SAU KHI XUYÊN THÀNH MẸ PHÁO HÔI CÔNG

Chú Lâm ngồi trên sofa nhìn cửa phòng Lâm Nhạc Nhạc, căng thẳng không yên.

Mặc dù ngày thường ông hay mắng Lâm Nhạc Nhạc là thằng nhãi, nhưng lúc mấu chốt, chú Lâm cũng rất để ý đến cái nhìn của Lâm Nhạc Nhạc.

Bởi vậy lúc ba Lâm đi ra khỏi phòng Lâm Nhạc Nhạc, chú Lâm hấp tấp đứng dậy, hỏi ba Lâm: "Thế nào rồi?"

Bộ dáng như thanh niên hoi này, lần trước y thấy vẫn là lúc chưa có Lâm Nhạc Nhạc.

Ba Lâm vốn bình tĩnh bị chọc cười.

Chú Lâm thấy vẻ mặt này, cũng biết đã xong chuyện, bật cười theo.

Trong lòng bàn tay Tưởng Trạch hơi đổ mồ hôi, hắn vội vàng chạy đến, ngay cả quà cũng vứt ra sau đầu. Khi đứng dưới khu chung chư nhắn tin WeChat cho Lâm Nhạc Nhạc, hắn mới thấy hai tay mình trống trơn, có vẻ thất lễ.

Lâm Nhạc Nhạc đang ngồi trên giường ăn cá khô, vừa thấy tin nhắn WeChat của Tưởng Trạch, không nói lời nào nhảy xuống giường đeo dép lê, chạy vội ra khỏi phòng mở mật khẩu.

Quay đầu lại thấy chú Lâm và ba Lâm đang nhìn mình, Lâm Nhạc Nhạc nói: "Tưởng Trạch đến đây."

Chú Lâm bất ngờ, hỏi: "Tưởng Trạch đến làm gì?"

Lâm Nhạc Nhạc ấp a ấp úng, "Ừm, dù sao thì kia cái gì, đã đến rồi ạ."

"Thế mà không nói sớm, trong nhà hết thức ăn rồi, buổi trưa cho người ta ăn cái gì?" chú Lâm đứng dậy đi ra cửa, "Chú đi mua đồ ăn."

Lâm Nhạc Nhạc cũng đứng ở bên cạnh, chú Lâm đi ra, tay cậu ở cửa lại không biết làm sao, "Chú?"

Chú Lâm đeo giày, nghe tiếng nghiêng đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc: "Gọi chú làm gì?"

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy liệu xưng hô này có nên thay đổi theo quan hệ hay không? Nhưng lâu như vậy, mặc dù trong đầu cậu có ý tưởng, nhưng không dễ mở miệng.

Lâm Nhạc Nhạc muốn nói lại thôi, chú Lâm lại hỏi cậu: "Muốn ăn móng giò hay muốn ăn gà mái? Thèm ăn cứ việc nói thẳng, còn vờ làm thục nữ trước mặt chú làm gì."

Lâm Nhạc Nhạc bỗng cảm thấy mình vừa rồi cảm xúc dâng trào làm gì.

Chú Lâm đeo giày đứng dậy mở cửa, đúng lúc thấy Tưởng Trạch đi ra thang máy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó Lâm Nhạc Nhạc thò đầu ra, ba người im lặng một giây đồng hồ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Cháo chào chú ạ." Tưởng Trạch tiến lên, đầu tiên là liếc nhìn Lâm Nhạc Nhạc trong cửa, sau đó là chào hỏi chú Lâm.

Chú Lâm nhìn Tưởng Trạch, thấy hắn thế nào cũng là thanh niên tốt, có thể thành đôi với con ông, không nói làm ông sợ rớt cằm, cũng có thể rớt một nửa.

Chú Lâm tiến lên vỗ vỗ bả vai Tưởng Trạch, "Vào đi, ngồi một lát, chú mua đồ ăn rồi quay về."

Chú Lâm nói thế, ba Lâm bên trong nghe thấy tiếng động cũng đi ra, nhìn thấy Tưởng Trạch đầu tiên là cười: "Nào, vào đi."

Lâm Nhạc Nhạc đứng sau ba Lâm điên cuồng chớp mắt với Tưởng Trạch, mặt đã gầy đi lại cười đẹp.

Bầu không khí gia đình nhà họ Lâm trước mắt này không nói là xuân về hoa nở, cũng có thể nói là vô cùng hài hòa.

Tưởng Trạch vốn tưởng đến sẽ nghênh đón một hồi chiến tranh gia đình, thế là mặt đần thối ra.

Ba Lâm hiểu đám trẻ, vào phòng bếp thu dọn, để Lâm Nhạc Nhạc dẫn Tưởng Trạch vào phòng.

"Em chưa nói à?" Tưởng Trạch hỏi Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc cắn một con cá khô, kiêu ngạo: "Nói rồi."

Tưởng Trạch kéo Lâm Nhạc Nhạc nhìn kỹ, xác định cậu không bớt đi một miếng thịt hoặc múi mỡ, lúc này mới trầm tĩnh lại, lại hỏi: "Hai chú không nói gì thêm à?"

Lâm Nhạc Nhạc dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tưởng Trạch, cố ý thở dài một hơi: "Nói chứ, nhưng em kiên quyết tỏ rõ lập trường, trừ phi trời đất giao hòa thì em mới chia tay anh!"

Lâm Nhạc Nhạc bắt đầu nói huyên thuyên.

Tưởng Trạch lại cố tình chịu thua, hắn bật cười, chưa kịp nói chuyện, Lâm Nhạc Nhạc lại mở miệng khoe khoang: "Anh thấy ba em thông tình đạt lý không?"

Điểm ấy Tưởng Trạch không thể phản bác, hắn gật đầu: "Ừ, hai chú tốt lắm."

Lâm Nhạc Nhạc lại nghĩ đến ba Tưởng Trạch, cảm thán: "Không biết ba anh có đồng ý không."

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Thành Bình không dễ thuyết phục, hơn nữa chắc chắn sẽ phản đối hai người họ yêu nhau. Hơn nữa lúc trước có chuyện ông đem con rơi về nhà, Lâm Nhạc Nhạc đoán: "Ba anh coi trọng nối dõi tông đường, phải có con trai kế thừa gia nghiệp đúng không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Trạch nhìn biểu cảm của Lâm Nhạc Nhạc, tuy rằng muốn an ủi cậu, nhưng sự thật lại ở trước mắt. So với giả cảnh thái bình trước mặt cậu, chẳng bằng nói cho cậu sự thật sớm hơn, chuẩn bị sẵn sàng tương lai, cố gắng ứng đối.

"Ừ, ông ta là người như vậy thật, nếu ông ta can thiệp chắc sẽ không đồng ý."

"Thế chỉ cần có một đứa con ruột, sau đó chúng ta lại ở với nhau, ba anh sẽ không quan tâm nữa đúng chứ?" Lâm Nhạc Nhạc lại hỏi.

Tưởng Trạch nhíu mày, tưởng Lâm Nhạc Nhạc có ý gì khác, hắn nói: "Anh sẽ ở với em, không có lựa chọn khác, anh cũng sẽ không có con ruột."

Lâm Nhạc Nhạc im lặng nhìn Tưởng Trạch, cảm thấy hiện tại không thể nói tin tức gây sốc này cho hắn, đúng là tiếc nuối quá.

"Ai nha anh đừng nói sang chuyện khác, anh nói đi, có phải anh có con ruột thì chú sẽ không quan tâm không." Lâm Nhạc Nhạc kiên trì hỏi chuyện này.

Mày Tưởng Trạch không giãn ra, sắc mặt lại càng thêm xấu, nhưng vẫn trả lời Lâm Nhạc Nhạc: "Đúng là như vậy."

Ngay sau đó hắn lại nói: "Em đừng nghĩ nhiều, mấy năm này anh sẽ nỗ lực chứng minh khả năng, sau này chúng ta chẳng liên quan gì đến ông ta."

Tưởng Trạch lo Lâm Nhạc Nhạc bị Tưởng Thành Bình tạo áp lực, cậu sẽ lui bước trong quan hệ của hai người.

Ha ha ha ha ha, sao em có áp lực được.

Lâm Nhạc Nhạc rất thoải mái, không hề có cảm xúc mà Tưởng Trạch đang sầu lo. Cậu sờ bụng dưới cái nhìn của Tưởng Trạch, cảm thấy mình thật sự là tiểu phúc tinh.

Chú Lâm mua đồ ăn về, cả nhà vui vẻ ăn trưa, sau đó mới vào chuyện chính.

Chú Lâm vẫn không cảm thấy Tưởng Trạch có thể nhìn trúng Nhạc Nhạc nhà mình, nhưng ai ngờ lại nhìn trúng thật. Hơn nữa hắn lại còn thẳng thắn, hai thằng nhóc yêu đương cũng gần hai năm, còn dài hơn khoảng thời gian ba Lâm chú Lâm yêu nhau trước khi có con. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ít nhất có thể nhìn ra Tưởng Trạch không ôm thái độ qua loa để yêu Lâm Nhạc Nhạc.

Về phía ba Lâm, tuy y cảm thấy hoàn cảnh nhà họ Tưởng không tốt, nhưng cũng rất hài lòng với ngôn hành cử chỉ của Tưởng Trạch, đặc biệt khi nhận thấy đối phương đối đãi với Lâm Nhạc Nhạc như mình đối đãi với cậu, lúc đó y còn coi Tưởng Trạch là tri kỷ.

Cho nên nói chuyện xong, thái độ của phụ huynh cơ bản là khai sáng và thấu hiểu.

Chuyện được giải quyết, Tưởng Trạch phải quay về thành phố S. Bài vở và chuyện công ty đều bề bộn nhiều việc, hôm nay hắn phải tranh thủ đến. Vốn hắn muốn đưa Lâm Nhạc Nhạc theo, nhưng ba Lâm lại không nỡ.

Đảo mắt lại lên đại học, bao lâu mới được gặp mặt chứ. Nếu nghỉ hè đã đến thành phố S, vậy y phải một năm rưỡi không được gặp con. Chi bằng mình đưa Lâm Nhạc Nhạc đi ra ngoài chơi một chuyến, cả chú Lâm cũng đi, làm du lịch gia đình.

Lâm Nhạc Nhạc thấy cũng đúng, sau này thời gian ở nhà với ba có thể sẽ càng ngày càng ít, cũng đồng ý.

Cho nên lúc Tưởng Trạch rời đi, hắn lại thành người duy nhất mất mát.

Lâm Nhạc Nhạc đưa Tưởng Trạch đưa đến bến xe, hai người đứng trước sau ở hàng soát vé, trong hàng bên cạnh có một chiếc xe nôi. Đứa bé trong nôi mũm mĩm, trông mềm nhũn như mây, làm cho người ta muốn hôn một cái.

Tưởng Trạch nhìn theo tầm mắt của Lâm Nhạc Nhạc, thấy mẹ đứa bé đang đút cho nó ăn bánh mì, hắn lại nhìn vẻ mặt tham ăn của cậu, còn tưởng là cậu muốn ăn cái kia.

"Về nhà thì ăn, đừng nhìn chằm chằm con nhà người ta." Tưởng Trạch kéo cánh tay Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc đang nghĩ sau này con mình sinh ra có đáng yêu như vậy hay không, thình lình bị Tưởng Trạch nói như thế, cậu cảm thấy quá ác ý.

Cậu giống người tham ăn như thế, nhìn chằm chằm bánh mì của trẻ con à?

Lâm Nhạc Nhạc bất mãn: "Anh biết em nghĩ gì à?"

"Em nghĩ cái gì cũng viết ở trên mặt chính em." Tưởng Trạch nói.

Ha, Tưởng khờ.

"Có đôi khi anh tưởng rất gần chân tướng, nhưng trên thực tế, chân tướng vẫn xa ở chân trời." Lâm Nhạc Nhạc thản nhiên nói.

Cậu nhìn chằm chằm Tưởng Trạch, một lát sau lại nhếch miệng cười, ngâm nga: "Rất nhiều chuyện, chuyện anh không biết ~"

Người nhà họ Lâm đi thủ đô chơi một chuyến lúc chờ điểm thi đại học, về chưa được mấy ngày là có điểm và điền nguyện vọng.

Điểm của Lâm Nhạc Nhạc không phụ sự cố gắng học tập của cậu bấy lâu nay, không nói vượt qua trường top 1, vào học đại học S không có áp lực gì.

Điểm của cậu cao nhất ở trung học phổ thông số 16, làm giáo viên và hiệu trưởng đều bất ngờ. Bất ngờ còn không chỉ là điểm của Lâm Nhạc Nhạc mà là đám học sinh lớp 12 năm nay thi tốt, vốn trường top 2 còn khó, năm nay không ít người vào được trường top 2.

Chủ nhiệm lớp của Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đây có liên quan đến Lâm Nhạc Nhạc, tác dụng đi đầu lớp 12 của cậu rất rõ ràng, qua mấy kỳ thi bao người nỗ lực theo cậu.

Còn những người khác, hiệu trưởng trừ cao hứng thì không có gì khác. Có điều ông nghĩ hình như Lâm Nhạc Nhạc có quan hệ với học sinh nổi tiếng của trường đúng không?

Hiệu trưởng cố ý gọi điện thoại cho thư ký của Tưởng Thành Bình, nói tin vui khó có được, bàn bạc một hồi, quyết định cho Lâm Nhạc Nhạc học bổng mười nghìn(*) để khích lệ học sinh.

(10.000 NDT = 34.708 triệu VND)

Lấy tiền, đương nhiên Lâm Nhạc Nhạc vui vẻ. Sau khi nhận được mới biết là tiền của Tưởng Thành Bình, cậu lại càng vui vẻ.

Chủ nhiệm lớp thấy cậu cười tươi như hoa, lại vỗ bả vai cậu, "Cảm giác chuyển hóa tri thức thành tiền tài tốt chứ? Sau này phải tiếp tục cố gắng nhé."

Ha ha ha, cảm giác chuyển hóa tri thức thành tiền tài vui không, Lâm Nhạc Nhạc không để ý lắm. Cậu nghĩ đến Tưởng Thành Bình xấu xa, hơn nữa sau này sẽ có 99% không thích mình, còn cản trở mình và Tưởng Trạch yêu nhau, lại dùng tiền tài khích lệ mình cố gắng học tập để kết thúc yêu xa con ông ta. Hành vi lấy đá đập chân mình, còn phải sờ sờ tảng đá khen nó tốt này làm cho Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy rất tốt. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hừ, nhân quả luân hồi ấy mà.

Lâm Nhạc Nhạc hát vang về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc