SAU KHI XUYÊN THÀNH MẸ PHÁO HÔI CÔNG

Tưởng Huy ấm ức khó chịu đi ra, vừa lúc thấy Lâm Nhạc Nhạc trên sofa ở phòng khách đang lấm lét nhìn phòng sách.

"Cậu phải đi à?" Lâm Nhạc Nhạc nhìn ra biểu cảm khác thường của cậu ta, tưởng Tưởng Trạch răn dạy cậu ta, cho nên giọng điệu nói chuyện không trêu người, phát huy hết sự quan tâm của anh dâu cả cho cậu ta, "Anh cậu lại mắng cậu hả, không sao, lát nữa tớ nói với anh ấy."

Tưởng Huy: tức đến độ hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Mà không biết hai anh em nói gì, lúc Tưởng Huy đi rồi, Lâm Nhạc Nhạc vào phòng sách cẩn thận đặt câu hỏi: "Tưởng Huy nói gì với anh thế?"

Lâm Nhạc Nhạc nghĩ mình không thẹn với lương tâm, bởi vậy không biết là chuyện này có liên quan gì đến mình thật.

Tưởng Trạch dùng thái độ thản nhiên giọng điệu bình thản, nhưng lời nói ra lại giống như sấm sét: "Nói lúc các em tám chuyện, em nói không có con gái theo đuổi nữa."

Lâm Nhạc Nhạc giận tím mặt, đồng thời cậu sự đồng tình với Tưởng Huy giờ hóa thành xúc động muốn dùng kim đâm cậu ta.

Đồ không có nghĩa khí.

Lâm Nhạc Nhạc chột dạ, béo lùn chắc nịch đứng tại chỗ mắt láo liên nhìn Tưởng Trạch, chờ hắn nói chuyện.

Nhưng sau một lúc lâu Tưởng Trạch vẫn chưa mở miệng, làm tim Lâm Nhạc Nhạc suýt vọt lên tận cổ.

"Xin lỗi, em sai rồi." Lâm Nhạc Nhạc cắn răng, quyết tâm phục tùng, không thì Đại ma vương này không nói một lời thật sự làm lòng cậu thít lại.

Tưởng Trạch đang mở máy tính, vốn cụp mắt nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc nói như vậy lại nâng mắt lên nhìn cậu một cái: "Sai chỗ nào?" hắn hỏi lại.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy chân thành vẫn hơn, cậu ngẫm nghĩ, nói: "Thì là không nên chém gió với Tưởng Huy." không thì luôn có nhược điểm, sau này cho dù là chém gió cũng phải chém trước mặt, tuyệt đối không thể lưu lại chứng cứ văn tự.

Cậu nói nửa câu, trong lòng vẫn còn nửa câu, nói xong lại liếc Tưởng Trạch, thấy biểu cảm của hắn vẫn không nhìn ra thay đổi gì đặc biệt, thế là lại vội vui vẻ nói: "Còn nữa là suy nghĩ này của em là sai, sao em muốn cô gái khác thích em được chứ? Anh thích em, em đã vui lắm rồi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Trạch đã mở máy tính, hắn mở Notes ra bắt đầu gõ chữ.

"Nói xong chưa?" Hắn hỏi Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình nói đã đủ bao trùm các mặt, hơn nữa đã đến tận đây rồi, nói thêm thì hơi lố. Bởi vậy Tưởng Trạch hỏi thế, cậu lưu loát gật đầu: "Nói xong rồi ạ."

"Ừ." Tưởng Trạch cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng tay vẫn không dừng, đầu ngón tay gõ bàn phím lách cách.

Lâm Nhạc Nhạc thử hỏi: "Không còn gì nữa, anh không giận em chứ?"

Tưởng Trạch ngẩng đầu cười với Lâm Nhạc Nhạc: "Anh không giận."

Anh không giận anh gõ chữ làm gì? Lâm Nhạc Nhạc liếc mắt, lại đổi vị trí phân cao thấp với Tưởng Trạch.

"Vậy được." thái độ Lâm Nhạc Nhạc thay đổi thất thường, cậu hất cằm lên ra ngoài, không lưu luyến chút nào, "Em đi cắt dưa ăn, anh làm việc đi."

Tưởng Trạch hơi cong khóe miệng đang mím, dừng đầu ngón tay lại lưu file, lại tắt đi.

Lúc buổi tối buồn ngủ, Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường chơi điện thoại, chân vắt chéo, cái chân béo lắc lư theo miệng hát.

Tưởng Trạch từ ngoài vào, thấy thế nhắc nhở cậu: "Ngồi dậy chơi, đừng nằm." Nói xong đi vào WC.

