SAU LY HÔN, TÔI NỔI TIẾNG



Tuy rằng đã sớm đoán được câu trả lời của Ôn Nhuyễn .
Nhưng lúc thật sự nghe được đáp án, ngực Lâm Thanh Hàn vẫn là rất đau giống như là bị từng cây kim nhỏ đâm vào tim, những cây kim này ngày thường khả năng không có cảm giác gì, nhưng lúc nó đâm vào da thịt, vẫn làm cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng đau đớn lan tràn đến cả cốt tủy .
Tay đang đặt trên đầu gối nắm chặt lại.
Gân xanh giữa các khớp xương nổi lên rõ ràng trên mu bàn tay.
Lâm Thanh Hàn nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, nhớ đến trong quá khứ khi em ấy nhìn mình vĩnh viễn là sự ôn nhu cùng với nụ cười nơi khóe môi, hơi hơi hé miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại chua xót trên khóe môi đang cong lên, giơ cái ly trên bàn lên.
Cũng không nói thêm gì, uống một hơi hết rượu ở trong ly .
Từ lúc bắt đầu vẫn luôn dựng lỗ tai lên để nghe, lúc Kỷ Duyên nghe được câu trả lời của Ôn Nhuyễn , trong lòng vô cùng cao hứng, cô ấy nói không có thích ai cả, liền đại biểu là hiện tại cô cũng không thích Lâm Thanh Hàn.
Ít nhất.
Truyện đăng tại : diendan
Cô sẽ không dễ dàng mà tiếp tục thích Lâm Thanh Hàn !
Cậu ta rất tự mình hiểu lấy, giống như Tô Lam Lam nói lúc trước, Ôn Nhuyễn đối xử tốt với cậu ta, nhiều lắm chính là xem cậu ta như bạn bè hoặc là như nhìn em trai mà cô thấy từ nhỏ đến lớn.
Hiện tại Ôn Nhuyễn không thích cậu.
Rất bình thường.
Bất quá hiện tại không thích, không có nghĩa là về sau không thích ~
Nổi buồn phiền cả đêm của Kỷ Duyên lúc này đôi mắt cong cong lên, so với Lâm Thanh Hàn thì khóe miệng cậu ta lúc này cong lên còn cao hơ, thậm chí còn chủ động nói, “Tới, chúng ta tiếp tục chơi đi.”
trò chơi này trước kia cậu ta chướng mắt, hiện tại lại cảm thấy còn rất có ý tứ .
Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn đều không nói chuyện, hai người, một người cầm ly nước, cúi đầu uống, một người cầm ly rượu, ánh mắt trước sau nhìn về phía Ôn Nhuyễn .
Cũng chỉ có Chúc Nguyệt ——
Cô nàng không nói nên lời mà liếc mắt nhìn về phía Kỷ Duyên .
Thấy miệng cậu ta giương lên cao, xương gò má muốn đội lên tới trời, trong lòng càng cảm thấy không còn gì để nói , tên tiểu tử ngốc chẳng lẽ cho rằng Nhuyễn Nhuyễn trả lời như vậy, cậu ta liền có cơ hội?
Thật là một chút cũng không hiểu tâm tư phụ nữ.
Ai.
Dưới đáy lòng Chúc Nguyệt khẽ thở dài.
Nếu như vừa rồi Nhuyễn Nhuyễn không trả lời như vậy, cô nàng còn cảm thấy Kỷ Duyên không chừng còn có chút hy vọng , nhưng vừa rồi......!Nhớ tới lúc Nhuyễn Nhuyễn nói ra, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ngón tay thì nắm chặt, môi cũng nhấp lại khẩn trương.
Nào có như em ấy biểu hiện ra ngoài nhẹ tựa mây gió a?
Cô là phụ nữ tự nhiên biết phụ nữ nghĩ như thế nào, chỉ khi đối mặt với người mình để ý, hành vi ngôn ngữ mới trở nên không còn là chính mình.
Càng muốn từ bỏ, càng từ bỏ không xong.
Càng muốn quên, ký ức lại càng khắc sâu.
Đến cuối cùng liền biến thành tra tấn lẫn nhau.
Suy nghĩ như vậy.
Đôi mắt Chúc Nguyệt cũng trầm xuống, tựa hồ là nhớ tới khoảng thời gian lúc trước, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhấp lên, chuyện tình cảm nam nữ phàm là đã trải qua đau thương, yêu hận vĩnh viễn đan xen lẫn nhau, làm sao nói quên liền sẽ quên , nói không yêu liền không yêu?
Bất quá.
Quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, thấy em ấy vẫn ôm ly nước mà cúi đầu.
Chúc Nguyệt cũng thu hồi tâm tư, cô nàng vốn đang muốn nhìn Nhuyễn Nhuyễn sẽ tiếp nhận ai, vừa lúc cô làm người đứng xem cũng có thể nhìn xem diễn biến, rốt cuộc người giống như Kỷ Duyên và Lâm Thanh Hàn , vì thích một người mà tranh chấp và cạnh tranh lẫn nhau, về sau sẻ rất ít có cơ hội mà gặp được!
Chỉ là hiện giờ nếu biết tâm tư của Nhuyễn Nhuyễn tâm tư, cô là người ngoài cũng không nên xen vào.
Một lần nữa nở nụ cười trên mặt, Chúc Nguyệt cười làm thay đổi bầu không khí, “Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục, hiện tại đến Nhuyễn Nhuyễn.”
...!...
Chờ lúc bọn họ chơi xong trò chơi , cũng đã hơn 10 giờ.
đoàn người Ôn Nhuyễn dọn dẹp xong thì từng người đều lên lầu nghỉ ngơi.
Thời điểm này.
Trong trấn phần lớn mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.
Bên ngoài im ắng, nếu mở cửa sổ ra , chỉ sợ đèn đường bên ngoài cũng không có, Ôn Nhuyễn rửa mặt xong nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.
Cô rất ít khi bực bội như vậy .

