SAY TÌNH


Trong cái yên ắng của bệnh viện người ta nghe rõ tiếng bước chân bên ngoài hành lang.

Diệp Băng Băng đỡ Vương Dực Quân cùng rời khỏi bệnh viện, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt vẫn âm thầm quan sát anh, cứ hễ thấy cái nhăn mặt hay cau mày lập tức hiểu ra sự đau đớn liền đi chậm lại.

Gió cuối xuân mát rượu, tiết trời trong lành hơn, nhiệt độ lên cao, hương vị bánh hạt dẻ bay bổng khắp các con phố tấp nập.

Thông thường, bánh hạt dẻ chỉ được bày bán vào độ cuối xuân đầu hạ và cuối thu đầu đông.

Nhưng để nếm được mùi vị chuẩn, người bản xứ thường chọn ăn bánh vào khung thời điểm cuối xuân đầu hạ.
Ánh mắt Vương Dực Quân chăm chú nhìn sạp hàng bánh hạt dẻ thơm phức bên đường, vẻ mặt nũng nịu quay sang Diệp Băng Băng, giọng anh khẩn thiết và ngọt ngào van nài: “Anh muốn ăn bánh hạt dẻ.”
“Muốn thì tự mình đi mua đi.”- Diệp Băng Băng lạnh lùng cự tuyệt.

“Anh là bệnh nhân đó.”
“Lắm chuyện…”
Miệng than phiền nhưng chân chị vẫn bước tới sạp hàng, mua mấy chiếc bánh hạt dẻ nóng hổi, đặt vào tay anh: “Đây, không được có thêm bất cứ yêu cầu gì.”
Anh chỉ định mở miệng nói chị ăn cùng mình nhưng lời nói chưa ra khỏi cổ họng đã bị chị chặn đứng.


Chị hiểu, anh muốn nói gì…
Nhưng anh chưa từng hiểu chị, thật ra chị đâu có thích ăn bánh hạt dẻ, chị ăn cũng bởi vì nó là thứ anh thích.

Bây giờ thì khác rồi…
Cho dù anh có thích nữa hay không đối với chị cũng chẳng có gì quan trọng nữa cả.

Anh cười, chầm chậm lấy một cái ra khỏi túi, cắn một miếng nhai nhỏm nhẻm, kí ức xưa cũ lại hiện về.

Trước kia chị từng hỏi anh: nếu như hai người gặp nhau theo cách khác đi thì có thể ngồi cạnh nhau ăn bánh hạt dẻ như này không? Lúc đó anh đã trả lời là có.

Nhưng hiện tại nó cho anh đáp án là không… số không tròn trĩnh…
Không khí đột nhiên lắng xuống, cả anh và chị đều không nói gì, ánh mắt lan man nhìn thành phố diễm lệ nhưng sầu ưu của đêm khuya.

Một lúc lâu sau đó, Vương Dực Quân mới lên tiếng hỏi: “Em đã nhận được thư mời tham dự kỉ niệm thành lập trường chưa?”
Câu hỏi đưa chị về một buổi chiều mấy ngày trước, chị rời khỏi công ty trong trạng thái mệt mỏi vì mấy ngày tăng ca liên tục thì đột nhiên lễ tân gọi tới nhận bưu kiện, lúc ấy chị còn tưởng người ta gửi nhầm, bóc ra mới thấy sự kiện tham gia kỉ niệm thành lập trường đại học K.

Khoảnh khắc chị nhận được tấm thiệp ấy chị cũng không biết bản thân nên đi hay không?
Bây giờ thì chị đã có được câu trả lời…
“Nhận được rồi…”
“Hôm đó anh tới đón em, chúng ta cùng đi có được không?”
Diệp Băng Băng lắc đầu, mím chặt bờ môi, khống chế cảm xúc: “Không cần đâu! Hôm đó tôi có việc, chắc là sẽ không tới được.”
Những ngày sau đó, Diệp Băng Băng hoàn toàn không xuất hiện trong tầm mắt Vương Dực Quân, mọi công việc chị đều giao phó lại cho cấp dưới, chỉ đến bước kiểm duyệt cuối cùng là chị sẽ kí tên.

