SIÊU SAO YÊU ĐẠI THÚC

Bẵng đi một thời gian, ông chủ tiệm cà phê đã trở lại.

"Tui tưởng ông đi trốn với Thần Dật rồi á." Có một ngày tới quán, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông quen thuộc trong quán cà phê, Tiểu Chí nửa kinh ngạc nói.

"Dạo này đi đâu chơi đó? Thằng Thần Dật nói công ty một tiếng xong bỏ chạy luôn, nghe nói giờ cao tầng công ty giận lắm." Không quên nói lời châm chọc, Tiểu Chí quan sát biểu tình của Đường Văn Bác, trên mặt anh chỉ lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, cũng không vì lời của hắn nói mà cảm thấy lo lắng.

Tiểu Chí thật sự không hiểu nỗi hai vị này, thoắt ẩn thoắt hiện, bữa giờ đi đâu đây? Mặc kệ hắn nói bóng nói gió, Đường Văn Bác không chịu trúng chiêu, chẳng thú vị gì.

"Tiểu Chí! Tiểu Chí!" Cô nàng ngồi đối diện bất mãn hô ra tiếng "Anh nghĩ cái gì vậy? Nãy giờ có nghe em nói chuyện không?"

"Hả? Có mà." Sau khi Tiểu Chí vào quán không lâu, Nhã Hinh cũng tới.

Trước đó không lâu báo chí tung scandal đồng tính của Thần Dật, nhưng Nhã Hinh lại không tin, có điều giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn luôn mẫn cảm.

"Có phải Tiểu Dật có bạn gái rồi không? Anh ấy không thích em nữa luôn, Tiểu Chí, nói em nghe coi, con nhỏ đó là ai? Em không tin có đứa nào ngon nghẻ như em, hừ!" Nhã Hinh tức giận, một bên nói một bên uống cà phê, khen "Cà phê chỗ này ngon nè, ông chủ đứng bên kia hả? Đẹp trai vậy!"

Tiêu Chí cười ha ha, hắn không thể nói huỵch tẹt cho Nhã Hinh rằng: "con nhỏ" bên người Thần Dật chính là ông chủ quán cà phê này đó.

"Sao anh biết thằng đó quen ai? Em cũng không phải không biết anh với nó có thù oán, nó sẽ nói anh nghe à? Với lại anh không thích thằng đó. Nhưng mà Nhã Hinh, anh khuyên em nên buông tha Thần Dật đi, giống như em đã đoán, nó có người mới rồi." Tiểu Chí cười cười trả lời, luôn nhìn về phía Đường Văn Bác đang ngồi với vị khách khác cách đó không xa.

"Xin lỗi, ngày hai người kết hôn tôi bận việc không đi được, nhưng mà hai người cũng... nhanh quá rồi." Kiều ngồi đối diện Đường Văn Bác, đẩy một cái hộp tới trước mặt anh, cười "Đây là quà cưới trễ của tôi."

"Ồ, tốt vậy sao, tôi phải nhận rồi." Anh cười, nhận lấy quà.

Lắc lắc ly cà phê, Đường Văn Bác ngẩng đầu vui vẻ nhận lấy hộp quà, Kiều cũng mỉm cười.

"Tôi mở ra được không?" Đường Văn Bác ngẩng đầu nhìn Kiều, nhỏ giọng hỏi.

"Haha, đương nhiên là được." Nụ cười của Kiều càng thêm sáng lạn, nhìn về phía người đàn ông đang bóc quà, Kiều chuyển mắt nhìn về phía cửa sổ có ánh nắng chói mắt, nhẹ giọng hỏi "Thần Dật có nói cho anh biết chưa?"

"Cái gì?" Anh tiếp tục bóc quà, thì thào nói "Quà gì vậy ta, chắc mắc lắm..."

"Từ nhỏ tới giờ lúc sinh nhật cậu ấy nhận được một đống quà, trong đó cũng có mẹ cậu ấy tặng." Kiều cười nói "Chính là người phụ nữ đến tận bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện, loại cảm giác này rất là khó chịu, hằng năm đều nhận được quà từ mẹ, nhưng chưa bao giờ gặp được bà."

Kiều nhìn về phía Đường Văn Bác, anh vừa mở hộp quà ra.

"Woa~ là pha lê à? Đẹp quá, cảm ơn nhiều nha." Mân mê khối pha lê được điêu khắc tỉ mỉ, Đường Văn Bác rất vui vẻ, giống như không đem lời Kiều nói để trong lòng.

Scandal đồng tính dần lắng xuống, cuộc sống của bọn họ cũng trở nên bình yên.

Buổi sáng Đường Văn Bác rời giường nấu bữa sáng, đưa con gái đến trường, Thần Dật đi làm xong thì về nhà, hai người đàn ông còn đang trong thời kỳ tân hôn ở nhà xem phim, hoặc là làm chuyện khác, cuộc sống bình thường, có chút bình thản, hạnh phúc đạm bạc.

Buổi chiều Đường Văn Bác đón Đường Lăng về nhà, Thần Dật đã trở về chuẩn bị bữa rối, con gái chạy đi xem tivi, còn hai người cha thì đóng cửa phòng bếp nói chuyện.

Lâu lâu Đường Lăng đói bụng cũng sẽ chạy tới phòng bếp, vì thế hai người cũng sẽ tự động lặng lẽ tách ra, cuộc sống hạnh phúc bình thản như thế, cũng thường xuyên xảy ra những chuyện hài hước.

Tính toán cẩn thận, hai người họ biết nhau cũng đã nửa năm.

"Hừm, Đường Lăng ở ngoài kia xem phim hoạt hình, nơi này chỉ có hai chúng ta, không sao hết! Hôn một chút!"

Ở phòng bếp, Thần Dật vừa khuấy nồi canh, vừa chen chân mình vào chân người đàn ông đang thái rau bên cạnh, thường xuyên làm nũng, mỗi lần muốn xà nẹo liền bị người kia cười cười đẩy ra.

"Lo mà nấu canh đi." Anh tập trung thái rau, cũng không vì Thần Dật quấy rối mà dừng lại, buồn cười với cái bộ dạng xà nẹo vợ không ngừng của ai kia, sau khi Thần Dật nhiều lần "xâm lược lãnh địa", dần dần anh cũng không đẩy Thần Dật ra nữa, đã vậy còn hoan nghênh cảm giác kia.

Thần Dật được nước làm tới, hôn trộm trên mặt Đường Văn Bác còn chưa đủ, thuận tay xoa xoa cổ anh một chút.

"A Dật..." Anh nén giận, nhưng lại không để tâm, Đường Văn Bác cau mày đẩy Thần Dật ra, đang cười thì anh cảm thấy có ai đang đứng ở phía sau, xoay lại nhìn thì thấy Đường Lăng không biết từ khi nào đã đứng ở cửa phòng bếp, khuôn mặt tươi cười của Đường Văn Bác lập tức xấu hổ.

Thần Dật thấy Đường Lăng cùng lúc với Đường Văn Bác, quay đầu lại nói chuyện với Đường Lăng 

"Đường Lăng à, đói bụng chưa?"

"Hừ!" Bộ dáng tức giận, Đường Lăng bất chợt đá vào giữa... Thần Dật...

"Ặc... đau, đau..." Thần Dật lập tức che lấy tính phúc cảu mình, đau đớn bắt đầu loan ra.

Đường Văn Bác sửng sốt một chút, vội vàng chạy lại giữ chặt Đường Lăng đang thở phì phò 

"Đường Lăng!" Giọng anh vừa cưng chiều vừa bó tay.

"Hừ! Không cho chú ăn hiếp ba, ba sẽ bị đau!" Con bé nói một tràng làm hai người dở khóc dở cười

"Đường Lăng, ba không có đau." Đường Văn Bác nhịn không được nở nụ cười, thấy ánh mắt ai oán của Thần Dật thì kiềm lại, nhưng vẫn thất bại.

"Ai nói, tối nào con cũng nghe ba kêu đau oai oái, Đường Lăng còn nghe thấy ba xin chú tha cho ba." Con bé không có tâm tư gì chỉ vào người Thần Dật đang cứng đờ, cảnh cáo nói "Chú mà còn ăn hiếp ba nữa, con cắn chú á!"

"Đường... Đường Lăng!" Mặt đỏ như trái cà chua, Đường Văn Bác kéo Đường Lăng đi ra ngoài, chắc là đi tiến hành giáo dục uốn nắn rồi.

Bây giờ thì đến phiên Thần Dật nở nụ cười, đúng là vở hài kịch nhà ba người mà.

Bên trong thì bình thản, nhưng mỗi ngày đều tràn ngập kích thích và kinh hỉ.

Có được cuộc sống như thế, Thần Dật rất quý trọng."Đóng cửa chưa?"

"Rồi rồi."

"Đường Lăng ngủ chưa?"

"Rồi rồi."

"...Anh còn lo lắm."

"Hả? Văn Bác, Đường Văn Bác, anh iu ơi, đừng tàn nhẫn vậy chứ..."

"Không được, anh lo lắm."

"Đi mà ~ nhỏ giọng một tí là được."

"A Dật!" Ngay lúc tay của Đường Văn Bác trụ không nổi nữa, điện thoại ở đầu giường vang lên, Thần Dật tức giận bắt máy.

"Alo! Ặc, sao lại là bà?" Bắt máy xong mặt của Thần Dật hiện lên một tia kinh ngạc và chán ghét, lập tức cầm lấy điện thoại đi tới ban công, vài phút sau trở lại vẫn là bộ dáng lạnh nhạt kia, trong mắt còn có một chút tâm sự, hơn nữa cũng không giỡn với Đường Văn Bác, chỉ im lặng ôm anh ngủ.

Ngủ thật rồi à? Đường Văn Bác đem chuyện này để trong lòng, nhưng Thần Dật không nói, anh cũng sẽ không hỏi, cho dù hai người họ thân mật cỡ nào thì cũng sẽ có bí mật của riêng mình.

Đường Văn Bác chỉ hi vọng, là anh nghĩ nhiều rồi.

Cứ như vậy vào một buổi trưa mấy ngày sau, Đường Văn Bác không tới quán cà phê, mà là ở nhà quét dọn, đang lúc lau dọn thì điện thoại trong nhà vang lên, số người biết số điện thoại của nhà này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, là ai gọi vậy?

Đường Văn Bác đi tới bắt máy.

"Alo?" Người gọi tới là một người phụ nữ.

"A Dật không có ở đây, dì tìm cậu ấy có chuyện gì không?" Người này tìm A Dật.

"Tôi? Tôi à? Tôi là bạn của A Dật, ừm, cho tôi hỏi một chút, dì có phải là mẹ của A Dật không? Nếu có thể, tôi mời dì đi uống cà phê..."

Cú điện thoại đêm đó, chính là mẹ của A Dật gọi tới.

Đôi môi tươi cười màu hoa hồng đỏ mọng lộ ra vẻ mê người, móng tay được sơn đỏ cầm muỗng bạc khuấy cà phê, tuy rằng đã qua 40, nhưng người phụ nữ này vẫn còn rất xinh đẹp, sự thành thục khiến đàn ông chao đảo.

Vẻ đẹp của mẹ, tính cách của cha, Thần Dật là tập hợp ưu điểm của cha lẫn mẹ. Nhìn kỹ thì Thần Dật lớn lên rất giống mẹ, nhất là mũi cao và trán cao, quả thực như được đúc ra từ khuôn của mẹ.

"Nhìn chằm chằm vào phụ nữ là không lễ phép, haha." Người phụ nữ đầy quyến rũ tự nghịch mái tóc uốn dài của mình, híp đôi mắt phượng phóng điện về phía Đường Văn Bác "Nhưng nếu có thể được một người galant như cậu đây thưởng thức, tôi cũng không ngại, haha, đúng rồi, tôi vừa mới ly hôn."

Dứt lời, người phụ nữa nháy mắt với Đường Văn Bác một cái.

Đường Văn Bác nở nụ cười, nói "Dì thật đáng yêu, rất giống A Dật."

"A Dật? Ồ, đúng rồi, cậu là bạn của A Dật à, nếu biết A Dật có người bạn như cậu, tôi đã trở về sớm một chút rồi." Người phụ nữ khẽ thở dài.

Thì ra Thần Dật vẫn chưa nói chuyện kết hôn của bọn họ cho mẹ nghe?

Đường Văn Bác vẫn cười, nhìn về phía người phụ nữ trước mặt "Có chuyện muốn nói cho dì nghe, dù có hơi trễ."

"Ồ? Chuyện gì?" Người phụ nữ không chút để ý hỏi.

"Tôi và A Dật vừa mới kết hôn tháng trước."

Đường Văn Bác nói xong, người phụ nữ mở to hai mắt ra nhìn.

"Ồ, thằng nhóc đó thế mà lại thích đàn ông giống tôi à? Hừ, thằng nhỏ đáng ghét, haha..."

Mẹ của Thần Dật thật là kỳ quái, Đường Văn Bác có hơi đau đầu "Tôi có chuyện muốn cùng dì nói về A Dật."

Người phụ nữ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Đường Văn Bác "Nhưng mà tôi không muốn nói."

Bình luận

Truyện đang đọc