Mở mắt nhắm mắt đều hiện lên hình dáng của Lâm Thanh Hàn, anh ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô, bởi vì lời cô nói mà anh lộ ra nụ cười chua xót, còn có......
“Bang ——”
Không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, cô mở đèn bên đầu giường lên.
Nếu đã ngủ không được.
Ôn Nhuyễn cũng không muốn chính mình tự phân cao thấp.

Mở Weibo ra như môt thói quen, Ôn Nhuyễn trực tiếp click mở giao diện tin nhắn tìm avatar của [ you are my sunshine ], để xem hôm nay vị fans nhỏ của cô có nhắn gì cho cô không.....Nói ra cũng kỳ lạ.
Ôn Nhuyễn và vị fans này quen biết cũng chưa có lâu, nhưng mỗi lần cùng nói chuyện phiếm đều làm cho cô cảm thấy rất vui, giống như tâm trạng đang bực bội mà chỉ cần nhìn thấy tin nhắn của anh ta sẽ chậm rãi mà bình tĩnh lại.
Không qua bao lâu Ôn Nhuyễn đã tìm được avatar của anh ta.
Vào năm phút trước.
Anh ta có gửi đến một tin nhắn.

-【 You are my sunshine: Ngủ rồi sao? 】
Lúc trước câu đầu tiên anh ta nhắn sẽ là phát thông tin thời tiết, hoặc là đề cử cho cô quan ăn hay địa điểm vui chơi, lần này lại giống như bạn bè thân thuộc mà hỏi làm cho Ôn Nhuyễn có chút kinh ngạc, cũng có chút mới lạ.
Nhưng tâm trạng bực bội khi nãy lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ngồi ở trên giường , cười mà gửi qua mấy chữ, 【 còn chưa ngủ, anh thì sao? 】
Vừa mới gửi tin xong.
Ôn Nhuyễn liền nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng mở cửa lại gần như vậy cũng chỉ có Lâm Thanh Hàn, quả nhiên, theo sát sau đó tiếng bước chân, anh ta đi về phía phòng của cô.
Vừa rồi tâm trạng có chút cao hứng sau khi nghe được tiếng bước chân sau, mi liền nhíu lại.
Đã khuya thế rồi.
Lâm Thanh Hàn là muốn làm cái gì?
Tay nắm chặt di động, Ôn Nhuyễn khẽ nâng ánh mắt, nhấp môi, nhìn về phía cửa phòng đang đóng, nhưng rất mau cô liền cảm giác được tiếng bước chân đã lui trở về, sau đó càng ngày càng xa, giống như là đi ở hành lang.
Không đợi cô suy đoán Lâm Thanh Hàn đang muốn làm gì, di động lại sáng lên.
-【 you are my sunshine: Tâm trạng không tốt sao? 】
Nhìn thấy tin nhắn hồi âm, Ôn Nhuyễn ngẩn ra, anh ta làm sao mà biết được? Tâm trạng của cô, đích xác không được tốt lắm .
Nếu là tốt.
Cô cũng không đến mức ngủ không được.
-【 Ôn Nhuyễn: anh vì sao nhìn ra được tâm trạng của tôi không tốt ? 】
-【 you are my sunshine: Đoán.


