SAY TÌNH


Luồng gió đông thoảng qua hơi lành lạnh, thân thể mỏng manh của Diệp Băng Băng run run, ánh mắt chị chăm chăm nhìn xa xa mà không hề nhận thấy có người tới.

Vương Dực Quân vừa kết thúc cuộc họp quay trở về, mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, cất lên giọng nói bình ổn, không cao cũng không thấp, không lạnh lùng như thường cũng chẳng ấm áp hay ôn nhu gì, nhưng bản thân chị lại cảm thấy nó đặc biệt: “Bên đó lạnh lắm! Em mau lại đây đi.”
Đôi mắt trong veo Diệp Băng Băng quay lại nhìn, bờ môi xinh mỉm cười nhẹ: “Anh xong việc rồi sao?”
Chân chị nhẹ bước tới, cẩn thận gỡ từng nắp hộp ra, một bữa ăn không sang trọng nhưng đủ tinh tế và ấm áp xuất hiện trước mắt Vương Dực Quân, nhất thời anh bị làm cho cảm động.

“Đây đều là em chuẩn bị sao?”
“Ừm…”
“Lần sau đừng làm nữa, vất vả lắm!”
Không vất vả…
Bao năm qua, Diệp Băng Băng cố gắng rèn luyện tay nghề nấu nướng chỉ hi vọng một ngày nào đó sẽ chính tay nấu cho Vương Dực Quân một bữa ăn thật ngon, thật ấm áp.

Điều tưởng như không thể ấy nay đã xảy ra, thử hỏi sao chị lại cảm thấy vất vả được kia chứ!
Tay run run, Vương Dực Quân nhấc đôi đũa tre lên, dùng tờ giấy nhẵn lau qua, bắt đầu nếm thử từng món một, gật gù đầu liên tục: “Khá ngon đấy!”
“Thật sao?”
“Ừm…”

Diệp Băng Băng không ngăn nổi cảm xúc nhất thời, miệng cười không ngớt, đôi bờ mi còn nhạt nhoà nước mắt.

Có thể là do xúc động quá mức của bà bầu…
Người ta vẫn hay nói phụ nữ có thai rất nhạy cảm và dễ rơi nước mắt.

Có đôi khi nước mắt rơi không phải vì muốn khóc mà đó là cảm xúc trào dâng…
Bầu trời hôm nay xanh nhưng không nắng, tiết trời ôn hoà êm dịu, hắt lại một chút se se lạnh, nhưng chị đã không còn cảm thấy run như vừa nãy thay vào đó là một hơi ấm đặc biệt, khiến bản thân chị muốn đắm chìm mãi mãi trong khoảnh khắc ấy.

Thế nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi…
Thoắt cái, đã quá giờ nghỉ trưa, lúc Diệp Băng Băng định ra về thì Vương Dực Quân bỗng nói: “Chờ lát, anh đưa em về.

Luôn tiện bây giờ anh có việc đi qua nhà.”
Đôi tay anh cẩn thận dìu đỡ thân thể lồ xồ nặng nề vì cái bụng bầu vượt mặt của chị, ánh mắt đảo lên xuống liên tục quan sát xem xét sự an toàn.

Những hành động tưởng chừng đơn giản ấy của Vương Dực Quân khiến đám nhân viên được pha trố mắt, kinh hồn.

Lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy vẻ mặt ấm áp của sếp, hơn nữa đó là sự ôn nhu dành cho phụ nữ.

Trước nay, bọn họ không nhìn thấy phụ nữ bị sếp ghẻ lạnh là may mắn lắm rồi, chứ đừng nói là có một chút thân mật hay ân sủng đặc biệt.

Trong ánh mắt mọi người Diệp Băng Băng là cô gái sung sướng nhất thế gian nhưng đâu ai chứng kiến cảnh chị đã trải qua những gì.

Vừa quay trở về biệt thự, đôi mắt Vương Dực Quân nổi lửa khi nhìn thấy một anh chàng soái ca dựa lưng lên chiếc Audi nhám, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt chờ đợi, ngóng trông.

Thấy Diệp Băng Băng vừa xuống khỏi xe thì đôi mắt anh ta lập tức rực sáng, giọng nói hồ hởi: “Em về rồi sao?”
Có vẻ anh ta đang xem Vương Dực Quân như một kẻ vô hình, thậm chí còn cho là anh không tồn tại.

Điều đó khiến sắc mặt lạnh của anh lập tức biến sắc xám xịt, âm u.
“Châu Tử Du sao anh tới đây?”
“Tới thăm em thôi!”

Thấy anh ta định đặt bàn tay mình lên bờ vai thon gầy của Diệp Băng Băng thì Vương Dực Quân lập tức rảo bước chân tới, chen ngay vào giữa, chỉ có như thế Châu Tử Du mới thu tay lại.

“Xin chào, tôi là Vương Dực Quân, chồng Diệp Băng Băng.”
Sắc mặt hồ hởi của Châu Tử Du nhanh chóng sập xuống, nụ cười biến mất, thay vào đó là màu u uất.

“Xin chào, tôi là Châu Tử Du, đàn anh khoá trên của Diệp Băng Băng.”
“Đàn anh khoá trên mà tới nhà tìm như này có vẻ không hợp lẽ cho lắm!”
Vương Dực Quân liếc đôi mắt sắc lẹm và lạnh lùng sang nhìn Châu Tử Du, buông ra mấy lời sát thương không tưởng.

Diệp Băng Băng nhận thấy sự căng thẳng giữa hai người đàn ông bèn lay tà áo Vương Dực Quân: “Anh nói gì vậy hả? Anh ấy chỉ là đến thăm em như một người bạn cũ thôi mà.”
Chỉ có Diệp Băng Băng mới thấy vậy…
Tận sâu trong đôi mắt Châu Tử Du dành cho Diệp Băng Băng, Vương Dực Quân nhìn thấy đươc sự đặc biệt và ấm áp, nó vốn dĩ không bình thường như chị nói.

“Không phải chỉ đến để thăm thôi sao.

Bây giờ thăm xong rồi đó, mời anh Châu về cho, vợ con tôi cần được nghỉ ngơi.”
Diệp Băng Băng cười nhạt nói: “Tử Du hay là anh cứ về trước đi, có gì hôm sau gặp rồi nói.

Hôm nay chồng em hơi không bình ổn cảm xúc cho lắm! Anh đừng để ý nha.”
Cái gì mà không bình ổn cảm xúc…
Ý chị là sao?

Nó đến tai anh như một luồng khí nóng hổi, khiến anh chỉ muốn nhào tới mà bóp chết người đàn ông kia.

Chiếc Audi xám lao vun vút qua trước mặt họ rồi biến mất hẳn trong dòng người đông đúc.

“Lần sau em đừng gặp anh ta nữa.”
“Tại sao?”
“Anh thấy anh ta không tốt đẹp gì đâu!”
“Sao anh biết anh ấy không tốt đẹp.”
“Anh cảm thấy thế.”
Cuộc tranh cãi bùng nổ trong thoáng chốc, Vương Dực Quân là người khởi đầu cũng là người kết thúc sự cãi vã hừng hực ấy.

Vốn dĩ là người kiềm chế cảm xúc tốt, thế mà hôm nay Vương Dực Quân lại trực tiếp bộc lộ hết, lột tả đi cái lạnh lùng thay vào đó là vẻ lo lắng không thôi, có chút khó chịu khi nhìn thấy Diệp Băng Băng cười nói vui vẻ với người đàn ông khác.

Chiều hôm ấy, anh không quay lại công ty mà ở nhà luôn, cứ mỗi lần thấy chị ra ngoài thì lòng dạ lại thấp thỏm ngước mắt nhìn ra.

Chỉ khi chắc chắn không phải chị đi gặp gỡ Châu Tử Du mới cảm thấy yên tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc