Thật ra, Chu Tân Hạc không được cũng không sao.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt của Chu Tân Hạc, dáng người hoàn hảo này của anh cũng có thể khiến tinh thần đạt được mức thỏa mãn cực độ. Còn nhu cầu s!nh lý, có thể dùng dụng cụ khác, cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Quan Ánh nghiêng đầu ngẩn người nhìn ngăn kéo.
Chu Tân Hạc xoay người, thấy cô không nhúc nhích: “Ánh Ánh?”
“Dạ? À, chắc là ở ngoài ban công, lấy vào đây ạ.”
Chu Tân Hạc định hỏi cô muốn tìm gì, thấy gương mặt cô ửng đỏ, muốn nói rồi lại thôi.
Quan Ánh nín thở, ôm áo ngủ lập tức lao thẳng vào nhà tắm.
Đóng cửa phòng lại.
Quan Ánh ôm đầu đứng trước gương không tiếng động mà “Aaaaaa!!”
Vừa rồi trong đầu cô toàn là những suy nghĩ đen tối.
Hèn hạ! Vô sỉ! Đê tiện!
Chờ tâm trạng ổn định, Quan Ánh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái trong gương.
Khuôn mặt điềm tĩnh ngoan ngoãn, đôi mắt đào hoa ngập nước đầy vẻ vô tội, biểu cảm ba phần thẹn thùng, ba phần giận dỗi, còn lại tất cả nhìn có vẻ dễ uốn nắn, dạng ngây thơ dễ bị bắt nạt.
Ngây thơ hồn nhiên bao nhiêu.
Con người đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Quan Ánh vốc nước hất lên gương, phải rửa sạch cô gái không tôn trọng trai đẹp này.
Dòng nước trên bề mặt thủy tinh trượt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mê trai lại lần nữa trở nên rõ ràng.
Nhớ lại lúc vừa rồi, Quan Ánh đỏ mặt, thấp giọng cười ra tiếng.
Nước ấm dội xuống, nhưng hình ảnh trong đầu Quan Ánh cũng không thể nào xua đi được, cô vẫn còn dư vị hình ảnh Chu Tân Hạc cởi cúc áo.
Dáng người quá đẹp.
“Khụ!” Quan Ánh bị nước làm sặc, vội vàng tắt vòi sen, duỗi tay ra.
Không cầm khăn tắm.
Cô quay đầu nhìn chiếc khăn lông nhỏ trên giá inox, thật ra vẫn có thể chấp nhận dùng tạm một chút nhưng có lẽ đêm nay thị giác đã chịu ảnh hưởng khá lớn, không biết là do cái gân nào bị chập, Quan Ánh hô to với bên ngoài: “Chú nhỏ, lấy giúp cháu khăn tắm với!” Vừa nói xong thì lập tức hối hận.
Không nghe thấy không nghe thấy không nghe…
“Cái màu xanh à?” Giọng nói trầm tĩnh lạnh nhạt của Chu Tân Hạc vang lên ngoài cửa.
Quan Ánh dừng cầu nguyện, khuôn mặt nhăn nhó, khó khăn đáp: “… Dạ, đúng rồi.”
Nửa phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa phòng tắm là cửa kéo, không có tay nắm đ ể treo đồ lên, Quan Ánh kéo ra một khe hở nhỏ, ló đầu ra lấy.
Vừa mới tắm xong, mái tóc ướt đẫm dán vào cổ vai, cổ tay nho nhỏ khói mù lượn lờ, hơi nóng và không khí lành lạnh bên ngoài hoà quyện vào nhau, va chạm thành khói trắng lượn lờ.
Chu Tân Hạc cụp mắt, tầm nhìn rơi vào bàn tay trắng nõn mảnh mai đang vươn ra từ khe cửa.
Ngón tay Quan Ánh cũng giống như cô, nhỏ nhắn, nhìn qua trông yếu đuối, như thể chạm vào là sẽ vỡ, nhưng lại mang theo một vẻ phong tình khác, là nét đẹp riêng biệt của con gái phương Đông.
Chu Tân Hạc quay mặt đi: “Cầm lấy.”
Thường ngày bày trò trêu chọc quyến rũ anh đến hăng say nhưng lúc này Quan Ánh xấu hổ đến mức tai ù đi, ngay cả đầu óc cũng phản ứng chậm chạp.
Cô sững sờ chừng hai giây mới đưa tay nhận lấy chiếc khăn tắm.
Đầu ngón tay vô ý chạm vào tay Chu Tân Hạc, cảm giác hơi lạnh, dòng điện qua tay, Quan Ánh vội kéo khăn tắm, không thèm nói xin lỗi, đóng cửa phòng “Rầm” một cái.
Cô quay người, tim đập kịch liệt.
———
Ngày hôm sau, lúc nhận được điện thoại của Chu Niệm Niệm, Quan Ánh vẫn đang mơ màng ngủ. Đầu bên kia bô lô ba la một lúc, Quan Ánh nghe hiểu sơ sơ, bảo cô qua lấy đồ của Chu Thần Thao để lại cho cô.
Quan Ánh không được ngủ đủ giấc, giọng nói khàn khàn miễn cưỡng: “Hôm nay cháu không muốn ra ngoài… Chờ cuộc thi xong cháu sẽ qua lấy.”
“Thi đấu vẫn còn mấy ngày, quỷ lười. Vậy được rồi, cô giữ giúp cháu trước nhé.”
Quan Ánh trở mình, cằm đ è lên chăn bông, hỏi: “Anh hai đưa gì thế ạ?”
Chu Niệm Niệm gõ thùng giấy: “Cũng không nặng lắm, chắc là mấy món quà nhỏ hoặc thiệp mừng.”
“Ồ.” Quan Ánh không nhiều lời nữa.
Ngủ thêm một lát nữa mới rời giường đi rửa mặt.
Cô kéo rèm cửa ra, đứng trong ánh ban mai, mái tóc mềm mại ánh lên màu vàng của nắng sớm, vươn hai cánh tay mảnh khảnh lên, duỗi cái lưng mỏi nhừ.
Quan Ánh nở một nụ cười ngọt ngào nhìn vào điện thoại chụp một bức ảnh “Đã thức dậy”.
Dòng cap cũng như bức ảnh vừa rời giường, nhưng thực chất đã trang điểm rồi thêm filter, rồi thêm hiệu quả của phần lọc.
Trong ánh ban mai dịu nhẹ, bóng dáng cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, làn da trắng mềm như sữa, ngay cả Quan Ánh nhìn mình mà cũng muốn bóp.
Ai có thể thoát khỏi sức quyến rũ của yêu tinh nhỏ này chứ.
A, có Chu Tân Hạc.
Tự luyến thất bại.
Quan Ánh mang điện thoại vào phòng quần áo, lúc chọn áo khoác liên tục nhìn điện thoại.
Chu Tân Hạc vẫn chưa like cho cô.
Trước kia lúc nào cũng ấn.
Cứ coi là hôm đó vội, đến mấy ngày rảnh rỗi cũng sẽ like bù lại.
Quan Ánh nhăn mũi, khẽ hừ nhẹ một tiếng, không xoắn xuýt chuyện này nữa, búi tóc lên thành hình viên thuốc, đi đến phòng sách làm tiếp việc hôm qua vẫn còn đang dang dở.
Mấy ngày tiếp theo, Quan Ánh đăng ảnh lên bảng tin, Chu Tân Hạc một tấm cũng chưa like cho cô.
Bây giờ, nếu không có người quan tâm, ai còn đăng lên vòng bạn bè làm gì? Quan Ánh trong lúc tức giận đã thay đổi quyền hiển thị bài viết với bạn bè thành ba ngày, không xem thì thôi!
Cô tập trung toàn bộ sức lực xử lý các chi tiết trên tác phẩm.
Cân nhắc đến việc thí sinh là sinh viên vẫn còn đang đi học, thế nên ban tổ chức quyết định sẽ kết thúc cuộc thi trước khi vào năm học mới.
Những thí sinh từ nơi khác đã lần lượt đến đây, Quan Ánh sống tại nơi này nhưng vì muốn hoà đồng với tập thể nên vẫn ở lại khách sạn do ban tổ chức cung cấp.
