Trong nhóm người bọn họ thì Tô Lam Lam có quan hệ thân mật nhất chính là Kỷ Duyên.
Hiện tại Kỷ Duyên đã nói như vậy, Chúc Nguyệt cũng không hỏi thêm gì nữa, cô từ trước đến nay rất thích náo nhiệt, nhìn thấy không khí trong phòng trầm xuống, liền trực tiếp vỗ vỗ tay làm sôi động bầu không khí.
“Tới tới tới, chúng ta bắt đầu chơi thôi.”
Chúc Nguyệt đứng ở một bên nói: “Tôi nói trước quy tắc trò chơi, trò chơi này rất đơn giản, xoay cái chai trên bàn trúng người nào thì người đó thắng, người thắng có thể chọn một trong ba người còn lại để hỏi một vấn đề."
“Người thua nếu không muốn trả lời thì phải chấp nhận trừng phạt đại mạo hiểm.”
Cô nói xong rồi nhìn thoáng qua ba người, mở miệng, “Nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Ôn Nhuyễn ngồi như vậy một lúc tâm tình củng đã tốt lên rất nhiều, củng không thèm nhìn Lâm Thanh Hàn đang nhìn chằm chằm vào cô mà quay đầu nhìn thoáng qua về phía Chúc Nguyệt cười nói: “Bắt đầu đi.”
“Được.”
Chúc Nguyệt cong cong đôi mắt ngồi dựa gần vào Ôn Nhuyễn, “Chúng ta dựa theo vòng kim đồng hồ mà sắp xếp vị trí nhé, à, tôi bắt đầu trước.” Cô nàng nói nói, trực tiếp xoay chai rượu trên bàn.
Trong sân bốn người đều nhìn vào chai rượu thấy nó xoay tròn trở nên càng ngày càng chậm, cuối cùng miệng bình nhiều lần lắc lư rồi ngừng ở trước mặt Chúc Nguyệt .
“Ha ha ha ha, tôi là người thắng!”
Chúc Nguyệt cao hứng mà vỗ tay, đôi mắt của cô nàng đem ba người trong sân quét qua một lượt, kỳ thật ba người này ai cô ta cũng muốn hỏi, bất quá Nhuyễn Nhuyễn bên này, có bí mật gì thì các cô cũng có thể lén lút nói với nhau.
Truyện đăng tại : diendan
Như vậy ——
Đôi mắt Chúc Nguyệt chuyển qua chuyển lại, ánh mắt từ trên người Kỷ Duyên rồi lại chuyển qua trên người Lâm Thanh Hàn, lại từ trên người Lâm Thanh Hàn chuyển qua Kỷ Duyên , hừ “Có quan hệ tốt với ai liền bắt đầu tư người đó đi” .
Cô nàng cười tủm tỉm mà mở miệng, “Tiểu kỷ duyên, cậu hiện tại có thích ai không?”
Kỷ Duyên đang uống rượu, đột nhiên nghe thấy vấn đề này thì nhíu nhíu mày, vừa định trả lời ánh mắt liền nhìn thấy Ôn Nhuyễn đang chống cằm cũng rất tò mò mà nhìn về phía cậu ta .
Nhéo ly rượu tay đột nhiên buộc chặt.
Kỷ Duyên mím môi, ngập ngừng một lúc rồi mới nhỏ giọng nói, “...!...!Có.”
Chúc Nguyệt nghe thấy lời này đôi mắt liền sáng lên, “Là ai là ai!”
Kỷ Duyên nhìn thấy cô ta như kiểu không sợ thiên hả loạn, ánh mắt lại nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, thấy hai mắt cô sáng lấp lánh, lỗ tai cậu không tự giác liền đỏ lên vội vàng tránh đi tầm mắt của cô, liếc mắt trừng Chúc Nguyệt một cái, lạnh giọng mà nói: “Đây là vấn đề thứ hai rồi.”
“móa.”
Keo kiệt bủn xỉn!
Cô đây là vì ai đang tạo cơ hội cho ai hả!
Còn không biết cảm ơn!
