SAY MỘNG GIANG SƠN

Dương Phàm thật sự không thể nào ngờ được một cô nương nhã nhặn thanh tú, tính tình dịu dàng lúc này lại mãnh liệt như vậy.

Suy nghĩ thận trọng một chút, hắn đã gặp qua đám người công chúa nào là Thiên Kim, Thái Bình, An Nhạc còn bây giờ lại đến Ngọc Chân....không ngờ đều lại như thế.

Bởi bì bọn họ thân phận hoàng thất có chút khác biệt nên mới không cần kiêng kỵ gì, hay bởi vì gia tộc Lý Đường có huyết thống của người Hồ nên con gái của Lý gia tính tình ai cũng mạnh mẽ như thế?

Dương Phàm không thể xác định được là Lý Trì Doanh dũng cảm hay không, nàng hướng ánh mắt đa tình đến gần, hắn chỉ có thể chật vật lùi về phía sau không nói nên lời nào, biểu hiện Dương Phàm lập tức choLý Trì Doanh có dũng khí lớn.

Vừa rồi nàng hướng Dương Phàm thổ lộ như thế, dũng khí này nàng tích lũy bao nhiêu ngày đêm mới có được, điều này từ trước đến giờ nàng không dám, nhưng khi nhìn phản ứng của Dương Phàm đã khiến phản ứng của nàng tăng lên gấp bội.

Nàng ưỡn ngực tiến đến gần thêm ba bước đến chỗ Dương Phàm, đường nhô ra trước ngực nàng như lập tức chạm đến thân thể Dương Phàm nàng mới dừng lại, ép hỏi hắn:

- Nói đi, ngài có thể tìm giúp ta một nam nhân khiến ta thích không?

- Tại sao ta phải tìm nam nhân cho cô, ta đâu phải là cha cô!

Những lời này Dương Phàm chỉ có thể thầm oán, thật sự với một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế nam nhân nào nỡ làm tổn thương nàng dù chỉ là dùng lời nói chứ?

Vì thế Dương Phàm lui thêm bước nữa, ngượng ngùng đáp:

- Ta không biết.....Công chúa điện hạ muốn tìm một người thế nào?

Ánh mắt Lý Trì Doanh nhìn hắn càng thêm nóng bỏng, khuôn mặt không kìm được đỏ cả lên:

- Nam nhân đó giống như....Nhị Lang vậy!

Dương Phàm tránh né ánh mắt của nàng, cười khan nói:

- Ái chà....Công chúa nói chuyện khôi hài quá, ha ha...Người phải nói là một nam nhân có sự nghiệp vững vàng, nam nhân như vậy trong thành Trường An này ta tin tưởng chỉ cần lệnh tôn mở miệng một câu thì toàn là những người tài năng, tuấn kiệt.....

Lý Trì Doanh ngắt lời nói:

- Cả đống à? Thật vậy sao? Như vậy ngươi nói ta nghe xem ai có thể một mình đến Tây Vực, đánh lui trăm nghìn quân Đột Quyết lại có thể ly gián Thổ Phiên Vương khiến Thổ Phiên từ đó về sau thế giảm đi? Ngươi nói cho ta biết ai có thể một mình đột nhập Nam cương, bình định quân làm loạn.

Lý Trì Doanh nói một câu tiến một bước Dương Phàm chỉ có thể từng bước lùi về sau:

- Ngài nói cho ta biết ai có thể khéo léo dùng diệu kế giữa triều đình và dân gian mới có thể diệt trừ nhóm ác quan, ngài nói cho ta biết ai có thể cưỡi ngựa rong đuổi ngàn dặm mới có thể tiêu diệt được phản loạn Khiết Đan.

Ngài nói cho ta biết ai có thể thông minh lanh lợi hộ tống Lư Lăng Vương trọng vòng vây đến kinh thành, ai có thể bày mưu nghĩ kế lật đổ thế hệ nữ hoàng, hắn còn muốn...Hắn còn muốn.....

Lý Trì Doanh càng nói mặt càng đỏ, sóng mắt duyên dáng như dòng nước chảy:

- Hắn còn khiến ta quỳ xuống, bị ta cưỡi qua, bị ta hôn qua, vì ta....giết một quân chủ quốc gia, hắn còn....anh tuấn như ngài....

Lý Trì Doanh càng nói ánh mắt càng mê ly, nói đến hai chữ "anh tuấn" âm thanh của nàng mềm mại như hơi thở bên tai Dương Phàm.

- Ta giết một quốc gia quân chủ cho cô ta sao? Nào có chuyện thế này! À! Hay con nha đầu này nghĩ đến Thổ Phiên Tán Phổ chết là do ta ra tay?

Dương Phàm đang nghĩ, Lý Trì Doanh đã không kìm được lòng, nàng vươn tay vuốt hai má hắn, cơ thể mềm mại thơm ngát chậm rãi ngã vào lòng hắn.

Dương Phàm kinh hãi còn muốn lui nữa, lưng đột nhiên chạm đến vật gì đó mất thăng bằng, hắn đã lui đến đình trụ rồi, đúng lúc này đột nhiên trong rừng trúc đột nhiên nghe tiếng chim hót, Dương Phàm nhanh nhẹn phản ứng, hắn như được đại xá mà nói:

- Tam Lang tới rồi.

Một câu nói kia khiến cho Lý Trì Doanh đang tiến đến phải lập tức dừng lại, Dương Phàm nhanh chóng chạy vọt vào rừng trúc chỉ thấy cành cây lay động, Dương Phàm theo một bóng người đã vội vàng đi xa.

Lý Trì Doanh nhìn bóng lưng của hắn, nàng nắm tay mạnh mẽ vung lên không trung hưng phấn nói:

- Ta nói rồi! Ta nói rồi! Rốt cuộc ta đã nói ra! Hóa ra....Hóa ra cũng không có gì đáng sợ.

Lý Trì Doanh cười ngọt ngào, sau khi nói được nỗi lòng mình nàng quả nhiên vui sướng vô cùng:

- Dù sao...Dù sao bản cô nương cũng xem trọng ngài rồi! Ngài muốn chạy....Không thể nào thoát đâu ! Ta còn chưa nói lý! Hì hì....

...........................

Xuyên qua rừng trúc cuối đường là tường rào, tường rào có một cánh cửa, cánh cửa có ổ khóa bên ngoài đã gỉ sét, hắn dùng chìa khóa nhẹ nhàng lay một cái đã có thể mở ra.

Lúc này cánh cửa đã mở ra, bên gần cánh cửa là một rừng cây xanh um tươi tốt, có đường mòn quanh co nối thẳng với hồ Long Khánh, bên hồ Long Khánh có một con thuyền nhỏ, một người đàn ông hai chân trần, đầu đội nón lá vành lớn dùng sào trúc ổn định thuyền nhỏ.

Dương Phàm lên thuyền xoay người tiến vào khoang thuyền chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi ngồi bên trong, mặt mày trang nghiêm, hắn cố nén lòng nhìn lại, chỉ có điều thấy sắc mặt vàng như nghệ, mặt rỗ khá nhiều, lông mi dày thô hơn nữa lông mày vẽ đậm nhìn vào không khỏi khiến người ta căm ghét.

Dương Phàm không nghĩ Lý Long Cơ biến thành bộ dạng thế này, xem ra bên cạnh gã không thiếu người trong giang hồ hiểu được kỹ thuật “Kê minh cẩu đạo”.

Gã ngụy trang tuy không xuất thần bằng Cổ Trúc Đình, nhưng trừ những kẻ theo dõi gã dọc đường từ Lộ Châu, nếu không cho dù là người của gã đến phút này khó có thể liên tưởng gã và Tam Lang.

Muội muội gã vừa thổ lộ tình cảm với hắn, tuy hắn tuyệt đối không muốn dụ dỗ cô gái ngây thơ kia, nhưng nhìn thấy ca ca của nàng, Dương Phàm thật sự không tự nhiên cho lắm.

Nụ cười không tự nhiên của hắn bị Lý Long Cơ nhìn thấy, Lý Long Cơ không muốn căng thẳng vội vàng hỏi:

- Nhị Lang, trong thành có biến cố gì sao?

Dương Phàm khẩn trương ra hiệu gã ngồi xuống, trấn an nói:

- Không cần lo lắng, trước mắt không có gì thay đổi tuy nhiên đối với tính cách Vi hậu trong một ngày không thể đột nhiên động thủ, cho nên chúng ta phải động thủ trước.

Thần sắc Lý Long Cơ ngưng trọng, gã khẽ gật đầu một cái, âm thanh bình tĩnh dị thường:

- Mao Trọng cùng Nghi Đức cũng đã nói sơ tình hình với ta rồi, ta hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của ngươi. Lần này ta đến đây đã mang đến tất cả người có thể sử dụng được, Nhị Lang có lẽ đã có tính toán?

Dương Phàm nói:

- Tình hình hiện giờ so với lúc Tắc Thiên hoàng còn ác liệt hơn, thời Tắc Thiên hoàng đế, Võ thị nắm giữ binh quyền lại chỉ quản cấm quân Bắc môn, còn cấm quân Nam nha là một phần của Tể tướng, mà nhóm người Tể tướng đứng ở phe chúng ta.

Hiện giờ quân chính tất cả nằm trong tay Vi thị, xem ra chúng ta không cần nói cũng biết phần thắng có khả năng không lớn. Điều may mắn chính Vi hậu không phải là Tắc Thiên hoàng hậu, tài cán của bà ta so với Tắc Thiên hoàng hậu khác nhau một trời một vực.

Vi hậu chỉ nghĩ cách làm sao để có thể làm Hoàng đế nhanh nhất mà thôi, thoạt nhìn người của bà ta nắm giữ trung tâm triều chính, các chức vị quân đội chính, nhưng thật đáng tiếc chính là trong thời gian quá ngắn bà ta không dám thực hiện việc này, đây là cơ hội cho chúng ta! Là cơ hội duy nhất!

Dương Phàm duỗi ngón tay ra thấm nước trong chén vẽ sơ một chút kế hoạch, hắn trầm giọng nói:

- Kế hoạch của chúng ta là thế này.....

Từ khi Dương Phàm lên thuyền, thuyền nhanh chóng chạy ra giữa hồ, hồ nước trong xanh một màu trong suốt, chiếc thuyền con nhỏ trôi nổi giữa dòng không ai có thể ngờ trên chiếc thuyền nhỏ này đang có hai người thảo luận kế hoạch thay đổi cả giang sơn như thế.

Lý Trì Doanh mặc áo đạo sĩ, nàng xinh đẹp thướt tha trong tiểu đình ở rừng trúc ngắm nhìn chiếc thuyền nhỏ ấy. Nhìn nàng như đoá hồng hạnh xinh tươi, hai má ửng hồng, áo choàng xõa vai, tuy rằng nàng đang mặc áo đạo sĩ nhưng không thể nào che được nét bừng của thời xuân sắc.

Trên thuyền, Dương Phàm đem kế hoạch này kể tỉ mỉ một lần, Lý Long Cơ cẩn thận suy tư một lúc lâu dùng sức vỗ bàn trầm giọng nói:

- Có thể được! Cục diện như hiện giờ thực sự không có kế sách nào vẹn toàn hơn, chỉ có thể lấy bạo chế bạo, liều chết đánh cược một lần, chỉ có điều.....

Lý Long Cơ không kìm được nhíu mày, Dương Phàm hỏi:

- Sao? Có vấn đề gì à?

Lý Long Cơ nói:

- Kế hoạch chúng ta là muốn tru sát bè phái Vi gia, sau khi đại sự thành công gia phụ không chịu bức Bào huynh thoái vị, vì một phần do gia phụ nhiếp chính, nhưng có điều cũng khó nghĩ vì Hoàng đế lại là em họ ta, là cháu ruột gia phụ....

Dương Phàm nói:

- Ngươi lo lắng lệnh tôn không đồng ý đoạt ngôi vị Hoàng đế của Bào huynh, hiện giờ lại càng không đồng ý bức cháu trai thoái vị sao?

Lý Long Cơ cười khổ nói:

- Vâng, hơn nữa hiện giờ di chiếu của Hoàng đế đã để gia phụ làm phụ chính, đến lúc này chỉ sợ gia phụ càng không đồng ý với thân phận phụ chính vương mà cướp giang sơn của cháu họ, sợ thiên cổ bêu danh. Ôi có khi gia phụ....

Hắn định nói "quá mức ngu muội" nhưng không dám nói ra, làm con sao có thể nói cha mẹ như thế.

Dương Phàm khẽ mỉm cười nói:

- Đây không phải là khuyết điểm mà là điểm mạnh của lệnh tôn, chẳng qua không đúng chỗ thôi, người thích hợp là trưởng lão nhân hậu nhưng lại không thích hợp làm vua một nước.

Dương Phàm xoay người bước ra khỏi khoang thuyền ngoài, Lý Long Cơ cũng bước theo, hai người đứng trên đầu thuyền nhìn hồ nước trong suốt hít một hơi sâu thưởng thức làn gió tươi mới, mát mẻ khiến tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Dương Phàm nói:

- Ngươi lo lắng cũng là một vấn đề lớn, khi khởi sự thành công quốc thể chính sách quan trọng phải đặt lên hàng đầu, quân chủ một khi đã quyết định thì không nên thay đổi, lệnh tôn...cần có người thuyết phục, phải là một người mà ngài tin phục mới được.

Ánh mắt Lý Long Cơ chợt lóe lên, bật thốt:

- Có! Thái Bình cô cô! Thái Bình cô cô nhất định được đấy!

Dương Phàm không nói gì chỉ nheo mắt lại nhìn ra bờ hồ xa xa, ngoài bờ hồ kia có cây liễu rủ nhìn từ xa chẳng khác nào đám khói nhẹ bay lượn trên mặt hồ.

Lý Long Cơ hưng phấn nói:

- Đại sự Hoàng đế giam cầm ở Phòng Châu mười sáu năm, gia phụ làm Thái Tử cũng bị cấm tới Đông cung mười sáu năm, trong mười sáu năm mỗi ngày gia phụ đều lo sợ bị hạ độc thủ.

Thời gian này đã nhờ Thái Bình cô cô âm thầm giúp đỡ khiến thị tộc Võ thị không hãm hại, điều này khiến gia phụ rất tin cậy Thái Bình cô cô, nếu nói người có thể thuyết phục được gia phụ thì chỉ có Thái Bình cô cô mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc