SIÊU SAO YÊU ĐẠI THÚC

Chín giờ tối, Đường Lăng đã đi ngủ, Thần Dật còn thức.

Đối với người trưởng thành, chín giờ tối là lúc cuộc sống về đêm mới bắt đầu.

Ngồi ở phòng khách nghịch điện thoại đến chán, nhất thời phân tâm, Dante đẹp trai đã bị zombie cắn chết, Thần Dật cũng chẳng có tâm tình gì chơi game, buông tay nghiêng đầu nhìn tường nhà.

Ăn có bữa cơm mà lâu vậy à? Đường Văn Bác sao còn chưa về nhà...

Thở dài, Thần Dật nằm trên mặt đất, yếu ớt kêu lên "Em bệnh rồi, bệnh sắp chết rồi, Đường Văn Bác ngu ngốc này sao anh còn chưa về! Elvis chó chết, đi chết đi!"

Nằm một lúc sau, tứ chi cậu trải ra hình chữ đại nằm ngửa trên mặt đất, ngẩn người nhìn tường, kim giây di chuyện thật chậm, giống như ma thuật đang thi pháp thôi miên cậu.

Nên gọi điện thoại không? Nếu gọi thì Đường Văn Bác có thấy cậu phiền, không tin tưởng, tín nhiệm đối phương?

Đầu óc người đang yêu đều rối nùi vậy à?

Thần Dật bật đầu ngồi dậy, kệ đi, gọi điện thoại xác nhận một chút, đêm nay cậu cảm thấy không ổn, trong lòng đã loạn hết cả lên.

Ngay khi Thần Dật vừa cầm lấy điện thoại gọi cho Đường Văn Bác, từ phía cửa nhà vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng đóng cửa và tiếng bước chân đi vào.

Thần Dật buông điện thoại đi tới, còn chưa thấy người đã lên tiếng nói liên hồi "Về rồi à? Thằng đó đã làm gì anh? Nếu nó dám quấy rối anh em đánh chết mẹ nó."

"Không có." Đường Văn Bác mỉm cười đi tới, nhìn thấy Thần Dật tinh thần sáng láng thì trong mắt hiện lên một tia xúc động phức tạp, nhưng cuối cùng anh vẫn áp chế tia xúc động kia.

"Đường Lăng ngủ chưa?" Đường Văn Bác dường như không muốn nán lại, vừa nói chuyện với Thần Dật vừa đi vào phòng, lúc đi ngang qua người Thần Dật, cậu mơ hồ ngửi thấy một mùi sữa tắm trên người Đường Văn Bác.

Cái mùi này không giống với hương sữa tắm mà Đường Văn Bác hay dùng.

Thần Dật rất nhanh đã phát hiện điểm này, hơn nữa để ý kĩ, tóc của người đang đi lên lầu vẫn còn ướt, thoạt nhìn Đường Văn Bác mới tắm không lâu, tóc chưa khô đã vội vàng trở lại.

Thần Dật không suy nghĩ nhiều đi theo, thuận miệng hỏi "Anh tắm ở bên đó hả?"

Đường Văn Bác không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước, Thần Dật chỉ nghe được thanh âm bình thường như không có gì của anh "Ừ, lúc ăn thì bị đổ rượu, tiện thể tắm bên đó luôn."

Nhìn thấy Đường Văn Bác chạy vào phòng, Thần Dật vốn dĩ rất cao hứng vì vợ đã đột nhiên ngừng lại như đụng phải tường, tươi cười trên mặt cũng dần biến mất.

Vừa nãy... Đường Văn Bác đã nói dối.

Cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng không ngờ Đường Văn Bác lại nói dối.

Nếu bị đổ rượu vào người, thì sao quần áo lại sạch sẽ như vậy?

Thần Dật hơi nhíu mày, Đường Văn Bác không muốn cho mình biết chuyện gì xảy ra à?

Thở dài, Thần Dật chạy nhanh vào phòng, Đường Văn Bác không có trong phòng, cậu chỉ thấy ánh đèn ở phòng tắm, rồi nghe tiếng nước chảy róc rách.

"Lại đi tắm?" Thần Dật không rõ đã xảy ra chuyện gì, ở trên giường chờ Đường Văn Bác đi ra.

Trong phòng tắm, bọt nước văng khắp nơi, nước ấm trút xuống từ đỉnh đầu đến toàn thân.

Không cởi quần áo, Đường Văn Bác chỉ cởi giày rồi ngồi vào bồn tắm, vùi đầu vào giữa hai chân, tùy ý để nước xối vào trên đầu anh...

Hai tay gắp gao ôm lấy chính mình, người đàn ông cao lớn điềm tĩnh khẽ run rẩy, cho dù là nước ấm cũng không thể làm cho lòng anh ấm áp.

Vừa rồi, anh còn không dám nhìn thẳng vào Thần Dật, sợ bị Thần Dật nhìn ra manh mối gì trên người anh.

Anh rất sợ, không phải là sợ bị Thần Dật phát hiện Elvis và anh xảy ra quan hệ, mà là sợ Thần Dật sau khi biết chuyện sẽ làm ra chuyện gì.

Elvis, sao em lại làm chuyện quá đáng như thế?

Anh thật sự, thật sự hoàn toàn thất vọng về Elvis rồi.

Cứ tưởng Elvis sẽ thay đổi, nhưng thì ra tất cả đều là mình đơn phương cam chịu.

Đã cẩn thận hết mức, nhưng không ngờ Elvis lại bỏ thuốc vào rượu...

Lấy tay che lấy miệng mình, Đường Văn Bác nhìn không được rùng mình, đã như vậy, sao anh dám nói với Thần Dật? Chuyện này không thể để Thần Dật biết, tuyệt đối không thể...

Mình chỉ cần đối xử như bình thường là được rồi, hẳn là có thể giấu diếm được Thần Dật.Hít thật sâu một hơi, Đường Văn Bác tiến vào bồn tắm, bình tĩnh, tỉnh táo lên.

[Em đã nói rồi, em không ép buộc anh, anh chủ động tới đây, rượu là tự anh uống, giường là tự anh trèo lên, Vincent, sao anh lại chửi em khốn nạn? Haha]

[Khốn kiếp! Elvis thằng khốn nạn! Mày... mày dám chuốc thuốc trong rượu...] Cảm xúc phẫn nộ tuôn trào làm cho người đàn ông ở trên giường nằm chặt chăn, trợn mắt nhìn Elvis đang mặc quần áo.

[Vincent, sao anh biết em bỏ thuốc, mà không phải là anh không thể từ chối em? Chậc, không cần nhìn em giận dữ như vậy, lúc nãy không phải anh cũng rất nhiệt tình à? Anh cũng rất hài lòng với em mà, đúng không? Haha...] Nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng, gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, Elvis mang theo ánh mắt trêu tức nhìn người đàn ông không thể khống chế cảm xúc trên giường.

Đường Văn Bác vẫn trừng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đấy khuất nhục và phẫn nộ, nếu ánh mắt có thể giết người, không chừng hắn đã sớm bị Đường Văn Bác giết vô số lần.

Cuối cùng trong mắt người đàn ông này đã có bóng dáng của hắn, dù là tồn tại vì thù hận.

[Anh hận em.] Thanh âm đè nén phát ra từ hàm răng, Đường Văn Bác không ngờ tới Elvis sẽ làm chuyện quá đáng như thế, đồng thời cũng hiểu được chính mình ngu đến mức nào.

Elvis vẫn chẳng thay đổi gì, luôn luôn như thế, đều là một thằng khốn khiến anh luôn gặp ác mộng.

Bây giờ, anh phải làm sao đây?

[Hận em cả đời đi, có như thế anh mới nhớ tới em cả đời được, haha, Vincent, anh đừng giận như vậy, không phải anh còn một người vừa kết hôn à? Mau lên, nói cho nó nghe, nói cho nó biết em đã làm gì anh, kêu nó tới đây báo thù, đập em vài trận] Đối mặt với phẫn nộ của Đường Văn Bác, Elvis chẳng thèm để ý.

[Sao anh không nói gì? Haha, nói cho A Dật đi, hay là anh sợ nó biết anh nhiệt tình trên giường người khác như thế nào, khiến nó thấy anh rất hèn mọn? Cũng phải thôi, đã kết hôn rồi còn tiện hẹn hò với người đàn ông đã từng có quan hệ với mình, Vincent, anh ngu thật đó, nhưng cái thằng kết hôn với anh vậy mà có thể chấp nhận được, hào phóng thật đó, nó hào phóng như vậy chắc không để ý chuyện anh lên giường với em đâu ha?] Elvis tùy ý dùng ngôn ngữ vũ nhục Đường Văn Bác.

[Đủ rồi! Câm đi!] Người dàn ông trên giường đột nhiên đứng lên, đi về phía Elvis tát mạnh một cái.

Bị Đường Văn Bác tát, Elvis sờ mặt mình cười khẽ một tiếng, sau đó bất chợt đứng lên đè Đường Văn Bác xuống đất, anh chật vật ngã xuống.

[Anh nghĩ rằng em và anh vẫn còn là một thằng ngu yêu anh một cách ngu ngốc sao? Đường Văn Bác, em chính là một tai họa, cứ việc đối đãi thật tốt với người bên cạnh anh, cuối cùng anh sẽ nhận ra, sự tồn tại của anh chỉ đem lại xui xẻo cho người ta thôi. Ồ, đúng rồi, em không bắt anh ở lại, muốn rời đi thì tùy anh, nhưng nhìn anh dơ bẩn như vậy, tốt nhất là ở đây tắm rửa đi] Nhìn người đàn ông nằm trên đất, Elvis cười tùy ý.

[Nhưng anh vốn đã bẩn rồi, có tắm cỡ nào cũng vậy thôi. Haha] Bỏ lại lời nói trào phúng, Elvis rời khỏi phòng.

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hắn ngồi xuống ghế nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trên mặt chẳng hề có ý cười nào, sao hôm nay tốt như vậy? Theo ý nguyện của chính mình, nên làm cái gì hay giữ cái gì, hắn muốn cái gì thì phải được cái đó.

Những cố gắng thay đổi trước đâu, vất vả và áp lực như thế, rõ ràng đều hận không thể đem người bên Đường Văn Bác giết chết, rõ ràng hắn hận đến nghiến răng khi thấy Đường Văn Bác và Thần Dật ở cùng nhau, nhưng bên ngoài phải duy trì biểu tình chẳng hề thoải mái, làm người tốt cho ai xem?

Hắn chịu đủ rồi! Không muốn đem lại thương tổn cho Đường Văn Bác, cho nên lựa chọn đối đãi rộng lượng nhường nhịn, van xin đối phương tha thứ, hy vọng cái người đầu đất kia có thể nhìn tới hắn.

Nhưng mà, những gì hắn làm đều chỉ là phí công.

Thật sự là buồn cười, Đường Văn Bác không chỉ cùng thằng chó đó kết giao, mà còn đồng ý kết hôn.

Bọn họ mới quen bao lâu? Còn chưa đến nửa năm, mà dám đi đến bước kết hôn?

So sánh qua lại, mười năm ở chung với nhau của hắn và Đường Văn Bác như một trò cười, thế thì sao hắn lại không thể cảm thấy phẫn nộ và bất công chứ?

Hắn có thua kém gì thằng chó đó?

Hắn có vẻ ngoài, có tài cán, có sự nghiệp, thằng chó kia kém xa hắn! Hắn yêu anh như vậy, nhưng mà Đường Văn Bác lại không hề cho hắn một cơ hội nào, thậm chí vì Thần Dật mà cắt đứt liên hệ với hắn.

Đường Văn Bác, nếu anh muốn em nhận ra chúng ta không có hi vọng, chúc mừng anh, anh đã làm được.

Anh hoàn toàn bỏ qua tình cảm nhiều năm của em như vậy, vứt bỏ chấp nhất của em như rác rưởi, anh đối xử với nó tốt như vậy, mà lại tàn nhẫn với em như thế.

Thế thì em cần gì phải đau khổ tìm kiếm cơ hội chứ?

Nếu cả đời này em không có cách nào có được tâm anh, vậy thì... em không cần tâm anh nữa.

Không cần đối xử dịu dàng với anh nữa, không cần giả bộ làm người tốt...

Đường Văn Bác, em sẽ khiến anh hối hận.

Đêm nay chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Trong phòng tắm, anh ngồi trong bồn tắm dùng sức lau đi dấu vết chướng mắt trên người, thật may, Elvis cũng không lưu lại giấu vết rõ ràng trên người anh.

Có thể giấu được không? Mặc áo ngủ vào chắc Thần Dật sẽ không nhìn thấy...

Nhìn vết xanh tím trên người chà thế nào cũng không hết, Đường Văn Bác đột nhiên có loại cảm giấc vô lực, hai tay gắt gao che mặt, lời nói của Elvis vẫn còn quanh quẩn bên tai anh.

[Sự tồn tại của anh chỉ đem lại xui xẻo cho người bên cạnh...]

Anh nên làm gì bây giờ? Anh hoàn toàn không biết Elvis sẽ làm gì tiếp theo...

Vì sao lại không thể buông tha anh chứ? Trốn tránh mười năm còn chưa đủ à? Sao lại khiến quãng đời còn lại của anh không thể sống yên ổn?

Che miệng mình, Đường Văn Bác hít sâu một hơi.

Lúc ra khỏi phòng tắm, anh đã thay quần áo ngủ dài, trời nóng như thế mà quấn người kín mít.

"Lạnh lắm à?" Thần Dật ngồi trên giường vỗ vỗ bên người, cười với Đường Văn Bác "Mặc nhiều vậy, lại đây cho em ôm"

Đường Văn Bác cười, ngồi kế bên Thần Dật, đem đầu dùi vào lồng ngực ấm áp, tràn đầy hương vị ánh mặt trời của người yêu, hoang mang lạnh lẽo khi nãy tạm thời bị vứt sang một bên.

"Xin lỗi, về sau anh sẽ không đi gặp Elvis nữa." Chôn đầu vào lòng Thần Dật, tóc anh còn ướt sũng, thì thào nói, hai tay ôm chặt lấy người yêu, giống như sắp phải chia lìa.

Nếu vừa rồi trong lòng Thần Dật còn có chút nghi hoặc, có chút bất mãn, bây giờ cậu nghe thấy Đường Văn Bác nói những lời tiêu cực này, chỉ cảm thấy trong lòng mình có chút đau.

Lấy tay xoa xoa sợi tóc ướt sũng của Đường Văn Bác, Thần Dật cúi đầu hôn lên trán anh.

Chỉ ôm nhau như thế, hai người hai tâm sự trải qua một đêm ấm áp.

Buổi sáng lúc Thần Dật tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm đến 12h trưa, đúng rồi, hôm nay ngày nghỉ, không cần đi làm.

"Văn Bác..." Bên người trống trơn, Thần Dật theo quán tính sờ sờ bên cạnh, đụng đến một mảnh lạnh lẽo, Đường Văn Bác đã sớm rời đi.

Quả nhiên, Thần Dật ra khỏi phòng thì thấy Đường Văn Bác đang bận rộn ở nhà bếp.

"Dậy đúng lúc vậy, ăn cơm nè." Đem canh đặt lên bàn, Đường Văn Bác tươi cười vẫy tay với Thần Dật.

Cảm giác sai rồi à? Tôi hôm qua Đường Văn Bác dường như có tâm sự, nhưng hôm nay vẫn là bộ dạng vui vẻ vô tâm vô phế, là cậu nghĩ nhiều à? Thần Dật cười chạy qua giúp đỡ, trong tiềm thức tự động quên đi hành động và lời nói có chút không bình thường của Đường Văn Bác tối qua.

Tối hôm qua, Đường Văn Bác có nói với Thần Dật, anh hẹn Elvis là vì không muốn cùng đối phương gặp nhau nữa, nhưng chuyện xảy ra lúc sau thì Đường Văn Bác giấu nhẹm đi.

Elvis cho anh trở về, thậm chí cổ cũ anh nói chuyện đã xảy ra cho Thần Dật nghe, giống như Elvis đã đoán, Đường Văn Bác không dám nói cho Thần Dật biết.

Nếu Thần Dật biết, cậu sẽ rất tức giận, như vậy chẳng phải trúng kế Elvis à?

Làm thế nào để Elvis có thể bỏ cuộc? Chẳng lẽ anh phải thật sự rời xa Thần Dật sao? Nhưng thật vất vả mới tìm được hạnh phúc, Đường Văn Bác không muốn cứ như vậy mà buông bỏ.

Nhìn Đường Lăng và Thần Dật đang tranh thức ăn, anh bất giác mỉm cười, anh không thể làm tổn thương người anh yêu được.

Bình luận

Truyện đang đọc