SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, TÔI LẠI NỔI TIẾNG LẦN NỮA!



"Ha ha, ha ha ha..." Chu Văn run lẩy bẩy nói, "Anh...!Hai người các anh...!Ha, ha ha..."
Từ Kiêu mặt đỏ tai hồng, vội nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu!"
Trang Dục gật đầu: "Không sai."
Từ Kiêu: "............"
Chu Văn nghe hai người trả lời khác nhau, vẻ mặt càng là một lời khó nói hết.

Hắn yên lặng dời tầm mắt xuống, vẻ mặt lại càng rối rắm hơn.
Từ Kiêu mờ mịt, nhìn xuống theo tầm mắt hắn - - móa, tay Trang Dục vẫn còn nắm anh đây này.
"..." Mặt Từ Kiêu nóng lên, vội dùng sức tránh đi.
Chậm rồi.
Chu Văn đã tự giác tiêu hóa một sự thật nào đó, hắn lo lắng nuốt nước miếng: "Cái đó..."
"Nếu không, em ra ngoài 10 phút? Các anh trước hết...!Ách...!Các anh cứ tiếp tục tìm hiểu sâu ha?"
Từ Kiêu: "............." Anh không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Chu Văn đã biết những gì.
"Nhưng mà..." Chu Văn cẩn thận nhìn bọn họ, lời nói kinh người, "Đừng làm lâu quá ha..."
Từ Kiêu giật giật khóe miệng, anh thật sự không biết rốt cuộc trong đầu Chu Văn suy nghĩ cái gì - - cái gì mà đừng làm lâu quá?
Không phải, anh và Trang Dục có cái gì mà phải làm lâu a!

"Không phải em muốn giục," Chu Văn gãi đầu, lấy lòng nhìn Trang Dục, "Là đạo diễn Ninh muốn tìm Kiêu ca."
Từ Kiêu vẻ mặt mê mang: "Đạo diễn Ninh tìm tôi làm gì?"
Chu Văn cạn lời: "..."
Ở trong này hết nửa tiếng mà thằng nhãi Trang Dục lại không nói được một câu trọng điểm.
Vậy rốt cuộc là làm gì?? Chu Văn cho Trang Dục cái nhìn khó mà tả nổi, rồi nói: "Biên kịch đã sửa lại kịch bản, vai sát thủ mà lần trước anh diễn đã thành vai phụ."
"Bây giờ không vội, chỉ là chút nữa phải đối diễn."
Từ Kiêu: "!" Anh sao lại từ vai qua đường thành vai phụ rồi?
Từ Kiêu lập tức nhìn qua người bên cạnh: "Cậu đi tìm đạo diễn Ninh?"
"Anh nghĩ nhiều rồi, em không có." Trang Dục liếc nhìn anh một cái, nói, "Là đạo diễn Ninh thấy anh diễn không tồi."
Từ Kiêu tâm tình phức tạp, anh cũng không phải đồ ngốc, chuyện biến một vai qua đường thành vai phụ không phải chuyện đơn giản, cho dù đạo diễn Ninh thật sự cảm thấy anh diễn tốt cũng không cần phải làm như vậy.
Chắc chắn có một phần của Trang Dục.
Từ Kiêu nhất thời không biết nên nói gì.
Nói không cần, không khỏi quá không biết tốt xấu, nhưng nói cảm ơn, lại xa lạ quá.
Cố tình lúc này, người đối diện lại bất mãn nói: "Sao anh lại không nói gì hết, không phải nên tỏ ra chút gì đó hả."
Từ Kiêu: "......!A?"
Trang Dục quay mặt lại, trừng anh một cái: "Em nói em không có, anh thật sự cho là không có hả?"
"Lâm Ý vừa tới tìm em, nói một sọt lời hay, tìm em muốn làm khách mời em cũng không để ý đến hắn," Trang Dục hừ một tiếng, "Anh thì hay rồi, một câu cũng không nói, một chút phản ứng cũng không có."
Từ Kiêu: "......" Muốn anh phản ứng gì, khen y sao?
Không biết vì sao, Từ Kiêu cảm thấy từ sau khi Trang Dục tỏ tình, y dường như trở nên ấu trĩ.

Cả ngày hôm nay cứ như một học sinh nhỏ bĩu môi tìm lão sư muốn hoa hồng nhỏ, làm cái gì cũng "Anh tỏ thái độ chút đi" "Sao anh không phản ứng gì hết".
Làm anh nhất thời có chút, ừm, chuẩn bị không kịp? Nhưng mà, Từ Kiêu cư nhiên đáng xấu hổ mà cảm thấy - - có hơi đáng yêu.
Từ Kiêu khụ một tiếng: "Cảm ơn", anh suy nghĩ rồi bổ sung, "Cậu thật lợi hại."
Trang Dục hừ một tiếng, tựa hồ không hài lòng với câu khen ngợi vô cùng đơn giản này.
Chỉ là Từ Kiêu có hơi ngượng ngùng, Chu Văn thì sao, anh chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Lâm Ý muốn làm khách mời không phải khá tốt sao? Sao không cho hắn tới."
Trang Dục "chậc" một tiếng: "Anh lại nữa rồi, khẩu thị tâm phi."
Từ Kiêu: "???" Anh đã làm gì, sao lại thành khẩu thị tâm phi?
"Bởi vì Lâm Ý và anh không giống nhau, bởi vì người em thích chính là anh, không phải người khác," Trang Dục bình tĩnh nhìn anh, cười đắc ý, câu vai anh, nói nhỏ bên tai Từ Kiêu, "Hài lòng không? Hửm?"
Từ Kiêu: "......"
Âm cuối vừa êm vừa như tán tỉnh, Từ Kiêu chỉ cảm thấy đầu óc trắng xóa, đại não trống rỗng, tiếng "hửm" này cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Hửm hửm hửm hửm hửm.
Khuôn mặt khó khăn lắm mới nguội được, thoáng chốc nóng bừng trở lại, hơi nước trên đầu Từ Kiêu như thể được hiện thực hóa và tỏa ra bên ngoài.


