SỐNG LẠI TÔI THÀNH ĐÔI VỚI KẺ THÙ CẶN BÃ

Không khí ngưng đọng, nhiệt độ dường như giảm xuống điểm đóng băng trong khoảnh khắc này, lạnh như băng giá.

Trong chớp mắt, như có một cơn gió lạnh quét qua, một cuộc đấu tranh vô hình dường như diễn ra trong góc tối âm u.

Không biết bao lâu sau, khi không khí ngột ngạt đến mức gần như không thể thở được, cuối cùng Sơ Bạch lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Vực chủ Cảnh nên quay lại bữa tiệc rồi."

Cậu nhẹ nhàng đặt một tay lên tay Cận Văn Tu, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng tách những ngón tay đang siết chặt của đối phương ra, hơi nghiêng mặt, thờ ơ nhìn Cảnh Lan vẫn chưa thu lại sát khí.

Tất cả sự hung dữ trong nháy mắt tan biến, Cảnh Lan khựng lại.

Gã dường như có chút hoảng loạn, bàn tay buông thõng bên người hơi siết chặt, "... Không phải em nói muốn tinh cầu đó sao."

Nhưng gã chưa nói xong, Sơ Bạch đã trực tiếp ngắt lời: "Không cần nữa."

Cậu nhìn thẳng vào Cảnh Lan, đôi mắt như pha lê không có chút cảm xúc nào, "Chỉ là nói bừa thôi, Vực chủ Cảnh không cần để tâm."

Lúc này, họ đã hoàn toàn vạch trần thân phận thật sự của nhau.

Đến từ quá khứ.

Sơ Bạch không biết Cảnh Lan đã sống lại như thế nào, có phải cũng chết như cậu không? Hay là già đi một cách tự nhiên.

Nhưng những điều này không quá quan trọng.

Cậu không rõ mục đích hiện tại của đối phương, đối phương cũng giống như cậu, có ký ức về tương lai, thậm chí còn biết rõ hơn và có thể dự đoán hành động tiếp theo của Cận Văn Tu.

Sơ Bạch lạnh lùng suy nghĩ, làm thế nào để không để lộ trước mặt Cận Văn Tu, đồng thời vẫn có thể cung cấp thông tin hữu ích.

Còn Cảnh Lan bị từ chối dường như lại có chút lúng túng, nhưng có lẽ vì Cận Văn Tu vẫn còn ở bên cạnh, gã không biểu hiện ra ngoài nhiều, chỉ có những ngón tay không yên cho thấy một chút suy nghĩ.

Cận Văn Tu giơ tay che nhẹ khuôn mặt Sơ Bạch, chặn tầm nhìn của Cảnh Lan, chậm rãi nhắc nhở: "Có vẻ như Vực chủ Cảnh không quá để tâm đến lời tôi nói."

Giọng hắn rất đều đều, thậm chí còn nhẹ nhàng, nhưng không thể bỏ qua sự đe dọa trong đó.

Cảnh Lan đột nhiên nhíu mày.

Nếu người khác nói ra những lời đe dọa, gã sẽ coi đó là trò đùa, nhưng nếu là Cận Văn Tu.

Cho dù đã sống lại, Cảnh Lan cũng biết rõ người này không theo lẽ thường, thái độ của Sơ Bạch hiện tại gã cũng đã thấy, trong thời gian ngắn cũng không thể có tiến triển gì, hơn nữa gã vừa trở về, tình thế cũng đang bất lợi, không thể gây thêm rắc rối.

Lấy lại một chút lý trí, Cảnh Lan trầm mặt xuống.

Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy bàn tay đặt trên người Sơ Bạch, gã vẫn cảm thấy cảm xúc hỗn loạn trong lòng sắp bùng nổ, trong miệng dường như tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.

Nhưng gã chỉ từ từ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Đương nhiên phải nể mặt Vực chủ Cận, tôi xin phép đi trước, nhường lại nơi này cho hai vị."

