SAU LY HÔN, TÔI NỔI TIẾNG



Edit: Daisy
Mà lúc này tại một chỗ khác.
Ôn Nhuyễn rốt cuộc cũng đã về đến nhà.
Tiểu Mạch ở trong lúc Ôn Nhuyễn còn chưa về, đã giúp cô tìm một dì giúp việc gia đình để dọn dẹp phòng nên toàn bộ ngôi nhà thoạt nhìn rất sạch sẽ không vướng một hạt bụi trần, trên bàn còn có một lọ hoa lily bên trên còn vương bọt nước, làm cho không gian này tuy đã 15 ngày không có người ở qua nhiều thêm một chút sức sống.
“Đây là lúc sáng sớm tinh mơ em đi shop hoa mua đó, bà chủ nói là hôm qua mới vừa chuyển tới nên đặc biệt tươi.” Tiểu Mạch cong con mắt, giống như dâng hiến vật quý mà nói với  Ôn Nhuyễn.
“Cảm ơn em.”
Ôn Nhuyễn quay đầu nhìn Tiểu Mạch, ôn nhu cười nói: “Chị rất thích.”
“Chị thích thì được rồi ~” Tiểu Mạch xua xua tay, không chút nào để ý mà nói, nói xong liền giúp Ôn Nhuyễn sắp xếp hành lý.
Ôn Nhuyễn cũng không ngăn cản em ấy, vừa lúc cô cũng mang quà từ nước ngoài cho mọi người, lúc mở va ly ra, Ôn Nhuyễn  thuận miệng hỏi: “Mấy ngày này, còn có chuyện gì đã xảy ra mà chị không biết không?”
Tiểu Mạch vừa định nói một câu “Không có”, nhưng lời còn chưa nói ra, liền nhớ tới người liên hệ trên WeChat, quý ngài super Boss.
Thần sắc trên mặt đột nhiên  trở nên do dự, có nên hay không cùng chị Nhuyễn Nhuyễn nói chuyện này? Lúc trước chị Nacy  nói chờ chị Nhuyễn Nhuyễn trở về rồi nói,  hiện tại lúc này người cũng  đã trở lại, có cần phải nói không?
Trong đầu giống như có hai người tí hon đang đánh nhau, một bên là [chồng trước ca ca] hành động,diendan một bên lại là người ở trong sân bay bên kia, chị Nhuyễn Nhuyễn nắm tay trao nhau ánh mắt.
Thật là rối rắm a.
“Làm sao vậy?” Ôn Nhuyễn không nghe được giọng nói của Tiểu Mạch, quay đầu nhìn em ấy một cái.
“Hả......”
Tiểu Mạch ấp úng, mắt thấy ánh mắt Ôn Nhuyễn càng ngày càng nghi hoặc, Tiểu Mạch cắn chặt răng, vẫn là đem sự kiện “áo đôi tại sân bay ” lúc trước cùng với cách thức xử lý nói với Ôn Nhuyễn.
“Sự tình chính là như vậy, em cũng không biết Lâm tổng làm sao biết được WeChat của em......!Anh ấy nói với em xong, liền gửi những tư liệu đó qua cho em.”
“Ngày đó sự tình rất nghiêm trọng, nếu không phải nhờ những tư liệu của Lâm tổng, đoán chừng ảnh hưởng sẽ rất ác liệt.”
Đột nhiên nghe thấy chuyện này, Ôn Nhuyễn rất sửng sốt.
Cô không nghĩ tới sự kiện “Áo đôi” lúc trước còn có bút tích của Lâm Thanh Hàn, cô vẫn luôn tưởng do diendan công ty xử lý, người đàn ông này......!Tại sao không nói cho mình biết.
Bất quá suy nghĩ lại tên đàn ông này, tính tình đích xác sẽ không nói ra những việc này.
Ánh mắt dừng lại ở chiếc lắc tay cỏ may mắn trên cổ tay, Ôn Nhuyễn mím môi, động tác trên tay cũng ngừng lại.
“chị Nhuyễn Nhuyễn?”
Tiểu Mạch thấy cô xuất thần, nhẹ nhàng gọi cô, vốn dĩ cho rằng còn phải lại gọi thêm vài lần, không nghĩ tới vừa định mở miệng, Ôn Nhuyễn đã khôi phục lại như bình  thường, cô nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nói: “Đã biết.”
Sau đó Ôn Nhuyễn cũng không nói thêm gì, chỉ là lấy một hộp quà từ trong va ly ra đưa cho Tiểu Mạch.
