SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, NẤM NHỎ CHỈ MUỐN LY HÔN NUÔI BÉ CON

Buổi sáng.

Bạch Cô Cô dậy sớm đến căng tin ăn cơm, rồi ôm sách vào lớp.

Mặc dù là thời đại tinh tế, nhưng hình thức học tập trong lớp vẫn không thay đổi so với hàng nghìn năm trước.

Bạch Cô Cô chưa từng có trải nghiệm mới lạ như vậy, cả người tràn đầy tò mò.

Tuy nấm nhỏ theo Phật hệ nhưng cũng không cản được bản năng hiếu kỳ của cậu.

Ngoài ra, thức ăn trong căng tin cũng ngon nữa.

Lúc cậu đến lớp thì đã có người rồi, bọn họ nhìn thấy Bạch Cô Cô cũng sôi nổi chào hỏi.

Bạch Cô Cô lịch sự đáp lại.

Cậu tìm một chỗ ngồi trong góc và ngồi xuống.

Chỉ là vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có một nam sinh khác đến ngồi cạnh.

Cậu ta đặt cặp sách bên cạnh chỗ ngồi của Bạch Cô Cô, chủ động đi tới: “Cô Cô, đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp?

Có quen biết hả?

Cậu ta là ai nhỉ?

Bạch Cô Cô thấp thỏm ngẩng đầu, nhìn đối phương, đáp: “Xin chào.”

Sau đó cậu cúi đầu, không dám nói thêm nữa.

Dẫu sao thì cậu cũng không phải là “Bạch Cô Cô” ban đầu, cho nên không thể để ai biết được.

“Cô Cô, lâu rồi không gặp, cậu không nhớ tôi sao?” Nam sinh kia tiếp tục hỏi.

Bạch Cô Cô: “…”

Cậu là ai? Phải giới thiệu tên trước chứ trời!

Bạch Cô Cô cười ngượng ngùng như đáp lại.

Cậu không muốn đáp lại đối phương cho lắm, không hiểu sao cậu trai trước mặt lại mang đến cho cậu một cảm giác không mấy thân thiện.

Nấm nhỏ theo bản năng muốn tránh xa.

Thiếu niên không chú ý tới động tác nhỏ của Bạch Cô Cô, cậu ta tiếp tục lại gần, nhỏ giọng nói: “Cô Cô, anh họ tôi đang đợi cậu trên sân thượng, buổi trưa tôi sẽ đưa cậu đến đó.”

Anh họ?

Mắc gì chờ cậu ở sân thượng.

Người duy nhất muốn tiếp tục lợi dụng cậu, Long Khuyết?

Vậy người trước mặt này là em họ Thời Chính Dương của tên thiếu đạo đức đó à?

Có nên đi hay không ta?

Chắc là nên đi.

Đi xem thử tên thiếu đạo đức Long Khuyết kia còn muốn làm gì.

Cậu muốn bảo vệ Tần Sóc, Tần Sóc là người tốt.

Bạch Cô Cô gật đầu: “Được.”

Sau đó cậu ngừng nói.

Thời Chính Dương cũng không để ý Bạch Cô Cô không muốn nói chuyện với mình.

Dù sao Tần Sóc sẽ sớm biến mất, chỗ dựa của Bạch Cô Cô cũng mất, đến lúc đó chẳng phải là cậu ta có thể tùy ý bắt nạt hay sao. Hơn nữa, Thời Chính Dương không tin là Tần Sóc sẽ bảo vệ tên ngốc này.

Nếu không phải người này còn hữu ích với anh họ thì cậu ta đã xuống tay rồi.

Thời Chính Dương cứ thế mà ngồi cạnh Bạch Cô Cô.

Ngay khi tan học, cậu ta lập tức dẫn Bạch Cô Cô lên sân thượng.

Quả nhiên là nhị hoàng tử Long Khuyết.

Long Khuyết vừa nhìn thấy Bạch Cô Cô đi tới thì lập tức thay đổi ánh mắt trìu mến: “Tiểu Bạch, chúng ta đã lâu không gặp nhau, em có nhớ anh không?”

