SIÊU MẪU

Editor: Gà

Đan Ninh đời trước, trí nhớ của cô với cái đêm kia, chỉ có thể nói là hoàn toàn mờ mịt.

Đơn giản là vào cái đêm ấy, lúc cô chất vấn, Tiêu Mạc Phàm đã im lặng thừa nhận, để cô biết rằng, năm năm tình cảm cô trả giá vì anh ta lại chỉ được thành lập dựa trên một lời nói dối mà thôi.

Thật ra, kết quả ngày đó, cô nên đoán trước từ lâu.

Ví như càng ngày càng nhiều truyền thông đưa tin Lý Na và Tiêu Mạc Phàm sắp cử hành hôn lễ, ví như lời đồn đãi của người ngoài cuộc ám chỉ cô là kẻ thứ ba càng lúc càng nhiều... Cũng ví như đối vị trí mà công chúng đặt cho cô càng khiến cô bất lực hơn, những lúc ấy Tiêu Mạc Phàm lại chưa từng ra mặt bác bỏ.

Đêm hôm đó, nói cô buồn cười cũng được nói cô ngu dại cũng đúng, sau khi trông có vẻ kiên quyết rời đi thì lúc về đến nhà, ngồi trên giường, lại còn cố gượng lấy di động ra, nắm chặt trong tay.

Cô muốn đợi, có lẽ ngay cả một câu giải thích của Tiêu Mạc Phàm, là ngoài sự im lặng ra thì chẳng có gì.

Nhưng mà, nếu người đó thật sự gọi điện thoại đến thì sao... Cô nhận, hay không nhận... Cô muốn nghe gì từ miệng anh ta đây...

Nước mắt vẫn chưa chảy xuống, ngưng tụ thành đám sương, đọng trên mắt cô, làm tầm mắt mơ hồ.

Chờ gần một tiếng, lúc cô cho rằng đêm hôm đó cô sẽ làm bạn với tĩnh lặng, thì điện thoại trong tay bỗng rung lên.

Màn hình phát sáng, làm ánh nhìn đang ngu ngơ của cô càng thêm mơ hồ.

Chưa kịp lau hết sương mù trên mắt, chưa kịp thấy rõ số trên điện thoại, tay cô đã vô thức, ấn nút nghe.

Kế tiếp, trong nháy mắt, cô hoảng loạn ném di động trong tay về phía cuối giường cách đó không xa.

Trong nháy mắt kia, cô phản ứng kịp, nghĩ rằng, ngoài cuộc gọi của Tiêu Mạc Phàm, thì không còn ai khác.

Tiếp đó, chỉ là sự chờ đợi của cô.

Vứt đi, sự thương hại của anh ta.

Cô ngồi ở đầu giường, cuộn hai chân lại, hai tay ôm hai đầu gối, chôn nửa mặt vào đó.

Trong phòng không có đèn, ánh sáng u ám cuối giường rơi xuống trán cô, ánh vào mắt cô.

Trong một khắc đó, bi oán cố đè nén trong lồng ngực, đột nhiên trào ra theo dòng nước mắt, bùng phát ra ngoài.

Mới đầu vẫn nhỏ giọng khóc nức nở, về sau, dĩ nhiên đã quên phải kiềm chế bản thân đè thấp âm thanh.

Nước mắt bảo phủ tầm nhìn, cái cũng biến mất cuối giường, là ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại.

Đêm đó cô chưa từng nghĩ mình sẽ bị tổn thương, chỉ muốn lớn tiếng khóc ra.

Cho đến cuối cùng, khóc mệt mỏi, rồi sau đó ngủ mất.

Tĩnh An đi trên hành lang, dừng lại cúi xuống, suy nghĩ hỗn loạn.

Vừa rồi, Đường Dự nói ‘Nếu có tính gọi điện thoại, thì anh nghĩ, có lẽ có lần anh đã gọi cho cô ấy cả đêm’, thì cô đã nghĩ đến đêm hôm đó.

Nhưng lời tiếp theo của Đường Dự đã biến những phỏng đoán của cô thành vô nghĩa.

"Nhưng mà, cuộc gọi này, chúng tôi không hề nói chuyện với nhau..."

"... Khi đó anh ở nước ngoài lấy cảnh, chênh lệch múi giờ, bên kia đã là buổi sáng... Khi đó cô ấy chắc còn chưa tỉnh, nên không thể nhận điện thoại..."

Cuộc gọi này, chắc gọi đến khi điện thoại cô không còn tín hiệu.

Tĩnh An nhắm mắt lại, nhớ lại buổi trưa sau đêm hôm đó.

Cô chua xót tỉnh lại từ trong mơ, sạc pin điện di động, sau khi khởi động máy rồi xem danh sách cuộc gọi, đứng đầu, không phải là dãy số mà cô đã quen thuộc kia.

Mà là một dãy số hoàn toàn xa lạ.

Đúng vậy, cô còn nhớ rõ, lúc đó, cô đã kinh ngạc khi thấy chuỗi số này.

Khi cô nhìn vào thời gian cuộc gọi thì càng kinh ngạc hơn.

Nếu không phải cô nhìn nhầm, nếu không di động của cô hiện sai, cuộc gọi này, đã gọi vào đêm khuya, cái đêm mà cô yếu ớt nhất đó.

Về dãy số đó, và việc ai ở đầu điện thoại bên kia nghe được tiếng khóc của cô, là ai làm bạn cả đêm với cô... Khi đó không còn gọi là "Sau khi bắt máy nữa rồi".

Bởi vì di động mà Tiêu Mạc Phàm đưa, cùng với sim điện thoại, trưa hôm sau đều bị cô ném.

Dãy số đó, người đầu dây bên kia.

Không ngờ, đêm hôm nay đã được lộ rõ, mà sự thật này...

Khiến nỗi lòng cô, từ nhỏ cô chưa bao giờ hỗn loạn như vậy, sự hỗn loạn này so với việc ‘lần đầu tiên’ gặp Lý Na, thậm chí là Tiêu Mạc Phàm, càng khiến cô không biết làm sao.

"Vì sao... Gọi điện thoại cho cô ấy?" Cô hỏi Đường Dự.

"Chỉ muốn nói cho cô ấy rằng, tình cảm đặt sai rồi, thì bỏ đi cũng được." Mà Đường Dự đã trả lời cô như vậy.

"Sau này lại gọi đến, nhưng bên kia luôn trong trạng thái tắt máy. Đến lúc anh về nước... thì đã muộn. Những lời này, anh đã không còn cơ hội để có thể nói cho cô ấy biết..." Người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu, khi nói đến đây, thì vẻ mặt toát ra tiếc hận, như đang tiếc hận cho một người bạn cũ quen biết đã lâu.

Nhưng Đường Dự, tuy chậm một đời, nhưng cô... đã nghe được rồi.

Tình cảm đặt sai chỗ này, bây giờ cô đã bỏ được rồi.

Còn có...

Cảm ơn anh, Đường Dự.

Sau khi nói lời tạm biệt với anh, rời đi để trở về căn hộ của mình, mới dám để lộ ra cảm xúc mãnh liệt đã cố gắng kiềm chế.

Cho đến lúc này, Tĩnh An mở mắt ra, khiếp sợ nơi đáy mắt vẫn chưa hề biến mất.

Hóa ra, trong sinh mệnh kiếp trước của cô đã từng xuất hiện người như vậy, lúc bạn không biết gì người đó đã nhận ra bạn, lúc bạn không rõ mình đang ở chốn nào thì người đó đã lẳng lặng quan sát bạn, quan tâm bạn.

Cô gái tiếp tục đi trên hành lang, đầu cúi thấp, đắm chìm trong thế giới của bản thân, hoàn toàn không phát hiện một bóng người đã ngừng lại khi cô đang tiếp tục bước lên bậc thang.

"Tâm trạng rất rối rắm sao?" Một giọng nói khàn khàn, truyền vào tai Tĩnh An.

Bỗng nhiên nâng mắt nhìn lên, người đó một tay nắm tay vịn, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Lúc leo cầu thang, có thể làm ổn định tâm trạng hỗn loạn của mình." Tiêu Mạc Phàm đứng ngược sáng, thấy không rõ vẻ mặt, chỉ cảm thấy giọng nói hơi mờ ảo: "Em nghĩ vậy đúng không? Cho nên dù mệt em cũng sẽ không lựa chọn đi thang máy."

Trong khu nhà quen thuộc, ngoài ý muốn, bọn họ gặp nhau lần thứ hai.

Tĩnh An không quan tâm đến lời nói của anh ta, nép vào tường đi tiếp.

Trong không khí, Tĩnh An nghe được mùi rượu.

Mà mùi này, lúc sải bước đến bậc thang gần Tiêu Mạc Phàm thì càng nồng hơn.

Nâng cái chân còn lại lên, khi sắp bước lên bậc thềm kế tiếp, thì Tiêu Mạc Phàm bỗng vươn tay về phía cô.

Tĩnh An nhíu mày tránh đi.

Vốn định nắm tay cô, nhưng trống rỗng.

Tiêu Mạc Phàm thay đổi vẻ mặt, hơi cười lấy lòng: "Đừng giận, quay về được không?"

Cười như vậy, anh ta đã từng đùa giỡn với cảm xúc của cô như thế, chỉ là đã từng.

Nhưng hiện giờ nụ cười này, hiển nhiên là vì: "Anh say rồi." Tĩnh An nói.

Tửu lượng anh ta không được tốt lắm, mặc dù uống nhiều, dưới tình hình chung, hành vi cử chỉ lại có thể làm người ta nhìn không ra vẻ say rượu.

"... Không phải cô ấy ư?" Tiêu Mạc Phàm thu lại nụ cười, hoảng hốt trong nháy mắt sau đó lại nhìn thẳng vào cô gái.

Bỏ qua cái nhìn của anh ta, Tĩnh An không do dự xoay người bước lên bậc thang.

Cô không muốn biết người đàn ông luôn ghét leo cầu thang này, vì sao sẽ xuất hiện ở đây.

Cô cũng không muốn biết lời nói sau khi say rượu của người đàn ông này, có ý nghĩa gì.

"Bắt đầu lại được không?" Giọng nói phía sau, không biết đang hỏi cô, hay chỉ đang thì thầm.

Bắt đầu lại?

Tĩnh An không quay đầu, cô cười: "Dựa vào cái gì."

Hành lang yên tĩnh, lời nói của cô có thể nghe được rõ ràng.

Khúc nhạc đệm buổi tối gặp Tiêu Mạc Phàm này, Tĩnh An không để trong lòng.

Như Đường Dự nói: "Tình cảm đặt sai rồi, thì bỏ đi cũng được".

Mà tình cảm bản thân đã trả giá kiếp trước, nếu là một hạt mầm, như vậy chỉ phải trải qua mai táng, mới có thể tái sinh...

Bình luận

Truyện đang đọc