SAY MỘNG GIANG SƠN

Hiên sảnh mở rộng ánh mặt trời chiếu rọi.

Màu vàng sơn dầu sáng bóng trên cửa phát ra, trước tấm bình phong, hai con gái của Thái Bình công chúa về nhà thăm, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên mặt, hai mẹ con nói nhỏ với nhau tiếp đến tiếng cười thoải mái phát ra không ngừng.

Là người phụ nữ chờ sau khi thành gia lập nghiệp có con cái mới có thể được cha mẹ đối đã như người trưởng thành được. Đối với hai người con của mình nàng luôn là mẫu thân nghiêm khắc, ba mẹ con chỉ mới tán gẫu việc nhà chưa kịp hỏi đến bài vở học hành, cũng không kịp trách mắng.

Nội quản sự Chu Mẫn yên lặng hiện ra ở cửa, cởi giày nhẹ nhàng đi tới, ánh mặt trời chiếu rọi bóng nàng kéo rất dài phóng lên bàn nơi của Thái Bình công chúa và hai con đang ngồi.

Chu Mẫn vốn là nữ quan trong cung, năm đó Thái Bình công chúa xuất giá được lệnh mang của hồi môn đến phủ công chúa, từ đó nàng ta ở bên cạnh Thái Bình công chúa.

Thái Bình công chúa và nàng ở cùng nhau trong thời gian khá dài, đối với vị này thân như tâm phúc, Thái Bình công chúa đối xử với nàng ta như người thân chứ không phải nô bộc, thấy nàng tiến vào hai cô gái vội vàng gật đầu thi lễ.

Chu Mẫn mỉm cười hướng hai tiểu thư khẽ chào, xoay người tiến đến bên tai Thái Bình công chúa nói nhỏ mấy câu, Thái Bình công chúa sững sờ lập tức nhìn hai con gái nói:

- Hai con về khuê phòng trước đi, sau khi về phòng nghỉ ngơi chốc lát, tối đến dùng bữa cùng mẫu thân.

- Dạ, mẫu thân!

Hai người con gái duyên dáng hướng mẫu thân thi lễ, lại hướng Chu Mẫn gật đầu thi lễ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách. Bóng dáng hai nàng vừa khuất, Thái Bình công chúa liền cười nhìn Chu Mẫn nói:

- Ngươi nói là ai? Lý Long Cơ cầu kiến sao?

Chu Mẫn gật gật đầu, ánh mắt Thái Bình công chúa đột nhiên rực sáng, thì thào nói:

- Long Cơ, không phải hắn nhận chức ở Lộ Châu sao? Sao lại có thể có mặt ở kinh thành? Chẳng lẽ hắn không biết tin tức này lộ ra tương đương tội mưu phản sao?

Chu Mẫn hạ giọng nói:

- Nếu công chúa không muốn gặp hắn nô tì sẽ bảo hắn rời đi.

Thái Bình công chúa lắc đầu, nhăn mày trầm tư một lát nói:

- Ngươi dẫn hắn đến phòng sách nhỏ, không cần kinh động người khác.

Chu Mẫn hiểu ý nhanh chóng thối lui ra khỏi phòng, Thái Bình công chúa ngồi suy tư một lát, nàng phất tay áo nhanh nhẹn đứng lên chậm rãi đi đến phòng sách.

.................

Tại Thái Cực Cung, Thiên Thu điện, Vi hậu ngồi thẳng trên ghế, Vi Ôn cùng Tông Sở Khách ngồi phía trước tấu trình cùng Hoàng thái hậu.

Đại hòa Đại Thánh Đại chiêu Hiếu Hoàng đế Lý Hiển đã băng hà mười lăm ngày, Thiếu đế Lý Trọng Mậu đăng cơ mười hai ngày trước, trong mười hai ngày bè phái Vi gia có thể nói sống một ngày bằng một năm, bọn họ khẩn cấp nghĩ cách để Vi hậu đăng cơ xưng đế.