Bất quá vấn đề như vậy, Chúc Nguyệt cũng chỉ muốn hỏi chơi một chút căn bản không trông cậy vào Kỷ Duyên sẽ trả lời mình, hiện tại còn đang thu hình chương trình, Kỷ Duyên nếu mà nói ra sự thật , fans của cậu ta chắc sẽ loạn lên......!fans mẹ ,fans bạn gái của đỉnh cấp lưu lượng thật sự rấtđáng sợ.
“Lúc này đến lượt Kỷ Duyên.”
Kỷ Duyên khẽ ừ một tiếng, không nói chuyện, trực tiếp xoay chai rượu trên bàn.
Bề ngoài thoạt nhìn thì giống như cậu ta không thèm để ý tới trò chơi này một chút nào, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào chai rượu trên bàn, hy vọng chai rượu có thể ngừng ở trước mặt cậu.
Xoay a xoay.
Mắt thấy bình rượu tốc độ xoay càng ngày càng chậm, thậm chí miệng chai cũng gần xoay qua phía cậu ta.
Trái tim của Kỷ Duyên như treo ở trên cao, cậu rất muốn hỏi Ôn Nhuyễn một chuyện.
Giống như câu hỏi ban nãy của Chúc Nguyệt.
Cậu cũng muốn biết Ôn Nhuyễn hiện tại có thích ai hay không.
Nhưng chai rượu xoay một vòng từ trước mặt cậu ta rồi chầm chậm mà dừng lại trước mặt Chúc Nguyệt .
“Ah?”
Chúc Nguyệt có chút kinh ngạc, ngơ ngẩn mà nhìn chai rượu ở trước mặt , con khô mực đang ở trong miệng cũng quên ăn, nhìn nhìn Kỷ Duyên, thấy cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm vào chai rượu, mặt đen lại còn khó coi hơn ngày đầu tiên Lâm Thanh Hàn vừa mới tới.
Cặp mắt kia giống như là hận không thể trực tiếp nhìn chằm chằm vào chái chai rượu này cho lủng ra vài cái lỗ.
“Phốc ——”
Nhịn không được mà cười ra tiếng.
Nhìn thấy mặt Kỷ Duyên càng ngày càng đen, Chúc Nguyệt liều mạng mà khống chế tiếng cười lại, giọng nói trong trẻo, “Này là sao đây, tôi lại là người thắng, ừm, để tôi nghĩ xem nên hỏi ai ?"
Ánh mắt cô nàng lại hướng về ba người mà quét qua.
Kỳ thật trong lòng đã sớm có chủ ý, cô nàng muốn hỏi Lâm Thanh Hàn!
Nhưng mắt vừa nhìn lên trên người Lâm Thanh Hàn , không biết có phải hay không bởi vì trên người anh ta khí thế lớn quá, cô ta thoải mái mà hỏi tới một câu, “Lâm tổng, trong cuộc đời này anh có việc nào làm anh hối hận hay không ?”
Lúc nói xong, cô nàng đều phát ngốc.
Vừa muốn há mồm, nhưng Lâm Thanh Hàn lúc này lại trả lời, “Có.”
Không biết bởi vì chữ “Có” này của anh ta hay là lúc anh nói ra lời này giọng nói mang theo sự buồn bã cực độ ,Chúc Nguyệt không tự chủ được mà hỏi: “Chuyện gì a?” Nói xong , cô nàng lại giật mình, vội vàng nói “Ai, không có việc gì không có việc gì, đây đã là vấn đề thứ hai , anh không cần......”
“Không có việc gì.”
Anh mở miệng, “Có thể trả lời.”
Giọng nói của Lâm Thanh Hàn rất quạnh quẽ, lúc này ở trong phòng khách không có âm thanh nào khác, giọng nói của anh giống như là rất nhiều ngọc thạch đập vào nhau, trong lời nói lại mang theo sự lưu luyến.
Anh ta cứ như vậy mà nhìn Ôn Nhuyễn, không hề kiêng dè, từng câu từng chữ mà nói: “Quá nhiều, tôi có quá nhiều việc phải hối hận.”
Không nên cùng em ly hôn.
Không nên muộn như vậy mới phản ứng lại .