Mọi người ai cũng khen ban tổ chức thật hào phóng, để bọn họ ở khách sạn năm sao. Quan Ánh cảm thấy bình thường, giường cũng không thoải mái như nhà cô, quang cảnh về đêm cũng không thoáng đãng như nhà cô. Nhưng vẫn có thể ở tạm một đêm.
Sáng hôm sau, người phụ trách dẫn bọn họ đi chọn người mẫu, sẵn tiện rút thă m để sắp xếp thứ tự lên sân khấu.
Người dự thi đa phần là sinh viên năm hai năm ba, có một số ít là nghiên cứu sinh, ai cũng đều khiêm tốn và tuân thủ quy tắc.
Người mặt dày nhất có lẽ là đàn chị đang học tiến sĩ Trương Mị Khanh, cái gì cũng muốn giành trước một bước, cô ta yêu cầu chọn người mẫu và “mượn” họ mặc thiết kế của mình, đợi cô ta chọn vừa lòng mới nhường cho người khác, rút thăm còn đổi đến tận ba lần.
Mấy chàng trai ngại so đo với cô ta, các cô gái lại không muốn đắc tội, chủ yếu là do người ta xây dựng vẻ ngoài quá tố, cười dịu dàng, khéo ăn khéo nói. Thứ nhất là tặng những phần quà nhỏ để lấy lòng người, nếu không nhận thì lại có cảm giác bản thân bụng dạ hẹp hòi. Mọi người đều là những sinh viên nghèo từ nơi khác đến đây dự thi, cũng không dám gây rối với cô chiêu có tiền là người ở đây, thế lại chọc phải phiền toái, thầm nghĩ dù sao cũng chỉ có một hai ngày, có thể nhịn được thì nhịn.
Kết quả khách sạn lại đột nhiên thông báo, yêu cầu mọi người tập trung cách ly.
Quan Ánh thiếu chút nữa là ngưng thở.
Hết cách, thời gian thi đấu đành phải kéo dài.
Ngay sau khi có thông báo cách ly, Quan Ánh liền nhận được điện thoại của Chu Tân Hạc. Là điện thoại riêng ở văn phòng của anh, bảo cô đừng lo lắng. Quan Ánh còn đang bởi vì Chu Tân Hạc không like bài đăng trên vòng bạn bè của mình mà canh cánh trong lòng, giọng điệu hơi qua loa, chưa nói được vài câu đã cúp điện thoại.
Người cô thích nhất không quan tâ m đến cô, dường như có giải hay không cũng không còn quan trọng nữa. Áp lực từ cuộc thi phút chốc cũng giảm nhẹ hơn.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Qua mấy ngày ngắn ngủi, ba mươi mấy thí sinh đã chia làm vài phe. Theo thứ tự là: phe mỹ lệ, phe nổi loạn và phe đa phong cách.
Quan Ánh là kiểu người qua đường đơn độc “Trước không có thôn, sau không có tiệm”.
Phong cách cá nhân của cô quá mạnh, không quá cố hướng đến phong cách của ban tổ chức “Trúc”, nhưng lại phù hợp khó hiểu. Kiểu thí sinh có năng lực thần kỳ này là đáng sợ nhất, cũng không bất ngờ khi Quan Ánh trở thành kình địch của các thí sinh khác.
“Cháu bị cô lập rồi à?” Chứ Niệm Niệm vẫn thường xuyên gọi video hỏi thăm Quan Ánh mỗi ngày.
Quan Ánh: “Sao cô biết?”
“Trương Mị Khanh có bản lĩnh này. Trước kia cô với cô ta cũng khá tốt, còn xem cô ta là chị em tốt giúp cô ta theo đuổi anh cả nữa. Người phụ này rất mưu mô, giỏi thao túng lòng người, mấy cô gái nhỏ đó đi theo cô ta chẳng mấy mà bị cô ta tẩy não thành công cụ.”
Quan Ánh: “Cô nhỏ hãy suy ngẫm cho kỹ về hành vi tội lỗi của mình năm đó đi.”
“Không phải là cô đây xem cô ta là chị dâu nên mới kính trọng hay sao, cũng đâu ngờ giữa đường lại nhảy ra đồ quỷ nhỏ như con, lại còn phá vỡ nguyên tắc không kết hôn của anh cả.” Chu Niệm Niệm liếc mắt nhìn giường ngủ trống không phía sau Quan Ánh: “Một người ở phòng đôi, có vui không?”
“Vui chứ!”
Bị cô lập chính là thiên đường của “những kẻ lười xã giao” như cô.
Quan Ánh và Chu Niệm Niệm lảm nhảm chuyện vụn vặt mấy hôm gần đây, như “Trường hợp nào nói cái gì có thể lặng lẽ dìm chết Trương Mị Khanh” hay “Làm thế nào để đảm bảo lần sau cãi nhau có thể phát huy hơn hẳn ngày thường” hai người nói chuyện sôi nổi.
Nghiên cứu xong chiến thuật dằn mặt, hai cô gái mới bắt đầu thảo luận chi tiết cuộc thi.
Quan Ánh vẫn còn khá bình tĩnh, dù sao cô cũng đã rất nỗ lực, cũng tuân thủ quy tắc không tìm Chu Tân Hạc “ăn gian”, có thể được giải hay không cũng là năng lực thực tế của chính bản thân cô.
Chu Niệm Niệm lòng đầy hào hứng: “Cố lên cục cưng, hôm thi cô sẽ thuê người viết mười ngàn bình luận cho cháu.”
“Cháu không cần! Lố quá, mất mặt đấy.”
“Thế để tự cô nhỏ bình luận được chưa?”
“Vâng.”
“Đồ ăn có ngon không? Có muốn cô tìm người đưa đồ ăn cho cháu không?”
“Không cần đâu ạ, đồ ăn rất ngon.”
Về ăn uống, khách sạn phục vụ vô cùng chu đáo, đồ ăn hợp khẩu vị đến nỗi Quan Ánh nghi ngờ liệu có phải có người đã đóng gói đầu bếp riêng ở nhà của cô đến đây hay không.
Buổi tối, nhân viên đến đưa nước trái cây và đồ ăn vặt cho các thí sinh.
“Mọi người đừng nóng vội haha, bên này sẽ nhanh chóng gỡ phong tỏa thôi, đây là kẹo Hạc gia tặng đấy.”
“Hạc gia tặng kẹo cho chúng tôi ăn?”
Việc này và hình tượng “Lạnh nhạt không có tình người” trong truyền thuyết của Chu Tân Hạc hoàn toàn không giống nhau.
“Đúng vậy, Hạc gia rất xem trọng cuộc thi lần này, hôm thi đấu sẽ đích thân đến xem, các bạn nhỏ cố lên nhé.”
“Thật hay đùa đấy?” Thương hiệu này đã tổ chức vài cuộc thi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Chu Tân Hạc đến xem trực tiếp, trong nhà ăn vang lên hoan hô.
Nếu được Chu Tân Hạc để mắt nhận vào công ty của anh, chẳng khác nào được bưng bát vàng, cũng không cần lo tương lai không tìm được việc.
Nhân viên đến bên Quan Ánh: “Cô Quan, đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
Quan Ánh tò mò hỏi: “Tôi có thể gặp đầu bếp không?” Hương vị thật sự rất giống đầu bếp riêng nhà cô.
“Cô đã gặp rồi, là Hạc gia đưa đầu bếp trong nhà đến đây.”
Thật đúng là…
Nhân viên nói xong, đưa cho Quan Ánh một túi kẹo trái cây cứng nhưng không giống những người khác: “Đây là Hạc gia mua cho cô.”
“Cảm ơn.”
Tuy rằng đang giận dỗi, nhưng giờ phút này, Quan Ánh vẫn cảm thấy vô cùng rung động.
Cô cắn một viên kẹo cứng, lòng đầy ngọt ngào.
———
Một tuần sau, khách sạn gỡ bỏ phong tỏa. Sau mười ngày trì hoãn, cuộc thi cũng chính thức bắt đầu.
Từ khách sạn đến nơi diễn ra thi đấu chỉ có đoạn ngắn nên các thí sinh đi bộ đến đó.
Khi đang dừng chờ đèn đỏ, một chiếc xe Mercedes-Benz cấp S lướt qua vỉa hè, cửa sổ bên phía ghế lái xe mở ra, một bàn tay vươn ra gẩy tàn thuốc, ngón tay vừa mịn vừa dài, cổ tay đeo chuỗi tràng hạt, khiến mấy cô gái đứng nhìn đến mặt đỏ tim đập.
“Trời ạ! Bàn tay cực phẩm!”
“Tuyệt hơn là biểu tượng xe còn đứng thẳng nữa, đúng là vô cùng thích hợp.”
“Nếu không có chiếc xe này, tôi cũng nguyện kết hôn với chủ nhân đôi tay này.”
“Nằm mơ thì nhỏ tiếng thôi, dễ tỉnh lắm.”
Đèn xanh sáng lên, Quan Ánh cất điện thoại, hòa vào đám đông.
Dọc đường đi, các cô gái đều bàn tán về bàn tay vươn ra từ chiếc xe sang trọng vừa rồi.
Quan Ánh thầm nghĩ, bọn họ chưa nhìn thấy tay của Chu Tân Hạc, đó mới là tuyệt.
———
Địa điểm thi đấu là do Chu Niệm Niệm thiết kế, Quan Ánh đã từng đến một lần, hiệu quả thông gió rất tốt.
Công tác chuẩn bị trong giai đoạn đầu tốn khá nhiều thời gian, đến khi cuộc thi chính thức bắt đầu cũng không dùng được bao lâu, chỉ nửa ngày là có thể kết thúc.
Người mẫu trình diễn xong sẽ đến bước ban giám khảo sẽ chấm điểm và nhận xét.
Trong lúc đó, host của chương trình úp úp mở mở nói: “Các bạn thí sinh đoán xem, còn có vị giám khảo quan trọng nào chưa đến không?”
Các thí sinh cùng hô lên: “Thầy – Chu!”
Host ra vẻ kinh ngạc: “Là ai để lộ tin tức vậy?”
Bầu không khí ở hiện trường dịu đi một chút, các thí sinh cũng không quá căng thẳng, lớn tiếng trêu chọc: “Nhanh đưa thầy Chu của chúng tôi vào đây, ngồi xổm chân cũng tê rần rồi.”
Người dẫn chương trình: “Mời Hạc gia vào.”
Quan Ánh ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Tân Hạc được mọi người quay quanh bước vào, tim cô đập thình thịch.
Chu Tân Hạc đeo khẩu trang, đôi lông mày ẩn hiện trong làn tóc, dù chỉ nhìn thấy được đôi mắt cũng có thể khiến người khác phát cuồng.
Ban giám khảo đều là đàn ông trung niên, tuy đều ở trong giới thời trang nhưng phần lớn dáng người đều biến dạng, Chu Tân Hạc trẻ trung cao lớn, cực kỳ đẹp mắt đẹp lòng.
Anh ngồi xuống, hai tay để tùy ý trên mặt bàn, trên cổ tay trái lộ ra tràng hạt. Cả người toát ra vẻ lạnh nhạt, hờ hững như một vị Phật tử bước xuống thế tục giảng kinh.
Các cô gái xung quanh Quan Ánh đều không thể rời mắt khỏi Chu Tân Hạc.
Những người khác đều đang nhìn anh, Quan Ánh nghĩ không thể ăn thiếu được, cũng chăm chú nhìn Chu Tân Hạc.
Chu Tân Hạc vốn dĩ đang ngồi nói chuyện với vị tiền bối bên cạnh, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô không hề báo trước. Khoảnh khắc chạm ánh mắt anh trên không trung, Quan Ánh thấy tim mình như vọt lên tận cổ họng.
Nhìn nhau hai giây ngắn ngủi, trước khi dời mắt đi, Chu Tân Hạc khẽ nháy mắt với cô.
“?!” Thoáng chốc Quan Ánh như bị điện giật.