Sự hiểu chuyện này của gã, dù tối qua Sơ Bạch đã chứng kiến, hôm nay vẫn không khỏi có chút ngạc nhiên.

Sau khi người đó rời đi, ánh mắt trầm tư của cậu vẫn còn lưu lại trên hướng gã rời đi, cho đến khi một bóng đen phủ xuống trước mặt, tay Cận Văn Tu lại che tầm nhìn của cậu.

"Đẹp không?" Cận Văn Tu nhìn xuống cậu từ trên cao.

Sơ Bạch cảm thấy thái độ của hắn kỳ lạ, nhưng cũng không để ý, trả lời bình thường: "Cảnh Lan so với trước đây đã thay đổi tính tình rất nhiều, sau này phải cẩn thận."

Rõ ràng là một người đã học được cách kiềm chế sẽ khó đối phó hơn một người kiêu ngạo trước đây.

Tay Cận Văn Tu không biết từ lúc nào đã đặt lên eo cậu, nghe vậy nhẹ nhàng nói: "Không cần lo lắng."

Hắn luôn nói những lời này, như thể mọi chuyện đều nhẹ nhàng như mây gió, dù đã chứng kiến khả năng của hắn, Sơ Bạch vẫn không khỏi lo lắng hắn quá tự tin.

Giống như Cảnh Lan trước đây.

Nhưng rất nhanh, Cận Văn Tu nói: "Không phải là tôi không để tâm, chỉ là, cậu không cần phải lo lắng."

Hắn xoa đầu Sơ Bạch, "Tôi sẽ suy nghĩ."

Sơ Bạch khựng lại, không tự nhiên tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.

"Dĩ nhiên, nếu cậu có ý kiến gì cũng có thể bàn bạc với tôi." Cận Văn Tu bổ sung thêm.

Sơ Bạch mím môi, có cảm giác như bị nhìn thấu tâm can.

Hơn nữa, người này nói chuyện có phải quá chi tiết không? Mặc dù trước đây cũng đã có vài lần...

Sơ Bạch đẩy người đối diện ra xa một chút, quay mặt đi không cho đối phương nhìn rõ biểu cảm của mình, chậm rãi nói: "Tôi hiểu rồi."

Chỉ nghe giọng nói thôi, có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt của Cận Văn Tu lại nhìn vào đôi tai hơi đỏ của cậu. Hắn mỉm cười: "Được rồi."

Khi Sơ Bạch thở phào nhẹ nhõm định quay về, Cận Văn Tu bỗng hỏi: "Cậu muốn tinh cầu nào?"

Hắn đang nói về tinh cầu mà Cảnh Lan vừa hỏi Sơ Bạch có muốn không.

Sơ Bạch lắc đầu, không trả lời trực tiếp: "Không quan trọng, tôi cũng không muốn."

Nói cho Cận Văn Tu cũng vô ích.

Việc đề cập đến Đông Cực vốn chỉ để xem phản ứng của Cảnh Lan, nhưng hiện tại Đông Cực chưa chắc đã là nơi Đồng Sanh đang ở.

Trong những năm làm thế thân, bề ngoài Cảnh Lan và Đồng Sanh chia tay trong hòa bình, nhưng với tính cách của gã, chắc chắn đã âm thầm tìm kiếm. Nếu có thể tìm được, có lẽ Đồng Sanh đã không tự mình quay về.

Nghĩ đến những con sâu mà cậu thấy trước khi chết ở kiếp trước, Sơ Bạch đoán rằng đằng sau Đồng Sanh có sự tồn tại không thuộc về chiều không gian này.

Vì vậy, những năm Đồng Sanh biến mất, có lẽ hắn ta đã dùng sức mạnh khác để ẩn náu, chứ không phải thực sự trốn trên Đông Cực như hắn ta nói.

Nói đến đây, không biết Cảnh Lan có biết về những năng lực chưa biết của Đồng Sanh hay không, và biết đến mức nào.

Nếu bị gã lợi dụng, vấn đề có lẽ sẽ càng thêm rắc rối.

Sơ Bạch suy nghĩ rồi không khỏi nhíu mày, tự ý rời khỏi góc này.

Cận Văn Tu đứng không xa phía sau lưng cậu, lặng lẽ quan sát, sau đó mở thiết bị đầu cuối, chỉnh sửa gì đó rồi gửi đi.

Hắn nghĩ, Sơ Bạch biết nhiều hơn hắn tưởng.

Đây là phản ứng xảy ra sau khi gặp Cảnh Lan đã thay đổi.

Nghĩa là mối liên hệ giữa Cảnh Lan trước khi thay đổi và Sơ Bạch không mạnh mẽ, nhưng Cảnh Lan sau khi thay đổi lại có liên quan đến Sơ Bạch hiện tại.

Giống như đang đối ứng với Sơ Bạch trước và sau khi trốn thoát khỏi đảo Trung tâm.

Cận Văn Tu nheo mắt, gửi đi vài mệnh lệnh rồi đóng thiết bị đầu cuối, cũng rời khỏi góc này.

Sự xáo động bên này không gây chú ý nhiều. Sơ Bạch rời góc phòng quay trở lại tiền sảnh, bước chân không hiểu sao có phần vội vã, trên vai như còn đọng lại hơi ấm, khiến đôi tai cậu vẫn còn ửng đỏ.

Sảnh trước vẫn như lúc cậu rời đi, mọi người đều khách sáo xây dựng quan hệ hoặc dò la tin tức. Thế lực ở đây phức tạp, mọi người đều duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài.

Sơ Bạch thoáng nhìn thấy Cảnh Lan, gã đã quay về giữa các quý tộc của Tinh vực Linh Khung, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Sơ Bạch thường xuyên hơn mà không để lộ chút gì.

Sơ Bạch nhíu mày, người hầu trước đó bị đánh ngất đã xuất hiện bình an vô sự bên cạnh cậu, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đối với thực lực của Cảnh Lan, Sơ Bạch rất rõ, cũng hoàn toàn không bận tâm việc người hầu chẳng có tác dụng gì, chỉ hỏi một câu: "Có bị thương không?"

Anh ta dường như sững lại, như thể không ngờ cậu lại quan tâm, lắc đầu: "Không sao."

Thấy vậy, Sơ Bạch không nói thêm gì nữa.

Nửa sau của buổi tiệc, Cận Văn Tu đột nhiên bước ra từ góc phòng, nổi bật đến bên cạnh Sơ Bạch. Bất kể nói chuyện với ai, hắn cũng đều dẫn theo cậu, như thể đang khoe khoang báu vật của mình với mọi người.

Ban đầu Cảnh Lan còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng về sau ánh mắt nhìn lại càng thêm u ám, như muốn nuốt chửng người ta vậy, đầy vẻ độc ác.

Vài giờ sau, khi tiệc tàn, Cận Văn Tu lại biến mất. Sơ Bạch đoán hắn có lẽ đã đi tìm Vực chủ Hoàn Nhũng để thương lượng.

Cậu phỏng đoán, chắc hẳn là đàm phán liên quan đến năng lượng.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Sơ Bạch trầm xuống. Nếu Cảnh Lan quả thật trở về, rất có khả năng gã sẽ đi ngăn cản.

Kiếp trước, Tinh vực Bạch Động cùng với Tinh vực Linh Khung âm thầm gây áp lực lên Tinh vực Hoàn Nhũng, nhưng kiếp này tình thế đảo ngược, Cảnh Lan chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.

Nhưng bây giờ cậu có thể làm gì? Phải biết rằng thời điểm cậu quay lại rất không thuận lợi, vừa lúc Bạch Động và Hoàn Nhũng bắt đầu liên kết, nếu cậu có động tĩnh gì chắc chắn sẽ bị phản lại.

Vậy chỉ có thể tìm đúng thời cơ... một thời cơ khiến Hoàn Nhũng, tốt nhất là cả Bạch Động bị tổn thương nặng, khiến họ tạm dừng hợp tác.

Sơ Bạch hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này ở kiếp trước, nhưng tiếc rằng phần lớn chỉ là lời nói nửa chừng từ miệng Cảnh Lan. Cậu không khỏi một lần nữa nhận ra gã phòng bị cậu nghiêm ngặt đến mức nào, trong khi bản thân lại tin tưởng gã như vậy.

Nhưng giờ đây những suy nghĩ này chỉ thoáng qua, nhiều ít gì cậu cũng nhớ ra được vài chuyện dựa vào những câu nói đó.

Trong lúc cậu đang suy tư, bên ngoài trời đã tối đen, những người ở đây đã về gần hết, đều trở về chỗ ở để chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mặc dù ánh mắt Cảnh Lan còn lưu luyến nhưng rõ ràng gã có thể nhẫn nại hơn nhiều so với kiếp trước. Gã cần phải giữ vững các quý tộc, cũng không thể để Cận Văn Tu nắm được nhược điểm, nên rất dứt khoát dẫn mọi người rời đi.

Những người hầu đã bắt đầu dọn dẹp địa điểm, người hầu cũng đúng lúc nhắc nhở Sơ Bạch có thể đi nghỉ ngơi rồi.

Sơ Bạch liếc nhìn anh ta, khẽ gật đầu.

Gió bên ngoài hơi lớn, không khí se lạnh, người hầu không biết từ đâu lấy ra một chiếc áo khoác lớn choàng lên vai Sơ Bạch.

Khoảnh khắc chiếc áo khoác nặng trĩu rơi xuống, Sơ Bạch sững sờ, sau đó ngửi thấy mùi hương gỗ trầm quen thuộc thoang thoảng.

Là áo khoác của Cận Văn Tu.

Sắc mặt Sơ Bạch đột nhiên trở nên kỳ lạ, người hầu có thể lấy thứ này ra rõ ràng là Cận Văn Tu đã dặn trước, nhưng cậu liếc mắt nhìn đối phương, người hầu vẫn không thay đổi sắc mặt, không có phản ứng gì.

Sơ Bạch mím môi, bàn tay nắm lấy áo khoác đột nhiên siết chặt hơn một chút, cậu thản nhiên nói: "Tôi không yếu đuối như vậy."

Người hầu không nói gì, chỉ hơi cúi đầu.

Sơ Bạch cũng biết người hầu không thể trả lời thay cho người đưa áo khoác, nét mặt cậu lạnh đi vài phần, nhưng trong lòng lại đầy cảm giác không thoải mái.

Vừa im lặng bước đi chưa được hai bước, đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong bóng tối không xa.

Cảnh Lan.

Ánh mắt Sơ Bạch dừng lại, cậu cứ nghĩ rằng đối phương đã biết kiêng dè, với những trải nghiệm ở kiếp trước, gã sẽ càng cảnh giác và cẩn thận hơn, nhưng bây giờ gã vẫn dám ở lại.

Cuối cùng cũng đợi được người, ánh mắt đen tối của Cảnh Lan dường như có thêm một chút sáng, gã lặng lẽ tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói: "Tinh cầu đó nếu em muốn, anh sẽ cho em, nếu em ghét, anh sẽ hủy nó."

Gã tiếp lời câu nói còn dang dở trong hành lang để trả lời Sơ Bạch.

Và ý nghĩa bên trong chỉ có họ mới hiểu.

Tinh cầu đó, chỉ là Đồng Sanh mà thôi.

Sơ Bạch nhắc đến Đông Cực đại diện cho việc dùng Đồng Sanh để thử thách, mà câu trả lời của Cảnh Lan bây giờ cũng như vậy.

Em muốn, anh sẽ bắt Đồng Sanh đến để em xử lý, em không muốn, anh sẽ giết hắn ta.

Sơ Bạch dường như không ngờ gã sẽ nói những lời như vậy, hơi sững sờ một chút, sau đó cười lạnh nói: "Không cần."

Cậu rõ ràng là không tin, cũng không để tâm.

Trong ký ức của cậu, Cảnh Lan đã làm mọi thứ vì Đồng Sanh, bây giờ sống lại trở về làm sao có thể thay đổi?

Chỉ là một số thủ đoạn mà thôi.

Sơ Bạch lạnh lùng, không có phản ứng gì, Cảnh Lan không khỏi sốt ruột, những chuyện khác Sơ Bạch không tin gã cũng được, gã nhận, nhưng chuyện này thì không thể không tin.

Gã đã không còn yêu Đồng Sanh nữa, có lẽ là vào năm đầu tiên, năm thứ hai gặp Sơ Bạch, gã đã không còn yêu nữa, chỉ là những ký ức quá khứ, chỉ là sự tự phụ của bản thân vẫn còn ám ảnh, cho đến khoảnh khắc Sơ Bạch chết, gã mới...

"Những chuyện khác em có thể không tin anh, chỉ có điều này..." Em hãy tin anh, anh có thể giết Đồng Sanh để em hả giận.

Lời còn chưa nói hết, Cảnh Lan đã bị cắt ngang bởi tiếng thông báo từ thiết bị đầu cuối của Sơ Bạch.

"Cuộc gọi của Vực chủ."

Người hầu nói.

Ban đầu không muốn nhận cuộc gọi, nhưng bị nhắc nhở như vậy, Sơ Bạch nhất thời lúng túng, đành phải nhận máy.

Thiết bị đầu cuối có thể kết nối riêng tư hoặc công khai, riêng tư chỉ có người kết nối với thiết bị đầu cuối mới nghe được, Sơ Bạch đương nhiên đã bật chế độ riêng tư.

Cậu còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã nói: "Tối nay ngủ với tôi."

Sơ Bạch:???

Câu nói vượt quá giới hạn đột ngột và khó hiểu này khiến đầu óc cậu trống rỗng trong giây lát, sau đó cậu không thể tin được hỏi: "Tại sao phải ngủ với anh?"

Nhưng đầu dây bên kia không có phản hồi, câu nói mơ hồ này khiến Sơ Bạch không biết nên nói gì, như thể một lớp giấy sắp bị chọc thủng vào lúc này.

Cậu mím môi, nghiến răng nói: "Cận Văn Tu!"

"Rốt cuộc anh đang nói gì vậy!"

Đầu dây bên kia vẫn không có phản hồi.

Sơ Bạch cảm thấy không ổn, cậu thăm dò hỏi: "Anh uống say rồi à?"

Mặc dù khả năng này không cao, lần trước hắn uống say có lẽ chỉ là để rèn luyện cơ thể, lần này không thể làm vậy dưới sự bao vây của nhiều thế lực như vậy.

Cậu đang nói chuyện, hoàn toàn không nhận ra Cảnh Lan phía sau đã tái mặt.

Chỉ vài câu nói này đã đủ để gã tưởng tượng ra đủ thứ.

Chẳng lẽ Sơ Bạch và Cận Văn Tu thật sự đã...

Gã vừa định bước lên một bước, người hầu đột nhiên chặn lại, mặt không cảm xúc nhìn gã, thản nhiên nói: "Vực chủ Cảnh không sợ làm lớn chuyện, Bạch Động cũng không sợ."

Câu nói này mang ý cảnh cáo rất rõ ràng, đánh mạnh vào Cảnh Lan, nói cho đối phương biết hiện tại đang ở địa bàn của Bạch Động.

Bàn tay buông thõng bên người Cảnh Lan đã nắm chặt đến mức gần như có thể nhìn thấy vài tia máu rỉ ra từ lòng bàn tay, gã nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi Sơ Bạch cúp máy, gã mới hoàn hồn.

Toàn thân gã run lên không tự chủ, cảm xúc u ám dù thế nào cũng khó kìm nén, một lúc sau, gã dường như nuốt lại những lời muốn nói vào bụng, nhìn sâu vào người hầu một cái cuối cùng im lặng rời đi.

Gã bước nhanh trở về, những lời nói vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, còn có biểu cảm của Sơ Bạch.

Sơ Bạch... chưa bao giờ như vậy trước mặt gã.

Rõ ràng Sơ Bạch luôn lạnh lùng như vậy, sao lại có nhiều cảm xúc như vậy, còn là trước mặt người khác.

Mà "người khác" này, chỉ với một cuộc gọi đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Sơ Bạch.

Cảnh Lan ghen tị đến mức gần như phát điên, gã trở về nơi ở, kìm nén một lúc lâu mới cuối cùng đè nén được cảm xúc, vừa trầm ngâm suy nghĩ về những việc tiếp theo, vừa thuận tay cởi áo khoác ra, nhưng cũng vào lúc này, gã dường như nhận thấy điều gì đó, đột nhiên lật áo khoác lại!

Phía sau lại có một vết màu sẫm.

Đây là...

Cảnh Lan cau mày ngửi, nhanh chóng nhận ra đó là một thiết bị giám sát ngắn hạn, loại giám sát này như một miếng mỏng có thể dán lên bất cứ đâu, sau một thời gian sẽ biến mất và để lại dấu vết, đây là nhược điểm lớn nhất của nó, ưu điểm là khó bị phát hiện.

Nhưng quan trọng nhất là, loại thiết bị giám sát mới này sẽ được công khai ba năm sau!

Gã không ngờ rằng Cận Văn Tu đã chế tạo ra nó từ sớm như vậy và còn sử dụng trên người gã! Nếu gã không sống lại, hoàn toàn sẽ không phát hiện ra.

Là lúc nào!

Cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Cận Văn Tu, Cảnh Lan vẫn không khỏi tức giận đến đau đầu, gã nhanh chóng nhớ lại, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Đúng rồi, là lúc "đánh ngất" tên người hầu yếu ớt đó.

Cảnh Lan gần như muốn cười phá lên vì tức giận, gã tức giận ném chiếc áo khoác lên chiếc ghế bên cạnh, gã đã nói, làm sao người hầu mà Cận Văn Tu để bên cạnh Sơ Bạch lại yếu như vậy.

Thì ra, thì ra vấn đề nằm ở đây!

...

Về phía Sơ Bạch, sau khi cúp máy Cận Văn Tu mà không có thêm lời nào, cậu chỉ cảm thấy khó hiểu, ban đầu quả thật bị dọa, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.

Thậm chí còn hơi nhướn mày.

Ý gì đây?

Cậu liếc nhìn người hầu bên cạnh với vẻ mặt thờ ơ như không liên quan, liên tưởng đến lời nhắc nhở kỳ lạ của đối phương.

Tốt lắm.

Sơ Bạch hiểu ra, cũng im lặng.

Cậu bước nhanh về nơi ở, sau khi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Cận Văn Tu đang ngồi bình thản trong phòng xử lý công việc, cậu đóng cửa lại, người hầu kia cũng đã biến mất từ lúc cậu bước vào.

Sơ Bạch bước tới, bóng của cậu dưới ánh đèn chiếu xuống bàn của Cận Văn Tu, che khuất tài liệu đặt trên đó.

Cậu nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Sơ Bạch mơ hồ biết lý do, nhưng cảm thấy thật vô lý, người này... không nên trẻ con như vậy chứ.

Cận Văn Tu từ từ đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, đôi mắt vẫn đen như mực nhìn cậu, hắn dường như cười nhẹ.

"Vực chủ Cảnh, tức giận lắm phải không?"

- ------------

Tuổi của nhân vật ở hiện tại, bé Bạch 18t, bạn Tu 22t, thằng Lan 27t.

Bình luận

Truyện đang đọc