SIÊU MẪU

Đường Dự bỏ qua thang máy mà đổi thành chạy xuống cầu thang, gương mặt luôn lạnh nhạt vì hai hàng lông mày nhíu lại mà nhiều thêm lạnh lùng và lo âu.

Nhưng lúc này, cách thời gian Tĩnh An bị bỏ thuốc mang đi một khoảng không dài cũng không ngắn.

Nhưng tối nay, vì sự xuất hiện của một người mà phá vỡ kế hoạch của hai người kia, do đó kết quả đã thay đổi.

Quay trở lại việc Tĩnh An bị Đường Khải Thắng và Bắc Huyên mang ra khỏi tiệc rượu, đang chờ thang máy.

Hai thang máy, đầu tiên là cửa thang máy bên trái mở ra.

"Tĩnh An!"

Chờ bên trong thang máy, đầu tiên Trần Sâm nhìn thấy được Tĩnh An, nhưng trong nháy mắt, anh ta cũng nhìn thấy thêm hai người khác xuất hiện, hiển nhiên trạng thái không đúng.

"Tại sao là anh, Trần Sâm?" Bắc Huyên không ngờ Trần Sâm xuất hiện, nhưng cũng không để ý lắm, sử dụng ánh mắt ý bảo người đại diện luôn xui xẻo này thức thời đi ra khỏi thang máy: "Sao anh chưa tránh ra, chẳng lẽ muốn để ông chủ Đường chờ sao!"

Cho dù lần đầu tiên gặp mặt, Trần Sâm cũng không thể không nhận ra lão già có chút phát tướng trước mắt, ông chủ Tinh Quang - Đường Khải Thắng.

"Ông chủ Đường!" Không biết vô tình hay cố ý, Trần Sâm khúm núm đi ra khỏi thang máy hoàn toàn chặn đường Đường Khải Thắng muốn đi về phía thang máy.

Ánh mắt Trần Sâm kính cẩn nhìn về phía ông chủ mình nhưng cũng chú ý đến Tĩnh An đang dựa vào lòng gã đàn ông, âm thầm cắn răng, anh ta nói: "Thật không ngờ có thể gặp được ông chủ Đường ở đây, thật là vinh hạnh của Trần Sâm, ông chủ Đường mặc bộ quần áo này thật có loại khí khái hăng hái, là một thành viên của Tinh Quang tôi đã sớm muốn......"

Bỏ qua lời nịnh hót vô nghĩa, Đường Khải Thắng không nhịn được đi qua hướng khác, dự định đi vòng qua cái tên đang lảm nhảm này để vào thang máy, nhưng mà......

"Còn chưa tránh ra!" Cuối cùng vẫn bị ngăn cản, khiến Đường Khải Thắng ý thức được người đứng đây tuyệt đối không phải tình cờ, hừ một tiếng cười nói: "Nếu không muốn bị cuốn gói, bây giờ lập tức cút ngay cho tôi!"

Trên mặt Trần Sâm vẫn lộ ra nét mặt tươi cười, nhưng trong lòng đã sớm rối tinh rối mù, nhắm mắt tiếp tục nói: "Ông chủ Đường, ông xem người mẫu của tôi dường như có chút không thoải mái, nếu không tôi đưa cô ấy đến bệnh viện trước?"

"Để ông đỡ cô ấy, sẽ làm mất mặt mũi của ông."

"Cậu là người đại diện của Tĩnh An?" Trần Sâm hèn mọn khiến Đường Khải Thắng chán ghét: "Tôi mặc kệ cậu có phải hay không, tóm lại bây giờ cậu đã bị đuổi việc, không cần đứng chướng mắt ở đây nữa!"

Bắc Huyên đã đi vào bên trong thang máy vẫn đang ấn giữ cửa, thấy Đường Khải Thắng vẫn chưa vào hơn nữa còn nghe thấy Trần Sâm đang nói năng lộn xộn, bực bội giẫm giày cao gót đi ra.

"Trần Sâm, anh bị mù à!" Một bạt tai vang dội đánh vào mặt trái của Trần Sâm, nhưng vì không phải đánh từ chính diện nên không quá đau đớn, nhưng trên mặt đã bị móng tay bén nhọn cào ra vết máu, hơi đau rồi.

Bắc Huyên khinh bỉ nói: "Không có mắt nhìn, thì không cần ở đây cản đường của người khác."

Thân là người giàu luôn có cảm giác ưu việt khiến Đường Khải Thắng rất phiền não hành động ngu muội của Trần Sâm, nhưng cũng khinh thường ra tay dạy dỗ. Vậy mà giờ phút này Bắc Huyên hành động như thế, để cho ông ta cảm thấy thô tục hơn là tán thành.

Khinh miệt liếc mắt nhìn người đàn ông bị đánh đến u mê, Đường Khải Thắng xoay người đi về phía thang máy bên phải chờ đợi.

Đúng lúc này, thang máy bên phải cũng đúng lúc dừng ở lầu ba.

Đường Khải Thắng vừa định bước vào, bỗng nhiên cánh tay bị giữ lấy, căm tức nhìn tên đàn ông đang lôi kéo mình, quát: "Anh làm gì vậy hả!"

"Ông chủ Đường, tôi chỉ muốn dẫn người mẫu của mình đến gặp bác sĩ thôi." Vẫn là thái độ khúm núm, nhưng rõ ràng trong mắt Trần Sâm hiện lên vẻ kiên trì.

"MD (Mẹ nó), cậu mau buông tay cho tôi!" Bỏ không ra, khiến Đường Khải Thắng nổi giận, không khỏi thô tục mắng: "Cẩn thận tôi cho người đánh chết cậu!"

Trần Sâm không nói tiếng nào, vẫn ngoan cố giằng co với Đường Khải Thắng.

Có vài người, mặc dù nhỏ bé, thấp hèn, nhưng luôn có cố chấp của riêng mình.

"Nên buông tay là ông, Đường Khải Thắng." Giọng nói trầm thấp, thuộc về một người đàn ông trẻ tuổi lúc này có chút chật vật, lại sinh ra một dạng lãnh khốc.

Đường Dự vội vàng chạy đến, còn chưa vào sảnh phòng tiệc đã thấy được người anh muốn tìm.

Dưới ánh sáng, thiếu nữ khép hờ mắt, biểu hiện hơi giãy dụa thống khổ, khiến sắc mặt Đường Dự vốn đã lạnh lẽo lại càng thêm âm trầm.

"...... Đường Dự." Trong lòng Đường Khải Thắng dâng lên sự tức giận khó nói với người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xông vào này, bực mình, ghen tỵ thậm chí tồn tại các loại cảm xúc tiêu cực khác. Mà chút cảm xúc này ngay từ lúc Đường Can Thịnh đưa thằng nhóc này về nhà đã bắt đầu trở nên rõ ràng.

Mà sau khi sự chú ý của Đường Khải Thắng bị Đường Dự cướp mất, Trần Sâm tùy cơ ứng biến đã giành lấy Tĩnh An đang bị ôm trong lòng ông ta, né qua một bên.

Đường Dự không nhìn về phía Trần Sâm, anh chỉ mặt không thay đổi đi thẳng đến chỗ Đường Khải Thắng.

Kinh sợ khi thấy ánh mắt đầy tức giận hiếm có của Đường Dự, trong lòng lão già hơi hốt hoảng và sợ hãi.

"Á". Trong tiếng phụ nữ thét chói tai, Đường Dự không chút lưu tình hung ác đánh một quyền vào bụng Đường Khải Thắng.

"Đường Khải Thắng, ông sẽ phải hối hận." Lạnh lùng nói xong những lời này, Đường Dự xoay người tránh ra nháy mắt liếc nhìn người phụ nữ phấn son dày đặc đứng bên cạnh gã đàn ông.

Sau khi bóng dáng kia đi mất, chỉ còn lại Bắc Huyên há to mồm, vẻ mặt kinh sợ và Đường Khải Thắng đang khom người, mặt mũi vì đau đớn mà vô cùng vặn vẹo.

"Đường Dự, chẳng qua mày chỉ là một đứa con riêng!" Tiếng nói khàn khàn phát ra, Đường Khải Thắng oán hận không để ý hoàn cảnh nghiến răng nói.

Không rảnh để ý đến tiếng mắng chửi phía sau lưng, Đường Dự đi đến trước mặt Trần Sâm vươn tay, ôm lấy thiếu nữ từ trong lòng người đàn ông đang ngây ngốc vì hành động vừa nãy của anh: "Là người đại diện, mà ngay cả an nguy của người mẫu cũng không thể chú ý được?"

"Hiện giờ không phải là lúc anh nên ngẩn người, tôi muốn anh chịu trách nhiệm lái xe." Đường Dự nhíu mày, hơi bất mãn với người đại diện này của Tĩnh An.

Hai tay Trần Sâm nắm chặt rủ xuống, anh ta khẽ nguyền rủa bản thân một tiếng, im lặng đi theo sau lưng Đường Dự xuống lầu.

"Đến bệnh viện à?" Sau khi lái xe, Trần Sâm nhìn qua kính chiếu hậu về phía Đường Dự và Tĩnh An rõ ràng không đúng đang ngồi ở ghế sau: "Nhìn dáng vẻ, là bị bỏ thuốc."

"Không thể đến bệnh viện, nếu không muốn làm lớn chuyện." Cơ thể trong lòng dần dần nóng lên, không phải Đường Dự không lo lắng, nhưng ngoài lo lắng ra vẫn còn lý trí: "Đi đến chỗ tôi sống trước, tương đối gần đây, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ gia đình đến." Rồi sau đó nhìn Trần Sâm nói địa chỉ.

Trần Sâm cũng không hỏi nhiều, lập tức lái xe đến nơi Đường Dự nói.

Đối với Đường Dự này, tuy hôm nay chỉ gặp mặt lần thứ hai, nhưng từ lời của Tĩnh An và việc vừa xảy ra thì không khó biết được đây là một người đáng tin.

Sau một phen giày vò, Trần Sâm nhìn Tĩnh An được đặt trên giường phòng khách, trong lòng đau đớn ép anh ta không thở nổi.

"Đáng ghét, sao bác sĩ còn chưa đến?!" Mạnh mẽ đấm tay vào vách tường, Trần Sâm nhờ vào đó để phát tiết phiền muộn ở đáy lòng.

Đường Dự không trả lời vấn đề của Trần Sâm, nhất thời hai người yên tĩnh lại, dồn toàn lực chú ý vào người của Tĩnh An.

"Nước......" Dường như đọng lại trong không khí, thiếu nữ cố gắng mở hai mắt ra, cách làn nước mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, tựa như ánh trăng lộ ra vẻ đẹp mông lung.

"Tĩnh An." Đường Dự ngồi ở mép giường nhẹ giọng hỏi, giơ tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của thiếu nữ ra sau tai: "Muốn uống nước sao?"

Có lẽ tác dụng của thuốc mê trong cơ thể đang dần dần rút đi, Tĩnh An đã có thể nói chuyện, cố hết sức, rũ bỏ một mảng mê mang nóng bỏng trong đầu: "Đặt tôi...... vào nước lạnh...... nóng......"

"Cô ấy đang nói gì thế?" Tiếng nói Tĩnh An quá nhỏ, Trần Sâm cách xa nên không thể nghe rõ.

Không trả lời, Đường Dự chỉ nặng nề nhìn Tĩnh An đang đau khổ trong biển lửa sôi trào, không biết suy nghĩ điều gì.

Không biết khi nào bác sĩ mới đến, đôi má thiếu nữ càng ngày càng đỏ bừng.

Thở dài rất nhỏ, chàng trai trẻ tuổi đứng lên cúi người, nhẹ nhàng chậm rãi ôm lấy thiếu nữ lần nữa.

Khó hiểu nhìn hành động của Đường Dự, Trần Sâm hỏi: "Chẳng lẽ bây giờ muốn đến bệnh viện à?"

"Không phải." Đường Dự nhìn thoáng qua Trần Sâm trả lời.

Tĩnh An được ôm, hai tay vòng qua, khoác lên gáy Đường Dự.

Cánh tay nóng bỏng áp lên làn da mát rượi, hấp dẫn khiến thiếu nữ muốn tiếp xúc gần hơn.

Tĩnh An chớp đôi mắt phiếm nước, hơi thở trở nên nóng bỏng nặng nề hơn, từng đợt từng đợt không chút kiêng kỵ ôm chặt cơ thể mát mẻ này.

Dường như trúng tà, nhập ma, ý nghĩ hỗn loạn bị gián đoạn thành nhiều ngọn lửa diễm tình, thiêu đốt lý trí còn sót lại của cô.

Đôi môi đỏ như máu, như có như không theo gáy Đường Dự dời xuống cằm, rải rác, nhưng lại có xu thế như lửa.

Trong phòng khách của Đường Dự không có phòng tắm, từ phòng khách đến phòng ngủ chính mới có phòng tắm, không mất bao nhiêu thời gian.

Nhưng mà, khoảng thời gian ngắn ngủi này, thiếu nữ trong lòng anh mờ ám không yên, đối với một người đàn ông bình thường mà nói cũng là một hành hạ không nhỏ.

Bất đắc dĩ cười cười, Đường Dự điều chỉnh tư thế ôm Tĩnh An, tay phải đè cái đầu đang lộn xộn ở cổ, sợi tóc mềm mại dưới tay, xúc cảm rất tốt.

"Tĩnh An, ngoan nào." Người đàn ông hơi cúi đầu, nặng nề nói bên tai thiếu nữ, tốc độ chậm rãi ngữ điệu thật thấp, mê hoặc lòng người.

Trong chớp nhoáng này, hình ảnh dừng lại, đúng như hình ảnh người đàn ông trong ống kính, duy mỹ ấm áp.

Chỉ tiếc Trần Sâm đi phía sau bọn họ, không thể nhìn thấy khoảnh khắc này.

Anh ta chỉ nông cạn cảm thấy chàng trai trẻ đi ở trước mặt này, sống lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn, đủ để khiến mọi phụ nữ điên cuồng. Được rồi, trong lý do điên cuồng này, cũng không thể thiếu gương mặt điển trai của người đàn ông.

Khi nước lạnh trong bồn tắm tràn qua làn váy màu đen của Tĩnh An, Trần Sâm vẫn nhìn bọn họ không xác định hỏi Đường Dự đang đứng ngoài bồn tắm một tay vịn bả vai thiếu nữ: "Như vậy không có chuyện gì sao?"

Mặc dù bây giờ trời ấm, nhưng khi Trần Sâm tắm vẫn luôn dùng nước lạnh.

"Trước khi bác sĩ đến, làm vậy, để cô ấy có thể dễ chịu hơn."

Chứng minh cho lời nói của Đường Dự, thiếu nữ nửa ngâm mình trong nước lạnh, vẻ mặt từ từ buông lỏng.

Nhưng giữa lông mày vẫn nhíu lại khá sâu, làm cho trái tim chàng trai thương tiếc, không tự chủ đưa tay trái ra muốn lau đi vết nhăn kia.

Đầu ngón tay dừng lại trong chốc lát, còn chưa kịp thu hồi đã được một bàn tay mềm mại ướt đẫm chặt chẽ bắt lấy.

Nhìn tay mình bị giữ chặt rồi kéo xuống nước, Đường Dự hơi sững sờ, rồi nhăn mày lại.

Đầu ngón tay anh bị nắm khá chặt, hình như sức hơi lớn. Tựa như người chết đuối sắp tắt thở trong khoảnh khắc dùng hơi sức cả người bắt lấy sợi dây thừng cứu mạng duy nhất.

Chàng trai có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đau đớn mà cô gái này phải chịu còn hơn hẳn những gì cô biểu hiện ra ngoài?

"Tại sao Tĩnh An lại xuất hiện ở tiệc rượu của Đường Khải Thắng?" Đường Dự quay đầu nhìn Trần Sâm, trách móc.

Bị hỏi như vậy, Trần Sâm vốn chột dạ, đành nói thật: "Nếu không phải vì tôi ngu, tin lời Lâm Lang thì sẽ không có tình huống như thế này rồi!" Mặc dù sau đó anh ta vì lo lắng, nên đã lên lầu...... Nhưng không thể phủ nhận, suýt nữa tín nhiệm của cô gái không tính là quá mức quen thuộc với anh ta đã bị hủy rồi.

Trong vòng luẩn quẩn này quy tắc ngầm dựa vào bán sắc đẹp, thân thể, Trần Sâm luôn khinh thường. Nguyên nhân bên trong, trừ tính cách của anh ta ra, còn có liên quan đến người đã từng giao hẹn kia.

"Mộc Tam, chúng ta đã nói rồi đấy, muốn thành công phải nhờ vào bản lĩnh thật sự!" Những lời này, là sau khi người ấy đã giành được quyền phát ngôn quan trọng đầu tiên, lúc uống rượu ăn mừng thì bọn họ đã cùng hứa với nhau.

Đường Dự còn muốn tiếp tục trách cứ Trần Sâm, thì đành dừng lại trong tiếng chuông cửa vang lên.

"Mở cửa trước đi, chắc là bác sĩ đến."

Người đến thật sự chính là bác sĩ gia đình mà Đường Dự đã gọi.

Bác sĩ Vương là một trong bác sĩ gia đình của nhà họ Đường, được Đường Can Thịnh đặc biệt sắp xếp đến phụ trách sức khỏe của Đường Dự.

Lúc này bác sĩ Vương, đang khom hông già nhìn cô gái có đáy mắt tan rã trong bồn tắm.

"Sao rồi?" Đường Dự vẫn bị nắm tay hỏi.

"Đường tiên sinh, người bạn này của ngài, chính xác là bị bỏ thuốc mê và thuốc trợ tình." Bác sĩ Vương mở hòm thuốc, từ bên trong lấy ống tiêm và thuốc nước ra: "Thuốc mê vẫn còn phát tác, còn công hiệu của loại thuốc trợ tình này rất mạnh."

"Chỉ có thể nói cô bé này đủ bướng bỉnh, trúng thuốc trợ tình mạnh như vậy mà vẫn có thể chống đỡ đến bây giờ, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn có thể tiếp tục chống đỡ thêm một lúc." Tìm được vị trí trên cánh tay của Tĩnh An, bác sĩ Vương tiêm thuốc nước vào: "Bây giờ ngủ một giấc là ổn, khổ cho cô bé này phải chịu đựng đến giờ."

Tiêm thuốc qua một lúc, hô hấp Tĩnh An vốn có chút rối loạn từ từ buông lỏng, ửng hồng không bình thường trên mặt cũng lặng lẽ nhạt dần. Còn Đường Dự cũng thu lại ngón tay đã được buông ra.

Cho đến lúc này, hai người Đường, Trần mới thở dài một hơi.

Tiễn bác sĩ Vương, cuối cùng vấn đề phải giải quyết lại trở thành nên ôm Tĩnh An lên giường thế nào để có thể được ngủ yên ổn.

"Sớm biết lão đầu này không đến quá trễ, thì anh cũng không cần thả Tĩnh An vào nước, bây giờ làm sao đây? Làm sao thay quần áo cho cô ấy được?" Trần Sâm lén nhìn qua bồn tắm đang mở nước, liếc thấy vóc người của thiếu nữ được bó chặt trong váy đen: "Vẫn nên để phụ nữ làm chuyện này thôi."

Mà lúc này trong phòng ngủ tiếng điện thoại vừa lúc không ngừng vang lên, là chủ nhà, sau khi Đường Dự liếc mắt nhìn Trần Sâm, thì đi ra khỏi phòng tắm.

Bị ánh mắt nhìn trước khi đi của người đàn ông kia khiến anh ta run rẩy, Trần Sâm run khóe môi.

Sau khi nhận điện thoại xong, phòng tắm chợt yên tĩnh lại, Trần Sâm cảm thấy có chút không tự nhiên.

Xoay người đang chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, lại bị một tiếng nỉ non thật nhỏ khiến anh ta cả kinh mở to hai mắt.

"Mộc Tam......"

Bình luận

Truyện đang đọc