SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, NẤM NHỎ CHỈ MUỐN LY HÔN NUÔI BÉ CON

Hôm qua Tiểu Bạch nói là hôm nay muốn cùng nhau ăn sáng.

Tần Sóc thong thả đi xuống lầu, cất thức ăn trên bàn vào hộp giữ tươi chân không, đặt ở trong bếp, đợi nấm nhỏ dậy rồi sẽ cùng nhau ăn.

Bạch Cô Cô đánh một giấc thẳng đến bốn giờ chiều mới tỉnh lại.

Giấc ngủ này vô cùng thoải mái.

Bạch Cô Cô mở mắt ra, như thường lệ, cậu đang định duỗi người thì đột nhiên nhớ ra trước khi ngủ, mình đang khai thông tinh thần lực cho Tần Sóc.

Sao mình lại ngủ thiếp đi vậy!

Ngốc này!

Bạch Cô Cô lập tức bật dậy khỏi giường.

Tần Sóc đâu?

Tần Sóc thế nào rồi?

Bạch Cô Cô vội vã xuống giường, không kịp xỏ giày đã chạy ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc gặp được Tần Sóc.

Suýt chút nữa hai người đã va vào nhau.

Bạch Cô Cô ngẩng đầu, lo lắng lập tức biến thành mừng rỡ: “Tần Sóc, anh không sao chứ?”

Tần Sóc lắc đầu: “Không sao.”

Hắn cúi đầu nhìn nấm nhỏ trước mặt: “Tiểu Bạch, cảm ơn em.”

Lần thứ hai.

Tần Sóc vừa nói vừa đưa tay ra, bế ngang Bạch Cô Cô đang đi chân trần lên.

Bạch Cô Cô giật mình, vô thức giữ cánh tay của Tần Sóc.

Cậu hoảng hồn nói: “Không, không sao, anh không sao là tốt rồi.”

Tần Sóc bế Bạch Cô Cô vào phòng ngủ của mình, đặt cậu lên giường, hắn cũng ngồi xuống và nhìn thẳng vào Bạch Cô Cô.

Hắn lo lắng hỏi: “Tiểu Bạch, bây giờ em cảm thấy sao rồi?”

Cảm thấy… ổn chứ?

Bạch Cô Cô gãi gãi đầu nói: “Hơi mệt, buồn ngủ.”

Như thể sức lực toàn thân đều bị rút hết vậy, muốn ngủ.

Bởi vì sử dụng tinh thần lực quá độ!

Tần Sóc đau lòng nói: “Tiểu Bạch, nếu lần sau tinh thần lực của anh bạo động, em trực tiếp liên lạc với Tống Tử Ngộ là được.”

Hắn xoa nhẹ đầu Bạch Cô Cô.

Hắn không hy vọng rằng vì mình mà Tiểu Bạch phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Hả?

Bạch Cô Cô bất an, hỏi dò: “Anh giận… em… em chưa có được sự đồng ý mà đã tiến vào thức hải của anh ạ?”

Bạch Cô Cô nỗ lực giải thích: “Em, em chỉ muốn cứu anh thôi mà.”

“Xin lỗi!” Nấm nhỏ gục đầu xuống, nom thật sự rất đau lòng.

Tần Sóc lập tức nói: “Tiểu Bạch, không phải thế, anh không giận em.”

“Mà anh rất vui.”

Tần Sóc không thể nhìn nấm nhỏ biến thành một cục nấm ỉu xìu.

Hắn nhìn Bạch Cô Cô, từ tốn nói: “Anh chỉ không muốn Tiểu Bạch vì anh mà bị thương.”

“Tiểu Bạch, anh không giận vì em vào thức hải của mình. Anh… anh rất vui, rất hạnh phúc, nhưng tinh thần lực của anh không ổn định, sợ sẽ làm em bị thương.”

Tần Sóc nghiêm túc giải thích.

Bạch Cô Cô cúi thấp đầu, len lén cười.

Tần Sóc nói anh ấy rất vui kìa.

Giúp được Tần Sóc, nấm nhỏ cũng rất vui.

Nấm nhỏ vui vẻ tự động bỏ qua trọng điểm trong lời nói của Tần Sóc.

Nói gì thì nói, lần sau cậu vẫn dám.

Hai người cơm nước xong xuôi, hôm nay đã không còn thời gian để huấn luyện nữa rồi.

Tần Sóc đi tìm Tống Tử Ngộ, Bạch Cô Cô vuốt chìa khóa cơ giáp trên cổ tay, chơi một mình.

Lâu lắm rồi cậu không đến nhà gỗ nhỏ dọn dẹp.

Bạch Cô Cô chạy đến nhà gỗ nhỏ. Nấm nhỏ vẫn đang phát triển rất tốt, trên mặt đất vẫn còn dấu chân hôm qua Bạch Cô Cô để lại.

Bạch Cô Cô hái toàn bộ nấm nhỏ đã lớn để sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống và nghiêm túc dọn dẹp mặt đất. Cậu tiếp tục trồng bào tử nấm nhỏ xuống.

Bạch Cô Cô vào trong nhà gỗ nhỏ. Mấy ngày nay cậu không tới nên bên trong đã phủ một lớp bụi.

Lúc đầu nấm nhỏ cho là mình sẽ sống trong nhà gỗ nhỏ này nên cậu rất đỗi vui vẻ. Nhưng bây giờ, cơ thể Tần Sóc đang khó chịu như thế.

Cậu không đành lòng.

Nấm nhỏ dọn dẹp qua loa nhà gỗ nhỏ một chút, cậu mang nấm đã hái xuống nhà bếp ở sau nhà gỗ nhỏ để chế biến.

Bạch Cô Cô là cục nấm nhỏ thích nấu cơm.

Cậu phân loại toàn bộ số nấm nhỏ mà cậu tự trồng, rửa sạch để chuẩn bị làm cơm trong mấy ngày.

*

Phòng huấn luyện ở tầng bí mật.

Tần Sóc ngồi trên ghế, duỗi tay ra để Tống Tử Ngộ kiểm tra cơ thể của mình.

Tống Tử Ngộ không hề thương tiếc rút một ống máu lớn.

Tần Sóc: “…”

Đừng tưởng hắn không biết, làm gì dùng nhiều máu vậy?

Tống Tử Ngộ đi tách máu và làm kiểm tra, Tần Sóc ngồi trên ghế chẳng có hứng thú gì. Hắn vừa đợi kết quả của Tống Tử Ngộ, vừa gửi tin nhắn cho nấm nhỏ.

Chẳng may là nấm nhỏ đang chăm chú chế biến nấm nên hoàn toàn không thấy tin nhắn của hắn.

Tần Sóc đợi một hồi, đã có kết quả xét nghiệm máu.

Tống Tử Ngộ cau mày nhìn kết quả kiểm tra trước mặt, máu, DNA, xương, tinh thần lực… Lần đầu tiên anh ta nghi ngờ năng lực chuyên môn của mình.

Kết quả cho thấy, có thể Tần Sóc… đang tiến hành tiến hoá và phát dục lần thứ hai?

Người đã gần ba mươi rồi, sao lại tiếp tục tiến hóa nữa?

Sự phát triển về thể trạng và tinh thần lực của người thường thường xảy ra trong độ tuổi từ mười hai đến mười lăm, trường hợp muộn nhất ở Đế quốc cũng là trước mười tám tuổi.

Tần Sóc giờ đã sắp ba mươi, làm sao có thể?

Với cả tinh thần lực của Tần Sóc đã từng thức tỉnh một lần, sao còn có lần hai?

Trong lịch sử nghiên cứu tinh thần lực của Đế quốc cũng chưa từng có trường hợp này.

Phải chăng là do tinh thần lực của Tần Sóc quá mạnh nên cơ thể không chịu nổi, mà phải tự phát tiến hóa để tự bảo vệ?

Cũng không phải là không có khả năng đó.

Dù sao thì cơ thể con người cũng là một cấu tạo thần kỳ.