Không nên lúc cô vì anh mà trả giá hết thảy, nhưng anh không hề đáp lại cô.
Chuyện không nên nhất chính là......
Tổn thương tấm lòng của em .
Ôn Nhuyễn nhìn thấy ánh mắt của anh ta tay đang cằm ly nước cũng khựng lại, trong lòng như một hồ nước yên tĩnh bị ném vào một hòn đá nhỏ, nổi lên từng vòng gợn sóng.
Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng nhấp môi, không có đáp lại lời nói của Lâm Thanh Hàn , chỉ là rũ mi xuống cằm ly nước chậm rãi uống.
Một người thì không e dè mà nhìn thẳng, một người thì cúi đầu không đáp lại, mà Kỷ Duyên ngồi ở một bên nhìn thấy tình hình này thì nhăn mày lại , cậu ta há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là nhấp đôi môi mỏng lại không nói thêm gì.
“A......”
Chúc Nguyệt cũng nhận thấy được không khí trong phòng có chút không thích hợp, cô nàng nhìn qua bên này rồi lại nhìn xem bên kia, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu mà nói: “Cái kia, chúng ta tiếp tục đi?”
“Lâm tổng, tới phiên anh.”
“Được.”
Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng lên tiếng, thu hồi tầm mắt, cái chai ở trên bàn xoay tròn phát ra tiếng va chạm với mặt bàn, cuối cùng dừng lại ở trước mặt anh ta.
“Oa, lần này Lâm tổng là người thắng.”
Tuy rằng lúc trước Lâm Thanh Hàn nói có thể trực tiếp gọi tên anh ta, nhưng Chúc Nguyệt cảm thấy không quen cho nên vẫn gọi anh là “Lâm tổng”, cô nàng cười nói: “Lâm tổng, đến anh hỏi.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Hàn không có do dự đem ánh mắt dừng ở trên người Ôn Nhuyễn , từ đầu tới đuôi, anh ta chỉ muốn hỏi cô mà thôi.
Nhưng như vậy nhìn cô.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nguyên bản lời nói chuẩn bị nói ra, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời.
Anh nhớ đến đêm ấy, Ôn Nhuyễn ngửa đầu nhìn anh, nhéo góc váy mà khẩn trương lại e lệ hỏi anh, “Anh Thanh Hàn , nếu, em nói là nếu......”
“Nếu những lời vừa rồi là em hỏi anh, anh sẽ trả lời như thế nào ?”
Mà lúc này.
Anh ta phảng phất cũng giống như Ôn Nhuyễn lúc trước.
Lòng cực kì khẩn trương.
Tay chống ở đầu gối, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy.
Lâm Thanh Hàn rất ít khi khẩn trương, từ nhỏ đến lớn, vô luận là xử lý việc học, hay là lúc tiếp quản công ty, anh ta trước nay đều cực kì thành thạo, trong cuộc sống của anh chưa bao giờ có thất bại, tự nhiên, cũng không cần phải khẩn trương việc gì.
Chỉ là duy nhất lúc đối mặt với Ôn Nhuyễn......
Anh lại không thể không khẩn trương.
trên thương trường anh trước này là người bách chiến bách thắng , mỗi khi đối mặt Ôn Nhuyễn, lại giống như một kẻ thua trận còn chưa có đánh giặc thì đã nhịn không được mà đầu hàng.
Trong phòng im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài nhẹ nhàng va vào cửa sổ, Lâm Thanh Hàn nhịn không được mà nhẹ nhàng thở ra một hơi, không biết qua bao lâu anh ta rốt cuộc mở miệng, “Em hiện tại, có yêu thích ai không?”
Không có gọi tên.
Nhưng ai cũng biết anh ta hỏi ai.
Lời vừa mới ra khỏi miệng.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Chúc Nguyệt cũng kịp thời nhắm chặt miệng mình, ôm ôm gối ngồi ở trên sô pha, cố gắng đem sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất , đôi mắt lại nhìn bên này ngó bên kia.
Đến nỗi Kỷ Duyên......
Cậu ta vừa rồi còn ở bực bội Lâm Thanh Hàn vận khí tốt.
Nhưng lúc nghe được vấn đề này thỉ cũng trở nên an tĩnh, cậu ta d đem lỗ tai dựng lên cao, đây cũng là đáp án mà cậu ta muốn biết.
Mọi người đều đang đợi Ôn Nhuyễn trả lời.
Nhưng làm đương sự Ôn Nhuyễn lại chậm chạp không nói gì, cô còn cầm ly nước, cúi đầu, mọi người ở đây đều cho rằng lúc này cô sẽ không trả lời , cô rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Đèn treo trên trần rất sáng.
Ôn Nhuyễn ngồi trên sô pha, ánh đèn rọi vào trên người cô.
Diện mạo của cô là kiểu tinh xảo lại mềm mại, không có một chút góc cạnh, giống như tên của cô, Ôn Nhuyễn, dường như từ đầu đến chân của cô đều là ôn nhu, gương mặt nhu hòa , đường cong mềm mại ở nơi đuôi mắt, ngay cả môi cũng là đôi môi biết cười mà trời đã sinh ra.
Mà lúc này ánh đèn trên cao cũng nhu hòa.
Rọi xuống đôi lông mi dài của cô càng thêm ôn nhu.
Nhưng chính là lúc cô ôn nhu như vậy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người , dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Thanh Hàn, ánh mắt khát cầu, nhẹ nhàng như gió mà nói ra hai chữ, “Không có.”
Cô biết Lâm Thanh Hàn nhất muốn nghe cái gì, cũng biết tất cả việc làm của anh ta lúc này , đều là trước mặt cô nhận mình vào thế muốn cùng cô cầu hòa.
Truyện đăng tại : diendan
Chính là.
Dựa vào cái gì ?
Dựa vào cái gì anh ta muốn quay đầu lại, yêu cầu cô, cô liền phải như anh ta mong muốn?
Trong lòng của cô vẫn còn có anh ta, nhưng như vậy thì sao? Cô đã không phải là Ôn Nhuyễn của lúc tuổi trẻ, vì cái gọi là tình yêu mà có thể đem hết nhiệt huyết, phấn đấu quên mình, không quay đầu lại .
Cô a.
Là thật sự sợ.
Cũng là thật sự mệt mỏi.
Cô cũng không nghĩ mình sẽ thích thêm người nào khác, càng không nghĩ lại đi thích......!Lâm Thanh Hàn.
Ôn Nhuyễn đột nhiên nhớ tới, trong trí nhớ, Kỷ Hề từng hỏi qua cô một vấn đề, “Nhuyễn Nhuyễn, cậu sẽ từ bỏ Lâm Thanh Hàn sao?”
Đó là việc sau sinh nhật của Kỷ Hề.
Lúc các cô đứng ở sân bóng rổ của trường, nhìn Lâm Thanh Hàn cùng Hứa Chấp ở trên sân chơi bóng, bên ngoài là tiếng thét chói tai của nữ sinh.
Kỷ Hề nghiêng đầu, hỏi nhỏ với cô.
Lúc ấy, cô trả lời như thế nào?
Trên sân bóng có rất nhiều người, nhưng ánh mắt của cô chỉ nhìn vào Lâm Thanh Hàn, cô nhìn anh ta nhảy lên, bóng vào rổ, nhìn anh ta ngiêng mắt, tóc trên trán đều là mồ hôi, nhìn anh ta hơi hơi nhếch khóe miệng lên.
Mà lúc này miệng cô cũng cong lên, nhẹ giọng đáp: “Sẽ không, tớ sẽ vẫn luôn luôn thích anh ấy, cho đến khi......!không còn cử động được nữa.”
...!...
đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cái ly bên cạnh.
Ôn Nhuyễn nhìn chăm chú về phía Lâm Thanh Hàn , nhìn khuôn mặt anh ta tái nhợt dưới ánh đèn, nhìn ánh mắt bừng tỉnh của anh ta, giả vờ như không biết anh ta đang khổ sở mà từng câu từng chữ tiếp tục nói: “Tôi hiện tại, đã không còn thích anh.”.