SIÊU SAO YÊU ĐẠI THÚC

"Ây chà mua được rồi! Bánh gato matcha số lượng có hạn, hôm nay cô bán hàng rất tốt với mình, phục vụ thật tốt, lại luôn nở nụ cười xinh đẹp." Đứng xếp hàng gần 2 tiếng đồng hồ mới mua được bánh ngọt, Đường Văn Bác cẩn thận đem bánh matcha cất kỹ, vào ô tô đi về nhà.

"Ơ... người đó là?" Đường Văn Bác đột nhiên thấy mấy người đứng ở ngã tư, trong đó có một người có mái tóc thật dài, đáng người cao gầy khiến người khác chú ý, đó không phải là cái người ở đài truyền hình cắt tóc cho anh sao?

Đường Văn Bác lập tức lái xe qua chỗ đó, lúc này mấy người kia đã vào quán bar, anh đỗ xe rồi cầm bánh ngọt đuổi theo, vừa tới cửa thì bị một người đàn ông to con chặn lại, Đường Văn Bác nhìn ông ta, ông ta cũng nhìn Đường Văn Bác.

"Tôi là bạn của Tiểu Chí." Nhớ không lầm thì tên của cái người tóc dài kia là như vậy, kể từ khi trở về nước, Đường Văn Bác chưa bao giờ đi quán bar, bất quá thì quán bar nước nào cũng giống như nước nào, biện pháp thông hành chắc là giống nhau.

Người to con liếc Đường Văn Bác, Đường Văn Bác cố gắng làm mặt ung dung, cuối cùng bảo vệ mới thả tay ra, cho Đường Văn Bác tiêu tiêu sái sái đi vào.

"Phù — nguy hiểm thật!" Đường Văn Bác vỗ vỗ lồng ngực mình, giả điên khó thật.

Cái quán bar này coi bộ không phải là người nào cũng có thể tới, bên trong rất tối, nhưng thiết kế rất đẹp, có một ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu, tụm 5 tụm 3 người ngồi uống rượu, Đường Văn Bác đột nhiên phát hiện bên trong không có một bóng phụ nữ, toàn là những anh chàng trai ngon lành ở đây.

"Hihi, anh mới tới đây hả?" Một cậu trai khả ái chừng 17, 18 tuổi tiến tới Đường Văn Bác, lộ ra một khuôn mặt tươi cười "Không phải chứ, ông chú đẹp trai thế này sao có thể qua mắt được em."

"Cậu trưởng thành chưa? Vị thành niên không được uống rượu." Thân là thầy giáo, Đường Văn Bác theo bản năng giật lấy ly rượu trong tay cậu trai.

"Nè chú ơi, dù tui rất dễ thương nhưng tuyệt đối đã trưởng thành rồi đó, chú nhìn thử đi?" Cậu trai nhỏ liếc mắt đưa tình với Đường Văn Bác.

"Không... không cần." Không dám cùng đối phương nói nhiều, Đường Văn Bác lắc đầu, bắt đầu quan sát những người trong quán rượu.

"Chú ơi, sao chú hông nhìn em? Em dễ thương lắm nè! Chú đang tìm ai hả?" Cậu trai bất mãn nói "Nơi này có ai dễ thương hơn em sao?"

"Tiểu Chí, cậu biết người đó ở đâu không?" Bị một cậu trai dễ thương đeo bám, cái này gọi là hào hoa sao? Đường Văn Bác là một nam nhân không hiểu phong tình, huống chi đối phương nhìn giống như đang tuổi vị thành niên, anh cảm thấy rất tội lỗi.

"Hả? Nó hả?" Cậu trai cả kinh, sau đó bất đắc dĩ bĩu môi "Cái thằng khốn đó đang ở bên kia, chú nói thử nó có gì tốt hả? Y như đàn bà, chú đừng thấy em nhỏ mà xem thường nha, em bảo vệ được chú đó."

"Ừm... cám ơn, tạm biệt!" Đường Văn Bác khẩn cấp chuồn đi.