Lâm Nhạc Nhạc để điện thoại sang một bên, không lướt Weibo nữa, đi theo hắn vào WC đứng sau lưng hắn lên cân.

"Giảm một cân rồi!" Lâm Nhạc Nhạc kinh ngạc thốt lên.

Tưởng Trạch cầm lấy bàn chải đánh răng quay đầu lại nhìn cậu một cái, nhấc chân đặt lên cái cân Lâm Nhạc Nhạc đang đứng, làm cho con số trên đó lại nảy lên mười cân.

Lâm Nhạc Nhạc nhanh chóng thả cái chân béo ra, giẫm chân Tưởng Trạch: "Anh hiểm ác cũng không gạt bỏ được công trạng giảm béo của em!"

Nhưng Lâm Nhạc Nhạc nói xong, lại sầu lo nhìn Tưởng Trạch: "Nếu em vẫn béo như này, thế làm sao đây?"

Tưởng Trạch thu hồi chân nhìn Lâm Nhạc Nhạc trong gương, hắn mở vòi nước ấm, sau đó hỏi cậu: "Vẫn béo?"

Lâm Nhạc Nhạc sầu thật lòng, "Bởi vì em xem người béo thi đại học, có một bộ phận nói mình béo lên là không gầy đi được."

Lâm Nhạc Nhạc nhìn mình trong gương hiện tại rõ ràng mặt tròn phúng phính, giơ tay xoa xoa, sau đó nhìn Tưởng Trạch: "Anh à, anh cảm thấy em như thế này không xấu hả?"

Tưởng Trạch không nói gì, chỉ giơ tay kéo Lâm Nhạc Nhạc qua, hôn miệng cậu chụt một cái.

Tiếp theo Tưởng Trạch mới mở miệng nói: "Em nhìn dáng người ba em có thể đoán ra dáng người em sau này, giờ em béo là bởi vì buổi tối trước khi ngủ ăn nhiều quá. Dựa theo ba bữa cơm như trước kia, chỉ cần giảm bớt bữa ăn khuya là được rồi, dáng người sẽ tự nhiên như cũ. Mà cho dù em vẫn giữ dáng người này, chỉ cần khỏe mạnh, anh thấy không sao."

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Trạch nói như vậy cũng được, yên lòng hơn nhiều.

Bởi vì Tưởng Trạch tốt như vậy nên lúc hắn tắm rửa mà Lâm Nhạc Nhạc một mình ở phòng ngoài nghe tiếng nước rào rào, cậu lại nghĩ đến thái độ không thiện ý với lời giải thích của Tưởng Trạch, hình như không tốt lắm.

Cho nên trước lúc ngủ, cậu cuốn chăn đối mặt Tưởng Trạch lại hỏi hắn: "Anh yêu, mấy lời em nói bừa với Tưởng Huy kia, anh không giận chứ?"

Tưởng Trạch nghe vậy, để iPad sang một bên, sau đó hơi cong môi với Lâm Nhạc Nhạc, mở miệng nói: "Không sao, chưa đến lúc giận."

Lâm Nhạc Nhạc vốn lòng đang căng thít, sau ngẫm lại cảm thấy kỳ lạ: "Vì sao chưa đến lúc giận?"

Một người giận còn có thời cơ thích hợp sao?

Tưởng Trạch nhích đến gần hôn miệng Lâm Nhạc Nhạc, trán chạm trán cậu, giọng trầm thấp: "Em vẫn là trẻ con, anh giận em làm gì."

Lâm Nhạc Nhạc bật cười.

Cậu hiểu lầm ý tứ của Tưởng Trạch.

Bình thường ba Lâm thích chiều cậu, trước mặt cậu sau lưng cậu đều thích nói cậu là trẻ con, nên chiều. Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy Tưởng Trạch dùng cách nói chuyện cũng gần như vậy, theo bản năng cảm thấy điểm xuất phát của hắn gần giống ba Lâm, coi cậu là trẻ con mà chiều. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Trạch đúng là quá tốt, thật ra Đại ma vương không hề dữ nha.

"Đúng!" Lâm Nhạc Nhạc vui vẻ ôm Tưởng Trạch, chùn chụt hôn mặt hắn mấy cái, "Em vĩnh viễn mười tám."

Tưởng Trạch xoa đầu Lâm Nhạc Nhạc: "Ừ, chờ em đến mười tám."

Hê hê hê, trong lòng Lâm Nhạc Nhạc sướng đến nổi bong bóng, cậu kéo chăn quấn lấy Tưởng Trạch ngủ.

Ngày hôm sau.

Lâm Nhạc Nhạc ngủ tự nhiên tỉnh giấc, Tưởng Huy lại bởi vì phải đi từ nhà nên dậy sớm hơn chút.

Lúc cậu ta đến nơi vẫn sớm, Lâm Bao Tự đang ngồi bên bàn ăn ăn sáng cùng anh cậu ta.

Tưởng Huy vừa mới vào nhà, Lâm Nhạc Nhạc đã hỏi cậu ta: "Ăn cơm chưa, đến đây ăn đi."

Bây giờ Tưởng Huy nhìn Lâm Nhạc Nhạc mà trong đầu có thể não bổ ra bộ dáng một nhóc yêu cơ, lại nhìn anh cậu ta, một đại hôn quân sống sờ sờ.

"Không ăn." Tưởng Huy buồn bực nói, tự mình ngồi xuống sofa trong phòng khách, "Tớ ăn ở nhà rồi."

"À." Lâm Nhạc Nhạc thu hồi tầm mắt, bóc quả trứng trong tay, tách lòng đỏ trứng bên trong ra, sau đó nói với Tưởng Trạch, "Anh ơi, em tách riêng lòng đỏ trứng cho anh."

Tưởng Huy vểnh tai nghe thấy những lời này, trong lòng thoáng dễ chịu hơn chút.

Mặc kệ thế nào, yêu cơ họa quốc vẫn phải lấy lòng hoàng đế, đãi ngộ như đám trung thần bọn họ.

Nhưng câu đối thoại tiếp theo của Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch lại vứt thẳng tưởng tượng của Tưởng Huy sang một bên.

Lâm Nhạc Nhạc nói: "Em chịu khổ ăn lòng trắng vậy."

Tưởng Trạch đáp lại: "Tự ăn lòng đỏ của mình đi."

Tưởng Huy thiếu chút nữa cầm gối ôm đập vào đầu Lâm Nhạc Nhạc. Cậu ta nhìn lén từ lưng ghế sofa, anh cậu ta đang một tay cầm cốc sữa lạnh nhạt nhìn Lâm Nhạc Nhạc, cũng giằng co với lòng đỏ trong tay cậu.

Thế mới đúng, sao có thể cho Lâm Bao Tự đắc ý mọi mặt, Tưởng Huy thầm nghĩ.

Mềm không được thì cứng, Lâm Nhạc Nhạc giơ lòng đỏ ra, lòng trứng màu vàng dán lên miệng Tưởng Trạch: "Em không muốn ăn, phí lắm."

"Làm thế nữa thì uống sữa đậu nành." Tưởng Trạch ngửa đầu về sau.

Tưởng Huy lại đảo mắt nhìn Lâm Nhạc Nhạc.

"Không, em không ăn." Lâm Nhạc Nhạc cứng đầu cứng cổ.

Anh à, dạy dỗ cậu ta đi!

Tưởng Huy thiếu điều đứng dậy cổ vũ Tưởng Trạch cố lên.

Cậu ta nhìn chằm chằm từng hành động của Tưởng Trạch, sau đó... Trơ mắt nhìn thấy hắn há miệng ăn lòng đỏ trong tay Lâm Nhạc Nhạc vào miệng.

"Mai em cũng phải cho anh ăn." Lâm Bao Tự quả quyết không sợ chết, bổ sung một câu như vậy.

Tưởng Huy rụt đầu, cảm thấy nhiệm vụ cứu vớt quân thượng không có xác suất thành công.

Cũng may anh cậu ta phải đi. Lúc Tưởng Trạch ra ngoài mà giáo viên vẫn chưa đến, Tưởng Huy lại quyết định đổi sách lược khác. Anh hai từng nói với cậu ta là đối nghịch với Lâm Bao Tự, chằng bằng đắc lợi từ chỗ Lâm Bao Tự.

Ví dụ như hiện tại lấy lòng Lâm Bao Tự, sau đó làm cho Lâm Bao Tự mềm lòng đi thổi gió đầu gối với anh cậu ta, không chừng cậu ta có thể vứt bỏ cuộc sống khổ cực, chào đón cuộc sống nghỉ hè tốt đẹp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhưng không đợi Tưởng Huy sắp xếp lại từ ngữ tố khổ với Lâm Nhạc Nhạc, cậu đã an vị đối diện Tưởng Huy, dùng bộ mặt từ thiện để nói với cậu ta: "Tiểu Huy, sau này đừng nói linh tinh với anh cậu, không thì tớ khó xử lắm."

Tưởng Huy hoảng, "Anh tớ... Đêm qua làm khó cậu à?"

Lâm Nhạc Nhạc cong mắt: "Thế thì không có, anh cậu nói sẽ không giận tớ."

Cho nên mình đây hai đầu không lấy lòng được còn vấp phải trắc trở tứ phía.

Trong lòng Tưởng Huy lạnh lẽo, từ đó tật xấu cáo trạng sau lưng không thuốc mà khỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc