nhìn bốn phía, phát hiện không có biện pháp cứu hộ nào khác ngoại trừ cây.
Khi sắp đến bờ sông, Lâm Yên Nhiên nghe được bên trong xe truyền đến từng trận kêu gọi "Cứu mạng" cùng với tiếng khóc của bé gái.
Biết trên xe có một đứa trẻ, Lâm Yên Nhiên không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống sông bơi lại chỗ ô tô.
Anh đã bơi từ khi học tiểu học, hơn nữa tốc độ bơi rất nhanh, không đến vài giây liền bơi tới bên cạnh ô tô.
Khi đến gần hơn, Lâm Yên Nhiên nhận ra rằng phần đầu xe đã chìm xuống nước một phần ba.
Tình huống thập phần nguy cấp.
Nếu lại qua vài phút, chiếc xe này sẽ chìm xuống toàn bộ.
Lâm Yên Nhiên vội vàng dùng sức kéo tay nắm cửa của chiếc xe, kết quả căn bản là không nhúc nhích.
Cửa bị khóa.
"Cứu mạng, cứu mạng!!! Ai tới cứu chúng ta."
Người lái xe, có vẻ như khoảng năm mươi hoặc sáu mươi, hoàn toàn hoảng loạn, ôm bé gái nhỏ bên ghế phụ bất lực hướng lên trời hô to.
Mà bé gái được người đàn bị ông ôm lấy chặt chẽ, máu chảy đầm đìa, vừa khóc vừa gọi mẹ.
Thấy vậy, Lâm Yên Nhiên đập mạnh vào cửa kính ô tô, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo cho tài xế.
"Chú, đừng hoảng! Đừng hoảng! Mau mở cửa xe!!!"
Không phải không có cơ hội tự cứu mình khi xe rơi xuống nước, nhưng nhất định phải bình tĩnh mới được, Lâm Yên Nhiên cố gắng làm cho tài xế trên xe bình tĩnh trước.
Nhưng mà tài xế bên trong xe có lẽ bị tình huống này làm cho hoảng sợ, nửa ngày không lấy lại tinh thần, vẫn còn đang khóc lóc kêu gào chính mình.
"Chú!! Chú!!!"
Lâm Yên Nhiên lại đập mạnh cửa kính xe thêm vài cái nữa, thấy đối phương vẫn không có phản ứng, liền nhanh chóng bơi tới ghế phụ bên cạnh.
"Mau mở cửa!!! Mở khóa!!!"
Mạng sống của con người đang bị đe dọa, không có lý do gì để trì hoãn mỗi giây.
Trong lúc Lâm Yên Nhiên vỗ mạnh vào cửa sổ, gần như dùng giọng nói lớn nhất của mình, muốn đem thông tin quang trọng nhất trước mắt truyền đến người bên trong xe.
Lần này tiếng gọi của anh rốt cuộc cũng hiệu quả.
Người lái xe sững sờ trong một giây, cuối cùng nhận thấy rằng một người nào đó bên ngoài xe đang cứu viện.
Quá vui mừng, ông vội vàng vỗ vỗ cửa sổ xe, "Cứu mạng, cứu mạng!! Cầu xin cậu cứu Nhạc Nhạc."
Lâm Yên Nhiên gật gật đầu với ông, sau đó tiếp tục nhắc nhở ông, "Mở cửa xe trước, nhanh lên!"
Sau lời nhắc nhở của Lâm Yên Nhiên, tài xế dường như cũng nhớ ra mình có thể mở khóa, vội vàng quay người tìm kiếm trong xe.
Nhưng vừa rồi quá hoảng loạn, chìa khóa xe không biết bị ông ném tới chỗ nào.
Thời gian trôi qua từng phút, rõ ràng là chỉ vài giây, nhưng dường như hàng thế kỷ đã trôi qua.
Lúc này nước bên trong xe đã ngập qua khỏi đầu gối.
Mặt bé gái đầy máu lại bắt đầu khóc lên vì sợ hãi.
Không còn cách nào để chờ đợi nữa, Lâm Yên Nhiên trực tiếp dùng tay đập vỡ kính cửa sổ vài lần.
Nhưng loại kính chống cháy nổ này căn bản không có biện pháp đập vỡ.
Chiếc xe này tính kín cũng không tốt, không mất bao lâu nước đã ngập một nửa.
Cuối cùng người lái xe cũng tìm thấy chìa khóa đánh rơi dưới đồng hồ đo, sau khi mở khóa cửa, nhưng do áp suất bên trong và bên ngoài xe quá cao, hai người cùng nhau hợp lực đẩy cửa nhưng căn bản không mở được.
Lâm Yên Nhiên thấy kéo xuống như thế này không phải là biện pháp, nên hô to "Chú nhìn xem có búa an toàn trong xe không."
Vừa dứt lời, anh nhớ ra Cố Tư Nghiệp người đi cùng anh suốt quãng đường cũng có lái xe nên quay lại định nhờ đối phương tìm chiếc búa an toàn trên xe.
Kết quả anh mới vừa xoay người, liền nhìn thấy đối phương đã bơi về phía mình, trên tay vừa vặn cầm theo chiếc búa an toàn.
Giống như biết những gì anh nghĩ.
Lâm Yên Nhiên vui vẻ duỗi tay, trực tiếp nhận lấy từ tay đối phương.
Vào thời khắc nguy cấp như vậy, còn có thể nghĩ tới việc dùng vật này để cứu mạng như thế này, sự bình tĩnh cùng tỉ mỉ của Cố Tư Nghiệp thật sự không ai sánh được.
"Vẫn là anh chu đáo."
Lâm Yên Nhiên vẫn luôn cau mày, cuối cùng cũng có một chút ý cười trong mắt anh.
Để tránh gây thương tích cho những người bên trong, trước tiên anh đập kính cửa sổ phía sau, sau đó thò tay từ cửa sổ phía sau đập về phía cửa sổ ghế phụ.
Rầm một tiếng, kính xe rốt cuộc cũng bị đập vỡ.
"Cậu cứu em gái này trước, tôi đi đập cửa kính bên kia."
Cố Tư Nghiệp bình tĩnh nhận lấy chiếc búa an toàn từ tay Lâm Yên Nhiên và bơi về phía tài xế.
Cô gái nhỏ trên xe rõ ràng là sợ hãi và không ngừng khóc lớn.
Lâm Yên Nhiên vươn tay về phía cô bé, "Em bé đừng khóc, anh trai ở chỗ này."
Nói xong anh chỉ huy tài xế bên trong, cẩn thận từng chút một bế bé gái nhỏ ra khỏi cửa kính xe.
"Đừng khóc, không sao đâu."
Lâm Yên Nhiên thật cẩn thận ôm cô bé và dùng một tay bơi về phía bờ sông.
Cuối cùng, sau khi cứu được cô bé lên bờ, Lâm Yên Nhiên đặt cô bé trên bãi cỏ.
Miệng vết thương trên mặt cô bé vẫn đang chảy máu, trên mặt ướt đẫm nước mắt.
Cô bé nhìn người tài xế dưới sông, trong miệng đứt quãng kêu ông nội.
Lâm Yên Nhiên vội vàng dùng ống tay áo lau vết máu trên mặt cô bé, dặn dò "Ở chỗ này chờ một chút được không, anh lập tức đi cứu ông em lên."
Bé gái nhỏ không thể kiềm chế nước mắt của mình, nhưng lại cảm kích nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, hiểu chuyện gật gật đầu.
Sau khi ổn định cô bé, Lâm Yên Nhiên lại nhảy xuống nước đi cứu ông cô bé.
So với thân hình nhỏ xinh của cô bé, thân hình mũm mĩm hơn 200 cân* của tài xế căn bản không lọt qua cửa sổ nổi.
(*) 100 cân = 50kg
Sau nhiều lần cố gắng bất thành, tài xế ngồi sụp xuống ghế một cách bất lực.
Cửa xe mở không được, cửa sổ xe cũng nhảy ra không được, nhìn nước đã sắp ngập đến ngực, ông cảm thấy tuyệt vọng.
"Tôi có phải ra không được hay không......"
Trong giọng nói đã không có khát vọng sống mãnh liệt như trước kia.
"Đừng lo lắng, chú có thể đi ra ngoài, nhưng từ từ."
Lâm Yên Nhiên vội vàng ra tiếng, cố gắng ổn định cảm xúc của đối phương.
Kết quả khi đang nói chuyện lại không cẩn thận sặc nước bọt, câu nói kế tiếp liền chưa nói ra tới.
"Chờ?"
Tài xế có chút không rõ, sống chết trước mắt, ông trong lòng thấp thỏm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hai người trẻ tuổi trước mặt sẽ không nói dối mình.
Cố Tư Nghiệp nắm tay Lâm Yên Nhiên giữ cửa xe, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Có ổn không?"
Lâm Yên Nhiên lau nước sông trên mặt, gật gật đầu với đối phương, "Không sao."
Sau khi thấy Lâm Yên Nhiên bình phục, Cố Tư Nghiệp mới giải thích giúp Lâm Yên Nhiên cho người lái xe, "Chờ nước bên trong và bên ngoài xe bằng nhau, lúc này không có sự chênh lệch áp suất."
Nghe Cố Tư Nghiệp giải thích, người lái xe cuối cùng cũng bớt hoảng loạn.
Xe chìm xuống càng lúc càng nhanh, nước bên trong xe cũng càng ngày càng nhiều.
Không bao lâu, nước bên trong và ngoài xe cuối cùng cũng chững lại.
Lâm Yên Nhiên cùng Cố Tư Nghiệp trao đổi một ánh mắt.
"Chú, tới cùng nhau."
Lâm Yên Nhiên vừa dứt lời, hắn cùng Cố Tư Nghiệp đều vươn tay kéo mạnh cửa xe.
Tài xế bên trong nghe vậy cũng liền dùng sức đẩy cửa ra ngoài.
Với nỗ lực của ba người, cánh cửa lần này cuối cùng cũng mở ra!
Lúc lao ra khỏi cửa xe, người tài xế đã khóc trong hạnh phúc.
Ông biết, chính mình hoàn toàn sống sờ sờ là được hai thanh niên kéo từ quỷ môn quan trở về......
Tài xế được Lâm Yên Nhiên cùng Cố Tư Nghiệp người một tay kéo lên bờ, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, khóc lớn trong khi ôm đứa cháu gái ngoan của mình.
"Nhạc nhạc vừa rồi là ông không tốt, cháu không sao chứ."
"Cháu không có việc gì."
Cô bé lại khóc lên, nhưng sau khi nhìn thấy ông, đã không còn sợ hãi như trước nữa.
Gió đêm thổi từng trận lạnh lẽo.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy hai ông cháu đều ổn.
Cuộc giải cứu tổng cộng kéo dài vài phút.
Bên này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, chung quanh đã có người chú ý tới, mọi người đều lục đục chạy chậm vây quanh lại đây.
Lâm Yên Nhiên thấy người vây lại đây không ít, liền nhanh chóng kéo tay Cố Tư Nghiệp chạy về hướng xe.
"Người càng ngày càng nhiều, chúng ta đi."
Hơn nửa đêm, anh còn cùng Cố Tư Nghiệp ngốc ở đây, nếu như bị mọi người chụp, chẳng phải là ngày mai trực tiếp bạo lên hot search?
Hôm nay phiền toái đối phương đủ rồi, anh không muốn lại làm phiền Cố Tư Nghiệp thêm nữa.
Cố Tư Nghiệp không có hất tay Lâm Yên Nhiên ra, mà khóe miệng mỉm cười đi theo đối phương cùng nhau chạy.
Ngay từ đầu là Lâm Yên Nhiên nắm tay hắn, sau lại biến thành hắn nắm tay đối phương.
Mãi đến khi lên xe, hai người mới tách tay ra.
Lâm Yên Nhiên người không để ý những gì cái nắm tay ban nãy, nhìn ra ngoài cửa sổ và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng sự chú ý của mọi người đang đổ dồn vào chiếc xe vẫn đang ngâm mình trong nước.
"Vừa rồi hẳn là không ai chụp chúng ta đi."
Cố Tư Nghiệp nhìn lướt qua bàn tay vừa mới cùng Lâm Yên Nhiên đan vào nhau, nhẹ nhàng cười cười, "Sợ truyền tai tiếng cùng tôi như vậy?"
Lâm Yên Nhiên lắc đầu, sau đó kéo cổ áo sơ mi ướt đẫm của mình.
Anh không muốn quần áo đã ướt dán trên da, cảm giác nhớp nháp làm anh không thoải mái.
Vì thế Lâm Yên Nhiên cúi đầu, vừa sửa sang lại quần áo vừa trả lời, "Duyên khán giả và danh tiếng của tôi không tốt, tôi và anh đã trễ thế này còn ở bên nhau, sợ fans anh nhìn thấy sẽ mắng anh."
Không phải sợ mọi người mắng tôi cọ nhiệt độ, mà là sợ người khác mắng anh.
Chỉ một chữ khác biệt, nhưng những điểm đáng quan tâm là khác nhau.
Cố Tư Nghiệp hiểu ý Lâm Yên Nhiên, nhưng không trả lời, tầm mắt dừng trên người Lâm Yên Nhiên.
Đối phương vốn lớn lên đã xinh đẹp, lúc này tóc ướt đẫm, ngay cả trên lông mi cũng dính một chút bọt nước. Cúi đầu sửa sang lại quần áo một cách đáng thương, giống như một con búp bê sứ xinh đẹp dễ vỡ.
Nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Cố Tư Nghiệp biết rằng con búp bê sứ này rất đẹp nhưng không dễ vỡ, trái tim của anh rất kiên định và mạnh mẽ.
Cố Tư Nghiệp nhịn xuống xúc động muốn giúp đối phương lau đi giọt nước dính trên lông mi, đem tầm mắt nhẹ nhàng dời đi, trầm thấp cười nói, "Không sao, tôi không sợ."
Nửa giờ sau, Cố Tư Nghiệp đưa Lâm Yên Nhiên đến trước cửa tiểu khu của anh.
"Cố lão sư, anh có muốn đến nhà tôi thay quần áo trước không?"
Lâm Yên Nhiên nhìn Cố Tư Nghiệp cùng mình giống nhau cả người ướt sũng giống như gà rớt vào nồi canh, nghĩ mặc một thân như vậy thật sự không thoải mái, liền hỏi đối phương.
Mặc dù anh biết mời đối phương như vậy có chút không tốt lắm, nhưng nghĩ đến tình bằng hữu giữa hai người cùng nhau cứu người, lại cảm thấy cũng không có gì.
Cố Tư Nghiệp khách sáo cười cười với anh "Không cần, nhà tôi cách đây cũng không xa, cậu mau về tắm rửa trước đi, đừng để cảm lạnh."
Khi đối phương nói như vậy, Lâm Yên Nhiên cũng không muốn nói thêm nữa.
Sau khi chào tạm biệt đối phương, anh mở cửa bước xuống xe.
Khi cửa xe sắp đóng lại, anh lại nghe được Cố Tư Nghiệp phía sau nói với mình: "Ngày mai không có nhiệm vụ quay chụp, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Nhìn bóng lưng Lâm Yên Nhiên hoàn toàn biến mất trong màn đêm, Cố Tư Nghiệp khởi động lại xe, sau một hồi đường dài, cuối cùng anh cũng trở về nhà.
Trong khi Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên đang cứu người, trên mạng lại bởi vì chuyện chiếc vòng cổ mà cãi nhau ngất trời.
Sau khi chương trình ghi hình xong, có một nhân viên công tác liền lên diễn đàn để chia sẻ tin tức về Tuyên Diệc Hàm và Lâm Yên Nhiên.
Nhưng bởi vì việc này thật sự quá là ảo diệu, hơn nữa cũng không có video cùng ảnh chụp làm chứng, nên hầu hết mọi người đều không tin chuyện này là sự thật.
Đặc biệt là fans Tuyên Diệc Hàm, trực tiếp chỉ ra đây là Yên Nhiên cố ý lăng xê, muốn hắc Hàm Hàm của bọn họ thuận tiện tẩy trắng cho chính mình.
Vì thế có người trào phúng Tuyên Diệc Hàm, có người mắng Lâm Yên Nhiên, fan và anti fan đều kiên định ý kiến của riêng mình, ồn ào đến túi bụi.
*
Sau khi Lâm Yên Nhiên về đến nhà, nhanh chóng đi tắm nước nóng, sau đó lại đem quần áo ướt toàn bộ giặt sạch sẽ mới đi ngủ.
Chương trình ghi hình vào buổi tối hôm trước, cộng thêm việc chạy ngược chạy xuôi để cứu người, làm xong hết thảy chuyện này, gần 5 giờ rạng sáng Lâm Yên Nhiên mới lăn vào giấc ngủ.
Kết quả cho việc thức đêm chính là đồng hồ sinh học cũng không dùng được, Lâm Yên Nhiên ngủ đến khoảng 12 giờ ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Tỉnh lại là tỉnh lại, bất quá không phải tự nhiên mà anh tỉnh lại, mà là bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Cuộc gọi đến từ tổ tiết mục chương trình 《 Siêu cấp thần tượng 》, vừa kết nối cuộc gọi, người bên kia hiển nhiên có chút kích động, "Yên Nhiên lão sư, anh mau xuống, tôi đưa anh tới tổ tiết mục! Khẩn cấp! Khẩn cấp!"
Lâm Yên Nhiên xoa xoa mắt, nói chuyện mang theo khí âm, "Làm sao vậy?"
Hôm nay không phải không ghi hình chương trình sao?
Nhân viên công tác: "Anh lên hot search!"