Hôm nay Vi Ôn và Tông Sở Khách cùng nhau đi đến, những người nhà Vi gia nếu nói là con nhà võ cũng không phải, văn cũng không, điều này trong lòng em họ Vi hậu là Vi Ôn đều hiểu, gã một lòng muốn Vi hậu xưng đế, lại lo lắng không thể thuyết phục được Hoàng thái hậu, cho nên mới tìm đến Tông Sở Khách.

Tông Sở Khách và Vi Ôn có cùng chung suy nghĩ lúc này vào cung khuyên ngăn. Hai người này kẻ xướng người họa, Vi hậu vốn là người không có chủ ý nên có chút tâm động, nàng ta suy tư một lát do dự nói:

- Trọng Mậu xưng đế chưa được nửa tháng, nếu trẫm tùy tiện phát động thì sẽ khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Tông Sở Khách cười vang nói:

- Thái hậu quá lo lắng, hiện giờ triều chính đều nằm trong tay Thái hậu, trong thiên hạ có ai dám làm gì Thái hậu chứ?

Vi Ôn nói:

- Đúng vậy, lúc này Vi Tiệp, Vi Trạc, Vi Tuyền, Vi Kỹ, Vi Nguyên, Cao Tung, Võ Diên Tú đều nắm binh sĩ trong tay, thành Trường An phòng thủ kiên cố, nếu có điều gì bất ngờ phát sinh cũng chỉ có thể có hai người là Tương Vương và Thái Bình thôi.

Vi hậu nhăn mày nói:

- Tương Vương và Thái Bình vô tội, lấy danh nghĩa gì để giết họ?

Tông Sở Khách khẽ mỉm cười nói:

- Chuyện này có là gì khó? Chuyện Hoàng đế đột tử trong dân gian có nhiều ý kiến, thần nghĩ chúng ta lợi dụng việc này khi đưa tang Hoàng đế thần có thể sắp xếp một số người gây náo loạn, sau đó....

Hiển nhiên y đã thương lượng cùng Vi Ổn nên lập tức tiếp lời:

- Sau đó, chúng ta nhân cơ hội này đem Tương Vương và Thái Bình bắt lại, tru sát tại chỗ, nói bọn họ có mưu đồ tạo phản. Thần có thể tìm được vài tên tử sĩ một mực khăng khăng việc Hoàng đế chết do Tương Vương và Thái Bình gây nên.

Tông Sở Khách cười nói:

- Chỉ cần Tương Vương và Thái Bình chết đi, gia tộc Lý thị không ai có thể gánh vác được đại cục, Thái hậu muốn làm việc này để thiên hạ này là của nhà họ Vi, còn có chuyện gì hay hơn sao?

Vi hậu nghe xong khẩn trương đứng lên, trong phòng bước đi thong thả, Tông Sở Khách và Vi Ôn liếc nhìn nhau đồng thời nói tiếp:

- Xin Thái hậu hãy noi gương chuyện xưa, đó là con đường xây dựng thiên hạ cho Vi thị.

Vẻ mặt Vi hậu khẩn trương hơn, vẻ mặt do dự dần chuyển sang kiên quyết, nàng chậm rãi dừng bước chân lại, trầm giọng nói:

- Được! Hai người các ngươi hãy tính toán thật kĩ, không được phép bại lộ, ngày đưa tang tiên đế cũng là ngày thành đại sự.

Tông Sở Khách và Vi Ôn mừng như điên, vội vàng khấu đầu nói:

- Thần tuân lệnh ý chỉ của Hoàng hậu!

Hai người cực kỳ hứng thú rời đi, bóng dáng vừa biến mất sau cửa đại điện, sau tấm bình phong hiện ra bóng hai người, một người thân thể cường tráng một nhã nhặn, đó chính là Mã Tần Khách và Dương Quân. Hai người nhìn nhau cười, khôn khéo hành lễ nói:

- Thần bái kiến bệ hạ!

Vi hậu cười rộ lên, nàng thích chí vô cùng, lại nằm dựa ra phía sau.

Dương Quân đã sớm chạy tới, đúng lúc đỡ Vi hậu nằm xuống đùi rắn chắc của y, còn Mã Tần Khách thì thuận thế xoa bóp chân cho Vi hậu, đôi tay xoa bóp với kỹ xảo tuyệt vời cặp đùi đùi đẫy đà khiến khóe mắt Vi hậu lộ ra chút xuân ý.

Sau khi Vi hậu nắm giữ quyền trong triều đã phong Mã Tần Khách làm Tán Kỵ Thường Thị, Dương Quân phong làm Quang Lộc Thiếu Khanh, kỳ thật hai người này nhận bổng lộc của triều đình không phải là phục vụ đất nước mà bọn họ chỉ làm việc ở một nơi chính là tẩm cung của Vi hậu.

Có lẽ Vi hậu cũng không chú ý đến chuyện này, kỳ thật nàng vẫn học ở Võ Tắc Thiên rất nhiều, chẳng những đoạt quyền xưng vương mà ngay cả nuôi dưỡng trai lơ cũng noi theo vị nữ hoàng đế đó.

Từ xưa đến nay thiên hạ cũng chưa từng có nữ tử xưng vương, nhưng Võ Tắc Thiên đã là người đầu tiên làm được việc đại sự khai thiên lập địa như thế, hành động vĩ đại này đồng dạng với các nữ tử thân ở quyền lực trung tâm mà nói là một loại tấn công hùng mạnh trước nay chưa từng có.

Vi hậu, Thái Bình, An Nhạc.....những người này từng phủ phục dưới chân Võ Tắc Thiên, ai cũng nơm nớp lo sợ hoặc chú ý cẩn thận, sợ vô tình làm phật ý người. Nhưng trong bất giác vô tình đều bị lây nhiễm nữ nhân tiền đồ xán lạn giống như Thái dương này.

........................

Tông Sở Khách trở lại phủ Đệ lập tức sai người truyền Thôi Nhật Dụng đến bái kiến, chưa đến ba tiếng Thôi Nhật Dụng đã nhanh như gió phi ngựa đến.

Thôi Nhật Dụng xuất thân là tiến sĩ, lúc đầu được bổ nhiệm là Nhuế Thành Úy, lúc trước khi Tông Sở Khách làm Thứ Sử Nhất Châu trên đường đi qua Thiểm Châu đã gặp Thôi Nhật Dụng, vị này nghênh đón rộng rãi, ân cần đầy đủ khiến Tông Sở Khách rất vừa lòng.

Sau đó Tông Sở Khách liền tiến y làm Tân Phong Úy, không lâu sau lại đề bạt y làm Giám sát Ngự sử, từ đó về sau Thôi Nhật Dụng biến thành chó săn của Tông Sở Khách, đối với Tông Sở Khách luôn kính sợ giống như quân với thần vậy.

Hiện giờ y đã là tâm phúc lớn nhất của Tông Sở Khách. Tông Sở Khách lúc này đã có quyền khuynh triều dã, Thôi Nhật Dụng được gã đề bạt làm Binh Bộ thị lang kiêm Tu Văn Quán Học Sĩ.

Thôi Nhật Dụng vội chạy tới phòng sách, chỉ thấy Tông Sở Khách đang cầm bút viết văn, mặc dù không biết gã viết thứ gì nhưng nhìn qua sắc mặt hồng hào của gã dường như hưng phấn dị thường.

Tuy Thôi Nhật Dụng là Binh Bộ Thị Lang quyền cao chức trọng, nhưng trước mặt Tông Sở Khách vô cùng kính cẩn, y không dám ngồi cũng không kinh động, chỉ ôm hai tay khẽ khom người đứng đợi.

Thời gian ước chừng một canh giờ Tông Sở Khách mới viết xong, gã nhẹ nhàng thổi thổi vô cùng thích ý.

- Nhật Dụng, ngươi đến rồi à!

Tông Sở Khách làm như mới phát hiện Thôi Nhật Dụng, gã khá thân thiết tiến đến tiếp đón y.

Kỳ thật gã đã sớm biết Thôi Nhật Dụng đến nhưng gã phải làm cách này để chiêu hiền đãi sĩ, theo gã, đạo lý chỉ huy cấp dưới chính là phải thị uy để cấp dưới xem trọng, tuy rằng Thôi Nhật Dụng đã là Binh Bộ Thị Lang nhưng vĩnh viễn vẫn làm môn hạ của gã.

Thái độ Thôi Nhật Dụng kính cẩn nói:

- Môn hạ bái kiến Tông Công.

Tông Sở Khách cười lớn nói:

- Ngồi đi, giữa ta và ngươi cần gì lễ tiết.

Thôi Nhật Dụng cung kính ngồi xuống, nhưng chỉ một lát y kính sợ lại đứng lên, vì y nghe từ miệng Tông Sở Khách nói đến một tin rợn cả người:

- Vi hậu muốn lợi dụng cơ hội đưa tang Hoàng đế tru sát Tương Vương và Thái Bình công chúa.

Điều này cũng chưa phải là kinh hoàng nhất, mà đó chính là Vi hậu bắt Tương Vương và Thái Bình công chúa rồi quy cho tội giết tiên đế để tru sát bọn họ, Tông Sở Khách sẽ xuất binh bắt bớ truy sát bè đảng.

Mượn tay Vị thị giết chết Tương Vương và Thái Bình công chúa, lại lấy danh phận bình định trung thần để tru sát toàn bộ cao quan Vi thị, lại thêm Thiếu đế chỉ là con rối, mưu đoạt giang sơn để thiên hạ này là của họ Tông.

- Việc này....này.

Mồ hôi trên trán Thôi Nhật Dụng chảy xuống như mưa, như những hạt đậu tương lớn nhỏ chảy xuống không ngớt.

Tông Sở Khách lạnh lùng liếc hắn một cái nói:

- Thế nào, ngươi sợ ư?

Thôi Nhật Dụng nuốt nước bọt một cách khó khăn nghiêm nghị nói:

- Mọi thứ của môn hạ đều do Tông Công cho, môn hạ dù có vì Tông Công vượt qua biển lửa cũng không từ nan, chỉ có điều môn hạ là Binh Bộ Thị Lang có thể điều động binh lực trong giới hạn nào đó, chỉ sợ....Chỉ sợ phụ sự kỳ vọng của Tông Công.

Tông Sở Khách cười ha hả, an ủi:

- Điều này ngươi không cần lo lắng.

Tông Sở Khách đưa mắt nhìn vào hư vô nói:

- Tông mỗ đâu phải chỉ sử dụng một mình ngươi, ngươi chớ quên Tông mỗ là cháu ngoại của Tắc Thiên hoàng đế, nhất tộc Võ thị đều là biểu huynh biểu đệ của ta.

Thân mình Thôi Nhật Dụng đột nhiên chấn động, thất thanh nói:

- Tông Công nói là....

Tông Sở Khách nói:

- Đúng vậy! Từ lúc Lý Trọng Tuấn mưu phản, giết chết Vương Vương Võ Tam Tư, gia tộc Võ thị như rắn mất đầu, vì thế ngày càng xuống dốc, thật không ngờ căn cơ bao nhiêu năm Võ gia lại nhanh chóng ngã quỵ như thế!

Võ thị và Lý thị có nhiều mối quan hệ thông gia, Lý thị đương quốc khiến cuộc sống Võ thị đi xuống thấp, một khi thiên hạ này là của họ Vi, Lý thị cố nhiên phải xong đời, chẳng lẽ Võ thị yên ổn sao? Bọn họ cũng đang lo lắng lắm.

Hiện giờ trong tướng lĩnh có nhiều môn hạ của Vi thị, nhưng thật sự bọn họ không có tài cán gì đáng nói, không phải Tông mỗ kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại mà thật sự Võ thị thống lĩnh cấm quân bắc môn nhiều năm, hiện giờ không dám nói có thể điều động toàn bộ cấm quân nhưng có thể điều động một đội ngũ là điều dễ dàng, trong loạn muốn thủ thắng chỉ cần có cơ hội là được!

Tông Sở Khách vuốt vuốt chòm râu ánh mắt lộ nên hào quang điên cuồng:

- Mỗ gia lúc đầu nóng lòng muốn được làm Tể tướng, hiện giờ làm Tể tướng cách Thiên tử chỉ một bước ngắn, cơ hội này sao có thể không muốn làm Hoàng đế? Nam nhi sống trên đời dù có thể xưng đế một ngày còn hơn sống tầm thường rồi chết đi!

Bình luận

Truyện đang đọc