Không.

Bạch Cô Cô lùi lại một chút, né tránh vòng tay của Long Khuyết.

Cậu không thích người này chạm vào mình.

Bạch Cô Cô vô tội xoa tay, đứng cách đó không xa nhìn Long Khuyết.

Long Khuyết không giận: “Tiểu Bạch, em còn giận sao? Là lỗi của anh, anh không chăm sóc tốt cho em, lại để em bị Tần Sóc bắt đi, em tức giận là đúng.”

Bạch Cô Cô trừng mắt nhìn gã, không nói nên lời.

Cậu nghĩ thầm, lần nào gặp hắn cũng đều nói vậy, Long Khuyết làm sao mà nhớ ta?

Long Khuyết nhìn đôi mắt xinh đẹp của Bạch Cô Cô, thất thần một lúc.

Tại sao trước đây gã không phát hiện, Bạch Cô Cô gần đây dường như càng đẹp hơn, khiến tâm gã càng ngày càng ngứa.

Bạch Cô Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh có việc gì không? Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”

Long Khuyết: “Nghe nói em tới trường học nên anh muốn gặp em.”

Bạch Cô Cô: “…..”

Lừa ai vậy.

Long Khuyết tiếp tục hỏi: “Cô Cô, em biết Tần Sóc bây giờ thế nào không? Thuốc lần trước anh đưa em, em cho Tần Sóc uống chưa?”

Phủ tướng quân hoàn toàn không có tin tức gì về Tần Sóc, từ sau khi Tần Sóc kết hôn thì vẫn luôn xin nghỉ. Hắn luôn nói rằng mình không được khỏe, nhưng tại sao vẫn chưa… hoàn toàn bị phế?

Liều lượng thuốc mà gã đưa Bạch Cô Cô cho Tần Sóc uống rõ ràng là đủ để hoàn toàn phá hủy Tần Sóc và thậm chí giết chết hắn, nhưng tại sao gã không nghe bất kỳ tin tức nào về việc tinh thần lực của hắn bị bạo động?

Chẳng lẽ là có vấn đề gì với thuốc sao?

Hay người trước mặt phản bội gã?

Hay là Tần Sóc đã gắng không được nên phong tỏa tin tức?

“Cô Cô, thuốc, em đưa cho Tần Sóc chưa?”

Long Khuyết lại hỏi.

Bạch Cô Cô suy nghĩ một chút, thuốc thì không cho Tần Sóc uống, nhưng quả thật đã đưa cho Tần Sóc.

Cậu chậm rì rì mà gật đầu.

Sau đó, cậu nghe Long Khuyết cười đắc ý.

Tần Sóc đã uống rồi, hẳn là bởi vì tinh thần lực của hắn quá mạnh, cho nên chưa phát huy hết tác dụng của thuốc.

Long Khuyết nói: “Cô Cô, em nhẫn nại thêm chút nữa, một chút nữa thôi là chúng ta sẽ có thể ở bên nhau.”

Không, tôi đây không muốn.

Cậu không muốn nghe Long Khuyết nói nhảm nữa, không nói chuyện chính thì cậu đi đây.

Vì vậy, Bạch Cô Cô thử thăm dò nói: “Vậy, nếu không có gì thì tôi đi trước.”

“Cô Cô.” Long Khuyết lại đưa một cái bình nhỏ cho Bạch Cô Cô: “Cô Cô, tiếp tục thêm nó vào bữa ăn của Tần Sóc, chúng ta sẽ nhanh được ở bên nhau.”

Lại hạ độc nữa?

Đây là lần thứ ba, nếu vị hoàng tử này có bản lĩnh thật, muốn đánh bại Tần Sóc thì cứ theo ra chiến trường, lên triều đình ấy.

Hạ độc thì đáng mặt đàn ông con trai à.

Rác rưởi.

Bạch Cô Cô âm thầm khinh bỉ.

Cậu nhận bình thuốc rồi bỏ vào túi.

