SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, TÔI LẠI NỔI TIẾNG LẦN NỮA!

Edit + beta: Iris

Nói thì nói như vậy, chứ Lily cũng cảm thấy Từ Kiêu thẳng không được.

Được rồi, cả cái đoàn phim này ngoại trừ Lâm Ý mơ hồ có chút giống gái*, những người khác đều thẳng như ống thép, làm hắn không có chút không gian nào để ảo tưởng.

*Gái (母): chữ này là nói về giới tính nữ ấy, mẹ, con gái, động vật thì là con cái.

Cái người đóng vai nam hai Dương Phàm Hàng, đến sau Từ Kiêu một chút, Nghiêm Thành Du a... Chờ chút, Lily dụi mắt, nhìn thoáng qua góc nào đó.

…… Nghiêm Thành Du sao lại ở chỗ này a?

Bên góc trái studio, một người đeo khẩu trang đang đứng.

Nếu không phải Lily là fan của Nghiêm Thành Du, lại vừa vặn đứng đối diện với góc đó, đổi lại là người khác nhìn thấy Nghiêm Thành Du trang điểm như vậy thì không chắc đã nhận ra.

Lily chỉ dám lén nhìn, không dám quang minh chính đại nhìn.

Nghiêm ảnh đế cầm điện thoại, hẳn là…… Hẳn là ở chụp Từ Kiêu đi.

Tuy rằng ánh sáng không rõ, Lily vẫn nhìn ra được người kia là Nghiêm Thành Du, hắn vẫn giơ tay chụp lại, đôi mắt trên khẩu trang cũng hơi hơi cong lên, làm Lily hơi tò mò.

Từ Kiêu và Nghiêm ảnh đế quan hệ tốt như vậy sao? Lily có chút hoang mang.

Hắn là fan lâu năm của Nghiêm Thành Du, rốt cuộc Nghiêm Thành Du tuy rằng nhìn thẳng, nhưng ngoại hình dáng người đều là ngon mắt trong vòng gay, hắn và đám chị em của hắn nằm mơ cũng muốn tìm 1 giống Nghiêm Thành Du.

Đừng nói là giống hoàn toàn, giống 30% hắn đã hài lòng lắm rồi!

Nhưng làm fans, với lại hồi xưa hắn và Nghiêm Thành Du từng hợp tác với nhau, trực giác của Lily mách bảo rằng Nghiêm Thành Du tuy đối với ai cũng đều tốt bụng dịu dàng, nhưng kỳ thật lại rất xa cách, rất rạch rõ ranh giới với người khác.

Đừng nói nhìn thấy hắn cầm điện thoại chụp người khác, lúc Lily giúp hắn trang điểm, thậm chí còn rất ít khi thấy hắn và trợ lý nói chuyện phiếm.

Hóa ra hai người thân nhau như vậy? Lily mê mang, nghiêng đầu "Hả?" một tiếng rõ ràng, nhưng hắn chính là fans a...

Sao chưa từng nghe nói qua?

Chờ chụp poster xong, lại giải tán đám người vây quanh đòi chụp ảnh chung, cách thời gian Từ Kiêu bắt đầu quay hơn mười phút.

Cũng ngay lúc này, Từ Kiêu mới chân chính có thời gian ngắm nghía tạo hình của mình.

Cái tạo hình này không ngoài dự kiến của anh, rốt cuộc ngoại hình của phản diện cổ trang không khác vậy là bao, nhưng Từ Kiêu vẫn cảm thấy rất không tồi.

Anh đặc biệt hài lòng tổ trang điểm đã đánh mắt cho anh.

Đôi mắt vốn to tròn của anh được vẽ thành hẹp dài thâm thúy. Tổ tiết mục dùng kính áp tròng màu vàng đậm cho anh, Từ Kiêu kề sát vào gương nhìn, càng xem càng thấy…… Có chút giống Trang Dục.

Thật sự, có chút giống ha.

Anh nhìn trái nhìn phải một vòng, trừ bỏ Tiểu Trịnh ở bên cạnh ngáp dài ngáp ngắn thì không còn ai. Từ Kiêu lấy điện thoại ra, nhanh chóng tự sướng vài bức, lại chụp cận cảnh đôi mắt.

Anh mở WeChat, click mở khung chat của Trang Dục.

Lại nói tiếp, Trang Dục mấy ngày nay sao không liên hệ với anh, cũng không biết có phải đoàn phim bận quá hay không. Cũng không đến mức hoàn toàn không nói với nhau câu nào, chỉ là mỗi một câu đều cách một đoạn thời gian mới trả lời.

