SỐNG LẠI VỀ MỘT NHÀ

Chu Bác Nghị nhìn vào cái sơ đồ mối quan hệ phức tạp trên giấy, nhướng mày nói: “Cái này của em còn rung động hơn so với cái dàn ý cũ nhiều”.

“Em biết anh muốn nói là càng mìn càng máu chó hơn, chính là muốn cái hiệu quả này đấy”. Hàn Duyệt bật cười hì hì, “Chẳng qua nếu như nội dung vở kịch triển khai giống như thế này thì cái vai nam phụ B dịu dàng kia của anh sẽ có thêm nhiều thứ để thể hiện hơn. Anh ta đối xử với bạn bè mình, chẳng hạn như playboy D là một thái độ khác, đối xử với người thầm yêu mình thì em cho rằng người như thế hẳn phải rất nhạy cảm với thái độ và cảm xúc của người bên cạnh đối với mình mới đúng, không thể nào không biết C yêu thầm mình được, cho nên anh ta đối xử với anh chàng nam phụ C cay nghiệt kia hẳn là một cái thái độ khác, còn đối với người mà mình thích – nam chính A lại là một thái độ khác nữa, cuối cùng là đối với nữ chính xem như là tình địch cũng sẽ là một loại thái độ khác biệt. Em cho rằng vai nam phụ B dịu dàng khó nắm vững nhất chính là thái độ đối xử với A, rõ ràng thích lại không thể theo đuổi trái lại còn phải kìm nén cảm xúc của mình, giả như bạn bè bình thường, cái kiểu đau đớn và đấu tranh không thể theo đuổi được này, sự vui vẻ chịu đựng trả giá và luôn kề bên này, muốn truyền đạt chính xác ra ngoài có thể không phải dễ lắm đâu”.

Chu Bác Nghị nghe Hàn Duyệt phân tích, mắt thì nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết sơ đồ mối quan hệ kia từ từ chìm vào suy nghĩ, ngón tay vô thức xoa nhẹ lên bên hông cậu. Hàn Duyệt vốn không định làm rối suy nghĩ của anh, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng trên lưng truyền tới tê ngứa khiến cậu thật sự có chút không chịu nổi nữa lập tức nắm chặt lấy ngón tay của Chu Bác Nghị, gở cánh tay đang ôm eo mình của anh ra, nói: “Anh suy nghĩ đi, em đi sáng tác đây”.

“Đừng, giúp anh phân tích chút nữa đi” Chu Bác Nghị ôm eo Hàn Duyệt không cho cậu đứng lên, đè nặng cằm lên trên vai Hàn Duyệt, nghiêng đầu hôn vào mạch máu cậu, nói: “Phân tích không tệ, nhận được rất nhiều gợi ý”.

“Cũng chả có gì phải phân tích cả, em bây giờ có thể nghĩ ra cũng chỉ có nhiêu đây thôi” Hàn Duyệt nói, “Huống chi cũng chẳng giúp được gì cho anh, không phải anh cần xem là phần dàn ý mới sửa xong hôm nay sao? Được rồi, buông em ra nào”. Hàn Duyệt vỗ vỗ cánh tay anh nói, “Bài báo cáo tám ngàn chữ anh viết được bao nhiêu rồi? Thời gian gấp rút không thể lãng phí”.

“Đây cũng không phải là dàn ý cuối cùng, vốn cũng phải sửa chữa thôi”. Chu Bác Nghị tiện tay khép phần dàn ý kia lại rồi ném qua một bên, “Vả lại anh cảm thấy của em sửa còn thú vị hơn so với của bọn họ sửa nhiều, anh muốn diễn kịch bản mà em viết hơn. Bài báo cáo này vốn chính là phải viết về sự hiểu biết của anh đối với vai diễn và bộ phim truyền hình anh phải diễn, bây giờ anh không muốn hiểu câu chuyện mà bọn họ viết, anh muốn hiểu câu chuyện mà em viết kìa. Đừng quên anh cũng không phải là người mới bình thường cấp trên đưa cái gì thì diễn cái đó, anh hoàn toàn có thể muốn diễn cái gì thì bọn họ sẽ viết cái đó ra cho anh”.