Có thể là bởi vì vị fans này ngày thường lời nói già dặn nghiêm túc làm ấn tượng của Ôn Nhuyễn đã khắc sâu, cô cho rằng anh ta sẽ nói một đống lớn đạo lý,không nghĩ tới anh ta chỉ nhắn tới hai chữ như vậy.
đuôi mắt hoa đào mêm mại cong lên ôn nhu, ý cười rất sâu, khóe miệng cũng cong lên.
-【 Ôn Nhuyễn: Không được tốt lắm.


-【 you are my sunshine: Bởi vì người, hay là bởi vì chuyện gì khác? 】
-【 Ôn Nhuyễn:...!...!Đều có đi.


Bởi vì Lâm Thanh Hàn.
Sau đó nhìn thấy Lâm Thanh Hàn liền nhịn không được nhớ tới chuyện trước kia.
Nghĩ nghĩ.

Liền lại không cao hứng, lại bực bội.
Thật là vô dụng a.
Ôn Nhuyễn khe khẽ thở dài.
-【 you are my sunshine: Nếu không vui, thì không cần suy nghĩ, đừng để chính mình đắm chìm vào thống khổ , cũng không cần bởi vì sai lầm của người khác mà đi trừng phạt chính mình, em thích làm gì thì cứ làm, xuất phát từ trong lòng của mình thì tốt rồi.


Ngơ ngẩn mà nhìn tin nhắn này.
Ôn Nhuyễn không biết vì sao cảm thấy có chút cảm xúc quái dị,giống như vị fans này biết cô, thậm chí còn.......anh ta rất hiểu con người của cô.

Ôn Nhuyễn nhìn giao diện đang hiển thị【 đối phương đang nhập văn bản..】
Dừng đông tác đang tính gửi hồi âm lại, chờ xem anh ta sẽ nhắn gì với mình , nhưng đợi thật lâu cũng chưa thấy tin nhắn gửi qua, ngược lại là ở trên hành lang lại truyền đến tiếng mở cửa.
Thanh âm này cũng không xa với phòng của cô lắm.
Ôn Nhuyễn nhớ rõ, bên cạnh mình là Chúc Nguyệt, mà đối diện Chúc Nguyệt hình như là Tô Lam Lam......!Mà lúc này tiếng mở cửa hình như là phòng của Tô Lam lam.
Nghĩ đến Lâm Thanh Hàn còn chưa trở về.
Ôn Nhuyễn nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, môi đỏ nhẹ nhàng nhấp lên.
Tính.
Quản bọn họ muốn làm cái gì, dù sao......!Cùng cô đã không còn quan hệ gì .
Tin nhắn bên phía đối phương củng đã gửi qua.
-【 you are my sunshine: Người thích em, sẽ vẫn luôn thích em.


