SỐNG LẠI TÔI THÀNH ĐÔI VỚI KẺ THÙ CẶN BÃ

Sau khi bắt được Đồng Sanh, Cận Văn Tu để quân đội bắt đầu thẩm vấn.

Bên họ rất ít khi dùng những phương pháp tàn bạo, phần lớn tác động vào tinh thần. Đồng Sanh không chịu đựng được lâu đã bắt đầu suy sụp, nhưng hắn ta vẫn không chịu nói gì, thậm chí dù đau đớn đến mức bắt đầu tự hại mình cũng không muốn tiết lộ nửa lời.

Cận Văn Tu biết đối phương không phải kẻ cứng đầu, vậy mà lại không chịu nói gì, chỉ có thể là cái giá phải trả khi nói ra còn lớn hơn.

Thậm chí là, cái chết.

Đã như vậy, tiếp tục ép hỏi cũng vô ích, cần một cơ hội.

Sau đó, Cận Văn Tu bắt đầu cho căn cứ phía Tây chủ yếu phòng thủ, các căn cứ khác thì đưa quân số lớn ra, tấn công toàn diện vào khu vực sao Linh Khung.

Quân đội Linh Khung liên tiếp thất thủ.

Đồng thời, Sơ Bạch cũng lại ra chiến trường, cậu đối mặt trực tiếp với các binh lính Linh Khung, đối với những người từng cùng một tinh vực với mình, cậu không hề nương tay.

Có vài người thậm chí còn là người quen.

Chính là những tướng lĩnh đã cùng cậu đi dẹp loạn quân miền Bắc ở kiếp trước. Cậu vẫn nhớ lúc đó vì cứu Duy Tư mà bị thương nặng, nhưng lại không được một thiết bị y tế thông thường nào để cứu chữa.

Sơ Bạch không oán hận, nhưng cũng chẳng có tình cảm gì với họ.

Quân đội Bạch Động liên tiếp phá vỡ phòng tuyến ngoài của Linh Khung, thế như chẻ tre.

Tương tự, sự phản kháng của Linh Khung cũng càng thêm quyết liệt. Phòng thủ vòng ngoài đã bị phá vỡ, tiếp tục tấn công sẽ đến đảo Trung tâm!

Trong khi đó, Hoàn Nhũng thấy Linh Khung bỗng nhiên thất thủ nhanh như vậy, không khỏi nao núng, nhưng Vực chủ Hoàn Nhũng hiểu rõ, cứ tiếp tục như thế này, kẻ tiếp theo bị đánh bại chắc chắn sẽ là Hoàn Nhũng!

Vực chủ Hoàn Nhũng nghiến răng, ra lệnh cho toàn quân Hoàn Nhũng tấn công Bạch Động, cố gắng kéo quân Bạch Động trở về để Linh Khung có thời gian thở.

Thế nhưng, quân đội tiền tuyến của Bạch Động hoàn toàn không quan tâm.

Ban đầu Vực chủ Hoàn Nhũng còn không hiểu, mãi đến khi đánh đến tận cửa nhà Bạch Động, nhìn thấy những khẩu pháo mới được đưa ra, nhìn thấy vô số quả bom dội xuống mà ngay cả lớp phòng thủ cao nhất cũng không thể chống đỡ, ông ta mới hiểu.

Bạch Động còn có quân tiếp viện!

Lực lượng họ để lại mạnh hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều.

Dường như đã nắm chắc được tính cách không dám liều mạng của Vực chủ Hoàn Nhũng, quân đội Bạch Động như những đội cảm tử, không tiếc mạng kéo theo một lượng lớn quân địch xuống nước, trước lối đánh điên cuồng như vậy, Vực chủ Hoàn Nhũng quả nhiên không chịu nổi.

Cuối cùng, ông ta rút một phần quân đội không còn tấn công áp đảo nữa, chỉ dám án binh bất động ở gần đó, thỉnh thoảng quấy rối.

Còn quân đội tấn công Linh Khung thì gặp phải trở ngại.

Cảnh Lan đích thân dẫn quân ra tiền tuyến.

Nếu nói về phía Bạch Động, Cận Văn Tu luôn là người đứng ở tiền tuyến, từ một góc độ nào đó, hắn thật sự không sợ chết, điều này có tác dụng rất lớn đối với tinh thần binh sĩ. Còn về phía Linh Khung, Cảnh Lan đa phần ở hậu phương, bây giờ cũng đã ra tiền tuyến, đương nhiên cũng có sự khích lệ rất lớn đối với binh lính, mơ hồ tạo thành xu hướng có thể chống lại Bạch Động một lần nữa.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng.

Không lâu sau, quân đội Bạch Động lại tiếp tục tiến công.

Ba tháng sau.

Linh Khung bị công phá hoàn toàn.

Khói lửa chiến tranh lan đến đảo Trung tâm, vùng biển xanh ngày nào giờ đây bị nhuộm đỏ bởi máu và bom đạn, khắp nơi trên đảo là những vết cháy xém do bom đạn.

Tất cả những kẻ chống cự đều bị tiêu diệt sạch sẽ, những người đầu hàng thì được tha mạng.

Cuối cùng, Cảnh Lan bị bắt trong đại điện trung tâm.

Gã ngồi trên ghế chủ của mình, toàn thân bê bết máu, nhìn người bước vào điện với vẻ hung dữ nhưng cũng đầy tuyệt vọng.

"Cận Văn Tu... mày dựa vào cái gì..."

Gã căm phẫn, ghen tị, thù hận, ngọn lửa đố kỵ trong lòng gần như thiêu đốt gã thành tro bụi, gã quá hận, gã cảm thấy không công bằng, gã cảm thấy không nên như vậy.

Tại sao gã sống lại một lần nữa, vẫn không có được gì!

Kiếp trước gã mất Sơ Bạch, mất Linh Khung, cuối cùng chết thảm trong nhà tù chật hẹp đẫm máu đó, nhưng tại sao... gã sống lại một lần nữa vẫn như vậy!

Gã vẫn mất Sơ Bạch, mất Linh Khung.

Là Cận Văn Tu, tất cả đều tại hắn...

Là hắn cướp đi tất cả của gã.

Cảnh Lan đột nhiên vùng dậy khỏi ghế, lao về phía đối phương, gã dốc toàn lực, bất chấp mọi họng súng và lưỡi đao, dù có phải thương địch một nghìn tự tổn hại tám trăm cũng phải kéo đối phương xuống địa ngục cùng mình!

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sắp chạm vào nhau, gã bị đá văng ra, đập mạnh vào ghế chủ của mình, ngay lập tức, một ngụm máu đen phun ra.

"Khụ... khụ..."

Cảnh Lan run rẩy nằm trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra từ khóe môi, nhuộm đỏ gạch lát nền.

Gã trừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Cận Văn Tu.

"Vực chủ, ngài không sao chứ." Lã Tư đứng bảo vệ bên cạnh Cận Văn Tu, liếc nhìn người bị đá văng ra một cách vô cảm, rồi thu hồi ánh mắt hỏi.

Cận Văn Tu thản nhiên nói: "Không sao, đưa hắn đi."

Cũng lúc đó, Sơ Bạch dẫn một đội nhỏ bước vào, "Đã kiểm tra xong."

Cậu vừa đi vào, vừa cài súng vào thắt lưng, trên người còn dính vài vết máu tươi.

Nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, chỉ là dẫn đội quân lục soát toàn bộ đảo, những người sống sót muốn đầu hàng thì tạm giam lại, còn không muốn đầu hàng thì... bắn chết ngay lập tức.

Những tên hầu ở đảo Trung tâm trước kia đã khinh miệt Sơ Bạch như thế nào, giờ gặp cậu lại sợ hãi đến mức nấy. Chúng quỳ rạp dưới chân cậu không ngừng cầu xin tha mạng.

Tuy nhiên Sơ Bạch đã sớm quên hết về chúng, không còn chút ấn tượng nào, cậu chỉ làm theo quy định.

Những kẻ cầu xin và muốn đầu hàng, binh lính dẫn xuống giam giữ. Tất nhiên cũng có kẻ không chịu, chúng chửi bới Sơ Bạch là kẻ phản bội, vong ân bội nghĩa, nói rằng lúc đầu Vực chủ không nên cứu cậu.

Sơ Bạch liếc nhìn chúng, lạnh nhạt nói: "Các người biết mục đích ban đầu Cảnh Lan đưa tôi về đây chứ?"

- Cũng chính là, dùng làm thế thân cho Đồng Sanh.

Sắc mặt vài tên đó cứng đờ, lộ ra chút xấu hổ.

Sơ Bạch giơ súng trong tay lên, "Xem ra các người không muốn đầu hàng."

Mấy tên đó thấy cậu nghiêm túc, lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng vừa há miệng chưa kịp nói lời cầu xin, khoảnh khắc tiếp theo viên đạn đã xuyên thủng đầu chúng.

Xử lý xong, Sơ Bạch thu súng về, vẻ mặt không cảm xúc, nói với những người bên cạnh, "Tản ra tìm người, ai không đầu hàng ngay lập tức thì xử lý luôn."

Quy định vốn là như vậy.

Dù đã rời đi rất lâu, nhưng cậu vẫn quen thuộc hòn đảo này, dẫn người nhanh chóng lục soát xong, quay về chính điện.

Cũng chính là lúc này.

"...Sơ Bạch." Ánh mắt Cảnh Lan đờ đẫn, sau đó vội vàng đưa tay cố gắng bò lại, nhưng bị binh lính ập đến đè chặt xuống đất.

"Cút đi!" Gã gào lên giận dữ, gã cố sức vùng vẫy, nhưng đã kiệt sức nên không thể thoát khỏi sự trói buộc của quân đội vũ trang.

"Đệt mẹ tao bảo chúng mày cút! Sơ Bạch! Sơ Bạch..." Gã không ngừng gọi tên Sơ Bạch.

Xung quanh có vài binh sĩ không nhịn được ném ánh mắt tò mò, nhưng rất nhanh đã kiềm chế thu lại.

Từ lâu đã nghe nói Thiếu tướng Sơ và Vực chủ Linh Khung có chút quan hệ, bây giờ xem ra "quan hệ" này không nhỏ.

Nhưng Sơ Bạch lại khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy phiền phức. Người lính bên cạnh quan sát tỉ mỉ thấy biểu cảm này, lập tức càng thêm tò mò.

Phải biết vị Thiếu tướng này nổi tiếng lạnh lùng, bình thường tuy không cười đùa với họ, nhưng cũng chưa từng tức giận, cả người như cục đá không tình không dục, không buồn không vui.

Bây giờ lại cũng có lúc ghét một người.

"Sơ Bạch... là anh không tốt, là anh không tốt, em tha thứ cho anh được không, em..." Cảnh Lan không ngừng lẩm bẩm, điều này gần như đã trở thành ám ảnh của gã.

Gã rất mong có thể xóa đi những tổn thương trước đây, nhưng dường như làm thế nào cũng không được.

"Bịt miệng hắn lại." Cận Văn Tu phất tay ra lệnh.

Những người lính đang chăm chú hóng chuyện liền cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng nhanh chóng ra tay bịt miệng đối phương lại.

Cảnh Lan giãy giụa loạn xạ, trên người gã có vết thương, sau một hồi vùng vẫy khiến máu me đầy người, thậm chí còn tự bẻ gãy cánh tay để thoát khỏi sự khống chế của binh lính, nhưng cuối cùng vẫn bị những người lính phản ứng nhanh chóng áp chế trở lại.

Trong khoảnh khắc đó, trán của mấy người lính toát đầy mồ hôi lạnh, không ngờ Vực chủ của Linh Khung lại tàn nhẫn đến mức, nói bẻ tay là bẻ ngay.

Cảnh Lan bị khống chế một lần nữa, chăm chú nhìn về phía Sơ Bạch, trong ánh mắt là sự cầu khẩn, chỉ cần Sơ Bạch liếc gã một cái với ánh mắt thương hại thôi cũng được.