“Ôi chao, Chu ảnh đế bá đạo quá ta~~” Hàn Duyệt nắm mặt anh kéo qua hai bên, sau đó hôn lên miệng anh một cái nói, “Coi chừng làm giá quá bị người ta mắng đó”.

Chu Bác Nghị há miệng ngậm lấy môi cậu mút một hồi mới buông ra, nói: “Em không thích ư?”.

Hàn Duyệt lắc đầu, ôm cổ anh áp vào mặt anh nói: “Sao không thích được? Chẳng qua chỉ đùa chút thôi căng thẳng vậy làm chi? Nhạy cảm thế sau này cũng không dám chọc anh nữa”.

Chu Bác Nghị khẽ bật cười, sáp qua ngậm hết cả cái lổ tai của cậu, đưa lưỡi lướt qua vành tai khiến Hàn Duyệt run lên một cái, tay ý thức đặt lên vai của Chu Bác Nghị nhưng cũng không có đẩy anh ra. Chu Bác Nghị tỉ mỉ đem cả cái lổ tai của cậu đều liếm một lần, đầu lưỡi cũng chui vào bên trong tai khiêu khích một phen, chọc đến mức Hàn Duyệt nhũn cả người rồi mới áp vào lổ tai cậu thở ra một hơi, khẽ nói: “Anh yêu em….”

Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị tựa sát vào nhau tận hưởng chút giây phút ấm áp này, cuối cùng là Hàn Duyệt nhảy từ trên đùi của Chu Bác Nghị xuống, đỏ mặt nói: “Đã bảo đừng có phá em, anh xem xem lãng phí bao nhiêu là thời gian, bây giờ đã hơn chín giờ rồi đó. Anh viết báo cáo nhanh đi, em đi đánh máy”.

Chu Bác Nghị nhanh tay nhanh mắt giữ chặt Hàn Duyệt nói: “Không phá nữa, thật sự không phá nữa. Bây giờ làm việc đàng hoàng, anh là thật sự cho rằng nội dung vở kịch em nghĩ ra rất khá, giúp anh viết một cái dàn ý mới được không? Anh thì viết phân tích vai diễn, sẽ viết dựa theo dàn ý mà em nghĩ ra”.

Hàn Duyệt hơi ngập ngừng, nói: “Vậy có thể không tốt lắm hay không? Cứ thế bác bỏ toàn bộ công sức lao động của người ta có chút thiếu tôn trọng người ta ấy”.

“Có kịch bản thích hợp với anh hơn đặt ở trước mặt anh tại sao anh lại phải chọn cái không hợp kia cơ chứ? Chỉ vì nghĩ cho lòng tự trọng mỏng manh của bọn họ sao?”. Chu Bác Nghị đứng dậy đem ghế của Hàn Duyệt dời đến bên cạnh mình, đè cậu nhóc xuống ngồi vào ghế, nói, “Những biên kịch này là nhân viên của Tinh Hạo, bọn họ vốn là làm việc cho nhà họ Chu, làm việc cho anh thôi, công việc chính yếu của bọn họ là viết ra kịch bản thích hợp. Bây giờ nhiệm vụ bọn họ giao lên anh không hài lòng, đưa về làm lại cũng là việc theo lẽ thường. Đừng cứ xem anh như nghệ sĩ bình thường, cũng đừng coi thường thân phận làm vị hôn phu của anh của em chứ”.

“Này này, đây là phong cách của mấy tên ăn chơi trác táng, có chút cảm giác ỷ thế hiếp người đó”. Hàn Duyệt cười, lắc đầu nói, “Vậy bây giờ em phải làm gì đây”.

Chu Bác Nghị cũng đem máy tính cậu dời qua đây, nói: “Trước tiên bàn nội dung một cái đã. Thực ra cũng không phải bác bỏ hoàn toàn nội dung bọn họ đã bàn xong trước đó, chẳng qua chỉ thay đổi nguyên nhân xảy ra và mục đích của sự việc chút thôi, bây giờ chúng ta bàn một ít trước, dùng nội dung của kịch bản vốn có vào trong dàn ý mới như thế nào”.

Lúc bắt đầu Hàn Duyệt còn cảm thấy có chút lạ lẫm, nhưng đợi sau khi cậu bắt đầu tập trung vào thì tư duy bắt đầu sục sôi lên, lại tăng thêm vài trí tưởng tượng không ngừng lại được vào trên mấy đường gạch của dàn ý mới, mở rộng thêm không ít mâu thuẫn và mập mờ đầy máu chó, nếu không phải có Chu Bác Nghị ở bên cạnh kéo phanh lại thì dàn ý sau khi viết ra chắc chắn sẽ khiến người ta bị sét đánh tới mức cháy khét.

Hai người vẫn thảo luận không biết mệt đến mười hai giờ, giờ này là khoảng thời gian lên giường nghỉ ngơi trễ nhất mà Chu Bác Nghị đã ra cho Hàn Duyệt, chủ yếu là sợ cậu thức đêm viết tiểu thuyết có hại cho thân thể cho đến giờ đều cực kỳ kiên quyết thực hiện theo thời khóa biểu này. Chẳng qua tình huống hôm nay đặc biệt, não của Hàn Duyệt còn đang làm việc cực kỳ sôi nổi, dàn ý mới cùng vừa mới bàn xong đúng là thời điểm suy nghĩ minh mẩn linh cảm bộc phát, thấy Chu Bác Nghị có ý định đuổi cậu lên giường nghỉ thì lập tức dẹp hết mặt mũi đặt mông ngồi lên đùi anh, một bên thì khinh bỉ cái hành vi làm nũng này của mình trong lòng còn một bên thì ôm cổ anh chàng dùng nụ hôn để hối lộ, mong có thể ở lại viết xong dàn ý.

Chu Bác Nghị cứ do dự lại làm Hàn Duyệt càng ‘ra sức’ hơn, nói với anh nếu để hôm sau viết thì suy nghĩ bị đứt đoạn hiệu quả viết ra sẽ không tốt lắm, cái thứ như linh cảm này nếu bỏ lỡ sẽ rất khó lấy lại được.

Anh chàng rốt cuộc vẫn bị cái lý do đầy đủ và nụ hôn nịnh nọt của Hàn Duyệt thuyết phục, để cậu ở lại thức đêm với mình.

Linh cảm Hàn Duyệt bộc phát, tốc độ tay cũng tăng thêm một cấp, trong ba giờ liền làm xong phần dàn ý mấy chục nghìn chữ. Chu Bác Nghị ngồi ở bên cạnh cậu viết phân tích về vai diễn, bởi vì dàn ý của Hàn Duyệt còn chưa có viết xong nên phân tích có thể viết ra cũng không có bao nhiêu, cho đến hơn một giờ sáng mới viết xong. Nhưng anh không có rời khỏi mà vẫn ngồi ở bên cạnh với Hàn Duyệt nhìn cậu làm xong dàn ý thì lập tức xua cậu đi ngủ.

Hàn Duyệt vừa ngừng lại cảm giác mỏi mệt liền trào ra. Xoa xoa ánh mắt nhức mỏi và cái mặt có chút sưng, nói lầm bầm: “Buồn ngủ chết được”.

Chu Bác Nghị đang giúp cậu lưu văn bản, nghe thấy lời cậu nói đau lòng ôm lấy cậu nhóc hôn lên hai bên má cậu, nói: “Vất vả cho em rồi”.

Hàn Duyệt gật đầu không chút khách sáo, nói: “Quả thật rất vất vả, anh muốn đền cho em thế nào đây?”.

Chu Bác Nghị cười bế ngang cậu lên nói: “Lấy thân báo đáp được không?”.

Hàn Duyệt giật mình vội ôm lấy vai anh. Tuy là thanh niên trai tráng bị ôm kiểu công chúa rất mất mặt, nhưng nếu người ôm cậu là Chu Bác Nghị vậy thì khác. Cậu thả lỏng người để Chu Bác Nghị ôm cậu đưa trở về phòng đặt lên giường, mới nói: “Cái trò lấy thân báo đáp này cũ quá rồi, anh không có thành ý gì hết”.

Chu Bác Nghị đắp chăn cho cậu xoa xoa đầu cậu, nói: “Vậy anh lấy nước rửa chân cho em được không nào?”.

Hàn Duyệt bị anh chọc cười, nheo mắt nói: “Cùng ngủ một đêm thì tha cho anh, em vẫn là rất rộng lượng á”.

“Nhóc hư hỏng, sau này sẽ cho em chịu đủ” Chu Bác Nghị dùng sức ngắt ngắt mũi cậu.

“Chịu cái gì?” Hàn Duyệt không ngăn được nghĩ tới thứ không nên nghĩ, đỏ mặt hỏi theo.

Đây là bị chọc ghẹo sao? Chu Bác Nghị cảm thấy một phen dở khóc dở cười, chỉ có thể bỏ qua để tài này nói tiếng ngủ ngon xong thì định rời khỏi phòng.

Không biết Hàn Duyệt lấy can đảm ở đâu ra nắm lấy quần của Chu Bác Nghị không cho anh đi, nói: “Em phải chịu gì chứ? Tại sao anh không giải thích rõ?”.

“Một câu nói đùa mà thôi” Chu Bác Nghị chịu thua nói, “Đừng nghĩ nhiều, sẽ không ‘bắt nạt’ em đâu”.

“Nghĩ nhiều gì?” Hàn Duyệt không nghe lời chẳng chịu bỏ qua mà túm chặt quần anh nói, “Anh cho rằng em nghĩ nhiều gì đây? Sao em lại chẳng biết gì cả”.

Chu Bác Nghị ngồi lại, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh trong đêm của Hàn Duyệt bỗng nhiên có loại cảm giác khí thế người chồng không đủ mạnh, đầu nóng lên, kéo cái tay đang túm quần mình của Hàn Duyệt qua đặt lên trên đũng quần mình, nói, “Nghĩ nhiều cái gì ư? Chẳng lẽ không phải là cái này sao?”.

Hàn Duyệt túm lấy theo phản xạ lập tức bị cái thứ to lớn cảm nhận được trong lòng bàn tay làm giật mình, nhưng không có rút tay về mà chỉ ngơ ngác nhìn Chu Bác Nghị, không nhúc nhích chút nào.

Anh chàng thở dài, có thể chính bản thân của Hàn Duyệt cũng không biết được cái vẻ mặt xen lẫn giữa hồi hộp và chờ đợi hiện ra trên mặt mình cám dỗ đến bực nào. Anh kiềm chế ngọn lửa đang bốc lên, đặt tay Hàn Duyệt vào trong chăn, cúi người hôn lên trán cậu rồi nói khẽ: “Ngoan, ngủ ngon”.

Hàn Duyệt vẫn giữ cái tư thế cứng đờ đó nhìn Chu Bác Nghị rời khỏi phòng, sau khi cửa phòng đóng lại thì xoay người ôm lấy chăn, vùi mặt vào trong gối nhắm mắt lại thôi miên bản thân vừa rồi chẳng có việc gì xảy ra hết.

Cậu cứ tưởng mình sẽ mất ngủ, nhưng thực tế thì sau khi cậu tự nói với bản thân chẳng xảy ra chuyện gì hết lần thứ hai mươi thì đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cho đến khi cậu mở mắt ra lần nữa thì đã mười giờ rưỡi.

Tấm rèm trong phòng ngủ may một lớp vải chắn sáng đem ánh sáng chắn kín ở bên ngoài, nếu không phải cái đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường quả thật hiện ra con số chính xác là 10: 31 thì Hàn Duyệt còn ngỡ đâu mới 6 ~ 7 giờ. Cậu xoa xoa thái dương hơi căng đau, duỗi lưng một cái từ từ lật mình từ trên giường xuống, mang dép lê đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra.

Ánh nắng mặt trời rọi đau hai mắt Hàn Duyệt, cậu nheo mắt ngáp một cái bên cửa sổ, quệt giọt nước mắt sinh lí trào ra từ trong mắt đi, cảm thấy tinh thần đã từ từ khôi phục đầu óc cũng dần dần tỉnh táo liền xoay người vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Chu Bác Nghị đã rời giường từ sớm, đang ngồi sau cái bàn trong phòng đọc sách tiếp tục công việc của ngày hôm qua. Hàn Duyệt lại ngáp một cái đi tới phía sau ôm lấy vai anh, nói: “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng” Chu Bác Nghị đỡ sau cổ của cậu nghiêng đầu cùng Hàn Duyệt trao nhau một nụ hôn sâu.

Miệng Chu Bác Nghị có một mùi cà phê rất đậm, trên mặt toát ra mùi nước mát lạnh sau khi cạo râu xong. Hàn Duyệt mê mẩn nhấm nháp bất tri bất giác lại ngồi xuống trên đùi của Chu Bác Nghị.

“Ngủ ngon chứ?” Nụ hôn vừa chấm dứt Chu Bác Nghị tựa lưng vào ghế ngón tay vê vành tai của cậu hỏi, “Hôm nay bạn cùng lớp của em gọi điện hỏi em có tham gia hoạt động lớp hay không đấy, anh xin nghỉ cho em rồi, nói em bị bệnh”.

Hàn Duyệt gật đầu ngỏ ý đã biết, nắm tay của anh chàng xoay người qua nhìn bài phân tích nhân vật vừa mới được tăng thêm của anh, qua vài phút đột nhiên xoay người hỏi: “Gọi vào điện thoại của em sao?”.

“Đúng thế. Hôm qua em để quên điện thoại ở phòng đọc sách” Chu Bác Nghị nói.

“Thế bọn họ không hỏi anh là ai à?” Hàn Duyệt cười xấu xa hỏi.

Chu Bác Nghị không nói gì, vỗ mông cậu nhóc nói: “Bữa sáng ở nhà ăn, nếu không nhịn được đến lúc ăn cơm trưa thì ăn chút trước đi. Nhưng đừng ăn nhiều quá, dì sẽ đến nấu cơm ngay đấy”.

Hàn Duyệt chậc một cái đứng dậy đi tới nhà bếp ăn bữa sáng muộn. Khi sắp tới 12 giờ, xe đến đón Chu Bác Nghị đi Tinh Hạo đã tới bên dưới lầu. Bài báo cáo này là hai người hợp tác hoàn thành hiển nhiên là hai người phải cùng đi trình bày với mẹ Chu, nhưng Chu Bác Nghị sợ Hàn Duyệt bị đói, dù sao mẹ Chu xem báo cáo cũng cần một khoảng thời gian nhất định nên quyết định mình đến Tinh Hạo giao bài báo cáo trước, để Hàn Duyệt ở nhà ăn cơm trưa xong rồi đi Tinh Hạo sau.

Hàn Duyệt đương nhiên không chịu, thái độ kiên quyết thay quần áo đi cùng Chu Bác Nghị đến Tinh Hạo. Mẹ Chu ở văn phòng nhìn thấy Hàn Duyệt vốn tưởng cậu tới theo chơi, nghe thấy Chu Bác Nghị giải thích vẻ mặt hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng nhớ tới sở thích viết tiểu thuyết ở trên mạng của thằng bé này, giật mình trong bụng rồi nở một nụ cười khen ngợi đối với cậu, gật gật đầu. Mặc kệ viết tốt hay không Hàn Duyệt bằng lòng để ý công việc của Chu Bác Nghị, bằng lòng giúp đỡ anh cùng nhau cố gắng điều này đã đại biểu cho tình cảm của hai người rất sâu nặng, quan hệ tốt đẹp. Sở thích chung và công việc chung đều rất giúp ích cho tình cảm được bền vững, làm mẹ của Chu Bác Nghị bà đương nhiên mong muốn tình cảm của con trai được suôn sẻ, có thể vẫn mãi tiếp bước với người mà mình yêu, không gặp trắc trở gì.

Mẹ Chu nhận lấy dàn ý mới và bài báo cáo phân tích vai rồi bảo bọn họ đi căn tin công ty ăn cơm trưa, sau khi ăn xong thì quay lại đây. Mở cái dàn ý vẫn còn lưu nhiệt độ của máy đánh chữ ra, trang đầu tiên là một trang sơ đồ mối quan hệ của nhân vật, chỉ liếc sơ một cái mẹ Chu đã hiểu rõ lối phát triển của cả câu chuyện lập tức chấm 80 điểm cho phần dàn ý này. Vừa so sánh tuyến tình cảm vừa mới thêm vào và tính đa chiều của vai diễn Chu Bác Nghị sẽ diễn cùng với dàn ý mở rộng cũ, cái nào tốt cái nào xấu lập tức thấy rõ. Mẹ Chu rất vừa ý với phần dàn ý này, không khỏi càng lúc càng thích Hàn Duyệt hơn.

Không tới một tiếng mẹ Chu đã xem xong dàn ý mới và bài báo cáo phân tích vai, Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt cũng vừa ăn xong cơm trưa quay về văn phòng của mẹ Chu.

Chu Bác Nghị cực kỳ có lòng tin vào dàn ý mới mà Hàn Duyệt soạn ra, nhưng còn Hàn Duyệt lại hồi hộp đến mức sắp thở không nổi. Tuy đêm qua viết rất đã tay nhưng mà sau khi luồng nhiệt tình kia giảm xuống, mình tỉnh táo lại liền cảm thấy mình tưởng tượng hình như có chút hơi quá, viết rất máu chó, bản thân cũng thấy ngượng xem, mình chỉ từng viết truyện mạng chưa từng tiếp xúc với việc sáng tác kịch bản phim truyền hình, cái thứ như truyện trên mạng này mặc kệ phát tán tư duy ra sao đều được cả, nhưng phim truyền hình thì dù cho có buồn nôn đến thế nào đi chăng nữa, vì tỉ suất xem đài cũng sẽ có một phong cách định sẵn. Cậu có hơi lo sợ mẹ Chu sẽ nhận xét dàn ý của mình là phá phách làm chậm trễ thời gian của Chu Bác Nghị, khi đi vào văn phòng lần nữa thì đầu cũng không dám nâng lên sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ Chu.

Mẹ Chu thấy Hàn Duyệt cố gắng giả bình tĩnh nhưng vẫn núp nửa người ở phía sau Chu Bác Nghị theo phản xạ thì trong lòng buồn cười một hồi. Bà đương nhiên nhận ra sự lo lắng trong lòng của Hàn Duyệt liền thẳng thắn cười nói: “Kịch bản mới rất tốt, dì cảm thấy tốt hơn nhiều so với bộ trước đó. Tiểu Duyệt, cháu rất có tài làm biên kịch trời cho đấy”.

Hàn Duyệt ngẩng mạnh đầu lên, sau một hồi giật mình trên mặt liền hiện ra một nụ cười muốn kiềm cũng không kiềm được, nói nhỏ nhẹ: “Dì quá khen, đều là viết lung tung thôi so ra kém biên kịch của Tinh Hạo ạ”.

“So ra kém chỗ nào?” Mẹ Chu cười nói, lúc này trợ lý gõ cửa nói với bà biên kịch và đạo diễn đã đến, bà giơ tay ra hiệu trợ lý để bọn họ vào, vừa tiếp tục nói lớn: “Mấy người này đã hết thời rồi, những thứ mới mẻ trong đầu chẳng có chút gì chỉ biết phục chế lại mấy thứ của hai ba mươi năm trước, chẳng qua chỉ đổi mỗi quần áo và đi động của diễn viên, bình mới đựng rượu cũ, không có lấy một chút sáng ý”.

Phen nói này thực tế là nói cho biên kịch và đạo diễn vừa bước vào cửa nghe, biên kịch và đạo diễn vừa mới bước vào văn phòng còn chưa biết được đã xảy ra việc gì, nhưng điều này cũng không ngăn bọn họ nhận ra sự châm chích và quở tránh bên trong những lời nói không đầu không đuôi đó của mẹ Chu, cũng không dám nói thêm, nhanh chân đi tới bên cạnh bàn công tác của mẹ Chu.

Nụ cười trên mặt mẹ Chu không thay đổi, kêu trợ lý vào đưa dàn ý mới cho cậu ta bảo cậu ta sao ra mấy bản, sau đó nói với biên kịch và đạo diễn đứng bên cạnh bàn: “Đây là kịch bản Tiểu Duyệt sửa, chờ sao xong mấy người mỗi người lấy một phần xem thử giúp, chỉ dạy một ít, chẳng qua tôi cảm thấy cũng khá là thú vị, rất có chỗ để thử xem. Haiz, lại nói, đầu óc của thanh niên người ta đúng là rất tốt, can đảm cũng nhiều nữa”.

Giọng điệu của mẹ Chu nhẹ nhàng nhưng lại dọa biên kịch và đạo diễn đổ mồ hôi lạnh khắp người. Bọn họ đều không phải là biên kịch hay đạo diễn tiếng tăm giỏi giang hơn người gì, tuy có chút thành tựu nhưng mà ở Tinh Hạo đầy rẫy người tài quả thật là không xem như nhân vật không thể thiếu gì cho lắm. Bà chủ lớn không hài lòng với bọn họ hiển nhiên khiến bọn họ sợ tới mức hết hồn rồi, luôn miệng nói không dám không dám. Trợ lý rất nhanh đã đem dàn ý sao xong đưa cho bọn họ, mấy người này vội nhận lấy, ngồi xuống một góc trong văn phòng bắt đầu xem kỹ càng.

Thừa lúc này mẹ Chu gọi Chu Bác Nghị tới bên cạnh mình đem vài vấn đề hiểu quá mức hay nghĩ không tới hoặc bị bỏ qua một bên trong bài báo cáo phân tích vai diễn đều lần lượt chỉ ra, trước tiên nói sơ qua một lần cho anh rồi bảo anh tiếp tục tự mình suy nghĩ viết lại một bài báo cáo khác.

Nhận xét bài báo cáo của Chu Bác Nghị xong mẹ Chu liền dắt Hàn Duyệt đi tới bên cạnh biên kịch và đạo diễn vẫn còn đang nghiền ngẫm đọc dàn ý mới, nói: “Thế nào, dạy bảo vài câu đi, cũng để cho Tiểu Duyệt học hỏi đàng hoàng”.

Một biên kịch trong số đó lập tức mở miệng khen, nói: “Quả là anh hùng xuất thiếu niên, cậu út nhà họ Hàn thật sự là nhân tài, phần dàn ý này….”.

Vẻ mặt của mẹ Chu cười như không cười liếc mắt nhìn ông ta, vị biên kịch đang nịnh nọt Hàn Duyệt này ngượng ngùng ngậm miệng lại, cười xấu hổ.

“Thanh niên thích hợp khen ngợi vừa đủ là được rồi”. Mẹ Chu nói chầm chậm, “Khen quá dễ tự cao tự đại, không biết khiêm tốn, trái lại không có lợi cho việc tiến bộ. Phần dàn ý này quả thật là tác phẩm tốt, bất quá khuyết điểm vẫn là khá nhiều, vấn đề cũng không ít. Tôi tự nhận trên công việc làm việc vẫn là rất công bằng, các người cho rằng phần dàn ý này có chỗ nào không đúng, có chỗ nào không đủ cứ việc nói ra, tôi cũng sẽ không vì nó là vị hôn phu của con trai tôi thì nhắm mắt làm ngơ đối với mấy khuyết điểm đó. Tiểu Duyệt cũng có thể nhân dịp này học hỏi thêm vài thứ có đúng không?”.

Đạo diễn và hai vị biên kịch liên tục nói đúng, lúc đầu bọn họ cho rằng mẹ Chu muốn nâng cậu trai trẻ thân phận đặt biệt này làm biên kịch thiên tài của Tinh Hạo, bọn họ thì thành hòn đá lót đường cho cậu út nhà họ Hàn nổi tiếng thì dự định chỉ kiếm mấy lời dễ nghe mà nói. Phen mỉa mai này của mẹ Chu vừa ra liền khiến bọn lập tức rút mấy suy nghĩ và phỏng đoán không nên có lại hết, bình tĩnh lại bắt đầu tập trung phân tích dàn ý mới.

Bình luận

Truyện đang đọc