"Chú ới, chú tên gì vậy? Tui tên Tiểu Văn, nhớ kĩ đó nha!" Cậu trai hướng bóng lưng của người đàn ông hô lên.

Vỗ ngực mấy cái, sau khi thoát được thằng nhóc lắm mồm kia, Đường Văn Bác đi khắp ngõ ngách quán bar mới tìm được đám Tiểu Chí, mấy người họ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, vừa chơi phóng phi tiêu, đột nhiên có người phát hiện Đường Văn Bác núp phía sau, chỉ vào y nói: "Ế, ai đấy? Tới đây làm vài ly coi!"

"Hả—" Người đàn ông lập tức bị đám người kéo qua.

Tiểu Chí đang phóng phi tiêu liếc nhìn người đàn ông, trong mắt lộ ra chút nghi ngờ "Hình như tôi gặp anh ở đâu rồi, đúng không?"

Những người bên cạnh ồn ào, nói "Thôi đi Tiểu Chí, chú này tuổi cũng gần đất xa trời rồi!"

"Biến mẹ tụi bây đê!" Tiểu Chí hướng mấy người bạn rống lên mấy câu, quay đầu nói với Đường Văn Bác đang đần ra. "Đó giờ không thấy anh nha, mới tới hả? Câu nệ như vậy làm gì, biết phóng phi tiêu không?"

"Trước kia có chơi, nhưng cũng nhiều năm rồi không đụng đến." Bộ mình có trang điểm hả? Sao đối phương không nhận ra mình nhỉ? Đối với câu hỏi của Tiểu Chí, Đường Văn Bác gật đầu.

"A~ thế thì..." Tiểu Chí hí mắt cười nói "Chúng ta cá cược một ván đi, ai thua sẽ uống một ly rượu." Mấy người bên cạnh liên tục huýt gió.

"Hmm...Tiểu Chí à, mày cứ việc nói thẳng với ổng là mày muốn ổng say là được rồi!"

Tiểu Chí trừng mắt với người vừa nói, quay đầu nói với Đường Văn Bác: "Anh không chơi cũng được."

"Chơi cũng được, nhưng không đủ kích thích." Đường Văn Bác cười nói.

"Ô~ thế anh muốn sao?" Tiểu Chí cười khiêu mi nói.

Đường Văn Bác đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy con dao gọt trái cây lên, nói "Nếu tôi thắng, thì tôi sẽ dùng dao cắt quần áo cậu."

"Anh chịu chơi quá nha!" Tiểu Chí cười hì hì, nói "Vậy nếu tôi thắng, tôi cũng sẽ dùng con dao này cắt nát quần áo của anh, được không?"

"Không thành vấn đề." Đường Văn Bác không chút suy nghĩ nói.

Ai phóng trúng hồng tâm trước thì sẽ thắng, hai người lần lượt ra sân.

Tiểu Chí ra sân đầu tiên, phóng 10 cái thì có 5 cái trúng, mấy người kia vỗ tay liên tục, Đường Văn Bác vẫn không có biểu hiện gì, mấy người kia nghĩ, Đường Văn Bác nhất định thua chắc rồi, nên biết rằng chưa từng có ai đánh bại được Tiểu Chí ở phần phóng tiêu cả.

Đến phiên Đường Văn Bác, anh đứng lẩm bẩm một hồi: "Hồng tâm cách đất 1m73, khoảng cách là 2m37,... góc là... lực đạo là... Ok, tính toán không sai."

"Hiện tại anh nhận thua còn kịp đó." Thấy Đường Văn Bác do dự, Tiểu Chí ôm hai tay đứng bên cạnh lên tiếng, cười nói "Nhiều lắm là tôi chỉ lột quần áo của anh ra thôi."

Đường Văn Bác cười cười, không để ý đến Tiểu Chí, phi tiêu trong tay được phóng ra, nhắm giữa hồng tâm, nhiều phi tiêu liên tiếp được phóng ra, 10 lần phóng thì 9 lần trúng, những người bên cạnh đã sớm đứng hình.

"Lâu quá không chơi, lụt nghề rồi." Có chút không vừa ý thở dài, Đường Văn Bác xoay người về phía Tiểu Chí vẫn còn đang ngu người, cười nói "Xin lỗi nhé, tôi thắng rồi! Tôi muốn cắt quần áo cậu."

Nhiều người nhìn như vậy, Tiểu Chí muốn đổi ý cũng không được, hắn không sợ bị người ta lột đồ, chẳng qua là tự nhiên bị một ông chú đánh bại, nhục quá thể!

"Lại đây, tôi có chơi có chịu." Tiểu Chí bất mãn hất cằm, Đường Văn Bác cầm lấy con dao đi tới sau lưng Tiểu Chí, ngón tay chạm vào sống lưng hắn, Tiểu Chí hơi rụt người nói "Cẩn thận đừng cắt trúng da tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu."

"Sẽ không." Đường Văn Bác cầm lấy dao, sau đó —

"Xẹt" một tiếng, không phải tiếng quần áo bị cắt, mà là —- tiếng tóc bị cắt.

Tiểu Chí cảm thấy đầu hắn có chút nhẹ đi, nhiều người xung quanh phát ra âm thanh kinh ngạc, Tiểu Chí cúi đầu nhìn xuống chân hắn, chùm tóc thật dài nằm ngay dưới chân, cậu ta liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thằng — thằng khốn này dám cắt tóc hắn!

Đường Văn Bác sao mà đứng yên ở đó, sau khi cắt chùm tóc của Tiểu Chí xong thì hướng cửa mà chạy, mấy người bạn của Tiểu Chí cũng đuổi theo nhưng lúc ra đến thì đã thấy Đường Văn Bác leo lên xe ô tô chạy như điên.

"Nó... nó... nó!" Tiểu Chí giận đến hộc máu, hắn nhớ rồi, hắn nhớ ông chú kia là ai rồi, khó trách sao mà quen mắt như vậy, thì ra đây chính là thằng già ở trong phòng trang điểm!

——————-

Tiền đúng là không dễ kiếm, mấy ngày qua Đường Văn Bác đi theo bên cạnh Thần Dật, không còn giống như tháng trước làm mấy việc nhàn rỗi như thoải mái ngồi trên ban công phơi nắng, uống nước trái cây, dạy học một ít. Bây giờ anh đã trở thành bảo vệ của Thần Dật, đi theo Thần Dật khắp mọi nơi.

Hôm nay ký hợp đồng quảng cáo, ngày mai đến sân vận động ở Hồng Kông diễn tập concert, ngày mốt lại tham gia chương trình radio, đúng là siêu siêu bận rộn. Trước kia xem tivi thấy các siêu sao biểu diễn thì rất là hâm mộ, nhưng người này có thể hát nhạc mình thích, lại dễ dàng kiếm tiền.

Bây giờ nhìn lại... đúng là hồi đó lỡ mồm.

Ngày hôm nay, Thần Dật tỉ mỉ chỉnh chu trang phục để tham gia lễ trao giải âm nhạc, sau đó đương nhiên là đem Đường Văn Bác theo. Người khác trao giải trên sân khấu, còn Thần Dật ngồi kế Đường Văn Bác luyện nói tiếng Anh.

Đến lúc trao giải thưởng của Thần Dật, Thần Dật vừa bước lên đài, nhận xong rồi đi xuống.

Cái đáng nói là, Thần Dật là ứng cử viên cho giải nam ca sĩ được hoan nghênh nhất của năm, nhưng màn hình lại đi quay Đường Văn Bác.

Buổi lễ kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ, Đường Văn Bác lúc đầu còn phấn khởi giờ đã sớm nhàm chán, đang mừng vì có thể về nhà, nhưng rồi Thần Dật bảo hắn "Không được! Còn Tiệc chúc mừng nữa!"

Đường Văn Bác không chỉ phải theo Thần Dật đến Lễ trao giải, còn bị lôi kéo đến Tiệc chúc mừng.

Tiệc ăn mừng ngay từ đầu tất cả mọi người tỏ ra tương đối thận trọng, cơ bản không có người uống rượu, chỉ là tùy tiện tâm sự, tiếp nhận phóng viên phỏng vấn cùng chụp ảnh, sau khi quy trình chính thức diễn ra xong thì lúc đó kỳ thật mới là tiết mục chính.

Thần Dật mới 20 tuổi, là tuổi ăn chơi, sau khi xong phần chính của Lễ chúc mừng thì liền lôi kéo Đường Văn Bác đi đến chỗ khác chơi, mặc dù Đường Văn Bác không thích chốn đông người, nhưng cũng không có biện pháp cự tuyệt Thần Dật.

Party có rất nhiều giới nghệ sĩ, nhưng Đường Văn Bác không biết ai cả, nam nữ trẻ tuổi xen lẫn với nhau, mới vừa rồi căng thẳng trước ống kính ký giả, thế mà giờ đã "xõa" rồi đấy.

Uống rượu rồi lại uống rượu, nhảy rồi lại nhảy, lắc tay qua lại, party điên cuồng của tuổi trẻ tràn đầy sức sống khiến Đường Văn Bác thực sự trợn mắt há mồm.

Quả nhiên đã già rồi, nên không thích ứng được với cuộc sống của giới trẻ nữa...

"Ông chú, uống tí coi!" Thần Dật lôi kéo Đường Văn Bác cười nói, cậu có chút say rồi.

"Tôi tự uống được rồi, A Dật, cậu mới uống có tí xíu mà đã say rồi?" Đường Văn Bác vội cầm ly rượu, đỡ lấy chàng đẹp trai sắp té ở trên người.

"Ông à, tui nói cái này..." Thần Dật còn chưa nói hết, mấy cô em đã chạy lại vây quanh Thần Dật cười đùa, dây dưa uống thêm vài ly rượu rồi nhảy nhót, Đường Văn Bác một bên cái gì cũng không nói, chỉ uống ly rượu Thần Dật mới đưa anh.

Sau khi chém gió một hồi thì đuổi các cô em đi, quay lại chỗ Đường Văn Bác ngồi.

"Sao không chơi tiếp đi?" Mặc dù có chút vui vì Thần Dật không để anh một mình, nhưng mà ở tuổi này Thần Dật phải ham chơi chứ nhỉ? Ngồi ở đây với ông chú già khọm như anh làm gì?

Thần Dật cười hì hì tựa đầu lên vai Đường Văn Bác, nói "Ông chú, ông không thích tui đi chơi với mấy con nhỏ kia, đúng không?"

"Đâu có đâu!" Đường Văn Bác vội giải thích "Chỉ cần không làm quá, thì tuổi trẻ ăn chơi một chút cũng không sao, tôi thật hâm mộ cậu nha, có nhiều nhiệt huyết với tinh lực như vậy, chờ đến tuổi của tôi thì bàn đến chuyện ăn chơi cũng chẳng còn ý nghĩa." Như đang nghĩ đến gì đó, người đàn ông thở dài một hơi.

"Cắt! Cái cớ quái quỷ gì thế này? Muốn xõa thì xõa, tuổi tác chẳng liên quan con mẹ gì cả, tui nói ông í, đừng có buồn nữa được không?" Thần Dật bên cạnh thổi một hơi vào cổ anh, từng đợt hơi rượu thổi vào da, giống như hơi rượu thấm vào da nam nhân, khiến cho Đường Văn Bác cũng không chịu nổi.

"Đàn ông gì mà dựa gần thế?!" Đường Văn Bác đẩy Thần Dật cả người đang đè lên ra.

Thần Dật nhìn chằm chằm Đường Văn Bác, cười xấu xa "Ông chú, ông đỏ mặt rồi. Như trái táo vậy, ông đang xấu hổ á. Há há! Ông không phải đều nói tui thầm mến ông hả? Đúng vậy, tui thầm mến ông đó!"

