SAU KHI XUYÊN THÀNH MẸ PHÁO HÔI CÔNG

Lâm Nhạc Nhạc trở lại ký túc xá là tự nằm xuống, qua một lát nhóm bạn cùng phòng cũng lục tục về phòng ngủ, mọi người cũng tự giới thiệu mình.


Bởi vì lớp 11 chia khối, bạn cùng phòng trong phòng ngủ đổi một đám mới, mọi người ai cũng không quen ai. Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy không sao cả, dù sao nguyên thân vốn chơi không thân với đám bạn cùng ký túc hoặc bạn cùng lớp, hoàn toàn là người ẩn hình, hiện tại coi như là mở bản mới.


Cấp ba Thập Lục không phải trường cấp ba gì tốt, nói tốt thì ở giữa trường nghề và trường công, vị trí dị thường xấu hổ. Nhưng ngăn không được trường Thập Lục có học sinh nổi danh, có tiền còn nhớ quay về đóng góp cho trường học cũ, cho nên điều kiện của Thập Lục cũng không tệ. Nói ví dụ như ký túc xá Lâm Nhạc Nhạc ở là ký túc xá bốn người, ban công điều hòa nóng lạnh đầy đủ mọi thứ.


Lâm Nhạc Nhạc tắm rửa một cái, nằm trên giường lặng lẽ lấy di động mở vòng bạn bè lướt, sau đó đăng một bài mới.


Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Ngày đầu tiên khai giảng, thời tiết sáng sủa, tâm tình khoái trá, từ hôm nay trở đi làm một người nối nghiệp hăng hái hướng về chủ nghĩa khoa học xã hội phía trước.


Mà trong biệt thự Tưởng gia, Tưởng Trạch đứng bên cạnh bàn học một tay cầm cốc cà phê một tay cầm điện thoại mới, lướt vòng bạn bè thấy bài đăng của Lâm Nhạc Nhạc. Đầu ngón tay hắn chạm lên màn hình, không tự chủ được ấn vào nick của Lâm Nhạc Nhạc xem bài đăng khác của cậu.


Lâm Nhạc Nhạc nói nhiều, vòng bạn bè cơ bản khống chế ở mỗi ngày hai cái, phần lớn đều nói cuộc sống của mình.


Những nội dung đó Tưởng Trạch cũng đã quên mình rốt cuộc đọc bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần bấm vào cơ bản vẫn sẽ dừng lại năm sáu phút, đọc từng cái một lần.


Hôm trước có một vòng bạn bè nói xuất nhập bình an, cái đó kết hợp với chuyện Tưởng Minh xuất ngoại, lại làm cho cả người Tưởng Trạch không thoải mái. Lâm Nhạc Nhạc bên kia, vô luận là Tưởng Huy hay là Tưởng Minh, cảm giác tồn tại cao hơn hắn nhiều.


Chuyện này làm cho Tưởng Trạch lại có chút hối hận toát ra một suy nghĩ ích kỷ. Lúc ấy vì sao hắn không cưỡng hôn Lâm Nhạc Nhạc trước khi đi nhỉ, nói vậy cũng đủ làm cho Lâm Nhạc Nhạc khắc sâu ấn tượng cả đời không quên với mình, mình hiện tại cũng không đến nỗi không được tự nhiên như vậy.


Có cảm xúc như vậy, thấy bài Lâm Nhạc Nhạc mới đăng này, Tưởng Trạch suy tư một lát, nâng ngón tay lên ấn like, muốn nhắc nhở sự tồn tại của mình cho Lâm Nhạc Nhạc.


Lâm Nhạc Nhạc đang muốn giấu di động dưới gối đầu bắt đầu ngủ, bỗng nhiên thấy một thông báo mới. Cậu nhìn thoáng qua avatar người ấn like, tim nảy lên một cái. Mẹ nó, quá dọa người rồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Lâm Nhạc Nhạc lấy tốc độ càng nhanh nhét di động xuống dưới gối như củ khoai lang phỏng tay, lại sờ sờ ngực mình.


Thình thịch thình thịch không nổi da gà.


Lâm Nhạc Nhạc lại bắt đầu nằm mơ.


Trong mộng, Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường chơi di động, đang chơi đến chỗ hay, mắt thấy sắp định thắng bại, bỗng nhiên một bàn tay đoạt di động của cậu đi.


"Muốn chết hả?" Lâm Nhạc Nhạc ác thanh ác khí nâng tay muốn cướp di động về.


Nhưng lúc này cậu lại nghe thấy phía sau có một giọng nói: "Nghĩ cho con đi, em cũng phải nghỉ ngơi, ngoan, chúng ta ngủ đi."


Con?


Lâm Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua bụng mình, phát hiện bụng mình lớn như thể úp một quả dưa.


Cậu mở to hai mắt nhìn, quên cả chơi game, sờ bụng mình, đúng là tròn vo.


"Em mang thai rồi á?" Lâm Nhạc Nhạc ngạc nhiên nói.


Một đôi tay vững chắc ôm lấy cậu, đồng thời có người cúi đầu xuống hôn hai má và trán cậu, cười nhẹ đáp lại: "Ừ."


Hormone nam tính đập vào mặt làm Lâm Nhạc Nhạc mơ màng, phản ứng đầu tiên cậu làm là vòng tay ôm lại, ngay cả chuyện mình mang thai sinh con cũng để sang một bên.


Hai người ôm nhau, Lâm Nhạc Nhạc chỉ có thể nhìn gáy người kia, nhưng khí chất đối phương nhu hòa, cậu lập tức đoán được đó hẳn là Tưởng Minh.


Lâm Nhạc Nhạc không khỏi cong khóe miệng nói: "Là con của chúng ta."


Người ôm cậu ngẩng đầu lộ mặt ra, Tưởng Trạch cười nhìn Lâm Nhạc Nhạc, ôn hòa gật đầu với cậu: "Con của chúng ta."


Con, con mẹ nó!


Lâm Nhạc Nhạc trực tiếp tỉnh lại khỏi giấc mộng.


Lúc này trời đã sáng, bạn cùng phòng đang nhảy xuống giường, Lâm Nhạc Nhạc lòng còn sợ hãi lấy di động ra nhìn, đã sáu giờ rưỡi sáng.


Lâm Nhạc Nhạc sờ gáy mình, trên đó còn có chút mồ hôi thấm ra, cậu ngồi bên giường ngốc một hồi, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại từ cảnh trong mơ.


Đồng thời lại dâng lên trách móc nặng nề với Tưởng Trạch.


Nằm mơ cũng không buông tha cho mình, quá đáng giận! Tưởng Minh còn chưa bao giờ xuất hiện trong mộng cậu dọa người, đối lập này quá mãnh liệt rồi đó.


Lâm Nhạc Nhạc mang theo cơn tức rời giường, thở phì phì rửa mặt xong, cùng bạn cùng phòng đến căn tin ăn sáng.


Mới chọn xong đồ ăn ngồi xuống, chợt nghe nhóm bạn cùng phòng nhìn một bên khác nhỏ giọng nói: "Này, Lí Quang Minh kìa."


Lâm Nhạc Nhạc nhìn theo ánh mắt họ, thấy tóc vàng vẻ mặt táo bạo chống nạng xếp hàng gọi cơm.


Nhưng tóc vàng lúc này không thể gọi là tóc vàng, cái đầu kia đã nhuộm đen lại, đồng thời bởi vì chống nạng cả người nhìn qua cũng không còn sát khí nặng như trước kia.


Lâm Nhạc Nhạc không tiếp lời, mình tự uống cháo, đối với Nhạc heo con mà nói, ăn no ngủ ngon là trời. Lâm Nhạc Nhạc gặm một ngụm nửa cái bánh bao thịt vẫn không gặm đến thịt, cậu nhìn chằm chằm bánh bao, miễn cưỡng thấy được một mẩu thịt băm to bằng long nhãn ở trong.


Đùa nhau hả? Lâm Nhạc Nhạc trừng bánh bao trong tay.


Bạn cùng phòng tiếp tục hóng hớt: "Nghe nói lúc nghỉ hè Lí Quang Minh bị người đánh sợ chết khiếp, cũng không biết sau này nó bơn bớt được không."


"Gì, ai còn có thể làm Lí Quang Minh chịu trận? Nghe nói nhà nó có quan hệ mà?"


Lâm Nhạc Nhạc lúc này nghiêng đầu sung sướng nhìn bạn cùng phòng, trong lòng nghĩ, là tôi, làm cho nó chịu trận là tại hạ đây!


Nhưng cái miệng của cậu vẫn không mở miệng nói chuyện, không cần thiết tìm cảm giác tồn tại vào lúc này.


Dù sao về sau mình và tóc vàng cũng không có giao du gì, cũng chẳng cần tự mãn. Nói nữa giai đoạn thanh thiếu niên này vừa lúc còn nhỏ cũng rất táo bạo, đặc biệt là loại phần tử bất lương này, muốn làm bạo lực học đường linh tinh gì đó là rất nhiều. Lâm Nhạc Nhạc tuy rằng không sợ chuyện này, nhưng không muốn chủ động gây chuyện.


Chủ yếu là hiện tại vạn nhất bị đánh, vậy cũng không có quyền cước như Đại ma vương.


Phi, sao lại nghĩ đến anh ta nhỉ? Lâm Nhạc Nhạc lắc đầu, ăn nửa cái bánh bao còn lại.


Nhưng ai biết được oan gia ngõ hẹp, Lí Quang Minh chống gậy bưng khay đồ ăn ngồi xuống bàn bên. Cậu ta vốn chưa chú ý tới Lâm Nhạc Nhạc, là bạn cùng phòng ăn xong rồi gọi Lâm Nhạc Nhạc một tiếng: "Lâm Nhạc Nhạc, chúng ta đi thôi?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Lí Quang Minh lúc này mới quay đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc đang vùi đầu ăn cháo.


Sắc mặt cậu ta càng thêm khó coi.


Lâm Nhạc Nhạc ăn cháo xong, lên tiếng đứng lên cũng muốn đi, nhưng đứng lên là đối mặt với tóc vàng.


Lí Quang Minh là muốn thiên đao vạn quả Lâm Nhạc Nhạc, nhưng cậu ta không dám. Chuyện ở quán nướng lúc nghỉ hè Lí gia không làm được, vốn Lí Quang Minh nghĩ rằng Tưởng Trạch đánh mình ít nhất có thể bị uống chè, không thoát được ghi tội, nhưng ai biết người ta đi dạo một vòng lại về nhà. Cái này thì thôi, sau ba cậu ta về nhà nói cho cậu ta, nếu không phải nhà cậu ta giúp đỡ, hơn nữa chân cậu ta bị thương lại nằm viện, cậu ta sẽ phải vào đó.


Lâm Nhạc Nhạc là người thường, Lâm gia thế nào Lí Quang Minh cũng không xem vào mắt, cũng không nghĩ đến bên người Lâm Nhạc Nhạc lại có một thằng Tưởng Trạch. Nghe nói của cải của Tưởng Trạch kia ở thành phố S là cường long không phải một lời có thể nói hết, bọn rắn độc này một khi so ra, vậy bọn họ giống một con giun.


Lâm Nhạc Nhạc không biết Lí Quang Minh suy nghĩ gì, cậu cảm thấy ánh mắt Lí Quang Minh nhìn mình như rối rắm và nén giận, hai người đối diện lâu như vậy không nói lời nào cũng rất xấu hổ.


"Thương gân động cốt một trăm ngày, chịu khó dưỡng thương nha." Lâm Nhạc Nhạc chân thành nói với Lí Quang Minh, cậu cảm thấy mình phải khoan dung với đám trẻ con này.


Nhưng lời này nghe vào tai Lí Quang Minh thì không phải như vậy. Trào phúng này không phải xát muối vào miệng vết thương cậu ta hay gì? Thứ chó má gì đâu!


Lí Quang Minh: Tao có một câu MMP(*) không biết có nên nói không.


(Từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, thô là đũy mẹ mày)


Lâm Nhạc Nhạc tâm không sầu lo bưng chén đĩa cùng bạn cùng phòng đi luôn.


Vào phòng học tự học sớm còn chưa bắt đầu, nhưng Lâm Nhạc Nhạc đã dưỡng thành thói quen đọc sách, mình giở sách tiếng Anh bắt đầu học từ vựng.


Ngồi cùng bàn là một người bạn cùng phòng, vốn đang ở đằng kia chơi rất hăng say, thấy thế cũng quay đầu lại nhìn Lâm Nhạc Nhạc: "Cậu học nghiêm túc thế, muốn phá đảo thi giữa kì hả?"


"Phá đảo thi giữa kì?" Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nhìn cậu ta, nghĩ nghĩ nói, "Xem như thế đi, muốn thi thành tích tốt." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


"Hê hê, tớ cũng muốn, nghe nói thi tốt giữa kì có cơ hội đến thành phố S chơi, tớ lớn như vậy vẫn chưa từng đến thành phố S đâu đấy." Bạn ngồi cùng bàn chờ mong nói.

Bình luận

Truyện đang đọc