Hắn nhìn Lục Vân Phi, nghĩ bụng, chắc cậu đến xe buýt còn chẳng đi được mấy lần, kiểu người như cậu vốn dĩ cũng không nên đi xe buýt.
Lục Vân Phi ngồi trên xe buýt nửa tiếng, rồi cùng Biên Tấn Nguyên xuống xe. Biên Tấn Nguyên dẫn cậu đi thẳng, đến một ngã ba thì rẽ vào một con hẻm. Vào dịp Tết âm lịch, những người bán hàng rong trong hẻm đã về nhà ăn Tết hết rồi, khiến con hẻm này hiếm khi yên tĩnh và vắng lặng như vậy.
Lục Vân Phi theo sau Biên Tấn Nguyên, đi đến một ngã ba khác rồi rẽ vào. Con đường dưới chân rõ ràng hẹp lại, mặt đường cũng không sạch sẽ lắm, có những túi đựng thực phẩm rải rác, một số chỗ còn có vũng nước nhỏ. Biên Tấn Nguyên cúi đầu, nhắc nhở cậu chú ý dưới chân.
Lục Vân Phi "Ồ" một tiếng, thản nhiên đi bên cạnh hắn.
Họ dừng lại trước một cánh cửa sắt, Biên Tấn Nguyên lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa sắt ra, trước mắt là một căn nhà nhỏ làm bằng xi măng, không xa đó là một bể nước công cộng.
Lục Vân Phi nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, hỏi Biên Tấn Nguyên: "Bên trong là gì thế?"
"Nhà vệ sinh." Biên Tấn Nguyên nói: "Nếu cậu muốn đi vệ sinh thì đến đây."
Lúc hắn nói không nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi không để ý: "Ồ ồ" gật đầu.
Biên Tấn Nguyên dẫn cậu về nhà hắn, trên đường gặp hàng xóm hỏi hắn: "Tiểu Nguyên, đây là bạn cậu à?"
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
Đối phương cười cười, trêu chọc nói: "Cũng là một anh chàng đẹp trai nhỉ."
Lục Vân Phi cười nói: "Chị cũng xinh đẹp mà."
"Ha ha, cậu thú vị hơn Tiểu Nguyên nhiều đấy, ăn trái cây không?" Chị ta giơ cái thau inox trong tay, bên trong có vài quả táo.
"Không ạ." Lục Vân Phi cười từ chối: "Vừa ăn cơm xong ạ."
"Vậy à, thế tôi đi rửa trái cây." Người phụ nữ nói, vòng qua cậu rồi đi đến bể nước rửa táo.
Sân này không lớn, tính cả chủ nhà thì có bốn hộ gia đình sinh sống. Nhà Biên Tấn Nguyên thuê phòng lớn nhất trong sân, nhưng vẫn nhỏ hơn phòng của một gia đình ba người bình thường, càng không thể so với nhà của Lục Vân Phi.
Hắn mở cửa, bật đèn, để ngôi nhà của mình lộ ra trước mắt Lục Vân Phi.
Chật hẹp, nghèo nàn, rẻ tiền.
Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn Lục Vân Phi, bình tĩnh nói: "Đây là nhà của tôi."
Lục Vân Phi nhìn căn nhà trước mặt, nghĩ bụng, đây là nơi mà cậu đã ở một học kỳ mà không rõ lý do, nhỏ hơn tưởng tượng, thế nhưng lại lạ lẫm và quen thuộc hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Cậu đã từng thấy cái bàn dựa vào tường, Biên Tiệp đã từng nấu ăn trước cái bàn ấy, cậu cũng đã thấy bộ ghế sô pha và bàn trà không đồng bộ đó, Biên Tấn Nguyên thường ngồi đấy sắp xếp tài liệu cho cậu. Cậu đã thấy nhiều thứ, thấy những con người trong ngôi nhà này, cậu rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm, quen thuộc với dáng vẻ của họ trong nhà, lại lạ lẫm với dáng vẻ của họ khi ra khỏi cửa.
Cậu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Nhỏ hơn so với tôi tưởng, thế nhưng trông rất ấm cúng."
Biên Tấn Nguyên không nói gì.
Lục Vân Phi bước vào, ngồi xuống ghế sô pha rồi đặt ba lô xuống. Trước đó cậu đã rất muốn thử cảm giác ngồi trên chiếc ghế sô pha này, tuy nhiên khi ngồi xuống mới phát hiện nó không mềm như cậu tưởng.
Cậu vỗ vỗ ghế sô pha, nói với Biên Tấn Nguyên: "Đứng đó làm gì thế? Cậu cũng ngồi đi."
Biên Tấn Nguyên lúc này mới đóng cửa rồi ngồi xuống.
Lục Vân Phi rất tò mò về căn phòng này, Biên Tấn Nguyên lại có chút không tự nhiên. Hắn đứng lên, tìm vài món ăn vặt và trái cây đặt trước mặt Lục Vân Phi.
"Tôi muốn uống nước." Lục Vân Phi nói.
Biên Tấn Nguyên nghe vậy, lại tìm một cái cốc dùng một lần, cầm ấm nước rót vào cốc một ít nước nóng.
Lục Vân Phi nhận lấy, thổi nhẹ, uống một ngụm nước rồi ôm vào tay để sưởi ấm. Lúc này cậu mới nhận ra, nhà Biên Tấn Nguyên không có máy sưởi, cũng không có điều hòa, chỉ có một cái đèn sưởi nhỏ thôi.
"Lạnh không?" Biên Tấn Nguyên thấy cậu ôm cốc nước thì hỏi.
"Cũng tạm."
Biên Tấn Nguyên cúi người, di chuyển chiếc đèn sưởi nhỏ về phía cậu, Lục Vân Phi cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
"Chúng ta xem phim đi." Lục Vân Phi đề nghị, cậu lấy điện thoại ra, vẫy vẫy trước mặt Biên Tấn Nguyên: "Đúng lúc cũng không có việc gì làm."
"Cậu có nên báo cho gia đình một tiếng không."
Lúc này Lục Vân Phi mới nhớ ra cậu chưa báo với bố mẹ hôm nay không về nhà, lập tức gửi tin nhắn trong nhóm gia đình. Bố mẹ cậu có lẽ bận rồi nên không trả lời, chỉ có chị gái Lục Vân Thương hỏi: "Sao không về nhà?"
"Không tiện đi xe, bài tập cũng chưa giảng xong, người nhà thầy Biên đi vắng hết rồi, chỉ còn một mình cậu ấy, em đến nhà cậu ấy ở tạm."
Lục Vân Thương: Ừ, em đừng có gây phiền phức cho người ta đấy.
Lục Vân Phi trả lời: Yên tâm đi, em là người hiểu chuyện mà.
Nói chuyện xong với Lục Vân Thường, cậu bắt đầu chọn phim: "Cậu muốn xem gì?"
Biên Tấn Nguyên không quan tâm: "Tùy cậu."
Lục Vân Phi lập tức chọn một bộ phim trinh thám, đặt điện thoại lên bàn trà, vừa ăn vặt vừa xem cùng Biên Tấn Nguyên.
Đêm đông, trời rất tối, hai người ngồi sát nhau trên ghế sô pha tập trung xem phim. Đoạn cao trào của phim đang diễn ra, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, hòa cùng tiếng gõ cửa trong phim làm Lục Vân Phi giật mình. Cậu quay đầu nhìn Biên Tấn Nguyên, lại không ngờ, hai người vốn ngồi gần nhau, Biên Tấn Nguyên nghe tiếng gõ cửa cũng quay đầu lại nhìn cậu, giữa họ gần như không có khoảng cách.
"Người nhà cậu về à?" Lục Vân Phi hỏi.
"Không phải." Biên Tấn Nguyên nói: "Để tôi ra xem."
Hai người vốn ngồi gần, lúc nói chuyện, Lục Vân Phi cảm thấy hơi thở của Biên Tấn Nguyên gần như chạm vào mặt cậu, không khỏi lùi lại một chút.
Biên Tấn Nguyên đứng dậy, đi đến cửa rồi mở cửa.
Người đến là người phụ nữ vừa gặp lúc nãy, hỏi Biên Tấn Nguyên trong nhà có kìm không, chị ta muốn mượn một chút.
Biên Tấn Nguyên lắc đầu: "Chủ nhà có lẽ có."
Người phụ nữ nghe vậy, cảm ơn rồi rời đi.
"Là hàng xóm." Biên Tấn Nguyên giải thích: "Đến mượn đồ."
Lục Vân Phi gật đầu.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, có lẽ do gần đèn sưởi, mặt Lục Vân Phi đỏ hồng, trông giống như một chiếc đèn lồng.