Câu cuối cùng của hai người còn dừng lại ở một ngày trước.

Từ Kiêu: Gần nhất rất bận sao?

Từ Kiêu: Nghỉ ngơi đàng hoàng nha. [ cố lên ][ cố lên ][ cố lên ]

Ngón tay Từ Kiêu dừng ở trên giao diện, suy nghĩ, vẫn gửi ảnh chụp qua.

Từ Kiêu: Hôm nay thế nào?

Từ Kiêu: [ hình ảnh ]

Từ Kiêu: [ hình ảnh ]

Từ Kiêu: Anh mới trang điểm xong.

Từ Kiêu: Em xem đôi mắt này, có giống em không ha ha.

Gửi xong, Từ Kiêu đợi, Trang Dục bên kia vẫn không trả lời.

Tiểu Trịnh dụi mắt, ngáp một cái, hắn nhìn điện thoại: "Kiêu ca, chúng ta đến trường quay."

Từ Kiêu thở ra một hơi, vỗ vỗ đống bụi không tồn tại trên người: "Đi thôi."

Từ Kiêu đến nơi trước năm phút, phó đạo diễn nói với anh chút chuyện cần chú ý, Từ Kiêu an tĩnh nghe.

Cảnh này, là cảnh đầu tiên anh diễn, phối hợp với vai diễn của Lâm Ý.

Đại khái là vì trên tay Lâm Ý có hai kịch bản, cả hai bộ đều là nam chính nên mãi đến ngày hôm qua, Từ Kiêu mới ngẫu nhiên gặp Lâm Ý ở đoàn phim một lần.

Đều ở đoàn phim, Từ Kiêu không định bắt tay với Lâm Ý, chỉ lễ phép gật đầu.

Lâm Ý chỉ liếc anh một cái, không nói gì. Cũng không biết có phải Từ Kiêu nghĩ nhiều hay không, anh cứ cảm thấy trong mắt Lâm Ý dường như chứa rất nhiều cảm xúc, chỉ là không chờ anh nhìn kỹ rốt cuộc Lâm Ý có ý gì, Lâm Ý lại giống như cái gì cũng chưa xảy ra, lướt nhanh qua người anh.

Lâm Ý thoạt nhìn vô cùng không thích anh.

Anh cũng không định kết giao với Lâm Ý.

Bọn họ quan hệ xác thật xấu hổ, nhưng nếu nói vì xấu hổ mà từ bỏ một tài nguyên tốt, vậy không cần thiết. Tựa như Ngụy Cảnh Thăng nói, anh là diễn viên, chuyện khác không cần anh nhọc lòng.

Cho nên anh chỉ cần diễn tốt là được.

"Cảnh 200908501, quay!"

Gõ clapboard, máy quạt gió bắt đầu thổi.

Bởi vì toàn bộ cảnh quay này phải dựa vào hiệu ứng cho nên sau lưng chỉ có một tấm màn xanh lục, bởi vì bối cảnh đều dựa vào hiệu ứng để làm, cho nên càng thách thức định lực và động tác phản ứng của diễn viên.

Lúc Từ Kiêu thực hiện động tác đầu tiên, tất cả nhân viên lâu năm đều lập tức nhận ra, đây là một diễn viên giỏi.

Cũng không phải khoa trương.

Ngôn ngữ cơ thể của một người đủ để phản ánh khí chất của người đó, và ngôn ngữ cơ thể của một diễn viên đủ để thấy được kỹ năng diễn xuất của hắn.

Quạt gió thổi chiếc áo choàng lông vũ màu đen của anh thành một mớ hỗn độn, Từ Kiêu chỉ ung dung bước đi. Mặc dù bối cảnh chỉ là một tấm màn xanh buồn tẻ, nhưng động tác, tư thế và thậm chí cả vẻ mặt thản nhiên, khí thế trong người anh hoàn toàn giống như một Ma Tôn kiêu ngạo, ngạo mạn, xấu xa và tà tứ.

Camera không thể cưỡng lại chếch về phía Từ Kiêu nhiều hơn.

Khóe môi Từ Kiêu cong lên một nụ cười quỷ dị, chậm rãi đi về phía Lâm Ý đang ngồi yên lặng nhắm mắt trên đài sen.

Lâm Ý ngồi trên một đạo cụ thạch đài, hắn một thân bạch y, tóc dài xõa trước ngực, lẳng lặng ngồi, tựa hồ thờ ơ với tất cả mọi thứ.

"Chơi vui không?" Từ Kiêu đứng yên trước người hắn, một lát sau, bỗng nhiên nghiền ngẫm mà cười cười.

Anh cúi người nâng một sợi tóc đen trước ngực Lâm Ý, "Nhìn xem, Tề Đại tôn giả cũng có tóc bạc."

"Đại năng suy thoái, kết giới nào tồn?"

Lâm Ý mở mắt, đối diện với Từ Kiêu.

"Ngươi nói, nếu người Cửu Tiêu biết chuyện này, sẽ thế nào đây?" Tay Từ Kiêu đột nhiên dùng sức, kéo tóc bạc của Lâm Ý, con ngươi vàng đậm hơi nheo lại, khiêu khích cười, "Hửm?"

Từ Kiêu vừa định đọc ra lời thoại tiếp theo, Lâm Ý bỗng nhiên cầm lấy đạo cụ kiếm bên người, đâm về phía Từ Kiêu.

Động tác này không có viết ở kịch bản, Từ Kiêu ngay lập tức nhận ra điểm này, anh nhanh chóng thẳng người, trực tiếp đón một kích.

Trong camera, Từ Kiêu đứng thẳng tắp, thân hình chỉ hơi đong đưa một chút, biên độ cực nhỏ, chờ hậu kỳ bỏ thêm hiệu ứng vào, càng sẽ không có ai nhìn ra.

Chỉ có Từ Kiêu tự biết, sức lực của Lâm Ý không hề nhỏ, nếu không phải anh cứng rắn đỡ được, làm không tốt sẽ phải lùi về sau vài bước.

Nhưng anh chỉ cần trạm hảo, khúc này sẽ có hiệu ứng tạo thành một lỗ trống.

Đạo diễn Tôn không kêu cut, đại khái không khác so với suy nghĩ của hắn.

Vì thế Từ Kiêu lập tức điều chỉnh lại, tiếp tục diễn theo kịch bản.

Nháy mắt anh thu liễm tất cả biểu tình trên mặt, cả người tản ra hơi thở bệnh h.oạn lãnh khốc.

"Ngươi cho rằng làm như vậy ta sẽ biến mất?" Từ Kiêu bỗng phất tay áo, áo choàng lông đen vẽ ra độ cong sắc bén.

Anh xoay người, đi về phía trước hai bước.

Giây tiếp theo, Từ Kiêu đột nhiên xoay người, lạnh lùng đạm nhiên nhìn chằm chằm Lâm Ý.

Ánh sáng hắt lên khuôn mặt lạnh lẽo của anh, khiến lớp trang điểm vốn đã xấu xa càng thêm quái dị, dưới hàng lông mày nhướng lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lâm Ý với vẻ ác độc không che giấu.

"Lấy nàng vì đại giới, cứu thiên hạ thì như thế nào."

"Ngươi thật sự cho rằng thế nhân sẽ vĩnh viễn cảm kích?"

"Đừng ngây thơ nữa, Tề Tu." Từ Kiêu cười nhạo nói, "Tất cả chỉ là vọng tưởng của ngươi thôi."

"Một khi ngươi bắt đầu suy yếu, chuyện đầu tiên là bị nghìn người tố cáo, lột da xé xác."

Từ Kiêu hạ giọng, môi mỏng nhẹ thở ra, âm thanh khàn khàn như đang mê hoặc: "Đừng ngoan cố chống cự nữa, Tề Đại tôn giả." Từ Kiêu đi lên hai bước, cười lạnh một tiếng.

Từ Kiêu khom người, khiêu khích vỗ vỗ mặt Lâm Ý: "Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ngươi còn sống một ngày, thì ta còn sống một ngày," anh đứng dậy, ánh mắt tà tứ kiêu ngạo, "Tề Tu, ngươi biết vì sao ta càng ngày càng cường đại không?"

"Bởi vì trong lòng ngươi có oán." Từ Kiêu từng câu từng chữ như đao xẻo tâm, "Ngươi rõ mà."

"Cut!"

Đạo diễn Tôn hài lòng vỗ tay: "Cảnh này được, không tồi không tồi, qua!"

Nhân viên công tác bận tới bận lui đổi bối cảnh, Từ Kiêu đi qua bên cạnh nghỉ ngơi.

Tổng cộng suất diễn của anh không nhiều, hơn nữa bao gồm cả chỉnh sửa và điều chỉnh cũng mất nửa tháng để quay, tổng thời gian đại khái cũng không đến nửa tiếng đi, phỏng chừng chỉ chiếm vài tập kết thúc của Thiên Khải Lục.

Hai cảnh quay của anh cũng rất nhanh, nét cười tủm tỉm của đạo diễn Tôn lại sâu thêm vài phần, ánh mắt nhìn Từ Kiêu mang theo tán thưởng.

Cũng đúng, có ai lại không thích ký hợp đồng với diễn viên không làm chậm tiến độ quay đâu.

Trừ bỏ cảnh buổi tối, suất diễn ban ngày đã xong rồi, lúc này Từ Kiêu mới có thời gian nghỉ ngơi.

Từ Kiêu nâng ly nước đứng ở góc, anh tìm được túi của mình, lấy điện thoại ra.

Nhìn xem thì phát hiện WeChat nhắc nhở có tin nhắn mới.

Là Trang Dục trả lời tin nhắn của anh sao? Từ Kiêu đặt ly nước lên bàn, vội vàng nhìn WeChat.

…… Không phải.

Là công chúng tag.

Đã qua nửa ngày rồi, không biết Trang Dục rốt cuộc đang bận gì.

Trách không được mọi người đều nói yêu xa khó nói chuyện với nhau, Từ Kiêu thở dài, có chút buồn bực.

"Anh đang đợi Trang Dục trả lời?" Phía sau bỗng truyền đến một thanh âm.

Từ Kiêu trong lòng lộp bộp một chút, bỗng dưng xoay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Nghiêm Thành Du.

Tay hắn cắ.m vào túi, hơi khom người, đầu ghé vào điện thoại của anh, cằm sắp gác lên vai anh.

"……" Từ Kiêu dịch sang bên cạnh một bước, hơi cau mày nhìn hắn, "Sao em ở chỗ này, không phải mấy ngày nay em không có suất diễn sao?"

"Đúng là vậy."

Nghiêm Thành Du nhún nhún vai, đôi mắt hoa đào của hắn hơi cong lên, "Quan tâm em vậy sao? Biết rõ thời gian suất diễn của em."

"……" Chỉ là Tiểu Trịnh lấy lịch quay cho anh xem một lần mà thôi.

Từ Kiêu mím môi, giữ im lặng, anh không biết nên nói gì với Nghiêm Thành Du, liền lẳng lặng thu lại điện thoại, chuẩn bị tránh hắn, đi đến phòng nghỉ ngơi.

Nhưng Nghiêm Thành Du lại không định cho anh đi.

Từ Kiêu vừa nghiêng về bên trái, hắn liền dịch qua chặn lại.

Sau vài lần qua lại, Từ Kiêu bất đắc dĩ hỏi: "Em lại muốn làm gì?"

Nghiêm Thành Du quơ quơ điện thoại, nói: "Thêm WeChat em."

Từ Kiêu: "…… Nếu anh nói anh không muốn thì sao?"

"Anh chán ghét em?" Nghiêm Thành Du bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

Từ Kiêu không trả lời lại hắn sao đột nhiên lại nói như vậy, liền nghe Nghiêm Thành Du nói: "Tác phong của ca không thay đổi chút nào, anh vẫn giống như trước đây, chán ghét ai là không muốn phản ứng đối phương chút nào."

Từ Kiêu không nói chuyện.

Quả nhiên như anh sở liệu, Nghiêm Thành Du chuyển chủ đề, nhìn chằm chằm anh.

"Bất quá cho dù anh chán ghét em, cũng cần phải giữ liên lạc với em." Nghiêm Thành Du khẽ cười một tiếng, "Cho nên, không muốn cũng phải thêm."

Từ Kiêu không biết Nghiêm Thành Du lại phát điên cái gì, anh hít sâu một hơi, đẩy Nghiêm Thành Du đang chặn đường ra.

"Có việc tìm anh ở phòng làm việc." Từ Kiêu nói, "Cái khác thì bỏ."

Anh nói như vậy, lướt qua Nghiêm Thành Du.

Nghiêm Thành Du lại túm chặt anh, hắn cười như không cười nói vọng lại.

"Ca, có phải anh đã quên hay không."

"Thân thể của chúng ta, từng ở bên nhau." Nghiêm Thành Du cười nói.

Bàn tay khác của hắn quơ quơ điện thoại, tâm tình hắn tựa hồ rất không tồi, độ cung khóe môi có thể nói là ác liệt.

"Trên này của em còn có ảnh nude của anh, anh nói xem, em gửi cho Trang Dục thì sao?"

°°°°°°°°°°

Bình luận

Truyện đang đọc