SAY MỘNG GIANG SƠN

Kế tiếp, Võ Tắc Thiên lại nghe đám đại đạo này đàm đạo các loại chuyện thần thông pháp thuật và những điều kỳ diệu ít người biết đến như hái thuốc luyện đan, trường sinh bất lão..v..v nghe đến tâm thần mê say. Trong lòng Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đều đã nổi lòng ghét cay ghét đắng đối với ba vị thần tiên sống này rồi, chỉ là thấy nữ hoàng si mê, nhất thời không dám bộc lộ ra ngoài, đành phải kiên trì chịu đựng cùng bà nghe giảng đạo.

Khi sắc trời gần tối, Trương Xương Tông liền khẩn cấp nhắc nhở Nữ hoàng đế thời gian đã không còn sớm, nên quay về đại nội rồi. Lúc này Võ Tắc Thiên mới lưu luyến không rời cáo từ.

Du Tần Nhiên tiễn Hoàng đế đến bên ngoài phường môn, liền cao hứng phấn chấn chạy về quý phủ của mình, đi vào phòng khách, một vị nữ tử vô cùng dịu dàng quyến rũ đáng yêu cười nói ra chào đón, đây là thị thiếp mà y sủng ái nhất, họ Lý tên Tĩnh, được Du Hầu nhận vào làm thiếp mới hơn ba tháng.

Tĩnh nhi tiến lên nghênh đón, giúp y cởi áo ngoài, lại nhận chổi lông từ nha hoàn quét tuyết đọng trên tay áo y, dịu dàng nói:
- Hầu gia, nhìn bộ dạng cao hứng của người, xem ra lần này Thánh nhân tới nhà chúng ta nhất định rất vui vẻ đấy.

Du Tần Nhiên nhéo má phấn của nàng, mặt mày hớn hở nói:
- Vật nhỏ à, nàng thật là có nhãn lực. Ha hả, nàng cứ đợi đi, chẳng bao lâu nữa thôi, nhà chúng ta sẽ thăng chức rất nhanh… nói không chừng ta có công dẫn tiến tiên sư, còn có thể phong thưởng công tước đấy.

Du Tần Nhiên cười hi hi nói xong, ngồi xuống lò sưởi đặt ở bên sập, tựa như chợt nhớ ra gì đó, nói với Lý Tĩnh:
- Đúng rồi, ta nhớ ca ca bổn gia của nàng ở chợ Bắc kinh doanh gà ngỗng đúng không?

Lý Tĩnh dịu dàng nói:
- Hầu gia vẫn còn nhớ ư, huynh trưởng của thiếp đúng là ở chợ Bắc kinh doanh thịt để ăn đấy, có Hầu gia chiếu ứng, phường lệnh cũng không dám làm khó huynh ấy, hiện giờ việc buôn bán của huynh ấy càng làm càng tốt rồi, đang chuẩn bị mở chi nhánh ở chợ Nam đấy.

Du Tần Nhi cười, dặn dò:
- Ừ! Nàng khẩn trương phái người đi đưa thư cho huynh trưởng nàng lập tức bán hết tất cả gà cá ngỗng heo dê chó…tóm lại là tất cả gia súc, gia cầm liên quan tới đồ ăn mặn thì bán hết, không được để lại chút gì, chỉ cần là thịt để ăn, cũng không được giữ lại.

Lý Tĩnh biến sắc, còn cho là ca ca mình đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi:
- Hầu gia, ca ca thiếp xảy ra chuyện gì?

Du Tần Nhi ngồi xuống sập, người hầu nam trẻ tuổi liền đem chậu than đưa tới gần chút, Du Hầu xoa tay, không chút để ý nói:
- Không có chuyện gì cả, nàng cũng không cần hỏi vì sao, tóm lại, hết thảy bán đi là được, phải nhanh, muộn là không còn kịp đấy.

Lý Tĩnh thấy thế liền nhanh chóng bước tới, eo nhỏ lả lướt, đặt cặp mông tròn trịa ngồi vào lòng y, kéo hai tay lạnh băng của Hầu gia cho vào ngực mình, để y xoa nắn vuốt ve đôi bầu vú nhỏ xinh nóng ấm, cặp mông thì xoay tròn làm nũng trong lòng y, căn bản không cần quan tâm bên cạnh còn có một người hầu nam trẻ tuổi:

- Hầu gia, huynh trưởng của thiếp được Hầu gia chiếu cố, kinh doanh càng làm càng lớn, nay là mùa đông, thịt tích trữ còn rất nhiều, mà dê heo gà heo cũng còn rất nhiều, xếp thành núi ở trong hậu viện đó, nếu phải lập tức bán đi hết toàn bộ, vậy thì bán đi đâu đây. Còn nữa, huynh ấy cũng chỉ dựa vào việc kinh doanh này để kiếm sống, không cho huynh ấy bán thịt, vậy một nhà của huynh ấy sẽ ra sao?

Du Tần Nhiên vuốt ve đôi gò bồng đảo tròn trịa, cười híp mắt nói:
- Bán không được? Vậy thì giảm giá cho các cửa hàng thịt gần phường là được, chẳng phải gần chợ Bắc có mấy cửa hàng thịt đó sao? Ca ca nàng bán vẫn còn được lợi nhuận hơn bất kỳ ai đấy, còn sợ bán không được ư? Nếu vẫn bán không được, thì tiếp tục giảm giá xuống mức thấp. Về phần kế sinh nhai sau này, không được bán thịt hay là bán đồ ăn nữa nha.

Cặp mông của Tĩnh nhi cô nương càng xoay tròn hơn, nàng vòng tay quanh cổ Du hầu, nũng nịu nói:
- Hầu gia, nếu ngài đã nói vậy, vậy thì chắc chắn là muốn tốt cho huynh trưởng thiếp rồi, nhưng ít nhiều ngài cũng phải tiết lộ cho thiếp một chút chứ, tại sao phải làm như vậy nha, Hầu gia yên tâm, thiếp cực kỳ kín miệng đấy.

Mông Lý Tĩnh cô nương như mật đào, rắn chắc tròn mẩy, là thứ mà Hầu gia xưa nay thích thưởng thức nhất, bình thường chỉ cần nàng dùng chiêu trò này, nếu có năn nỉ gì, Du Tần Nhiên sẽ đáp ứng ngay, nhưng hôm nay cũng không biết làm sao, Du Tần Nhiên nhất định không chịu nói.

- Ha hả! Miệng của nàng… đương nhiên là rất kín, nhưng có những việc nàng không cần biết, cũng đừng hỏi nữa…

Du Tần Nhiên vỗ về cặp mông tròn của Tĩnh nhi, trên mặt hiện lên ý cười ám muội, những lời nói ra cũng rất ám muội, nhưng trong tròng mắt y lại toát lên tia lạnh lùng:
- Dù là thân thích của tự gia, cũng chưa chắc đã được ta chiếu cố như thế đâu, có thể bán một xu cũng phải bán. Bằng không đến lúc đó mất cả chì lẫn chài, cũng đừng có chạy tới khóc lóc kể lể với ta đấy.

Tĩnh nhi rốt cục phát giác sự tình không tầm thường rồi, ánh mắt nam nhân của nàng rất khác lạ, nàng chỉ không hiểu, đô thành dưới chân thiên tử Đại Chu, sao lại không được bán gà vịt thịt cá, người nghèo đã không được ăn, quan lại quyền quý cũng không được ăn sao? Nàng nghĩ không ra, nhưng nàng biết nhất định là có chuyện lớn đã xảy ra, nếu không nghe Hầu gia chỉ bảo, nàng nhất định sẽ hối hận, thật sự sẽ hối hận.

Tĩnh nhi cô nương liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hôn lên mặt Du Tần Nhiên một cái, vội vàng đứng lên nói:
- Vâng! Thiếp đi ngay đây.

Nàng do dự một chút, lại nói:
- Nếu tùy tiện phái người đi, sợ là ca ca thiếp không chịu từ bỏ tổn thất, thiếp muốn đích thân đi một chuyến.

Du Tần Nhiên khoát tay nói:
- Đi đi, đi sớm về sớm. Kín miệng một chút, nếu không đừng trách ta không nhận thân thích này đấy. Đúng rồi, nàng mang về năm mươi con gà vịt, ba con heo, dê, nhân thời tiết lạnh này mà để đông lạnh được, tích trữ trong hậu viện nhà chúng ta.

***

Sau khi Võ Tắc Thiên rời khỏi, căn nhà cũ bên bến sông liền nhanh chóng trở nên yên tĩnh như cũ. “Công sai” tuần tra bốn phía nhà cũ, “người bán hàng rong” phụ đẩy xe nhỏ, “phường dân” mang theo giỏ xách cũng đều lập tức biến mất tăm tích. Mới vừa rồi cảnh công sai tuần tra, người bán hàng rong rao hàng, phường dân nhàn nhã đi dạo đối với Tích Thiện phường mà nói thật ra là tình trạng rất không bình thường.

Phía bắc Tích Thiện phường gần bến sông, là một phường gần hoàng cung nhất, trong phường có nhiều quan lại quyền quý nhất, bởi vậy Kim Ngô bên ngoài phường, Võ Hầu ở trong phường, hơn nữa còn có phường đinh thủ hạ của Phường chính đều được trang bị đầy đủ hết, đầu đường lúc nào cũng có người đi tuần tra, người trong phường cùng với người ngoại lai đi lại cũng đều bị kiểm tra chặt chẽ.

Trên thực tế, ngoại trừ người bản phường còn lại thì không có người lạ nào tiến vào cả, những người lạ tiến vào hầu hết đều phải có phải có người hướng dẫn, khi ra vào tòa nhà lớn quan lại quyền quý thì phải tuân theo quy tắc giao ra danh thiếp xin bái phỏng, người không phận sự sẽ không được vào, người bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không muốn tới nơi này. Nơi này mặc dù cũng có khu chợ nhưng việc làm ăn buôn bán ở đây nào có tốt như ở trong phường mà dân chúng bình dân sống được.

Trị an của toàn bộ Tích Thiện phường ngoài chặt trong lỏng, không ai thích tản bộ trên đường mà bị những ánh mắt nhìn mình chằm chằm như vậy. Vừa phải bảo vệ an toàn của các quý nhân, lại không thể để các quý nhân cảm thấy không được tự nhiên, Phường chính, Bất Lương Soái phụ trách trị án và sự vụ trong phường cùng với Kim Ngô Vệ phụ trách tuần sát an toàn có thể nói là vô cùng nhọc lòng.

Tuy nhiên vất vả sẽ không uổng phí, Tích Thiện phường vẫn là một trong những phường có trị an tốt nhất ở Lạc Dương. Không những quản lý được rất tốt việc nhặt được của rơi trên đường, mà ban đêm có thể ngủ mà không cần đóng cửa, bởi vì hạng đạo chích chắc chắn sẽ không đến nơi này. Mà bản thân người ta ai dám đêm khuya khoắt tới nhà người khác chứ.

Hôm nay Bất Lương Soái Lê Diệc Kiều đang ở trong nhà Phường chính Tần Hoài Đức uống rượu. Bà vợ của Tần Hoài Đức là Lưu Quế Hương đặt một bàn tiệc rượu phong phú để khoản đãi vị bạn nối khố của trượng phu. Lê Diệc Kiều trong sáu năm ở Tích Thiện Phường đã nhanh chóng được thăng làm Bất Lương Soái. Với thành tích trác việt của gã, nên được Lạc Dương úy Đường Túng nhìn trúng, muốn đề bạt gã đến Lạc Dương phủ làm việc.

Người có thể ở Tích Thiện phường trong sáu năm thăng lên làm Bất Lương Soái hoàn toàn không hề tầm thường chút nào, đề bạt đến Lạc Dương phủ làm một Tổng đô đầu cũng còn được. Thành tích khảo công mấy năm qua của gã vô cùng ưu tú, trong Tích Thiện phường không hề có vụ án lớn nào, chỉ còn ba ngày nữa, y sẽ giải nhiệm đi Lạc Dương phủ đi nhậm chức rồi.

Tần Hoài Đức cũng rất vui vẻ, từ cuối năm ngoái chức phường chính của y đã đến kỳ hạn rồi, nhưng lại không có ai dị nghị gì, y vẫn được bổ nhiệm làm phường chính của bản phường. Chức phường chính trong một phường có nhiều quan to quý nhân này, thật ra vô cùng nặng nhọc, nhưng ngược lại, tiền lời của y thu vào cũng không ít.

Đừng tưởng rằng quan to quý nhân đều là người ý thế hiếp người không hiểu tình lý, thu nhập bên ngoài của y thì không cần nhắc tới, nhưng những khoản tiền lì xì mà những vị quan trong trong phường ấy khi mở tiệc đãi bằng hữu, hay là ngày lễ tết cũng chia cho y rất nhiều, tích cóp ra cũng có một khoản thu nhập rất lớn. Mà quý nhân trong phường đương nhiên không lo y không tận tâm làm việc, nhưng đối với láng giềng, nhất là láng giềng làm bạn quanh năm, thì chỉ có kẻ ngu dốt mới có thể dùng thủ đoạn quyền cao chèn ép để lôi kéo thôi.

Tần Hoài Đức đã già rồi, đã năm mươi bảy tuổi rồi, nên nằm đến canh ba nửa đêm là đã dậy rồi. Y cũng dự tính cố gắng ba năm nữa, chỉ ba năm nữa thôi y cũng có thể chạy cho con trai mình lên kế tiếp chức vị Phường chính, còn phó Phường chính hiện giờ là Phòng Kiệt cũng đang nhìn chằm chằm như hồ rình mồi đối với vị trí của y lâu rồi, hả hả, lão già đó cũng chỉ kém y bốn tuổi, lão tử đã thôi làm Phường chính, thì ngươi cũng đừng hòng mà được làm!

Lão Tần và Lão Lê uống vô cùng vui vẻ, Lão Lê say mèm ngủ lại nhà lão Tần. Nhiều năm hợp tác, lại có giao tình là thông gia, khuê nữ con gái út của lão Lê đã được phép gả cho con trai lão Tần, thân càng thêm thân.

Hai lão nằm ở trên giường ngáy o..o..., mà không thể ngờ rằng một nam tử trẻ tuổi năm xưa bị toàn bộ phủ Dương lang trung Hình Bộ ti là Dương Minh Sanh gọi là "Ôn thần", sau lại bị toàn bộ Hình Bộ, toàn bộ Tam pháp tư, thậm chí hiện giờ toàn bộ quan trường Đại Chu gọi là "Ôn lang trung" lúc này đang tiến vào cửa chính của Tích Thiện phường.

Dương Phàm di chuyển đến góc sân nhà cũ của Du gia, nhìn trước sau không người, đột nhiên nhảy vút lên bám vào đầu tường, giống như một con chim vút vào trong tường, trong khoảnh khắc lúc thân mình xẹt qua bay vào tường thì thả tay ra, để thân mình cố ý cọ xát vào đầu tường mang theo một chùm bông tuyết rơi xuống, dấu tay ở đầu tường liền biến mất.

Một lát sau, Dương Phàm đã xuất hiện trước một cánh cửa.

Toàn bộ đại viện tiểu viện của tòa nhà, mỗi một viện đều có rất nhiều phòng xá, trong ngoài phòng xá đều lạnh lẽo đến ghê người, giống như căn bản không có ai ở. Dương PHàm đi qua một nơi có diện tích khá nhỏ, xác nhận trong gian phòng nhất định có người ở.

Hắn cẩn thận tới gần, dán lỗ tai lên cửa, nín thở nghe ngóng, chợt nghe bên trong có người nặng nề hừ một tiếng, nói:
- Hại ta đợi lâu như vậy, ngươi giờ mới đến ư!

Bình luận

Truyện đang đọc