"Cậu nóng sao?" Hắn có chút lo lắng cho Lục Vân Phi chưa dùng đèn sưởi bao giờ, dùng thế này có thể nóng đến không thoải mái: "Muốn uống nước không?"
Lục Vân Phi gật đầu, Biên Tấn Nguyên không nói thì thôi, nói ra cậu mới thấy mình khát.
"Tôi muốn uống nước lạnh."
Biên Tấn Nguyên nghe vậy, dừng tay cầm ấm nước, hỏi cậu: "Uống nước ngọt được không? Coca nhé."
"Được."
Biên Tấn Nguyên lấy từ trong tủ ra một chai Coca lớn, rót cho Lục Vân Phi một cốc, không quá lạnh, là nhiệt độ phòng.
Lục Vân Phi đưa tay nhận lấy, lúc các ngón tay chạm nhau, Biên Tấn Nguyên mới nhận ra tay của cậu lạnh ngắt.
Biên Tấn Nguyên có chút bối rối, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lục Vân Phi do ngồi cạnh đèn sưởi, rồi lại nghĩ đến đôi tay lạnh lẽo của cậu, "Tay cậu lạnh à?"
"Không sao đâu." Lục Vân Phi nói: "Tay chân tôi lúc nào cũng lạnh á, quen rồi."
Biên Tấn Nguyên thấy vậy, lập tức ngồi xuống lại, đợi Lục Vân Phi uống xong cốc Coca rồi nắm lấy tay cậu. Đúng là rất lạnh, biết thế đã mua sẵn một túi chườm nóng, Biên Tấn Nguyên nghĩ thầm.
Lục Vân Phi thấy hắn nắm tay mình, không hiểu mà nhìn hắn.
"Để tôi sưởi ấm cho cậu." Biên Tấn Nguyên nói: "Nhà tôi không có túi chườm nóng, nếu không có thể cho cậu ôm."
"Không cần đâu." Lục Vân Phi nói: "Tôi cũng quen rồi."
Nhưng Biên Tấn Nguyên vẫn không buông tay. Thấy hắn nắm chặt không buông, Lục Vân Phi cũng để mặc, tiếp tục xem phim.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, cảm nhận sự mềm mại trong tay hắn, từ từ cúi đầu xuống. Thực ra hắn đã nắm tay Lục Vân Phi vài lần, cũng từng để Lục Vân Phi nắm tay hắn nhiều lần, nhưng đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn kỹ tay của Lục Vân Phi.
Tay của Lục Vân Phi rất trắng, ngón tay thon dài, da dẻ mềm mại. Đó là một đôi tay được nuôi dưỡng trong sung sướng, chưa từng làm qua việc nhà, không có vết sẹo nào, hoàn toàn khác với tay của Biên Tấn Nguyên.
Một tiếng bốn mươi phút sau, Lục Vân Phi xem xong bộ phim, không hài lòng mà phàn nàn: "Phim xây dựng bao nhiêu tình tiết, nhưng đến cuối cùng cũng không rõ con thỏ có vai trò gì, Tiểu Đinh giết A Hoa thế nào, người ở cùng Tiểu Đinh là ai, hung khí đâu? Hung khí hắn ta sát hại Lão Lưu đâu?"
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu tức giận mà khẽ cười, Lục Vân Phi hừ một tiếng: "Bực mình quá đi à, nói là phim trinh thám, kết quả chỉ có trinh thám mà không có giải đáp! Cả bộ phim chỉ tạo không khí hồi hộp, phần suy luận chắc bị đạo diễn vứt cho chó ăn rồi! Đạo diễn tệ hại, đưa vào danh sách đen luôn."
"Đừng giận nữa." Biên Tấn Nguyên buông tay cậu ra: "Cậu muốn xem phim khác không?"
"Không, tôi đi vệ sinh đã." Lục Vân Phi đứng dậy.
Biên Tấn Nguyên vội vàng đứng lên theo: "Tôi đi cùng cậu, trong sân không có đèn, để tôi chiếu cho cậu."
"Được."
Hắn mở đèn pin điện thoại, khóa cửa, cùng với Lục Vân Phi đi về phía nhà vệ sinh nhỏ.
Nhà vệ sinh ở đây được xây tạm, không có hệ thống xả nước hoàn chỉnh. Biên Tấn Nguyên mở cửa và đèn, chỉ vào thùng nước ở góc nói với Lục Vân Phi: "Đi vệ sinh xong thì lấy chậu trong thùng múc nước xả nhé."
Lục Vân Phi gật đầu, bước vào rồi đóng cửa lại.
Biên Tấn Nguyên đứng ở không xa đợi, một lát sau nghe thấy tiếng nước xả. Hắn chợt nhớ lại khi ở trong nhà, dưới ánh đèn, đôi tay lạnh ngắt của Lục Vân Phi nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tay của Lục Vân Phi từng chơi bóng rổ, viết bài, bóc cam, nhưng có lẽ chưa bao giờ múc nước xả nhà vệ sinh. Cậu là con nhà giàu chính hiệu, đi lại có tài xế đưa đón, về nhà có người giúp việc nấu ăn, thế nhưng bây giờ cậu lại ở chỗ hắn, cầm cái chậu đã qua tay không biết bao nhiêu người, xả nước nhà vệ sinh.
Đây không phải việc Lục Vân Phi nên làm, Biên Tấn Nguyên nghĩ. Cậu sống như một hoàng tử nhỏ, hoàng tử nhỏ sao có thể làm những việc này được, không nên, cũng không phù hợp.
Lục Vân Phi đã ra khỏi nhà vệ sinh, tắt đèn, đi về phía bồn rửa tay.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, khi cậu sắp chạm vào vòi nước, đột nhiên gọi: "Lục Vân Phi."
Lục Vân Phi quay lại nhìn hắn.
Biên Tấn Nguyên bước tới, ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng đường đi của hắn, hắn như đang bước trong ánh sáng, hoặc giống như đang đi về phía ánh sáng. Hắn dừng lại bên cạnh Lục Vân Phi, đưa tay mở vòi nước rồi nói: "Rửa tay đi."
Lục Vân Phi không hiểu hành động này của hắn, vừa rửa tay vừa nói: "Sao cậu còn mở vòi nước giúp tôi? Tôi có phải em bé đâu."
"Dưới 18 tuổi đều là em bé." Biên Tấn Nguyên nhớ lại lời cậu từng nói, đáp trả.
Lục Vân Phi bật cười: "Lúc này thì không tính là em bé mà."
Nói rồi, cậu định đưa tay đóng vòi nước, nhưng Biên Tấn Nguyên nhanh tay hơn một bước đóng lại trước.
Lục Vân Phi không hiểu mà nhìn hắn, Biên Tấn Nguyên nhẹ giọng nói: "Bẩn."
Lục Vân Phi nhìn hắn, trong mắt có chút ngạc nhiên. Cậu không cảm thấy vòi nước công cộng bẩn, cũng không cảm thấy nơi này bẩn, cậu nghĩ Biên Tấn Nguyên có lẽ đã hiểu lầm cậu rồi.
"Tôi không khó tính như vậy." Cậu nói: "Tôi không được nuông chiều đến thế đâu."
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, ánh sáng từ điện thoại phủ lên chân hai người, sáng sủa mà ấm áp.
Hắn nói: "Nhưng cậu có thể được nuông chiều hơn một chút mà."
Ánh mắt dịu dàng.
Như rơi vào biển sao.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Vân Phi cảm thấy trong mắt Biên Tấn Nguyên dường như có điều gì đó được giấu rất sâu, nhưng dường như cũng rất nông. Nó ẩn mình dưới những rạn san hô chứ không chịu lộ diện, thế nhưng lại phát ra tia sáng trong màn đêm, mời gọi người khác tiến sâu vào.
Đó là Biên Tấn Nguyên mà không ai từng thấy, chỉ xuất hiện trước mắt Lục Vân Phi, trong tuổi 17 của cậu.
Người thiếu niên lạnh lùng và kiêu ngạo trước mặt người khác, trong đêm nay, khi tình yêu của hắn còn chưa chớm nở, đã như có linh cảm nói ra những lời mà cả đời này hắn đều thực hiện, nói với người mà hắn muốn giữ như viên ngọc trai trong vỏ sò, yêu thương và bảo vệ cả đời: "Nhưng cậu có thể được nuông chiều hơn một chút mà."
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với Phi Phi, Biên Biên có lẽ nghĩ rằng, tôi sống trong muôn vàn sắc thái của nhân gian, nhưng em hẳn là phải sống trong truyện cổ tích.
Biên Biên thật sự rất tốt.