Lúc Tống Tử Ngộ nói kết quả kiểm tra cho Tần Sóc, nhìn mặt hắn hệt như đồ thiểu năng.

Tống Tử Ngộ: “…”

Sự chuyên nghiệp của anh ta bị nghi ngờ.

“Tôi kiến nghị cậu có thể để Tiểu Bạch an ủi tinh thần lực cho mình thêm vài lần nữa. Thật đấy.” Tống Tử Ngộ nói: “Các chỉ số cho thấy, sau lần an ủi tinh thần lực này, thức hải tinh thần lực của cậu rõ ràng đã được khôi phục ở một mức độ nhất định.”

“Không được.” Tần Sóc lắc đầu.

Việc an ủi tinh thần lực sẽ làm Tiểu Bạch bị thương. Với lại, an ủi tinh thần lực là hành vi thân mật giữa bạn đời với nhau mới làm được.

Lần trước là ngoài ý muốn.

Bây giờ mình hoàn toàn tỉnh táo, sao có thể lợi dụng lúc người gặp nguy mà làm chuyện như vậy được?

Dù hắn… Tần Sóc cúi đầu, mặt mày hắn cong cong. Dù hắn thật lòng muốn cùng Tiểu Bạch trở thành bạn đời chân chính, nhưng hắn vẫn chưa tỏ tình, chưa cầu hôn với Tiểu Bạch, chưa cho cậu một lời hứa hẹn. Không biết Tiểu Bạch nghĩ sao nữa, Tiểu Bạch có suy nghĩ giống mình không?

Huống hồ, hắn nhớ lại chuyện hôm nay sau khi mình tỉnh táo lại thì nhìn thấy Tiểu Bạch trông rất mệt mỏi.

Tần Sóc không nỡ.

Tống Tử Ngộ: “…”

Sao lại bắt mình ăn cơm chó vậy nè, làm cún độc thân có gì sai à?

Hai người cũng đã kết hôn rồi mà chưa tỏ tình, không hiểu được lòng nhau.

Không ngờ lão Tần lại là một lão Tần như vậy.

Thần kỳ ghê ha.

Tống Tử Ngộ nói: “Được, tùy cậu, tôi chỉ đề xuất thôi. Cậu không nghe tôi, đến lúc tinh thần lực bạo động biến thành tên ngốc thì đừng đến phiền tôi là được.”

“À mà này.” Tống Tử Ngộ như mẹ già nói tiếp: “Nhớ mỗi tối đều đến kiểm tra chỉ số cơ thể một lần.”

Tần Sóc gật đầu.

Tống Tử Ngộ tiêm cho Tần Sóc liều thuốc thư giãn, rồi xua tay đuổi người đi.

Đừng làm trì hoãn công việc của tôi, tôi rất bận.

*

Tần Sóc ra ngoài, hắn phát hiện nhà gỗ nhỏ ở giữa hồ đang sáng đèn.

Tiểu Bạch còn ở đó.

Tần Sóc đi tới cầu, không biết Tiểu Bạch đang cúi đầu làm gì.

Tần Sóc gọi to: “Tiểu Bạch!”

Tiểu Bạch nghe thấy có người gọi tên mình thì lập tức ngẩng đầu lên.

Là Tần Sóc.

Bạch Cô Cô đứng lên ngay tức thì, chạy bước nhỏ tới mở cửa: “Tần Sóc, sao anh lại ở đây?”

“Đúng lúc đi ngang qua.” Tần Sóc theo Bạch Cô Cô vào trong, hắn hỏi: “Muộn vậy rồi mà Tiểu Bạch vẫn chưa nghỉ sao, về cùng nhé?”

“Chờ em chút, em xong ngay thôi.” Bạch Cô Cô nói rồi chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Tần Sóc, anh chờ em một lát, em sắp xong rồi.”

Tần Sóc trông cậu rất bận, hắn đi theo phía sau: “Không vội, em từ từ làm.”

Tần Sóc theo sau Bạch Cô Cô, xắn tay áo lên: “Tiểu Bạch, tôi có thể giúp gì được cho em không?”

“Hết rồi ạ, chút nữa là xong cả thôi.”

Bạch Cô Cô vừa nói vừa xách cái giỏ trúc siêu to lên.

Tần Sóc: “…”

Cái giỏ trúc kia lớn gấp hai lần Bạch Cô Cô.

Tần Sóc nhìn đến kinh hồn bạt vía. Hắn tới chỗ Bạch Cô Cô, xách giỏ trúc trên vai Bạch Cô Cô xuống dễ như bỡn. Hắn hỏi: “Đặt nó ở đâu đây?”

Bạch Cô Cô chỉ vào vị trí chỗ căn bếp nhỏ, nói: “Trên cái kệ bên cạnh bếp ấy ạ.”

“Được.”

Tần Sóc chẳng tốn bao nhiêu sức đã dễ dàng đặt giỏ trúc lên kệ.

Cái giỏ trúc đó như có thể đè bẹp Bạch Cô Cô, giờ đây nó nằm trong tay Tần Sóc lại có vẻ rất nhẹ.

Tần Sóc đặt lên rồi xoay người: “Còn gì nữa không em?”

Bạch Cô Cô nhìn mà ghen tỵ. Cậu nói: “Còn ba cái thùng kia nữa ạ.”

“Được.” Năng suất của Tần Sóc cao hơn hẳn so với Bạch Cô Cô.

Chỉ chốc lát mà ba cái thùng lớn đã về đúng chỗ của nó. 

Bạch Cô Cô nhặt dụng cụ vương vãi trên đất lên cất vào trong nhà, vui vẻ nhìn thu hoạch của mình. Cậu hài lòng nói: “Tần Sóc, đi nào, chúng ta về thôi.”

“Được.”

Hai người một trước một sau bước đi.

Hôm nay trăng rất sáng.

Ánh trăng dịu dàng rọi xuống mặt đất.

Tần Sóc theo sau Bạch Cô Cô thấp hơn mình một chút, nhìn bước chân thoăn thoắt của cậu, hắn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Bạch, cơ thể em còn khó chịu không?”

“Hết khó chịu rồi, anh yên tâm.” Bạch Cô Cô nói: “Ngủ một giấc là ổn rồi ạ.”

“Không khó chịu thật chứ?”

“Thật mà.” Bạch Cô Cô hoạt bát xoay người lại, quơ quơ tay, cười híp mắt nói: “Anh yên tâm, em thật sự không sao mà.”

“Ừm.”

Tần Sóc xoay người Bạch Cô Cô đang tăng động lại: “Nhìn đường nào.”

“Đang nhìn nè.”

Về đến phòng, Bạch Cô Cô đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi.

Tần Sóc bảo mai anh ấy rảnh, có thể tiếp tục hỗ trợ cậu học cơ giáp.

Vui quá.

Nên là hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.

Bạch Cô Cô ngủ một giấc thật sâu, đến tận sáng sớm hôm sau mới bị đồng hồ báo thức mình đặt gọi dậy.

Bạch Cô Cô là cục nấm nhỏ rất có kỷ luật.

Lúc cậu vừa hóa thành hình người, ông đại thụ nói với cậu rằng con người đều phải sống một một cách có quy luật.

Để hòa mình vào cuộc sống của con người, không thể sống một mình trên núi mãi được, nấm nhỏ vô cùng nghiêm túc học cách sinh hoạt của con người.

Cậu ngồi dậy, tắt đồng hồ báo thức, sau đó vào phòng vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Cậu chờ không nổi nữa mà chạy nhanh xuống tầng.

Quả nhiên, ở dưới tầng, Tần Sóc đã ngồi trước bàn ăn đợi cậu.

Nghe thấy tiếng bước chân “bạch bạch bạch” sau lưng, Tần Sóc quay đầu lại.

Một cục nấm nhỏ đang hớn hở chạy đến.

———————-

-Hết chương 36-

Bình luận

Truyện đang đọc