“Đây là cái gì?” Tiểu Mạch sửng sốt.
Ôn Nhuyễn nghiêng đầu nhìn em ấy, giọng nói như lúc trước, “Qùa cho em, em mở ra nhìn xem có thích hay không.”
“Cho em?” Tiểu Mạch có chút kinh ngạc, chờ lúc mở hộp quà ra, nhìn thấy một tiểu oa nhi bằng gốm rât đáng yêu, càng là vui vẻ  không chịu được, “A,  đáng yêu quá!”
“chị Nhuyễn Nhuyễn, cảm ơn chi, em rất thích!”
Ôn Nhuyễn cười cười, không nói chuyện.
Bởi vì còn chưa chỉnh lại được múi giờ, Tiểu Mạch sợ quấy rầy Ôn Nhuyễn nghỉ ngơi, giúp cô dọn dẹp hành lý xong lại gọi cơm trưa cho cô rồi chuẩn bị đi.
Lúc đi, trong lòng Tiểu Mạch có chút do dự, tâm tư cẩn thận mà quan sát thần sắc của Ôn Nhuyễn, tính  nhìn xem có thể hay không nhìn ra điểm  gì đó.

Đáng tiếc chính là, Tiểu Mạch một chút cũng nhìn không ra được gì.
Cho nên ——
Chị Nhuyễn Nhuyễn  thật sự một chút cũng không thèm để ý những chuyện mà [chồng trước ca ca ] đã làm sao?
Chờ khi đóng cửa lại, lúc ôm quà rời đi, Tiểu Mạch còn đang suy nghĩ về vấn đề này.
Tiểu Mạch gần đây kỳ thật  có chút bị Hạ Thiên tẩy não, nghĩ đến chồng trước ca ca làm ra những việc này,diendan lại bỏ hết công việc mà tham gia chương trình, chẳng lẻ chính là muốn theo đuổi lại chị Nhuyễn Nhuyễn.
Bất quá ——
Tiểu Mạch kịp thời áp chế suy nghĩ này lại.
Mình chính là fan cp kẹo mềm! Tuyệt đối.....tuyệt đối không thể bị người khác làm ảnh hưởng!
Bằng không mình cũng thật phải xin lỗi Duyên Thần đi.
Hơn nữa chị Nhuyễn Nhuyễn rốt cuộc nghĩ như thế nào, cũng chỉ có chính chị ấy  biết, dù sao mặc kệ chị ấy làm ra lựa chọn như thế nào, bọn mình đều sẽ ủng hộ chị ấy!
Nghĩ vậy.
Tiểu Mạch cũng không còn rối rắm những việc này nữa, ôm quà mà vui vui vẻ vẻ rời đi.
Tiễn Tiểu Mạch đi rồi kỳ thật nội tâm của Ôn Nhuyễn cũng không bình tĩnh như vẻ bên ngoài thể hiện ra.
Sau khi Tiểu Mạch rời đi, gương mặt ban đầu của Ôn Nhuyễn vẫn luôn duy trì ý cười lúc này cũng có chút duy trì không nổi nữa, ngồi trên sô pha nữa ngày, nhìn vào danh sách black list trên WeChat cùng với di động.
Tên đàn ông này vẫn còn an an tĩnh tĩnh mà nằm trong black list.
Vẫn không được gỡ bỏ.
Ngón tay thon dài trượt xuống tại hình ảnh đại diện của Lâm Thanh Hàn, nhưng còn chưa chạm tới, Ôn Nhuyễn liền đã thu tay trở về, cô nhắm mắt lại, chờ đến khi mở mắt ra, liền tắt di động rồi đi vào phòng.
Lại đem chiếc lắc tay gở xuống, cất vào hộp trang sức trong ngăn kéo.
Làm xong tất cả việc này.
Ôn Nhuyễn cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, cũng không cảm thấy khó chịu, chính là cảm thấy có chút......!Buồn bã.
Trầm mặc một lúc  lâu, Ôn Nhuyễn mới vỗ vỗ mặt, lẩm bẩm: “Đừng suy nghĩ, ngủ một giấc thật tốt, khi tỉnh lại thì tốt rồi.”
***
ngày hôm sau.
Đã điều chỉnh lại múi giờ xong và ổn định tâm trạng Ôn Nhuyễn liền trở lại công ty, tính  cùng Nacy thảo luận một chút về bộ phim đô thị kia, trên đường, cô bảo Tiểu Mạch đưa kịch bản cho mình, còn chưa xem được bao nhiêu thì điện thoại đã vang lên.
Là Kỷ Hề.
Nhìn thấy tên người gọi, Ôn Nhuyễn mặt mày không tự giác liền giãn ra, tiếp tục đọc kịch bản, cô nhận điện thoại, cười nói: “Tiểu Hề.”
“Bảo bối, cậu rốt cuộc đã trở lại!” Đầu bên kia điện thoại Kỷ Hề vẫn như lúc xưa, “Ô ô ô, tớ ngày hôm qua bận cả ngày, sáng nay mới thấy tin nhắn của cậu.”
“Biết cậu ngày hôm qua khẳng định là bận việc, tớ co mang quà về cho cậu đây, quá mấy ngày nữa sẽ mang qua cho cậu.” Ôn Nhuyễn cười cười, tiếp tục lật xem kịch bản.
“Được!”
Kỷ Hề đáp, lại hỏi: “Đúng rồi, cậu có biết ả Tô bạch liên hôm nay đã bị Tô Tự đưa ra nước ngoài không?”
Tay Ôn Nhuyễn đang lật kịch bản bỗng ngừng lại, kinh ngạc nói: “Tô Lam Lam xuất ngoại?”
“Đúng vậy, sáng nay mới vừa bị đưa đi, nghe nói náo loạn gần nửa ngày, Tô Tự lần này đúng là quá tàn nhẫn, trực tiếp làm bảo tiêu đem Tô Lam Lam mang đi, tớ còn nghe nói......” Kỷ Hề ở bên kia vừa ăn bánh quy, vừa hàm hồ nói: “Lần này không chỉ có Lâm Thanh Hàn mà Kỷ Duyên cũng có nhúng tay vào.”

“Cậu ta trước kia không phải chơi khá tốt với Tô Lam Lam sao?”
“Thật là kỳ quái.”
Nghe thấy Kỷ Duyên cũng nhúng tay, Ôn Nhuyễn ngẩn ngơ không thôi, bất quá cô cũng không suy nghĩ nhiều, vừa lúc xe dừng lại, Tiểu Mạch nhắc nhở nói: “Chị Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đến công ty rồi.”
Ôn Nhuyễn gật gật đầu, cùng nói với Kỷ Hề: “Tiểu Hề, tớ còn có việc, chút nữa lại liên hệ cậu.”
“Được được,cậu mau đi làm việc đi, đúng rồi, quá mấy ngày tớ mở một party đơn giản, kêu Lý Kiều, Trịnh phù mấy cô nương này đến, các cô nương này cũng nhớ cậu lắm.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Ôn Nhuyễn hướng công ty mà đi đến.
Vừa mới đi vào liền nghe được không ít người gọi mình“Chị Ôn ”, nhìn lướt qua, trong đó có không ít gương mặt còn rất trẻ cũng có không ít người đã thành thục.
Đột nhiên bị người khác gọi như vậy, Ôn Nhuyễn còn có chút không phản ứng kịp, ánh mắt nghi hoặc mà nhìn những người đó,Phùng Thừa bước tới, vô cùng cao hứng mà gọi, “Chị Ôn, chị rốt cuộc đã về rồi ~”
Nhìn thấy người quen.
Ôn Nhuyễn cũng áp xuống một ít nghi hoặc trong lòng, cười cùng cậu ta chào hỏi: “A thừa.”
Nói xong, Ôn Nhuyễn lại nhìn thoáng qua bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ, đây là......!làm sao vậy a?”
Phùng Thừa thông minh, vừa nghe thấy liền hiểu Ôn Nhuyễn đang hỏi cái gì, cũng nhỏ giọng trả lời: “Chị Ôn, chị còn không biết? Chị  hiện tại cũng là chiêu bài của công ty chúng ta, tổng nghệ còn chưa lên sóng, chị liền vớt được một đám fan.”
“Mấy ngày nay em nghe nói chị Nacy bên kia giúp chị chọn không ít đại ngôn nổi danh, ngay cả đạo diễn Hướng An cũng vươn cành ôliu ra cho chị đó.”
Nguyên lai là bởi vì cái này.
Ôn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ, những việc này, bát tự còn chưa có xem qua mà.
Tiểu Mạch nhìn thời gian, “chị Nhuyễn Nhuyễn, chị Nacy còn chờ chúng ta đi lên.”
“Ừ.”
Ôn Nhuyễn gật gật đầu, cùng Phùng Thừa nói một tiếng, đáp lại lời chào của một ít  người bên cạnh, sau đó bước vào thang máy.
Vừa mới đến lầu 18.
Ôn Nhuyễn  liền nhìn thấy trợ lý Bạch Phi của Kỷ Duyên đang đứng ở ngoài văn phòng của Nacy, thoạt nhìn sắc mặt không được tốt lắm, lúc Ôn Nhuyễn  đi qua, cũng không có chào hỏi cô như lúc trước, ngược lại dùng một loại ánh mắt  “Hồng nhan họa thủy” mà nhìn Ôn Nhuyễn.
Có chút nghi hoặc mà nhìn anh ta một cái.
Ôn Nhuyễn vừa định nói chuyện, Bách Phi liền đi xa.
Tiểu Mạch không thèm trách, nhỏ giọng nói: “chị Nhuyễn Nhuyễn, chị đừng để ý đến anh ta, Bách Phi người này ngoại trừ đối với Duyên Thần ra, anh ta nhìn ai cũng không vừa mắt.”
Ôn Nhuyễn cười cười, “Không có việc gì.”
Ôn Nhuyễn  không thân với Bách Phi, tự nhiên cũng không thèm để ý thái độ của anh ta.
Vừa định gõ cửa đi vào, liền phát hiện cửa đã mở ra, qua khe cửa, có thể nhìn thấy Kỷ Duyên đang ngồi ở đối diện Nacy, bởi vì ngồi quay lưng lại.
Ôn Nhuyễn cũng nhìn không thấy biểu tình của Kỷ Duyên, lại có thể nhìn thấy Nacy chau mày, giống như Bách Phi, sắc mặt cũng không được dễ nhìn cho lắm.
Đã có người ở trong, Ôn Nhuyễn liền tính chờ một chút, vừa định khép lại cửa rời đi, liền nghe được giọng nói khiếp sợ của Nacy: “Cậu nói, cậu cũng muốn tham diễn phim truyền hình của đạo diễn Hướng An?”
“Kỷ Duyên, cậu có cho chị một lý do không?”
Đạo diễn Hướng An?

Đó chẳng phải là bộ phim đô thị mà cô muốn quay sao? Ôn Nhuyễn dừng bước chân lại, động tác đóng của cũng ngừng lại.
“Không vì cái gì.” Kỷ Duyên giọng nói bất cần đời như củ, dừng một chút, lại nói: “Tham gia chơi thôi.”
“CẬU!”
Nacy vừa nghe thấy liền trầm mặt, tức giận mắng: “Chơi vui? lời này của cậu nếu như để Hướng An nghe được, xem ông ta có  mắng chết cậu không!” Rốt cuộc là đứa trẻ do chính mình dẫn dắt theo nhiều năm như vậy, Nacy tức giận thì tức giận, vẫn là mở máy tính nhìn xem, vừa nhìn vừa nói, “Bộ phim này nam nữ chính đều xác định rồi, không có khả năng đổi, Hướng An cũng không phải cái loại xem trọng lưu lượng, chị nhìn thấy mấy nhân vật nam của bộ phim này, cũng cũng chỉ còn dư lại vai nam hai còn đang chọn lựa.”
Kỷ Duyên không để bụng vai gì, cậu ta cũng không phải thật sự thích đóng phim.
Vừa định nói chuyện.
Chỉ là không đợi câu ta mở miệng, Nacy liền nói, giọng Nacy rất  trịnh trọng, ngay cả thần sắc nghiêm túc: “Kỷ Duyên, chị tôn trọng tất cả lựa chọn của cậu, nhưng chị hy vọng cậu làm ra bất luận lựa chọn nào  đều là trải qua suy nghĩ cặn kẽ.”
“Mà không phải......”
Nacy ánh mắt độc ác, giọng nói giống như là đã biết cái gì, “Bởi vì nhất thời hứng thú.”
Nacy đem kịch bản trên bàn ném qua cho Kỷ Duyên, “Cậu đem về trước, xem cho kĩ, lại suy nghĩ cho tốt, cậu rốt cuộc là bởi vì thích đóng bộ phim này, hay là do nguyên nhân khác.”
“Chờ cậu xác định xong, lại cho chị câu trả lời của cậu.”
Kỷ Duyên nhìn kịch bản trước mắt, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp lên, cậu ta không nói chuyện, không biết qua bao lâu mới tiếp nhận kịch bản trong tay Nacy, nhẹ giọng nói: “Đã biết.”
