SỐNG LẠI VỀ MỘT NHÀ

Trong ống kính, ba anh chàng trẻ tuổi đẹp trai ngồi với dáng vẻ tùy ý trên ghế dựa hai bên chiếc bàn gỗ sẫm màu. Trong đó hai người ngồi cùng một phía một bên đang châu đầu vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, vẻ mặt khinh rẻ dường như nội dung cuộc trò chuyện không phải chuyện làm người ta vui vẻ gì, còn cái người ngồi ở đối diện bọn họ thì thả lỏng người dựa lưng vào ghế, khuỷu tay của một cánh tay chống ở trên tay ghế, gan bàn tay đỡ cằm, mắt nhìn vào rừng cây ngoài cửa sổ dưới lầu, ánh mắt nhưng không có tiêu cự, trên gương mặt kiên nghị hiện ra một chút yếu ớt mê man.

Hàn Duyệt nhìn không chớp mắt vào Chu Bác Nghị trong lòng đột nhiên nảy lên một cảm giác tự hào: Một người đàn ông xuất sắc như thế là thuộc về cậu. Cậu nhìn trái nhìn phải, nhận ra sự chú ý của tất cả nhân viên công tác đều ở trên người của ba người trong cảnh quay này, mà đạo diễn đang chỉ đạo người quay phim đem ống kính tập trung ở trên người Chu Bác Nghị nhiều hơn thì lén lấy di động và máy ảnh ra, sau khi tắt âm thanh và đèn flash thì bắt đầu chụp Chu Bác Nghị liên tục. Một nhân viên trường quay ngồi ở bên cạnh nhìn thấy, đang định đi qua cản thì lại bị phó đạo diễn túm lấy lắc lắc đầu với cậu ta nên thôi.

Lúc này đạo diễn quơ quơ một cái động tác đối với diễn viên trong cảnh quay, Kiều Tranh và Đường Triết nhận được tín hiệu lập tức bắt đầu lời thoại đầu tiên của bọn họ.

“Mày đoán cái cậu bạn trai nhỏ kia của A Thần lần này có thể quen được bao lâu đây?” Kiều Tranh vừa ngồi ngay lại tựa vào trên bàn vừa nói với Chu Bác Nghị đang thừ người, “Mấy ngày nay tao luôn nghĩ đầu A Thần có phải có vấn đề gì hay không thế nhưng lại ngắm trúng cái loại ẻo lả đó, chậc chậc, vậy chi bằng quen với con gái cho rồi”.

Chu Bác Nghị ngay từ đầu không có biểu cảm gì, hai ba giây sau mới từ từ di chuyển con ngươi liếc nhìn Kiều Tranh, lập tức cười lạnh một tiếng, nói từ từ: “Chẳng qua là một món đồ chơi…”

Đúng lúc này Lý Dật Thần xông vào tới. Trên mặt cậu ta trưng cái dấu tay thợ trang điểm đặc biệt tăng thêm, mặt thối hoắc, giống như giận dỗi mà bước từng bước lớn vọt tới trước bàn của ba người, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Chu Bác Nghị đập bàn nói: “Tức chết tao rồi! Trên thế giới này làm sao lại có loại con gái khiến người ta ghét đến thế cơ chứ!”.

Dựa theo kịch bản, Lý Dật Thần phải giật ly cà phê trước mặt Chu Bác Nghị qua uống sạch một hơi sau đó đặt cái ly xuống thật mạnh bắt đầu kể lại những chuyện vừa gặp phải, nghe được trong rừng cây.

Vì thế, Lý Dật Thần cầm ly cà phê trước mặt Chu Bác Nghị qua để tới bên miệng há to miệng uống một hớp lớn —

“Phụt —”

Chỉ nghe Lý Dật Thần phát ra một tiếng rên đau, cà phê vừa bị cậu ta uống vào miệng đã bị cậu ta phun hết ra, may mà cậu ta nghiêng đầu đúng lúc bằng không chắc chắn toàn bộ sẽ phun hết lên mặt của Đường Triết ngồi đối diện. Nhưng cho dù Đường Triết may mắn thoát khỏi cái tai nạn tai bay vạ gió lần này thì Lý Dật Thần vẫn là triệt để gặp xui xẻo, cà phê phun ra từ miệng cậu ta đã làm hỏng hoàn toàn cái áo khoác tây trang màu trắng trên người cậu ta.

Té ra nhân viên công tác chuẩn bị cà phê không biết là đã quên cà phê đợi lát nữa phải uống hay là nguyên nhân gì khác thế nhưng bưng một ly cà phê nóng lên, bởi vì tầng trên cà phê phủ một lớp bọt sữa rất dày che đi hơi nước mới không ai nhận ra nhiệt độ thật của nó, kết quả đã làm Lý Dật Thần uống thật một ngụm lớn bị phỏng rõ.

Sắc mặt đạo diễn thay đổi, đang chuẩn bị kêu cắt. Đúng lúc này Lý Dật Thần đột nhiên đem cái ly ném mạnh xuống đất, rống lớn: “Đem cà phê nóng như vậy ra muốn làm bỏng chết cậu đây hả! Phục vụ đâu! Phục vụ đâu rồi! Cút ra đây cho cậu!”.

Đạo diễn lập tức hiểu ra lúc này Lý Dật Thần muốn diễn tùy hứng liền vội vã ngăn lại chuyện nhân viên công tác định vọt vào ống kính, vừa khá hào hứng nhìn xem mấy diễn viên mới trong sân phải làm sao vừa ra hiệu diễn viên quần chúng mặc đồng phục của phục vụ quán cà phê vào sân. Người diễn viên quần chúng này lẽ ra phải đợi lát nữa sau khi Lý Dật Thần uống cà phê xong mới vào sân hỏi khách mới tới muốn gọi món gì sau đó bị Lý Dật Thần lửa giận ngút trời mắng chạy, trước sau chỉ có năm giây mà giờ lại phải lên trước.

Giữa sân Đường Triết và Kiều Tranh còn chưa phản ứng lại kịp chỉ là ngơ ngác nhìn Lý Dật Thần đang bắt đầu nổi điên, còn Chu Bác Nghị đã bình tĩnh lại rồi. Chỉ thấy anh vội vã đứng dậy đầu tiên là kéo tay Lý Dật Thần cầm khăn giấy bên cạnh lên, khẩn trương lại không thiếu dịu dàng thay cậu ta lau cà phê trên tay, sau đó giúp cậu ta cởi cái áo khoác tây trang đã bị dơ ra, nói: “Đồ bên trong không có bị dính cà phê chứ? Trên người không có bị phỏng chứ?”.

Lý Dật Thần bực mình tự cởi áo khoác, miệng nói với Chu Bác Nghị: “Không sao hết!”. Sau đó một tay đem áo khoác ném lên trên người phục vụ quần chúng đang ngồi dưới đất nhặt mảnh ly vỡ, rống lớn: “Cậu là tên đần ở đâu ra vậy hả? Không thấy bàn của mấy cậu đây bị dơ rồi hay sao? Không biết tới lau bàn trước hay sao? Ai mướn cái loại ngu ngốc mắt mù này như cậu vậy? Quán cà phê ở trường từ lúc nào đã xuống cấp tới tình trạng này rồi? Có phải sắp đóng cửa rồi hay không?”.

Hàng loạt câu hỏi đốp lại nện một cái rồi lại một cái lên đầu người phục vụ quần chúng giống như đại bác, khí thế Lý Dật Thần rất sung, liên tục mắng cái cậu quần chúng kia tới mức trợn mắt há mồm không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, Chu Bác Nghị đưa tay ôm lấy bả vai Lý Dật Thần dùng sức kéo cậu ta về phía bên mình, nói: “Được rồi, được rồi, đừng giận nữa, so đo cái gì với loại người này chứ”. Sau đó lạnh giọng nói với người phục vụ quần chúng: “Mau lại đây dọn sạch sẽ”.

Lý Dật Thần vẫn còn tức giận, giống như một con mèo đang xù lông ngồi bẹp xuống trên ghế dựa tùy ý Chu Bác Nghị vuốt lông cho cậu ta. Chu Bác Nghị vỗ vai cậu ta, mắt nhìn vào mặt cậu ta, biểu cảm hết sức dịu dàng, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm yêu thương sâu sắc. Đạo diễn thấy thế vội kéo ống kính lại gần cho nét mặt của Chu Bác Nghị một cái đặc tả.

“Bên trong miệng có bị phỏng hay không? Lưỡi có khó chịu hay không?” Chu Bác Nghị thấy Lý Dật Thần xem ra không còn giận mấy thì lại mở miệng hỏi. Lý Dật Thần bực mình nói: “Không có”.