Nhưng cuối cùng, gã cũng chẳng nhận được một ánh mắt nào.

Cận Văn Tu ra lệnh cho binh lính đưa gã đi giam lại, sau đó chuẩn bị đích thân đến khu vực gần đại điện xem liệu có manh mối nào về Đồng Sanh hay không.

"Em mệt không?" Hắn quay lại đứng trước mặt Sơ Bạch, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hơi lạnh của cậu.

"Cũng tạm." Sơ Bạch đáp, rồi liếc mắt nhìn quanh một vòng, "Em đi với anh."

Cận Văn Tu không nhịn được cười, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cậu, "Được."

Hành động này quá đột ngột, khiến Sơ Bạch ngẩn ra một lát, rồi nhìn quanh những người lính còn lại, trong chớp mắt, họ dường như hiểu ý ngay lập tức đồng loạt quay mặt đi.

Sơ Bạch:......

Cậu im lặng liếc nhìn Cận Văn Tu.

Cận Văn Tu dường như đang rất vui, ánh mắt hắn đầy vẻ hạnh phúc khi nhìn cậu.

Cũng đúng thôi, ân oán giữa họ và Linh Khung cuối cùng cũng đã được giải quyết trong ngày hôm nay. Tiếp theo chỉ còn lại Hoàn Nhũng, có lẽ cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian nữa.

Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Khoảng cách đến kết cục mà hắn mong muốn, càng ngày càng gần.

Một phần quân đội được phân công đóng quân tại chỗ, phần còn lại được cử đi nơi khác để giải quyết sự việc và dọn dẹp chiến trường. Cận Văn Tu chỉ dẫn theo Sơ Bạch, cả hai bắt đầu tìm kiếm manh mối cần thiết trong đại điện.

Hắn muốn xem liệu nơi này có để lại tài liệu quan trọng hay dấu vết đặc biệt nào không.

Còn lý do chỉ mang theo Sơ Bạch?

Tất nhiên là vì sự ích kỷ của hắn.

Họ đi qua một vài tòa nhà gần đại điện. Sơ Bạch nhìn những tòa nhà ngay trước mắt, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Nơi này chính là chỗ mà cậu đã từng ở.

Cậu đi theo Cận Văn Tu lên lầu.

Nơi đây không có gì thay đổi so với lúc cậu rời đi, Cận Văn Tu đi trước cậu, có vài cánh cửa được mở ra, một số khác thì bị bỏ qua, cho đến khi họ đứng trước phòng ngủ của Cảnh Lan, hắn dừng lại bước vào bên trong.

Bố cục trong phòng không có gì thay đổi, ngoại trừ một tấm ảnh đặt trên đầu giường.

Là tấm ảnh của Cảnh Lan và Sơ Bạch.

Trong ảnh, Sơ Bạch trông rất nhỏ nhắn, đối phương ôm cậu vào lòng, cậu im lặng vòng tay qua cổ gã co người lại.

Tấm ảnh này được chụp khi cậu vừa mới đến Linh Khung không lâu.

Khi nhìn thấy tấm ảnh, ánh mắt Cận Văn Tu thoáng khựng lại, rồi hắn quay người nhìn Sơ Bạch.

Nhưng chỉ thấy Sơ Bạch hoàn toàn không để tâm, cậu quay đầu nhìn đi chỗ khác. Khi thấy hắn nhìn, cậu hỏi một cách khó hiểu: "Sao vậy?"

Cậu đã thấy bức ảnh rồi, nhưng... thì sao chứ?

Đối với cậu, nó hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc nào, đó là những chuyện không còn liên quan đến mình nữa.

"Không có gì."

Cận Văn Tu nói vậy, nhưng hắn lại bước gần đến cậu.

Hắn càng bước gần hơn, càng ngày càng gần, cho đến khi dồn Sơ Bạch vào góc tường.

Sơ Bạch:?

"Vực chủ, nếu ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng." Sơ Bạch bình thản nói.

Cận Văn Tu nhẹ nhàng tiến sát lại, "Vậy ôm cổ anh đi."

Sơ Bạch:??

Cậu không chút biểu cảm, cố từ chối, "Anh không thấy hành động này rất kỳ quặc sao?"

Mặc dù cậu sẵn sàng đáp ứng phần lớn yêu cầu của người yêu, nhưng yêu cầu này vào lúc này, quả thật rất kỳ lạ.

Nghe thấy vậy, Cận Văn Tu không nói thêm gì nữa, mà chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ hôn lên môi Sơ Bạch, rồi nói tiếp: "Ôm anh."

Hắn ở rất gần, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, mang theo hơi ấm đang dần tăng lên.

Lồng ngực Sơ Bạch hơi phập phồng nhanh hơn một chút, cậu do dự rồi giơ tay vòng qua cổ hắn, ngay lúc đó, Cận Văn Tu theo đà của cậu mà siết chặt cậu hơn, hôn cậu thật sâu, đồng thời tay hắn vòng qua eo cậu, một tay khác giữ chặt sau gáy cậu.

Sơ Bạch bị va vào tường, nhưng nhờ có tay của Cận Văn Tu đỡ phía sau nên cậu không cảm thấy đau đớn, chỉ hơi rung chuyển chút.

Cậu rên lên một tiếng nhỏ, nhưng âm thanh ấy nhanh chóng bị nuốt chửng bởi đối phương.

Cận Văn Tu hôn rất dữ dội, thỉnh thoảng lại cắn vào môi và đầu lưỡi của cậu, mang lại cảm giác tê dại.

"Hừ..."

Sơ Bạch thở hổn hển, cố gắng hết sức để hòa nhịp với đối phương. Nhưng cậu thực sự không giỏi chuyện này, chỉ có thể chậm rãi học theo.

Chỉ một lúc sau, cậu đã cảm thấy khó thở, miệng bị hút và cắn đến đau nhức.

Cậu không ngừng nuốt nước bọt, hơi thở nóng hổi thoát ra từ khóe môi.

Không biết bao lâu sau, Cận Văn Tu mới buông cậu ra.

Ngay khoảnh khắc được thả lỏng, Sơ Bạch như được hồi sinh. Cậu vội vàng quay đầu đi, hơi cúi xuống che miệng thở dốc. Cậu cảm thấy môi mình nóng rát với hơi sưng lên.

Cậu có linh cảm...

Bây giờ chắc chắn không thể gặp ai được nữa.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi liếc nhìn Cận Văn Tu.

Cận Văn Tu thấy vậy, lại ôm lấy mặt cậu hôn nhẹ lên khóe môi, trông rất lưu luyến không rời.

Hắn thực sự rất muốn...

Muốn Sơ Bạch hoàn toàn thuộc về hắn.

...

Sau khi lục soát trong phòng, Cận Văn Tu cũng tìm được vài thứ hữu ích. Hắn cất chúng vào nút không gian, rồi dẫn Sơ Bạch đến căn phòng tiếp theo.

Thế nhưng vừa bước ra khỏi cửa, hắn đột nhiên loạng choạng, vội vàng tựa vào tường!

Sơ Bạch giật mình, nhận ra sự bất thường của hắn.

"Anh bị thương ở đâu?"

Cậu tưởng rằng vết thương trước đó của Cận Văn Tu trên chiến trường đang tái phát, vội vàng tiến lên hỏi.

Cận Văn Tu lắc đầu, cau mày nói: "Không sao."

Tuy miệng nói vậy, nhưng cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội, dường như có vô số thứ muốn chen vào tâm trí hắn. Những hình ảnh vô tận lướt qua trước mắt, khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra.

Bất ngờ, Cận Văn Tu loạng choạng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Sơ Bạch thấy vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng. Cậu đỡ lấy hắn, "Nghỉ ngơi một chút đi, em gọi người tới."

Cận Văn Tu không nói một lời, trong chốc lát, mồ hôi lạnh đã túa ra ướt đẫm cả áo.

Sơ Bạch nhanh chóng đẩy cánh cửa phòng không xa, thoáng ngạc nhiên khi thấy đó là căn phòng cũ của mình, rồi nhanh chóng gỡ bỏ lớp chắn bụi trong phòng, đỡ Cận Văn Tu vào. Nhưng đỡ được một nửa, người trên người cậu đột ngột đè xuống, sức nặng khiến cậu loạng choạng suýt ngã.

Sơ Bạch mím môi, gọi: "Cận Văn Tu!"

Hắn đã hoàn toàn bất tỉnh.

Chuyện gì vậy?

Sơ Bạch không khỏi có chút hoảng loạn, cậu cố gắng đè nén những suy nghĩ hỗn loạn, bình tĩnh đỡ hắn lên giường, rồi nhanh chóng gọi điện cho Lã Tư và những người khác.

Lã Tư rất ngạc nhiên khi nhận được tin, vội vàng để lại một câu "Tôi tới ngay" rồi cúp máy.

Lúc này, Sơ Bạch đã đặt Cận Văn Tu trên giường.

Tình huống đột ngột này khiến cậu có chút bất ngờ, theo cậu biết, Cận Văn Tu không có bệnh gì đột ngột cả, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Chuyện không biết luôn khiến người ta hoảng loạn.

Sơ Bạch dùng thiết bị đầu cuối kiểm tra nhịp tim, hô hấp và các chỉ số cơ bản khác của hắn, không có vấn đề gì, giờ chỉ có thể chờ Lã Tư đưa bác sĩ tới.

Cậu im lặng ngồi bên giường, vuơb tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Cận Văn Tu, tay hắn vẫn còn ấm, điều đó phần nào an ủi cậu. Nghĩ đến cảnh hắn đột ngột ngất xỉu, cậu không khỏi có chút sợ hãi.

Sơ Bạch cau mày, vẻ mặt lo lắng, cậu liên tục kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của Cận Văn Tu, vẫn không có vấn đề gì.

Cứ như thể... hắn đột nhiên ngủ thiếp đi vậy.

Không lâu sau, Lã Tư cuối cùng cũng đưa bác sĩ và thiết bị đến, nhưng sau một loạt kiểm tra, vẫn không tìm thấy vấn đề gì.

Điều này khiến mọi người có mặt đều bối rối.

Các bác sĩ cau mày, dường như chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, ngay cả những thiết bị tiên tiến và chính xác nhất cũng không thể phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.

Phải chăng đây là một loại virus mới?

Các bác sĩ nói rằng họ cần thảo luận thêm.

Họ gắn thiết bị giám sát các dấu hiệu sinh tồn cho Cận Văn Tu, rồi sang phòng bên cạnh để bàn bạc.

Lã Tư thấy kết quả như vậy, sắc mặt cũng trở nên u ám. Anh ta yêu cầu Sơ Bạch kể lại tình huống lúc đó, Sơ Bạch lại kể lại chi tiết một lần nữa.

Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, hắn đột ngột ngất xỉu.

Lúc này, Lã Tư dường như nhận được một số thông tin, nhưng chuyện của Vực chủ đang cấp bách, anh ta không có thời gian để ý đến.

"Thiếu tướng Sơ, cậu ở đây trông Vực chủ một lát, tôi đi một lát sẽ quay lại." Lã Tư định đi liên lạc với những người ở viện nghiên cứu.

Sơ Bạch gật đầu, "Được."

Sau đó, Lã Tư nhanh chóng rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Sơ Bạch ngồi bên giường, im lặng nắm tay Cận Văn Tu, nhất thời không biết làm gì.

Đột nhiên, sắc mặt cậu thay đổi.

Chẳng lẽ... lại là Đồng Sanh ra tay?

Chỉ có thủ đoạn của Đồng Sanh mới không để lại dấu vết...

Nhưng Cận Văn Tu không để lại bất kỳ lời nào trước khi ngất xỉu, nếu là Đồng Sanh ra tay, chẳng lẽ hắn không nhận ra điều gì bất thường sao?

Không, có lẽ cậu quá tin tưởng Cận Văn Tu, đối phương cũng không phải là vạn năng, luôn có lúc sơ hở.

Sơ Bạch cau mày, không ngừng suy nghĩ.

Cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi... phía sau cậu đột nhiên có động tĩnh.

Bàn tay cậu đang nắm lấy khẽ động đậy, Sơ Bạch giật mình tỉnh lại, cảm giác đó quá nhanh, cậu cứ nghĩ là mình bị ảo giác, nhưng ngay sau đó, bàn tay đó đột ngột siết chặt, nắm lấy tay cậu.

Sơ Bạch sửng sốt, cậu quay đầu lại, thấy Cận Văn Tu không biết đã mở mắt từ lúc nào.

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu chằm chằm, mang theo cảm giác ngạt thở đầy sát khí.

Hắn không phải là Cận Văn Tu!

Không, không đúng, hắn phải, nhưng mà...

Sơ Bạch rất nhạy cảm, trong khoảnh khắc cậu nhận ra có gì đó không ổn. Cận Văn Tu trước mặt cậu mang lại cảm giác rất lạ, rất không đúng, nhưng rõ ràng hắn vẫn là Cận Văn Tu.

"Sơ Bạch..."

Cận Văn Tu cất lời, giọng nói của hắn khàn khàn, rất thấp.

Sơ Bạch im lặng một lúc không đáp, mãi cho đến khi Cận Văn Tu nhẹ nhàng kéo tay cậu, cậu mới hơi cúi người lại gần một chút.

Cậu nói: "Anh có gì đó không ổn. Anh là Cận Văn Tu sao?"

Cậu nói thẳng, ánh mắt mang theo chút cảnh giác.

Nghe vậy, Cận Văn Tu ngừng lại trong giây lát, sau đó khẽ cười, "Đương nhiên là anh..."

Hắn lại nói: "Sơ Bạch, đến gần hơn một chút."

Sơ Bạch im lặng một lúc, do dự một chút rồi khẽ cúi đầu xuống. Một tay cậu bị Cận Văn Tu nắm lấy, tay còn lại phải chống xuống giường để giữ thăng bằng.

Mái tóc trắng dài vừa đủ của cậu trượt xuống từ bờ vai, đôi mắt bạc trong sáng lặng lẽ nhìn đối phương.

Khoảng cách này dường như khiến Cận Văn Tu hài lòng, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tai cậu, từng chút một lần theo vành tai đến gò má.

Cách vuốt ve này rất quen thuộc.

Sơ Bạch biết rõ.

Nhưng cảm giác từ người trước mặt lại rất khác thường.

"Anh đã biết mọi chuyện rồi," Cận Văn Tu khẽ nói, tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ cậu, kéo cậu xuống thêm, khiến khoảng cách giữa hai người lại gần thêm nữa.

"Tất cả đã trở lại trong ký ức..." Bàn tay hắn siết chặt, ánh mắt Sơ Bạch chợt cứng lại, tay cậu mất điểm tựa ngã xuống người đối phương.

Khi cậu định đứng dậy, đột nhiên bị Cận Văn Tu nắm lấy vai, xoay người đè cậu xuống dưới.

Mũi họ khẽ chạm nhau, khoảng cách giữa đôi môi dường như chỉ cần một chút nữa là sẽ chạm tới.

"Anh..." Đồng tử của Sơ Bạch khẽ co lại, nhìn người trước mặt chỉ cách một chút.

Cận Văn Tu nhẹ nhàng bóp cổ cậu, ngón tay hắn chạm vào yết hầu của cậu, dường như đang tận hưởng nhịp đập của sự sống.

Hắn thì thầm: "Thì ra là thế..."

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn lướt qua đôi mày của Sơ Bạch, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên giữa hai hàng lông mày của cậu.

Động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu một báu vật đã đánh mất nhưng tìm lại được.

Ngay sau đó, hắn lại hôn lên đôi môi hơi sưng của Sơ Bạch, lời thì thầm tràn ra từ kẽ răng,

"Sơ Bạch, canh bạc này... chúng ta thắng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc