"Tiểu Biên, con phải nhớ kỹ, không cần người không cần con, con chỉ cần người cần con thôi, người ta không cần con thì con không phải cần bọn họ."
Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu lên, bị chuỗi "cần" của mẹ làm cho bối rối, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu. Hắn không hỏi về bố nữa, đồng thời cũng dần chấp nhận thực tế rằng hắn chỉ có mẹ. Cứ như thế, bố hắn đã dần trở thành người mà hắn không cần.
Biên Tấn Nguyên lớn lên mà không có sự hiện diện của bố, hắn cũng không nghĩ rằng cuộc sống của hắn cần có ông ấy. Nhưng lúc này, hắn chợt tò mò, rốt cuộc người đàn ông mà mẹ hắn đã từng yêu là người như thế nào.
Điều này không liên quan đến bố hắn, mà chỉ liên quan đến tình yêu của mẹ hắn.
Biên Tấn Nguyên làm lễ xong, Biên Tiệp mới dẫn Song Song tới cúng bái. Bà kể cho bà ấy nghe về những sự kiện trong năm qua, thế nhưng chỉ kể những điều vui vẻ, không nhắc đến chuyện khó khăn. Bà cúi xuống, nhẹ nhàng đặt những bông hoa mà Song Song hái lên mộ Biên Đình. Sau đó, bà dẫn Biên Tấn Nguyên và Song Song xuống núi.
Lục Vân Phi nhìn tờ lịch, nghĩ rằng hôm nay là ngày giỗ mẹ của Biên Tấn Nguyên, liệu cậu có nên nói gì với hắn không. Nhưng phải nói gì bây giờ đây? Suy nghĩ mãi, cậu cảm thấy nói cái này thì không thích hợp, mà nói cái kia thì lại quá sến sẩm. Cuối cùng, chỉ có thể đơn giản hỏi: "Cậu thắp hương cho mẹ rồi chứ?"
Biên Tấn Nguyên trả lời rất nhanh: "Xong rồi."
Lục Vân Phi tiếp tục hỏi: "Cậu có ổn không?"
"Ổn." Biên Tấn Nguyên gọi điện thoại lại: "Mỗi năm tôi đều về thắp hương, thế nên giờ cũng bình tĩnh rồi."
"Vậy là tốt rồi."
"Còn cậu thì sao? Học hành thế nào?"
"Tốt lắm." Nhắc đến đây, Lục Vân Phi chợt nhớ đến Đới Hàm Sâm: "Tôi quen thêm một người bạn mới, cũng khá thú vị á, là Đới Hàm Sâm của lớp 3. Khi nào cậu về tôi sẽ giới thiệu cho cậu."
Biên Tấn Nguyên nghe vậy, hơi sững người một lát.
"Bạn mới?"
"Đúng thế." Lục Vân Phi không hề né tránh: "Đợt này huấn luyện không đông lắm, chỉ mở một lớp, vậy nên ai muốn ngồi đâu thì ngồi. Cậu ta ngồi cạnh tôi, thế là chúng tôi quen nhau."
"Cậu ngồi cùng bàn với cậu ta à?"
"Ừm."
Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Vậy đến khi tôi về, có phải tôi phải tìm bạn cùng bàn mới không?"
"Đương nhiên là không rồi." Lục Vân Phi phủ nhận: "Đợi cậu về, tôi vẫn sẽ ngồi cùng cậu thôi."
"Vậy còn bạn mới của cậu thì sao?"
"Tôi đã nói với cậu ta rồi, rằng chỗ bên cạnh tôi đã có người. Lúc cậu quay lại thì cậu ta sẽ phải đổi chỗ."
"Bạn mới của cậu đồng ý à?"
"Ừ."
Biên Tấn Nguyên cười khẽ, hạ giọng nói nhỏ: "Chưa chắc đâu."
"Yên tâm đi, chắc chắn mà, tôi đảm bảo á."
"Cậu cũng giỏi đấy chứ." Biên Tấn Nguyên chậm rãi nói: "Mới ba ngày huấn luyện mà cậu đã kết bạn mới rồi."
Nghe vậy, Lục Vân Phi mơ hồ cảm thấy dường như Biên Tấn Nguyên có ý gì đó trong lời nói. Nghĩ ngợi một lúc, cậu hỏi: "Cậu không vui sao? Hay là cậu không muốn?"
Biên Tấn Nguyên không ngờ cậu lại hỏi thẳng như vậy. Sau một hồi im lặng, hắn dịu giọng: "Không, tôi chỉ nói bâng quơ thôi."
Thực ra hắn không thích việc Lục Vân Phi nhanh chóng có bạn mới, nhưng hắn cũng chẳng có quyền can thiệp vào việc kết bạn của cậu. Lục Vân Phi không phải là hắn, bản thân Lục Vân Phi là người có rất nhiều bạn bè.
"Tiểu Nguyên, ăn cơm thôi!" Biên Tiệp gọi hắn.
Biên Tấn Nguyên đáp lời, rồi nói vào điện thoại: "Dì tôi gọi tôi đi ăn cơm rồi, tôi cúp máy trước nhé."
Nói xong, hắn dập máy.
Lục Vân Phi nghe tiếng tút tút từ điện thoại, ngẩn người một lát, cảm thấy hình như Biên Tấn Nguyên có chút không vui.
Một tiếng sau, Lục Vân Phi lại gọi cho hắn. Biên Tấn Nguyên bắt máy, vẫn dịu dàng như mọi khi mà trò chuyện với cậu. Lục Vân Phi hỏi: "Lúc nãy có phải cậu không vui không?"
"Không mà." Biên Tấn Nguyên phủ nhận.
Lục Vân Phi cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Vậy tôi đợi cậu trở về nhé, bye~."
"Bye."
Biên Tấn Nguyên cúp máy, vô thức thở dài.
Sau khi ở quê thêm hai ngày, Biên Tiệp đã lo liệu xong mọi việc và đưa hai đứa trẻ trở về.
Ngày Biên Tấn Nguyên xuất hiện, trong lớp có chút xôn xao. Hắn đã đỗ vào Nhất Trung với thành tích đứng đầu toàn khối, từ năm lớp 10 đã vững vàng giữ vị trí đầu tiên, trong khi các vị trí từ thứ hai trở đi thì liên tục thay đổi. Mỗi học kỳ, hắn đều đều đặn như đi đánh trận, đúng giờ nhận học bổng.
Các học sinh cùng khối, mặc dù chưa từng gặp nhưng cũng đã nghe các giáo viên nhắc đến hắn, không khỏi tò mò. Lần này học chung lớp, đương nhiên ai cũng nhìn hắn nhiều hơn.
Ôn Minh Dịch rất tự giác, thấy hắn đến thì chào một tiếng rồi thu dọn sách vở, đi tìm lớp trưởng của lớp cậu ta. Lớp trưởng lập tức nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ các bạn nữ trong lớp, chỉ biết cúi đầu ngại ngùng, giả vờ như không thấy.
Lục Vân Phi đưa những bài đã ghi chép mấy hôm trước đến trước mặt Biên Tấn Nguyên: "Thầy chỉ giảng mấy phần này thôi, cậu xem trước đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi nhé." Nói xong, cậu còn bổ sung: "Mà tôi nghĩ chắc cậu không có gì không hiểu đâu."
Biên Tấn Nguyên không vội xem bài mà lấy ra một ít đồ ăn: "Đặc sản ở quê tôi, cậu thử đi."
Lục Vân Phi không ngờ hắn về quê thắp hương mẹ mà vẫn mang theo đặc sản cho cậu, nhanh chóng cười rạng rỡ rồi vui vẻ nhận lấy.
Biên Tấn Nguyên nhìn quanh lớp 12A1, thầm nghĩ đây chính là nơi hắn sẽ học từ bây giờ.
Lục Vân Phi nhận đặc sản từ Biên Tấn Nguyên, cho nên nhất quyết mời hắn đi ăn một bữa ngon. Cậu nhớ đến quán ăn gia đình mà Đới Hàm Sâm dẫn cậu đi, thế là kéo Biên Tấn Nguyên và Ôn Minh Dịch cùng đến đó.
"Thật sự ngon lắm á, tôi bảo đảm luôn."
"Hai người đã ăn cơm cùng nhau lúc tan học à?" Biên Tấn Nguyên bình tĩnh hỏi cậu.
"Cậu ta bảo nhà không có ai nên sẽ ăn ngoài, cậu ta hỏi tôi có muốn đi cùng không, vừa hay nhà tôi cũng chẳng có ai thế nên tôi đồng ý thôi."
"Cậu ta nhiệt tình với cậu quá nhỉ." Ôn Minh Dịch nhận xét: "Mới quen ngày đầu đã mời ăn cơm, nhiệt tình vậy, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*)."
(*) Không có gì mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
Lục Vân Phi bật cười: "Tớ đâu phải con gái đâu, cậu ta nhiệt tình với tớ có ích gì chứ."
"Thế thì không biết được." Ôn Minh Dịch nhìn cậu: "Biết đâu cậu là con trai mà cậu ta cũng để ý thì sao."
"Thế thì cậu ta nên để ý cậu hơn đó."
"Tớ không được đâu." Ôn Minh Dịch cười cười: "Tớ đâu có được chào đón như cậu. Ít nhất là sau giờ học chẳng có ai mời tớ đi ăn cơm cả."
"Ai nói không có? Chẳng phải giờ tớ đang mời cậu ăn cơm đấy à?"
Ôn Minh Dịch nghe vậy thì bật cười, nhìn Lục Vân Phi rồi vỗ tay tán thưởng: "Cậu thắng rồi."
Chỉ có Biên Tấn Nguyên là không nói gì, chỉ thầm nhớ kỹ câu nói của Ôn Minh Dịch — vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Ba người vừa nói chuyện vừa cười ăn cơm. Lục Vân Phi hỏi Biên Tấn Nguyên và Ôn Minh Dịch: "Thế nào, có phải ngon lắm không?"
Thực ra Biên Tấn Nguyên không thích bữa ăn này lắm, nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì Đới Hàm Sâm. Mỗi khi nghĩ đến việc Lục Vân Phi và Đới Hàm Sâm ngồi đây ăn cơm, hắn lại cảm thấy khó chịu. Chỉ là hắn luôn để ý đến tâm trạng của Lục Vân Phi, vẫn gật đầu: "Ừ, được."
Ôn Minh Dịch thì kén chọn hơn hai người kia: "Bình thường thôi, không có gì đặc biệt hết."
"Cậu hết phần rồi! Lần sau ăn tớ chỉ rủ Biên Tấn Nguyên thôi, không thèm rủ cậu đâu."
Ôn Minh Dịch rất điềm tĩnh: "Thế giới riêng hai người à? Chúc hai cậu hẹn hò vui vẻ nhé."
"Cậu mới hẹn hò vui vẻ ấy!" Lục Vân Phi lấy đậu phộng trên bàn ném vào Ôn Minh Dịch.
Ôn Minh Dịch lập tức đáp trả, Biên Tấn Nguyên nhìn hai con gà tiểu học này đại chiến, im lặng đứng dậy chuẩn bị thanh toán. Tuy nhiên, cao nhân ắt có cao nhân trị, Lục Vân Phi cuối cùng đã chặn đứng hắn, kéo hắn ra khỏi nhà hàng.
Bữa ăn này tốn không ít thời gian, khi Lục Vân Phi cùng Biên Tấn Nguyên quay lại lớp học thì Đới Hàm Sâm đã đến và ngồi vào chỗ bên cạnh Lục Vân Phi. Biên Tấn Nguyên nhìn cậu ta từ xa, rồi cùng Lục Vân Phi bước lên bậc thang.
"Đới Hàm Sâm, đây là Biên Tấn Nguyên. Biên Biên, đây là Đới Hàm Sâm." Lục Vân Phi giới thiệu hai người với nhau.
Đới Hàm Sâm nghe Lục Vân Phi tự nhiên gọi Biên Tấn Nguyên là Biên Biên, thầm nghĩ hóa ra mối quan hệ giữa Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên tốt hơn cậu ta tưởng. Cậu ta lịch sự nói: "Chào cậu."
Biên Tấn Nguyên lạnh lùng "Ừm" một tiếng, không có ý định mở miệng nói thêm gì. Đới Hàm Sâm thấy vậy cũng không nói nữa.
Lục Vân Phi nhìn hai người trò chuyện xong, lập tức nói với Đới Hàm Sâm: "Chuyện là thế này, trước đây chúng ta đã nói rồi, chỗ này là tôi giữ cho cậu ấy, bây giờ cậu ấy đã đến, cậu phải đổi chỗ thôi."
Đới Hàm Sâm cười hòa nhã, gật đầu: "Là vậy, nhưng hôm nay tôi đã ngồi rồi, hay thế này đi, ngày mai tôi sẽ đổi chỗ, hôm nay để bạn học Biên ngồi chỗ khác nhé."
Lục Vân Phi cúi đầu, quả nhiên thấy cậu ta đã lấy ra dụng cụ học tập và sổ tay. Lớp học này được tổ chức tạm thời, mọi người không quen biết nhau và không tin tưởng nhau, hơn nữa buổi sáng là học Toán và buổi chiều là học Vật lý, không phải cùng một nhóm người, cho nên giờ ăn trưa, học sinh cũng sẽ thu dọn cặp sách, không để lại trong lớp học.
Lục Vân Phi thấy vậy, quay đầu nhìn Biên Tấn Nguyên, nói: "Hay là chúng ta đổi chỗ khác ngồi nhé?"
Cậu tuy quen ngồi ở dãy cuối cùng bên cạnh cửa sổ, nhưng không phải là không thể đổi chỗ, bây giờ ai cũng có thể ngồi bất cứ chỗ nào, cậu ngồi được, người khác cũng ngồi được.
Biên Tấn Nguyên nhạy cảm nắm bắt mấu chốt: "Chúng ta?"
Lục Vân Phi gật đầu: "Chẳng lẽ không phải sao? Cậu định bỏ rơi tôi à."
Đới Hàm Sâm ngạc nhiên: "Vân Phi, cậu không ngồi đây nữa sao?"
"Cậu ngồi đi." Lục Vân Phi rộng lượng nói: "Tôi và Biên Biên đổi chỗ."
Biên Tấn Nguyên nghe vậy, không nhịn được mà cười khẽ. Đới Hàm Sâm không ngờ lại có kết quả như vậy, chỉ vào chỗ bên cạnh: "Cậu có thể ngồi đây mà. Cậu không phải quen ngồi ở đây sao?"
"Tôi phải ngồi với Biên Biên." Lục Vân Phi bình thản nói.
Đới Hàm Sâm không nói nên lời: "Cậu để cậu ấy ngồi trước mặt chúng ta không được sao, cậu ấy cũng đâu phải không thể ngồi một mình. Hơn nữa, hôm nay là lần cuối cùng chúng ta ngồi cùng bàn, sau này cậu phải ngồi với cậu ấy, lần cuối này cậu cũng không muốn ngồi với tôi sao?"
Biên Tấn Nguyên nghe vậy, trong lòng khẽ cười nhạo, nhìn Đới Hàm Sâm với ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng.
Lục Vân Phi lắc đầu: "Đương nhiên không phải."
Đới Hàm Sâm vui mừng, định tiếp tục thuyết phục thì nghe Lục Vân Phi nói: "Hôm nay không phải lần cuối, hôm qua mới là lần cuối. Chúng ta đã nói rồi, cậu ấy về thì cậu phải nhường chỗ, bây giờ cậu ấy đã về. Mà cũng không sao, chỗ ngồi không phải cố định, cậu đã ngồi rồi thì đừng lộn xộn, chúng ta đổi chỗ là được."
Biên Tấn Nguyên thấy Đới Hàm Sâm còn muốn nói gì đó, lười nghe thêm, kéo Lục Vân Phi ngồi vào dãy cuối cùng bên cạnh tường.
"Lắm lời thật." Hắn bình phẩm.
Lục Vân Phi hiếm khi nghe thấy hắn đánh giá người khác, lập tức hỏi: "Cậu không thích cậu ta à?"
"Có một chút."
"Tại sao? Vì cậu ta lắm lời à?"
"Cậu thích cậu ta?" Biên Tấn Nguyên hỏi ngược lại.
Lục Vân Phi lắc đầu: "Không phải là thích, chỉ là thấy thú vị thôi, có thể làm bạn."
"Vậy tôi thấy cậu ta rất vô vị."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi chống đầu nghĩ ngợi, cảm thấy có lẽ vì Đới Hàm Sâm không nhường chỗ nên Biên Tấn Nguyên không thích cậu ta. Bản thân Biên Tấn Nguyên vốn dĩ đã không quan tâm đến phần lớn mọi người, không có gì hứng thú, cậu ta lại làm như vậy, Biên Tấn Nguyên không thích cũng là chuyện bình thường.
"Tại sao không nói gì, vì tôi không thích bạn mới của cậu nên cậu tức giận à?" Biên Tấn Nguyên hỏi.
"Tôi là loại người đó sao?" Lục Vân Phi bất đắc dĩ: "Tôi chỉ đang nghĩ, nếu cậu không thích cậu ta, sau này chúng ta sẽ tránh xa cậu ta ra."
"Chúng ta?"
Lục Vân Phi gật đầu.
"Không phải là bạn mới của cậu sao?"
"Nhưng cậu không thích cậu ta mà?"
Biên Tấn Nguyên bị lời này làm cho bật cười: "Nếu tôi không thích thì cậu lập tức không làm bạn với người ta?"