Cậu không biết rằng mục đích của Long Khuyết không phải là đánh bại Tần Sóc, mà là giết hắn.

Chỉ khi Tần Sóc hoàn toàn chết đi, hoặc là bị phế thành tên ngốc thì Long Khuyết mới có thể yên tâm.

Long Khuyết còn muốn mời Bạch Cô Cô đi ăn cơm với mình.

Không không không, không được.

Bạch Cô Cô xoay người bỏ chạy.

Cậu chạy đến sân thể dục dưới lầu, nhìn xung quanh không thấy ai mới giơ tay phải lên, nhỏ giọng hỏi: “Tần Sóc, anh có nghe thấy không?”

“Nghe được.” Giọng của Tần Sóc ở đầu bên kia của thiết bị truyền tin vang lên: “Cảm ơn Tiểu Bạch.”

“Tuyệt, vậy là tốt rồi.”

Ngay khi bọn họ lên lầu, Bạch Cô Cô đã bí mật bật thiết bị truyền tin với Tần Sóc, sau đó chuyển hết những lời mà Long Khuyết nói cho hắn.

“Tiểu Bạch.” Tần Sóc ở đầu dây bên kia: “Tiểu Bạch, cảm ơn em.”

“Không có gì ạ.”

Bạch Cô Cô cười tít mắt nói.

Có thể giúp được Tần Sóc làm cậu rất vui vẻ.

“Tiểu Bạch, tránh xa Long Khuyết một chút, sau này đừng làm chuyện này nữa, bảo vệ tốt cho mình, được không?” Giọng Tần Sóc truyền đến, dịu dàng nhưng nghiêm khắc.

Hắn nhìn Bạch Cô Cô và Long Khuyết trong video.

Đâu chỉ ghi âm, hắn còn dùng vòng tay trí năng của Bạch Cô Cô quay lại.

Có lẽ là do Long Khuyết quá tin vào Bạch Cô Cô, cảm thấy Bạch Cô Cô quá ngu ngốc, không thể ghi âm và quay video được nên không để ý, nên Tần Sóc mới làm việc dễ dàng như vậy.

“Nhưng, nếu gã làm tổn thương anh thì anh không biết được?” Bạch Cô Cô nghe Tần Sóc nói xong thì tiếp tục hỏi.

Trong video, Tần Sóc thấy Bạch Cô Cô rất chán ghét Long Khuyết, một lúc sau hắn mới nói: “Tiểu Bạch, cảm ơn em. Bởi vì sau này tôi không cần nữa, tôi sẽ nói cho Hoàng đế bệ hạ hết thảy những việc này, và bệ hạ sẽ giải quyết Long Khuyết thôi.”

Gần đây Tần Sóc nghỉ bệnh, Long Khuyết càng ngày càng có nhiều hoạt động trong quân đội.

Nếu nói ngay với bệ hạ rằng nhị hoàng tử hạ độc, bệ hạ sẽ không tin, nhưng hiện tại đã có video làm bằng chứng.

Huống chi nếu chỉ là hoàng tử muốn giết một bề tôi, thì bệ hạ cũng sẽ lựa chọn hòa hoãn.

Nhưng nếu nhị hoàng tử âm mưu soán ngôi thì sao?

Nếu gã muốn biến toàn bộ quân đội thuộc quyền của mình thì sao?

Bệ hạ sẽ không bao giờ khoan nhượng.

Nhiều nhất là nửa tháng, ngón tay Tần Sóc gõ trên mặt bàn theo nhịp, yên tâm chờ đợi hành động tiếp theo của Long Khuyết trong quân đội.

Nghe Tần Sóc giải thích, Bạch Cô Cô lựa chọn tin tưởng mù quáng vào Tần Sóc.

Nếu đã vậy thì cậu sẽ không bao giờ gặp lại nhị hoàng tử phiền phức đầy đáng ghét kia nữa, cậu muốn tránh gã thật xa.

Bạch Cô Cô cúp máy, chạy đến căn tin ăn cơm, sau đó trở về ký túc xá thoải mái đi ngủ.

