SỞ ÁI

Lúc này, màn hình điện thoại di động Quan Ánh sáng lên. Là tin nhắn thoại, cô nhấn mở theo thói quen. 

“Bảo bối nhỏ, rời giường chưa?” Là giọng của Chu Thần Thao.

Giọng người đàn ông hờ hững lạnh lùng, nhưng ở trên giường nghe mấy chữ “bảo bối nhỏ” lại có chút kỳ quái.

Quan Ánh nhìn Chu Tân Hạc nằm trên sô pha, lo lắng ấn mạnh vào màn hình. Kết quả tin nhắn thoại vừa xong, bị cô ấn vào, bắt đầu lặp lại lần nữa.

Cảm giác cứ như nghe một lần chưa đủ, nghe thêm lần nữa mới đã.

Quan Ánh: “…”

Cô lặng lẽ nhét điện thoại xuống dưới gối, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Không về sao?” Giọng điệu Chu Tân Hạc bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc nào khác.

Quan Ánh vâng một tiếng, mắt khẽ liếc trộm, ánh sáng trong phòng quá ít ỏi, khuôn mặt yên tĩnh của Chu Tân Hạc ẩn hiện mờ nhạt giữa ánh sáng và bóng tối.

Nhìn thấy Quan Ánh bước ra từ phòng của Chu Tân Hạc, người mẹ kế chế nhạo: “Đã là vợ chồng rồi thật rồi này. Tân Hạc cũng thương cô thật đấy, ngay cả việc liên hôn lớn như vậy vì cô mà cũng trở nên tùy tiện.”

Quan Ánh chỉ mới dọn ra ngoài nửa năm, phòng của cô bị bỏ trống, trở thành phòng chứa đồ. Tuy nó không thuộc về cô, nhưng trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Cô kìm nén nhưng vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ vẫn còn giữ được vẻ quyến rũ: “Dì à, dì nói sai rồi. Tôi và chú nhỏ của tôi không ký thỏa thuận trước hôn nhân, tôi còn có một phần tài sản của nhà họ Chu nữa. Vậy cũng không tính là tùy tiện được, đúng không?”

Khí thế của bà ta nháy mắt trở nên yếu đi một nửa, bà ta không tin, nói: “Tân Hạc không bắt cô ký vào thỏa thuận trước hôn nhân, bố cậu ta có thể đồng ý chắc?”

Giọng Quan Ánh nũng nịu: “Pháp luật đồng ý là được mà ~”

Người phụ nữ này là vợ hai của bố Chu Tân Hạc, nhà mẹ đẻ họ Trương – đối thủ trong lĩnh vực kinh doanh của Chu Tân Hạc. Hai nhà bên ngoài là thân thích, nhưng sau lưng lại đấu đá với nhau đến bể đầu chảy máu, chỉ hận không thể phế đối phương.

Quan Ánh xoay người, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại kéo tay người mẹ kế: “Sớm muộn gì chú nhỏ cũng thu mua lại nhà họ Trương, đến lúc đó e là dì đứng giữa hai bên cũng khó lòng. Tôi tin ông nội Chu cũng không đến mức ly hôn với dì đâu, nếu thật sự… Tôi có một quyển Luật Hôn nhân có thể cho dì mượn xem, trong đó có tình huống giống dì và ông nội Chu đấy…” 

Quan Ánh lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Dì cũng tùy tiện quá đi, sao có thể không suy nghĩ kỹ mà đã ký thỏa thuận trước hôn nhân rồi. Chú nhỏ của tôi mỗi năm kiếm được vài tỷ, ông nội Chu ít nhất cũng có một nửa, còn dì một xu cũng không lấy được. Dì chịu thiệt rồi, dì tùy tiện quá mà mà.”

Sau khi nghe lời của Quan Ánh, sắc mặt bà ta xanh mét không còn chút máu, rồi lại chuyển đen.

Đang muốn mở miệng, lại bị tiếng thốt lên kinh ngạc của Quan Ánh chặn lại: “A! Xin lỗi nhé.” Quan Ánh chớp chớp đôi mắt vô tội nói: “Hình như tôi nói sai rồi, dì sẽ không giận tôi đấy chứ?”

“Cô…”

“Thôi không nói với dì nữa, chú nhỏ còn đang đợi tôi đấy.”

Tiếng trong trẻo của giày cao gót xa dần, bóng người uyển chuyển trong chiếc sườn xám tỏa ra khí chất quyến rũ mê hoặc lòng người, mùi hương thơm mát trong không khí nhẹ nhàng lướt qua.

Người mẹ kế nhìn chằm chằm hướng Quan Ánh vừa rời đi, mắng: “Hừ, đồ đàn bà lẳng lơ.”

“Hahaha Ánh Ánh…” Chu Niệm Niệm ôm bụng cười to: “Rốt cuộc cháu làm thế nào mà có thể khiến bà ta tức điên thế, lúc bước qua cô thấy bà ta giận đến mức mi giả cũng sắp rớt ra rồi.”

“Thế mà cô nhỏ còn cười cháu.” Quan Ánh tức muốn chết: “Bà ta cả ngày bày trò trước mặt chú nhỏ làm cháu nghẹn chết mất, cũng không phải lần đầu. Trước mặt chú nhỏ sao cháu dám cãi lại bà ta chứ? Lần tới bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cháu, cháu cũng không định quay về đây.”

Tuy giận nhưng cô gái nhỏ vẫn rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ tức đến đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe, xinh đẹp tựa như hạt ngọc lưu ly đen nhánh trong veo.

Vẻ ngoài của Quan Ánh đích thị là búp bê sứ quý giá, tuy mỏng manh nhưng lại sắc bén, nhìn có vẻ không có lực sát thương gì nhưng nếu động đến thì có thể làm đứt tay người khác.

Người mẹ kế biết rõ Quan Ánh không dễ chọc, lại còn muốn tìm cô gây phiền phức, cũng chỉ bởi vì người cháu trai đó của bà ta. 

Quan Ánh có thể kết hôn với Chu Tân Hạc, cháu trai quý giá của bà ta – Trương Thành Miểu không thể không có công.

Chu Niệm Niệm nói: “Đừng mà, cháu mà không quay về, cô lấy đâu ra kịch vui để xem?” Cô thật sự rất thích xem thiếu nữ mong manh yếu đuối Quan Ánh biến thân, còn thú vị hơn phim truyền hình dài tập phát sóng lúc tám giờ tối nữa.

Quan Ánh trước kia ngây thơ, hồn nhiên, trải qua mấy năm đầy âm mưu quỷ kế của bà ta, bây giờ đã kinh nghiệm đầy mình.

Tuy nhiên, Quan Ánh dám cãi lại cũng bởi vì cô biết Chu Tân Hạc nuông chiều cô.

Có người chống lưng, ai mà thèm nén giận.

Trừ Chu Tân Hạc ra, ai cô cũng không sợ.

Buổi tối về đến nhà, Quan Ánh liền gọi điện thoại cho Chu Tân Hạc: “Chú ơi, tối nay chú có trở về không?”

“Có cuộc họp đột xuất, chắc sẽ về muộn.” Giọng điệu Chu Tân Hạc nhàn nhạt: “Cháu ngủ trước đi.” Anh ngừng một chút, dặn dò Quan Ánh: “Ngày mai mặc chiếc sườn xám màu trắng đó.”

Hai ngày nay Chu Tân Hạc hơi lạnh nhạt với cô, nhưng cụ thể thế nào Quan Ánh cũng không nói rõ được, chủ yếu là Chu Tân Hạc đối với cô đều rất đúng mực.

“Vâng.”

Nghe Chu Niệm Niệm nói ngày mai có buổi biểu diễn, Quan Ánh nhấn vào trang web chính thức thương hiệu của Chu Tân Hạc xem.

Thương hiệu thời trang cao cấp “Trúc” là do ông cố của Chu Tân Hạc sáng lập ra vào năm 1952 ở Pháp, năm 2008 bị tập đoàn Chu thị thu mua lại. Thăng trầm suốt một thời gian dài, đến 6 năm trước khi Chu Tân Hạc tiếp quản thương hiệu này mới thực sự đưa nó lê n đỉnh cao. Sau khi vài nhà thiết kế hàng đầu trong ngành gia nhập “Trúc”, nó nhanh chóng trở thành làn gió mới khuynh đảo ngành thời trang.

Đứng hạng 8 trong top 500 thương hiệu toàn cầu hàng năm, tên tuổi của thương hiệu vẫn không thay đổi nhưng nơi xuất xứ đã được đổi thành Trung Quốc.

Trước đó không lâu, có tin tức lan truyền vì để cạnh tranh làm đại sứ toàn cầu cho thương hiệu này mà ekip của mấy nghệ sĩ đã đấu đá điên cuồng. Ngày mai vài nghệ sĩ đỉnh lưu cũng sẽ xuất hiện trong show thời trang này.

Những dịp thế này không phải ai muốn cũng có thể đến, phải nhận được thư mời của thương hiệu. Còn Quan Ánh thì đi lúc nào cũng được.

Ngày hôm sau, Quan Ánh xuất hiện ở hàng ghế C trong khuôn viên buổi trình diễn thời trang cao cấp của “Trúc”.

Năm nay “Trúc” tập trung vào phong cách phương Đông, một số người mẫu đang mặc sườn xám.

Quan Ánh nhận ra bộ sườn xám mà Chu Tân Hạc muốn cô mặc cũng không xuất hiện trên sàn diễn chữ T.

Cô cúi đầu nhìn bộ sườn xám của mình. Mặc dù những trang phục họ mặc cũng rất đẹp nhưng rõ ràng không độc đáo như của cô.

Buổi diễn còn chưa kết thúc, hai bộ sườn xám đã bị một phu nhân siêu giàu mua.

Nhìn thấy Quan Ánh mặc trên người bộ sườn xám của nhãn hiệu đứng thứ 8 toàn thế giới, phu nhân đó hỏi: “Sao không có bộ của cô ấy?”

Nhân viên công tác thấp giọng giải thích: “Bộ đó là Hạc gia thiết kế riêng cho cô ấy, cả thế giới chỉ có một bộ.”

Chu Tân Hạc tự mình thiết kế? Phu nhân giàu líu lưỡi: “Cô ấy là quý tộc ngoại lai nào à?”

“Không phải.”

“Hay là minh tinh điện ảnh quốc tế? Sao tôi không biết?”

“Cô ấy là ân nhân cứu mạng cháu gái của Hạc gia.”

“Thì ra là cô ấy.” Phu nhân giàu thòm thèm nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Quan Ánh: “Số tốt thật.”

Nhân viên công tác cũng không nhiều lời.

Quan Ánh và Chu Tân Hạc là kết hôn bí mật, khi đó cô mang tiếng xấu, Chu Tân Hạc vì bảo vệ cô mà không màng sự phản đối của mọi người, kết hôn với cô.

Một năm trước Quan Ánh thầm nghĩ, đợi lúc Chu Tân Hạc gặp được người mình thích, cô sẽ rời đi.

Hiện tại, câu khẳng định lại trở thành câu nghi vấn.

Có thể không?

Cô không chắc chắn.

Quan Ánh ích kỷ nghĩ, hy vọng Chu Tân Hạc mãi mãi không gặp được người ấy, như vậy anh sẽ là người chồng trên danh nghĩa của cô cả đời. 

Chu Tân Hạc vẫn không nhắc đến việc ly hôn, sự tham lam trong lòng Quan Ánh cứ lớn dần từng chút một, bây giờ, cô không muốn anh chỉ là người chồng trên danh nghĩa của cô nữa.

Cô muốn trái tim anh cũng thuộc về cô.

Trên sàn diễn chữ T, ánh đèn rực rỡ, nhóm người mẫu đang trình diễn những bộ trang phục cao cấp.

Chu Niệm Niệm lải nhải bên tai Quan Ánh: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, họ Trương cũng đến đây.”

Quan Ánh nhìn theo hướng Chu Niệm Niệm chỉ, đúng là trùng hợp, tình địch của cô cũng đến, ngồi bên cạnh Chu Niệm Niệm.

Chu Niệm Niệm nhỏ giọng nói: “Bạch liên hoa, tám phần là đến đây quyến rũ anh cả.”

Quan Ánh nghiêng đầu nhìn Chu Niệm Niệm: “Sao lại mắng cô ta, cháu mới là hoa trắng nhỏ.”

“Sao cháu có thể là hoa trắng nhỏ được chứ, cháu là hoa bỉ ngạn trắng nở rộ trên thiên đường.” Cô chưa bao giờ thấy yêu tinh nhỏ nào đơn thuần mà lại quyến rũ như Quan Ánh.

Chỉ có Chu Tân Hạc không nhìn thấy, vẫn luôn xem Quang Ánh là một cô bé, vậy nên Chu Niệm Niệm cảm thấy chắc là mắt anh cô bị mù rồi.

Quan Ánh hỏi: “Hoa bỉ ngạn trắng là hoa gì?”

Chu Niệm Niệm: “Gọi là bạch liên hoa siêu cấp.”

Dù sao cũng chỉ cần lợi hại hơn tình địch là được, Quan Ánh gật đầu: “Vậy con chính là đóa hoa đó.”

Mặc dù chỉ hơn Quan Ánh ba tuổi, nhưng Chu Niệm Niệm ở trước mắt Quan Ánh rất ra dáng “trưởng bối”, có thể là để thể hiện mình rộng lượng, cô ấy nở một nụ cười tiêu chuẩn được những người nổi tiếng hay dùng, quay đầu lại, ân cần chào hỏi: “Cô Trương cũng đến xem buổi trình diễn à? Buổi trình diễn này tôi cũng có tham dự thiết kế, cũng khá lắm phải không?”

Quan Ánh hiểu rồi, không phải cô nhỏ rộng lượng mà thật ra chỉ muốn khoe khoang thôi.

“Phải không?” Còn không phải là nhà thiết kế, giả vờ nghệ thuật gia chứ, Trương Mị Khanh tỏ vẻ khinh thường, nói qua loa vài câu cho phải phép. Đến khi nhìn thấy sườn xám trên người Quan Ánh, ánh mắt cô ta hiện rõ vẻ ghen tị. 

Cô ta thăm dò cười nói: “Sao Quan Ánh lại đến đây? Không nghe Tân Hạc nhắc đến cô, tôi còn tưởng cô không nhận được thư mời.”

Ám chỉ, Chu Tân Hạc chỉ xem cô như thú cưng, nếu làm anh ấy vui vẻ, anh ấy sẽ hào phóng thỏa mãn yêu cầu của cô, nhưng những nơi quan trọng như thế này sẽ không đưa cô đến.

Đúng là Quan Ánh không nhận được thư mời, tức đến nghiến răng.

Nhẫn nhịn, kiềm chế!

Không được đánh cháu gái của Trương gia ở đây.

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”

Chu Niệm Niệm dịch chân ra sau để không cản trở ánh đèn chiếu vào tiên nữ nhỏ. 

Cô ấy vừa lùi lại, toàn bộ ánh đèn đều chiếu vào Quan Ánh.

Dưới sự chỉ huy của Chu Niệm Niệm, tất cả ống kính, gương mặt của Quan Ánh xuất hiện trên màn hình lớn.

Hôm nay vốn dĩ là buổi trình diễn thời trang của thương hiệu cao cấp, đến đây đều là người nổi tiếng trong giới, ánh mắt sắc hơn cả máy quét mã, giới truyền thông lập tức tìm ra chính xác “người mẫu” đó.

Biết truyền thông đều đang chụp mình, Quan Ánh kiểm soát tốt biểu cảm, đầu gối khép lại, cằm hơi nâng lên, thể hiện dáng vẻ tự tin nhưng cũng thẹn thùng của một cô gái một cách vừa phải.

Nhưng đây là ý gì?

Sao đột nhiên lại chụp cô? Cô có cần đứng lên chào hỏi không?

