Cô cũng biết về Lục Vân Phi. Thứ nhất, Lục Vân Phi học lệch môn nổi tiếng toàn trường. Thứ hai, từ khi bắt đầu huấn luyện quân sự, cậu đã là nhân vật "gây bão" của khối rồi. Thứ ba nữa là vì gia đình nhà họ Lục.
Trường Nhất Trung là trường trung học phổ thông tốt nhất thành phố X, gần như là ngôi trường mà phụ huynh học sinh toàn tỉnh đều ao ước. Vì thế, số lượng học sinh con nhà giàu ở đây cũng không bao giờ ít. Mỗi khi nhập học, hiệu trưởng thường nhắc nhở các giáo viên không cần quá chấp nhặt với những học sinh con nhà giàu này, cho họ chút thể diện.
Đối với hiệu trưởng trường Nhất Trung mà nói, những nhà quyền quý đã gửi con em mình vào đây nhưng lại không can thiệp vào việc giáo dục của trường, giống như các gia đình bình thường, giao phó hoàn toàn cho trường quản lý dạy dỗ, ông cũng sẵn lòng thỉnh thoảng nhắm một mắt mở một mắt, miễn vẫn quản lý nghiêm túc là được. Dù sao, càng có địa vị cao, họ lại càng coi trọng thể diện.
Bên kia cho Nhất Trung thể diện, Nhất Trung cũng sẵn lòng đáp lại. Sự tuần hoàn tốt đẹp này đã giúp Nhất Trung luôn dẫn đầu so với các trường khác.
Nếu Trương Yến Dung không phải là tổ trưởng tổ tiếng Anh, lần này lại quá mức kiên quyết thì chủ nhiệm giáo vụ thực ra cũng muốn *nghi tội tòng vô coi như không có chuyện gì xảy ra. Dù sao, gian lận thi cử chỉ cần giáo viên nói ra thì rất nhẹ nhàng, nhưng mà học sinh lại phải chịu đựng hậu quả rất nặng nề.
*nghi tội tòng vô: nghi ngờ có tội thì xử vô tội". Đây là một nguyên tắc cơ bản trong luật pháp, đặc biệt là trong hệ thống pháp luật hình sự, nơi mà một người bị nghi ngờ phạm tội sẽ được coi là vô tội cho đến khi có đủ bằng chứng để chứng minh họ có tội một cách rõ ràng và không thể chối cãi.
"Vậy cô Trương đi lấy bài thi đi." Chủ nhiệm phòng giáo vụ lên tiếng.
Trương Yến Dung đứng dậy, ra khỏi phòng và đi về phía văn phòng của cô ta.
Lục Vân Phi ngồi yên lặng, chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn cậu, rồi lại nhìn sang Lý Lị: "Cô Lý cũng về chuẩn bị bài giảng đi."
"Vâng." Lý Lị đứng dậy, trước khi rời khỏi còn nói thêm: "Chủ nhiệm, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến, hôm đó là tôi bảo Lục Vân Phi đến văn phòng tìm tôi, chỉ là sau đó ngài tìm tôi có việc, tôi mới đến đây, cậu ấy không phải tự ý vào văn phòng. Biên Tấn Nguyên cũng là tôi chuyển chỗ ngồi cùng nhau để nâng cao thành tích của cậu ấy. 24 điểm, nghe thì có vẻ tiến bộ nhiều, nhưng giáo viên chúng ta đều biết, từ không đạt đến đạt là dễ nhất, vì có nhiều không gian để cải thiện. Vì vậy, dù Lục Vân Phi lần này không đạt được 86 điểm trong bài kiểm tra, tôi cũng tin rằng kết quả lần này của cậu ấy là không có vấn đề."
"Tôi hiểu rồi." Chủ nhiệm giáo vụ gật đầu.
Lý Lị nhìn sang Lục Vân Phi: "Vậy em cố gắng làm bài, đừng căng thẳng, cứ thoải mái nhé."
"Em biết rồi ạ, cô cứ yên tâm."
Lý Lị thấy trạng thái của cậu vẫn khá ổn, lúc này mới rời đi.
Giáo viên Hóa học của lớp 1, Tiêu Cẩn, là một người đàn ông rất trẻ và gầy, đeo kính gọng vàng, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế lại rất bình dị dễ gần.
"Tiết này chúng ta sẽ chữa bài thi, các em đã nhận được bài thi tháng rồi chứ? Lần này lớp chúng ta giỏi quá, có hai bạn đạt điểm tuyệt đối. Bạn Lục Vân Phi cuối cùng cũng không còn bất cẩn như trước nữa, không còn 98, 99 nữa mà là 100 điểm rồi. Lục..." Anh ngẩng lên nhìn chỗ ngồi của Lục Vân Phi nhưng không thấy cậu đâu.
"Người đâu rồi? Được điểm tuyệt đối xong trốn học luôn à?"
Cả lớp cười lớn, lớp trưởng giơ tay nói: "Cô chủ nhiệm gọi bạn ấy rồi ạ, chưa về kịp."
Tiêu Cẩn nghe vậy, nhớ lại tiết học trước, khi anh vừa đi vệ sinh về, chuẩn bị vào văn phòng thì bị giáo viên Vật lý cùng văn phòng ngăn lại.
"Đừng vào vội, bên trong đang cãi nhau đấy."
"Cãi gì vậy?"
"Cô Trương Yến Dung nói Lục Vân Phi gian lận trong bài thi tiếng Anh, muốn hủy kết quả và phê bình công khai, cô Lý không đồng ý, thế là hai người cãi nhau."
Tiêu Cẩn cau mày, còn nghĩ rằng đã đến mức này thì chắc là chuyện đã được giải quyết, có cô Lý che chở, Trương Yến Dung cũng sẽ không làm lớn chuyện. Nhưng bây giờ xem ra, tình hình lại càng ngày càng phức tạp hơn. Haiz, hi vọng Lục Vân Phi không sao.
Trong lúc anh lo lắng, trên diễn đàn của trường đã xuất hiện một bài viết.
"Chấn động! Lục Vân Phi lần này đạt điểm qua môn tiếng Anh là do gian lận! Chính miệng cô Trương nói đấy!"
Chủ thớt: Vừa rồi tôi đi ngang qua văn phòng chủ nhiệm, nghe thấy bên trong hình như đang cãi nhau, tôi ghé lại nghe thử. Nghe được mà sợ luôn! Người cãi nhau là cô Trương và Lục Vân Phi, cô Trương nói Lục Vân Phi lần này gian lận mới đạt được điểm qua môn! [sốc][sốc][sốc]
Lên lớp mò cá: Không thể nào!! Sốc thật đấy? Lục Vân Phi cũng gian lận à?
Lấp lánh mê hoặc lòng người: Tôi không tin! Không thể nào! Lục Vân Phi gian lận để làm gì?!
Một cành hoa không làm nên mùa xuân: Tất nhiên là để điểm cao rồi, với cái điểm tiếng Anh đó của cậu ấy, gian lận thì cũng là bình thường thôi.
Cùng ăn hamburger đi: Nói mới nhớ, sáng nay tôi đến văn phòng tìm giáo viên Ngữ văn, phát hiện cửa văn phòng đã đóng nhưng vẫn nghe thấy bên trong, hình như là cô Trương đang cãi nhau với cô Lý.
Phong cảnh một người: Đoán mò là cô Trương muốn công khai chuyện này, cô Lý không đồng ý, cô Lý là chủ nhiệm lớp 1, chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy.
Kính Hoa Diên: Khoan đã, lầu ở trên đã ngầm thừa nhận Lục Vân Phi gian lận rồi à? Ảnh hưởng không tốt đã nói ra luôn rồi à? Cậu có bằng chứng không?
Trà hoa: Chẳng lẽ cô Trương lại ngậm máu phun người?
Ếch nhảy vào giữa hồ: Thầy cô nói thì là chân lý à? Không có bằng chứng gì, sao cậu có thể nói Lục Vân Phi gian lận!
Chưa được bao lâu, bài viết đã tranh cãi đến hơn ba trăm lượt bình luận, bạn cùng bàn của Lý Nguyên Thanh chạm vào cậu ta, đưa điện thoại cho cậu ta xem, Lý Nguyên Thanh ban đầu không để ý, nhìn kỹ rồi thiếu chút nữa làm rơi luôn điện thoại, lập tức nhấn báo cáo bài viết.
Tuy nhiên, tin đồn đã lan truyền, chỉ trong một tiết học, cả khối 11 đều đang truyền tai nhau rằng Lục Vân Phi gian lận trong kỳ thi, bị Trương Yến Dung phát hiện và hiện đang đối chất.
Ôn Minh Dịch tan học lập tức chạy đến lớp 1, đụng trúng Lý Nguyên Thanh vừa ra khỏi lớp.
"Sao lại thế này?" Ôn Minh Dịch không hiểu: "Trương Yến Dung điên rồi à?"
"Ai mà biết, tớ định đi xem sao."
"Tớ đi cùng cậu." Ôn Minh Dịch nói: "Chờ đã..."
Cậu ta đột nhiên nhớ ra gì đó, quay vào lớp.
Biên Tấn Nguyên đang làm bài tập Hóa học, đột nhiên nghe tiếng "cộc cộc" trên bàn, ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Minh Dịch đang nhìn hắn.
"Học thần, lúc này rồi mà cậu vẫn bận làm bài tập à?"
Biên Tấn Nguyên không hiểu, nhưng cũng không muốn nói chuyện với cậu ta.
Ôn Minh Dịch nghi ngờ cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra với Lục Vân Phi, cho nên tóm tắt sự việc: "Cậu đi cùng chúng tôi đi, thành tích của Vân Phi là do cậu giúp đỡ, cậu có quyền lên tiếng hơn chúng tôi."
Biên Tấn Nguyên không ngờ rằng Lục Vân Phi biến mất cả tiết học là vì lý do này. Hắn nghĩ là Lý Lị có việc gì đó nói với Lục Vân Phi mà nhất thời quên mất thời gian, không ngờ lại bị vu oan gian lận.
Biên Tấn Nguyên không nói gì, đứng dậy, cầm theo một số tài liệu đã chuẩn bị cho Lục Vân Phi: "Đi thôi."
Khi ba người đến văn phòng chủ nhiệm lại thấy có nhiều học sinh đang lén lút nghe trộm bên ngoài.
"Các cậu làm gì đấy, đã làm xong bài tập chưa?!" Lý Nguyên Thanh rống lên một tiếng.
Các học sinh đang hóng hớt nghe vậy, quay đầu lại ra hiệu "suỵt" với bọn họ, nhưng ngay sau đó nghe thấy tiếng mở cửa, hoảng hốt bỏ chạy tứ phía.
Cửa mở, chủ nhiệm bước ra, nhìn thấy học sinh bên ngoài thì trách mắng: "Các em đang làm gì đây? Về lớp ngay."
Các học sinh hóng hớt lùi lại phía sau.
Biên Tấn Nguyên bước lên, hỏi cô: "Lục Vân Phi có ở đây không ạ?"
Chủ nhiệm giáo vụ quá quen với Biên Tấn Nguyên, dù sao, mỗi học kỳ trao học bổng đều là trao cho cùng một người, ba học kỳ rồi, không quen mới là lạ.
"Đúng vậy, cậu ấy đang ở trong văn phòng, tôi có việc muốn nói với cậu ấy, các em về lớp đi."
"Việc gì ạ? Là chuyện thi tiếng Anh sao? Nếu là chuyện này, em nghĩ em cũng có quyền lên tiếng."
Các học sinh chưa kịp rời đi thì trong lòng hét lên "Kích thích thật!", lén lút lấy điện thoại ra livestream cho đồng bọn nhỏ.
Chủ nhiệm muốn làm dịu tình hình, nói với hắn: "Em về trước đi, chuyện này không liên quan đến em."
"Lục Vân Phi không nói với cô sao, cả tháng nay môn tiếng Anh của cậu ấy do em phụ trách, từ từ vựng đến bài luận, đều là do em giám sát. Chuyện này có thể không liên quan đến người khác, nhưng chắc chắn liên quan đến em." Hắn nói xong, đưa tài liệu trong tay ra: "Đây là một phần tài liệu ôn tập, cô có thể xem qua, nếu cô muốn toàn bộ, em có thể sắp xếp và đưa cho cô."
Chủ nhiệm nhận lấy, mở ra xem thử, có bài kiểm tra từ vựng, bài tập đơn lẻ, câu dịch và từng bài luận.
"Được rồi, em về lớp đi."
"Vậy chuyện của Lục Vân Phi giải quyết thế nào ạ?"
"Hiện tại Lục Vân Phi đang làm bài kiểm tra lại trong văn phòng, nếu cậu ấy đạt điểm thì sẽ chứng minh cậu ấy không gian lận."
"Vậy nếu cậu ấy không đạt thì sao?" Ôn Minh Dịch chen vào.
"Cậu không thể nghĩ tốt cho tớ một chút à?" Lục Vân Phi không kìm được, bước ra nhìn đám bằng hữu: "Thôi nào, về lớp đi, tớ làm bài xong sẽ về ngay."
"Cậu thực sự làm bài kiểm tra lại à?" Lý Nguyên Thanh cảm thấy cậu dũng cảm thật: "Lỡ lần này cậu làm không tốt thì sao."
Một tiết học trước, Lục Vân Phi cũng nghĩ như vậy, nhưng khi đó, sau khi Lý Lị và Trương Yến Dung rời đi thì chủ nhiệm giáo vụ lại nói với cậu: "Đừng lo, các câu hỏi khách quan không thể thay đổi, nhưng các câu hỏi chủ quan, tôi sẽ chấm thoáng hơn cho em vài điểm."
Lục Vân Phi khá ngạc nhiên, chủ nhiệm giáo vụ cười cười: "Vậy nên cứ thoải mái, làm bài tốt nhé."
Lục Vân Phi tất nhiên sẽ làm bài tốt, cậu còn đang đợi Trương Yến Dung xin lỗi cậu bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh nữa. Suy nghĩ này càng mạnh mẽ khi cậu cầm bài thi từ tay Trương Yến Dung và lướt qua một lần.
Quả nhiên, hầu hết các câu hỏi trong hai bài thi đều giống nhau, đều là những gì Biên Tấn Nguyên đã ôn tập cho cậu. Vì vậy Lục Vân Phi làm bài rất thoải mái, vẫn là viết từ vựng và bài luận trước, sau đó mới làm các câu trắc nghiệm. Đáng chú ý là đề bài luận trong bài thi này lại trùng với một trong bảy bài luận mà Biên Tấn Nguyên đã viết, Lục Vân Phi suýt nữa cười lớn, cậu nghĩ Trương Yến Dung làm giáo viên làm gì, sao không nghỉ việc cho Biên Tấn Nguyên lên dạy luôn cho rồi.
"Tớ lần nào thi chẳng làm bài không tốt, quen rồi." Lục Vân Phi đút tay vào túi, vẻ mặt bình tĩnh: "Về lớp đi, tớ làm bài xong sẽ về."
Lý Nguyên Thanh nghĩ rằng chắc cậu điên rồi.
Biên Tấn Nguyên thì thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng cậu làm bài tốt. Hắn ngoắc tay với Lục Vân Phi, Lục Vân Phi không hiểu gì nhưng vẫn đi tới: "Sao vậy?"
Biên Tấn Nguyên không nói gì, chỉ nắm lấy tay cậu, Lục Vân Phi ngơ ngác nghe Biên Tấn Nguyên nói: "Làm bài tốt, tôi cho cậu chút may mắn."
Lục Vân Phi lúc này mới hiểu, không kìm được cười, tay kia cũng nắm lại.
Các học sinh xung quanh không ngờ tình hình lại diễn ra như vậy, nhất thời im lặng.
Chủ nhiệm giáo vụ thì ho khẽ, nhìn bọn họ: "Lục Vân Phi, em còn chưa làm xong bài thi đâu đấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ nhiệm giáo vụ: Tôi còn chưa có chết đâu, tôi còn đang nhìn hai cậu đấy!