“Tớ nhìn thử xem” Chu Bác Nghị nói khăng khăng.

Vì thế Lý Dật Thần không tình nguyện mở miệng ra, Chu Bác Nghị dùng ngón tay khẽ nâng cằm cậu ta lên kề sát qua kiểm tra tỉ mỉ tình trạng của cậu ta. Cảnh tượng này vô cùng ấm áp, Kiều Tranh và Đường Triết ngồi ở trước mặt hai người phải cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình mới không thoát vai, nhưng mà Đường Triết diễn xuất hơi kém một chút đã hơi hơi lộ ra một cái vẻ mặt như thấy quỷ. Đạo diễn bắt được vẻ mặt này của cậu ta cũng cho cậu ta một cái đặc tả, làm một cái điểm cười xen vào cảnh ‘diễn ân ái’ của Chu Bác Nghị và Lý Dật Thần.

Sau khi kiểm tra Lý Dật Thần có bị phỏng hay không xong Chu Bác Nghị mới lưu luyến buông mặt của Lý Dật Thần ra ngồi trở về, cốt truyện bây giờ mới bắt đầu diễn tiếp như trên kịch bản viết.

Đợi cảnh này diễn xong, nét mặt đạo diễn lộ vẻ vui mừng, hưng phấn hô một tiếng “Cắt!”. Sau đó chuyển cảnh vừa rồi quay được ra bắt đầu xem, vừa xem vừa khen: “Tốt! Tốt! Rất tốt! Rất tốt!”.

Lý Dật Thần lại biến trở về cái cậu trai ngoan hiền kia chạy thẳng tới trước mặt cái cậu diễn viên quần chúng nọ đi xin lỗi, Hàn Duyệt nhìn mà khóe miệng cứ giật giật, nghĩ thầm cứ thế này mãi không biết cậu nhóc đó có thể tinh thần phân liệt hay không đây.

Chu Bác Nghị đứng ở bên cạnh đạo diễn cùng ông ta xem xong cảnh vừa mới quay, nhỏ giọng thảo luận gì đó, đạo diễn lập tức cười ha ha vỗ vỗ vai anh, giọng loáng thoáng truyền tới: “… không hổ là con trai Tổng giám đốc Chu… hậu sinh khả úy…”

Chu Bác Nghị lại nói thêm hai câu với đạo diễn rồi mới đi trở lại bên cạnh Hàn Duyệt ngồi xuống, nói với Hàn Duyệt vẫn chưa từng rời mắt khỏi anh: “Thể hiện cũng được chứ?”.

“Quá lợi hại!” hai mắt Hàn Duyệt phát sáng, “Bác Nghị, anh thật sự là thiên tài!”.

“Cám ơn” Chu Bác Nghị cười cười, tuy không có tỏ ra cực kỳ phấn khởi gì nhưng trong nụ cười hơi hơi lộ ra chút đắc ý.

Hàn Duyệt thấy cái vẻ mặt này của anh rất muốn nhào qua hôn anh một cái nhưng sợ làm nhòe lớp trang điểm trên mặt anh nên đành thôi, vừa định sờ sờ tóc anh, tay giơ lên rồi mới nhớ ra kiểu tóc của anh được dùng keo xịt tóc cố định lại không thể tùy ý đụng vào chỉ có thể vỗ vỗ vai anh, nói trêu ghẹo: “Tự mãn sẽ phải chịu thiệt khiêm tốn mới có lợi, Chu ảnh đế tương lai cũng đừng có lơi lỏng đấy nhá!”.

Chu Bác Nghị túm tay cậu qua đặt trong lòng bàn tay, nhìn vào mắt cậu khẽ nói: “Ban nãy… ban nãy có cảm thấy không vui hay không?”.

Hàn Duyệt khựng lại hai ba giây mới hiểu ra Chu Bác Nghị nói chính là mình có không vui vì anh và Lý Dật Thần biểu diễn vô cùng thân mật hay không, không khỏi có chút dở khóc dở cười nói: “Sao vậy được chứ? Tại sao anh lại nghĩ như thế, em cũng đâu có nhỏ nhen tới vậy!”.

“Em rất rộng lượng sao?” Chu Bác Nghị hỏi vặn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Hàn Duyệt đảo mắt một cái đem kịch bản nhét vào trong ngực Chu Bác Nghị, kêu anh chuẩn bị cảnh tiếp theo cho kỹ.

Ngày đầu tiên bấm máy cứ như là được thần linh phù hộ phần lớn cảnh đều là một cái qua ngay chỉ có vài cảnh là cần làm lại một hai lần, buổi chiều ngày đầu làm việc hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, đợi đến khi sập tối kết thúc công việc đạo diễn hài lòng vung tay lên ngỏ ý mình muốn bỏ tiền túi mời mọi người ăn hải sản. Vì thế tổ quay phim từ từ lao tới một căn nhà hàng ở dưới chân núi làm thịt đạo diễn một chầu.

Sáu giờ sáng ngày hôm sau nhân viên công tác bắt đầu gõ cửa từng phòng một gọi mọi người dậy làm việc. Hàn Duyệt bị tiếng đập cửa như tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, vừa mới mở mắt ra Chu Bác Nghị liền dùng tay bịt mắt cậu lại khe khẽ vỗ về cậu ngoài chăn, nói: “Ngủ tiếp đi, còn sớm lắm”.

Hàn Duyệt lấy tay của Chu Bác Nghị xuống giãy dụa ngồi lên nói: “Phải đi làm việc à? Em đi với anh, buổi tối phải đi về rồi, em ở bên anh thêm chút nữa đã”.

Nghe cậu nói thế Chu Bác Nghị không có từ chối. Hai người rửa mặt xong xuống dưới lầu ăn sáng. Phần lớn mọi người đã ngồi ở bên bàn ăn những món ăn đơn giản. Bữa sáng xem như thịnh soạn, cũng khá nhiều món, có điều mấy nữ diễn viên ngồi ở bên một cái bàn khác chẳng đụng tới món nào hết mà chỉ bưng một chén cháo chầm chậm nhấp nháp từng chút, một lát sau trợ lý của một người trong đó mang một tô xà lách luộc từ phòng bếp ra, mấy cô gái liền mặt không chút thay đổi giải quyết sạch cháo kèm với tô rau xà lách đó.

Hàn Duyệt nhìn thấy mà vặn xoắn một cơn trong bụng, đúng lúc Chu Bác Nghị gắp một miếng trứng chiên để vào chén cậu, cậu lập tức đáp lại gắp một cái bánh bao nhỏ cho Chu Bác Nghị.

“Quan hệ của cậu Hàn và cậu ba thật sự rất tốt” đạo diễn cười tủm tỉm nói, “Làm tôi thấy mà cũng bắt đầu nhớ tới bà xã nhà tôi”.

Thành viên tổ quay phim quanh bàn vội vã hùa theo đạo diễn, đủ mọi lời khen bắt đầu ca ngợi mối quan hệ của hai người, trong đó cũng có chút ngoài khen trong biếm có ý đồ của ai đó trong tổ quay phim. Hàn Duyệt nghe mà phát phiền, bất kể là ai cũng không thích việc riêng của mình bị người ta đem ra bàn tán như thế, cho dù là bày tỏ ý hâm mộ đi nữa. Cậu đập mạnh chén xuống bàn cười giả lả với đạo diễn nói: “Ngài định lúc nào làm việc vậy”.

Đạo diễn ngạc nhiên, lập tức xụ mặt quát lớn: “Nói chuyện vớ vẩn nhiều như vậy làm gì, hôm nay rảnh rỗi lắm phải không hả? Đều ăn nhanh lên, đừng có lề mề!” mọi người lập tức cúi đầu mau chóng giải quyết bữa sáng của mình.

Hàn Duyệt dậy quá sớm, tuy rất muốn nghiêm túc ngắm Chu Bác Nghị biểu diễn nhưng lòng thì có mà sức thì không đủ, rất nhanh đã không gượng nổi ngồi trên ghế dựa trong lều quay ngủ say sưa, mấy lần tỉnh giấc mấy lần lại ngủ tiếp. Cho đến tận buổi chiều sau khi ăn xong cơm trưa mới thật sự tỉnh táo, nhưng cũng không thể ở bên cạnh lâu lắm, Chu Bác Nghị kêu người ta đặt vé máy bay cho cậu là lúc năm giờ, trong bụng có không nỡ đi chăng nữa cũng chỉ có thể trở về thành phố B, chính thức bắt đầu việc sống riêng của hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc