SẾP TÔI LÀ MỘT KẺ CUỒNG YÊU

Edit&Beta: VyVy

Bởi vì mỗi đêm đều mơ thấy Phương Chu Diêu, cho nên, nơi anh bình thường sẽ đi, Dư Phiêu Phiêu đều biết.

Bây giờ là 6 giờ, anh hẳn là nằm dưới gốc cây dương trong công viên.

Cho nên, Dư Phiêu Phiêu đạp xe tìm được cây dương trong công viên, quả nhiên nhìn thấy anh đang gối đầu ở ba lô, nằm ở ghế công cộng mà ngủ.

Hẳn cũng không phải là ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc nói là đang điều chỉnh chính mình.

Anh dường như ở đây mỗi ngày để hoàn thành các thay đổi trong hai trạng thái khác nhau, ngày và đêm.

Xe đạp Dư Phiêu Phiêu dừng bên cạnh anh, tầm mắt nhìn xuống phái anh, "Phương Chu Diêu."

Phương Chu Diêu đáp lại: "Ừm..."

Trả lời xong một giây, anh bất ngờ mở mắt ra, ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn lên Dư Phiêu Phiêu, "Cậu, cậu làm sao ở đây?"

Phương Chu Diêu căng thẳng. Vội vàng đứng dậy, nhanh chóng sửa kiểu tóc không chính thống của mình, không muốn cô nhìn thấy hình ảnh xấu.

Nói cách khác, anh không muốn cô nhìn bộ dạng xấu hổ của anh.

Dư Phiêu Phiêu biết anh muốn che giấu khía cạnh mỏng manh của mình, nên cô cũng sẽ không lộ ra, nói: "Bây giờ cậu có rảnh không? Nhà tôi, như thể có một người lạ. "

Phương Chu Diêu ngay lập tức hỏi: "Ai? Nam hay nữ? Lão Dư đâu?"

Dư Phiêu Phiêu quay đầu, nhìn thoáng qua về phía nhà, nhỏ giọng nói: "Ba còn chưa về. Là một người phụ nữ, tôi thấy cô ấy đập cửa và gọi tên của ba, tôi không dám về nhà. Vốn muốn đi đến cửa tiểu khu chờ ba, vừa vặn nhìn thấy cậu... Cậu, cậu đi với tôi được không?"

Cô giả bộ nhát gan sợ hãi, xem ra ở trong mắt thiếu niên, tựa như một tiểu đáng thương có nhà không dám trở về.

Thiếu niên nghĩa khí lẫm liệt, đương nhiên nhân từ vì cô làm chỗ dựa xuất đầu!

Đứng dậy, Phương Chu Diêu cầm lấy cặp sách, lông mày dâng lên vẻ quyết đoán, "Đi, đến nhà cậu. Tôi có thể đoán được đó là ai."

Dư Phiêu Phiêu hỏi: "Là ai vậy?"

Quay đầu, tầm mắt Phương Chu Diêu dừng lại trên người cô, "Nhóc con, lát nữa muốn đánh nhau, cậu đừng sợ."

Dư Phiêu Phiêu: "..."

Anh nghĩ rằng những gì anh nói là rất soái, anh nghĩ rằng anh quay lại rất đẹp trai, rất xã hội, rất quỷ!

Nhưng mà, anh vừa xoay người, Dư Phiêu Phiêu liền vụиɠ ŧяộʍ nở nụ cười.

Không phải cảm thấy anh đẹp trai, mà là cảm thấy... Em trai trẻ con

......

Trong lòng Phương Chu Diêu đã đoán, khẳng định là người thứ ba không biết xấu hổ kia!

Quả nhiên, trước cửa Dư gia, anh nhìn thấy tiện nhân ăn mặc quê mùa, dáng vẻ cũng rất ghê tởm!

Lúc trước, chính là bởi vì tiện nhân tìm tới cửa để đòi tiền, cho nên chuyện ba anh nɠɵạı ŧìиɦ lộ ra, mẹ của anh ngày đó phát tiết đập vỡ tất cả đồ đạc trong nhà.

Sau đó ba anh nói, đã cho tiện nhân kia 10 vạn phí chia tay, bịt miệng tiện nhân, để cô ta cút đi.

Phương Chu Diêu biết tiện nhân khẳng định không chỉ có 10 vạn!

Con mẹ nó tiện nhân!

"Tiện nhân!' Phương Chu Diêu thẳng tính, trực tiếp sải bước đi tới, đề cao giọng hét lên.

Ở cửa ra vào, người phụ nữ quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Phương Chu Diêu liền tỏa sáng, "Ai, em trai nhỏ tan học về rồi. Còn mang theo bạn gái nhỏ a."

"Nói bậy cái gì, tiện nhân!" Phương Chu Diêu nhíu mày, nhìn thấy một cây chổi đặt ở góc hành lang, anh trực tiếp cầm lấy, sải bước đi tới.

"Cô còn có mặt mũi đến nhà tôi, có tin tôi đánh cô ra ngoài hay không!"

Khi anh hùng hổ đi đến trước mặt người phụ nữ, người phụ nữ không thể hiện sự sợ hãi, vẫn tiếp tục cười: "Em trai nhỏ, đừng tức giận... Mọi chuyện trước đây đã qua , tôi đến tìm ba em. Có mang trái cây cho em."

Bên chân nữ nhân đặt một cái túi màu đỏ, bên trong có năm sáu quả táo, coi như là mang lễ tới cửa.

"Cút mẹ đi!" Phương Chu Diêu từ xa quét túi trái cây, táo rải rác ra ngoài.

"Em trai nhỏ, em đừng hung dữ như vậy." Nữ nhân vẫn không sợ không giận, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Phương Chu Diêu, Phương Châu tránh ra sau, nháy mắt sinh giận.

"Em trai nhỏ, đừng tức giận nha. Tôi không đến đây để cãi nhau, hôm nay tôi bình tĩnh đến đây, tìm cha em để nói chuyện."

Thanh âm nữ nhân nũng nịu nói, thoạt nhìn thông thạo. Đối phó với nam nhân, mềm vĩnh viễn hữu dụng hơn cứng.

Thế nhưng, Phương Chu Diêu là một người cứng mềm  không ăn.

"Đi! Ba tôi không gặp cô!" Anh trực tiếp dùng chổi vỗ về phía đùi người phụ nữ, người phụ nữ bị dọa hét lên một tiếng!

"Em trai, em quá đáng a!" Nữ nhân tức giận kêu lên.

"Ai là em trai cô? Tiện nhân, mẹ nó cút cho ông!"

Thiếu niên giơ chổi lên cao, không chút lưu tình hướng trên người nữ nhân mà chào hỏi, không có chút thương hương tiếc ngọc.

Ban đầu người phụ nữ còn tưởng rằng đứa trẻ không dám đánh người, kết quả thật sự bị chổi vỗ đầu, sau đó bắt đầu vừa la hét, vừa chạy trốn...

Hành lang này trong nháy mắt gà bay chó sủa!

Hai ba hộ trong hành lang đều đẩy cửa nhà ra, thò đầu ra...

"Chu Diêu a..." Chú Vương cách vách gọi Phương Chu Diêu, muốn hỏi chuyện gì.

Phương Chu Diêu vừa đuổi theo đuổi tiện nhân, vừa kêu to: "Tiện nhân này lại tìm ba cháu đòi tiền! Tất cả mọi người đừng quan tâm! Cháu sẽ đuổi cô ta đi ngay!"

Kết quả vừa nói xong, người phụ nữ liền chạy vào nhà lão Vương cách vách, trong nháy mắt từ dưới khuỷu tay chú Vương lẻn vào...

"Này! Cô làm cái gì vậy?" Chú Vương tức giận quay đầu lại kêu to, "Chạy vào nhà tôi làm gì, cô đi ra cho tôi!'

"Cháu sẽ đuổi cô ta ra ngoài! A!" Phương Chu Diêu huyết khí phương cương vừa kêu to vừa chạy vào nhà lão Vương cách vách, lại là một trận gà bay chó sủa...

Dư Phiêu Phiêu vẫn đứng ở đầu cầu thang nhìn, trán lấm tấm mồ hôi.

......

Sáu giờ rưỡi, Dư Hàng trở về, trò khôi hài này mới chấm dứt.

Người phụ nữ kia da mặt dày, không chỉ chạy vào nhà lão Vương cách vách, còn trốn vào phòng vệ sinh của lão Vương, khóa trái cửa.

Bên ngoài, vô luận ai nói cũng không ra, kiên trì phải chờ Dư Hàng tới mới đi ra.

Phương Chu Diêu tức giận muốn tìm búa đập vỡ cửa phòng vệ sinh, cùng lắm thì bồi thường tiền, bị chú Vương ngăn lại.

Dư Phiêu Phiêu đề nghị báo cảnh sát.

Nhưng nhìn thời gian, Dư Hàng sẽ rất nhanh trở lại.

Cho nên sau đó, vẫn là Dư Hàng trở về, mới đem nữ nhân kia từ trong phòng vệ sinh đi ra.

Sau đó, người phụ nữ kia diễn tinh thượng thân, nước mắt rơi điên cuồng, khóc đến ào ào, lôi kéo Dư Hàng nói cực kỳ ủy khuất.

Không tiện khiến lão Vương hàng xóm chê cười, Dư Hàng đành phải đưa người về nhà mình trước.

Cho nên cuối cùng, người phụ nữ vẫn đi vào nhà Dư Hàng, ngồi xuống phòng khách.

Phương Chu Diêu thấy nữ nhân không đi, anh cũng không về nhà, nhất định phải ở đây nhìn chằm chằm.

Người phụ nữ ngồi trên sofa đơn bên cạnh, Phương Chu Diêu và Dư Phiêu Phiêu ngồi trên sô pha dài, Dư Hàng cầm khăn giấy trên bàn trà đưa cho người phụ nữ, thở dài nói: "Cô lại tìm tôi làm gì?"

Dư Hàng đối với cô ta không nói gì.

Rõ ràng lần trước cho mười vạn đuổi đi, nói tốt là sẽ không tìm ông.

Tại sao lại quay lại? Kẹo dẻo?

"Em nhớ anh ... Rất nhớ anh..." Người phụ nữ rút khăn giấy ra lau nước mắt, hít mũi một cái, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Dư Hàng.

Điềm đạm đáng thương, luôn luôn là thủ đoạn quyến rũ người khác của nữ nhân.

"Cô nói bậy cái gì a..." Dư Hàng nháy mắt không nói gì. Quay đầu, tầm mắt quét tới Phương Chu Diêu và Dư Phiêu Phiêu, hai đứa nhỏ đang trừng đôi mắt to nhìn, như thẩm vấn phạm nhân nhìn chằm chằm ông.

"Phiêu Phiêu, con đưa Chu Diêu về nhà đi." Dư Hàng quyết định thoát khỏi hai người bọn họ.

"Con không!" Phương Chu Diêu cự tuyệt, "Ba để con đi làm gì, ba nên để tiện nhân này cút!"

Dư Hàng ngẩng đầu nói với người phụ nữ: "Cô đi đi, đừng xuất hiện nữa!" 

"Em không phải..." Người phụ nữ cũng từ chối, mũi nghẹn, cầm khăn giấy lau nước mắt, "Em vẫn chưa nói chuyện tốt với anh..."

Thanh âm kia, giả tạo giống như nắm đấm siết chặt kẹo dẻo, ngấy đến mức khiến người ta hít thở không thông!

Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu có cảm giác da đầu tê dại khó chịu.

Ngũ quan Dư Hàng nhăn lại thành một đoàn, phất tay nói thẳng: "Có trẻ con ở đây, cô đừng nói bậy, mau đi đi"

Dư Phiêu Phiêu tính toán là thấy rõ...

Khó trách nữ nhân này kiếp trước có thể dây dưa với ba nuôi mười mấy năm, hết lần này đến lần khác lừa được tiền từ chỗ ba nuôi.

Hồ mị công lực, thật sự có thể.

Chuyên bắt nạt loại người thành thật như ba nuôi.

....

Tác giả có lời muốn nói:

Ba nuôi: Người thật thà phát run...

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bình luận

Truyện đang đọc