Quan Ánh ngoài mặt bình tĩnh nhưng nội tâm đã loạn cào cào.

Cô gái trên màn hình có làn da trắng như sữa, ngũ quan đẹp đẽ như búp bê, ánh mắt mờ mịt trong giây lát, nhưng lúc nhìn thấy máy ảnh, cô nhanh chóng điều chỉnh tốt dáng ngồi, vẻ hoảng loạn ngắn ngủi nhanh chóng được thay bằng vẻ kiêu ngạo, tựa như một giây thất thố kia chỉ là ảo giác.

Tất cả những biểu cảm tự nhiên của Quang Ánh đều được máy quay ghi lại.

Kiểu tạo hình mang nét ngây thơ nhưng lại quyến rũ này đã phá vỡ nhận thức của mọi người về sườn xám truyền thống. Chiếc sườn xám được thêu thủ công một cách tinh xảo, vừa nhìn là biết xa xỉ, được làm từ bàn tay của những người thợ nổi tiếng.

Cho đến khi máy ảnh phóng to chi tiết, đặc tả phiến lá trúc mỏng manh phiêu dật được thêu ở eo cô.

Là biểu tượng của “Trúc”.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Chiếc sườn xám này là do Hạc gia đích thân thiết kế, cũng là bộ trang phục nữ mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay.”

Quan Ánh cười “thẹn thùng”, nháy mắt với người phụ nữ bên cạnh: “Cô Trương hiểu lầm rồi, thật ra tôi đã nhận được lời mời của chồng mình, chẳng qua loại chuyện này không cần phải nói đến. Dù sao… Cũng nói ở trên giường.” Lúc đó cô đang nằm trên giường, còn Chu Tân Hạc đang nói chuyện điện thoại với cô, bỏ bốn lên năm cũng tính là nói ở trên giường nói.

Sắc mặt Trương Mị Khanh tái nhợt, cũng không biết là do bị chọc tức hay là do ánh đèn nơi đây quá sáng.

Mấy năm gần đây Chu Tân Hạc đã không thiết kế nữa, ngay cả nhân vật nổi tiếng trong giới cũng không mời được anh ấy.

Không ngờ người đẹp trong bộ sườn xám lại chính là điểm nổi bật trong buổi diễn tối nay, phía dưới xôn xao.

Nhưng đến khi bế mạc, vẫn không thấy Chu Tân Hạc xuất hiện, vẫn thần bí không một tiếng động

———.

Trên đường trở về nhà. Quan Ánh vô cùng đau lòng: “Cô nhỏ à, sao cô không nói sớm cho cháu biết là muốn chụp ảnh cháu?” Cô còn không được dặm lại lớp trang điểm nữa.

Chu Niệm Niệm cũng hơi bất ngờ: “Cô tưởng anh cả đã nói với con rồi? Anh ấy không nói trước với con à?”

Quan Ánh thở dài: “Chú nhỏ lần này về hơi kỳ lạ, cảm giác cứ lạnh nhạt, không thích con như lúc trước.”

“Người lớn đều như vậy cả, anh cả cũng là đàn ông, muốn tránh hiềm nghi.” Chu Niệm Niệm vô tình nói ra ý nghĩ trong lòng, vội vàng đổi giọng: “Chắc là sợ không chịu nổi sự dụ dỗ của tiên nữ đấy.”

Vẻ mặt Quan Ánh buồn bực: “Chú ấy bận lắm sao? Buổi trình diễn lần này gấp lắm à?”

“Đúng vậy, anh cả không định về đâu, nơi diễn ra sự kiện cũng chỉ là quyết định tạm thời mà thôi.”

Thảo nào.

Quan Ánh chống cằm nói: “Trước khi đi ngủ chú ấy cứ nói đi nói lại, bảo cháu mặc bộ này.” Còn tưởng là tặng cho cô, kết quả cô chỉ là cứu nguy cho “buổi trình diễn” thôi.

Sợ Quan Ánh suy nghĩ lung tung, Chu Niệm Niệm dỗ dành cô: “Ý của anh cả là muốn cháu không cần suy nghĩ quá nhiều, dáng vẻ tự nhiên không biết gì của cháu là đẹp nhất.” Nói xong, cô ấy nâng cằm Quan Ánh lên, nhìn khuôn mặt Quan Ánh hai giây, gật gật đầu: “Trong sáng thật, nhoáng cái anh ấy đã khiến cho mọi người nhìn thấy những khoảnh khắc xinh đẹp nhất của cháu, chồng cháu làm vậy không sai.”

Tuy chỉ là suy đoán táo bạo của Chu Niệm Niệm nhưng Quan Ánh nguyện ý tin tưởng đây là sự thật, “Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.”

“Nếu ở trước mặt chồng cháu, cháu cũng có tự tin như vậy thì chắc cũng sinh con rồi.”

“Không thể đâu, chú nhỏ từng nói con gái không thể quan hệ quá sớm được.”

“…. Anh cả nói với cháu như vậy à?”

“Vâng.”

“Vậy cháu thử hỏi anh ấy xem, lúc nào mới thích hợp.”

“Chuyện đó xấu hổ lắm.”

———

Buổi tối, Quan Ánh lục tung phòng sách, kiếm chỗ này, tìm chỗ kia, lấy một quyển sách trên kệ, nhưng lại cầm ngược, đọc hơn mười phút.

Cô ngẩng đầu, tựa như lơ đãng hỏi Chu Tân Hạc: “Cô nhỏ hỏi chú, con gái khi nào thì …” Lời nói đã đến bên môi đột ngột chuyển thành: “Thích hợp yêu đương?”

Chu Tân Hạc gỡ mắt kính xuống, móc ngón trỏ vào gọng kính, nhẹ nhàng xoa xương chân mày, Quan Ánh chăm chú nhìn ngón tay thon dài mảnh khảnh của người đàn ông, hận không thể trở thành cặp mắt kính đó.

“Nó có người mình thích à?”

“Không. Cô nhỏ không có, chỉ là hỏi đại thôi.” Quan Ánh khẽ nhìn trộm Chu Tân Hạc một cái, đặt cuốn sách lại trên kệ như không có chuyện gì xảy ra, dáng vẻ đã xem hiểu được rất nhiều điều trong đó.

Ánh mắt Chu Tân Hạc dừng lại trên quyển sách Quan Ánh vừa mới đọc.

“Luật Hôn nhân và gia đình”

Cảm nhận được trong lời nói của Quan Ánh còn chứa ẩn ý, Chu Tân Hạc cũng không tránh né vấn đề này: “Là nó hỏi, hay là cháu muốn hỏi?”

Chu Tân Hạc ngồi thẳng lưng, đầu tựa vào ghế, cổ áo sơ mi màu đen hơi mở ra, có thể nhìn thấy nốt ruồi trên xương quai xanh cạnh cổ áo yết hầu sắc bén, đường cong kéo dài đến cằm. Dáng vẻ cấm dục này thực sự quyến rũ quá đi mất, Quan Ánh nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi thất thần.

Cô nuốt nước bọt, qua hai giây mới trả lời: “Cháu cũng có một chút tò mò.”

Chu Tân Hạc đứng dậy đi đến trước mặt Quan Ánh, lấy cuốn sách cô đã đặt ngược ra, nghiêng đầu chăm chú nhìn vào mắt cô, con ngươi như bóng đêm dày đặc.

Giọng anh trầm thấp, giống như cảnh báo, cũng giống như dỗ dành: “Ánh Ánh, tạm thời chúng ta vẫn chưa thể ly hôn.”

“Ly hôn” – hai từ giống như tiếng sét đánh ngang tai, Quan Ánh ngây người.

Cô vừa sững sờ, vừa kinh ngạc, mờ mịt nhìn vào mắt của Chu Tân Hạc.

Tạm thời, chưa thể ly hôn.

Ý là sớm hay muộn gì cũng sẽ ly hôn.

Quan Ánh trầm mặc hồi lâu, đến mức Chu Tân Hạc không nhịn được khẽ nhíu mày: “Nó về rồi à?”

Bình luận

Truyện đang đọc