Ôn Nhuyễn nhìn thấy tin nhắn này lại không có cảm giác nhẹ nhàng vui sướng như lúc trước, ngược lại nhẹ nhăn mày lại, cô cảm giác đây không phải là nội dung mà anh ta muốn gửi khi nãy, vừa rồi ít nhất là ba phút, anh ta vẫn luôn nhập văn bản, tin nhắn gửi tới lại chỉ có mấy chữ này, cho nên ba phút vừa rồi anh ta xóa hay giảm cái gì rồi ?
Lại vì sao mà lại muốn xóa bớt?
***
Dưới lầu.
Lâm Thanh Hàn đứng trong phòng bếp đang làm nóng sữa cho Ôn Nhuyễn .
Lò vi song còn dang0 chạy, mà anh ta thì cằm di động, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn , vừa rồi anh ta do dự thật lâu mới gửi đi hai tin nhắn này......!Cũng không biết lúc Ôn Nhuyễn nhận được có vui vẻ lên chút nào hay không.
Anh không hy vọng bởi vì chuyện của mình mà làm em ấy không vui.
Tuy rằng sự có mặt của anh ở đây đã làm em ấy không vui.
Khe khẽ thở dài.
Còn chưa thấy tin nhắn hồi âm, trong lúc Lâm Thanh Hàn do dự xem có nên nhắn tiếp hay không thì nghe được tiếng bước chân ở trên cầu thang.
Vào lúc này.
Chẳng lẽ là Ôn Nhuyễn đi xuống?
Trong lòng chợt động anh nắm chặt di động, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt phượng hẹp dài ở dưới ánh đèn rọi vào tràn đầy ánh sáng, nhưng lúc nhìn thấy người thì ánh sáng chợt biến mất.
“Đinh ——”
Sữa bò đã được hâm nóng.
Lâm Thanh Hàn thu lại di động, hướng người mới tới mà gật gật đầu, sau đó mở lò vi sóng ra đem sữa bò lấy ra tính toán đi lên lầu.
“Anh Thanh Hàn .” Tô Lam Lam đứng ở trước mặt Lâm Thanh Hàn , ngăn cản đường đi của anh , giọng cô ta có chút khàn, đuôi mắt còn hơi hồng, hiển nhiên là vừa khóc lớn một trận.
Mặt cô ta lúc này sạch sẽ mà nhu nhược cái , giống như hoa bách hợp trong mưa hoa , thoạt nhìn cực kỳ nhỏ yếu vô lực.
Rất dễ dàng làm cho người khác sinh ra ý muốn bảo hộ.
Phàm là hiện tại nếu là người khác ở trước mặt cô ta, chỉ sợ sẽ trực tiếp quan tâm mà dò hỏi cô ta bị làm sao, nhưng Lâm Thanh Hàn hiển nhiên không phải là người như vậy, anh chỉ hơi hạ mi mắt, nhàn nhạt mà liếc nhìn cô ta một cái.

“Có việc?”
Tô Lam Lam nhìn thấy biểu tình đạm bạc của anh, đuôi mắt càng đỏ.

Lúc này cô ta không mang theo mircophone , cũng không sợ người khác nghe được, dùng giọng điệu nhu nhược mà đáp lại Lâm Thanh Hàn , “Em có thể cùng anh nói chuyện không?”
Lâm Thanh Hàn không cảm thấy mình cùng với Tô Lam Lam có chuyện gì để nói.
Anh lễ phép lại xa cách mà mở miệng, “Chúng ta hình như không có chuyện gì để nói.” Dứt lời, anh nhìn Tô Lam Lam còn đang chắn trước mặt,lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Anh còn muốn đi đưa sữa bò cho Ôn Nhuyễn .
“Làm phiền......”
Chữ "nhường một chút" còn chưa kịp nói ra, Tô Lam Lam lại nói chuyện, cô ta nắm chặt tay, giọng điệu gấp gáp, “Là về, về Ôn Nhuyễn.”
“Em muốn......”
“Cùng anh nói chuyện của Ôn Nhuyễn.”
Nếu không phải hôm nay vì cuộc nói chuyện với Kỷ Duyên , Tô Lam Lam cũng không đến mức gấp gáp như vậy.
Cô ta càng nguyện ý ở trước mặt Lâm Thanh Hàn bày ra bộ dáng của một người em gái ngoan ngoãn , làm cho Lâm Thanh Hàn chậm rãi thấy được mặt thât của Ôn Nhuyễn , sau đó để Lâm Thanh Hàn chậm rãi mà chấp nhận cô ta.
Nhưng hiện tại, cô ta đã không còn cách nào.
Cô ta gấp gáp muốn nói với Lâm Thanh Hàn suy nghĩ của mình, cũng gấp gáp muốn cho Lâm Thanh Hàn nhận thức mình.
Về Ôn Nhuyễn?
Lâm Thanh Hàn hạ mi xuống, rũ mắt, liếc mắt nhìn Tô Lam Lam thật sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Cô nói đi.” Đã đến giờ nghỉ ngơi , nên anh ta cũng không đeo mircophone .
Quả nhiên ——
Tô Lam Lam cũng không bởi vì anh ta chịu dừng chân lại mà cao hứng, tương phản, tim cô ta như thắt lại, cô ta liền biết chỉ có Ôn Nhuyễn mới có thể làm người đàn ông này dừng bước chân lại, chính là......
Anh lúc trước rõ ràng đối với cô ta vẻ mặt còn ôn hoà .
Lúc anh cho phép cô ta ở lại nhà của mình, còn tự mình đưa cô ta đi bệnh viện, cô ta cảm thấy chính mình ở trong lòng Lâm Thanh Hàn không giống như người khác.
Nếu không có chuyện Ôn Nhuyễn đột nhiên rời đi, làm người đàn ông trước mắt này chênh lệch tình cảm ,có lẽ, có lẽ......! Anh sẽ chậm rãi mà thích cô.
Tất cả đều tại Ôn Nhuyễn!
Bởi vì chị ta chơi trò lạt mềm buộc chặt, mới có thể làm cho Lâm Thanh Hàn không thèm nhìn đến cô ta.
Người phụ nữ ghê tởm này, một bên thông đồng với Kỷ Duyên, một bên lại day dưa với Lâm Thanh Hàn, làm hai người đàn ông này đều đối với chị ta theo đuổi không bỏ, chị ta lại cố tình làm như mình không biết gì cả.
Thật là ghê tởm!
Nếu không có Ôn Nhuyễn......
Kỷ Duyên sẽ không đối xử với cô ta như vậy, Lâm Thanh Hàn cũng sẽ không đối với cô ta như không nhìn thấy.

Đều là tại chị ta......
Lâm Thanh Hàn chờ một lúc cũng không thấy Tô Lam Lam nói chuyện, nhìn thấy gương mặt cô ta vẫn luôn thay đổi,sự kiên nhẫn của anh lúc này lại biến mất hết không còn gì nữa, giọng nói cũng lạnh xuống , “Tô tiểu thư nếu là không lời gì để nói, tôi đi lên đây.”
“Từ từ ——”
Truyện đăng tại : diendan
Tô Lam Lam muốn duỗi tay, nhưng cố kỵ tính tình của Lâm Thanh Hàn chỉ có thể khắc chế lại , cô ta ngẩng đầu nhìn anh, miễn cưỡng dùng giọng nói như bình thuồng mà mở miệng hỏi: “Anh Thanh Hàn , anh có phải hay không còn thích Ôn Nhuyễn?”
Đây là vấn đề gì?
Lâm Thanh Hàn vẻ mặt không vui mà liếc mắt nhìn Tô Lam Lam , anh không cảm thấy việc anh thích Ôn Nhuyễn cùng cô ta có quan hệ gì? Huống chi, việc này, người mù cũng nhìn ra.
Nếu không phải thích, anh hà tất ngàn dặm xa xôi mà chạy đến đây?
Hỏi phí lời.
“Chuyện này cùng Tô tiểu thư có quan hệ gì?” Anh mở miệng, biểu tình nhàn nhạt.
“Chính là Ôn Nhuyễn không thích anh!”
Tô Lam Lam giống như không thể tiếp thu thái độ lạnh như băng của anh, sợ anh sẽ đi, rốt cuộc thay đổi sắc mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên dồn dập , “Anh xem chị ta lạnh nhạt với anh như vậy, còn cho anh sắc mặt kém như vậy, căn bản không cho anh mặt mũi .”
“Anh là Lâm Thanh Hàn!”
“Là người nắm quyền của Lâm gia, là người giàu nhất thành phố kế bên , chị ta dựa vào cái gì mà đối xử với anh như vậy?”
Hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt Lâm Thanh Hàn chợt âm trầm , Tô Lam Lam giống như làm liều, cô ta càng nói càng trở nên điên cuồng.
Cô ta nhìn Lâm Thanh Hàn, không ngừng nói: “Anh không nên bị người khác đối xử như vậy, trời sinh anh là vương giả, trước nay đều chỉ có người khác cầu khẩn anh .”
Ở trong lòng cô ta.
Lâm Thanh Hàn phải nên là cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Anh không nên vì một người phụ nữ mà đánh mất chính mình, đặc biệt người phụ nữ kia lại là Ôn Nhuyễn!
“Em biết, anh Thanh Hàn hiện tại chỉ vì Ôn Nhuyễn đột nhiên rời đi , anh nhất thời không quen nên mới như vậy, chờ thêm một thời gian nữa sẽ tốt thôi......” Như là tìm một cái ly do cho mình , cảm xúc của Tô Lam Lam trở nên ổn định hơn rất nhiều.
Thậm chí trên mặt củng nở ra nụ cười ôn nhu như lúc trước.

