Edit&Beta: VyVy
...
Dư Phiêu Phiêu lại mơ mộng một đêm trước.
Trong giấc mơ là thứ ba, ngày hôm đó tan học, Phương Chu Diêu vì lý do học thuộc lòng tiếng Anh, bị buộc phải ở lại trường.
Giáo viên tiếng Anh làm thêm giờ, lần lượt theo dõi những học sinh về nhà mà không học thuộc lòng, bảo các bạn này đều có thể trở về nhà.
Đứng ở góc độ của giáo viên, đây chắc chắn là một biểu hiện tốt của sự hy sinh và cống hiến cho học sinh.
Nhưng sau lưng, giáo viên tiếng Anh này gần như bị học sinh mắng đến chết.
6:30 tối, Phương Chu Diêu về nhà.
Nhưng mà, đối diện với cửa nhà đóng chặt, anh lại không muốn đi vào.
Bởi vì khi đứng ở cửa, anh nghe được trong cửa truyền ra thanh âm của Dương Văn.
Ở cửa nhà, Phương Chu Diêu giống như mất hồn, không nhúc nhích đứng hồi lâu, lỗ tai lại linh mẫn bắt được tất cả âm thanh truyền ra trong phòng.
Dư Phiêu Phiêu ở một bên lẳng lặng nhìn anh thất hồn lạc phách, cùng anh, nghe trong phòng truyền ra tiếng đùa giỡn.
Nghe ra, Quan hệ giữa Phương Viện Viện và Dương Văn rất không tồi, thậm chí có chút thân thiết, thân mật, dường như đang ở giai đoạn mập mờ.
Thiếu niên chán ghét mẹ như vậy, vô cùng chán ghét.
Ngôi nhà vốn đã khiến anh cảm thấy áp lực, giờ phút này làm cho anh cảm thấy ghê tởm, giống như bên trong có vi khuẩn, anh căn bản không muốn đi vào.
Cũng không biết đứng bao lâu, anh đột nhiên xoay người chạy đi, tầm nhìn Dư Phiêu Phiêu cũng theo anh mà đi.
Một đường cùng anh đi xuống lầu, chỉ thấy anh chạy đến bên cạnh một chiếc xe màu trắng, từ trên mặt đất nhặt lên một tảng đá nhỏ sắc bén, mang theo tràn đầy tức giận, dùng tảng đá nhỏ điên cuồng trầy xước trên xe màu trắng!
Ngu xuẩn.
Ông bị tê liệt đi!
Đi chết đi.
Những từ thô lỗ mắng chửi này bị anh khắc trên chiếc xe màu trắng kia, coi như Dương Văn mà tức giận phát tiết.
Khi đó, Dương Văn cũng từ trong nhà Phương Viện Viện đi ra, Phương Viện Viện không tiễn hắn, một mình hắn tâm tình không tệ, hừ điều nhỏ đi xuống lầu.
Nhưng vào thời điểm này, nhìn thấy chiếc xe yêu thích của mình bị cắt thành một cái gì đó!
Dương Văn nhìn thấy Phương Chu Diêu đứng bên cạnh xe của hắn, trong tay còn cầm một hòn đá, ánh mắt nhìn hắn giống như đối đãi cừu địch, cúi đầu liễm lại khói mù...
Dương Văn lúc này cũng không quản được loại quan hệ này của con trai người theo đuổi, hổn hển mắng Phương Chu Diêu!
Kết quả Phương Chu Diêu lại dùng tảng đá trên tay đập vào gương chiếu hậu của hắn, gương chiếu hậu xe trực tiếp bị đập vỡ, nhưng kính không bị vỡ, chỉ là thành vết nứt.
Dương Văn tức giận không thể vãn đi tới, đi lên trực tiếp đẩy Phương Chu Diêu xuống, nhưng đối mặt với trẻ con, hắn vẫn không thể xuống tay.
Dương Văn mở cửa xe ngồi lên xe, hắn quyết định dùng phương thức của hắn dọa đứa nhỏ nổi loạn này!
Vì vậy, Dương Văn khởi động động cơ, chiếc xe đến giao lộ trước đó để điều hướng, sau đó tăng tốc về phía Phương Chu Diêu!
Khi đó Phương Chu Diêu đã đứng lên, hắn không nghĩ tới, Dương Văn lại dám lái xe đụng anh.
Đứa nhỏ lúc ấy bị dọa, quay đầu chạy một trận, Dương Văn dùng tốc độ vừa vất vừa rồi lái xe đuổi theo anh.
Đương nhiên Dương Văn có tốc độ khắc chế, vẫn khống chế khoảng cách với Phương Chu Diêu, chân kia cũng vẫn đạp phanh một chút, chuẩn bị phanh kịp thời.
Nhưng mặc dù vậy, hình ảnh lúc này vẫn rất đáng sợ!
Phương Chu Diêu điên cuồng chạy trên đường tiểu khu, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xe Dương Văn, sợ bị đụng phải.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Phương Chu Diêu suy nghĩ rất nhiều, anh sợ anh bị Dương Văn đụng chết, sau đó Dương Văn đem thi thể anh giấu đi, không cho mẹ anh biết.
Sợ mình chết ở góc không ai biết, thi thể thối rữa bốc mùi hôi thối, sợ không ai quan tâm đến anh, không ai quan tâm đến anh... không ai biết anh đã không còn nữa.
Trong thế giới thiếu niên rất nhiều lúc chỉ có một mình anh, nhưng mà, cũng sợ hãi cả thế giới lãng quên anh, sợ rằng anh thực sự đi một mình như vậy, không ai để ý đến anh, không ai biết ...
Nhào lên...
Ở khúc cua, Phương Chu Diêu nhào tới tận đất, nặng nề ngã xuống đất!
Két...
Lốp xe trượt trên mặt đất vang lên, Dương Văn dùng tốc độ nhanh nhất phanh xe.
Dương Văn xuống xe, đi tới phía sau Phương Chu Diêu, hai tay chống thắt lưng, giáo huấn Phương Chu Diêu, "Cháu chính là thiếu giáo huấn! Ba cháu mặc kệ cháu, mẹ cháu không có thời gian dạy cháu, cháu liền sống thành một tên côn đồ! Tôi nói cho cháu biết, tôi sẽ không dung túng cho cháu! Cháu nên học cách trưởng thành, và nên học cách chăm sóc mẹ của cháu! Tôi thấy cháu hồn nhiên như vậy, tôi còn tức giận hơn mẹ cháu! Đồ khốn kiếp!" Mắng xong, Dương Văn xoay người trở về lái xe, xe rời đi theo hướng khác, để lại Phương Chu Diêu.
Nhưng khi hình ảnh vừa chuyển, Dư Phiêu Phiêu lại nhìn thấy Phương Chu Diêu đầy máu, sau khi đứng lên, bàn tay đầy bụi bặm đang cầm cái miệng chảy máu, rút mũi, rơi nước mắt không kiên cường chút nào...
Một màn này, thật khiến Dư Phiêu Phiêu đau lòng muốn chết.
Đáng tiếc cô không có ở đấy, cô không có cách nào đỡ anh đứng dậy, không có cách nào kiểm tra vết thương của anh, không có cách nào dỗ dành anh, không có cách nào ôm anh, không có cách nào bảo vệ anh...
Anh chỉ có thể tự mình kiên cường, chỉ có thể tự mình chậm rãi đứng lên, chỉ có thể tự mình lau khô nước mắt, lau khô vết máu trên khóe miệng, chỉ có thể tự mình chậm rãi đi về nhà.
Đèn đường kéo bóng lưng thiếu niên rất dài, rất cao lớn, nhưng trên thực tế, bóng lưng thiếu niên lại gầy yếu không chịu nổi, giống như nội tâm nhỏ bé khiếp đảm của anh.
Cũng may, hắn vừa về nhà, Phương Viện Viện thấy anh cúi đầu lấp lánh, liền phát hiện tình huống của hắn.
Phương Viện Viện sốt ruột hỏi thẳng, lại không đổi được một tiếng anh trả lời.
Vào ban đêm, bà đưa anh đến nha sĩ và phát hiện ra anh bị gãy một nửa răng.
Nha sĩ dứt khoát đưa ra cho anh một kế hoạch chỉnh nha, nhổ răng bị đánh rơi này, sau đó đeo niềng răng, đeo một vài năm, vài năm sau, răng hổ nhỏ đã biến mất.
Phương Chu Diêu vẫn ghét bỏ răng hổ xấu xí của mình, không nghĩ tới, ta bởi vì ngoài ý muốn như vậy mà được chỉnh trị.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng anh ngược lại dâng lên vài phần may mắn...
Hơn nữa, cũng bởi vì anh té ngã bị thương, Phương Viện Viện đêm nay cho anh chú ý cùng yêu thương, cũng làm cho trái tim thiếu niên đầy vết thương được một tia an ủi.
Khi một mảnh đất khô cạn đến khi nứt ra, từng thùng nước ẩm ướt, đối với anh mà nói đều trân quý vạn phần.
Bởi vậy, đêm nay Phương Viện Viện đêm nay tốt hơn một chút, gọi là Phương Chu Diêu cảm giác được tràn đầy tình mẫu tử.
Dư Phiêu Phiêu trong nhật ký tối nay của anh nhìn thấy, anh liệt kê chuyện gãy răng: Tắc ông thất mã, yến tri phi phúc.*
Cuối cùng, anh đã ngủ kèm với một nụ cười
Dư Phiêu Phiêu, thật sự là đau lòng lại bất đắc dĩ.
...
Hôm sau, sau khi Dư Phiêu Phiêu tỉnh lại, việc đầu tiên chính là vội vàng chạy đến phòng bên cạnh gõ cửa Phương Chu Diêu.
Đánh thức Phương Chu Diêu từ trong giấc ngủ, anh mở cửa phòng, mắt buồn ngủ đi ra...
Dư Phiêu Phiêu theo bản năng đưa tay mở môi anh ra, nhìn thấy cái răng hổ kia vẫn còn, trái tim cô treo lên buông xuống...
"Cậu, cậu làm gì vậy!" Phương Chu Diêu giật mình, lập tức gạt tay cô nhảy về phía sau, trực tiếp trốn sau cửa, bắn ra nửa cái đầu.
Anh mím môi, thật không thể tin được sáng sớm cô gõ cửa phòng anh chính là vì túm lấy cánh môi trên của anh!
Thật xấu hổ.
Không biết nếu có mùi hôi miệng ...
"Tôi, tôi mơ thấy răng cậu rụng, đến xem răng hổ của cậu." Dư Phiêu Phiêu nói.
"Cậu bị bệnh thần kinh a!" Phương Chu Diêu kêu lên.
Dư Phiêu Phiêu: "..."
emm..
Cô có thể nhạy cảm hơn một chút...
Lo lắng cho anh...
...
*Có một sự tương tự rằng mặc dù bạn phải chịu thua lỗ trong một thời gian, nhưng bạn có thể nhận được lợi ích nhờ nó. Điều đó cũng có nghĩa là những điều xấu có thể biến thành điều tốt trong những điều kiện nhất định, và ngược lại. Để mô tả tâm lý của một người, chúng ta phải lạc quan. Mọi thứ đều có hai mặt. Mặt xấu có thể chuyển hóa thành mặt tốt.
VyVy: Cảm ơn đã ủng hộ