SIÊU MẪU

Editor: Gà

Dựa theo sự điều chỉnh của kịch bản mà thay đổi phân cảnh, cảnh sau của MV chỉ cần quay một số địa điểm và hình ảnh của cổ trấn.

Sau khi kết thúc phần lấy cảnh cổ trấn, Dư Kiến Tân dẫn tổ quay phim về trường quay.

Lúc Tiêu Ảnh đế và Lý Na đến phòng hóa trang thay quần áo thì Tĩnh An đã được Dư Kiến Tân kéo đi trò chuyện một chốc.

"Quả nhiên là vợ chồng, diễn với nhau tương đối thoải mái, NG vài lần thì đã có thể vượt qua." Dư Kiến Tân uống một hớp nước trà, nói ra tình trạng sau khi quay xong: "Tuy nhiên, diễn xuất của Lý Na so với Tiêu Ảnh đế thật sự phải dùng câu ‘hiển sơn lộ thủy’ để hình dung rồi...... Thật may lần này chủ yếu do Ảnh đế đặc tả cảm xúc, nên diễn xuất của Lý Na vẫn có thể theo kịp." Mặc dù ý nói Lý Na diễn không đúng ý mình, nhưng không khó nghe ra Dư Kiến Tân vẫn khá hài lòng với biểu hiện của cô ta.

"Đáng tiếc cô không thấy, Ảnh đế Tiêu Mạc Phàm quả không ngoa, dù không có một lời thoại nào nhưng mà anh ta vẫn có thể diễn vô cùng xuất sắc, nhiều khi nhìn ánh mắt của Tiêu Ảnh đế, ngay cả tôi cũng hoài nghi có phải trong đầu anh ta đang nhớ về người phụ nữ khác hay không." Nói đến đây, trong mắt Dư Kiến Tân có loại cảm giác hả hê khi người gặp họa: "Cô không thấy đâu, mỗi khi Tiêu Ảnh Đế lộ ra loại ánh mắt này thì vẻ mặt Lý Na rất kỳ lạ, chậc chậc, thật vô cùng thú vị, chỉ tiếc không có dấu hiệu ngoài lề gì rõ rệt."

"Thật sao?" Ngoài cảnh lúc hai người gặp mặt ra, Tĩnh An vẫn chưa xem cảnh khác. Đối với dấu hiệu ‘ngoài lề’ mà Dư Kiến Tân nói đến, cô càng không đặc biệt chú ý, cô biết rõ, diễn xuất của anh ta, cho dù trong màn ảnh hay bên ngoài, đều vô cùng xuất sắc......

"Vậy thì thật đáng tiếc." Nhìn thấy mặt trời dần lặn về tây, Tĩnh An cười trừ: "Tôi cũng không muốn kéo bộ cổ trang này đi khắp nơi đâu, chẳng bằng ngồi đây chờ cảnh kế của mình vậy."

"Chỉ còn lấy cảnh của cô và Tiêu Ảnh đế trong cổ trấn thôi." Dư Kiến Tân đặt ly trà xuống chiếc ghế bên cạnh, liếc mắt nhìn Dư Dương: "Nếu không phải vì muốn lấy cảnh chiều tà thì cô cũng không cần đợi đến lúc này."

Tĩnh An đang muốn nói bản thân không cảm thấy khổ cực thì đề tài của Dư Kiến Tân lại đột nhiên vòng vo, hoặc nói tìm thêm chuyện khác để bàn tiếp.

"Cô nói xem sau khi Tiêu Ảnh đế và Lý Na kết hôn, có nhớ Đan Ninh không?" Dù sao cũng là đạo diễn đã nhiều năm, Dư Kiến Tân càng cảm thấy vẻ mặt của Tiêu Mạc Phàm trong màn ảnh, không chỉ như đang ‘diễn’. Ông đột nhiên nhớ đến vài bài báo về tình cảm của Tiêu Ảnh đế: "Có một khoảng thời gian, vợ tôi còn tin chắc giữa Tiêu Ảnh đế và Đan Ninh có ‘tình cảm thật’ với nhau đấy, bà ấy còn lôi ra mấy sự thật lộn xộn để chứng minh, khiến tôi cũng phải nửa tin nửa ngờ, phải biết chỉ có những người ngoài giới mới tin vào thứ gọi là ‘tình cảm thật’ ấy. Bây giờ suy nghĩ một chút, năm đó Đan Ninh......"

Ông mải mê nói chuyện, nên không nhìn thấy Tĩnh An ở bên cạnh ông, sắc mặt bỗng trắng bệch khi ông nhắc đến cái tên Đan Ninh này"...... Không ngờ sau này còn mọc ra thêm một Lý Na, càng không ngờ xuất hiện mối quan hệ tam giác, Đan Ninh lại là người thứ ba." Dư Kiến Tân than thở: "Bên trong hẳn có nhiều chân tướng, cũng không có phóng viên nào dám đi tìm hiểu...... Người cũng đã mất, bụi về với bụi, đất về với đất, không nên làm phiền sự thanh thản của người đã khuất......"

Dư Kiến Tân xoay người, muốn hỏi Tĩnh An có biết sự đột biến trên phương diện tình cảm của Tiêu Mạc Phàm năm đó không, nhưng chưa kịp hỏi, thì đã thấy Tiêu Ảnh đế mặc một bộ hỉ bào đỏ tươi đi cùng một nhân viên công tác đến bên này.

"Cảnh cuối của cô đấy." Dư Kiến Tân vỗ vai cô, hài hước nhìn Tĩnh An và Tiêu Mạc Phàm cùng mặc một bộ giá y đỏ thẫm, cười nói: "Đáng tiếc cảnh này chẳng phải cảnh bái đường thành thân."

Tĩnh An đã sớm thu lại vẻ không tự nhiên, phối hợp cười với sự trêu đùa của Dư Kiến Tân, không hề liếc nhìn chàng trai anh tuấn đang mặc hỉ bào kia.

*********************

Đây là một đoạn trong ký ức của chàng trai áo bào trắng.

Hình ảnh này, đúng như Dư Kiến Tân nói, thật sự không hề liên quan gì đến bái đường cả.

Trong nắng chiều tà.

Nữ tử áo đỏ nghiêng đầu, bình thản nhìn về phía vầng dương đang dần dần khuất bóng, ánh sáng từ từ tan rã trong đôi mắt nàng.

Hình như chỉ còn lại một đôi mắt nóng bỏng như lửa, vào giây phút này bỗng trở nên mờ mịt u buồn.

Ống kính lia qua gương mặt như tranh vẽ của cô gái, vẻ mặt không còn huyết sắc nào, và vết máu đỏ thẫm chảy xuống từ khóe môi.

Máy quay lia ra xa, rồi dừng lại ở đôi tay gắt gao nắm chặt.

Trong hỉ bào đỏ, một bàn tay đặt lên tay phải đang che bụng của cô gái vững vàng ôm trọn nó, mu bàn tay dán chặt vào lòng bàn tay, mười ngón tay đan xen.

Trong hình ảnh đó, cô gái mặc giá y ấy tựa vào lồng ngực nam tử, vẫn ở cạnh dòng sông ấy, nàng được chàng dịu dàng ôm chặt.

Chàng trai cúi thấp đầu, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào dung nhan cô gái, nhưng mí mắt rũ xuống giấu đi suy nghĩ thật sự trong lòng, không muốn người khác nhìn ra.

Dưới ánh tà dương, khắc sâu hình ảnh của chàng và nàng.

Giữa bọn họ, sự tĩnh lặng bao trùm, cũng là sinh tử ly biệt.

Thiên địa giao nhau, cuối cùng ánh sáng biến mất, tràn ngập sự bi thương.

Cho dù trong màn ảnh tình cảm của hai người ra sao, tóm lại bên ngoài ống kính Dư Kiến Tân xem đến nhập thần: "Rất tốt rất tốt!" Lúc này ông tán thưởng, cũng có nghĩa cảnh cuối đã kết thúc.

Dư Kiến Tân nhìn vào ống kính, hai người vừa đứng lên, thì ông đã không tự chủ nhìn về phía cô gái áo đỏ kia.

Vẫn là trạng thái tĩnh, Tĩnh An đã thể hiện ‘diễn xuất’ của mình không hề thua kém Tiêu Ảnh đế.

Sau khi so sánh hai cách diễn này, quả thật Dư Kiến Tân phải nhìn Tĩnh An với đôi mắt khác xưa, ý thức rõ rằng cô người mẫu này tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở đây, tiền đồ của cô sẽ khó thể lường được.

"...... Tĩnh An?"

Tiêu Mạc Phàm nhìn thấy sau khi cô gái quay xong thì bỏ đi không quay đầu, nhỏ giọng gọi tên của cô ấy, trong giọng nói mang theo nghi ngờ không xác định.

Khi bị người ta kêu, còn là giọng nói mà cô vô cùng quen thuộc, nhưng cô vẫn vững vàng bước ra ngoài.

Tĩnh An không ngờ, người đàn ông ấy lại gọi cái tên mà cô đã trùng sinh.

Danh tiếng của cô bây giờ không đáng để anh ta chú ý, vậy mà người này còn để tâm đến ‘tiểu nhân vật’ như cô sao?

Thấy bóng dáng kia đã đi đến phòng hóa trang, anh ta cau mày cũng cất bước theo sau.

Tiêu Mạc Phàm cảm thấy suy nghĩ của mình hơi hoang đường, nhưng sự hoang đường này lại mãnh liệt đến nổi khiến anh ta muốn kéo cô lại, nhìn vào mắt cô.

Khi quay, trong đôi mắt anh ta, bỗng sôi trào cảm xúc đau thương, hoảng hốt, mờ mịt mà kịch bản không cần......

Vì khi anh ta nhìn vào mắt cô, thì bóng dáng trong ký ức ấy lại hiện lên.

Lần đầu tiên, anh ta bị lạc trong diễn xuất của mình.

******************

Sau khi hoàn toàn kết thúc cảnh ở cổ trấn thì ai nấy đều ôm cảm giác có thể thoải mái về nhà rồi, nhân viên tham gia quay MV cũng tích cực dọn dẹp phần việc cuối cùng.

Nhân viên được sắp xếp cho Tiêu Mạc Phàm và Lý Na cũng tạm thời bị kêu đi hỗ trợ tổ phục trang, thiết bị.

Trong lúc mọi người bận rộn, nên không ai chú ý đến cách phòng hóa trang không xa đang có một cuộc tranh cãi nhỏ.

"Phàm, em đã nói nên dẫn theo trợ lý đến rồi, anh xem bây giờ mới bận rộn chút xíu thôi, mà không có ai bên cạnh để gọi cả." Lý Na thay xong đồ hóa trang ra thì khoan thai đi đến, ăn mặc hơi rộng và kín đáo.

Đầu tiên cô ta nhẹ giọng trách cứ Tiêu Mạc Phàm, rồi sau đó nhìn về phía cô gái đối diện Tiêu Mạc Phàm thì nụ cười trong mắt chợt trở nên lạnh cứng: "Phàm, anh đang nói gì với Tĩnh An vậy?"

Tĩnh An, cô ta sẽ không bao giờ quên cái tên này, người này đã khiến cô ta bỏ lỡ quảng cáo nước hoa "FAINTS¬CENT" nổi tiếng.

"Tôi cũng muốn biết anh tìm tôi có chuyện gì?"

Đến thật đúng lúc, vừa rồi Tĩnh An bị Tiêu Mạc Phàm cản đường, tuy ánh mắt cô nhìn cô ta, nhưng lại muốn nói cho anh ta nghe.

Lúc ánh mắt hai người giao nhau – thoáng chốc, Lý Na nhíu chặt mày, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc chán ghét khó hiểu.

Cô ta nheo mắt, bỗng nhớ lại cảnh quay khi nãy.

Cảnh đó, biến hóa trong ánh mắt cô gái, cử chỉ gần như không thay đổi.

Trong mắt người mẫu lâu năm như Lý Na, thay vì nói cô gái này đang diễn, thì nói cô ấy đang chụp hình thì đúng hơn.

Hơn nữa khi đó, thoạt nhìn cô ấy đang chụp hình cho Fashion Magazine, chứ không phải đang hóa thân thành nhân vật trong MV.

Nếu...... Nếu như, đó là một tấm ảnh...... thì tư thế này không có gì lạ, nhưng ánh mắt đó của cô ấy lại làm sáng cả bức hình.

Trong chớp mắt, cách cô ấy chụp quảng cáo cho ‘FAINTS¬CENT’ và Phúc Tường chợt nhảy vào đầu Lý Na.

Đôi mắt sắc bén đó...... khiến cô ta nhớ đến một gương mặt khác.

Tĩnh An, một người mẫu mới toanh, trước khi vào nghề người mẫu thì chưa từng làm bất cứ công việc gì, sao đôi mắt lại có thể sắc bén khiến người ta khó quên như vậy.

Người như thế, giống như nữ vương trước ống kính, tác động chủ yếu đến buổi chụp.

Người như thế, chỉ cần một ánh mắt, vẫn tỏa ra sức hấp dẫn mà người khác khổ luyện nhiều năm cũng không thể đạt được, vì cô gái đó có một thứ đáng chết gọi là thiên phú!

Người đó là...... Đan Ninh!

Lâm vào cảm xúc căm ghét với người kia, trong lúc nhất thời Lý Na khó phân biệt được rằng cô gái trước mắt và người trong trí nhớ có dáng vẻ không giống nhau. 

"Lời mời đó, cô không nên từ chối, nó có thể khiến cô nổi tiếng hơn."

Tiêu Mạc Phàm cất lời, ánh mắt nhìn Tĩnh An vô cùng nghiêm túc, nhưng đó chỉ là một cái cớ.

Tìm cô vì chuyện đó? Nhưng không phải nữ chính của bộ phim kia đã được chọn rồi sao?

Nếu cô nhớ không lầm, người được chọn chẳng phải là......

Sắc mặt Lý Na chợt cứng đờ khi Tiêu Mạc Phàm dứt lời.

Mặc dù khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn bị Tĩnh An nhìn thấy.

"Nếu lấn sân sang điện ảnh, tôi sẽ càng không có cơ hội nổi tiếng." Mặc dù lời của cô mang theo vẻ suy đoán, nhưng giọng nói lại chắc chắn lạ thường.

"Tại sao?"

Từ đầu đến cuối đối tượng Tiêu Mạc Phàm nói chuyện vẫn chỉ có Tĩnh An.

Lý Na hơi không khống chế được sự lúng túng và đè nén tức giận dưới khuôn mặt tươi cười, giành trả lời trước Tĩnh An, cô ta nói: "Phàm, hôm nay anh làm sao thế?!" Bắt đầu lộ ra vẻ cố tình gây sự.

Đâu chỉ hôm nay có vấn đề? Trong lòng cô ta cười giễu.

Chuyện đóng phim, tuyển vai cho MV, cái nào cũng liên quan đến cô gái này!

Thậm chí sau khi kết thúc quay cho đến giờ phút này, trong mắt của anh ta trừ cô gái đó, nào còn chỗ cho Lý Na tồn tại?!

Quả nhiên, không chỉ có cô ta, người mà anh ta muốn tìm kiếm qua bóng dáng người mẫu mới Tĩnh An là..... con ả kia.

"Phàm, ‘ý tốt’ của anh không phải ai cũng có thể hiểu." Lý Na cười nói, tựa như nhằm vào Tiêu Mạc Phàm, vừa tựa như đang nói người nào đó: "Nếu đã từ chối rồi, còn hỏi lý do gì nữa."

Vốn Tiêu Mạc Phàm chỉ lịch sự hỏi Tĩnh An vậy thôi, nhưng sau khi nghe Lý Na nói xong thì thay đổi chủ ý.

Cô gái nâng mắt cười như không cười, nhìn thẳng Lý Na, cố ý nói ra một câu mà cô ta từng ‘khuyên cô’: "Cũng không có lý do gì cả, chẳng qua vì có người nói với tôi rằng, nếu chỉ có tài năng thôi thì không nên làm việc ngu ngốc không biết tự lượng sức."

"Mà tôi biết, nếu tham gia vào bộ phim này, thì tôi đang làm một việc ‘ngu ngốc không biết tự lượng sức’ đó." Ánh mắt mỉm cười, Tĩnh An chậm rãi tiếp tục nói với Lý Na: "Đồng thời, tôi cũng rất chờ mong biểu hiện của chị Lý Na trong phim, hi vọng việc chị Lý Na đóng phim sẽ là việc rất ‘biết lượng sức’."

Dứt lời, Tĩnh An liếc mắt nhìn vẻ biến sắc của cô ta và cái nhíu mày của người đàn ông kia, rồi xoay người rời đi, tháo xuống nụ cười lạnh nhạt vốn có.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nói chuyện với nhau, Tĩnh An phát hiện, thì ra không khó khăn như cô tưởng tượng.

Bình luận

Truyện đang đọc