SỞ ÁI

Chu Tân Hạc mang về một chiếc túi mua sắm, mặt trên có in logo của “Trúc”, Quan Ánh bị món quà hấp dẫn: “Chú cho ai vậy?” 

“Của cháu đấy, quần áo mới.” Chu Tân Hạc nới lỏng cà vạt, đặt món quà lên bàn, xoay người chuẩn bị đi vào phòng để quần áo, ánh mắt liếc qua nhìn thấy giấy đầy trên bàn, dừng chân lại.  

Mắt Quan Ánh sáng rực lên: “Nhanh vậy mà đã làm xong rồi ạ?” Đang muốn đi qua lấy, cô đột nhiên nhớ ra vẫn còn một mớ hỗn độn giấy thỏa thuận chưa xử lý xong, cô ngả người ra sau, che lại đống giấy, thần không biết quỷ không hay mà lật sang mặt khác. 

Chu Tân Hạc hỏi: “Đang gõ gì thế?”

“Tài liệu.” Quan Ánh nói câu vô nghĩa.

“Ừ. Đi thử quần áo đi.” Chu Tân Hạc đưa túi cho Quan Ánh, đưa tay giúp cô sắp xếp lại mặt bàn.

“!” Quan Ánh nhanh tay lẹ mắt, nhào qua ôm chặt cô Chu Tân Hạc.

Cô không có ý gì khác, chỉ muốn ngăn anh lại.

Đột nhiên không kịp đề phòng bị ôm lấy, Chu Tân Hạc sửng sốt, sau đó đưa tay đỡ cô, cúi đầu cười khẽ: “Làm gì vậy?”

Phải làm gì bây giờ đây…

Sắp đến Tết rồi, nhắc đến việc ly hôn trong thời gian này, còn liên quan đến đống tài sản kếch xù, sợ là không ở riêng được.

Quan Ánh ngẩng mặt bày ra vẻ ngoan ngoãn, cười: “Cảm ơn món quà của chú, cháu rất thích.” Bỗng nhớ ra cô đã sớm không còn giả bộ đáng yêu nữa rồi, Quan Ánh thu lại nụ cười, trở mặt trong vòng một giây: “Cháu ôm một cái thì làm sao? Cũng không phải là không ôm bao giờ. Không cho cháu ôm, vậy chú muốn ôm ai?”

“?” Ấn đường Chu Tân Hạ nhảy lên, không hiểu tại sao cô gái nhỏ lại đột nhiên nổi giận.

“Không nói gì, chú ghét cháu hả?” Quan Ánh chiếm thế thượng phong, làm kẻ xấu mà còn tố cáo trước: “Chú thay đổi rồi, trước kia chú không như thế.” Cô thu tay lại: “Cháu không chạm vào chú nữa, sau này cũng không ôm.”

Quay người lại, liền bị người đàn ông phía sau kéo về.  

Giọng nói Chu Tân Hạc vang lên trên đỉnh đầu cô: “Được rồi, ôm.” 

Quan Ánh được voi đòi tiên: “Cái giọng bất đắc dĩ này nghe miễn cưỡng lắm nhé.” 

Chu Tân Hạc: “…” 

“Chú như vậy là không tìm được vợ đâu.”

“…”

Quan Ánh quay mặt đi: “À, chú là chủ nghĩa không kết hôn, không cần vợ.”

Chu Tân Hạc: “Vậy cháu là gì?”

“Cháu…” Quan Ánh nghẹn lời, “vợ giả” cũng là vợ, “Dù sao, chú như vậy là không được.” Khí thế của cô yếu đi phân nửa.

Chu Tân Hạc nhìn chằm chằm vào cô, hơi nhíu mày, như đang khiêm tốn học hỏi: “Như thế nào?”

Quan Ánh: “Thì…” Thế nào? Anh là như thế nào? Chẳng qua là không coi cô như một người phụ nữ, thanh tâm quả dục không chịu trúng mỹ nhân kế của cô, trừ cái này ra thì hình như cũng không làm gì nhỉ? Cô nhất thời nghèo vốn từ, đành dùng lời nói vạn năng của một đứa nhóc hay gây chuyện: “Hứ, không thèm để ý đến chú nữa.”

Quan Ánh đuối lý, ảo não chạy trốn.

Nhân tiện cầm tài liệu đi luôn.

———

Thẩm mỹ của Chu Tân Hạc trước giờ luôn vượt bậc, Quan Ánh thích không thôi mấy thiết kế sườn xám của anh.

Cô mở túi, bên trong có legging lót bông, lớp ngoài na ná quần tất, mềm hơn cả loại quần tất thon chân mỏng manh, rất thoải mái. 

Quan Ánh mặc vào, ừm, hiệu quả thị giác rất tốt. Chu Tân Hạc nắm chắc trong lòng bàn tay sở thích của cô.

Chỉ có con nít mới thích Tết, nhưng bởi vì một thân quần áo này mà Quan Ánh cũng bắt đầu chờ mong Tết đến.

———

Đêm giao thừa, sáng tinh mơ Quan Ánh đã ủi xong sườn xám mới, để trên đầu giường. 

Chu Niệm Niệm gọi điện thoại đến nói: “Anh cả giúp cháu mang đồ về rồi đấy nhé.”

Dù sao cũng bị nghe thấy hết rồi, cũng không cần che giấu hộ Chu Thần Thao nữa, nên cô ấy thoải mái đưa thẳng đồ cho Chu Tân Hạc.

Tâm tư Quan Ánh không đặt vào chuyện đó, chống cằm khẽ cười ngây ngô nhìn sườn xám Chu Tân Hạc đưa.

Chu Niệm Niệm nghĩ tâm trạng Quan Ánh không tốt, không muốn nói chuyện, cô ấy vẫn luôn không nhắc đến chuyện Quan Ánh thi được á quân vì sợ cô không vui. Bề ngoài nhìn Quan Ánh dịu dàng yếu đuối, nhưng thật ra trong lòng rất hiếu thắng, hạng hai ở trong mắt cô cũng không khác mấy việc thua trận.

“Đáng thương quá.” Chu Niệm Niệm đột nhiên cảm khái.

Quan Ánh tự động cho là mình: “Cháu sao?”

“Chu Thần Thao.” Chu Niệm Niệm chậc chậc, nói: “Dặn dò mấy trăm lần là phải đưa quà cho cháu, mà cháu hoàn toàn không để  trong lòng. Có lúc cô nghĩ đây có phải là báo ứng không. Anh ấy vứt bỏ những cô gái khác, sau đó lại bị cháu vứt.”

Quan Ánh đã từ bỏ việc nói về chuyện này với người nhà họ Chu, cho dù cô có giải thích như thế nào thì cũng không ai tin cô và Chu Thần Thao không có gì khuất tất. 

Cô hỏi lại: “Cô nhỏ, cô có thật sự tin rằng có thứ tình yêu nhưng lại không cảm nhận được không?”

“Tình cảm của cháu với anh cả là tình yêu nhỉ? Vậy anh ấy có cảm nhận được không?”

Chí mạng. 

Quan Ánh ngụy biện: “Đó là bởi vì cháu che giấu tốt.”

“Chu Thần Thao không ngốc, cháu có thể che giấu được, vậy sao anh ấy lại không thể?” 

“…”

Quan Ánh rất tò mò về món quà mà Chu Thần Thao đưa có gì quan trọng, mà có thể khiến Chu Niệm Niệm chắc chắn là anh ấy thích cô như vậy.  

Cô đi vào phòng chứa đồ, tìm cái thùng giấy màu nâu lạ lẫm trước. 

Quan Ánh mở ra.

Là một số mô hình và tấm thẻ nhỏ mà cô đưa cho Chu Thần Thao.

Bên dưới đ/è xuống thật dày không biết là thứ gì.

Điện thoại bỗng sáng lên, là Chu Niệm Niệm: [Cục cưng, cướp lì xì!]

[Chuyện lớn nhỏ gì cũng phải đợi cướp lì xì xong rồi tính!]

Tết đến, không khí trầm lặng trong nhóm chat cũng có hơi người. Chu Tân Hạc phát cơn mưa lì xì trong nhóm, Quan Ánh trốn ở ban công, ở trong nhóm cùng Chu Niệm Niệm giành được số đỏ nhất. 

Cướp một lát, Quan Ánh ấn mở ảnh đại diện của Chu Tân Hạc, gửi một biểu cảm dễ thương: [Trước lúc phát lì xì thì gọi cháu một tiếng nhé, ngoan ngoãn.jpg]. Dường như người la lối khóc lóc vừa rồi không phải cô. 

Chu Tân Hạc không gọi cô.

Anh phát liên tục mười mấy cái lì xì to.

Quan Ánh:?

[Chú nhỏ?]

Chu Tân Hạc như không nhìn thấy đoạn chat của cô, tiếp tục phát.

Quan Ánh đứng dậy lao ra hành lang, tức giận nhoài người trên lan can, hét lên với người đàn ông trong phòng khách tầng dưới: “Để ý cháu!”

Chu Tân Hạc nghiêng đầu nhìn qua: “Hửm?”

Quan Ánh: “Đọc tin nhắn.”

Chu Tân Hạc mặt không đổi sắc: “Có khi nào, chú bị chặn nên mới không nhìn thấy cháu nhắn không?”

Quan Ánh: “…”

Hình như, lúc trước chặn anh vẫn chưa mở ra.

Lúng túng. 

“Cáu kỉnh xong rồi à?”

“Ai cáu chứ.”

Chu Tân Hạc cầm bút chì giữa các ngón tay, gõ bút vào giấy, giọng nói ấm áp: “Lại đây.”

Đây là lại thiếu người mẫu hả?

Nhà thiết kế lớn nổi tiếng thế giới, 30 Tết vẫn phải làm việc vất vả, ở chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo.

Quan Ánh đi dép lê rồi xuống ngay.

Nếu là trước kia, ít nhất cô cũng phải về phòng trang điểm hơn một tiếng, còn phải sơn lại móng tay mới hài lòng đi xuống.

Dù sao có đẹp như thế nào cũng không quyến rũ được anh, giày vò làm gì.

Quan Ánh đi đến bên sô pha, đặt mông ngồi xuống, chờ anh phân phó nhiệm vụ.

Chu Tân Hạc nghiêng đầu, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, khựng lại hai giây: “Đồ ngủ?” 

“Ở nhà thì mặc đồ ngủ thôi ạ.” Quan Ánh nhìn về phía Chu Tân Hạc.

Anh mặc áo len màu đen, một cây đen, lạnh lùng y như sát thủ.

Cô chợt nhận ra: “Là bởi vì không có chỗ để quần áo nên chú không lấy đồ ngủ sao? Vậy buổi tối chú ngủ là cởi… Là không mặc đồ ngủ?”

Chu Tân Hạc: “…”

Quần áo của cô khá nhiều, cũng chiếm phần lớn diện tích, Quan Ánh tự kiểm điểm, nói: “Sang năm cháu sẽ… chú dọn ra ngoài đi.”

Chu Tân Hạc: “Dọn đi đâu?”

Quan Ánh bĩu môi, giọng nói rầu rĩ: “Chú muốn đi đâu thì đi.” 

Chu Tân Hạc vuốt hàng mi nho nhỏ của cô: “Vẫn chưa nguôi giận à?” 

Nhận ra câu nói đó không phải hay ho gì, Quan Ánh xoa xoa đôi mắt bị anh nghịch đến ngứa ngáy: “Ý của cháu là, tùy theo ý chú.” Không cần ép mình ngày nào cũng phải về nhà.

Cô thật sự quá vĩ đại.

Chu Tân Hạc ngừng nói về đề tài này: “Xem bản thảo trước đi.”

“Ồ.”

Quan Ánh đá bay đôi dép, ngồi xổm bên cạnh anh, nghiêm túc chọn lựa.

Trên người cô gái được cưng chiều lớn lên có một loại điềm tĩnh không dính khói lửa nhân gian, cô ngồi tùy ý, xinh đẹp tao nhã, mái tóc mềm mại rơi trên xương quai xanh, mang theo chút gợi cảm, giống như một cô công chúa nhỏ bước ra từ lâu đài. 

Sợ cô bị cảm lạnh, Chu Tân Hạc chỉnh hệ thống sưởi chỉnh cao lên.

Quan Ánh quay đầu, chỉ vào hình vẽ trên bản thảo, hỏi: “Đây là hoa gì thế ạ?”

Chu Tân Hạc: “Hoa bỉ ngạn trắng.”

Quan Ánh:?

Đây không phải là danh hiệu “đại bạch liên hoa” cô tự phong sao?

Cảm giác như bị mắng vậy.

Cô đề nghị: “Nghe nói đây là hoa của địa ngục, chú có muốn sửa lại không?”

Chu Tân Hạc nhìn về phía cô: “Cũng đại diện cho sự thuần khiết mà.”

Phải không đó? Vậy cũng được.

Quan Ánh nghiêm túc đồng ý, nói: “Ừm, người theo chủ nghĩa duy vật, trong suy nghĩ chỉ có Đảng thôi.”

“Không thích hoa văn này hả?” Chu Tân Hạc hỏi.

“Cháu á? Không phải cho show diễn thời trang mùa xuân sao?”

“Cho cháu đấy.”

“Cho, cháu?”

“Không cho cháu…” Chu Tân Hạc cười nhạt thành tiếng: “Lại trốn đi khóc cả buổi.”

Mặt Quan Ánh đỏ lên: “… Lúc đó cháu mới mười lăm tuổi.” Đang lúc mới biết yêu. 

Thấy có nữ diễn viên tìm Chu Tân Hạc thiết kế trang phục đi thảm đỏ, rõ ràng là cô ta có tình ý với anh, cổ áo của mỹ nữ cũng sắp kéo tới nách rồi, trên chân còn đi đôi tất đen khiến tất cả trai thẳng phải chết đứ đừ! 

Lúc ấy sự nghiệp của Chu Tân Hạc đang lúc phát triển, nữ diễn viên đã siêu hot, mặc trang phục do anh thiết kế có thể khiến anh bớt đi nhiều đường vòng, còn Quan Ánh thì lại không thể giúp gì được, ghen tuông cũng dám nói, ấm ức  trốn đi lén khóc rất lâu. 

Ánh mắt của người phụ nữ đó muốn đáng sợ bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hận không thể xông tới ăn thịt Chu Tân Hạc, Quan Ánh sợ đến mức nhiều đêm không ngủ được.

Sau đó, Chu Tân Hạc hỏi cô vì sao lại khóc, Quan Ánh đau lòng gần chết, ấm ức nói: “Cháu không muốn chú bán thân.”

Lúc nghe được câu trả lời của cô, biểu cảm của Chu Tân Hạc rất sinh động, là biểu cảm phong phú nhất mà Quan Ánh từng thấy trên gương mặt sau khi quen anh.

Thậm chí Chu Tân Hạc còn hoài nghi bản thân mình: “Chú thảm đến thế à?”

Quan Ánh nghĩ thầm cũng không thảm lắm, mỹ nữ là thật sự rất đẹp, có tiền có năng lực, kh/e ng/ực còn sâu nữa, tướng mạo của Chu Tân Hạc đẹp tựa trích tiên[1], thật ra hai người họ đứng với nhau rất xứng đôi.

[1] Trích tiên: Vị tiên có tội bị đày xuống trần gian. 

Sau này, chuyện này đã được lan truyền khắp trong giới, Quan Ánh bị bọn Hoắc Tinh Dã trêu suốt mấy năm.

Có lẽ là sợ Quan Ánh lại hiểu lầm và gây trò cười, từ đó về sau, Chu Tân Hạc không giúp các cô gái khác thiết kế trang phục nữa.

“Như vậy thì sao?”

Chu Tân Hạc dùng bút sửa lại đường cong ở mép nút áo, một nét vẽ đơn giản đã tạo ra hoa văn thanh thoát. 

Quan Ánh nghiêng người về phía trước, liếc mắt thăm dò, nếu đã là cho cô, Quan Ánh cũng không khách khí, đưa ra đề xuất theo sở thích của mình: “Chỗ ở chân hình như mở hơi thấp, lúc đi dễ bị vướng.”

“Cao nữa không được.” Chu Tân Hạc nói: “Cao nữa cháu sẽ bị lạnh.”

Quan Ánh tranh luận: “Bên trong không phải còn có quần thu sao.”

Chu Tân Hạc: “Đây là trang phục mùa hè.”

“…”

“Tối đa chỉ có thể cao nửa tấc.”

“Được ạ!”

Chu Tân Hạc hơi cúi đầu, vẻ mặt tập trung.

Quan Ánh lấy một quả quýt đường từ đĩa trái cây, giả vờ như đang bóc quýt, lúc ném vỏ còn thừa cơ nhìn lén anh.

Sườn mặt Chu Tân Hạc rất có đường khối, môi mỏng mím nhẹ thành một đường mờ nhạt, đôi môi gợi cảm xinh đẹp, cũng không biết hôn thì lạnh hay mềm.

Quan Ánh nuốt nước miếng, ánh mắt đi lên trên, sống mũi Chu Tân Hạc cao thẳng, mặt mày bình thản, có một nốt ruồi nhạt cạnh khóe mắt trái, lộ ra đôi phần lạnh lùng.

Khi anh yên lặng bất động, giống như người đẹp lạnh lùng vô hồn được điêu khắc bởi nghệ thuật gia.

Ánh mắt của nữ minh tinh siêu hot lúc trước tốt thật, vừa ý anh chàng trẻ trung như vậy.

Tuy đã nhiều năm trôi qua, Chu Tân Hạc đã không còn là chàng trai năm đó nữa, nhưng ngũ quan của anh cũng không khác là bao. Chỉ có cặp mắt ấy, càng thêm thâm sâu kiềm chế.

Đôi mắt của Chu Tân Hạc như phủ lớp màn mỏng, đuôi mắt có một vòng cung như ẩn như hiện, giống như móc câu. Đôi khi có chút ý cười, có thể làm người ta chết chìm.

“Như vậy thì sao?”

Chu Tân Hạc đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt Quan Ánh đột nhiên không kịp đề phòng chạm vào anh, trái tim đập tức khắc lỡ nửa nhịp.

Cô làm như không có việc gì “À” một tiếng, đưa quả quýt đường đã lột vỏ cho anh: “Ngọt lắm.”

“Tay chú bẩn.”

Quan Ánh không chút suy nghĩ, đưa quả quýt đến bên miệng anh: “Đây.”

Động tác của Chu Tân Hạc khựng lại.

Không đợi anh từ chối, Quan Ánh thu tay về, tự ăn luôn.

“Cháu quên mất, chú nhỏ không thích ăn ngọt.”

Chu Tân Hạc đột nhiên nói: “Thích ăn.”

“…”

“Bây giờ thì sao?” Chu Tân Hạc đưa bản phác thảo cho cô. 

Quan Ánh nghiêng đầu nhìn, sườn xám do Chu Tân Hạc thiết kế đều quá bảo thủ, không có xẻ tà ở đùi thì cũng thôi đi, nút cổ áo còn cao như vậy, sẽ không thít đến nỗi cô không thở nổi chứ? 

Chu Tân Hạc nhìn theo tầm mắt của Quan Ánh: “Không thích cổ áo à?”  

Quan Ánh xấu hổ không ngừng chọc ngoáy: “… Cũng tạm.”

“Vậy là không hài lòng rồi.”

Quan Ánh ngượng ngùng vì cứ ép anh, định bụng mình cũng làm gì đó: “Như thế này.” Cô lấy bút chì trong tay Chu Tân Hạc, đang muốn nói chuyện, đầu ngón tay “tạch” một tiếng, Quan Ánh bị tĩnh điện giật vung tay thật mạnh.

Ghế sô pha lõm xuống, Chu Tân Hạc nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cô. 

Anh mặc áo len, Quan Ánh xoã tóc, chạm vào nhau, dòng điện cực kỳ mạnh mẽ, đuôi tóc của cô bị điện giật tung lên.

“… Phụt.” Quan Ánh bị tóc của chính mình chọc cười.

Còn chưa kịp hít thở không khí, trọng tâm đã bị nghiêng sang bên trái: “A a a…” Cả người Quan Ánh mất kiểm soát ngã xuống sàn nhà.

“Bộp.” 

Bàn trà bị đẩy ra, một bàn tay to đỡ ở sau đầu cô, tiếp đó là trên người nằng nặng.

Quan Ánh ngã chổng vó, vài giây sau mới lấy lại được tinh thần, trước mắt như sương mù tản ra, gương mặt anh tuấn của Chu Tân Hạc phóng to ở trước mắt cô.

“Chú nhỏ, chú không sao chứ?” Hỏi xong, Quan Ánh nhận ra cô mới là người đang ở phía dưới, có chuyện thì cũng là cô có chuyện!

“Chú không sao.” Quan Ánh tự hỏi tự trả lời, thuận tiện giật giật chân tỏ vẻ tất cả đều bình thường.

Chu Tân Hạc hơi cúi đầu, hơi thở gấp gáp, xiết chặt từng thớ thịt, rõ ràng là đang chịu đựng cơn đau.

“Chú có sao.”

Phản ứng đầ u tiên của Quan Ánh là bụng của anh, vừa rồi có lẽ đụng trúng bộ phận quan trọng gì rồi!

Cô vội vàng duỗi tay ra kiểm tra.

“Đừng chạm vào.” Vẻ mặt Chu Tân Hạc càng thêm căng thẳng hơn: “Không phải cái đó.”

Quan Ánh bất giác biết mình đã chạm vào cái gì, phản ứng còn lớn hơn cả bị điện giật, cô rút mạnh tay về.

Nhận ra tay của Chu Tân Hạc vẫn còn đỡ ở sau đầu cô, Quan Ánh đứng lên, do đứng lên quá nhanh nên trán đụng phải cằm anh, cộp một tiếng lại nằm xuống lần nữa. 

Chu Tân Hạc bị đau, lòng bàn tay che vào trán cô: “Đụng đau à?” Giọng anh đầy vẻ bất đắc dĩ, “Ngoan, nằm im, để chú đứng lên.”

Quan Ánh nhịn không được đổi bốn chữ cuối thành những chữ khác, mặt đỏ như máu.

Chu Tân Hạc lại chảy máu thật.

Con dao trong đĩa trái cây rơi xuống, Chu Tân Hạc vì bảo vệ đầu của Quan Ánh, mu bàn tay bị cắt một đường rất sâu, máu chảy ra tung tóe trên sàn nhà, đập vào mắt là sợ.

“Chú nhỏ, chú chảy máu!” Quan Ánh nắm lấy tay Chu Tân Hạc: “Đau không ạ? Chú ở đây đừng nhúc nhích, cháu đi lấy băng gạc!”

Cô ôm hòm thuốc ra, đau lòng đến mức nước mắt sắp rơi xuống. Đôi tay đẹp thế này, lỡ để lại sẹo thì làm sao bây giờ!

Giúp anh băng bó miệng vết thương đơn giản để cầm máu, Quan Ánh vội vàng nói: “Cháu đi bệnh viện với chú.”

Thấy cô có phản ứng lớn như vậy, Chu Tân Hạc hơi ngỡ ngàng: “Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.”

“Sâu như vậy sao có thể là vết thương nhỏ được?” Quan Ánh rất hung dữ: “Chú đừng cứng đầu.”

Giọng cô mềm mại, nhưng tính tình lại lớn như cá nóc nhỏ, Chu Tân Hạc khẽ cười: “Đây không phải cứng đầu.” 

“Bị thương thế này rồi mà chú còn cười.” Trên người Quan Ánh vẫn đang mặc đồ ngủ: “Chờ cháu ba phút.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Chu Tân Hạc nhìn vết thương trên tay: “Ánh…” Chưa gọi xong, người đã biến mất ở trước mắt anh rồi.

Cô công chúa nhỏ luôn đẹp đẽ bỗng dưng trở nên giản dị, vọt vào phòng để quần áo nhanh như gió, chưa đầy ba phút, cô gái đã chạy ra với chiếc balo đeo lệch vai.

Quan Ánh kéo tay Chu Tân Hạc: “Đi thôi.”

Bàn tay của cô gái mềm mại nhỏ nhắn, nắm ngón út của anh, lực rất lớn, trông rất lo lắng. Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác nhỏ, bắp chân non mịn hoàn toàn để lộ ngoài không khí, Chu Tân Hạc không khỏi nhíu mày: “Ánh Ánh, mặc quần áo đàng hoàng rồi đi.”

Quan Ánh đẩy cửa ra, nhường đường cho anh nói: “Không sao cháu không lạnh.”

Chu Tân Hạc: “Nghe lời.”

Quan Ánh chịu không nổi cái kiểu anh thấp giọng dỗ dành cô, bình tĩnh lại: “Được rồi ạ.”

Cô buông tay anh ra, nhanh như chớp trở lại phòng để quần áo.

Thoáng cái Quan Ánh đã đi ra.

Áo ngủ hoạt hình, quần ngủ ngắn, phối với đôi tất dài màu tím. Tạo hình này, Chu Tân Hạc nhìn thấy thì giống bị OCD: “Thay tất trắng, hoặc là thay quần dài.”

“Không thay!” Quan Ánh bộc lộ bản tính, tùy hứng làm bậy, kéo anh đi.

Bầu trời thành phố đêm giao thừa vô cùng rực rỡ, Quan Ánh đi ra mới nhớ ra đêm nay có bắn pháo hoa rất đẹp.

Đúng lúc Chu Tân Hạc bị thương, lại có thể xem màn pháo hoa lãng mạn cùng với cô.

“Chú nhỏ, chú chờ cháu chút, cháu lái xe ra đây.”

“Cháu…” Chu Tân Hạc muốn nói lại thôi: “Muốn lái thì lái đi.”

“Coi thường kỹ thuật lái xe của cháu đấy à?” Quan Ánh nheo mắt, lúc lắc ngón trỏ: “Đừng bao giờ đánh giá thấp cục cưng của chú.”

Chu Tân Hạc cười nhẹ nói: “Đi thôi cục cưng.”

Anh chỉ là tiếp lời cô, tiếng gọi “cục cưng” này thậm chí còn vô cảm, giống như nhại lại giọng cô, nhưng Quan Ánh lại cực kỳ thích thú.

Tinh thần cô vô cùng phấn chấn: “Chờ đó!”

Sau đó, không có gì bất ngờ, xe của Chu Tân Hạc bị xước một lớp sơn.

Quan Ánh đứng trong gió lạnh, mọi thứ đều yên tĩnh.

Ngón tay cô đan vào nhau, cúi đầu, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm.

Quan Ánh khống chế biểu cảm, nhìn xe của Chu Tân Hạc, rồi nhìn vẻ mặt của anh, lẩm bẩm một cách yếu ớt: “Ăn Tết ra mạng người, bệnh viện vẫn sẽ nhận bệnh nhân, đúng không?”

“Sẽ.” Chu Tân Hạc mở cửa ghế lái: “Nhưng vẫn cố gắng đừng cho bác sĩ thêm phiền toái, lên xe.”

Cái gì gọi là cho bác sĩ thêm phiền toái? Xảy ra tai nạn thì người chết không phải cô sao?

Hừ! Rút lại câu nói không may mắn này.

Quan Ánh ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

Nhớ tới lớp sơn bị xước ở đuôi xe và cửa xe: “Mùng một Tết, cửa hàng 4S[2] có mở cửa không?”

[2] Đại lý ô tô 4S là mô hình được đánh giá cao về tính chuyên nghiệp, sử dụng khoa học cao đảm bảo không gian gara luôn sạch đẹp. 4S: Sale (Bán hàng) – Service (Dịch vụ) – Spare Parts (Phụ tùng chính hãng) – Global System (Kết nối toàn cầu) (Nguồn: sieuthiotoonline.com.vn).

Chu Tân Hạc xoay vô lăng bằng một tay: “Không vội.”

Anh quay đầu rất nhẹ nhàng, cô lo lắng chết mất, còn đụng vào thùng rác…

Đây là chiếc xe mà Chu Tân Hạc thích nhất, Quan Ánh sợ anh tức giận, nên c không dám nói nữa.

Cô trộm liếc nhìn bàn tay trên vô lăng, máu chảy ra từ băng gạc, ngón tay Chu Tân Hạc thon dài mảnh khảnh, làn da trắng lạnh toát lên phần xinh đẹp, giống như hoa nở trong tuyết, cực kỳ mê người.

Nếu không có đôi đôi mắt lạnh như băng, thì từ “yêu tinh” rất thích hợp với Chu Tân Hạc. 

———

Từ bệnh viện đi ra, pháo hoa vẫn còn đang bắn.

Quan Ánh ám chỉ nói: “Chú nhỏ, cháu giúp chú chụp một bức ảnh nhé.”

Chu Tân Hạc liếc mắt một cái đã biết: “Muốn chú chụp giúp cháu sao?”

Quan Ánh ho một tiếng để che giấu: “Cũng có thể chụp cùng nhau.”

“Điện thoại chú không có app, dùng của cháu nhé?”

“Vâng.” Quan Ánh ấn mở camera làm đẹp: “Đến cạnh cây cầu đi, bên đó có ánh đèn đẹp.” Cô kéo anh: “Cháu đỡ chú.” 

Chu Tân Hạc nhìn những ngón tay trắng thuần sạch sẽ của Quan Ánh, dường như đang suy tư gì đó.

Ban đêm, ánh đèn ở hai bên bờ sông đầy rực rỡ, những con thuyền buôn bán rẽ sông mà đi, để lại làn ánh sáng vỡ vụn trên dòng nước. 

Bờ sông gió lớn, tóc của Quan Ánh bị thổi bay dính trên mặt cô, Chu Tân Hạc giơ tay vén mấy sợi tóc trên mặt cô ra, nhưng bị cô gẩy trở về, Quan Ánh giơ điện thoại: “Như vậy chụp ảnh mới tự nhiên, gió cũng tự nhiên.”

Chu Tân Hạc là nhà thiết kế, đương nhiên biết con gái ở trạng thái nào là đẹp nhất, chỉ là trong tiềm thức anh cảm thấy tóc mái bằng và tóc đuôi ngựa đơn giản là phong cách của Quan Ánh.

Chớp mắt, cô bé gầy như que củi như được thoát thai hoán cốt, trở nên yêu kiều xinh đẹp, nhiệt huyết nở rộ dưới bầu trời đêm của thành phố. 

“Chú nhỏ?”

“Sao vậy?”

“Sao chú nhìn cháu thất thần thế? Chú cúi thấp chút, cháu chụp không đến mặt chú.” Quan Ánh kiễng chân lên, muốn đặt tay lên vai Chu Tân Hạc, nhưng mãi lâu cũng không với tới. 

Chu Tân Hạc hơi cúi người, trong màn hình anh giống như yêu nghiệt.

Anh tự tay tắt đi filter mặt nhỏ, yêu nghiệt biến thành người đẹp lạnh lùng. 

Quan Ánh một bên thán phục gương mặt đẹp không góc chết của Chu Tân Hạc, một bên lại cảm thấy ảnh chụp căn bản không thể tôn hết được vẻ đẹp của anh. Vẫn là Chu Tân Hạc ngoài đời đẹp trai hơn.

Đây là bức ảnh năm mới đầ u tiên chụp chung với anh, Quan Ánh chọn lưu giữ và tải bản sao lưu.

Đang chuẩn bị về nhà, điện thoại Chu Tân Hạc có cuộc gọi, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, sau khi nhận cũng không mở miệng.

Là bố Chu gọi tới: “Bố với dì ở nhà chờ anh cả một ngày, bình thường anh không về thì thôi đi, ngay cả Tết cũng không về, có phải quá đáng lắm không?”

“Đó là nhà của con à?” Giọng nói của Chu Tân Hạc bình đạm, trong mắt không hề có độ ấm.

Bố Chu tức giận nói: “Bố cũng chỉ có đứa con trai là anh, đây không phải nhà anh thì nhà ai? Chỉ vì dì anh nói Quan Ánh vài câu, anh đã mang thù đến bây giờ? Anh thù hằn đến vậy sao?”

“Chỉ là nói đại vài câu thôi sao?”

Lời của bố Chu hoàn toàn không thể nào nghe vào được, năm đầ u tiên Chu Tân Hạc đi du học, mẹ kế anh đã bắt đầu thể hiện ra mặt với Quan Ánh, mấy lời khó nghe như “đồ sao chổi”, “đồ chó hoang”, muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu.

Chu Tân Hạc mua nhà ở tuổi 23, trang trí phòng trong học khu ở trường trung học của Quan Ánh như một lâu đài.

Có mẹ kế thì cũng có cha dượng, hồi bé Chu Tân Hạc sống cũng không quá tốt, đều phải nhìn sắc mặt mẹ kế, mỗi một đồng tiền đều là tự mình kiếm ra. Sau khi biết được giá của mỗi mét vuông trong căn phòng đó, Quan Ánh cảm thấy như đang nằm mơ, hỏi anh: “Ai trả tiền ạ?”

Chu Tân Hạc nói: “Kỵ sĩ.”

Cô hỏi: “Kỵ sĩ là ai?”

Anh nói: “Là người bảo vệ công chúa nhỏ.”

Quan Ánh vẫn luôn đợi người họ hàng tên là “Kỵ sĩ”, sau này mới nhận ra “người họ hàng” mà Chu Tân Hạc nói đến chính là anh.

Nghe thấy cuộc nói chuyện của bố Chu và Chu Tân Hạc, Quan Ánh đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.

Chu Tân Hạc tốt với cô thế này, cô còn lấy đi nhiều tài sản của anh như vậy.

Về cô sẽ sửa thỏa thuận ly hôn, bớt đi một căn nhà.

Nói làm là làm, về đến nhà, Quan Ánh đi đến phòng để đồ tìm giấy.

Mũi chân lỡ đá trúng hộp đồ mà Chu Thần Thao đưa, bởi vì tò mò, Quan Ánh ngồi xổm xuống, lật những tấm card ở phía dưới.

Lại còn có một đống thư.

Đọc trộm thư của người khác là không tốt, Quan Ánh đang chuẩn bị đặt lại, thoáng nhìn thấy một địa chỉ quen thuộc. Đây là chỗ ở của Chu Tân Hạc ở nước ngoài.

Những lá thư này…

Câu trả lời gần như đã có trong giây tiếp theo.

Quan Ánh có một loại dự cảm chẳng lành, nhanh chóng mở thư ra.

Quả nhiên.

Là bức thư tình giấu tên mà cô viết cho Chu Tân Hạc!

Sao thứ này lại ở trong tay Chu Thần Thao?

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Quan Ánh hoảng loạn, đang chuẩn bị nhét thư tình vào.

“Đang tìm gì thế?” Tiếng Chu Tân Hạc vang lên trên đỉnh đầu cô.

Bình luận

Truyện đang đọc