SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, NẤM NHỎ CHỈ MUỐN LY HÔN NUÔI BÉ CON

Bạch Cô Cô nhìn Bạch Niệm Ân biểu diễn, sau đó cậu chậm rãi mỉm cười: “Nếu không thì cậu cũng thề giống Tưởng Thiệu Lâm đi. Cậu thề rằng những gì cậu nói đều là sự thật, nếu nói dối, cậu sẽ giống như Tưởng Thiệu Lâm. Sao nào?”

“Cậu thề xong, tôi sẽ cho cậu biết cách cứu cặp song sinh kia?”

Bạch Cô Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, trông rất sắc sảo.

Nhưng Bạch Niệm Ân thoắt cái lại hoảng sợ.

Cậu ta nhớ lại lời mà Tưởng Thiệu Lâm nói với mình, Bạch Cô Cô bắt hắn ta thề, nhưng hắn ta làm trái nên thật sự bị gãy chân.

Lẽ nào lời thề là thật?

Bạch Niệm Ân hoảng sợ nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt của Bạch Tướng, cậu ta  hốt hoảng kêu lên: “Cha!”

Ánh mắt đầy khẩn cầu, Bạch Tướng không cần đoán cũng biết vẫn còn bí mật.

Nhưng đây không phải là lý do để Bạch Cô Cô có thể láo xược như vậy.

Bạch Tướng gạt tay Bạch Niệm Ân ra và nói: “Thằng đốn mạt, ác độc, rốt cuộc thì cậu đã hạ độc gì, giải độc như thế nào?”

Bạch Cô Cô nhìn Bạch Tướng cười xấu xa: “Ông bảo Bạch Niệm Ân nói xem tại sao bọn họ lại trúng độc, tôi sẽ nói cho ông biết cách giải độc.”

“Nếu không…” Bạch Cô Cô chìa đôi tay trắng nõn ra: “Không thì ông bắt tôi đi, có hai người bọn họ ở cùng tôi sẽ không còn cô đơn nữa.”

“Cậu!” Bạch Tướng muốn nổi giận, nhưng Bạch Cô Cô cũng không quan tâm ông ta có tức giận hay không. Cậu nhìn Bạch Tướng bằng ánh mắt không dao động.

“Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Bạch Tướng rốt cuộc không nhịn được nữa, tại sao ông ta phải đích thân tới đây? Ông ta tưởng rằng đứa ngốc này rất dễ đối phó, ông ta còn muốn nó này thăm dò thực hư chuyện của Tần Sóc. Không ngờ đứa đốn mạt này bây giờ hoàn toàn không nghe ông ta nói nữa.

Bạch Tướng đã thật sự tức giận.

Bạch Niệm Ân run lên vì sợ hãi.

Cậu ta sợ Bạch Tướng sẽ phát hiện ra Bạch Cô Cô có tinh thần lực, cũng sợ cha sẽ trách mình vì đã kiếm chuyện với Bạch Cô Cô.

Cậu ta thật sự rất sợ.

Nước mắt chảy ra từ hốc mắt Bạch Niệm Ân.

Cậu ta sợ hãi nói: “Cha, con thật sự chỉ muốn…chỉ muốn giúp anh trai một chút thôi, nào ngờ lại khiến anh hiểu lầm. Là lỗi của con, cha, tất cả đều là lỗi của con.”

Cậu ta nói xong, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, như thể thật sự cảm thấy mình đã làm sai.

Nói dối.

Bạch Cô Cô cười nhạo: “Vậy cậu thề đi, cậu thề với Trời, những gì cậu nói đều là sự thật, nếu không cậu sẽ mất đi tinh thần lực và trở thành phế vật.”

“Anh, sao anh lại độc ác vậy chứ?”

Bạch Niệm Ân không ngờ Bạch Cô Cô sẽ nói chuyện như vậy trước mặt Bạch Tướng, cũng không xem Bạch Tướng ra gì.

“Rốt cuộc là ai độc ác?” Bạch Cô Cô tiếp tục hỏi.

“Đủ rồi.” Bạch Tướng tức giận đến mức chỉ vào Bạch Niệm Ân nói: “Con, thề đi.”

Nói xong, ông lại chỉ vào Bạch Cô Cô: “Cậu, nếu như hai anh em song sinh nhà họ Lưu xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Bạch Cô Cô không hề gì.

Dù sao nấm độc của cậu hoàn toàn nghe lời cậu.

Cậu ngước mắt lên, nhìn Bạch Niệm Ân đầy khiêu khích.

Bạch Tướng cũng nhìn Bạch Niệm Ân.

Lúc này cậu ta tuyệt đối không thừa nhận, bằng không sẽ có vẻ chột dạ, cha thật sự sẽ cho rằng đó là lỗi của mình.

Tuyệt đối không thể.

Bạch Niệm Ân khẽ cắn môi.

Cậu ta không tin thề thốt gì đó thật sự có tác dụng.

Bạch Niệm Ân giơ tay thề theo lời của Bạch Cô Cô.

Lời thề bình thường đương nhiên là không có tác dụng, nhưng Bạch Cô Cô lại là tiểu yêu quái mà. Lúc Bạch Niệm Ân và Tưởng Thiệu Lâm thề, cậu đã gieo hạt giống lời thề vào trái tim bọn họ.

Chỉ cần bọn họ làm trái với lời thề của mình, thì sẽ bị ông trời nghe được và bị trừng phạt.

Sau này chỉ sợ là Bạch Niệm Ân sẽ không còn tinh thần lực nữa.

Cậu nhìn Bạch Niệm Ân đầy thương hại, nhưng chẳng có chút đồng cảm với cậu ta.

Là do Bạch Niệm Ân quá xấu xa nên mới có kết cục như vậy.

Huống hồ, vì trước kia nguyên chủ không có tinh thần lực nên cậu ta mới bắt nạt nguyên chủ bằng mọi cách.

Đây là những gì cậu ta đáng nên nhận.

Bạch Niệm Ân nói xong, nắm chặt hai tay hỏi: “Giờ đã có thể cho tôi biết độc của cặp song sinh nhà họ Lưu phải giải thế nào chưa?”

“Được.” Bạch Cô Cô gật đầu: “Hai người đưa tôi đến bệnh viện, tự nhiên có thể giải được.”

“Bạch Cô Cô, anh đừng nói đùa như vậy nữa. Hai anh em họ đang đợi anh ở trong bệnh viện.”

“Tôi biết chứ.” Bạch Cô Cô gật đầu: “Vậy thì tại sao các người không đưa tôi đến đó sớm?”

Bạch Tướng không nói gì.

Bạch Cô Cô cũng không sợ. Cậu nhìn ông ta hỏi: “Không đi sao? Chẳng phải rất sốt ruột à?”

Bạch Tướng: “…”

Không hiểu sao khi nhìn Bạch Cô Cô hoạt bát như vậy, cơn giận của ông ta lại dịu đi.

Bạch Tướng liếc cậu một cái, xoay người rời đi.

Bạch Cô Cô và Bạch Niệm Ân đi theo sau và lên xe.

Hai người vừa đi được vài bước thì Bạch Niệm Ân đột nhiên cảm thấy cơ thể đau nhói, như đột nhiên có ngàn vạn mũi kim đâm vào người.

Cơn đau khiến cậu ta ngã khuỵu xuống đất, quằn quại, không ngừng kêu la.

Lại làm sao vậy?

Vì chuyện lời thề, Bạch Tướng đã đoán được rằng chuyện của cặp song sinh nhà họ Lưu và Bạch Cô Cô còn có bí mật khác.

Vốn dĩ ông ta cũng không hài lòng với Bạch Niệm Ân, nhưng bây giờ cậu ta lại xảy ra chuyện.

Bạch Tướng cau mày bất mãn, mở cửa xe nhìn ra ngoài.

Bạch Cô Cô đứng bên cạnh trông có vẻ hả hê, còn Bạch Niệm Ân thì đang đau đớn quằn quại trên đất.

Lại sao đây?

Bạch Tướng hỏi: “Bạch Cô Cô, xảy ra chuyện gì với Bạch Niệm Ân vậy?”

Bạch Cô Cô lắc đầu: “Có lẽ là do làm trái lời thề đó.”

Lời thề?

Bạch Tướng nghĩ tới chuyện nhảm nhí vừa nãy của Bạch Cô Cô, chẳng lẽ… chẳng lẽ là thật sao?

“Ý cậu là tinh thần lực của Bạch Niệm Ân biến mất?”

Bạch Cô Cô gật đầu.

Bạch Tướng: “…”

Bạch Tướng xuống xe, bước nhanh đến bên cạnh Bạch Niệm Ân.

Dù gì cũng là đứa con lớn lên bên cạnh ông ta, cho dù ông ta có bất mãn nhưng nhìn bộ dáng đau đớn của cậu ta, Bạch Tướng cũng không đành lòng.

Ông ta ngồi xổm xuống, Bạch Niệm Ân lập tức túm lấy Bạch Tướng van xin như nắm cỏ cứu mạng, cố gắng hít thở.

Bạch Tướng ngẩng đầu: “Bạch Cô Cô?”

Bạch Cô Cô lắc đầu: “Tôi không có cách.”

Cậu giải thích: “Đây là tâm thệ, tức là lời thề từ trong thâm tâm, do ông trời chứng giám, nếu làm trái lời thề sẽ chịu trừng phạt tương xứng.”

“Bạch Niệm Ân vừa mới thề rằng nếu mình nói dối thì sẽ mất đi tinh thần lực. Rõ ràng là cậu ta đã nói dối nên ông trời mới trừng phạt cậu ta đó.”

Bạch Cô Cô nói như không có gì quan trọng, nhưng Bạch Tướng cảm thấy Bạch Cô Cô đang lừa mình.

Lời thề gì, ông trời gì, mọi chuyện là sao?

Súc sinh Bạch Cô Cô này đối xử với anh em của mình như thế, chắc chắn là cậu ta lại hạ độc.

Bạch Tướng nhìn Bạch Cô Cô với ánh mắt bốc hỏa: “Rốt cuộc thì cậu đã làm gì Niệm Ân? Đưa thuốc giải cho tôi, tôi sẽ tha cho cậu lần này.”

Ông ta siết chặt tay, tinh thần lực dồi dào chậm rãi chảy ra.

Bạch Cô Cô ứ sợ ông ta.

Cậu nghiêm túc giải thích: “Anh em nhà họ Lưu là do trúng độc, có thể giải được. Nhưng Bạch Niệm Ân là do cậu ta tự thề, trừ phi cậu ta không nói dối, nếu không cũng không có cách gì.”

“Hay là…” Bạch Cô Cô hỏi: “Ngài đợi ở đây, mặc kệ hai tên khốn xui xẻo trong bệnh viện bị Bạch Niệm Ân lợi dụng đi?”

Bạch Tướng: “…”

Ông ta thà tin Bạch Niệm Ân đột nhiên đổ bệnh.

Ông ta khuỵu chân xuống, bế Bạch Niệm Ân lên, ôm vào lòng, đặt lên xe.

Bạch Niệm Ân đã hôn mê.

Xe lập tức khởi động và lái đến bệnh viện.

Bạch Tướng nhìn Bạch Niệm Ân đang hôn mê và Bạch Cô Cô đang ngồi im lặng bên cạnh, hỏi: “Ân Ân thật sự đã mất tinh thần lực?”

Bạch Cô Cô gật đầu.

Còn tin hay không thì tùy ông ta.

Bạch Tướng có vẻ đã tin cậu, ông ta hỏi: “Ân Ân là em trai ruột của cậu, cậu thật sự xuống tay được sao?”

Theo Bạch Tướng thấy, nếu Bạch Cô Cô đã làm thì hẳn là cậu phải có cách.

Không ngờ, Bạch Cô Cô lại lắc đầu.

“Tôi nói lần cuối, không phải tôi.”

“Bạch Niệm Ân bảo cặp song sinh đến giết tôi. Tôi đã bí mật đầu độc bọn họ, cái đó là do tôi làm, còn cái khác tôi không làm.”

“Bạch Niệm Ân bị ông trời trừng phạt vì nói dối. Ngài tin hay không thì tùy.”

Bạch Cô Cô nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ từ chối giao tiếp.

Bạch Tướng cũng không biết phải nói gì.

Vẫn nên đến bệnh viện trước.

Vừa đến bệnh viện, Bạch Tướng đã lập tức đưa Bạch Niệm Ân đến phòng cấp cứu. Nửa tiếng sau, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với Bạch Tướng rằng cơ thể Bạch Niệm Ân vẫn bình thường.

Bạch Tướng giận dữ hỏi: “Còn tinh thần lực?”

“Xin lỗi, không có tinh thần lực.”

“Cái gì?”

Thật sự không có tinh thần lực?

Ông ta đã đầu tư rất nhiều vào đứa con trai này, tất cả đều đổ sông đổ biển cả sao?

Bạch Tướng không có chỗ trút giận, ông ta quay đầu nhìn Bạch Cô Cô.

Bạch Cô Cô vô tội nói: “Tôi đã nói với ông trước khi Bạch Niệm Ân thề rồi, do ông không tin thôi. Tôi không nói dối, ông không thể trách tôi được.”

Bạch Tướng: “…”

Dù sao thì ông ta cũng là Thủ tướng của một quốc gia, ông ta không có thời gian để lãng phí cho sự tức giận vô ích.

Ông ta nhìn Bạch Cô Cô, nói với cảnh vệ đi theo bên cạnh mình: “Đưa đại thiếu gia đến phòng bệnh của Lưu thiếu gia. Không được phép rời nửa bước trước khi Lưu thiếu gia tỉnh lại.”

Bạch Tướng nói xong liền rời đi, chỉ để lại tên cảnh vệ và Bạch Cô Cô hai mặt nhìn nhau.

Cảnh vệ nâng tay làm động tác mời: “Đại thiếu gia, mời!”

Bạch Cô Cô ngoan ngoãn đi theo đến phòng bệnh.

Tuy rằng hai anh em này đến làm phiền cậu nhưng oan có đầu nợ có chủ, là một tiểu yêu quái, cậu không muốn gánh hai cái mạng trên người.

Cứu được thì cứu bọn họ vậy.

Nhưng nếu có lần sau, hừ.

Bạch Cô Cô bước vào phòng bệnh, hai anh em giống hệt nhau đang nằm trên giường, một trái một phải, cả người đều đen thui.

Hình như hơi nghiêm trọng.

Ngón tay của Bạch Cô Cô chạm vào mu bàn tay của người anh trai, độc từ từ ra khỏi cơ thể cậu ta.

Nhưng ——

Đợi một chút ——

Bây giờ Bạch Niệm Ân đã mất đi tinh thần lực, chờ anh em nhà họ Lưu tỉnh lại, Bạch Tướng nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.

Tần Sóc cũng có chuyện nên không thể bảo vệ cậu.

Linh khí của mình cũng không ổn định, không biết có thể tự bảo vệ mình được không.

Vậy thì —— kéo dài thêm chút nữa là được.

Chờ Tần Sóc tỉnh lại, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ mình.

Bạch Cô Cô tràn đầy tự tin nghĩ.

Suy nghĩ cẩn thận, cậu lập tức rút tay về và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Dù sao độc nấm mà cậu cho hai anh em cũng không phải là độc có thể giết người.

Bạch Cô Cô một mình ngồi thơ thẩn trong phòng bệnh.

Chuyện nấm nhỏ giỏi nhất là ngẩn người.

Cậu nghĩ đến Tần Sóc một hồi, buổi chiều cũng trôi qua, cảnh vệ đưa đồ ăn tới.

Chà, anh chàng này tốt ghê.

Cậu tưởng đâu mình phải nhịn đói chứ.

———————-

-Hết chương 31-

Bình luận

Truyện đang đọc