Bạn cùng phòng bên cạnh vô cùng yên tĩnh, bạn cùng phòng bên kia vẫn chưa tới.

Trong môi trường như vậy, Bạch Cô Cô rất hài lòng.

Chỉ là Bạch Cô Cô chưa biết thôi, bởi vì có người đã tức chết khi nghe cậu xuất hiện trong trường rồi. 

Em trai cậu, Bạch Niệm Ân.

Bạch Niệm Ân và Bạch Cô Cô cùng nhập học.

Chỉ là Bạch Cô Cô chọn khoa Cơ giáp chiến đấu, còn Bạch Niệm Ân lại chọn khoa Âm nhạc.

Tinh thần lực của cậu ta là chim sơn ca.

Lớn lên xinh đẹp, hát thì dễ nghe, tinh thần lực cấp A, trong trường hình tượng của Bạch Niệm Ân chính là hotboy.

Cho đến ngày hôm qua, một nam sinh đến từ khoa Cơ giáp chiến đấu đột nhiên trở nên nổi tiếng trên diễn đàn của trường.

Bạch Niệm Ân nhìn thấy, thế mà lại là anh trai của cậu ta.

Cái tên vừa ngu vừa đáng ghét.

Mọi người kêu gào ở phía dưới.

Đồ vô dụng không tinh thần lực này, tại sao lại có nhiều người chú ý vậy?

Bạch Niệm Ân tức quá viết thẳng vào tin nhắn: Anh ta là đồ vô dụng không có tinh thần lực, tôi thật sự không biết mọi người thích anh ta ở chỗ nào?

Không ngờ dù cậu ta có nói điều này cũng không khơi dậy được sự chán ghét của mọi người.

—— Có thật không? Có đúng như những gì chủ lầu trên nói không?

—— Trời ơi, một anh đẹp trai như vậy mà không có tinh thần lực, thật là đau lòng mà.

—— Quả nhiên, Thượng Đế luôn công bằng.

—— Đau lòng anh trai nhỏ +1

Bạch Niệm Ân: “…..”

Cậu ta làm vậy là muốn mọi người mắng chửi Bạch Cô Cô, ghét bỏ anh ta, chứ không phải cảm thấy đau lòng cho anh ta.

Bạch Niệm Ân tức muốn chết.

Tức tới mức đăng xuất tài khoản luôn.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Dù sao thì bây giờ Long Khuyết cũng là của cậu ta, Bạch Cô Cô chỉ có thể bị buộc chung với tên sát nhân sắp trở thành đồ vô dụng kia thôi.

Cho dù mẹ Bạch Cô Cô là vợ trước của cha thì thế nào.

Giờ đây người ta chỉ biết vợ của cha là mẹ cậu ta, con trai của cha là Bạch Niệm Ân mà thôi.

Đồ ngốc Bạch Cô Cô này, không có gì cả.

Nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Niệm Ân mới lấy lại cân bằng.

Hôm sau Bạch Cô Cô đến lớp, không hiểu vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy mọi người đều nhìn mình một cách kỳ lạ.

Mọi người làm sao vậy?

Bạch Cô Cô dò hỏi Trương Vũ.

Trương Vũ cũng lộ ra vẻ đồng tình: “Tiểu Bạch, cậu thật sự không có tinh thần lực sao?”

Bạch Cô Cô chớp chớp mắt: “Trước đây không có, nhưng bây giờ thì có một chút á.”

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe được chuyện “có một chút tinh thần lực” đấy, cười chết tôi.” Một nam sinh ngồi ở hàng trước Bạch Cô Cô đột nhiên lên tiếng.

Bạch Cô Cô: “…..”

Ác ý.

Bạch Cô Cô nói ​​lại: “Ừ, đúng là tôi có một chút đấy, cậu có ý kiến ​​gì không?”

Người nọ lộ vẻ châm chọc: “Không dám.”

Bạch Cô Cô: “…..”

Tại sao cậu lại cảm thấy lời đối phương nói ra như đang rất tức giận vậy nhỉ?

-Hết chương 22-

Bình luận

Truyện đang đọc