"A Dật —-" Đường Văn Bác lúng túng không biết làm gì, khiến Thần Dật càng vui vẻ hơn.

"Hmm! Đây không phải là nam ca sĩ được hoan nghênh nhất của chúng ta à, khẩu vị cũng nặng quá nha, lại ôm một ông chú đi uống rượu." Âm thanh không hài hòa chen vào, Khương Tiểu Viễn một thân cây đỏ từ từ đi ngang qua chỗ ngồi của Thần Dật và Đường Văn Bác, chàng trai vẻ mặt thanh tú, nhưng miệng tuyệt đối không sạch sẽ chút nào.

"Ơ... đây không phải là ca sĩ mới nổi tiếng nhất của năm sao? Khương Tiểu Viễn, uống ít thôi, không thì cái hoa cúc của mày bị hỏng mất tiêu năm sau ai cho giải!" Nếu so với miệng mồm ác độc, thì Thần Dật cũng không kém là bao.

Mắt thấy hai đại minh tinh bắt đầu cãi lộn, Đường Văn Bác vội khuyên can Thần Dật, bên Khương Tiểu Viễn cũng có người can ngăn.

"Hôm nay là party chúc mừng, Tiểu Viễn à, mày có cần thiết cùng bọn nhà quê lắm điều làm hỏng tâm tình không vậy?" Không còn mái tóc dài nữa, người xuất hiện kế bên Khương Tiểu Viễn dĩ nhiên chính là người bị Đường Văn Bác trả thù mấy hôm trước – Tiểu Chí.

Tóc dài biến thành tóc ngắn, không có cảm giác quyến rũ như trước, giờ Tiểu Chí cũng ra dáng đàn ông rồi. Bất quá vừa nói dứt lời, Tiểu Chí liền thấy Đường Văn Bác, sắc mặt trở nên khó coi, liền nhảy ra chỉ vào Đường Văn Bác rống kêu "A! Là mày! Thằng già chết tiệt này!"

Đường Văn Bác nào biết sẽ gặp lại Tiểu Chí, nhìn đối phương hận đến nỗi muốn nuốt mình vào bụng kia, vội sợ tới mức nắm chặt tay Thần Dật. Lúc Tiểu Chí xông đến chỗ Đường Văn Bác, Thần Dật một tay ôm anh vào lòng mình, hướng Tiểu Chí nói "Hahahaha! Thằng đàn bà, rốt cục cũng cắt tóc!"

Thần Dật không biết tại sao Tiểu Chí thấy Đường Văn Bác lại kích động như thế, cơ mà muốn động vào người của cậu sao, mơ đi.

"Thần Dật! Mày tránh ra cho tao! Tao phải đánh chết thằng già này!" Tiểu Chí quả thực sắp phát điên.

"Tao không tránh!" Thần Dật mang vẻ mặt "mày dám động vào người của bố, bố sẽ liều mạng với mày", ôm chặt người trong ngực đang nhích tới nhích lui, nói với Tiểu Chí "Lâm đại công tử, quán này không phải của mày mở, mày cũng chẳng có thể tùy tiện động vào ai, không lý do gì mày đã đụng vào NGƯỜI CỦA TAO hả?"

Người của tao? Người của Thần Dật? Đường Văn Bác suy nghĩ một chút, chắc là nói mình là nhân viên của Thần Dật hả? Nếu Thần Dật biết suy nghĩ này của Đường Văn Bác, đoán chừng sẽ hộc máu.

"A, tao biết rồi, Tiểu Chí, thằng già này cắt tóc mày phải không?" Khương Tiểu Viễn lớn tiếng hô lên, tóc chính là tâm bệnh của Tiểu Chí, huống chi đã bị một ông chú già cắt đi. Bị Khương Tiểu Viễn nói thế, Tiểu Chí thiếu chút nữa té xỉu.

"Mày câm mồm dùm cái đi!" Tiểu Chí quay đầu lại hướng Khương Tiểu Viễn rống

Bình luận

Truyện đang đọc