Không gặp sẽ nhớ nhưng sẽ không đau…
Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.

Một buổi tối đầu hạ nóng nực, trong quán rượu vỉa hè, hai cô gái ngồi đối diện nhau, trước mặt có hai dĩa đồ nướng, một nồi lẩu và mấy lon bia.

Đã lâu lắm rồi, cả Diệp Băng Băng và Bành Bội Bội mới có cơ hội ngồi với nhau như thế này.


Cắn một miếng thịt khai vị, Diệp Băng vừa mộng mơ hồi tưởng vừa nói:
“Bành Bội Bội cậu có còn nhớ cái lần đầu tiên trốn tiết để được một lần trải nghiệm ăn đồ nướng và uống bia của chúng ta cũng tại quán này không?”
Bành Bội Bội ngả lưng trên mặt ghế, nhìn chỗ thức ăn trước mặt cũng hùa theo vào câu chuyện của Băng Băng.

“Đúng, đúng, lần đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Diệp Băng Băng cậu phản ứng dữ dội như thế đó.

Tuyệt, thật sự rất tuyệt.”
Thời gian ấy tuy không thể ăn sang như bây giờ nhưng nó là một loại niềm vui khó tả, cho dù là vụng trộm vẫn thích thú hơn bây giờ rất rất nhiều.

“Ước gì… có thể sống mãi cái thời vô ưu ấy, để không vương vấn, không muộn phiền như bây giờ.”
Đôi mắt trong trẻo Bành Bội Bội nhìn Diệp Băng Băng vẻ dò xét:
“Cậu với cái tên giám đốc Vương đó sao rồi?”
Nhếch môi cười không vui, Diệp Băng Băng rơm rớm nước mắt, lắc đầu:
“Chẳng làm sao cả? Tớ lại là người phải bỏ trốn.”
Bành Bội Bội lại hỏi:
“Tôi thấy đàn anh Tử Du vẫn còn rất lo lắng cho cậu.

Cậu không định cho người ta chút cơ hội nào sao?”
Uống một ngụm bia, vẻ mặt phiền ưu, Diệp Băng Băng phân trần:
“Tôi không muốn những chuyện năm xưa mình nếm trải lại đổ lên người anh ấy, càng không muốn mất đi một người bạn tốt.”
“Ừm… Cậu nói cũng có lý.”

Một lần sai đối với Diệp Băng Băng là quá đủ rồi, có lẽ chính cái sai ấy biến chị thành ra con người hiện tại: do dự, mâu thuẫn, bi quan.

Có những chuyện người ta tưởng là nó sẽ thuộc về quá khứ nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ cho tới hiện tại.

Cũng giống như một vết cắt, cho dù đã lành nhưng vẫn để lại sẹo, chính vết sẹo đó nó sẽ đi theo mãi mãi, khiến cho con người không thể nào có đủ dũng khí để thoát ra khỏi cái vỏ bọc an toàn của bản thân thêm một lần nào nữa.

Bành Bội Bội nói đúng, anh Tử Du thật sự rất tốt, bao năm qua không ngừng giúp đỡ chị, nhưng anh ấy ở trong lòng chị như một người anh, một người bạn tâm giao, thực sự rất quan trọng nhưng không thể nào vượt qua hơn ngưỡng cửa đó để tiến đến tình yêu.

Vĩnh viễn không thể nào…
Chị cũng tự cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, cứ nhung nhớ một người không nên, cứ bị anh ta làm cho điên đảo, trái tim cứ bị người ấy đưa đi mà chẳng hay chẳng biết.

Chị cười, tự cười chính mình, cười cho tất cả những phụ nữ say tình, mộng si, ngu dại đến cuồng điên.

Thế gian này có biết bao nhiêu đàn ông tốt như anh Tử Du sao không yêu, mà cứ phải đâm đầu vào kẻ không biết trân trọng, thích làm tổn thương mình.

Hỏi thế gian ai định nghĩa được hai chữ “tình yêu”, ai giải thích được trọn vẹn câu “phụ nữ si tình”, “mộng tưởng say mê”?.


Bình luận

Truyện đang đọc