Cô ta cong cong mắt mà nhìn Lâm Thanh Hàn, nói: “Anh Thanh Hàn ...!...”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Thanh Hàn cũng đã lạnh giọng mở miệng, “Cô là cái thứ gì?”
Tô Lam Lam sửng sốt, khóe miệng tươi cười khựng lại, cô ta ngơ ngẩn mà nhìn Lâm Thanh Hàn, không đợi cho cô ta mở miệng, bên tai lại là một câu, “Tôi thích Ôn Nhuyễn là chuyện của tôi, em ấy đối xử như thế nào với tôi, tôi đều cam tâm tình nguyện chịu, cô tính là cái thứ gì?”
Còn dám tự cho là đúng mà chạy đến trước mặt anh nói những lời này.
Nếu không phải niệm tình cô ta em của tô tự , anh ta đã sớm nổi giận .
“Em......”
Tô Lam Lam bởi vì lời nói của Lâm Thanh Hàn mà mặt trắng bệch , cô ta nắm chặt ngón tay, lẩm bẩm nói: “Em thích anh a......” giống như là đem lời không nên nói đều nói ra, không còn cố kỵ gì nữa .
Biểu tình cô ta trở nên điên cuồng mà nói: “Em thích anh, yêu anh, em, em từ nhỏ đã thích anh! Em là người hiểu anh nhất trên đời này , em biết anh thích gì ghét gì !”
“Em biết......”
Dừng một chút, cô ta tiếp tục nói: “Em biết là trong lòng anh cũng có em, bằng không anh như thế nào sẽ cho em đến ở Lâm gia, lại vì sao lúc em bị thương mà mang em đi bệnh viện?”
Giống như là thuyết phục chính mình.
Tô Lam Lam không còn che giấu tình yêu của mình , ánh mắt sáng quắc mà nhìn Lâm Thanh Hàn, ngay cả tay cũng nhịn không được mà vươn ra, bắt lấy tay anh ta, “Anh Thanh Hàn , em biết anh cũng thích em.”
“Em không ngại việc làm lúc này của anh, em biết anh chỉ là không suy nghĩ cẩn thận.”
“Chờ anh suy nghĩ cẩn thận, liền mới biết ai mới là người thích hợp với anh nhất .”
Lâm Thanh Hàn vốn dĩ chỉ là cảm thấy không thể nói lý với Tô Lam Lam , làm người khác buồn nôn, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này của cô ta , mày đã nhíu chặt lại, người đàn bà này điên rồi ? Vẫn chưa đi khám bệnh à?
Bằng không như thế nào lại nói ra những lời như vậy?
Anh chán ghét nhìn Tô Lam Lam bắt lấy tay của anh ta, sau đó không lưu tình chút nào mà giũ ra, một cái tay khác còn đang vững vàng cầm ly sữa bò .
Sợ vừa rồi sữa bò đã hâm nóng lại nguội.
Lâm Thanh Hàn cũng lười nhiều lời với Tô Lam Lam , gọn gàng dứt khoát mà mở miệng, “Tôi không biết là địa phương nào cho Tô tiểu thư hiểu lầm, làm cô hiểu lầm sâu như vậy, nhưng tôi có thể nói chính xác với cô .”
“Tôi chưa từng thích cô, hiện tại không thích, về sau càng sẽ không thích.”
“Không, không phải như thế......”
Tô Lam Lam sắc mặt trắng bệch, cô ta há mồm, giống như muốn nói cái gì.
Nhưng không đợi cô ta lên tiếng, Lâm Thanh Hàn liền nói trước cô ta: “Lúc trước cho cô đến Lâm gia, là bởi vì cô cô của tôi liên hệ với trợ lý, nói chuyện của cô, tôi không cảm thấy đây là chuyện đại sự gì nên đồng ý.”
“Chuyện này cùng Tô tiểu thư không có quan hệ, nếu là người khác, lúc ấy, tôi cũng sẽ đáp ứng.”
“Đương nhiên ——”
Lâm Thanh Hàn giọng điệu hơi ngừng lại, đôi mắt ảm đạm, tựa hồ có chút buồn bã, “Nếu có thể quay lại, tôi khẳng định sẽ không lựa chọn như vậy .” Chuyện này tuy rằng không phải nguyên nhân anh cùng Ôn Nhuyễn ly hôn , nhưng tóm lại cũng là một lý do.
Bất quá có tốt có xấu.
Nếu không phải vì chuyện này, anh cũng sẽ không biết Ôn Nhuyễn mấy năm nay phải chịu ủy khuất, cũng không nghĩ sẽ thay đổi chính mình.
Ánh mắt một lần nữa dừng ở trên người Tô Lam Lam .
Làm lơ gương mặt đang trắng bệch của cô ta, Lâm Thanh Hàn giọng điệu nhàn nhạt mà tiếp tục nói: “Chuyện ôm cô đi bệnh viện, thứ nhất, lúc ấy Tô tiểu thư té ngã trên đất, đứng dậy không nổi, hầu gái trong nhà không có sức, đỡ không được cô, thứ hai, cô nói là vợ của tôi đẩy cô xuống lầu, tôi là chồng của em ấy cũng là chủ của Lâm gia , không thể để xảy ra chuyện, không có khả năng đối với người khách như cô không quan tâm .”
“Nếu là vì chuyện này làm Tô tiểu thư sinh ra hiểu lầm, tôi ở chỗ này cùng cô nói tiếng xin lỗi.”
Lâm Thanh Hàn thái độ tự phụ mà xa cách hướng về phía cô ta gật gật đầu, tuy rằng nói xin lỗi, nhưng giọng điệu cùng biểu tình của anh ta trước sau rất lạnh nhạt.
Trên đời này người yêu thích anh nhiều như vậy.
Chẳng lẽ anh đều phải thích lại hết?
Hơn nữa ——
Tô Lam Lam này tính cái gì thích?
Bất quá tự cho mình là đúng, sau đó tự mình cảm động thôi.
Nếu anh không phải người giàu nhất thành phố kế bên , không phải chủ của tập đoàn tài chính Lâm thị , chỉ là Lâm Thanh Hàn, như vậy người đàn bà này còn liếc nhìn anh một cái sao?
Rõ ràng.
Sẽ không.
Ở trên đời này.
Chỉ có Ôn Nhuyễn thích anh là không cần bất cứ lý do gì .
Trong lòng có chút ngọt ngào mà vui mừng, nhưng cùng với sự vui mừng này chua xót cùng thống khổ lại liên tục ở phóng đại ...!...!Là anh lúc trước quá hỗn trướng, hiện tại ăn đau khổ như vậy, đều là anh nên chịu.
Sữa bò trong tay đã nguội.
Lâm Thanh Hàn không để ý tới Tô Lam Lam nữa, bưng sữa bò nghiêng người mà rời đi, đi được mấy bước, anh ta suy nghĩ đến cái gì rồi dừng bước chân, quay đầu hướng về phía Tô Lam Lam còn đứng tại chỗ : “Đúng rồi, có chuyện này vẫn là cùng Tô tiểu thư nói một chút.”
“Con người của tôi trước nay đều không phải hạng người lương thiện gì, tàn nhẫn độc ác , Tô tiểu thư nếu không làm cái gì thì cũng liền thôi, nhưng nếu là......”
đôi mắt anh hơi trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lùng, “Tô tiểu thư về sau làm ra một ít chuyện không nên làm, liên lụy đến Ôn Nhuyễn, như vậy vô luận là Tô tiểu thư, hay là Tô gia, tôi đều sẽ không lưu tình cảm.”
Mắt thấy gương mặt Tô Lam Lam sợ hãi mà tái nhợt như lung lay sắp đổ .
Lâm Thanh Hàn nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, không nói thêm nữa, lập tức bước lên lầu..


Bình luận

Truyện đang đọc