Tinh cầu Mạn Mà?
Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy khiến Sơ Bạch giật mình.
Trong ký ức, vùng đất tuyết bay tán loạn ấy, nơi cậu bị cái lạnh lẽo đông cứng dần dần chôn vùi vĩnh viễn, dường như đã sắp tan biến trong tâm trí.
Duy Tư nâng tách trà nóng, ngón tay vuốt ve thành tách, hơi cúi đầu thở dài.
Tuy rằng chuyện năm đó đã qua lâu rồi, cậu ta rời khỏi Linh Khung cũng đã lâu, càng không cần phải nói đến việc Linh Khung hiện tại đã sớm bị hủy diệt, nhưng dù sao cậu ta đã sống ở Linh Khung mười mấy năm, đột nhiên nghe được tin tức Vực chủ Linh Khung đã chết, ít nhiều cũng có chút cảm khái.
Sơ Bạch nhanh chóng thoát khỏi hồi ức, đối với cậu mà nói, đoạn ký ức kia so với hiện tại đã có chút nhạt nhòa, trước cuộc sống tươi sáng hiện giờ, khoảng thời gian đó dường như chỉ là một cơn ác mộng.
Cậu bưng chén trà nhấp một ngụm, "Anh cảm thấy áy náy?"
Biểu cảm cậu không có gì khác thường, tựa như đang nói về một người không liên quan gì đến mình.
Duy Tư nghe vậy vội vàng lắc đầu, "Tôi không ngu trung như vậy."
Năm đó Cảnh Lan rõ ràng muốn giết cậu ta, làm sao cậu ta có thể vì rời đi mà cảm thấy áy náy.
"Thực ra, tôi cũng không biết phải nói tâm tình gì..." Duy Tư gãi gãi đầu, "Chỉ là nghĩ, một người như vậy cứ như vậy mà chết, nghe nói Vực chủ Hoàn Nhũng vẫn còn sống tốt."
Sau khi tinh vực thống nhất, Cận Văn Tu cũng không hạ sát thủ với hai Vực chủ tinh vực, hắn rất thích thú cho hai người bốc thăm, bốc trúng tinh cầu nào thì bị lưu đày đến đó, tước đoạt tất cả những gì họ có trước đây, nhưng chỉ cần bọn họ không tạo phản, Cận Văn Tu sẽ không can thiệp hay nhắm vào bọn họ nữa.
Vận may của Vực chủ Hoàn Nhũng không tồi, bốc trúng một tinh cầu cấp thấp, ít nhất cơ sở hạ tầng từ từ cũng có, Cảnh Lan thì không được tốt lắm, gã đi đến tinh cầu rác.
Việc cải tạo tinh cầu rác vốn dĩ cũng nằm trong kế hoạch xây dựng tinh vực mới, mọi việc cứ từ từ tiến hành, đến lượt tinh cầu rác cũng không biết phải mất bao lâu.
Sau đó Vực chủ Hoàn Nhũng trở thành phú thương ở đó, ngay sau đó đi tinh cầu trung tầng bắt đầu làm ăn, trừ bỏ lúc đầu có chút toan tính thì hiện tại đã an phận.
Còn Cảnh Lan, vẫn luôn không có tin tức gì.
Nhưng mà...
Duy Tư bưng trà lên uống một ngụm, "Ngày cậu kết hôn, hình như tôi...... nhìn thấy hắn."
Sơ Bạch nghe vậy không có phản ứng gì, biểu cảm nhàn nhạt.
Duy Tư do dự một chút rồi chậm rãi nói: "Nhưng tôi không chắc chắn có phải hắn hay không, người nọ mặc bộ đồ màu xám bạc rất bình thường, ban đầu tôi cũng không chú ý tới, sau đó ở một góc độ nào đó lại mơ hồ cảm thấy có chút giống."
Nói là quần áo bình thường đã là cách nói khách khí.
Duy Tư thậm chí cảm thấy còn không bằng khu ổ chuột ở một số tinh cầu.
Nhưng Cảnh Lan cũng không phải người không có năng lực, cho dù gã đi tinh cầu rác cũng không nên sống thành ra như vậy.
Hơn nữa đối phương đã có vé tàu bay có thể đến trung ương, cuối cùng lại chết ở tinh cầu phản loạn, hiển nhiên trên tay cũng không phải không có tiền sao.
Là gã cố ý để mình sống như vậy.
"... Chân người nọ còn bị tật." Duy Tư dứt lời, lại vội vàng bổ sung: "Cơ mà, tôi nói những điều này không có ý gì khác, chỉ là tôi cảm thấy chuyện này thật sự khiến tôi có chút khiếp sợ, vì chúng ta lại cùng xuất thân từ Linh Khung, cho nên mới tùy ý nhắc tới một chút."
Sơ Bạch dường như khẽ cười, "Không sao, thật ra nếu anh không nhắc tới, tôi còn tưởng rằng hắn đã chết từ lâu rồi."
Duy Tư im lặng một chút, sau đó ngượng ngùng gãi đầu, nửa ngày sau mới thấp giọng thở dài, "Nếu lúc trước hắn không ra tay với tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể ngờ hắn sẽ làm ra chuyện như vậy."
Rốt cuộc, hình tượng bên ngoài của Cảnh Lan vẫn luôn được bao bọc hoàn mỹ.
Duy Tư cười khổ, "Trước kia mục tiêu mà tôi liều mạng phấn đấu chính là trở thành tướng sĩ đắc lực của Linh Khung, vì Linh Khung, vì Vực chủ Linh Khung mà cống hiến."
"Không ngờ sau này lại thành ra như vậy..."
"Càng không ngờ tới, thân là Vực chủ nhiều năm như hắn lại cứ như vậy mà chết."
Chết không một gợn sóng, như một hạt bụi.
Đối với cậu ta, người hiện giờ đã đứng ở một độ cao nhất định, tâm tình lại mơ hồ phức tạp.
Sơ Bạch nhìn cậu ta, thầm nghĩ, kiếp trước Duy Tư xác thực đã thực hiện được mục tiêu của mình, chỉ tiếc sau đó vì giúp cậu, cuối cùng cũng không biết rơi vào kết cục gì.
Bị cách chức, mọi nỗ lực đổ sông đổ bể trong một sớm hẳn là không thể tránh khỏi.
"Đây là lựa chọn của hắn." Sơ Bạch thản nhiên nói: "Mọi chuyện, chưa từng có ai ép buộc hắn, tất cả đều là do hắn tự làm tự chịu."
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, tất cả mọi việc, mọi con đường, bất kể đúng sai tốt xấu đều là do gã tự mình lựa chọn.
Thậm chí sau khi gã thất bại, Cận Văn Tu còn tha cho gã một mạng, so với hành vi tàn sát toàn tộc của gã để giữ địa vị, hắn đã đủ nhân từ rồi.
Chỉ cần có thể buông bỏ tạp niệm, những ngày sau này vẫn có thể sống rất tốt.
Ví dụ như Vực chủ Hoàn Nhũng.
"Cậu nói đúng." Duy Tư gật đầu, "Tôi cũng thường xuyên nghĩ, nếu hắn thật sự giống như vẻ ngoài mà mình tô vẽ, lớn mạnh ôn hoà, thì kết cục hiện tại có lẽ sẽ khác."
"Nhưng không phải vậy."
Duy Tư uống cạn chỗ trà còn lại, "Hắn thậm chí ngay cả một chút điểm mấu chốt cũng không có."
Cậu ta đối với Vực chủ Linh Khung, không mang theo hoài niệm hay áy náy đáng thương. Chỉ đơn thuần có chút tiếc nuối, có chút không thể tin được. Dù sao thì đó từng là mục tiêu mà cậu ta đã nỗ lực mười mấy năm trời theo đuổi, nhưng hiện tại...
Mục tiêu ấy lại lặng lẽ chết đi trong một góc không ai biết đến.
Sơ Bạch nhìn cậu ta, thở dài một tiếng, "Nhưng anh đã lựa chọn đúng."
Duy Tư khựng lại một chút trước khi tiếp tục động tác.
Sơ Bạch bình thản nói tiếp: "Dù là phương hướng hay lựa chọn của anh, anh đều không sai. Chỉ là vận may không tốt, lựa chọn của anh đã phản bội anh."
"Nhưng khi hắn là Vực chủ, việc hắn trở thành lựa chọn của anh cũng không sai."
"Hiện tại mọi thứ của anh đều rất tốt. Những quyết định anh từng đưa ra, chỉ là ngoài ý muốn, chứ không phải là sai lầm. Anh đã thay đổi mục tiêu, đối phó với những bất ngờ và tìm ra con đường sống cho chính mình. Vận mệnh của anh... cũng vì thế mà đổi thay."
Sơ Bạch dường như khẽ mỉm cười, "Bây giờ, tương lai tất cả đều rất tốt."
Biểu cảm của Duy Tư thoáng sững lại. Tách trà nóng trong tay cậu ta đã cạn từ lâu, nhưng hơi ấm còn sót lại dường như vẫn len lỏi qua lòng bàn tay, thấm sâu vào tận đáy lòng.
Một lát sau, cậu ta chậm rãi cúi đầu, nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Đúng vậy, mục tiêu của tôi chưa bao giờ là một sự bỏ lỡ. Tất cả những gì tôi đã làm, dù là trước hay sau, đều là để cuối cùng "quy túc" phát huy giá trị."
(Quy túc: chốn đi về, nơi quy tụ)
Dù đó là Linh Khung hay Bạch Động, mục tiêu cuối cùng đều giống nhau.
Cậu ta chỉ muốn vì nơi ấy làm một điều gì đó.
Nếu "quy túc" này không còn phù hợp nữa, cậu ta chỉ cần tìm một nơi khác phù hợp hơn.
Việc bị Cảnh Lan từ bỏ và từng phục vụ dưới trướng gã không thể phủ định những gì Duy Tư đã từng làm và cống hiến.
Nói chuyện với Sơ Bạch xong, trong lòng Duy Tư lập tức nhẹ nhõm đi một chút.
Chỉ ngắn ngủi mấy năm thời gian mà thôi, tất cả đều đã khác xưa.
Nhưng rất nhiều chuyện, có lẽ thật sự là đã được định sẵn.
Duy Tư thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cả người đều thoải mái hơn, nhưng ngay sau đó cậu ta lại không khỏi nhíu mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi giãn ra, "Đột nhiên nhớ ra, thật ra tôi đến tìm cậu là có việc chính."
Sơ Bạch:?
Cậu sửng sốt một chút, nghi hoặc nói: "Đây không phải việc chính sao?"
Duy Tư hơi im lặng, có lẽ là có chút xấu hổ, cậu ta lắc đầu, "Không phải, những chuyện này chỉ là tôi trên đường nhận được tin tức, đột nhiên muốn hỏi cậu."
Dứt lời, cậu ta ho nhẹ một tiếng, "Thật ra... là Vực chủ kêu tôi đến gọi cậu về, ngài ấy nói có việc tìm cậu."
Sơ Bạch:...
Cậu nhìn Duy Tư, bình tĩnh uống hai ngụm trà, sau đó đứng dậy nói: "Anh nên biết Vực chủ rất khéo léo trong việc tính toán thời gian."
Nói xong, cậu đi đến bên cạnh Duy Tư, vỗ vỗ vai cậu ta, "Lương tháng này của anh chắc là phải bị trừ một ít rồi."
Duy Tư nghe vậy, lập tức ôm đầu đầy đau khổ.
Cậu ta còn đang đợi để dành tiền cưới vợ đây.
Sơ Bạch bảo robot nhỏ đi dọn dẹp đồ đạc trên bàn, còn mình thì đi đến đường hầm nhanh.
Hiện tại cậu đang ở trong trang viên của mình, tuy rằng chủ thành của Cận Văn Tu ở ngay gần đó, nhưng trang viên của cậu rất lớn, chủ thành của hắn cũng rất lớn, cho nên muốn nhanh chóng đến nơi thì vẫn là phải đi đường hầm.
Đi đường hầm truyền tống không bao lâu, Sơ Bạch đã xuất hiện trong chủ thành, cậu đi thẳng một đường vào tòa nhà chính rồi lên thang máy.
Bên trong tòa nhà chính rất rộng, Sơ Bạch đi dọc theo đường đến tầng cao nhất, chưa đi được hai bước đã thấy một cánh cửa lớn.
Cậu rất quen thuộc thực hiện xác minh thân phận, đẩy cửa ra.
Cận Văn Tu dường như đã đợi sẵn ở phía sau, gần như ngay khoảnh khắc cậu đẩy cửa ra liền xuất hiện trong tầm mắt cậu, tiến lên ôm cậu vào lòng.
"Có phải em đã quên hôm nay là ngày gì rồi không?"
Sơ Bạch chớp mắt.
Cậu nghĩ, chắc là Cận Văn Tu muốn cho cậu một bất ngờ.
Bởi vì nếu chỉ là chuyện bình thường, hắn sẽ tự mình đến thông báo cho cậu, chứ không phải vòng vo sai Duy Tư đến tìm cậu.
Cho nên, "Anh chuẩn bị gì vậy?"
Sơ Bạch trực tiếp hỏi.
Trông cậu chẳng có chút tế bào lãng mạn nào.
Cận Văn Tu khẽ cười, ôm cậu xoa đầu cậu, "Hôm nay là sinh nhật em, anh đã chuẩn bị chút đồ ăn, tối nay cùng nhau ăn mừng."
Sinh nhật?
Chuyện này nói ra thì rất dài, nói ngắn gọn lại...
Cận Văn Tu và Sơ Bạch vốn không có thói quen ăn mừng sinh nhật, cả hai cũng chưa từng nghĩ đến việc tổ chức. Cho đến một lần họ đi trên phố, Cận Văn Tu nhìn thấy cửa hàng gần đó tổ chức sinh nhật cho khách hàng với bánh kem, bèn nghĩ mỗi năm có lẽ nên tổ chức cho Sơ Bạch một lần.
Nhưng Sơ Bạch lại không biết mình sinh vào ngày nào, thậm chí đến cả cha mẹ hay người thân cũng không rõ.
Vì vậy, cậu suy nghĩ một chút, rồi nhìn về phía Cận Văn Tu nói, "Vậy lấy ngày sinh nhật của anh đi."
Cận Văn Tu không đáp lại ngay lập tức, mà trầm ngâm một lát rồi nói, "Hay là, chọn ngày em sống lại đi."
Hắn nghĩ rằng ngày này đối với Sơ Bạch sẽ mang nhiều ý nghĩa hơn.
Sơ Bạch không có ý kiến, thậm chí còn mỉm cười, "Vừa hay đó cũng là ngày em gặp anh."
Phải, đó chính là lúc vận mệnh bắt đầu thay đổi.
Cho nên, sinh nhật của Sơ Bạch cứ như vậy được ấn định.
Nhưng mà cậu thật sự không có thói quen này, cho nên năm nào cũng quên, năm nào cũng là Cận Văn Tu mang bánh kem đến trước mặt cậu thì cậu mới nhớ ra.
Giống như hiện tại cũng vậy.
Sơ Bạch đối mặt với Cận Văn Tu, bất đắc dĩ nói: "Em lại quên mất."
Sau đó xoay người đóng cửa lại, đi theo Cận Văn Tu vào phòng.
Căn phòng giống như mọi lần vào những ngày đặc biệt trước đây, được bố trí theo chủ đề riêng, vô cùng tinh xảo và xa hoa.
Về phương diện này, Cận Văn Tu luôn rất có cảm giác nghi thức.
Sơ Bạch ngồi xuống trước bàn tròn, trên bàn đã bày sẵn một tháp bánh kem tinh xảo, bên cạnh còn có vô số món ăn nhỏ.
Cậu định trực tiếp ăn luôn, nhưng Cận Văn Tu lại châm nến nhỏ cho cậu và bảo cậu ước nguyện.
Sơ Bạch thở dài, "Em không nhỏ nữa."
Cậu nghĩ, đây là trò chơi dành cho trẻ con để vui vẻ một chút, cậu đã sớm qua cái tuổi này rồi.
Thậm chí ngay cả khi cậu trở về cái tuổi đó, cậu cũng chẳng có hứng thú gì với việc "ước nguyện" này.
"Em ước đi." Cận Văn Tu kiên trì nói.
Sơ Bạch liếc hắn một cái, rồi theo lời hắn, chậm rãi nhắm mắt lại làm ra vẻ ước nguyện.
Cậu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, rũ mi mắt, hàng mi dài và trắng muốt khẽ rung động, mái tóc bạch kim bên tai buông xuống vai, cậu hơi ngẩng đầu, hai tay khép lại, trông vô cùng thành kính.
Ánh sáng trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống, mơ hồ như Thánh Tử giáng trần.
Thần thánh không thể xâm phạm.
Nhưng ngay sau đó, gần như ngay khoảnh khắc Sơ Bạch mở mắt ra, Cận Văn Tu đã hôn lên.
Lực đạo trên tay không nặng nhưng lại gần như giam cầm cậu trên lưng ghế, hôn thật sâu.
Con ngươi Sơ Bạch khẽ động, biểu tình bình thản, không hề bất ngờ.
Hoặc là, cậu còn nên cảm ơn hắn đã cho cậu thời gian, ít nhất là để cậu ước một điều ước trọn vẹn.
Cậu mặc kệ hắn hôn môi, mãi đến một lúc lâu sau, khi môi cậu đã bị cắn đến sưng đỏ, hắn mới buông ra, đồng thời, tóc cậu càng thêm rối loạn, quần áo cũng hơi xộc xệch.
Ngực Sơ Bạch phập phồng không ngừng, cố gắng điều hòa lại nhịp thở.
Cận Văn Tu khẽ cười, hôn lên trán cậu, "Điều ước của em, sẽ thành hiện thực."
Lợi dụng lúc Sơ Bạch nhắm mắt, nói ra những lời này sau khi đã kết hôn dường như có chút không đứng đắn.
Nhưng khi Sơ Bạch chưa kịp mở mắt nhìn lại, Cận Văn Tu đã cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cậu, biểu tình bình tĩnh mà nghiêm túc, sau đó đưa tay khẽ xoa đầu cậu, mái tóc mềm mại xuyên qua kẽ tay hắn.
Sau đó, hai người ăn bánh kem, dùng chút đồ ăn, rồi dĩ nhiên leo lên giường...
Ánh đèn lay động, hơi thở nóng bỏng khiến nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
Mọi thứ kết thúc đã là nửa đêm.
Cận Văn Tu ôm người đang ngủ say vào lòng, lưu luyến vuốt ve lưng đối phương, như đang vuốt ve bảo vật yêu thích không nỡ buông tay.
Sơ Bạch khẽ nhắm mắt, mệt mỏi không muốn phản ứng lại hắn.
Hai người cứ như vậy yên lặng ôm nhau một lát, đến khi tĩnh lặng đến mức tưởng như đã ngủ, giọng nói hơi khàn của Sơ Bạch vang lên trong bóng đêm.
"Hôm nay, Duy Tư đến nói với em một số chuyện."
Lực ôm siết chặt hơn một chút, hiển nhiên Cận Văn Tu cũng chưa ngủ, hắn cúi đầu cọ cọ mái tóc Sơ Bạch, bình tĩnh nói: "Nói chuyện của Cảnh Lan?"
"Ừm." Sơ Bạch khẽ đáp.
Cậu như đang do dự lựa lời, nhưng chưa kịp mở miệng, Cận Văn Tu đã nói trước.
Mang theo giọng điệu trêu chọc, "Sao vậy, em hối hận vì đã bỏ mặc hắn?"
Sơ Bạch:...
Cậu im lặng đưa tay bịt miệng Cận Văn Tu, bất đắc dĩ nói: "Đừng nói nữa."
Mùi ghen dày đặc quá.
Sau đó bất đắc dĩ nói tiếp: "Em gần như đã quên mất rồi, nếu không phải Duy Tư nhắc tới, em còn tưởng rằng hắn đã sớm bị anh xử lý."
Lời này Cận Văn Tu rất thích nghe, hắn nắm lấy bàn tay đang che miệng mình của Sơ Bạch, nhẹ nhàng hôn hai cái.
Sơ Bạch không khỏi rụt rụt tay lại, có chút tê dại da đầu, vừa rồi trên tay bị hắn cắn đến in dấu răng chắc là vẫn chưa hết đâu.
Hai người ồn ào một lát, Sơ Bạch lúc này mới nghiêm túc nói, "Nhưng em thật sự có chuyện muốn hỏi anh."
Cận Văn Tu ôm cậu vào lòng, khẽ hừ một tiếng: "Em nói đi."
Sơ Bạch bị hắn ôm chặt, chóp mũi toàn là hơi thở của hắn khiến cậu nhất thời nghẹn lời, phải một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "So với Cảnh Lan, em càng muốn biết... anh đã tìm hắn để nói gì, hoặc là đã làm gì."
Cận Văn Tu khi nghe cậu nói xong hơi dừng lại một chút, ngay sau đó cười nói: "Thì có thể làm gì chứ."
"Duy Tư nói nhìn thấy Cảnh Lan ở hôn lễ, chắc chắn anh biết rồi đúng không, còn cả việc hắn rời khỏi tinh cầu rác đến trung ương cuối cùng lại chết ở tinh cầu phản loạn nữa, từ một khía cạnh nào đó mà nói, hắn không phải là người dễ dàng từ bỏ, với tính cách của hắn, sau khi bị đuổi đến tinh cầu rác, có lẽ dã tâm vẫn còn, có lẽ sẽ không tìm đến cái chết. Hắn chết, là do hắn muốn chết.
Ngoại trừ cái chết ra, nghèo khổ và bệnh tật đều khiến hắn sống rất khổ sở, mất hết tôn nghiêm, em nghĩ anh sẽ không chèn ép hắn, nhưng thứ khiến hắn cam tâm tình nguyện suy sụp như vậy chỉ có thể là ngoại lực. Em nghĩ, sau đó anh đã cố ý đi tìm hắn đúng không."
Sơ Bạch bình tĩnh nói ra suy đoán, hoặc là nói là khẳng định của mình.
Cận Văn Tu hơi trầm ngâm một chút, rồi cười thừa nhận: "Đúng vậy."
Sơ Bạch nói: "Anh gặp hắn, làm gì?"
Cận Văn Tu thả lỏng người, nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu Sơ Bạch, chậm rãi nói: "Anh chỉ nói vài câu thôi."
"Hắn không yếu đuối đến mức đó. Liệu có chịu đựng nổi đả kích hay không, anh cũng chẳng quan tâm."
"Anh chỉ muốn nói với hắn rằng — em ở bên cạnh anh sống rất tốt, và về sau sẽ luôn như vậy."
"Anh muốn cố gắng hết sức, để em trở thành người vô ưu vô lự nhất."
Sơ Bạch khẽ sững người, dường như không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế.
Nhưng câu nói ấy như mở ra chiếc hộp chứa đựng suy tư của Cận Văn Tu, người luôn ít khi bộc lộ cảm xúc thật, bắt đầu trầm ngâm:
"Anh hiếm khi hối hận điều gì."
"Nhưng khi nghĩ về quá khứ, anh phát hiện mình có chút hối tiếc. Nếu có thể, lẽ ra anh nên chú ý đến em nhiều hơn... Có lẽ, ngay từ ngày đó, anh nên cứu em."
Sơ Bạch biết, hắn đang nói đến ngày cậu chết.
"Không sao đâu." Cậu khô khan đáp: "Mọi chuyện đã qua rồi, hơn nữa em..."
"Nhưng anh vẫn nhớ chuyện đó." Cận Văn Tu tiếp lời: "Anh tìm đến hắn không vì gì khác, chỉ để khiến hắn không dễ chịu."
"Cái chết là một điều vô cùng nhẹ nhàng."
Cận Văn Tu trầm giọng nói, tay hắn khẽ vuốt qua mái tóc của Sơ Bạch, "Chết rồi thì mọi thứ đều kết thúc, nhưng hắn nên chứng kiến. Chứng kiến rằng em đang sống rất tốt, tốt hơn bất kỳ khoảng thời gian nào trước đây khi ở bên hắn."
"Hắn phải hiểu rằng, tất cả những gì hắn làm chỉ đẩy em xuống vực sâu. Không có hắn, em sẽ càng sống tốt hơn."
"Em đã trả xong món nợ ân tình với hắn từ rất lâu rồi, bằng cả mạng sống của mình."
Sơ Bạch không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ tay vòng lấy người đối diện, ôm thật chặt.
Cậu nói: "Ừm, tất cả đã qua rồi, giờ em chẳng còn bận tâm gì nữa."
"Hơn nữa..." Sơ Bạch dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Từ khi ở bên cạnh anh, quá khứ đã sớm được anh thay thế bằng mọi điều tốt đẹp khác."
"Em thật sự cảm thấy may mắn, vì đã gặp được anh."
Cận Văn Tu không khỏi siết chặt vòng tay hơn vài phần.
"Phải..."
"Sơ Bạch, gặp được em là một điều vô cùng may mắn."
Dứt lời, hắn bỗng nhiên cười nhạt, "Không có em, trên đời này thật sự chẳng còn gì thú vị."
Sơ Bạch nghe vậy im lặng vùi sâu vào lòng hắn, giọng nói rầu rĩ: "Không nghiêm trọng như vậy đâu."
Có lẽ những lời thổ lộ này khiến cậu xấu hổ, nên mới rụt rè như đà điểu.
Nhưng rất nhanh, cậu lại như nghĩ đến điều gì, giải thích nói: "Em hỏi anh chuyện này, không phải là quan tâm đến Cảnh Lan, em... đang nghĩ cho anh.
Em sợ anh gặp hắn, nói gì đó với hắn rồi bị hắn kích động làm bị thương, hoặc là gì đó khác."
Sơ Bạch vẫn rất rõ ràng, Cận Văn Tu đôi khi có bao nhiêu đáng giận, lỡ đâu thật sự khiến đối phương liều mạng thì sao.
Cận Văn Tu nghe xong tâm tình tốt hơn không ít, nhịn không được kéo người từ trong lòng ra hôn hôn, "Anh có thể bị làm sao chứ?"
Sơ Bạch:......
Sơ Bạch cố gắng đẩy Cận Văn Tu ra một chút, cố gắng trấn tĩnh nói: "Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc. Về sau nếu anh thật muốn làm... thì cứ nhốt người lại để đảm bảo an toàn, hoặc là mang theo Lã Tư hoặc em."
Cậu biết chắc rằng Cận Văn Tu chẳng mang theo gì để phòng thân cả.
Cận Văn Tu không nói gì thêm về điều này, chỉ vui vẻ đáp ứng.
Lúc này, trông hắn có vẻ rất hưng phấn, sẵn sàng đáp ứng bất cứ điều gì.
Nhưng Sơ Bạch chẳng có yêu cầu gì với hắn cả. Nói xong, cậu kéo chăn định ngủ.
Tuy nhiên, Cận Văn Tu không cho phép.
"Nếu đã tỉnh, vậy tiếp tục đi..." Cận Văn Tu nói đầy hứng thú.
Sơ Bạch:......
"Em muốn..." ngủ.
Chưa kịp nói hết câu, Cận Văn Tu đã hôn lên môi cậu.
Sơ Bạch: Thôi được rồi.
Làm tình xong thì ngủ ngon...
...
Ánh đèn đầu giường hơi lay động.
Cận Văn Tu hôn từ giữa hai lông mày Sơ Bạch xuống, đánh thức người vừa mới chập chờn muốn ngủ.
Vừa cọ xát, vừa lẩm bẩm: "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Hắn nắm lấy tay Sơ Bạch, mười ngón tay đan vào nhau, đè chặt xuống chiếc gối đẫm mồ hôi.
Sơ Bạch miễn cưỡng mở mắt, vẫn còn buồn ngủ. Cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của đối phương rồi khẽ đáp:
"Sẽ."
"Mãi mãi."
Đối với họ, đêm nay thật dài, từ nay về sau cả đời cũng sẽ dài lâu như vậy.
Họ sẽ sống đến già, bệnh tật và chết đi trong thế giới này, rồi tiến tới những thế giới có chiều không gian cao hơn, kéo dài "mãi mãi" ấy.
---
Hết ngoại truyện cuộc sống hằng ngày.