Anh cũng không biết sao lại thế này, chỉ bị Trang Dục nói có một câu mà đã nóng mặt, tai đỏ — — rõ ràng lúc trước là anh cà rỡn đùa giỡn Trang Dục mà.
Nima, Trang Dục lại đánh bóng thẳng như vậy nữa, anh thật sự sẽ không chống đỡ nổi mất.
Trong sách quả nhiên nói không sai, nên âm thầm chuẩn bị quà cho đối phương, rồi vô tình lấy ra để tạo bất ngờ cho đối phương, khi anh còn đang thẹn thùng và cảm động thì có thể thừa thắng xông lên.
Trang Dục "âm thầm chuẩn bị quà" nhìn Từ Kiêu đỏ bừng lỗ tai, khóe môi cong lên, y đắc ý dào dạt, rất có lòng tin, bàn tay to ấn đầu Từ Kiêu nhìn qua, ngữ khí kiêu ngạo.
"Này, có phải anh rất cảm động không?"
Từ Kiêu bị Trang Dục đè gáy, không kịp phòng bị đối diện với cặp con ngươi hổ phách, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

Tiên Hiệp Hay
"Nếu anh rất cảm động, vậy em không ngại anh lấy thân báo đáp đâu." Trang Dục nói.
Từ Kiêu: "........."
Chu Văn: "........................"
Cam.*
*Cam (柑) phiên âm là "gān", không biết có đồng âm với chữ nào không mà tác giả để hơi nhiều.
Hắn không thấy gì hết.
Bầu không khí này không chứa chấp cẩu độc thân cô độc như hắn, Chu Văn vẻ mặt tang thương, yên lặng ra khỏi phòng nghỉ, còn tri kỷ đóng cửa lại giùm.
Mía, Trang Dục cũng thật là, không phải nói là lãnh cảm sao, trước kia rất ghét người khác chạm vào mình mà, không biết nội hàm lễ phép làm bọn họ phải phát một đống thông cáo sao.
Tất cả chỉ toàn lời nói dối!
Trang Dục là đồ peach!!
Tóm lại, đến 5 phút sau Từ Kiêu mới ra khỏi phòng.
Chu Văn che miệng ho khan một tiếng, mắt trộm liếc hai người một cái.
Từ Kiêu bụm mặt đi ra, hai tai đều hồng hết lên.

Còn tâm tình Trang Dục thì vô cùng sung sướng, bước chân nhẹ nhàng đến phòng trang điểm.
Chu Văn nghĩ thầm, đệt, Trang Dục đúng là tiểu lưu manh.
Ban ngày tuyên dâm!
Kỳ thật đây là Chu Văn hiểu lầm, Trang Dục thật ra không làm gì cả, chỉ là bản thân Từ Kiêu bị y liên tục phát bóng thẳng làm cho dại ra.
Lúc này Chu Văn mới dẫn Từ Kiêu đi gặp đạo diễn Ninh, trên đường gặp được Tiểu Trịnh và Ngụy Cảnh Thăng.

Tiểu Trịnh đi bên cạnh anh, một mình Ngụy Cảnh Thăng đi đằng trước.
Trên đường chỉ có mỗi Chu Văn là tinh thần căng thẳng cực độ.
Nghĩ đến đây, Chu Văn quả thật hận không thể đấm ngực dậm chân, tại sao hắn lại đòi đi tìm bọn họ trước? Vì sao hắn không gõ cửa? Vì sao hai người kia con mẹ nó Trang Dục lại không biết kiêng dè che giấu?

Hại hắn như tên thần kinh sợ đông sợ tây.
Quả nhiên, không đầy một phút, người không thức thời đầu tiên đã mở miệng.
Tiểu Trịnh quan sát Từ Kiêu, tò mò hỏi: "Kiêu ca, anh mặc nhiều nên nóng sao, mặt đỏ quá a."
"......"
Từ Kiêu ách một tiếng, còn chưa nói gì, Chu Văn đã trợn tròn mắt, vội la lên: "Nói bừa cái gì đấy!"
"Kiêu ca của cậu không phải đỏ mặt, đây là da hồng bẩm sinh, trong trắng lộ ra chút hồng hồng, cậu hiểu không?"
Tiểu Trịnh gãi gãi đầu: "Ra là vậy."
Chu Văn ngoài mạnh trong yếu cười: "Ha, ha ha, đương nhiên là vậy rồi a."
Từ Kiêu: "............"
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Sau khi bị từ chối, Trang Dục khổ tâm nghiên cứu chiến lược theo đuổi tình yêu.
Trang Dục nghiêm túc đọc: Yêu là hành động, lớn hơn cả ngôn ngữ.

( mã)
Trang Dục gật gù đồng ý.
Trang Dục lật sang chương sau: Tích cực truyền đạt tình yêu, để bạn càng thêm phát sáng.

( đông mai)
Trang Dục gật gù cực kỳ đồng ý.
Trang Dục đóng sách lại: Hiểu rồi.
Trang Dục ( không hiểu sao lòng đầy tự tin): Em biết làm cái này cái kia cái này cái kia, em siêu giỏi, anh mau khen em đi.
Từ Kiêu:?
Trang Dục: Ha ha, yêu em đi!
Từ Kiêu:???.


Bình luận

Truyện đang đọc