SỐNG LẠI VỀ MỘT NHÀ

Đứng trong căn phòng ngủ đã hơn mười năm nhưng thực tế là đã qua hơn hai mươi năm của mình, nhìn thấy ngăn tủ và cái kệ trống không, Hàn Duyệt bỗng nhiên đột ngột trở nên đa cảm.

Chu Bác Nghị đi qua sờ sờ đầu cậu, nói: “Có phải có chút không nỡ hay không?”

Hàn Duyệt nhìn bức màn lắc lư theo gió ở nơi cửa sổ, sau một hồi mới lắc đầu nói: “Sao có thể không nỡ chứ, chẳng qua là có chút… buồn mà thôi. Dù sao ở hơn hai… hơn mười năm rồi mà. Lúc trước khi em dọn vào, gian phòng này chính là bộ dạng này, đến bây giờ, dọn vào như thế nào, rồi dọn ra như thế nào, cứ như là đã sống uổng phí nhiều năm như vậy ấy”.

Chu Bác Nghị không nói tiếp, ôm lấy bả vai Hàn Duyệt, dùng sức nắm chặt bả vai cậu, ôm cậu vào bên mình: “Đi xuống thôi, bằng không đợi lát nữa không kịp ăn trưa đấy”.

Hàn Duyệt gật gật đầu, để Chu Bác Nghị ôm mình rời khỏi phòng, khi đi đến cửa lại ngoái đầu nhìn lướt qua một cái.

Chăn và gối đầu trên cái giường đôi cực lớn ở giữa phòng kia đã bị người giúp việc dọn phòng lấy đi rồi, chỉ còn có mỗi cái giường lớn trống rỗng với tấm đệm màu lam nhạt mà thôi. Hàn Duyệt chớp chớp mắt, dường như nhìn thấy một cậu bé nhỏ gầy cuộn mình ở đầu giường, đem cái chăn lớn rất nặng đều đắp hết lên người, một bên khẽ khóc nức nở, một bên thì gọi mẹ.

Tạm biệt, Hàn Duyệt. Cậu nói với bản thân trong lòng. Dù cho xảy ra chuyện gì, sẽ không bao giờ phải yếu đuối mà khóc vô dụng như vậy nữa đâu.

Trở tay đóng cửa phòng ngủ lại, Hàn Duyệt đi theo Chu Bác Nghị xuống lầu chào tạm biệt với người nhà họ Hàn. Cha Hàn và mẹ Hàn nói vài lời qua quýt theo thường lệ, đơn giản như là ở chung cho tốt, không cần ức hiếp đối phương, phải rộng lượng, chăm sóc bản thân đàng hoàng, thỉnh thoảng về thăm nhà vân vân…

Đợi đến Hàn Tư Triết thì anh đi đến trước mặt Hàn Duyệt, giơ tay lên vỗ vỗ vai Hàn Duyệt. Hàn Duyệt nhịn xuống cảm xúc muốn rụt lại tránh né tay anh ta của mình, bởi vì vị trí cái tay đặt ở trên vai mình kia có phần hơi tế nhị, ngay chỗ giao nhau giữa cổ và vai, giống như hơi xoay ngược lại một góc độ là có thể nắm lấy cổ họng của Hàn Duyệt vậy đó, khiến cho cậu rất khó chịu. Nhưng mà người anh hai trên danh nghĩa này hôm qua vừa mới tỏ ra thân thiện với mình, mặc kệ là thật hay là giả thì ít nhất cũng là ý tốt, cho nên bây giờ cậu cũng không muốn làm bẽ mặt đối phương cho lắm, nên cố nhịn không nhúc nhích.

Cũng may là tay của Hàn Tư Triết chỉ đặt có hai giây là đã rút về ngay. Anh ta nhìn vào mắt của Hàn Duyệt, mỉm cười nói: “Ở chung cho tốt, có việc đừng quên đến tìm anh”.

Không đợi Hàn Duyệt trả lời thì Chu Bác Nghị đã đột ngột mở miệng nói trước: “Cám ơn anh hai”.

Tầm nhìn của Hàn Tư Triết từ trên mặt Hàn Duyệt dời đến trên người Chu Bác Nghị, con ngươi co rút lại một cách khó nhận ra, chỉ gật gật đầu rồi lùi về bên cạnh cha Hàn và mẹ Hàn.

Lại diễn một tiết mục anh em hòa thuận với Hàn Tư Huy và Hàn Tư Mộng xong thì Hàn Duyệt cuối cùng cũng ra khỏi cửa của nhà họ Hàn. Hàn Tư Triết thay cha mẹ tiễn bọn họ ra tới cửa, nhìn thấy cậu đi vào trong xe ngồi song song ở ghế sau với Chu Bác Nghị, sau đó chiếc xe ô tô từ từ chạy ra khỏi sân của nhà họ Hàn.

Gần như là ngay chớp mắt xe khởi động Hàn Tư Triết đã nhìn thấy Hàn Duyệt lả người tựa vào trên người của Chu Bác Nghị, Chu Bác Nghị cũng nghiêng đầu tựa lên đầu của cậu. Dáng vẻ thân mật của hai người giống như một cây kim đâm vào mắt của Hàn Tư Triết, anh không kiềm được mà nhắm mắt lại, dùng ngón tay lạnh ngắt đè lên ánh mắt nóng bức, qua mấy giây sau mới ngẩng đầu. Mà lúc này xe ô tô đã nhanh chóng chạy ra khỏi sân của nhà họ Hàn rồi, anh chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của hai người chồng lên nhau thì xe ô tô đã biến mất ở sau bờ tường, cuối cùng không nhìn thấy được nữa.

Hàn Tư Triết lại đứng ở cửa ngây ra một hồi, mới xoay người từ từ đi vào nhà.

Những người khác đã sớm rời khỏi phòng khách đi làm chuyện của mình. Hàn Tư Triết bước từng bước nặng nề lên lầu ba, ngừng lại vài giây ngay chỗ đầu cầu thang, cuối cùng vẫn là đi về phía ngược lại với phòng mình, đi đến trước phòng ngủ của Hàn Duyệt.

Anh nâng tay lên, các đốt ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cửa phòng, cứ giống như là muốn gõ của vậy, cuối cùng dần dần trượt xuống, cầm lấy tay nắm cửa, chầm chậm xoay mở khóa cửa ra đi vào trong.

Căn phòng vắng vẻ, trống không đến mức ngay cả đi đứng cũng vang lên tiếng rất nhẹ. Đồ đạc dọn còn sạch sẽ hơn cả anh đã nghĩ nữa, hầu như không để lại thứ gì, nói bóng gió rằng người chủ của căn phòng này chẳng còn có ý định quay trở về.

Hàn Tư Triết đi đến bên cạnh bàn, kéo ngăn kéo ra, bên trong chỉ còn có vài món đồ bỏ không cần đến nữa, chờ người làm tới dọn đi. Anh kiên nhẫn kéo từng ngăn kéo một ra, cuối cùng ở sâu phía trong hộc tủ nhỏ cao bằng hai cái ngăn kéo ở phía dưới cùng của bàn, phát hiện một cái khung hình tùy tiện quăng vào trong. Anh chần chừ một hồi rồi chầm chậm lấy ra.

Đó là tấm ảnh chụp chung của gia đình vào dịp tết Âm lịch vài năm trước, anh dựa vào quần áo của người nhà mà cẩn thận nhớ lại rốt cuộc xảy ra ở năm nào, cuối cùng nhớ ra có vẻ là ở năm năm trước khi anh đang học năm nhất Thạc sĩ.

Tất cả mọi người trong hình đều mỉm cười, ấm áp giống như là người một nhà thực sự vậy. Cha Hàn và mẹ Hàn ngồi ở giữa, anh và Hàn Tư Huy đứng ở phía sau cha mẹ, Hàn Tư Mộng đứng ở sườn phía trước Hàn Tư Huy, tựa vào bên cạnh cha Hàn, còn Hàn Duyệt thì đứng ở sườn phía trước anh kề sát mẹ Hàn. Bốn đứa con vây quanh ở bên cạnh cha mẹ, một cảnh tượng hòa thuận êm ấm.

Nhưng cho dù là ra vẻ tươi cười trước màn ảnh, Hàn Tư Triết vẫn nhìn ra một chút cô đơn và buồn bã từ trên mặt của Hàn Duyệt như cũ. Cậu mặc một cái áo lông cao cổ màu đỏ, hai cánh tay đặt ở phía trước người, rụt ở trong tay áo, chỉ có ngón tay căng cứng mà nắm chặt vào nhau, không giống Hàn Tư Mộng ở bên kia, cực kỳ thân thiết mà tựa vào bên người cha Hàn, trên mặt toàn là niềm hạnh phúc do được cha mẹ yêu thương phát ra từ dưới đáy lòng. Vẻ mặt tươi cười nhạt nhẽo của Hàn Duyệt giống như là một người ngoài cuộc bước nhầm vào màn hình vậy đó, co quắp lại muốn để mình hòa nhập vào trong hình ảnh vốn không thuộc về mình.

Hàn Tư Triết nhìn vào tấm ảnh này, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng phớt qua gương mặt nhợt nhạt của Hàn Duyệt trên hình, cảm thấy có một tia thỏa mãn thật đáng buồn đối với vị trí của mình và Hàn Duyệt trên tấm ảnh này. Có vẻ nhiều ngày tết đến như vậy, hình chụp chung của anh với Hàn Duyệt cũng chỉ có mỗi tấm này mà thôi. Không biết là nên may mắn Hàn Duyệt không có đem tấm ảnh chụp chung duy nhất này mang đi, hay là nên thương cảm cho sự thật rằng cậu đem tấm ảnh nay tùy ý vứt ở trong ngăn tủ để đồ bỏ đi, không liếc mắt nhìn lấy một cái đây nữa.

Đem tấm ảnh cẩn thận rút từ trong khung hình ra bỏ vào trong túi quần, Hàn Tư Triết rời khỏi phòng của Hàn Duyệt. Mới vừa đóng cửa lại liền nhìn thấy Hàn Tư Huy đang tựa vào trên khung cửa phòng ngủ của anh, vẻ mặt có biểu cảm cười như không cười.

“Anh hai với Duyệt Duyệt thật sự là như huân như trì(*), anh em thuận hòa mà” giọng nói ngả ngớn của Hàn Tư Huy khẽ vang đến.

Hàn Tư Triết khẽ nhíu mày, sau đó nở ra một nụ cười lạnh, không nói một lời mà đi xuống lầu, đi vào phòng sách của mình mở máy tính lên bắt đầu làm việc.

Hàn Tư Huy nghĩ gì anh biết rất rõ ràng, trước kia lấy lòng Hàn Duyệt như thế đơn giản là có ý định nắm điểm yếu để điều khiển và áp chế người khác mà thôi, cho rằng khống chế được Hàn Duyệt là có thể nắm được điểm yếu của mình.

Trước kia anh vẫn luôn nói với bản thân rằng, Hàn Duyệt không có chút quan hệ nào với mình cả, bọn họ chỉ là anh em cùng cha khác mẹ có mối quan hệ rất tệ thôi, không còn điểm nào khác nữa hết. Cho nên anh vẫn mặc kệ hành động lôi kéo Hàn Duyệt của Hàn Tư Huy, cho rằng mình hoàn toàn sẽ không chịu một chút ảnh hưởng nào.

Nhưng mà anh vẫn là xem nhẹ vị trí của cậu bé ở trong lòng mình. Ngay khi Chu Bác Nghị xuất hiện, ngay khi Hàn Duyệt thực sự thuộc về người khác, khi để anh ngay cả một chút suy nghĩ viển vông cũng không còn nữa, thì anh mới biết được ảnh hưởng của cậu bé này với anh còn lớn hơn nhiều so với anh đã nghĩ.

Cho nên Hàn Tư Huy thực đúng là lấy được một bộ bài tốt đây. Hàn Tư Triết xót xa nghĩ, nhìn vào chữ chi chít trên màn hình máy tính, ánh mắt cay sáp một lúc.

Có lẽ Chu Bác Nghị xuất hiện cũng là một chuyện tốt, cậu ta có thể mang Hàn Duyệt rời khỏi cơn sóng gió sắp nổi dậy của nhà họ Hàn, vả lại gia cảnh nhà cậu ta rất lớn, bất kể nhà họ Hàn xảy ra chuyện gì thì chắc chắc cũng sẽ che chở đầy đủ cho Hàn Duyệt. Hàn Tư Huy sẽ không bao giờ có thể lợi dụng cậu để kiềm cặp mình nữa, chính anh cũng có thể thoải mái mà đối phó đứa em trai không chịu yên phận của mình, không cần tìm đủ loại cớ để rời khỏi nhà họ Hàn có Hàn Duyệt sinh sống, rốt cuộc có thể quay về với chiến trận, chiến đấu ngay mặt với Hàn Tư Huy rồi.

Hàn Tư Triết nghĩ, đột nhiên chìa tay cầm cái khung hình đặt ở trên bàn qua, đem ảnh chụp bên trong rút ra thay tấm ảnh gia đình vừa mới tìm được trong phòng Hàn Duyệt vào, sau đó đem khung hình đặt ở bên cạnh màn hình, khi làm việc, không cần quay đầu là có thể liếc mắt một cái nhìn thấy được.

Anh thả lỏng cơ thể tựa lưng vào ghế ngồi, mười ngón tay giao nhau, đầu ngón tay cái đặt ở trên bụng cùng một điểm, nhìn vào tấm ảnh trong khung bên cạnh màn hình. Trong ảnh chụp, bé trai còn mang theo chút ngây thơ của trẻ con đứng ở sườn phía trước anh, còn chưa cao đến bờ vai của anh nữa, góc độ của ảnh chụp nhìn qua giống như cậu muốn dựa vào trên người anh vậy đó, chỉ cần anh duỗi tay ra là có thể ôm lấy hông của đối phương.  

Hàn Tư Triết nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào tấm ảnh suốt vài phút, bỗng nhắm chặt mắt lại, cúi đầu, dùng ngón tay nắm mũi, hít thở nặng nề, cuối cùng ngồi dậy, trên mặt một lần nữa treo lên cái mặt nạ trầm tĩnh ôn hòa.  

Bởi vì là thời gian làm việc, vả lại đã qua giờ cao điểm đi làm rồi cho nên tình trạng giao thông rất tốt, cả đường thông thuận, ngoại trừ mấy đoạn đèn đỏ ở các ngã đường thì xe căn bản chưa từng dừng lại, dùng tốc độ vượt qua sự tưởng tượng của Hàn Duyệt nhanh chóng đến Tú Giang Viên.

Hành lý và những người giúp đỡ dọn hành lý thì ở trên một chiếc xe khác, Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị lên lầu trước, sau khi nói yêu cầu đặt chỗ đồ vật cho bà dì quét dọn vệ sinh đã đợi sẵn ở trong nhà xong, liền rời khỏi khu nhà, để chừa chỗ cho bọn họ sắp xếp lại nhà cửa.

Hai người ở trên con đường gần khu phố giết thời gian. Cửa hàng ở bên đường qua mười mấy năm không biết đã thay đổi bao nhiêu lần, nhưng mà hàng cây bên đường trồng thì không có chút thay đổi nào, vẫn như cũ là mấy cây hợp hoan thấp lè tè. Mấy bông hoa lông xù nhỏ màu hồng phấn đã rụng sạch không còn lại chút gì vào tháng Bảy rồi, chỉ còn lại có những chiếc lá cây xinh xắn rập rạp, rủ xuống vừa vặn có thể vướng lên mái tóc của người đứng lại nghỉ ngơi bên dưới.

Chu Bác Nghị ôm eo của Hàn Duyệt, hai người kề sát vào nhau, tránh đi nhánh cây vướng víu của cây hợp hoan. Đi thẳng một đường, ai cũng không nói gì, chỉ là im lặng hưởng thụ khoảng thời gian yên bình không được bao nhiêu này.

Khi sắp đến giờ cơm trưa hai người quay lại khu nhà. Đồ đạc đã sắp xếp xong cả, chỉ còn lại có vài món đồ Hàn Duyệt yêu cầu để tự mình sắp xếp. Trên bàn cơm ở nhà bếp đã dọn xong bữa cơm, cả phòng đều là mùi thơm của thức ăn. Dì làm cơm nấu cơm trưa xong liền rời khỏi, không có ở lại thêm một giây nào cả.

Hàn Duyệt thay dép, đứng ở ngay chính giữa phòng khách, hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn Chu Bác Nghị đứng ở sau lưng mình, sau một lúc lâu, trên mặt hiện ra một nụ cười rạng rỡ.

“Cuối cùng lại giống một cái nhà rồi” cậu khẽ nói, “Cám ơn”.

Khóe miệng Chu Bác Nghị hơi cong lên, hai tay nắm lấy eo cậu, cúi đầu hôn lên bờ môi cậu.

Đầu lưỡi dùng thái độ không cho phép phản kháng mà tiến quân thần tốc, đút vào khoang miệng của cậu trai, mạnh mẽ liếm quanh vòm miệng nhiều lần. Khoang miệng của Hàn Duyệt rất mẫn cảm, chỉ là hôn môi đã rất có cảm giác rồi, mà vòm trên của khoang miệng lại là mẫn cảm của mẫn cảm, mỗi lần bị đụng đến nơi đó đều sẽ run lên. Chu Bác Nghị ý xấu tấn công vào chỗ đó, hài lòng nghe thấy bé trai hừ một tiếng, eo nhũn xuống, liền tựa vào trên người anh, ôm bờ vai anh, há miệng mặc anh muốn làm gì thì làm.

Lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét vài lần trong vòm họng lần nữa, Chu Bác Nghị liền tha cho nơi đó, đưa tay nắm lấy cằm của bé trai ra hiệu cậu mở miệng lớn ra một chút. Hàn Duyệt nghe lời mở to miệng, sau đó lưỡi liền bị hút vào trong miệng của anh chàng. Anh liếm mút giống như là đang ăn kẹo vậy, lưỡi áp vào lưỡi đưa đẩy liên tục, lại dùng răng khẽ cắn, đầu răng nhọn cắn lên đầu lưỡi mang đến một cơn đau khiến toàn thân người ta đều tê dại.

Hơi thở của Hàn Duyệt càng ngày càng nặng, cậu choáng váng cả đầu óc túm lấy bả vai Chu Bác Nghị, yên tâm đem sức lực cả người đều giao hết cho chàng trai đang say sưa hôn cậu. Cái tay đang đỡ lấy eo cậu dần dần di chuyển xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở ngay mông cậu, mạnh mẽ đem cậu áp sát vào trên người mình.

Cậu lập tức cảm thấy một thứ cứng ngắc cách quần áo áp sát bụng cậu, thứ đó là gì không cần phí sức để nghĩ đâu. Hàn Duyệt chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người mình càng nóng hơn. Một trận tim đập nhanh kéo tới, Hàn Duyệt không biết là mình sợ hãi nhiều một chút, hay là mong chờ nhiều một chút đây nữa.

Giây tiếp theo cậu liền bị đẩy ra. Chu Bác Nghị thở ồ ồ đem cậu ném lên trên sô pha, còn mình thì lùi về phía sau hai bước, lấy tay đè lên hốc mắt. Hàn Duyệt xụi lơ ngồi ở trên sô pha, ánh mắt không thể khống chế mà nhìn xuống phía dưới: quần của Chu Bác Nghị đang rõ ràng phồng lên một cục lớn. Cậu lại cúi đầu nhìn lại mình, tình trạng cũng giống y như vậy.

“Xin lỗi….” Chu Bác Nghị lại lùi về phía sau hai bước, “Anh không kiềm chế được…. Anh đi vào phòng tắm một chút… Em đi ăn cơm trước đi…..”

Nói xong anh nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, chỉ để lại Hàn Duyệt ở phòng khách ôm gối dựa cào sô pha cho hả giận.

—————————————————————–

Chú ý:

(*) Huân là nhạc cụ giống như sáo, hình quả trứng, làm bằng đất nung hoặc gốm, tương tự như ocarina nhưng không có miệng thổi chốt bằng gỗ. Trì là một loại sáo ngang làm bằng tre. Hai loại nhạc cụ cùng diễn tấu với nhau tạo ra một loại âm hưởng rất đẹp và hòa hợp, ý của Hàn Tư Huy là hai người thật thân thiết.

Bình luận

Truyện đang đọc