Kỷ Duyên cầm kịch bản xoay người đi ra ngoài.
Môn đã sớm bị Ôn Nhuyễn đóng lại, Kỷ Duyên mở cửa ra mới nhìn thấy Ôn Nhuyễn đứng ở trên hành lang, Kỷ Duyên có chút kinh ngạc mà nhìn cô bước qua, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là đem kịch bản trong tay giấu ra phía sau.
Bất tri bất giác lại cảm thấy không có gì tất yếu.
Ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt kịch bản trong tay, đã biết những chuyện lúc trước, cậu ta có chút không biết nên như thế nào đối mặt Ôn Nhuyễn, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại biến thành trầm mặc.
Ôn Nhuyễn lại không biết tâm tư của Kỷ Duyên, nhìn thấy cậu ta đi ra liền tới chào hỏi, “Còn tốt?”
“Cô......”
Kỷ Duyên có chút giật mình mà nhìn Ôn Nhuyễn, “Đều nghe được?”
Ôn Nhuyễn gật đầu, cười nói: “Nghe được một chút, không nghe hết, bất quá......!Cậu từ lúc nào muốn đóng phim? Lúc trước không phải cậu nói không thích sao?”
“Tôi......”
Kỷ Duyên mở miệng, nhưng môi ngập ngừng một chút rồi lại hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Cái gì?”
Ôn Nhuyễn nghe không hiểu lắm có chút nghi hoặc mà nhìn Kỷ Duyên.
“Tôi là nói, cô cảm thấy tôi tham gia bộ phim này thấy như thế nào?” Kỷ Duyên nhấp môi, giọng nói càng nhỏ lại, nhưng ánh mắt lại nhìn Ôn Nhuyễn không chớp mắt, tựa hồ rất chờ mong Ôn Nhuyễn có thể cho cậu ta một đáp án.
Tên này......
Lại bị làm sao vậy?
Ôn Nhuyễn ánh mắt nghi hoặc mà nhìn cậu ta, không rõ Kỷ Duyên vì sao lại muốn trưng cầu ý kiến của mình, bất quá xét trên góc độ bạn bè, cô vẫn trả lời, “ý kiến của tôi cũng không quan trọng, quan trọng là cậu có thích hay không.”
“Nếu cậu bởi vì thích hoặc là muốn thử đi trên con đường này, câu đương nhiên có thể lựa chọn tham gia diễn xuất.”
“Đây là tự do của cậu, những người khác không có tư cách xen vào.”
“Tôi......”
Kỷ Duyên há mồm, tựa hồ còn muốn nói cái gì nữa, di động của Ôn Nhuyễn lại vang lên, là Nacy.
Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua Kỷ Duyên, cười nói với cậu ta: “Chị Nacy tìm tôi, tôi đi vào trước.” Nói xong, Ôn Nhuyễn  hướng cậu ta gật  đầu rồi đẩy cửa đi vào.
Chờ đến khi Ôn Nhuyễn rời đi.
Kỷ Duyên cũng không có rời đi.
Lúc Bách Phi đi tới, Kỷ Duyên đang dựa vách tường cúi đầu xem kịch bản, nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta, Bách Phi giận sôi máu, trước kia Tô Lam Lam cũng bất quá chỉ nhờ Kỷ Duyên giúp vài lần việc nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng hiện tại Ôn Nhuyễn ——

Trực tiếp quyến rũ Kỷ Duyên  phải vì bảo hộ cô ta mà đi đóng phim.
Cậu ta cho rằng đóng phim là cải trắng a? nếu là diễn không tốt, thanh danh tích lũy hiện tại của cậu ta đều sẽ bị hủy hoại! Vốn dĩ idol chuyển qua diễn viên thì bình thường muốn khó hơn rất nhiều, đặc biệt là giống Kỷ Duyên, mỗi tiếng nói cử động đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm.
Càng đừng nói đây là phim của đạo diễn lớn  Hướng An.
Cậu ta cũng không nghĩ tới chuyện này sao?
“Cậu thật sự quyết định?” Bách Phi đè nặng tiếng nói, hỏi.
Kỷ Duyên không lên tiếng, tiếp tục đọc kịch bản, cậu ta không thích đọc sách, càng không thích xem kịch bản, đứng trước màn ảnh sắm vai những nhân vật khác, cậu ta thích chính là ở trên sân khấu đổ mồ hôi.
Quên tất cả, chỉ đắm chìm trong vũ đạo.
Kia mới là sở thích tha thiết của cậu ta.
“Kỷ Duyên!”
“Anh xuống lầu trước.” Kỷ Duyên khép lại kịch bản trong tay, mặt mày bất động mà nói với  Bách Phi.
“Cậu ——”
Bách Phi đã sôi máu, đã cùng Nacy nói xong rồi, hiện tại còn không đi, có thể vì cái gì? Còn không phải bởi vì người kia trong văn phòng? Anh ta hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Kỷ Duyên.
Cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Không nghe theo Kỷ Duyên nói mà đi xuống, Bách Phi đứng ở chỗ ngoặt cửa thang máy mà núp,diendan nơi này có thể nhìn thấy bất luận người nào ra vào, quỷ mới biết tên tiểu tử thúi Kỷ Duyên này lát nữa muốn làm cái gì, anh ta vẫn là nên ở tại đây trông chừng một chút mới tốt.
Truyện mình không cấm các bạn reup, nhưng hãy tôn trọng mình làm ơn đừng xóa tên người edit và nguồn,thx
***
Ôn Nhuyễn cùng Nacy đã nói chuyện xong rồi.
Ôn Nhuyễn thực sự thích nhân vật chuyên gia thiết kế này, tuy rằng chỉ là nữ 3, nhưng toàn bộ tuyến chuyện quá khứ rất hoàn chỉnh, chuyện quá khứ cũng rất hay, Ôn Nhuyễn  rất muốn thử vào vai nhân vật như vậy, cùng Nacy quyết định qua mấy ngày nữa sẽ  đi gặp đạo diễn Hướng An.
Bởi vì là đạo diễn Hướng An chủ động vươn cành ôliu, cho nên nhân vật này cũng coi như là định rồi.
Ôn Nhuyễn không biết vì sao đặc biệt muốn tìm người chia sẻ tin tức này, sau đó cô liền nghĩ tới vị fans nhỏ của mình.
Kỳ thật trò chuyện với nhau đã lâu như vậy, đối với Ôn Nhuyễn mà nói, anh ta không chỉ là một người bạn ảo trên mạng, là một nhân vật cách màn hình, càng giống như một người bạn có thể nói chuyện phiếm......!Vừa mới mở ra Weibo, đã gửi một câu đi qua.
Liền nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói: “Ôn Nhuyễn.”
Hả?
Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Duyên còn dựa vách tường đứng, có chút kinh ngạc, tắt đi di động, cô mở miệng: “Như thế nào vẫn còn ở đây?”
Kỷ Duyên nhìn thấy Ôn Nhuyễn  tắt di động, Weibo còn hiển thị giao diện tin nhắn.
Ánh mắt Kỷ Duyên hơi lóe lên, nhấp môi nói: “Tôi có lời muốn nói với cô.”
Cằm kịch bản trong tay, Kỷ Duyên bước về phía Ôn Nhuyễn, thẳng tắp đứng ở trước mặt Ôn Nhuyễn, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú mang theo nghi hoặc lại rất trong sáng của  Ôn Nhuyễn, cậu ta đột nhiên trở nên khẩn trương.
Cổ họng phát khô.
Phía sau lưng đổ mồ hôi.
Ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
“Tôi......”
Giọng Kỷ Duyên ngập ngừng mà nói: “Tôi......” Cậu ta tạm dừng nửa ngày cũng chỉ nói ra một chử “Tôi”.
Ôn Nhuyễn có chút nghi hoặc lại có chút buồn cười mà nhìn cậu ta, ánh mắt ôn nhu, giọng nói cũng rất nhu hòa, “Làm sao vậy, cậu chậm rãi nói.”
Kỷ Duyên cảm thấy chính mình hiện tại quả thực là túng quẫn muốn chết, cậu ta thậm chí ở dưới ánh nhìn chăm chú của Ôn Nhuyễn như vậy,  có cảm giác muốn chạy trối chết, tim đập mạnh, thịch thịch thịch thịch, chấn đến  lỗ tai cậu ta  phải tê dại.
Nhưng cậu ta rốt cuộc vẫn là nói ra.
Đôi tay khẩn trương nắm chặt thành quyền, Kỷ Duyên cắn răng, chém đinh chặt sắt mà nói: “Ôn Nhuyễn, tôi.......anh thích em.”.


Bình luận

Truyện đang đọc